Tế Thế
Chương 26: Âm mưu của chủ mưu 3
Không phải bánh nướng, cũng không phải lẩu, mà chỉ là một tiệm thức ăn nhanh bình thường, tám người vây kín chiếc bàn tròn. Ôn Cố nhìn Trọng Thế Hoàng cúi đầu xơi từng miếng cơm to, trong lòng sinh ra cảm giác khác thường.
Trọng Thế Hoàng bận rộn cỡ nào, cậu biết chứ. Bận như vậy mà còn sẵn sàng thu xếp công việc ra ngoài ăn cơm với cậu, cậu biết, nhưng không thể tiếp nhận.
"Sao cậu không ăn?" Trọng Thế Hoàng nhíu mày, "Ăn kiêng à?"
Ôn Cố thở dài, cầm đũa lên.
"Cốp", Trọng Thế Hoàng dùng đũa gõ vào đũa cậu.
Ôn Cố khó hiểu nhìn lửa giận tràn ngập trên mặt hắn.
Trọng Thế Hoàng cắn răng: "Không muốn ăn thì đừng ăn, muốn đói chết thì cứ việc!" Vẻ mặt này là ý gì? Là ghét ăn cơm hay ghét ăn cơm với mình? Hắn thấy mình bị mỡ heo lấp đầu rồi nên mới ngu ngốc chạy tới đây. Trông sắc mặt Triệu Thụ Thanh hồng hào, dáng vẻ tràn đầy sức sống, mặt mày rạng rỡ, giống đói bụng suốt mấy ngày chỗ nào? Chả ít đi ký thịt nào, thậm chí còn không phải giảm béo.
"Không phải không muốn ăn." Ôn Cố cầm đũa, học theo Trọng Thế Hoàng cho từng miếng cơm to vào miệng.
Lần đầu tiên Trọng Thế Hoàng thấy cậu ăn uống thoải mái như vậy, hơi nguôi cơn tức, tiếp tục ăn thêm hai miếng, rồi lại không vui nắm tay Ôn Cố: "Cậu lâu rồi không chịu ăn cơm, không nên ăn dồn quá nhiều, không tốt cho dạ dày đâu."
Ôn Cố dừng lại: "Sao anh biết tôi lâu rồi chưa ăn cơm?"
Trọng Thế Hoàng bị hỏi khó.
Ôn Cố hơi chuyển động tròng mắt, "Trong nhà có thứ giám thị tôi sao?"
Trọng Thế Hoàng thoáng chột dạ, trả lời đúng lý hợp tình: "Tôi từng bảo với cậu trong két sắt có đồ quan trọng nên đương nhiên phải theo dõi. Chỉ thuận tiện phát hiện cậu không ăn cơm thôi."
Tuy Ôn Cố là tay mơ trong xã hội hiện đại nhưng không phải đồ ngốc, như thế mà vẫn không biết Trọng Thế Hoàng đang đề phòng mình, vậy cậu sống một ngàn năm quá uổng phí rồi. Cậu lập tức nhớ lại xem mình có sử dụng pháp thuật gì trong nhà hay không, đáp án là... có. Dùng bù nhìn.
Trọng Thế Hoàng thấy sắc mặt cậu khẽ biến, mạnh miệng hỏi: "Nếu không lừa gạt tôi chuyện gì, sao lại sợ tôi giám thị cậu?"
Ôn Cố tùy mặt gửi lời, thăm dò: "Tại sao anh lại nghĩ tôi có chuyện lừa anh?"
"Cậu có không?"
"Anh cảm thấy có không?"
"Hiện tại người hỏi là tôi."
"Tôi cũng muốn hỏi anh."
Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, không ai chịu thua ai.
Đầu Ôn Cố chợt lóe linh quang: "Anh đi tìm ba tôi?"
Trông thấy con mồi tự chui đầu vào lưới, nhưng kẻ đi săn lại thu hồi súng săn, lặng yên nhìn con mồi giãy giụa trong lưới, "Tìm ba cậu không được sao?"
Tới nước này rồi còn cái gì không rõ nữa. Khác thường mấy ngày nay của Trọng Thế Hoàng, lý do ngày ấy nhắc tới 'ba', tất cả đều đã có câu trả lời. Chắc là không tìm được người. Khi ấy, Ôn Cố và Bạch Tu Đại Tiên chỉ muốn làm một vụ mua bán*, ai mà ngờ chưởng môn mới nhậm chức của tập đoàn Lăng Thiên lại coi trọng một vệ sĩ nho nhỏ, tiến hành điều tra một lần nữa chứ?
*chỉ làm một lần, không suy nghĩ sâu xa về tương lai
Ôn Cố nhìn Trọng Thế Hoàng mà tâm trạng rối bời.
Trọng Thế Hoàng nói: "Cậu có gì để nói không?"
"Anh..." Mới nói một chữ, Ôn Cố liền ngậm miệng. Đột nhiên không muốn miệt mài truy cứu nguyên nhân hắn đi tìm, có lẽ trong tiềm thức cảm thấy kết quả sẽ khiến cậu càng thêm bó tay bó chân khi đối mặt với Trọng Thế Hoàng, "Thôi."
"Thôi?" Trọng Thế Hoàng lên giọng, "Ai bảo thôi? Chẳng lẽ cậu không định cho tôi một lời giải thích?"
Giải thích sao bây giờ?
Thực ra, lão thần tiên râu bạc làm vỡ bình hoa mà sinh thời mẹ anh thích nhất chính là tôi? Tôi không cố ý lừa anh, tôi chỉ muốn độ anh thành tiên thôi?
Ôn Cố không cần hỏi cũng đoán được Trọng Thế Hoàng sẽ nói gì với mình.
Cút.
Giống câu nói trong buổi đầu gặp mặt.
Ôn Cố phiền não vò đầu.
Cậu im lặng càng lâu, ánh mắt Trọng Thế Hoàng nhìn cậu càng lạnh.
Chu Phục Hổ tới nhắc Trọng Thế Hoàng về cuộc họp nửa tiếng sau.
Trọng Thế Hoàng phất tay, trừng Ôn Cố: "Tìm xong cớ chưa? Tại sao phải làm giả thân thế? Ai phái cậu tới, có mục đích gì?"
Cảnh giác của Trọng Thế Hoàng đã mở ra một cánh cửa khác cho Ôn Cố, ngay lập tức cậu ý thức được đối phương vẫn chưa đoán được thân phận thật của cậu.
Trọng Thế Hoàng đích xác không đoán được. Trong cảm nhận của hắn, thần tiên không gì không làm được, cho dù tạo giả cũng sẽ không vụng về như thế. Hắn quả nhiên đánh giá cao pháp lực của thần tiên, nhưng lại đánh giá thấp tiêu chuẩn tuyển người.
Dù vậy, Ôn Cố vắt hết óc cũng không nghĩ ra cái cớ thích hợp.
Dần dần, Trọng Thế Hoàng từ phẫn nộ biến thành thất vọng. Người trước mắt bụng dạ khó lường, đầu đầy mưu mô, trăm phương ngàn kế tìm cách tiếp cận mình, lại không thể cho ai biết mục đích. Một Triệu Thụ Thành dịu dàng nhân hậu, có chút khô khan mà hắn thích rốt cuộc chỉ là ảo tưởng.
"Tôi ăn no rồi. Cậu cứ từ từ ăn." Hắn đứng lên, cất giọng lạnh lùng, "Trò xiếc tuyệt thực chỉ hiệu quả một lần. Mạng là của cậu, tôi không quan tâm nữa."
Trực giác cho Ôn Cố biết nếu mặc kệ Trọng Thế Hoàng rời đi, vậy thì cố gắng mấy ngày nay của 'Triệu Thụ Thanh' xem như nước chảy về Biển Đông, theo bản năng bắt lấy cánh tay Trọng Thế Hoàng: "Đợi đã."
Trọng Thế Hoàng quay đầu nhìn cậu, cười giễu: "Tôi đợi hết lần này đến lần khác mà vẫn không có được đáp án, cậu dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ tiếp tục chờ đợi?"
Ôn Cố: "Anh để tôi suy nghĩ lại đã." Vừa rồi trong nháy mắt, đầu cậu chợt hiện lên một kế hoạch, chỉ còn thiếu một ít điều kiện.
Trọng Thế Hoàng quan sát cậu, tựa hồ đang đánh giá độ tin cậy trong lời nói.
Ôn Cố siết chặt ngón tay, mềm nhẹ lên tiếng: "Anh yên tâm, đến thời điểm tôi sẽ cho anh một câu trả lời vừa lòng." Vừa lòng không có nghĩa là chính xác.
Nhưng Trọng Thế Hoàng hiểu lầm, sắc mặt dịu đi: "Tôi không có tính nhẫn nại."
"Bảy ngày."
"Hai ngày."
"... Sáu ngày."
"Hai ngày rưỡi."
"..." Cò kè mặc cả như vậy ấu trĩ chết được. Ôn Cố: "Ra giá cao nhất đi."
Trọng Thế Hoàng cũng thấy vớ vẩn, mở miệng: "Ba ngày... rưỡi."
"Từ ngày mai."
"Rạng sáng 0 giờ."
"Được."
Vì thế, hiệp nghị đạt thành.
Lúc Trọng Thế Hoàng rời đi, vẻ mặt có thể nói là nhẹ nhõm nhất trong khoảng thời gian này.
Người sống cả đời, có mấy ai không phạm sai lầm, huống chi Triệu Thụ Thanh còn trẻ như thế. Biết sai có thể sửa, còn gì tốt đẹp hơn. Chỉ cần cậu nói rõ ràng mọi chuyện, cắt đứt quan hệ với quá khứ, hối cải để bắt đầu lại, mình cần gì phải bám chặt không buông?
Trong khi Ôn Cố vắt cạn óc suy nghĩ cách lừa bịp để qua cửa, Trọng Thế Hoàng đã chuẩn bị xong tinh thần tha thứ.
Biện pháp Ôn Cố nghĩ ra là dứt khoát nhận mình là tay sai của Lương Bính Trì, tốt nhất là có quan hệ họ hàng xa. Cứ như vậy, có thể giải thích được lai lịch giấu giếm, còn có thể nhân cơ hội lôi chủ mưu đứng sau Lương Bính Trì ra ánh sáng. Nhưng cậu không biết gì về Lương Bính Trì, nếu nhận đại thì bị hỏi cũng ù ù cạc cạc. Bởi vậy, cậu mới tranh thủ ba ngày này đi điều tra, mà manh mối nhất định nằm trên người Lưu Hán Tư và Kim Khoan Giang đang bị cảnh sát giám sát.
Thời hạn hai ngày của cảnh sát trôi qua rất nhanh.
Kim Khoan Giang đang ngủ mơ màng thì bị cảnh sát chủ nhà dẫn tới tấn công, từ đầu đến cuối không thấy Lương Bính Trì ra mặt.
Ôn Cố vốn định cùng họ đến phòng thẩm vấn, nhưng lại sợ Lưu Hán Tư nhân lúc cậu không có mặt chạy đi liên hệ, nên đành phải chạy tới chạy lui hai nơi.
Trước đây, cậu một lòng gia tăng tu vi, đột phá cảnh giới, chưa bao giờ nghĩ tới phép thuật nhỏ mình coi thường cũng có lúc cần dùng, tiếc là đến lúc dùng mới hối hận bản thân biết quá ít về nó. Bạch Tu Đại Tiên một đi không trở lại, cậu lại không thể mới lần đầu tiên nhận nhiệm vụ đã chạy đi cầu trợ giúp mất mặt như vậy, đành phải dùng cách thức ngu ngốc.
Một ngày nữa qua đi, cậu bắt đầu mất kiên nhẫn.
Kim Khoan Giang vẫn không chịu khai, Lưu Hán Tư cũng không có hành động gì, thời gian hẹn với Trọng Thế Hoàng chỉ còn nửa ngày.
Nửa ngày...
Đêm khuya.
Trong trại tạm giam im ắng.
Một đốm lửa ma trơi xanh biếc lơ lửng giữa không trung, di chuyển lên trán Kim Khoan Giang.
Kim Khoan Giang đang ngủ bỗng hít vào một hơi, tỉnh lại, mở to mắt nhìn ma trơi, sợ tới mức hai mắt trợn trừng.
Ma trơi nhảy lên, nhảy đến cuối giường.
Hắc Vô Thường* đứng nơi đó, ánh sáng xanh chiếu rọi gương mặt lạnh lẽo, dữ tợn.
*Hắc Bạch Vô Thường (còn gọi là Tử Thần): hai con quỷ mặt trắng mặt đen, chuyên đi bắt linh hồn người chết về địa phủ khi sổ tử ghi đã đến ngày tới số
Kim Khoan Giang nhìn hắn, chợt hỏi: "Có phải... ông chủ Lương gọi ngươi đến không?"
Đương nhiên, mặt mũi ông chủ Lương không lớn đến mức có thể mời được thần tiên chạy tới giả quỷ. Nguyên nhân thôi thúc Ôn Cố đến đây là do câu chuyện dân gian cậu mới nghe được. Chuyện kể rằng rất nhiều quan lại địa phương từng dựa vào việc giả thần giả quỷ để phá án, hiệu quả cực kỳ tốt. Cậu cùng đường nên muốn mạo hiểm một lần, vốn định dùng 18 tầng Địa Ngục hù dọa gã, không ngờ đối phương vừa mở miệng đã khiến cậu kinh hãi.
Ông chủ Lương là Lương Bính Trì?
Lương Bính Trì có thể mời Hắc Vô Thường?
Ôn Cố cảm thấy sự tình có lẽ không đơn giản như cậu nghĩ.
Trọng Thế Hoàng bận rộn cỡ nào, cậu biết chứ. Bận như vậy mà còn sẵn sàng thu xếp công việc ra ngoài ăn cơm với cậu, cậu biết, nhưng không thể tiếp nhận.
"Sao cậu không ăn?" Trọng Thế Hoàng nhíu mày, "Ăn kiêng à?"
Ôn Cố thở dài, cầm đũa lên.
"Cốp", Trọng Thế Hoàng dùng đũa gõ vào đũa cậu.
Ôn Cố khó hiểu nhìn lửa giận tràn ngập trên mặt hắn.
Trọng Thế Hoàng cắn răng: "Không muốn ăn thì đừng ăn, muốn đói chết thì cứ việc!" Vẻ mặt này là ý gì? Là ghét ăn cơm hay ghét ăn cơm với mình? Hắn thấy mình bị mỡ heo lấp đầu rồi nên mới ngu ngốc chạy tới đây. Trông sắc mặt Triệu Thụ Thanh hồng hào, dáng vẻ tràn đầy sức sống, mặt mày rạng rỡ, giống đói bụng suốt mấy ngày chỗ nào? Chả ít đi ký thịt nào, thậm chí còn không phải giảm béo.
"Không phải không muốn ăn." Ôn Cố cầm đũa, học theo Trọng Thế Hoàng cho từng miếng cơm to vào miệng.
Lần đầu tiên Trọng Thế Hoàng thấy cậu ăn uống thoải mái như vậy, hơi nguôi cơn tức, tiếp tục ăn thêm hai miếng, rồi lại không vui nắm tay Ôn Cố: "Cậu lâu rồi không chịu ăn cơm, không nên ăn dồn quá nhiều, không tốt cho dạ dày đâu."
Ôn Cố dừng lại: "Sao anh biết tôi lâu rồi chưa ăn cơm?"
Trọng Thế Hoàng bị hỏi khó.
Ôn Cố hơi chuyển động tròng mắt, "Trong nhà có thứ giám thị tôi sao?"
Trọng Thế Hoàng thoáng chột dạ, trả lời đúng lý hợp tình: "Tôi từng bảo với cậu trong két sắt có đồ quan trọng nên đương nhiên phải theo dõi. Chỉ thuận tiện phát hiện cậu không ăn cơm thôi."
Tuy Ôn Cố là tay mơ trong xã hội hiện đại nhưng không phải đồ ngốc, như thế mà vẫn không biết Trọng Thế Hoàng đang đề phòng mình, vậy cậu sống một ngàn năm quá uổng phí rồi. Cậu lập tức nhớ lại xem mình có sử dụng pháp thuật gì trong nhà hay không, đáp án là... có. Dùng bù nhìn.
Trọng Thế Hoàng thấy sắc mặt cậu khẽ biến, mạnh miệng hỏi: "Nếu không lừa gạt tôi chuyện gì, sao lại sợ tôi giám thị cậu?"
Ôn Cố tùy mặt gửi lời, thăm dò: "Tại sao anh lại nghĩ tôi có chuyện lừa anh?"
"Cậu có không?"
"Anh cảm thấy có không?"
"Hiện tại người hỏi là tôi."
"Tôi cũng muốn hỏi anh."
Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, không ai chịu thua ai.
Đầu Ôn Cố chợt lóe linh quang: "Anh đi tìm ba tôi?"
Trông thấy con mồi tự chui đầu vào lưới, nhưng kẻ đi săn lại thu hồi súng săn, lặng yên nhìn con mồi giãy giụa trong lưới, "Tìm ba cậu không được sao?"
Tới nước này rồi còn cái gì không rõ nữa. Khác thường mấy ngày nay của Trọng Thế Hoàng, lý do ngày ấy nhắc tới 'ba', tất cả đều đã có câu trả lời. Chắc là không tìm được người. Khi ấy, Ôn Cố và Bạch Tu Đại Tiên chỉ muốn làm một vụ mua bán*, ai mà ngờ chưởng môn mới nhậm chức của tập đoàn Lăng Thiên lại coi trọng một vệ sĩ nho nhỏ, tiến hành điều tra một lần nữa chứ?
*chỉ làm một lần, không suy nghĩ sâu xa về tương lai
Ôn Cố nhìn Trọng Thế Hoàng mà tâm trạng rối bời.
Trọng Thế Hoàng nói: "Cậu có gì để nói không?"
"Anh..." Mới nói một chữ, Ôn Cố liền ngậm miệng. Đột nhiên không muốn miệt mài truy cứu nguyên nhân hắn đi tìm, có lẽ trong tiềm thức cảm thấy kết quả sẽ khiến cậu càng thêm bó tay bó chân khi đối mặt với Trọng Thế Hoàng, "Thôi."
"Thôi?" Trọng Thế Hoàng lên giọng, "Ai bảo thôi? Chẳng lẽ cậu không định cho tôi một lời giải thích?"
Giải thích sao bây giờ?
Thực ra, lão thần tiên râu bạc làm vỡ bình hoa mà sinh thời mẹ anh thích nhất chính là tôi? Tôi không cố ý lừa anh, tôi chỉ muốn độ anh thành tiên thôi?
Ôn Cố không cần hỏi cũng đoán được Trọng Thế Hoàng sẽ nói gì với mình.
Cút.
Giống câu nói trong buổi đầu gặp mặt.
Ôn Cố phiền não vò đầu.
Cậu im lặng càng lâu, ánh mắt Trọng Thế Hoàng nhìn cậu càng lạnh.
Chu Phục Hổ tới nhắc Trọng Thế Hoàng về cuộc họp nửa tiếng sau.
Trọng Thế Hoàng phất tay, trừng Ôn Cố: "Tìm xong cớ chưa? Tại sao phải làm giả thân thế? Ai phái cậu tới, có mục đích gì?"
Cảnh giác của Trọng Thế Hoàng đã mở ra một cánh cửa khác cho Ôn Cố, ngay lập tức cậu ý thức được đối phương vẫn chưa đoán được thân phận thật của cậu.
Trọng Thế Hoàng đích xác không đoán được. Trong cảm nhận của hắn, thần tiên không gì không làm được, cho dù tạo giả cũng sẽ không vụng về như thế. Hắn quả nhiên đánh giá cao pháp lực của thần tiên, nhưng lại đánh giá thấp tiêu chuẩn tuyển người.
Dù vậy, Ôn Cố vắt hết óc cũng không nghĩ ra cái cớ thích hợp.
Dần dần, Trọng Thế Hoàng từ phẫn nộ biến thành thất vọng. Người trước mắt bụng dạ khó lường, đầu đầy mưu mô, trăm phương ngàn kế tìm cách tiếp cận mình, lại không thể cho ai biết mục đích. Một Triệu Thụ Thành dịu dàng nhân hậu, có chút khô khan mà hắn thích rốt cuộc chỉ là ảo tưởng.
"Tôi ăn no rồi. Cậu cứ từ từ ăn." Hắn đứng lên, cất giọng lạnh lùng, "Trò xiếc tuyệt thực chỉ hiệu quả một lần. Mạng là của cậu, tôi không quan tâm nữa."
Trực giác cho Ôn Cố biết nếu mặc kệ Trọng Thế Hoàng rời đi, vậy thì cố gắng mấy ngày nay của 'Triệu Thụ Thanh' xem như nước chảy về Biển Đông, theo bản năng bắt lấy cánh tay Trọng Thế Hoàng: "Đợi đã."
Trọng Thế Hoàng quay đầu nhìn cậu, cười giễu: "Tôi đợi hết lần này đến lần khác mà vẫn không có được đáp án, cậu dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ tiếp tục chờ đợi?"
Ôn Cố: "Anh để tôi suy nghĩ lại đã." Vừa rồi trong nháy mắt, đầu cậu chợt hiện lên một kế hoạch, chỉ còn thiếu một ít điều kiện.
Trọng Thế Hoàng quan sát cậu, tựa hồ đang đánh giá độ tin cậy trong lời nói.
Ôn Cố siết chặt ngón tay, mềm nhẹ lên tiếng: "Anh yên tâm, đến thời điểm tôi sẽ cho anh một câu trả lời vừa lòng." Vừa lòng không có nghĩa là chính xác.
Nhưng Trọng Thế Hoàng hiểu lầm, sắc mặt dịu đi: "Tôi không có tính nhẫn nại."
"Bảy ngày."
"Hai ngày."
"... Sáu ngày."
"Hai ngày rưỡi."
"..." Cò kè mặc cả như vậy ấu trĩ chết được. Ôn Cố: "Ra giá cao nhất đi."
Trọng Thế Hoàng cũng thấy vớ vẩn, mở miệng: "Ba ngày... rưỡi."
"Từ ngày mai."
"Rạng sáng 0 giờ."
"Được."
Vì thế, hiệp nghị đạt thành.
Lúc Trọng Thế Hoàng rời đi, vẻ mặt có thể nói là nhẹ nhõm nhất trong khoảng thời gian này.
Người sống cả đời, có mấy ai không phạm sai lầm, huống chi Triệu Thụ Thanh còn trẻ như thế. Biết sai có thể sửa, còn gì tốt đẹp hơn. Chỉ cần cậu nói rõ ràng mọi chuyện, cắt đứt quan hệ với quá khứ, hối cải để bắt đầu lại, mình cần gì phải bám chặt không buông?
Trong khi Ôn Cố vắt cạn óc suy nghĩ cách lừa bịp để qua cửa, Trọng Thế Hoàng đã chuẩn bị xong tinh thần tha thứ.
Biện pháp Ôn Cố nghĩ ra là dứt khoát nhận mình là tay sai của Lương Bính Trì, tốt nhất là có quan hệ họ hàng xa. Cứ như vậy, có thể giải thích được lai lịch giấu giếm, còn có thể nhân cơ hội lôi chủ mưu đứng sau Lương Bính Trì ra ánh sáng. Nhưng cậu không biết gì về Lương Bính Trì, nếu nhận đại thì bị hỏi cũng ù ù cạc cạc. Bởi vậy, cậu mới tranh thủ ba ngày này đi điều tra, mà manh mối nhất định nằm trên người Lưu Hán Tư và Kim Khoan Giang đang bị cảnh sát giám sát.
Thời hạn hai ngày của cảnh sát trôi qua rất nhanh.
Kim Khoan Giang đang ngủ mơ màng thì bị cảnh sát chủ nhà dẫn tới tấn công, từ đầu đến cuối không thấy Lương Bính Trì ra mặt.
Ôn Cố vốn định cùng họ đến phòng thẩm vấn, nhưng lại sợ Lưu Hán Tư nhân lúc cậu không có mặt chạy đi liên hệ, nên đành phải chạy tới chạy lui hai nơi.
Trước đây, cậu một lòng gia tăng tu vi, đột phá cảnh giới, chưa bao giờ nghĩ tới phép thuật nhỏ mình coi thường cũng có lúc cần dùng, tiếc là đến lúc dùng mới hối hận bản thân biết quá ít về nó. Bạch Tu Đại Tiên một đi không trở lại, cậu lại không thể mới lần đầu tiên nhận nhiệm vụ đã chạy đi cầu trợ giúp mất mặt như vậy, đành phải dùng cách thức ngu ngốc.
Một ngày nữa qua đi, cậu bắt đầu mất kiên nhẫn.
Kim Khoan Giang vẫn không chịu khai, Lưu Hán Tư cũng không có hành động gì, thời gian hẹn với Trọng Thế Hoàng chỉ còn nửa ngày.
Nửa ngày...
Đêm khuya.
Trong trại tạm giam im ắng.
Một đốm lửa ma trơi xanh biếc lơ lửng giữa không trung, di chuyển lên trán Kim Khoan Giang.
Kim Khoan Giang đang ngủ bỗng hít vào một hơi, tỉnh lại, mở to mắt nhìn ma trơi, sợ tới mức hai mắt trợn trừng.
Ma trơi nhảy lên, nhảy đến cuối giường.
Hắc Vô Thường* đứng nơi đó, ánh sáng xanh chiếu rọi gương mặt lạnh lẽo, dữ tợn.
*Hắc Bạch Vô Thường (còn gọi là Tử Thần): hai con quỷ mặt trắng mặt đen, chuyên đi bắt linh hồn người chết về địa phủ khi sổ tử ghi đã đến ngày tới số
Kim Khoan Giang nhìn hắn, chợt hỏi: "Có phải... ông chủ Lương gọi ngươi đến không?"
Đương nhiên, mặt mũi ông chủ Lương không lớn đến mức có thể mời được thần tiên chạy tới giả quỷ. Nguyên nhân thôi thúc Ôn Cố đến đây là do câu chuyện dân gian cậu mới nghe được. Chuyện kể rằng rất nhiều quan lại địa phương từng dựa vào việc giả thần giả quỷ để phá án, hiệu quả cực kỳ tốt. Cậu cùng đường nên muốn mạo hiểm một lần, vốn định dùng 18 tầng Địa Ngục hù dọa gã, không ngờ đối phương vừa mở miệng đã khiến cậu kinh hãi.
Ông chủ Lương là Lương Bính Trì?
Lương Bính Trì có thể mời Hắc Vô Thường?
Ôn Cố cảm thấy sự tình có lẽ không đơn giản như cậu nghĩ.
Bình luận truyện