Tây Thu Tiểu Công Chúa

Chương 21: Thu đừng hiểu nhầm nữa



Kiểu cuộc đời nhiều khi rất là buồn cười. Có những việc lo nớp nớp, cuối cùng lại chẳng xảy ra. Khôi không đánh tớ đâu nhá, chỉ bấu một cái rõ đau nơi cổ tay thôi.

-“Người Thu toàn xương xẩu đó, Khôi chẳng thương tớ gì cả.”

Nếu là Minh xem Khôi có bắt nạt thế không? Cứ thấy tớ xấu là trêu hoài thôi à. Đúng rồi, người xấu thì đâu được thương hoa tiếc ngọc đâu! Thu ưng ức nhưng hèn nên chỉ càu nhàu nho nhỏ thôi chứ không dám thái độ.

Kể cả việc bị cậu ấy lôi vào hiệu sách cũng câm nín chịu đựng luôn. Ban đầu hơi lo Minh giận, may mà bạn tốt tính, cười vui vẻ lắm, còn kể chuyện với Thu nhiều ơi là nhiều.

Những hiệu sách “hạng sang” như này tớ ít khi vào, bởi vì không có thiện cảm. Tại thấy họ bán cao hơn ghi trên bìa và các nơi khác tới mấy phần trăm lận á, ghét.

Nhưng mà nói cho cùng thì cái gì cũng có giá của nó, ở đây gần như thế giới nhỏ dành cho học sinh luôn ý. Không chỉ có sách đâu, còn bán đầy đủ dụng cụ học tập các loại, lung thị linh lun.

Hai bạn kia đi chọn sách, Thu thì ngắm hết cái này tới cái kia. Ngó qua thấy Khôi ưng quyển nào đều lấy hai bản, kể cả bút thước hay vở cũng cầm cả đôi giống hệt nhau luôn. Cho người yêu chứ gì, biết thừa nha.

Hình như Minh cũng đoán ra rồi, thấy cậu ấy không chọn gì cả, chỉ bẽn lẽn đi theo thôi. Uầy, lãng mạn thế chứ nị, Thu được xem phim cô dê an miễn phí nha.

Eo, ga lăng quá trời quá đất!

Chưa đâu vào đâu đã soái không chịu được thế này, em nào chả chết. Bé tý bé tẹo đã yêu đương nhặng xị ngậu, hỏng. Quá hỏng!

Ớ, liên quan gì tới Thu nhỉ? Sao cứ để ý người khác chứ, hâm thật rồi, tớ hâm nặng rồi. Bỏ đi, đi ra chỗ khác xem, lên hẳn tầng hai đi cho nó hoành tráng. Tầng hai bán hộp quà, gấu bông, thiệp với mấy cái mô hình sáng tạo lặt vặt, nhìn cái gì cũng thấy mê không à, tiếc là chẳng có tiền thui.

Có cái hộp bút giả gấu bông ý, tớ thích tít hết cả mắt, xem ra xem vào luôn. Tới lúc xem giá méo cả mặt, vứt vào không thèm ngó nữa. Vừa ngoảnh ra đằng sau thì giật cả mình, bạn lù lù như ma chơi á, hãi cả hồn.

Bạn ra hiệu đi về, Thu lẽo đẽo theo sau. Tớ ra ngoài đợi trước, thanh toán xong thấy đôi bạn rất là tình củm, bạn nữ nhẹ nhàng yểu điệu, bạn nam hai tay hai túi to.

Lái xe nhà Minh vẫy vẫy từ xa, cậu ấy chào bọn tớ rồi mà Khôi cũng chẳng phản ứng gì cả, hại bạn bối ra bối rối.

Thế là thế nào? Khôi yêu quá hoá đơ rồi hả?

-“Nhanh lên, tặng đồ cho Minh đi để cậu ấy còn về…hay Khôi ngại…cố lên…”

Tớ tốt bụng ghé tai thì thầm mà người ta chẳng hề cảm động vì có một con bạn tâm lý gì cả, chỉ nhìn tớ như kiểu chán đời lắm ý. Bạn vứt cả hai túi lên giỏ xe, kéo Thu về. Nói chung cái người này tự kỉ mà, nhiều khi mình không hiểu được tính khí của người ta đâu.

Tớ vẫy chào Minh rồi quay lại an ủi.

-“Thôi đừng buồn, Thu biết Khôi gặp khó khăn, Thu biết mỗi lần nói với Khôi là cả một sự nỗ lực lớn…”

Thật đấy, lần nào cậu ấy nói là lần ấy trán lấm tấm mồ hôi, tay cũng hơi run, nhưng Khôi che giấu rất giỏi, mặt vẫn thản nhiên như không có gì, mà chắc cũng vì đẹp trai quá nên mọi người không để ý.

-“Nhưng Khôi cũng phải cố lên chứ, chả nhẽ cả đời cậu cứ sống mãi như này à? Thích người ta mà không dám mở miệng ra tặng quà? Rồi mai sau có người yêu thì sao? Con gái ai chả thích nịnh ngọt, Khôi không nói được nhỡ người ta bỏ Khôi đó…”

-“…”

-“Thu là Thu quý Khôi nên mới lắm mồm vậy đấy, đừng có ghét Thu nha…”



Bạn lặng thinh như điếc, chẳng hiểu có nghe hết những gì Thu nói, có hiểu hết tâm ý lòng tốt của Thu không nữa?

Sáng hôm sau đi học, trong hộc bàn của tớ có một cái túi rất đẹp nha. Tò mò kéo ra mà tý sốc ngã ngửa. Có sách nâng cao nè, trên mỗi quyển đều dán nhãn ghi đầy đủ thông tin trường lớp năm học, có mỗi cái tên thì ghi “Litte Princess Tay Thu” thôi.

Bên cạnh là hộp bút thú bông, cái hộp bút mà tớ trúng tiếng sét ái tình từ hôm qua đấy. Mà không phải hộp rỗng đâu, bên trong còn bao nhiêu bút đủ màu đủ kiểu, tẩy chì thước đo độ nho nhỏ có cả.

Khiếp, quay sang bàn bên cạnh mà nghẹn ngào suýt rơi nước mắt.

-“Khôi tốt với Thu quá à.”

Bạn hơi cười, tớ thì vẫn chưa hết cảm động, vội vàng nói thêm.

-“Thực ra nếu Khôi không tặng được cho Minh thì có thể nhờ tớ, tớ sẽ tặng hộ, không cần phải làm thế này đâu…xem này…cậu dán nhãn vở lên thế này thì biết làm sao…A, nghĩ ra rồi, hay dán đè cái khác lên nhá…rồi chiều nay lúc Minh sang tớ giúp Khôi…”

Đúng là sớm nắng chiều mưa, vừa hiền thế mà giờ mặt đã lạnh tanh rồi, còn lườm Thu một cái rõ là đau đớn rồi đùng đùng bỏ xuống căng tin. Tớ hơi bực nhưng ngẫm nghĩ lại thấy thương bạn, dù sao cũng bị bệnh mà, thiệt thòi hơn người thường.

Thế là đành lấy mấy cái nhãn vở còn dư từ đầu kì nắn nót viết lại tên Minh và trường của cậu ấy lên. Vừa viết xong đang định dán thì bạn vào, hầm hầm giật lấy, ra sức vò nhàu nát. Không hiểu nữa, tự dưng cậu ấy giận kinh khủng khiếp ý, giận nghỉ chơi với Thu luôn.

Cái túi đó chưa biết giải quyết ra sao nên tớ mang về nhà cất cẩn thận, giờ mới để ý thấy ba lô hơi bẩn rồi nên xẩm tối đem đi giặt, ai ngờ sáng hôm sau vẫn chưa khô, bất đắc dĩ đành phải mang cái hồng sến súa Hưng mua.

Đến lớp bị cậu ấy trêu phát mệt luôn, nào là Tây Thu tiếc đồ, nào là Tây Thu là đệ nhất tiết kiệm, tặng từ lâu lẩu lầu lâu rồi mà giờ mới dám dùng. Ôi cho nói cho sướng mồm, tớ mặc kệ, chẳng thèm biện minh, quay sang bàn bên cạnh làm hoà.

-“Khôi này, Thu mượn vở Toán học thêm với.”

-“…”

-“Ê, sao vậy?”

-“…”

-“Có cho mượn không thế?”

-“…”

-“Vẫn giận à? Khổ, chuyện từ hôm qua rồi mà, đã tám mươi sáu ngàn bốn trăm giây trôi qua mà Khôi vẫn ghét Thu à? Tội Thu lắm…người đâu mà dai thế?”

-“…”

-“Có gì tớ không phải thì chỉ giáo để sửa sai chứ, “nàm thao” mà phũ phàng với nhau thế hả Khôi ới, Khôi ơi…Khôi…”



Khiếp đứt cả hơi bạn mới lôi vở cho mượn. Đã vậy còn “khuyến mại” thêm mẩu giấy nhắn mới đểu chứ.

“Thu đeo ba lô màu hồng trông xấu như ma.”

Ừ, tớ cũng biết thế mà, da đã đen rồi kết hợp hồng hồng trông bẩn bỏ xừ. Tớ thích cái của Khôi hơn nhiều ý, nhưng tại nó đã khô đâu. Thu viết nguyên văn như vậy rồi nhét vào tay bạn, bạn vẽ mặt cười rồi đưa lại cho tớ, cái trò này kể cũng hay hay nhỉ?

Xong hôm đó xuống nhà để xe, tớ mới giật mình phát hiện, á, cái xe của mình cũng màu hồng nha. Sao trước giờ không để ý nhỉ? Chắc mua được giá rẻ nên sướng quá quên béng mất. Chiều rỗi rãi nhắn tin hỏi bạn thân, cậu thấy tớ đi xe hồng có kinh lắm không?

Hỏi cho vui ý mà, kinh thì cũng biết làm sao, làm gì có sự lựa chọn nào khác?

Bạn nhắn tin lại ngay nha, bắt quả tang đang học đội tuyển mà dám lén lút chat trong giờ, chết thôi, tôi mà đưa cái này cho thầy thì ông no đòn ông Khôi ạ.

Đùa chút thui, ai lại làm thế.

“Không, trông xinh mà.”

Eo, có bốn từ thôi mà đọc xong người nó cứ nóng nóng kiểu gì ý, má hồng có khi còn hơn con xe này rồi chứ. Nhưng mà quan niệm thẩm mĩ của Khôi nó lạ lạ nhờ, đeo cặp hồng thì xấu nhưng đi xe hồng lại xinh?

Mà thôi, cậu ấy là người có năng khiếu nghệ thuật nên Tây Thu tin tưởng tuyệt đối, từ đó lúc nào đi xe tớ cũng thấy hơi bị tự tin nha, nhưng mà ghét cái ba lô của Hưng cực. Tính ra em nó chẳng có tội tình gì cả, chỉ là làm sụt giảm nhan sắc vốn ít ỏi của chị nên chị tẩy chay thui.

Chiều thứ sáu đi ship nem chua rán cách nhà ba cây rưỡi. Đường tắt thì gần hơn nhưng tớ từ khi bị bắt nạt không dám đi mấy cái ngõ ngách vắng vắng ấy nữa, cứ đường chính mà chiến thôi.

Lúc qua trường thì gặp Minh và Khôi bước ra, hình như các cậu ấy học xong rồi ý, thường thì thỉnh thoảng tớ hay thấy bọn họ bàn bài với nhau ngoài cái ghế đá trước cổng kìa.

Tớ cười cười với các bạn rồi đạp tiếp, đạp một lúc thì thấy xe rùng một cái. Ối dồi ôi, Khôi bị rồ rồi mà, tự dưng chạy theo nhảy lên yên sau. Tay lái bản cô nương mà không vững chắc hai đứa dập mặt rồi. Tớ dừng lại, quay sau hỏi.

-“Sao lại thế?”

-“…”

-“Sao Khôi không ở lại với Minh?”

-“…”

-“Thu tưởng Khôi thích Minh chứ?”

Cậu ấy véo má tớ rồi chỉ về phía trước. Tớ chơi với bạn quen rồi nên biết, động tác này ý là bảo đi tiếp đấy.

-“Cậu không phải về nhà à? Lại đi ship hàng cùng tớ á?”

Bạn gật đầu. Đi được một lát thì có người gõ gõ vai tớ, giọng trầm trầm.

-“Khôi không thích Minh, Thu đừng hiểu nhầm nữa. Sách với hộp bút, là mua để tặng cho Thu đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện