Tẩy Trắng Ái Tình
Chương 7
“Ai, nếu có người đối tốt với ta như vậy, ta cũng nguyện ý làm đồng tính luyến ái.” Trong chốc lát hiếm hoi khách nhân ít, dưới ánh đèn sáng ngời, A Tề ngồi đối diện Ngân Hách, nâng má mặc sức tưởng tượng.
“Ngươi có thể thử xem a, xem Tiếu Nhân bẻ ngươi ‘răng rắc’ ra sao.” Ngân Hách cười, Tiểu Nhân là bạn gái của A Tề.
A Tề đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng liếc mắt nhìn tiểu Hào ở bên cạnh trên quầy bar làm bài tập, quả nhiên, tiểu Hào đang ngẩng khuôn mặt mủm mỉm hoang mang nhìn bọn họ.
” Tiểu tử ngốc, không nên đến nơi đây làm bài tập chứ, thi giữa kì mà bị zê-rô thì ba ngươi cho ngươi ăn măng xào thịt (ăn đòn á).” A Tề mắng tiểu Hào.
“Ngân Hách ca ca dẫn đi, trong nhà đến cuối tuần buồn muốn chết.” Tiểu Hào cong miệng, đập bút của mình.
“Được rồi được rồi, đừng sợ tiểu Hào, đến lúc đó ca ca giúp ngươi đoán đề.” Ngân Hách hớp một ngụm rượu.
“Ai, ” A Tề đột nhiên dùng khuỷu tay hất Ngân Hách một cái, cười nói: “Siêu cấp tình nhân đến đón ngươi kìa, hôm nay thật trễ nha.”
“Nên phạt.” Ngân Hách gõ bàn từ trên ghế cao trượt người xuống, quả nhiên, bên tai vang lên thanh âm giày đóng đế sắt ‘tháp tháp’, Ngân Hách âm thầm buồn cười, tưởng tượng Đông Hải bộ dáng tuấn dật mang đôi giày đóng đế to lớn quê mùa thường lui tới tòa nhà của Lý Thị.
Một bàn tay lớn ôn hòa xoa bả vai của Ngân Hách, Đông Hải bắt chéo chân ngồi ở ghế cao bên cạnh.
“Cậu uống bao nhiêu rồi, A Tề?”
“Ly thứ nhất.” A Tề cười trả lời, hắn bây giờ là tình báo viên của Lý Đông Hải, mỗi ngày nghiêm khắc dựa theo lời dặn của bác sĩ giám sát Ngân Hách.
“Không tồi, cho tôi một ly, này, đây là chút tiền boa của ngươi.” Đông Hải đặt tấm chi phiếu trăm nguyên lên bàm.
Đây sao có thể là chút phí nhỏ, quả thực là ngang ngửa với tiền lương của gián điệp, A Tề cười tủm tỉm thu nhận.
“Buồn nôn ” Ngân Hách ‘phi’ một hơi, quyến luyến uống hết giọt rượu đỏ cuối cùng trong ly.
“Hôm nay có chút việc nên tới trễ.” Đông Hải cầm tay của Ngân Hách đặt trên bàn, thoáng so với một tháng trước đã mập hơn, người này, vỗ béo thực khó khăn.
“Tiểu Hào, cậu nên đi ngủ, đợi lát nữa Tú tỷ tới đón cậu.” Ngân Hách quay đầu đối bên cạnh gọi.
“Ngân Hách ca ca đáng ghét, hắn vừa đến là ngươi lại muốn ta đi.” Tiểu Hào lẩm bẩm thu gom cặp sách, đi xuống ghế, đến đá một cước vào quầy bar nói: “Lý Đông Hải, Lý Đông Hải, có cái gì tốt chứ.”
Dứt lời ‘thùng thùng’ bỏ đi.
Ngân Hách xoay mặt nhìn phương hướng của tiểu Hào bật cười, Đông Hải tiếp cận qua nhìn kỹ vết sẹo trên mặt cậu, tựa hồ so với cuối tuần trước đã nhạt hơn, xem ra đa số thuốc sang quý đều có lý do sang quý của nó, nhưng muốn xóa hoàn toàn, chỉ sợ vẫn cần phẫu thuật. Đông Hải đang nghĩ ngợi, Ngân Hách đột nhiên quay đầu lại, lập tức chạm vào thứ gì đó ấm áp mềm mại, hắn cười nhẹ, nhân cơ hội hôn hai má cậu một cái.
“Ai, may mắn tiểu Hào đi đúng lúc, nhi đồng không nên nhìn thấy cảnh không nên thấy, a Nhân cũng không biết chạy đi đâu rồi.” A Tề bùi ngùi.
“Hát xong chưa? Chúng ta về nhà?” Đông Hải hỏi Ngân Hách.
Từ sau khi ở nơi của bác sĩ Hướng trở về, Đông Hải nghiêm khắc dựa theo dặn dò của bác sĩ an bài Ngân Hách làm việc và nghỉ ngơi, thương lượng qua lại, Hào Ca cũng chỉ đành nhượng bộ, miễn cho cậu trình diễn đêm khuya.
Thấy Ngân Hách gật đầu, Đông Hải đứng dậy đi lấy áo khoác của hắn trong phòng cất quần áo.
Trở lại nhà trọ, ra thang máy, Đông Hải vừa lấy chìa khóa vừa nói: “Anh dẫn theo một bằng hữu đến, hắn ở trong phòng chờ muốn gặp em.”
Ngân Hách đứng lại, sắc mặt đột ngột ngưng.
“Anh hẳn nên nói cho em biết sớm một chút.”
Dông Hải không để ý tới, đẩy cửa ra nói: “Hắn nhất định phải tới, anh cũng không có biện pháp.”
Ngân Hách theo ở phía sau, cước bộ chần chờ, cởi giầy ra tiến vào phòng liền đứng lại bất động, lạnh lùng nhìn phía trước.
“Lại đây, làm quen một chút, đây là Lý Ngân Hách ca ca.”
Ngân Hách lãnh đạm vươn tay đến, đợi nửa phút, đột nhiên có thứ gì đó nóng ấm ẩm ướt liếm liếm lên, Ngân Hách sợ tới mức nhảy dựng ra phía sau.
“Lý Ngân Hách, đây là một chú chó.” Gia Thần đắc ý nói.
Ngân Hách định thần, một bộ lông mượt mà cọ cọ, kinh ngạc há to miệng, Ngân Hách bán trốn bán nghênh thử vuốt.
“Đáng ghét… Anh, anh! tên hỗn đản này, ở đâu mà anh có được vậy, là cho em sao?”
Ngân Hách bật cười, Đông Hải một bên quay đầu nhìn cậu, một bên mở hộp thức ăn cho chó ra.
“Anh hôm nay về trễ, chính là đi đón con chó này.”
Đông Hải đi qua, đặt cái chén nhỏ đựng thức ăn chó đưa tới trên tay Ngân Hách.
“Đi bồi dưỡng cảm tình đi, nó phi thường thông minh, biết tránh cây cối và người đi đường, lúc buồn ngươi có thể dẫn nó ra ngoài dạo.”
Đại cẩu thân hình cao lớn, toàn thân lông màu đen bóng, phe phẩy cái đuôi theo sát tân chủ nhân, Ngân Hách hưng phấn không thôi, bưng chén nhỏ chạy đến trong đại sảnh ngồi xuống, đại cẩu một đầu chui vào trong bát, khò khè khò khè bắt đầu ăn.
Thu hồi ánh mắt từ trên người Ngân Hách, hắn xách lên một vài đồ vật đặt ở trên bàn.
“Anh ở phòng bếp, có việc gì cứ gọi anh.” Lúc mình có ở nhà, Đông Hải rất ít khi gọi công nhân lên nấu cơm.
“Đông Hải, ” Ngân Hách ngẩng đầu.
“Ân?” Đông Hải đứng lại.
Ngân Hách đem lời cảm ơn chưa kịp nói ra khỏi miệng tự nuốt xuống, ngừng một chút, mới vuốt đại cẩu cười nói: “Em muốn ăn cháo gạo, cháo gạo trong.”
“Không được, em phải uống canh xương cốt cùng sữa.” Đông Hải nói, “Còn muốn ăn cái gì nữa không?”
Ngân Hách chán nản: “Thôi đi.”
“Vậy mới đúng.”
Đông Hải nói xong đi vào phòng bếp, còn lại Ngân Hách trên thảm cùng chú chó chơi đùa.
“Cún con, ngươi thích ăn cái gì a?” Ngân Hách hỏi.
Con chó đem mặt chôn ở trong bát còn đang khò khè khò khè.
“Cún con, ngươi thích ăn cái gì ta liền cho ngươi ăn cái đó.” Ngân Hách cười nói.
***
“Ngân Hách, ngày hôm qua Hào Ca nói với anh, có khách nhân hỏi em có muốn ra đĩa nhạc không?”
“Ân.” Ăn xong phần của mình, Ngân Hách dùng thìa khuấy sữa trong ly.
“Em vì sao từ chối?”
Ngân Hách không nói lời nào.
“Nếu em không thích cùng người khác hợp tác, chúng ta có thể tự mình ra, chỉ cần em muốn.” Đông Hải cầm tay của Ngân Hách.
“Em không muốn.” Ngân Hách rũ đôi mắt xuống.
“…?”
Ngân Hách tựa hồ đã không còn hùng tâm ngày xưa, ngoài việc vẫn duy trì đến ‘đường một chiều’ ca hát, ban ngày thì nằm ở nhà viết nhạc, khoảng hai ngày Đông Hải tìm sách pháp luật mang tới cho y, nhưng Ngân Hách chạm cũng không chạm.
“Làm sao vậy, anhi phá sản rồi sao? Nuôi không nổi em à?” Ngân Hách cười hỏi Đông Hải.
“Vì sao?” Đông Hải nhìn chằm chằm Ngân Hách.
“Em là người mù.” Ngân Hách mặt dần dần lạnh xuống.
” Bác sĩ Hướng không phải đã nói rồi sao, chờ có người hiến giác mạc thích hợp là có thể phẫu thuật.”
“Em thích được người nuôi.”
“Em!”
Đông Hải nhìn Ngân Hách, rốt cục không nói cái gì nữa, đứng dậy dọn dẹp bàn, bình thường Ngân Hách luôn giúp đỡ, hôm nay lại ngồi không nhúc nhích.
Đông Hải đem chén bát cho vào máy rửa chén, còn xoong nồi thì ném vào bể.
“Damn it!”
Đông Hải nhảy dựng ra phía sau, vẫn không thể nào tránh thoát nước bẩn bắn ra, không có thói quen mang tạp dề chính là gia tăng tỉ lệ đào thải trong quần áo. Đông Hải xăn lên tay áo bị tuột xuống, bắt đầu súc rửa, người phát minh ra máy rửa chén nhất định là một kẻ ngu ngốc, vì cái gì nhất định phải xối nước sạch sẽ trước, quả thực là lao động lặp lại, hắn khó chịu làm việc.
Khó khăn biến thành thanh tĩnh, Đông Hải lau tay đi ra phòng bếp, xoay đầu nhìn chung quanh, không nhìn thấy Ngân Hách, tiếp tục tìm, nghe được tiếng nói rất nhỏ từ trong phòng tắm truyền đến.
“Cún con ngươi màu gì a, đen hay là trắng?”
Mở cửa phòng tắm ra, Đông Hải lặng lẽ đi tới. Ngân Hách đã thay đổi áo ngủ, đang đem đại cẩu đặt ở trong bồn tắm lớn cọ rửa, nơi nơi đều là xà phòng, hắc cẩu thực sự biến thành bạch cẩu.
“Cún con muốn sủa không? Muốn cắn người không? Cún con thích ta không?” Ngân Hách một bên chà xát, một bên lầm bầm lầu bầu dài dòng.
Đại cẩu đầu đầy xà phòng, đột nhiên ‘tháp tháp’ vẫy loạn một trận, nước bắn tung tóe mọi nơi, Ngân Hách vui cười đặt mông ngồi trên mặt đất, đại cẩu ghé vào trên bể tắm vươn lưỡi liếm liếm, Ngân Hách một bên trốn một bên vén những sợi tóc ướt trên trán lên, đột nhiên lấy tay nâng cằm đại cẩu, áp sát gò má mang vết sẹo qua thấp giọng hỏi: “Cún con, mặt ta như vậy ngươi có thích không, ngươi không sợ sao?”
Đại cẩu phe phẩy cái đuôi ngửi tới ngửi lui Ngân Hách, cậu cười ôm nó nói: “Cún con, ngươi thật là một đứa ngốc giống như Lý Đông Hải.”
Ngân Hách,Ngân Hách!
Đông Hải cau mày, yên lặng tựa vào cạnh cửa, nhìn nam hài tử vẫn gầy yếu như cũ, cả người ướt sũng quỳ gối bên cạnh bể tắm, đột nhiên nhớ tới vết sẹo trắng trên trán Ngân Hách thật lâu trước kia. Đó là một lần tại đại hội thể dục thể thao va đập, Ngân Hách liên tiếp mấy tháng đều mang theo mũ, sau lại còn không chú ý để lại vết gạch rất dài. Từ trong đáy lòng thở dài, Đông Hải lặng lẽ rời khỏi phòng tắm, suy nghĩ đến nguyên nhân Ngân Hách tinh thần sa sút, dù sao y cũng từng là một nam hài tử thích ăn diện như vậy.
Đời này kiếp này, Ngân Hách cũng sẽ không tái lựa chọn chức nghiệp nào phải xuất đầu lộ diện.
Đông Hải không ngại nuôi y, lại thiệt tình không muốn Ngân Hách vĩnh viễn đem mất mác của mình chôn sâu trong lòng.
Ngân Hách bế đại cẩu bọc khăn lông lớn đi ra, đột nhiên cảm thấy có điểm khác thường, tựa hồ hồi lâu không nghe được thanh âm của Đông Hải. Ngân Hách nhíu mày, đẩy đại cẩu xuống đi chung quanh gọi Đông Hải, phòng tập thể thao, phòng đọc sách, phòng khách, toàn bộ nhà trọ nơi nơi hoàn toàn yên tĩnh, Ngân Hách tâm hoảng lên, chẳng lẽ hắn đi ra ngoài sao.
Hắn chưa từng bao giờ đi đâu mà không nói, nhớ tới lời nói vừa rồi sau khi ăn xong, Ngân Hách tâm chậm rãi trầm xuống, chạy tới mở cửa phòng, đứng ở hành lang trống vắng kêu lên, “Đông Hải, Đông Hải!”
Trước dùng tạm cái va li da lớn, ngày mai tái cùng Ngân Hách đi mua nhà cho chó, Đông Hải loạng choạng kéo cái va li một thước tám ra ban công. May mắn ban công khép kín, về sau không đóng cửa sổ sát đất là có thể để cho không khí lạnh tiến vào, bằng không tới mùa hè sẽ làm đại cẩu nóng chết. hắn đem cái đệm lớn trải ra trong va li, đặt vài món đồ chơi bằng xương ở góc, sau đó là bồn cát, ác, loại đồ vật này này còn phải thường xuyên đổi sao, Lý chủ tịch đá đá chậu đứng dậy.
Ban công nhà trọ rất lớn, hy vọng đại cẩu vừa lòng, không được nửa đêm đến quấy phá ta và Ngân Hách, thu dọn sạch sẽ, Đông Hải nhìn quanh bốn phía, phủi phủi tay sau đó đóng cửa thủy tinh ban công cùng phòng khách.
Trong phòng hảo tĩnh lặng, Ngân Hách không ở đây, con chó cũng không thấy.
Chạy ra phòng tập thể thao, sắc mặt Đông Hải thay đổi, đã trễ thế này, Lý Ngân Hách còn đi nơi nào? Cầm lên điện thoại di động trên bàn, Đông Hải mới đột nhiên nhớ tới, bởi vì Lý Thị an toàn hơn so với trước kia,hắn đã lệnh cho toàn bộ đám vệ sĩ chướng mắt dưới lầu trở về bộ bảo an. Lao ra khỏi nhà trọ, trong hành lang không một bóng người, Đông Hải ấn thang máy xuống, thang máy phát ra tiếng ‘tê tê’ rất nhỏ, hắn lo lắng lấy tay mạnh mẽ đập thang máy, khó khăn lắm cửa mới mở, hắn vọt đi vào, hít sâu một hơi trực tiếp ấn xuống bãi đổ xe ngầm tầng một.
Bãi đỗ xe lạnh buốt trống rỗng, mấy chiếc xe đều yên lặng đậu ở đó, iĐông Hải luẩn quẩn một vòng, trong tay toát ra mồ hôi lạnh, xoay người dọc theo thang lầu chạy lên trên.
Trong đại sảnh lầu một, chỉ có hai lão nhân còn đang cùng bảo vệ trực ban nói chuyện phiếm, thấy Đông Hải giống như ruồi bọ không đầu từ phòng nghỉ đi ra, bảo vệ mới hiểu được hắn đang tìm người, vội vàng đứng lên, đưa tay hướng cửa chỉ chỉ.
Hắn chạy nhanh ra bên ngoài hai bước, nhất thời giống như quả bóng cao su xả tức giận nhẹ nhàng thở ra.
Ngoài cửa lớn, Ngân Hách mặc áo ngủ, đang ôm đầu gối ngồi ở trên bậc thang ngẩn người nhìn đại lộ, đại cẩu sạch sẽ thuận theo nằm ở bên cạnh y.
“Lý Ngân Hách.” Đông Hải lạnh lùng kêu.
“Đông Hải?” Ngân Hách nghe được tiếng giầy từ phía sau đại sảnh truyền đến, từ từ đứng dậy, “Anh không đi ra ngoài? Anh vừa mới ở nơi nào vậy?”
“Trên ban công! Anh vừa lót ổ cho chó!”
“Ban công?!”
“Bằng không em nghĩ rằng anh đi nơi nào! Em có biết hay không hiện tại đã nửa đêm mười hai giờ.” Đông Hải trong bụng tức giận, khẩu khí cũng gấp.
Ngân Hách tâm trống rỗng, không kêu ca một tiếng nào liền hướng cửa đi.
Đông Hải động thân dồn y vào vách tường, hoài nghi vươn tay chạm trên người Ngân Hách.
“Lý Ngân Hách!” Thanh âm Lý Đông Hải cao tám độ, Ngân Hách đông lạnh tựa như kem, áo ngủ bị đại cẩu làm ướt dán tại trên người.”Lý Ngân Hách, thân thể em có khỏe lắm không!”
Xương cốt của Ngân Hách đã không tốt bằng lúc trước, ẩm ướt cùng cảm lạnh, đều là tối kỵ.
“Lập tức đi tắm rửa là ổn.” Ngân Hách cúi đầu từ bên cạnh hắn chen qua, Đông Hải tức giận đến cắn răng, đành phải cùng đại cẩu gắt gao đi theo phía sau y.
Vào thang máy, Ngân Hách đứng hướng tường, không nhìn Đông Hải mà chỉ cúi thấp đầu.
“Em lại không mang tất!”
“Cũng ướt.” Ngân Hách tựa đầu vào tường.
“Ướt sao không đổi đôi khác!” Lý Đông Hải mặt đều tái, “Phải biết rằng hàn từ dưới chân sinh ra, emnếu không muốn ngày mai xương cốt bị đau, em phải…”
“Lý Đông Hải, anh có biết hay không anh hiện tại rất giống Đường Tăng a!!” Ngân Hách chạm đầu vào tường, Đông Hải rốt cục im bặt không nói gì.
Hai người một cẩu khó chịu đi vào căn phòng, Ngân Hách chỉ về ban công, lạnh lùng nói: “Cún con, đến đó!”
Nghe được manh mối không tốt, đại cẩu vui vẻ chạy tới ban công, ngoan ngoãn nằm ở trong va li, vươn đầu hướng nhìn vào phòng khách. Thấy bộ dáng Ngân Hách tức giận không chỗ phát tát, tức giận của Đông Hải ngược lại tiêu mất, trong lòng cười thầm, vòng tay ôm Ngân Hách đẩy y hướng trong phòng tắm. Phòng tắm nơi nơi là nước, một mảnh hỗn loạn, Đông Hải vặn mở vòi nước bồn tắm.
“Đây là cái quỷ gì vậy?”
Trong bồn tắm lớn một tầng những sợi hắc hắc, Đông Hải hoài nghi duỗi tay nhặt lấy một cọng.
Lông chó!!
Lý chủ tịch che mặt thở dài, quyết định để đó cho công nhân ngày mai đến thu dọn, xoay người mở vòi hoa sen trong phòng thủy tinh ra, Đông Hải thử xem nước ấm, lúc này mới đem người gương mặt không hài lòng phía sau kéo qua.
“Cởi quần áo, Lý TNgân Hách.”
“Chật chội như vậy, anhi đi ra ngoài trước đi.” Ngân Hách đặt tay lên trên cúc áo.
Biết Ngân Hách không thích mình xem thân thể của cậu, Đông Hải dùng cánh tay ôm lấy, cúi đầu nhẹ nhàng hôn đôi môi ướt át ấm lạnh của Ngân Hách.
“… Hảo, anh đi ra ngoài.”
Trước khi đóng cửa lại, Đông Hải quay đầu nhẹ nhàng nói: “Em yên tâm, Ngân Hách, có em ở đây, anh… đâu cũng sẽ không đi.”
***
Lúc Ngân Hách toàn thân đỏ như trứng tôm, Đông Hải đang ‘lách lách cách cách’ gõ gì đó trên máy tính, độ ấm trong phòng đã chỉnh cao hơn, Ngân Hách xả hạ khăn mặt đi đến trên giường.
“Anh đang làm gì đó?”
“Là công ty Đông Hán vận tải đường thuỷ, ngươi đợi một chút, ta sẽ xong ngay lập tức.” Đông Hải nói.
Đông Hải đặt dĩa phá lấu đã nguội lạnh lên tủ đầu giường, Ngân Hách tìm thuốc trên trang giấy, một hơi nuốt xuống, sau đó lấy một chút dược cao bên cạnh, bắt đầu xoa khắp trên người, hẳn là phải phát minh một cái máy xoa dược cao, bởi vì công việc mất thời gian mà phiền toái nhất trên thế gian chính là lấy tay chà xát làm nóng làn da để cho công dụng của thuốc thẩm thấu.
Một cái gì đó lành lạnh chạm vào mặt, Ngân Hách cười nhạt một chút.
“Đừng nhúc nhích.” Đông Hải nắm cằm cậu, đem dược đều đều xoa ra, ngón tay dọc theo vết sẹo ôn nhu mà hữu lực mát xa.
“Đã không còn quá rõ như lúc trước.” Đông Hải dứt lời, ngón tay bắt đầu chậm rãi vẽ loạn trên Ngân Hách.
“Hừ, ” Ngân Hách nhẹ nhàng từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.
Hắn nhìn cậu như có điều suy nghĩ, đột nhiên lấy tay nắm lấy chiếc nhẫn lắc lư trước ngực cậu.
“Đưa nó cho anh đeo vài ngày được không?”
Ngân Hách sửng sốt, lập tức nói: “Được, lấy đi.”
Cởi bỏ thắt lưng buộc chặt đến bế tắc, Đông Hải từ trong thắt lưng rút ra một thanh mã tấu Thụy Sĩ sắc bén, nhẹ nhàng cắt một phát, chiếc nhẫn nặng trĩu rơi xuống trong tay, vì ngón tay của Ngân Hách nhỏ thon nên Đông Hải chỉ có thể đeo vật nhỏ đen nhánh ấy ở ngón tay út.
“Chờ em ngày nào đó nguyện ý mang nó trên tay, thì chứng tỏ em đã hoàn toàn ổn.” Đông Hảu=i nói.
Ngân Hách không để ý tới, xoay người nằm úp sấp ở trên giường, đem mặt vùi vào gối, Đông Hải lắc đầu, bắt đầu lấy tay mạnh mẽ xoa nắn lưng cùng tứ chi của cậu. Thân thể thon dài của Ngân Hách đã không còn gầy đến đáng sợ, dưới làn da màu lúa mạch nhạt là khung xương cân xứng gắn liền với một tầng cơ thể mỏng manh, sức sống bừng bừng cùng cảm giác nhu nhược tuyệt đẹp pha trộn vào nhau, tựa hồ ngay cả những vết seo thật sâu hay nhợt nhạt đều có một sức hấp dẫn đặc thù, Đông Hải nhịn không được cúi đầu hôn lên bờ vai tản ra dược hương của cậu. May mắn Ngân Hách biết Đông Hải không phải Liễu Hạ Huệ (*), mỗi ngày sau khi tắm rửa đều phải mặc quần đùi vào mới cho hắn mát xa, để tránh hắn bỏ dở nửa chừng, chỉ tiếc loại tự tin này thật sự đáng thương, mặc dù ở trước mặt hắn cũng khó gặp.
(* Liễu Hạ Huệ là một người thanh cao nổi tiếng ở Trung Quốc)
“Em quá nhạy cảm, Ngân Hách, có đôi khi trái tim phải trở nên cứng rắn mới có thể tiếp tục tồn tại.”
Ngân Hách không nói lời nào.
“Muốn quên đi, phải học cách đối mặt.” Ngón tay hữu lực của Đông Hải từ giữa lưng Ngân Hách từng chút từng chút nhẹ nhàng hướng ra phía ngoài sườn, từ trên xuống dưới, động tác thong thả mà thuần thục.
“Em biết.”Ngân Hách buồn bực úp mặt vào gối nói.
“Sau cuối tuần, nguyện ý theo anh trở lại… Trên đảo không?”
Ngân Hách bắt tay ôm sau đầu, Đông Hải dừng lại động tác.
“Hảo, em đi.” Ngân Hách rốt cục nói.
Đông Hải thay đổi loại dược cao khác, chấm trên vết sẹo, lấy ngón tay không nhẹ không mạnh chầm chậm xoa nắn, Ngân Hách nghiêng mặt, một đôi tay dài nhỏ khoát lên đầu gối của Đông Hải, thân thể theo động tác của ái nhân mà nhẹ nhàng chớp lên, dần dần, hô hấp trở nên đều đều. Dưới ánh đèn nhu hòa, Lý Đông Hải cưng chìu nhìn cậu.
***
“Chủ tịch, nếu chúng ta tiếp tục nhượng hợp đồng xuất súng ống đạn được, làm ăn của Đông Hán cũng sắp duy trì không nổi nữa.”
“Đúng vậy a, hiện tại chỉ còn lại có vốn duy trì hình thức chủ chốt bên ngoài là xuất nhập khẩu hoa quả cùng linh kiện điện tử, thuế nặng lãi ít, thật sự không có bao nhiêu béo bở a.”
Vương tổng cùng Khâu ca của công ty vận tải đường thuỷ Đông Hán vẻ mặt bất đắc dĩ, ngồi sóng vai đối diện Lý Đông Hải.
“Ta không muốn thêm nữa, ” Lý Đông Hải lạnh lùng nói, “Loại béo bở này, Thịnh Thị về sau sẽ củng thủ tương nhượng.” (củng thủ tương nhượng = nhường cho người khác)
“Nhưng…” Thịt béo đến miệng không ăn, Vương tổng thật sự không cam lòng.
“Đông Hán chuyển hướng làm ăn, các ngươi nên sớm tiếp thu.” Lý Đông Hải nhìn chằm chằm lão nhân vì ngành sản xuất ngầm của Lý Thị mà dốc sức làm nhiều năm, không lưu tình chút nào nói, “Nhiều năm như vậy, tiền hưu tích lũy của mọi người chắc cũng xấp xỉ nhau nhỉ.”
Vương tổng cùng Khâu ca thay đổi sắc mặt, Lý Thị đãi ngộ cực lớn, không muốn về hưu trước thì tốt nhất câm miệng, hai người hoảng sợ không dám nói gì nữa, đối nhìn liếc mắt một cái, đứng dậy cáo từ. Đẩy cửa đi ra ngoài, Vương tổng lấy khăn tay ra lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, từ khi Lý Đông Hải mười tám tuổi tiếp quản Lý Thị tới nay, mỗi lần nhìn thấy tiểu lão bản này, Vương tổng đều phải căng thẳng nửa ngày tinh thần mới trở lại bình thường.
Đi qua phòng tiếp khách, có khách nhân ngồi chờ ở trên ghế sa lon, bí thư chủ tịch Mạch tiểu thư đang pha cà phê, khách nhân kia còn trẻ tuổi, trên mặt tuấn tú có một vết sẹo thật dài màu trắng, Khâu ca nhìn liếc mắt một cái, tựa hồ có chút quen mặt rồi lại nhớ không ra đã gặp nhau ở nơi nào, cười gật gật đầu chào hỏi.
Cửa thang máy đóng lại, Vương tổng mới bí hiểm đem mặt tiến đến bên tai Khâu ca. “Khâu ca, biết người vừa rồi kia là ai không?”
“Ai? Ngươi biết sao?”
“Hắn chính là hài tử phản bội Lý gia mà mọi người nói đến đó, mị lực vô cùng a, như vậy cũng có thể được chủ tịch đón trở về, nghe nói làm cho đám lão già ban giám đốc tức giận đến chết khiếp.”
“Ngươi nói hắn là… Hắn là, đúng vậy, hắn là Lý Ngân Hách!” Thanh âm Khâu ca run rẩy, vươn tay ấn thang máy.
“Ngươi biết hắn sao?”
Cửa thang máy mở, Khâu ca đi ra ngoài, trở lại trịnh trọng nói: “Đúng vậy, ta biết cậu ta, cậu ta là ân nhân cứu mạng của ta.”
***
“Đáng ghét, vì cái gì bác sĩ Hướng luôn nói phải đợi.” Vào văn phòng,Ngân Hách liền rầu rĩ không vui ngồi trên sô pha.
“Làm sao vậy?” Đông Hải ném văn kiện trong tay.
“Bác sĩ nói phẫu thuật giác mạc còn phải chờ.” Mạch Lâm cười thay Ngân Hách đáp.
“Còn những thứ khác?”
“Các hạng chỉ tiêu khác thì có thể, nhưng dạ dày lở loét cần một khoảng thời gian nữa, không được tái uống rượu, tiếp tục tăng cường thể chất, uống thuốc bổ, kiểm tra định kỳ. Này, đây là đơn báo cáo.” Mạch Lâm đưa cho Đông Hải.
“Hảo, ngươi đi đi, Mạch tiểu thư.”
“Cám ơn Mạch tỷ.” Ngân Hách cúi thấp người. Từ tháng trước bị Đông Hải buộc đến Lý Thị building, Ngân Hách dần dần cùng Mạch Lâm sáng cởi mở giỏi giang trở nên quen biết.
“Không cần khách khí, nhớ kỹ bảo chủ tịch tăng tiền làm thêm ca cho ta.” Mạch Lâm cười đi ra ngoài.
Hôm nay là ngày kiểm tra sức khoẻ của Ngân Hách,Đông Hải không thể phân thân, lại lo lắng người khác, cho nên lệnh cho Mạch Lâm cùng Ngân Hách đến bệnh viện.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Ngân Hách nhân tiện ngồi xuống ghế, hai cái chân dài xoạt ngang ra hai bên. Cậu mặc áo thun len màu trắng, quần bò màu lam, tuy rằng vẫn gầy, nhưng bộ dáng không hề kém tao nhã, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
“Lại đây.” Đông Hải vỗ vỗ đùi, Ngân Hách miễn cưỡng đi tới, bị Đông Hải một phen giữ chặt ôm ở trên đùi.
Đem mặt chôn ở trên người Ngân Hách, Đông Hải ngửi thấy mùi hương thuốc khử trùng nhàn nhạt, bàn tay to ấm áp khô ráp tham tiến vạt áo, hắn gắt gao nắm chắc eo nhỏ của cậu, luồn tay vào hạ thể mẫn cảm hiếm thấy.
“Sao lại không thấy cậu em vợ của anh?” Đông Hải dùng cái mũi đẩy khai quần áo Ngân Hách, cười hỏi.
“Mạch tỷ nói đi bệnh viện, không cho em mang theo cún con.” Ngân Hách bĩu môi, “Em nói em là người mù, Mạch tỷ nói người mù cũng không được.”
Đông Hải vùi đầu vào trong quần áo Ngân Hách cười, có thể nói ra chỗ thiếu sót của mình, Ngân Hách thật sự tiến bộ rất nhiều.
“Lần sau em cứ nói cậu em vợ của ta cũng bị bệnh, cần bác sĩ Hướng kiểm tra.”
“Bác sĩ Hướng nói không để cho anh cùng conchó thăm bệnh, bởi vì các anh lông quá nhiều, ống nghe bình thường không nghe được tiếng tim đập… Ô!”
Đông Hải đột nhiên nhe răng cắn đậu đỏ mềm mại mà chóp mũi vừa mới đụng tới, Ngân Hách đột nhiên im miệng, phát ra tiếng ‘hút hít’ làm người ta hài lòng.
Buổi chiều tại văn phòng chủ tịch, ánh mặt trời sung túc, nhiệt độ hợp lòng người, chính là không khí không thích hợp để làm việc.
***
Khâu ca ở trong phòng khách đợi ước chừng một giờ, cửa ban công chủ tịch mới mở, đi theo phía sau Lý Đông Hải cao lớn lạnh lùng là người trẻ tuổi dáng người thon dài vừa trong phòng khách kia.
“Chủ tịch.”
“Em như thế nào còn chưa đi?” Đông Hải nhếch lông mi.
“Hắn đang đợi Ngân Hách.” Mạch Lâm nói.
“Chờ tôi?” Ngân Hách trên mặt còn đỏ ửng, kinh ngạc mở to hai mắt, “Ai?”
“Lý luật sư.” Khâu ca hạ thấp người nói.
Ngân Hách ngây dại, ngữ khí cung kính, xưng hô xa lạ như vậy.
“Lý luật sư, ngài đã quên rồi sao, ta là Khâu ca, lần đó trước hai ngày mở phiên toà, ngài từng dẫn ta đi cắt tóc chụp ảnh.”
Khâu ca kích động lại khổ sở nhìn Ngân Hách, các huynh đệ đều nói y là phản đồ, đều nói y biến thành người quái dị, chỉ có Khâu ca trước sau như một, đem Lý Ngân Hách năm đó ghi tạc vào một chỗ tốt nhất trong lòng.
Đông Hải lập tức đưa tay giữ lấy Ngân Hách, chưa từng có người nào trực tiếp nhắc tới phong thái ngày xưa của Ngân Hách, không thể không thừa nhận cậu khó khăn lắm mới có thể thành lập được một chút tự tin.
“Ta chờ ngài, chính là muốn nói cho ngài biết, ngài là luật sư giỏi nhất mà ta từng gặp!”
Trên thực tế Ngân Hách ngày đó bất quá chỉ là một thực tập sinh.
Ngân Hách đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó đột nhiên gượng gạo nở nụ cười, màu da nổi lên anh hồng, bộ dáng xán lạn sáng ngời làm cho ba người chung quanh bất tri bất giác mỗi người nhìn không chuyển mắt.
“Khâu ca, thật vui vì từng có thể giúp ngươi.” Ngân Hách nói.
“Lý luật sư, nếu về sau có gì cần ta, xin cứ việc phân phó.” Khâu ca ở bên ngoài cũng đã là đại lão, hôm nay ở trước mặt Ngân Hách khiêm tốn như thế, Mạch Lâm bất giác cảm thấy thật mới lạ.
“Lão Khâu, chúng ta đi trước một bước.” Đông Hải yên lòng, cười ôm Ngân Hách đi hướng thang máy.
“Chủ tịch!” Mạch Lâm vội vàng kêu lên.
Đông HẢi đứng lại.
” Thượng Hải vừa mới gọi điện thoại tới, Thủy tổng tuần sau sẽ về HồngKông báo cáo công tác.”
Đông Hải không tâm trạng dừng một chút, mới thản nhiên nói: “Biết rồi.”
Thang máy mở, Đông Hải đè cái nút, xoay người hôn trên má Ngân Hách một cái.
“Anhi thực chán.” Ngân Hách cười đẩy hắn, hỏi, “Mạch tỷ nói Thủy Tổng là người nào? Thủy Nguyên sao?”
“Ân.” Đông Hải chậm rãi thẳng đứng dậy, tươi cười vụt tắt.
***
Đông Hải đã học được cách làm món đậu hủ gạch cua, vì Ngân Hách chuyện mình có thể làm cũng càng ngày càng nhiều, trước cuối tuần, Ngân Hách dứt khoát xin Đông Hải, bảo hắn sa thải công nhân cuối cùng dưới lầu.
Cuối cùng lại đã thứ sáu, giữa trưa, Ngân Hách dẫn theo cún con đi siêu thị gần đó mua đồ. Ánh mặt trời uy lực bắn ra bốn phía, xách mấy gói to đầy chân giò hun khói cùng pho mát, Ngân Hách trên mặt hơi hơi xuất mồ hôi bước đi, dự định ngày mai cùng Đông Hải đi lên đảo trải qua cuối tuần, cho nên toàn mua mấy món cơm Tây đơn giản.
Con chó phe phẩy cái đuôi thuần thục dẫn dắt Ngân Hách trở về, một đường tận trung cương vị công tác, chỉ có lúc gần đến building thì dừng lại nhìn nhìn một bà cụ ôm con chó bông màu trắng trong lòng.
Một người một cẩu hưng trí bừng bừng trở lại nhà trọ, ra cửa thang máy, Ngân Hách liền nghe thấy thanh âm ngạc nhiên của Mạch Lâm.
“Tiểu tổ tông, cậu đi đâu vậy? Để cho tôi đây đường đường là bí thư chủ tịch Lý Thị phải đứng chờ ở cửa.”
Tiếp nhận đồ vật trong tay Mạch Lâm, Ngân Hách cười hì hì móc chìa khóa ra mở cửa.
“Mạch tiểu thư không thêm ca, đến nơi đây làm gì chứ, chủ tịch các ngươi đã trở về chưa?” Đông Hảingày hôm qua đi Đông Kinh.
“Đã trở về hồi trưa. Nói đến ghê tởm, có người sợ ngươi buồn, bảo ta tới đưa CD mới nhất mà hắn mang về cho ngươi, còn có sushi, nói để đến tan tầm sẽ biến mùi, thật sự là, ác.” Mạch Lâm vô cùng khiếp sợ Lý Đông Hải, nhưng thấy Ngân Hách liền thay đổi sắc mặt.
“Hắn ở trong công ty à?” Ngân Hách cười hỏi, Mạch Lâm đặt đồ vật này nọ vào tủ lạnh.
“Nhớ hắn sao?”
Mạch Lâm nhìn Ngân Hách, lau lau tay chuẩn bị trở về công ty. Ngân Hách là loại người đặc biệt hấp dẫn, trên mặt thỉnh thoảng ý cười, không giống chủ tịch, khuôn mặt tuấn tú trắng dài, băng sơn tựa như vẻ mặt cự nhân xa cách ngàn dặm.
“Suy nghĩ à, làm sao vậy?” Ngân Hách khiêu khích hất cằm lên.
Mạch Lâm nhìn đồng hồ, bốn giờ, trở lại công ty cũng sắp tan tầm.
“Vậy theo ta đi đón hắn đi, người ta hôm nay chính là không ngại đường xa ngàn dặm mua sushi mang về cho ngươi a.” Mạch Lâm trêu tức cười nói.
“Không tốt, Mạch tỷ, các ngươi vẫn còn đi làm mà.” Ngân Hách thoáng có điểm mặt đỏ.
***
Mạch Lâm dẫn Ngân Hách vào văn phòng chủ tịch, thành thạo pha một ly cà phê đặt ở trước bàn.
“Ngân Hách, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ, chủ tịch cùng Thủy đặc trợ lập tức sẽ trở lại, ta giờ phải đi ra ngoài, không thể chiếu cố ngươi được.”
“Mạch tỷ, ngươi nói như vậy có tình nghi phân biệt đối xử a.” Ngân Hách cười nói.
Tiếng giày cao gót của Mạch Lâm biến mất ở ngoài cửa, Ngân Hách đứng lên, bắt đầu đông du tây hoảng, chỉ chốc lát sau uống xong cà phê thì bụng đột nhiên có phản ứng, cậu sờ soạng đi vào phòng vệ sinh bên cạnh.
Cái chỗ này bài bố thật kì lạ, Ngân Hách mỗi lần rửa tay xong đều tìm không thấy khăn lau tay, đang ngơ ngác, đột nhiên bên ngoài một tiếng cửa phòng mở, tiếp theo truyền đến tiếng nói rất nhỏ, là Đông Hải cùng… Thủy Nguyên đã lâu không gặp.
Ngân Hách ngẩn người, phiền não xoa bóp đầu của mình. Người nên gặp tóm lại phải gặp, Ngân Hách âm thầm cổ vũ chính mình, vừa định đi ra ngoài, lại nghe Thủy Nguyên nhắc đến tên của mình.
“Chủ tịch, ngài không thể giữ Lý Ngân Hách ở bên cạnh.”
Ngân Hách ngây người, bất tri bất giác ngừng hô hấp.
“Vì sao?” Đông Hải thản nhiên hỏi.
“Như vậy quá nguy hiểm.”
“Có cái gì nguy hiểm? Ai nói, ngươi, hay là ta.” Thủy Nguyên không phải bằng hữu của Đông Hải sao, vì cái gì thanh âm Đông Hải lại lạnh lùng như vậy.
“Ngài đã quên còn có Chu Đào! Hắn sớm hay muộn cũng đã suy nghĩ cẩn thận, hắn tuy lỗ mãng, nhưng hắn không phải ngu ngốc!”
Chợt nghe được cái tên làm tim người đập nhanh, Ngân Hách nhắm hai mắt lại, chuyện cách đây mấy năm, vì cái gì còn nhắc lại?
“Hắn bị phán tù chung thân không được nộp tiền bảo lãnh, Ngân Hách không có khả năng gặp lại hắn.”
“Đông Hải!” Thanh âm Thủy Nguyên có chút hổn hển.
“Ngươi không cần lo lắng Lý Ngân Hách, cậu… Bất quá chỉ là một người mù.” Lý Đông Hải khẩu khí vẫn như cũ, nhưng ngữ tốc bất giác chậm lại.
“Chính là, mặc dù mù, y vẫn là Lý Ngân Hách!” Chuyện đại cục, Thủy Nguyên không thể lơi lỏng, “Việc Lý Ngân Hách bị mù cho tới bây giờ cũng không nằm trong kế hoạch của ngài!”
Bên ngoài im lặng một lát. mặt của Ngân Hách có chút trắng bệch, cậu dựa lưng vào phía sau, áp sát vào vách tường cẩm thạch lạnh như băng.
Bọn họ đang nói cái gì, vì sao chuỗi từ quen thuộc, ta lại nghe không rõ.
“Thủy Nguyên… Thời điểm Ngân Hách được cứu trở về, ngươi đã xem qua báo cáo nghiệm thương của cậu ta đúng hay không?” Đông Hải trầm giọng nói.
“Đúng vậy.” Thanh âm Thủy Nguyên cũng trầm hơn, không tình nguyện trả lời, “… Ta thừa nhận cậu ta chịu rất nhiều khổ sở, mặc dù để lộ bí mật cũng… Về mặt tình cảm thì có thể tha thứ, nhưng mà… Cũng không phải ở trong dự kiến sao.”
“Ngươi sai lầm rồi, Thủy Nguyên, trên thực tế chúng ta… ” Lý Đông Hải gian nan lựa chọn từ ngữ, “Chúng ta… đánh giá sai… Nhân tính.”
“Có ý tứ gì?”
“Làm cho lý Ngân Hách tiết lộ bí mật không phải báo cáo nghiệm thương kia, mà là… thuốc gây ảo giác của Mossad ——TOX.”
“…” Thủy Nguyên trầm mặc trong khiếp sợ.
“Bởi vì Ngân Hách… Rất ngốc, chúng ta suýt nữa thất bại.”
“… Như vậy, Lý Ngân Hách sẽ càng có lý do hận ngươi, hận chúng ta, hận Lý Thị.” Thủy Nguyên rốt cục lạnh lùng nói.
“… Hận ta.” Đông Hải cúi đầu lặp lại.
“Đúng vậy, Lý Ngân Hách là một kẻ ngốc, nhưng ngài chớ quên, cậu ta là một kẻ ngốc tuyệt đỉnh thông minh, nếu một ngày nào đó y bắt đầu hoài nghi chúng ta, phát hiện mình bất quá chỉ là một quân cờ trong kế hoạch tàn nhẫn của ngươi! Bất quá chỉ là để truyền sai tin tức…”
“Không cần phải nói!” Lời nói Thủy Nguyên bị Đông Hải đột ngột cắt ngang.
Ngân Hách cảm thấy chính mình tựa như một cành hoa bị dẫm nát, trong khoảng thời gian ngắn, không biết phải đối diện như thế nào, hắn dựa vào vách tường, mặc cho thân mình chậm rãi trượt xuống, dùng hai cánh tay gắt gao ôm trước ngực, quỳ rạp xuống mặt đất lạnh như băng.
“Ngươi yên tâm, ” Trong lổ tai của Ngân Hách, thanh âm Đông Hải trầm thấp mà quen thuộc giống như kim loại lần lượt thay đổi, hết sức toàn tâm, ” Trí thông minh của Lý Ngân Hách, chưa bao giờ dùng ở trên người một nhà, cậu phòng thiên phòng địa, sẽ không phòng ta… Lý Đông Hải.”
…
Bên ngoài rốt cục yên tĩnh, Đông Hải cùng Thủy Nguyên đã đi.
Ngân Hách dựa lưng vào vách tường, ngửa mặt quỳ ngồi dưới đất, đôi mắt màu đen vô lực mở thật to, trên khuôn mặt tuyệt vọng đều là mê mang.
Buổi chiều tại văn phòng, ánh mặt trời xán lạn, nhiệt độ hợp lòng người, im lặng mà hư không, chỉ có bọt nước chưa bao ngừng nối tiếp chảy ra từ vòi nước, một giọt, một giọt, nặng nề mà rõ ràng gõ nhịp trên bồn rửa tay.
Không biết qua thời gian bao lâu,Ngân Hách mới đông lay tây động chậm rãi đứng dậy, đã quỳ rất lâu, hai chân đều tê rần.
Đầu hỗn loạn, Ngân Hách nhắm mắt lại, cúi đầu nhìn xem, trong bóng tối, chỉ có tiếng nhịp tim đập đều đều, đập một cách sống động, và… bị đầy bụi gai quấn quanh.
Nữ nhân họ Mạch hình như chưa trở về, tầng hai mươi tám khoảng không trống rỗng không có một chút thanh âm. Ngân Hách còn nhớ rõ kết cấu tầng lầu này, chậm rãi sờ soạng đến cửa thang máy, y một mình xuống lầu.
Đại cẩu một mình ở nhà, không biết có tốt hay không.
“Ngươi có thể thử xem a, xem Tiếu Nhân bẻ ngươi ‘răng rắc’ ra sao.” Ngân Hách cười, Tiểu Nhân là bạn gái của A Tề.
A Tề đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng liếc mắt nhìn tiểu Hào ở bên cạnh trên quầy bar làm bài tập, quả nhiên, tiểu Hào đang ngẩng khuôn mặt mủm mỉm hoang mang nhìn bọn họ.
” Tiểu tử ngốc, không nên đến nơi đây làm bài tập chứ, thi giữa kì mà bị zê-rô thì ba ngươi cho ngươi ăn măng xào thịt (ăn đòn á).” A Tề mắng tiểu Hào.
“Ngân Hách ca ca dẫn đi, trong nhà đến cuối tuần buồn muốn chết.” Tiểu Hào cong miệng, đập bút của mình.
“Được rồi được rồi, đừng sợ tiểu Hào, đến lúc đó ca ca giúp ngươi đoán đề.” Ngân Hách hớp một ngụm rượu.
“Ai, ” A Tề đột nhiên dùng khuỷu tay hất Ngân Hách một cái, cười nói: “Siêu cấp tình nhân đến đón ngươi kìa, hôm nay thật trễ nha.”
“Nên phạt.” Ngân Hách gõ bàn từ trên ghế cao trượt người xuống, quả nhiên, bên tai vang lên thanh âm giày đóng đế sắt ‘tháp tháp’, Ngân Hách âm thầm buồn cười, tưởng tượng Đông Hải bộ dáng tuấn dật mang đôi giày đóng đế to lớn quê mùa thường lui tới tòa nhà của Lý Thị.
Một bàn tay lớn ôn hòa xoa bả vai của Ngân Hách, Đông Hải bắt chéo chân ngồi ở ghế cao bên cạnh.
“Cậu uống bao nhiêu rồi, A Tề?”
“Ly thứ nhất.” A Tề cười trả lời, hắn bây giờ là tình báo viên của Lý Đông Hải, mỗi ngày nghiêm khắc dựa theo lời dặn của bác sĩ giám sát Ngân Hách.
“Không tồi, cho tôi một ly, này, đây là chút tiền boa của ngươi.” Đông Hải đặt tấm chi phiếu trăm nguyên lên bàm.
Đây sao có thể là chút phí nhỏ, quả thực là ngang ngửa với tiền lương của gián điệp, A Tề cười tủm tỉm thu nhận.
“Buồn nôn ” Ngân Hách ‘phi’ một hơi, quyến luyến uống hết giọt rượu đỏ cuối cùng trong ly.
“Hôm nay có chút việc nên tới trễ.” Đông Hải cầm tay của Ngân Hách đặt trên bàn, thoáng so với một tháng trước đã mập hơn, người này, vỗ béo thực khó khăn.
“Tiểu Hào, cậu nên đi ngủ, đợi lát nữa Tú tỷ tới đón cậu.” Ngân Hách quay đầu đối bên cạnh gọi.
“Ngân Hách ca ca đáng ghét, hắn vừa đến là ngươi lại muốn ta đi.” Tiểu Hào lẩm bẩm thu gom cặp sách, đi xuống ghế, đến đá một cước vào quầy bar nói: “Lý Đông Hải, Lý Đông Hải, có cái gì tốt chứ.”
Dứt lời ‘thùng thùng’ bỏ đi.
Ngân Hách xoay mặt nhìn phương hướng của tiểu Hào bật cười, Đông Hải tiếp cận qua nhìn kỹ vết sẹo trên mặt cậu, tựa hồ so với cuối tuần trước đã nhạt hơn, xem ra đa số thuốc sang quý đều có lý do sang quý của nó, nhưng muốn xóa hoàn toàn, chỉ sợ vẫn cần phẫu thuật. Đông Hải đang nghĩ ngợi, Ngân Hách đột nhiên quay đầu lại, lập tức chạm vào thứ gì đó ấm áp mềm mại, hắn cười nhẹ, nhân cơ hội hôn hai má cậu một cái.
“Ai, may mắn tiểu Hào đi đúng lúc, nhi đồng không nên nhìn thấy cảnh không nên thấy, a Nhân cũng không biết chạy đi đâu rồi.” A Tề bùi ngùi.
“Hát xong chưa? Chúng ta về nhà?” Đông Hải hỏi Ngân Hách.
Từ sau khi ở nơi của bác sĩ Hướng trở về, Đông Hải nghiêm khắc dựa theo dặn dò của bác sĩ an bài Ngân Hách làm việc và nghỉ ngơi, thương lượng qua lại, Hào Ca cũng chỉ đành nhượng bộ, miễn cho cậu trình diễn đêm khuya.
Thấy Ngân Hách gật đầu, Đông Hải đứng dậy đi lấy áo khoác của hắn trong phòng cất quần áo.
Trở lại nhà trọ, ra thang máy, Đông Hải vừa lấy chìa khóa vừa nói: “Anh dẫn theo một bằng hữu đến, hắn ở trong phòng chờ muốn gặp em.”
Ngân Hách đứng lại, sắc mặt đột ngột ngưng.
“Anh hẳn nên nói cho em biết sớm một chút.”
Dông Hải không để ý tới, đẩy cửa ra nói: “Hắn nhất định phải tới, anh cũng không có biện pháp.”
Ngân Hách theo ở phía sau, cước bộ chần chờ, cởi giầy ra tiến vào phòng liền đứng lại bất động, lạnh lùng nhìn phía trước.
“Lại đây, làm quen một chút, đây là Lý Ngân Hách ca ca.”
Ngân Hách lãnh đạm vươn tay đến, đợi nửa phút, đột nhiên có thứ gì đó nóng ấm ẩm ướt liếm liếm lên, Ngân Hách sợ tới mức nhảy dựng ra phía sau.
“Lý Ngân Hách, đây là một chú chó.” Gia Thần đắc ý nói.
Ngân Hách định thần, một bộ lông mượt mà cọ cọ, kinh ngạc há to miệng, Ngân Hách bán trốn bán nghênh thử vuốt.
“Đáng ghét… Anh, anh! tên hỗn đản này, ở đâu mà anh có được vậy, là cho em sao?”
Ngân Hách bật cười, Đông Hải một bên quay đầu nhìn cậu, một bên mở hộp thức ăn cho chó ra.
“Anh hôm nay về trễ, chính là đi đón con chó này.”
Đông Hải đi qua, đặt cái chén nhỏ đựng thức ăn chó đưa tới trên tay Ngân Hách.
“Đi bồi dưỡng cảm tình đi, nó phi thường thông minh, biết tránh cây cối và người đi đường, lúc buồn ngươi có thể dẫn nó ra ngoài dạo.”
Đại cẩu thân hình cao lớn, toàn thân lông màu đen bóng, phe phẩy cái đuôi theo sát tân chủ nhân, Ngân Hách hưng phấn không thôi, bưng chén nhỏ chạy đến trong đại sảnh ngồi xuống, đại cẩu một đầu chui vào trong bát, khò khè khò khè bắt đầu ăn.
Thu hồi ánh mắt từ trên người Ngân Hách, hắn xách lên một vài đồ vật đặt ở trên bàn.
“Anh ở phòng bếp, có việc gì cứ gọi anh.” Lúc mình có ở nhà, Đông Hải rất ít khi gọi công nhân lên nấu cơm.
“Đông Hải, ” Ngân Hách ngẩng đầu.
“Ân?” Đông Hải đứng lại.
Ngân Hách đem lời cảm ơn chưa kịp nói ra khỏi miệng tự nuốt xuống, ngừng một chút, mới vuốt đại cẩu cười nói: “Em muốn ăn cháo gạo, cháo gạo trong.”
“Không được, em phải uống canh xương cốt cùng sữa.” Đông Hải nói, “Còn muốn ăn cái gì nữa không?”
Ngân Hách chán nản: “Thôi đi.”
“Vậy mới đúng.”
Đông Hải nói xong đi vào phòng bếp, còn lại Ngân Hách trên thảm cùng chú chó chơi đùa.
“Cún con, ngươi thích ăn cái gì a?” Ngân Hách hỏi.
Con chó đem mặt chôn ở trong bát còn đang khò khè khò khè.
“Cún con, ngươi thích ăn cái gì ta liền cho ngươi ăn cái đó.” Ngân Hách cười nói.
***
“Ngân Hách, ngày hôm qua Hào Ca nói với anh, có khách nhân hỏi em có muốn ra đĩa nhạc không?”
“Ân.” Ăn xong phần của mình, Ngân Hách dùng thìa khuấy sữa trong ly.
“Em vì sao từ chối?”
Ngân Hách không nói lời nào.
“Nếu em không thích cùng người khác hợp tác, chúng ta có thể tự mình ra, chỉ cần em muốn.” Đông Hải cầm tay của Ngân Hách.
“Em không muốn.” Ngân Hách rũ đôi mắt xuống.
“…?”
Ngân Hách tựa hồ đã không còn hùng tâm ngày xưa, ngoài việc vẫn duy trì đến ‘đường một chiều’ ca hát, ban ngày thì nằm ở nhà viết nhạc, khoảng hai ngày Đông Hải tìm sách pháp luật mang tới cho y, nhưng Ngân Hách chạm cũng không chạm.
“Làm sao vậy, anhi phá sản rồi sao? Nuôi không nổi em à?” Ngân Hách cười hỏi Đông Hải.
“Vì sao?” Đông Hải nhìn chằm chằm Ngân Hách.
“Em là người mù.” Ngân Hách mặt dần dần lạnh xuống.
” Bác sĩ Hướng không phải đã nói rồi sao, chờ có người hiến giác mạc thích hợp là có thể phẫu thuật.”
“Em thích được người nuôi.”
“Em!”
Đông Hải nhìn Ngân Hách, rốt cục không nói cái gì nữa, đứng dậy dọn dẹp bàn, bình thường Ngân Hách luôn giúp đỡ, hôm nay lại ngồi không nhúc nhích.
Đông Hải đem chén bát cho vào máy rửa chén, còn xoong nồi thì ném vào bể.
“Damn it!”
Đông Hải nhảy dựng ra phía sau, vẫn không thể nào tránh thoát nước bẩn bắn ra, không có thói quen mang tạp dề chính là gia tăng tỉ lệ đào thải trong quần áo. Đông Hải xăn lên tay áo bị tuột xuống, bắt đầu súc rửa, người phát minh ra máy rửa chén nhất định là một kẻ ngu ngốc, vì cái gì nhất định phải xối nước sạch sẽ trước, quả thực là lao động lặp lại, hắn khó chịu làm việc.
Khó khăn biến thành thanh tĩnh, Đông Hải lau tay đi ra phòng bếp, xoay đầu nhìn chung quanh, không nhìn thấy Ngân Hách, tiếp tục tìm, nghe được tiếng nói rất nhỏ từ trong phòng tắm truyền đến.
“Cún con ngươi màu gì a, đen hay là trắng?”
Mở cửa phòng tắm ra, Đông Hải lặng lẽ đi tới. Ngân Hách đã thay đổi áo ngủ, đang đem đại cẩu đặt ở trong bồn tắm lớn cọ rửa, nơi nơi đều là xà phòng, hắc cẩu thực sự biến thành bạch cẩu.
“Cún con muốn sủa không? Muốn cắn người không? Cún con thích ta không?” Ngân Hách một bên chà xát, một bên lầm bầm lầu bầu dài dòng.
Đại cẩu đầu đầy xà phòng, đột nhiên ‘tháp tháp’ vẫy loạn một trận, nước bắn tung tóe mọi nơi, Ngân Hách vui cười đặt mông ngồi trên mặt đất, đại cẩu ghé vào trên bể tắm vươn lưỡi liếm liếm, Ngân Hách một bên trốn một bên vén những sợi tóc ướt trên trán lên, đột nhiên lấy tay nâng cằm đại cẩu, áp sát gò má mang vết sẹo qua thấp giọng hỏi: “Cún con, mặt ta như vậy ngươi có thích không, ngươi không sợ sao?”
Đại cẩu phe phẩy cái đuôi ngửi tới ngửi lui Ngân Hách, cậu cười ôm nó nói: “Cún con, ngươi thật là một đứa ngốc giống như Lý Đông Hải.”
Ngân Hách,Ngân Hách!
Đông Hải cau mày, yên lặng tựa vào cạnh cửa, nhìn nam hài tử vẫn gầy yếu như cũ, cả người ướt sũng quỳ gối bên cạnh bể tắm, đột nhiên nhớ tới vết sẹo trắng trên trán Ngân Hách thật lâu trước kia. Đó là một lần tại đại hội thể dục thể thao va đập, Ngân Hách liên tiếp mấy tháng đều mang theo mũ, sau lại còn không chú ý để lại vết gạch rất dài. Từ trong đáy lòng thở dài, Đông Hải lặng lẽ rời khỏi phòng tắm, suy nghĩ đến nguyên nhân Ngân Hách tinh thần sa sút, dù sao y cũng từng là một nam hài tử thích ăn diện như vậy.
Đời này kiếp này, Ngân Hách cũng sẽ không tái lựa chọn chức nghiệp nào phải xuất đầu lộ diện.
Đông Hải không ngại nuôi y, lại thiệt tình không muốn Ngân Hách vĩnh viễn đem mất mác của mình chôn sâu trong lòng.
Ngân Hách bế đại cẩu bọc khăn lông lớn đi ra, đột nhiên cảm thấy có điểm khác thường, tựa hồ hồi lâu không nghe được thanh âm của Đông Hải. Ngân Hách nhíu mày, đẩy đại cẩu xuống đi chung quanh gọi Đông Hải, phòng tập thể thao, phòng đọc sách, phòng khách, toàn bộ nhà trọ nơi nơi hoàn toàn yên tĩnh, Ngân Hách tâm hoảng lên, chẳng lẽ hắn đi ra ngoài sao.
Hắn chưa từng bao giờ đi đâu mà không nói, nhớ tới lời nói vừa rồi sau khi ăn xong, Ngân Hách tâm chậm rãi trầm xuống, chạy tới mở cửa phòng, đứng ở hành lang trống vắng kêu lên, “Đông Hải, Đông Hải!”
Trước dùng tạm cái va li da lớn, ngày mai tái cùng Ngân Hách đi mua nhà cho chó, Đông Hải loạng choạng kéo cái va li một thước tám ra ban công. May mắn ban công khép kín, về sau không đóng cửa sổ sát đất là có thể để cho không khí lạnh tiến vào, bằng không tới mùa hè sẽ làm đại cẩu nóng chết. hắn đem cái đệm lớn trải ra trong va li, đặt vài món đồ chơi bằng xương ở góc, sau đó là bồn cát, ác, loại đồ vật này này còn phải thường xuyên đổi sao, Lý chủ tịch đá đá chậu đứng dậy.
Ban công nhà trọ rất lớn, hy vọng đại cẩu vừa lòng, không được nửa đêm đến quấy phá ta và Ngân Hách, thu dọn sạch sẽ, Đông Hải nhìn quanh bốn phía, phủi phủi tay sau đó đóng cửa thủy tinh ban công cùng phòng khách.
Trong phòng hảo tĩnh lặng, Ngân Hách không ở đây, con chó cũng không thấy.
Chạy ra phòng tập thể thao, sắc mặt Đông Hải thay đổi, đã trễ thế này, Lý Ngân Hách còn đi nơi nào? Cầm lên điện thoại di động trên bàn, Đông Hải mới đột nhiên nhớ tới, bởi vì Lý Thị an toàn hơn so với trước kia,hắn đã lệnh cho toàn bộ đám vệ sĩ chướng mắt dưới lầu trở về bộ bảo an. Lao ra khỏi nhà trọ, trong hành lang không một bóng người, Đông Hải ấn thang máy xuống, thang máy phát ra tiếng ‘tê tê’ rất nhỏ, hắn lo lắng lấy tay mạnh mẽ đập thang máy, khó khăn lắm cửa mới mở, hắn vọt đi vào, hít sâu một hơi trực tiếp ấn xuống bãi đổ xe ngầm tầng một.
Bãi đỗ xe lạnh buốt trống rỗng, mấy chiếc xe đều yên lặng đậu ở đó, iĐông Hải luẩn quẩn một vòng, trong tay toát ra mồ hôi lạnh, xoay người dọc theo thang lầu chạy lên trên.
Trong đại sảnh lầu một, chỉ có hai lão nhân còn đang cùng bảo vệ trực ban nói chuyện phiếm, thấy Đông Hải giống như ruồi bọ không đầu từ phòng nghỉ đi ra, bảo vệ mới hiểu được hắn đang tìm người, vội vàng đứng lên, đưa tay hướng cửa chỉ chỉ.
Hắn chạy nhanh ra bên ngoài hai bước, nhất thời giống như quả bóng cao su xả tức giận nhẹ nhàng thở ra.
Ngoài cửa lớn, Ngân Hách mặc áo ngủ, đang ôm đầu gối ngồi ở trên bậc thang ngẩn người nhìn đại lộ, đại cẩu sạch sẽ thuận theo nằm ở bên cạnh y.
“Lý Ngân Hách.” Đông Hải lạnh lùng kêu.
“Đông Hải?” Ngân Hách nghe được tiếng giầy từ phía sau đại sảnh truyền đến, từ từ đứng dậy, “Anh không đi ra ngoài? Anh vừa mới ở nơi nào vậy?”
“Trên ban công! Anh vừa lót ổ cho chó!”
“Ban công?!”
“Bằng không em nghĩ rằng anh đi nơi nào! Em có biết hay không hiện tại đã nửa đêm mười hai giờ.” Đông Hải trong bụng tức giận, khẩu khí cũng gấp.
Ngân Hách tâm trống rỗng, không kêu ca một tiếng nào liền hướng cửa đi.
Đông Hải động thân dồn y vào vách tường, hoài nghi vươn tay chạm trên người Ngân Hách.
“Lý Ngân Hách!” Thanh âm Lý Đông Hải cao tám độ, Ngân Hách đông lạnh tựa như kem, áo ngủ bị đại cẩu làm ướt dán tại trên người.”Lý Ngân Hách, thân thể em có khỏe lắm không!”
Xương cốt của Ngân Hách đã không tốt bằng lúc trước, ẩm ướt cùng cảm lạnh, đều là tối kỵ.
“Lập tức đi tắm rửa là ổn.” Ngân Hách cúi đầu từ bên cạnh hắn chen qua, Đông Hải tức giận đến cắn răng, đành phải cùng đại cẩu gắt gao đi theo phía sau y.
Vào thang máy, Ngân Hách đứng hướng tường, không nhìn Đông Hải mà chỉ cúi thấp đầu.
“Em lại không mang tất!”
“Cũng ướt.” Ngân Hách tựa đầu vào tường.
“Ướt sao không đổi đôi khác!” Lý Đông Hải mặt đều tái, “Phải biết rằng hàn từ dưới chân sinh ra, emnếu không muốn ngày mai xương cốt bị đau, em phải…”
“Lý Đông Hải, anh có biết hay không anh hiện tại rất giống Đường Tăng a!!” Ngân Hách chạm đầu vào tường, Đông Hải rốt cục im bặt không nói gì.
Hai người một cẩu khó chịu đi vào căn phòng, Ngân Hách chỉ về ban công, lạnh lùng nói: “Cún con, đến đó!”
Nghe được manh mối không tốt, đại cẩu vui vẻ chạy tới ban công, ngoan ngoãn nằm ở trong va li, vươn đầu hướng nhìn vào phòng khách. Thấy bộ dáng Ngân Hách tức giận không chỗ phát tát, tức giận của Đông Hải ngược lại tiêu mất, trong lòng cười thầm, vòng tay ôm Ngân Hách đẩy y hướng trong phòng tắm. Phòng tắm nơi nơi là nước, một mảnh hỗn loạn, Đông Hải vặn mở vòi nước bồn tắm.
“Đây là cái quỷ gì vậy?”
Trong bồn tắm lớn một tầng những sợi hắc hắc, Đông Hải hoài nghi duỗi tay nhặt lấy một cọng.
Lông chó!!
Lý chủ tịch che mặt thở dài, quyết định để đó cho công nhân ngày mai đến thu dọn, xoay người mở vòi hoa sen trong phòng thủy tinh ra, Đông Hải thử xem nước ấm, lúc này mới đem người gương mặt không hài lòng phía sau kéo qua.
“Cởi quần áo, Lý TNgân Hách.”
“Chật chội như vậy, anhi đi ra ngoài trước đi.” Ngân Hách đặt tay lên trên cúc áo.
Biết Ngân Hách không thích mình xem thân thể của cậu, Đông Hải dùng cánh tay ôm lấy, cúi đầu nhẹ nhàng hôn đôi môi ướt át ấm lạnh của Ngân Hách.
“… Hảo, anh đi ra ngoài.”
Trước khi đóng cửa lại, Đông Hải quay đầu nhẹ nhàng nói: “Em yên tâm, Ngân Hách, có em ở đây, anh… đâu cũng sẽ không đi.”
***
Lúc Ngân Hách toàn thân đỏ như trứng tôm, Đông Hải đang ‘lách lách cách cách’ gõ gì đó trên máy tính, độ ấm trong phòng đã chỉnh cao hơn, Ngân Hách xả hạ khăn mặt đi đến trên giường.
“Anh đang làm gì đó?”
“Là công ty Đông Hán vận tải đường thuỷ, ngươi đợi một chút, ta sẽ xong ngay lập tức.” Đông Hải nói.
Đông Hải đặt dĩa phá lấu đã nguội lạnh lên tủ đầu giường, Ngân Hách tìm thuốc trên trang giấy, một hơi nuốt xuống, sau đó lấy một chút dược cao bên cạnh, bắt đầu xoa khắp trên người, hẳn là phải phát minh một cái máy xoa dược cao, bởi vì công việc mất thời gian mà phiền toái nhất trên thế gian chính là lấy tay chà xát làm nóng làn da để cho công dụng của thuốc thẩm thấu.
Một cái gì đó lành lạnh chạm vào mặt, Ngân Hách cười nhạt một chút.
“Đừng nhúc nhích.” Đông Hải nắm cằm cậu, đem dược đều đều xoa ra, ngón tay dọc theo vết sẹo ôn nhu mà hữu lực mát xa.
“Đã không còn quá rõ như lúc trước.” Đông Hải dứt lời, ngón tay bắt đầu chậm rãi vẽ loạn trên Ngân Hách.
“Hừ, ” Ngân Hách nhẹ nhàng từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.
Hắn nhìn cậu như có điều suy nghĩ, đột nhiên lấy tay nắm lấy chiếc nhẫn lắc lư trước ngực cậu.
“Đưa nó cho anh đeo vài ngày được không?”
Ngân Hách sửng sốt, lập tức nói: “Được, lấy đi.”
Cởi bỏ thắt lưng buộc chặt đến bế tắc, Đông Hải từ trong thắt lưng rút ra một thanh mã tấu Thụy Sĩ sắc bén, nhẹ nhàng cắt một phát, chiếc nhẫn nặng trĩu rơi xuống trong tay, vì ngón tay của Ngân Hách nhỏ thon nên Đông Hải chỉ có thể đeo vật nhỏ đen nhánh ấy ở ngón tay út.
“Chờ em ngày nào đó nguyện ý mang nó trên tay, thì chứng tỏ em đã hoàn toàn ổn.” Đông Hảu=i nói.
Ngân Hách không để ý tới, xoay người nằm úp sấp ở trên giường, đem mặt vùi vào gối, Đông Hải lắc đầu, bắt đầu lấy tay mạnh mẽ xoa nắn lưng cùng tứ chi của cậu. Thân thể thon dài của Ngân Hách đã không còn gầy đến đáng sợ, dưới làn da màu lúa mạch nhạt là khung xương cân xứng gắn liền với một tầng cơ thể mỏng manh, sức sống bừng bừng cùng cảm giác nhu nhược tuyệt đẹp pha trộn vào nhau, tựa hồ ngay cả những vết seo thật sâu hay nhợt nhạt đều có một sức hấp dẫn đặc thù, Đông Hải nhịn không được cúi đầu hôn lên bờ vai tản ra dược hương của cậu. May mắn Ngân Hách biết Đông Hải không phải Liễu Hạ Huệ (*), mỗi ngày sau khi tắm rửa đều phải mặc quần đùi vào mới cho hắn mát xa, để tránh hắn bỏ dở nửa chừng, chỉ tiếc loại tự tin này thật sự đáng thương, mặc dù ở trước mặt hắn cũng khó gặp.
(* Liễu Hạ Huệ là một người thanh cao nổi tiếng ở Trung Quốc)
“Em quá nhạy cảm, Ngân Hách, có đôi khi trái tim phải trở nên cứng rắn mới có thể tiếp tục tồn tại.”
Ngân Hách không nói lời nào.
“Muốn quên đi, phải học cách đối mặt.” Ngón tay hữu lực của Đông Hải từ giữa lưng Ngân Hách từng chút từng chút nhẹ nhàng hướng ra phía ngoài sườn, từ trên xuống dưới, động tác thong thả mà thuần thục.
“Em biết.”Ngân Hách buồn bực úp mặt vào gối nói.
“Sau cuối tuần, nguyện ý theo anh trở lại… Trên đảo không?”
Ngân Hách bắt tay ôm sau đầu, Đông Hải dừng lại động tác.
“Hảo, em đi.” Ngân Hách rốt cục nói.
Đông Hải thay đổi loại dược cao khác, chấm trên vết sẹo, lấy ngón tay không nhẹ không mạnh chầm chậm xoa nắn, Ngân Hách nghiêng mặt, một đôi tay dài nhỏ khoát lên đầu gối của Đông Hải, thân thể theo động tác của ái nhân mà nhẹ nhàng chớp lên, dần dần, hô hấp trở nên đều đều. Dưới ánh đèn nhu hòa, Lý Đông Hải cưng chìu nhìn cậu.
***
“Chủ tịch, nếu chúng ta tiếp tục nhượng hợp đồng xuất súng ống đạn được, làm ăn của Đông Hán cũng sắp duy trì không nổi nữa.”
“Đúng vậy a, hiện tại chỉ còn lại có vốn duy trì hình thức chủ chốt bên ngoài là xuất nhập khẩu hoa quả cùng linh kiện điện tử, thuế nặng lãi ít, thật sự không có bao nhiêu béo bở a.”
Vương tổng cùng Khâu ca của công ty vận tải đường thuỷ Đông Hán vẻ mặt bất đắc dĩ, ngồi sóng vai đối diện Lý Đông Hải.
“Ta không muốn thêm nữa, ” Lý Đông Hải lạnh lùng nói, “Loại béo bở này, Thịnh Thị về sau sẽ củng thủ tương nhượng.” (củng thủ tương nhượng = nhường cho người khác)
“Nhưng…” Thịt béo đến miệng không ăn, Vương tổng thật sự không cam lòng.
“Đông Hán chuyển hướng làm ăn, các ngươi nên sớm tiếp thu.” Lý Đông Hải nhìn chằm chằm lão nhân vì ngành sản xuất ngầm của Lý Thị mà dốc sức làm nhiều năm, không lưu tình chút nào nói, “Nhiều năm như vậy, tiền hưu tích lũy của mọi người chắc cũng xấp xỉ nhau nhỉ.”
Vương tổng cùng Khâu ca thay đổi sắc mặt, Lý Thị đãi ngộ cực lớn, không muốn về hưu trước thì tốt nhất câm miệng, hai người hoảng sợ không dám nói gì nữa, đối nhìn liếc mắt một cái, đứng dậy cáo từ. Đẩy cửa đi ra ngoài, Vương tổng lấy khăn tay ra lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, từ khi Lý Đông Hải mười tám tuổi tiếp quản Lý Thị tới nay, mỗi lần nhìn thấy tiểu lão bản này, Vương tổng đều phải căng thẳng nửa ngày tinh thần mới trở lại bình thường.
Đi qua phòng tiếp khách, có khách nhân ngồi chờ ở trên ghế sa lon, bí thư chủ tịch Mạch tiểu thư đang pha cà phê, khách nhân kia còn trẻ tuổi, trên mặt tuấn tú có một vết sẹo thật dài màu trắng, Khâu ca nhìn liếc mắt một cái, tựa hồ có chút quen mặt rồi lại nhớ không ra đã gặp nhau ở nơi nào, cười gật gật đầu chào hỏi.
Cửa thang máy đóng lại, Vương tổng mới bí hiểm đem mặt tiến đến bên tai Khâu ca. “Khâu ca, biết người vừa rồi kia là ai không?”
“Ai? Ngươi biết sao?”
“Hắn chính là hài tử phản bội Lý gia mà mọi người nói đến đó, mị lực vô cùng a, như vậy cũng có thể được chủ tịch đón trở về, nghe nói làm cho đám lão già ban giám đốc tức giận đến chết khiếp.”
“Ngươi nói hắn là… Hắn là, đúng vậy, hắn là Lý Ngân Hách!” Thanh âm Khâu ca run rẩy, vươn tay ấn thang máy.
“Ngươi biết hắn sao?”
Cửa thang máy mở, Khâu ca đi ra ngoài, trở lại trịnh trọng nói: “Đúng vậy, ta biết cậu ta, cậu ta là ân nhân cứu mạng của ta.”
***
“Đáng ghét, vì cái gì bác sĩ Hướng luôn nói phải đợi.” Vào văn phòng,Ngân Hách liền rầu rĩ không vui ngồi trên sô pha.
“Làm sao vậy?” Đông Hải ném văn kiện trong tay.
“Bác sĩ nói phẫu thuật giác mạc còn phải chờ.” Mạch Lâm cười thay Ngân Hách đáp.
“Còn những thứ khác?”
“Các hạng chỉ tiêu khác thì có thể, nhưng dạ dày lở loét cần một khoảng thời gian nữa, không được tái uống rượu, tiếp tục tăng cường thể chất, uống thuốc bổ, kiểm tra định kỳ. Này, đây là đơn báo cáo.” Mạch Lâm đưa cho Đông Hải.
“Hảo, ngươi đi đi, Mạch tiểu thư.”
“Cám ơn Mạch tỷ.” Ngân Hách cúi thấp người. Từ tháng trước bị Đông Hải buộc đến Lý Thị building, Ngân Hách dần dần cùng Mạch Lâm sáng cởi mở giỏi giang trở nên quen biết.
“Không cần khách khí, nhớ kỹ bảo chủ tịch tăng tiền làm thêm ca cho ta.” Mạch Lâm cười đi ra ngoài.
Hôm nay là ngày kiểm tra sức khoẻ của Ngân Hách,Đông Hải không thể phân thân, lại lo lắng người khác, cho nên lệnh cho Mạch Lâm cùng Ngân Hách đến bệnh viện.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Ngân Hách nhân tiện ngồi xuống ghế, hai cái chân dài xoạt ngang ra hai bên. Cậu mặc áo thun len màu trắng, quần bò màu lam, tuy rằng vẫn gầy, nhưng bộ dáng không hề kém tao nhã, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
“Lại đây.” Đông Hải vỗ vỗ đùi, Ngân Hách miễn cưỡng đi tới, bị Đông Hải một phen giữ chặt ôm ở trên đùi.
Đem mặt chôn ở trên người Ngân Hách, Đông Hải ngửi thấy mùi hương thuốc khử trùng nhàn nhạt, bàn tay to ấm áp khô ráp tham tiến vạt áo, hắn gắt gao nắm chắc eo nhỏ của cậu, luồn tay vào hạ thể mẫn cảm hiếm thấy.
“Sao lại không thấy cậu em vợ của anh?” Đông Hải dùng cái mũi đẩy khai quần áo Ngân Hách, cười hỏi.
“Mạch tỷ nói đi bệnh viện, không cho em mang theo cún con.” Ngân Hách bĩu môi, “Em nói em là người mù, Mạch tỷ nói người mù cũng không được.”
Đông Hải vùi đầu vào trong quần áo Ngân Hách cười, có thể nói ra chỗ thiếu sót của mình, Ngân Hách thật sự tiến bộ rất nhiều.
“Lần sau em cứ nói cậu em vợ của ta cũng bị bệnh, cần bác sĩ Hướng kiểm tra.”
“Bác sĩ Hướng nói không để cho anh cùng conchó thăm bệnh, bởi vì các anh lông quá nhiều, ống nghe bình thường không nghe được tiếng tim đập… Ô!”
Đông Hải đột nhiên nhe răng cắn đậu đỏ mềm mại mà chóp mũi vừa mới đụng tới, Ngân Hách đột nhiên im miệng, phát ra tiếng ‘hút hít’ làm người ta hài lòng.
Buổi chiều tại văn phòng chủ tịch, ánh mặt trời sung túc, nhiệt độ hợp lòng người, chính là không khí không thích hợp để làm việc.
***
Khâu ca ở trong phòng khách đợi ước chừng một giờ, cửa ban công chủ tịch mới mở, đi theo phía sau Lý Đông Hải cao lớn lạnh lùng là người trẻ tuổi dáng người thon dài vừa trong phòng khách kia.
“Chủ tịch.”
“Em như thế nào còn chưa đi?” Đông Hải nhếch lông mi.
“Hắn đang đợi Ngân Hách.” Mạch Lâm nói.
“Chờ tôi?” Ngân Hách trên mặt còn đỏ ửng, kinh ngạc mở to hai mắt, “Ai?”
“Lý luật sư.” Khâu ca hạ thấp người nói.
Ngân Hách ngây dại, ngữ khí cung kính, xưng hô xa lạ như vậy.
“Lý luật sư, ngài đã quên rồi sao, ta là Khâu ca, lần đó trước hai ngày mở phiên toà, ngài từng dẫn ta đi cắt tóc chụp ảnh.”
Khâu ca kích động lại khổ sở nhìn Ngân Hách, các huynh đệ đều nói y là phản đồ, đều nói y biến thành người quái dị, chỉ có Khâu ca trước sau như một, đem Lý Ngân Hách năm đó ghi tạc vào một chỗ tốt nhất trong lòng.
Đông Hải lập tức đưa tay giữ lấy Ngân Hách, chưa từng có người nào trực tiếp nhắc tới phong thái ngày xưa của Ngân Hách, không thể không thừa nhận cậu khó khăn lắm mới có thể thành lập được một chút tự tin.
“Ta chờ ngài, chính là muốn nói cho ngài biết, ngài là luật sư giỏi nhất mà ta từng gặp!”
Trên thực tế Ngân Hách ngày đó bất quá chỉ là một thực tập sinh.
Ngân Hách đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó đột nhiên gượng gạo nở nụ cười, màu da nổi lên anh hồng, bộ dáng xán lạn sáng ngời làm cho ba người chung quanh bất tri bất giác mỗi người nhìn không chuyển mắt.
“Khâu ca, thật vui vì từng có thể giúp ngươi.” Ngân Hách nói.
“Lý luật sư, nếu về sau có gì cần ta, xin cứ việc phân phó.” Khâu ca ở bên ngoài cũng đã là đại lão, hôm nay ở trước mặt Ngân Hách khiêm tốn như thế, Mạch Lâm bất giác cảm thấy thật mới lạ.
“Lão Khâu, chúng ta đi trước một bước.” Đông Hải yên lòng, cười ôm Ngân Hách đi hướng thang máy.
“Chủ tịch!” Mạch Lâm vội vàng kêu lên.
Đông HẢi đứng lại.
” Thượng Hải vừa mới gọi điện thoại tới, Thủy tổng tuần sau sẽ về HồngKông báo cáo công tác.”
Đông Hải không tâm trạng dừng một chút, mới thản nhiên nói: “Biết rồi.”
Thang máy mở, Đông Hải đè cái nút, xoay người hôn trên má Ngân Hách một cái.
“Anhi thực chán.” Ngân Hách cười đẩy hắn, hỏi, “Mạch tỷ nói Thủy Tổng là người nào? Thủy Nguyên sao?”
“Ân.” Đông Hải chậm rãi thẳng đứng dậy, tươi cười vụt tắt.
***
Đông Hải đã học được cách làm món đậu hủ gạch cua, vì Ngân Hách chuyện mình có thể làm cũng càng ngày càng nhiều, trước cuối tuần, Ngân Hách dứt khoát xin Đông Hải, bảo hắn sa thải công nhân cuối cùng dưới lầu.
Cuối cùng lại đã thứ sáu, giữa trưa, Ngân Hách dẫn theo cún con đi siêu thị gần đó mua đồ. Ánh mặt trời uy lực bắn ra bốn phía, xách mấy gói to đầy chân giò hun khói cùng pho mát, Ngân Hách trên mặt hơi hơi xuất mồ hôi bước đi, dự định ngày mai cùng Đông Hải đi lên đảo trải qua cuối tuần, cho nên toàn mua mấy món cơm Tây đơn giản.
Con chó phe phẩy cái đuôi thuần thục dẫn dắt Ngân Hách trở về, một đường tận trung cương vị công tác, chỉ có lúc gần đến building thì dừng lại nhìn nhìn một bà cụ ôm con chó bông màu trắng trong lòng.
Một người một cẩu hưng trí bừng bừng trở lại nhà trọ, ra cửa thang máy, Ngân Hách liền nghe thấy thanh âm ngạc nhiên của Mạch Lâm.
“Tiểu tổ tông, cậu đi đâu vậy? Để cho tôi đây đường đường là bí thư chủ tịch Lý Thị phải đứng chờ ở cửa.”
Tiếp nhận đồ vật trong tay Mạch Lâm, Ngân Hách cười hì hì móc chìa khóa ra mở cửa.
“Mạch tiểu thư không thêm ca, đến nơi đây làm gì chứ, chủ tịch các ngươi đã trở về chưa?” Đông Hảingày hôm qua đi Đông Kinh.
“Đã trở về hồi trưa. Nói đến ghê tởm, có người sợ ngươi buồn, bảo ta tới đưa CD mới nhất mà hắn mang về cho ngươi, còn có sushi, nói để đến tan tầm sẽ biến mùi, thật sự là, ác.” Mạch Lâm vô cùng khiếp sợ Lý Đông Hải, nhưng thấy Ngân Hách liền thay đổi sắc mặt.
“Hắn ở trong công ty à?” Ngân Hách cười hỏi, Mạch Lâm đặt đồ vật này nọ vào tủ lạnh.
“Nhớ hắn sao?”
Mạch Lâm nhìn Ngân Hách, lau lau tay chuẩn bị trở về công ty. Ngân Hách là loại người đặc biệt hấp dẫn, trên mặt thỉnh thoảng ý cười, không giống chủ tịch, khuôn mặt tuấn tú trắng dài, băng sơn tựa như vẻ mặt cự nhân xa cách ngàn dặm.
“Suy nghĩ à, làm sao vậy?” Ngân Hách khiêu khích hất cằm lên.
Mạch Lâm nhìn đồng hồ, bốn giờ, trở lại công ty cũng sắp tan tầm.
“Vậy theo ta đi đón hắn đi, người ta hôm nay chính là không ngại đường xa ngàn dặm mua sushi mang về cho ngươi a.” Mạch Lâm trêu tức cười nói.
“Không tốt, Mạch tỷ, các ngươi vẫn còn đi làm mà.” Ngân Hách thoáng có điểm mặt đỏ.
***
Mạch Lâm dẫn Ngân Hách vào văn phòng chủ tịch, thành thạo pha một ly cà phê đặt ở trước bàn.
“Ngân Hách, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ, chủ tịch cùng Thủy đặc trợ lập tức sẽ trở lại, ta giờ phải đi ra ngoài, không thể chiếu cố ngươi được.”
“Mạch tỷ, ngươi nói như vậy có tình nghi phân biệt đối xử a.” Ngân Hách cười nói.
Tiếng giày cao gót của Mạch Lâm biến mất ở ngoài cửa, Ngân Hách đứng lên, bắt đầu đông du tây hoảng, chỉ chốc lát sau uống xong cà phê thì bụng đột nhiên có phản ứng, cậu sờ soạng đi vào phòng vệ sinh bên cạnh.
Cái chỗ này bài bố thật kì lạ, Ngân Hách mỗi lần rửa tay xong đều tìm không thấy khăn lau tay, đang ngơ ngác, đột nhiên bên ngoài một tiếng cửa phòng mở, tiếp theo truyền đến tiếng nói rất nhỏ, là Đông Hải cùng… Thủy Nguyên đã lâu không gặp.
Ngân Hách ngẩn người, phiền não xoa bóp đầu của mình. Người nên gặp tóm lại phải gặp, Ngân Hách âm thầm cổ vũ chính mình, vừa định đi ra ngoài, lại nghe Thủy Nguyên nhắc đến tên của mình.
“Chủ tịch, ngài không thể giữ Lý Ngân Hách ở bên cạnh.”
Ngân Hách ngây người, bất tri bất giác ngừng hô hấp.
“Vì sao?” Đông Hải thản nhiên hỏi.
“Như vậy quá nguy hiểm.”
“Có cái gì nguy hiểm? Ai nói, ngươi, hay là ta.” Thủy Nguyên không phải bằng hữu của Đông Hải sao, vì cái gì thanh âm Đông Hải lại lạnh lùng như vậy.
“Ngài đã quên còn có Chu Đào! Hắn sớm hay muộn cũng đã suy nghĩ cẩn thận, hắn tuy lỗ mãng, nhưng hắn không phải ngu ngốc!”
Chợt nghe được cái tên làm tim người đập nhanh, Ngân Hách nhắm hai mắt lại, chuyện cách đây mấy năm, vì cái gì còn nhắc lại?
“Hắn bị phán tù chung thân không được nộp tiền bảo lãnh, Ngân Hách không có khả năng gặp lại hắn.”
“Đông Hải!” Thanh âm Thủy Nguyên có chút hổn hển.
“Ngươi không cần lo lắng Lý Ngân Hách, cậu… Bất quá chỉ là một người mù.” Lý Đông Hải khẩu khí vẫn như cũ, nhưng ngữ tốc bất giác chậm lại.
“Chính là, mặc dù mù, y vẫn là Lý Ngân Hách!” Chuyện đại cục, Thủy Nguyên không thể lơi lỏng, “Việc Lý Ngân Hách bị mù cho tới bây giờ cũng không nằm trong kế hoạch của ngài!”
Bên ngoài im lặng một lát. mặt của Ngân Hách có chút trắng bệch, cậu dựa lưng vào phía sau, áp sát vào vách tường cẩm thạch lạnh như băng.
Bọn họ đang nói cái gì, vì sao chuỗi từ quen thuộc, ta lại nghe không rõ.
“Thủy Nguyên… Thời điểm Ngân Hách được cứu trở về, ngươi đã xem qua báo cáo nghiệm thương của cậu ta đúng hay không?” Đông Hải trầm giọng nói.
“Đúng vậy.” Thanh âm Thủy Nguyên cũng trầm hơn, không tình nguyện trả lời, “… Ta thừa nhận cậu ta chịu rất nhiều khổ sở, mặc dù để lộ bí mật cũng… Về mặt tình cảm thì có thể tha thứ, nhưng mà… Cũng không phải ở trong dự kiến sao.”
“Ngươi sai lầm rồi, Thủy Nguyên, trên thực tế chúng ta… ” Lý Đông Hải gian nan lựa chọn từ ngữ, “Chúng ta… đánh giá sai… Nhân tính.”
“Có ý tứ gì?”
“Làm cho lý Ngân Hách tiết lộ bí mật không phải báo cáo nghiệm thương kia, mà là… thuốc gây ảo giác của Mossad ——TOX.”
“…” Thủy Nguyên trầm mặc trong khiếp sợ.
“Bởi vì Ngân Hách… Rất ngốc, chúng ta suýt nữa thất bại.”
“… Như vậy, Lý Ngân Hách sẽ càng có lý do hận ngươi, hận chúng ta, hận Lý Thị.” Thủy Nguyên rốt cục lạnh lùng nói.
“… Hận ta.” Đông Hải cúi đầu lặp lại.
“Đúng vậy, Lý Ngân Hách là một kẻ ngốc, nhưng ngài chớ quên, cậu ta là một kẻ ngốc tuyệt đỉnh thông minh, nếu một ngày nào đó y bắt đầu hoài nghi chúng ta, phát hiện mình bất quá chỉ là một quân cờ trong kế hoạch tàn nhẫn của ngươi! Bất quá chỉ là để truyền sai tin tức…”
“Không cần phải nói!” Lời nói Thủy Nguyên bị Đông Hải đột ngột cắt ngang.
Ngân Hách cảm thấy chính mình tựa như một cành hoa bị dẫm nát, trong khoảng thời gian ngắn, không biết phải đối diện như thế nào, hắn dựa vào vách tường, mặc cho thân mình chậm rãi trượt xuống, dùng hai cánh tay gắt gao ôm trước ngực, quỳ rạp xuống mặt đất lạnh như băng.
“Ngươi yên tâm, ” Trong lổ tai của Ngân Hách, thanh âm Đông Hải trầm thấp mà quen thuộc giống như kim loại lần lượt thay đổi, hết sức toàn tâm, ” Trí thông minh của Lý Ngân Hách, chưa bao giờ dùng ở trên người một nhà, cậu phòng thiên phòng địa, sẽ không phòng ta… Lý Đông Hải.”
…
Bên ngoài rốt cục yên tĩnh, Đông Hải cùng Thủy Nguyên đã đi.
Ngân Hách dựa lưng vào vách tường, ngửa mặt quỳ ngồi dưới đất, đôi mắt màu đen vô lực mở thật to, trên khuôn mặt tuyệt vọng đều là mê mang.
Buổi chiều tại văn phòng, ánh mặt trời xán lạn, nhiệt độ hợp lòng người, im lặng mà hư không, chỉ có bọt nước chưa bao ngừng nối tiếp chảy ra từ vòi nước, một giọt, một giọt, nặng nề mà rõ ràng gõ nhịp trên bồn rửa tay.
Không biết qua thời gian bao lâu,Ngân Hách mới đông lay tây động chậm rãi đứng dậy, đã quỳ rất lâu, hai chân đều tê rần.
Đầu hỗn loạn, Ngân Hách nhắm mắt lại, cúi đầu nhìn xem, trong bóng tối, chỉ có tiếng nhịp tim đập đều đều, đập một cách sống động, và… bị đầy bụi gai quấn quanh.
Nữ nhân họ Mạch hình như chưa trở về, tầng hai mươi tám khoảng không trống rỗng không có một chút thanh âm. Ngân Hách còn nhớ rõ kết cấu tầng lầu này, chậm rãi sờ soạng đến cửa thang máy, y một mình xuống lầu.
Đại cẩu một mình ở nhà, không biết có tốt hay không.
Bình luận truyện