Tây Uyển Mị Ảnh

Chương 13: Nước ngọt



 
 
Doãn Xuyên biết cái gì gọi là thời cơ. Động tác của gã càng lúc càng táo bạo, khuôn ngực đầy đặn lõa lồ trở thành mục tiêu của Doãn Xuyên.
 
Đầu óc Vân Vũ Phi dường như chưa tỉnh táo lại, nhưng thân thể và phản ứng sinh lý đã rục rịch hoạt động. Khi bàn tay Doãn Xuyên chuồi lên bộ ngực trắng mịn của nàng, Vân Vũ Phi chỉ kêu ú ớ một tiếng rồi mặc cho Doãn Xuyên mặc sức tung hoành, đến cả nội khố bị tuột ra mà vẫn hồn nhiên không nhận ra.
 
"A, chân em đẹp tuyệt." Ngón tay Doãn Xuyên quét qua làn da mượt như tơ lụa, dừng lại ở vùng giữa cặp đùi, hai ngón tay vén mở lớp cỏ cây rậm rịt.
 
"A, sao lại thế này? Doãn Xuyên, dừng tay." Vân Vũ Phi với thân trên đã lộ ra hoàn toàn dường như mới đột nhiên tỉnh lại, nhưng thân thể nàng lúc này đã bị Doãn Xuyên khiêu khích đến nóng bừng bừng. Mặc dù tay Doãn Xuyên không ngừng xoa nắn nhũ phong của nàng, song Vân Vũ Phi không hề có ý định gạt tay Doãn Xuyên ra.
 
"Xuỵt, không nên nói chuyện, phải tập trung tinh thần vào." Doãn Xuyên đã thọc một ngón tay vào trong mật huyệt.
 
"A, a, chẳng lẽ đây cũng là diễn kịch sao?" Vân Vũ Phi thở hổn hển.
 
"Đương nhiên, nhìn anh đi, coi anh như nam nhân của em, nào, đưa lưỡi ra nào" miệng Doãn Xuyên đã ngậm lấy đôi môi thơm của Vân Vũ Phi.
 
"A, a, anh gạt em, em không diễn nữa, anh bỏ tay ra."
 
"Em đưa lưỡi ra, anh sẽ bỏ tay ra." Doãn Xuyên đề nghị.
 
Vân Vũ Phi quả thật đưa lưỡi ra. Doãn Xuyên vội vàng nút vào trong miệng, thân thiết hút nút. Nhưng gã không hề thực hiện điều kiện trao đổi. Ngón tay gã vẫn nằm trong mật huyệt lầy lội, thỉnh thoảng khều gảy khu vực mẫn cảm.
 
Vân Vũ Phi không nói gì nữa. Nàng chỉ có thể phát ra giọng mũi ậm ừ. Không gặp phải sự phản kháng quá lớn, cặp đùi tuyệt mĩ của Vân Vũ Phi nhẹ nhàng được Doãn Xuyên gập lên. Theo một tiếng kinh hô trầm thấp, mái tóc mượt mà hiền dịu của Vân Vũ Phi xõa ra tung tóe theo những rung động mãnh liệt, xòa ra cả mặt đất xung quanh.
 
Doãn Xuyên đành phải giảm bớt tốc độ tiến vào, nhưng đổi lại là những tiếng ư ư hư hư vô cùng vô tận.
 
Trời đã tối đen, bầu trời không ánh trăng, những vì sao sáng lấp lánh, hai người trên bãi cỏ vẫn còn quấn quýt lấy nhau.
 
"Váy bục hết cả rồi"
 
"Ngày khác anh đền em một trăm cái."
 
"Em không tin, anh gạt người."
 
"Thật đấy."
 
"Vậy em hỏi anh, em thật sự có thể đóng phim của Trương đạo diễn không?"
 
"Đương nhiên, có điều, anh còn muốn một lần nữa."
 
"Chỉ một lần thôi hả? Anh không được gạt em đâu."
 
"anh không gạt nữ nhân."
 
 
oOo
 
Tống Hân Viện nằm ngang trên tấm nệm nhung. Hơi thở của nàng đều đặn, giấc ngủ có vẻ bình thản, mái tóc tự nhiên rất bừa bộn, song điều đó không che giấu được dung mạo tuyệt mĩ của nàng. Làn da trắng ngần toát ra phong vận thành thục của nữ nhân từ khắp mọi nơi.
 
Triệu Đông Minh ôn nhu ngắm nhìn Tống Hân Viện. Cặp mắt y có vẻ ươn ướt, bởi vì vào lúc y khó khăn nhất, nữ nhân mĩ lệ này luôn luôn ở cạnh y, giúp đỡ y, quan tâm tới y, khiến cho y có được thành tựu, có được sự nghiệp.
 
Từ trước tới nay, trong lòng Triệu Đông Minh, Tống Hân Viện giống như thiên sứ. Y luôn cảm thấy tự hào vì bản thân có thể có được nữ nhân như vậy. Nhưng khi Triệu Đông Minh nghĩ đến hai bàn tay khô già của phụ thân sờ soạng trên người Tống Hân Viện, ánh mắt y trở nên ngoan độc hệt như ánh mắt con rắn độc.
 
Y siết chặt bàn tay, màn kịch nhìn thấy từ trên sân thượng lại một lần nữa lướt qua đầu. Triệu Đông Minh ngầm nói với mình, mặc dù Triệu Hiển là phụ thân y, nhưng cũng sẽ có một ngày, Triệu Hiển sẽ chết trên tay mình. Y đã không thể nhẫn nhịn việc thiên sứ của mình tiếp tục chịu sự lăng nhục nữa.
 
Có lẽ là phu thê đã lâu, Tống Hân Viện đang ngủ say như có cảm ứng trong lòng mở mắt ra "Về rồi à"
 
"Ừ, làm em tỉnh rồi, em ngủ tiếp đi."
 
"Không sao, em đang chờ anh về, làm ít nước ngọt, để em lấy cho anh uống." Tống Hân Viện khẽ mỉm cười, ánh mắt nàng cũng ngập tràn vẻ ôn nhu: "Hôm nay hơi nặng lời, anh không bực mình chứ?"
 
Triệu Đông Minh đáp: "Không, không tức đâu. Em nói rất đúng, việc cần phải khẩn trương."
 
Tống Hân Viện gật gật đầu: "Theo dõi thế nào rồi?"
 
Triệu Đông Minh đáp: "Cả ba lối ra của Tây Uyên đều có người theo dõi. Nếu họ Doãn và họ Lý ra ngoài, người của chúng ta lập tức thông báo cho anh ngay."
 
"Ừ" Tống Hân Viện rót cho Triệu Đông Minh một chén nước ngọt ngân nhĩ trưng đường.
 
Triệu Đông Minh đỡ lấy chén nước, nói: "Hân Viện, xem ra em dự đoán không sai. Hai cái chén kia nhất là là ở Tây Uyển."
 
"Ừ"
 
"Chỉ không biết là ở trong tay ai" Triệu Đông Minh thở dài.
 
"Em biết rồi."
 
"Cái gì? Em biết rồi? Ở trong tay ai? Mau cho anh biết đi" Triệu Đông Minh mở to mắt, đặt cả chén thang xuống bàn.
 
"Anh xem anh kìa, sốt ruột gì chứ? Uống hết chén nước đi đã rồi nói" Thấy Triệu Đông Minh uống cạn chén nước ngọt đến không còn một giọt, Tống Hân Viện mới chậm rãi nói với Triệu Đông Minh: "Từ tin tức phản hồi lại của các anh, có thể thấy hai ngày qua Lý Kha và tay họ Doãn kia đều qua lại thân thiết với một nhà."
 
"A, phải em nói là Vân gia?" Triệu Đông Minh đột nhiên tỉnh ngộ.
 
"Đúng, vào thời điểm quan trọng này, cả Lý Kha lẫn Doãn Xuyên đều không rời khỏi Tây Uyển, vậy chứng minh là hai thứ đó đều ở trong Tây Uyển. Hơn nữa hai người bọn chúng trong mấy ngày qua đều vây quanh tỷ muội nhà họ Vân, em cho rằng hai chiếc chén đó nhất định giấu ở trong nhà Vân gia"
 
"Ha ha, lão bà đại nhân quả thật lợi hại, phân tích mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy. Anh hôn cái nào." Triệu Đông Minh ôm lấy Tống Hân Viện tràn đầy hoan nghênh.
 
"Đông Minh, lần này phải nắm thật chắc. Thành công rồi anh đưa em đi khỏi đây, ra nước ngoài."
 
"Được. Em nói rồi, em thích Thụy Sỹ, chúng ta sẽ tới đó. Ôi, Hân Viện, anh thấy nóng quá."
 
"Nóng thì cởi đồ ra" Tống Hân Viện yêu kiều cởi bộ đồ ngủ của Triệu Đông Minh ra.
 
"Sao cởi rồi vẫn còn nóng thế này? Anh, anh" Một ngọn lửa dục từ bụng dưới Triệu Đông Minh lan ra khắp toàn thân, giống như củi khô gặp lửa mạnh, trong thoáng chốc đã bùng lên mãnh liệt. Lúc này, đôi mắt Triệu Đông Minh ngập tràn nhục dục.
 
"Ai, từ từ thôi anh." Tống Hân Viện kêu lên. Tấm váy ngủ rất bình thường kia bị Triệu Đông Minh kéo xuống. Mặc dù váy ngủ rất bình thường, nhưng thân thể Tống Hân Viện lại rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi đủ để làm tan chảy bất kỳ nam nhân nào.
 
Triệu Đông Minh bị tan chảy. Mũi y phát ra hơi thở của dã thú, hệt như một con mãnh hổ động tình, hà huống nhũ phong căng tròn của Tống Hân Viện đã đưa đến trước mắt y. Triệu Đông Minh há to miệng ngoạm lấy nhũ đầu săn cứng nút vào miệng. Tống Hân Viện hơi nhăn mặt, xem ra động tác của Triệu Đông Minh có hơi thô lỗ. Có điều, Tống Hân Viện không hề trách Triệu Đông Minh. Ánh mắt nàng liếc một cái về phía chén nước ngân nhĩ ngọt trên bàn đầy vẻ ám muội.
 
"Ư, ư, lão bà, anh muốn em."
 
"Muốn, Đông Minh, yêu em, mau vuốt ve em." Tống Hân Viện ôm lấy đầu Triệu Đông Minh. Thấy y dụi mặt khắp nơi hít ngửi như phát điên, Tống Hân Viện cũng có chút động tình, trước sự khêu gợi đầy thô lỗ của Triệu Đông Minh, những bộ vị quan trọng trên thân thể nàng cũng bắt đầu trở nên mẫn cảm hơn. Nàng dướn người lên, nâng cao đồn bộ, phối hợp với đầu lưỡi của Triệu Đông Minh.
 
Lớp nhung thiên nga rất trắng, như so với làn da Tống Hân Viện thì vẫn còn kém vài phần. Có điều, lại diễn ra chuyện kỳ quái. Theo sự khêu gợi của Triệu Đông Minh, làn da Tống Hân Viện bắt đầu biến hóa, một màu phớt hồng dần dần xuất hiện trên thân thể nàng, hơn nữa càng lúc càng hồng hơn, từ nhạt sang đậm. Trong thoáng chốc, làn da trắng ngần giống như được phủ lên một màu phấn hồng, giống như một trái đào chín, tươi đẹp căng mọng như muốn ứa nước ra.
 
Càng kỳ diệu hơn là toàn bộ thân thể Tống Hân Viện cũng biến đổi. "Phượng tình" là các gọi đầy tôn kính của người cùng nghề trong giới đồ cổ đối với nàng. Trong mắt mọi người, Tống Hân Viện không chỉ có cặp mắt sắc sảo mà còn rất đoan trang ung dung. Dái tai nàng không những mềm, mà còn rất dài, mang đến cho người ta một cảm giác kiêu sa cao quý.
 
Nhưng giờ tất cả những cái đó đều biến đổi, tất cả đều biến đổi. Tống Hân Viện hệt như một cô mèo động tình, eo nàng không ngừng uốn éo, cặp đùi gắng giang ra hết mức, miện còn không ngừng rên rỉ phóng đãng: "Vào trong chút, a, a, đừng liếm nữa, lên đi, lên mau đi."
 
"Đợi chút nữa, sắp cứng rồi, sắp được rồi." Đầu Triệu Đông Minh vẫn vùi vào giữa hai đùi Tống Hân Viện, đầu lưỡi y vẫn trêu ghẹo hai cánh hoa dày.
 
"Lão công, xin anh đấy, tiến vào đi, mau tiến vào đi a." Tay Tống Hân Viện không ngừng nhào nặn nhũ phong của bản thân. Nhũ phong tròn căng đã biến hình, lực ngón tay đã khiến cho nhũ đầu màu phấn hồng biến thành đỏ sẫm.
 
"Anh lên đây." Triệu Đông Minh đứng lên, món đồ nơi háng y đã ngỏng lên.
 
"Em muốn, lão công, ư, ư" Một tiếng rên to vang lên, làn da Tống Hân Viện tựa hồ như rớm ra một lớp óng ánh trong suốt, giống như thoa lên một lớp kem thoa, không những óng ánh trong suốt mà còn rất đàn hồi.
 
Triệu Đông Minh như một con chiến mã, bắt đầu điên cuồng phi nhanh. Dưới hơi thở hào hển dụ nhân của Tống Hân Viện, động tác của y càng lúc càng mạnh mẽ, tốc độ càng lúc càng mau. Tống Hân Viện rên rỉ véo von, chốn riêng tư chịu đựng những đòn công kích đầy sức mạnh mà không hề chùn bước. Giữa đôi môi căng mọng hé mở, đầu lưỡi nhỏ xinh hồng hào đã lộ ra, như đang cất tiếng mời gọi gì đó.
 
Nhưng những đường gân trên trán Triệu Đông Minh chợt nổi hằn lên, hơi thở nặng nhọc cũng cấp bách hơn. Y như không thể nín nhịn được nữa, y muốn phát tiết một cách triệt để.
 
Tống Hân Viện cũng cảm thụ được sự khác lạ. Nàng hé mở đôi mắt đang nhắm nghiền, khẩn cầu: "Đừng, đừng tiết, cố nhịn đi, xin, xin anh đấy, Đông Minh."
 
Nhưng Triệu Đông Minh đã không thể khống chế bản thân được nữa, tinh quan của y như con đê mục nát, sụp đổ trong thoáng chốc. Cả thân thể vừa rồi còn tràn đầy khí thế như cầu vồng đã đổ ụp xuống người Tống Hân Viện, chỉ còn lại tiếng thở hào hển như trâu.
 
Ánh mắt Tống Hân Viện đờ ra. Nàng thẫn thờ nhìn lên trần nhà, trong ánh mắt mang theo nỗi ai oán vô hạn.
 
Nỗi hổ thẹn lan tỏa khắp hệ thống thần kinh của Triệu Đông Minh. Nhìn thân hình mĩ diệu vẫn chưa tan hết ráng hồng, y thống khổ cúi đầu, cả căn phòng tràn ngập bầu không khí kiềm nén đáng sợ.
 
"Hân Viện, xin, xin lỗi"
 
"Xin lỗi thì tác dụng cứt gì? Uống xuân dược như thế mà còn không xong, anh không biết nghĩ biện pháp nào à?" Tống Hân Viện tức tối trách móc.
 
"Xuân dược? Xuân dược gì? Em cho xuân dược vào trong nước ngân nhĩ?"
 
"Không, không cho gì hết. Được rồi, không nói nữa, em đi xem vô tuyến, anh ngủ trước đi." Dường như lỡ lời, khẩu khí Tống Hân Viện hòa hoãn lại một chút. Nàng vội vàng đi ra khỏi phòng.
 
Nhìn chén nước ngân nhĩ trên bàn, Triệu Đông Minh muốn khóc to một trận.
 
Đêm đã khuya, nhưng Triệu Đông Minh không sao ngủ nổi. Y ẩn ước như nghe thấy từ phòng khách vọng lại một loại âm thanh, đó là tiếng rên rỉ nữ nhân phát ra lúc thỏa mãn nhất.
 
Triệu Đông Minh bất lực thở dài.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện