Tê Tức Chi Lục
Chương 7
(*/ω\*)
—
“Em…”
Hạ Tê đôi mắt đỏ lên, khịt khịt mũi nhỏ giọng nói: “Mới từ công ty trở về, điện thoại di động…chắc là hết pin.”
Lục Hiên bật cười: “Nghiêm Trác Dịch từ giữa trưa đã gọi cho em, đến công ty cũng không có thấy em, còn tưởng rằng em mất tích, may là tôi nhớ tới nhà em ở chỗ này, là căn hộ này sao?”
Hạ Tê gật đầu: “Vâng.”
Lục Hiên ngẩng đầu lên phía trên: “Tầng bao nhiêu?”
“Tầng 27.”
Lục Hiên khóa xe lại, nói: “Dẫn tôi lên xem một chút.”
Hạ Tê thành thật dẫn đường, trong lòng có điểm mơ hồ, Lục Hiên… tự mình lái xe tới? Đến gặp mặt đưa lệ phí chia tay sao? Chỉ cần cử Nghiêm Trác Dịch đến là tốt rồi nha.
Bất đồng với Hạ Tê, Lục Hiên rất thoải mái, giống như trở về nhà mình, vào cửa xong rất tự nhiên cởi áo khoác, đưa cho Hạ Tê.
Hạ Tê ôm áo khoác mang theo hơi ấm của Lục Hiên mà trong lòng khó chịu, nếu như một chút nữa Lục Hiên nói chia tay, cậu sẽ không đem cái áo choàng dài này trả cho Lục Hiên, nếu như Lục Hiên cảm thấy bị lạnh, vậy trước tiên mặc tạm quần áo của cậu mà xuất môn đi, e rằng không dễ dàng mặc vừa đi, mà còn biện pháp nào đây a…
“Thật sạch sẽ.” Lục Hiên đi thăm phía trong phòng khách không lớn, bình luận, “Không tồi.”
Trong nhà cũng không có lá trà, Hạ Tê không thường uống cà phê, trong nhà hạt cà phê cũng không có, Hạ Tê đành phải đưa cho Lục Hiên một ly trà sữa nhỏ, Lục Hiên nhìn ly trà sửa nhỏ trước mắt có chút dở khóc dở cười, hắn theo phép lịch sự nếm thử một chút, trả về.
Hạ Tê có chút ủ rũ, cậu đứng bên người Lục Hiên, như là thời điểm thầy giáo công bố điểm của học sinh trong buổi họp phụ huynh.
“Em rốt cuộc ngày hôm nay bị sao vậy?” Lục Hiên dựa vào ghế sa lon, hai chắp lại đặt trên bụng, khẽ cau mày, “Điện thoại di động vì sao lại hết pin?”
Hạ Tê nhỏ giọng nói: “Trên đường trở về công ty vẫn luôn đọc tin tức… chơi đến hết pin, cục sạc lại để dưới đáy của hành lí, trước đó nghĩ trở lại công ty sẽ lấy ra, sau đó liền… quên mất.”, sau đó biết được tin Lục Hiên đem quảng cáo cấp cho Bách Mộc Xuyên, Hạ Tê mất hết cả niềm tin, tâm trí nào mà sạc pin.
Nghiêm Trác Dịch nhất định liên lạc với cậu lúc đó, Hạ Tê có chút bất an: “Em… làm lỡ công việc gì của ngài sao?”
Lục Hiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Cũng không làm lỡ cái gì, thấy em đóng phim khổ cực, vốn là muốn dẫn em đi ăn một bữa hoành tráng, hiện tại bây giờ…”, Lục Hiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã sắp chín giờ.
Mang cậu đi ăn cơm?
Hạ Tê không quá tin tưởng hỏi lại: “Ngài… Muốn dẫn em đi ăn sao?”
“Không phải sao?” Lục Hiên nhíu mày, “Em rốt cuộc ngày hôm nay làm sao vậy?”
Hạ Tê giương mắt nhìn Lục Hiên, bất luận nhìn thế nào… Lục Hiên cũng không giống như là muốn cùng cậu chia tay, Hạ Tê mang theo tia mong chờ, nói thẳng: “Em… Cho là làm ngài không vui, em liền….về trước.”
Lục Hiên nghi ngờ nheo mắt lại: “Không vui chuyện gì?”
Lục Hiên thật sự là chuyện gì cũng không biết, Hạ Tê suy nghĩ một chút, đem sự việc buổi chiều đơn giản nói qua, liền vội vã giải thích; “Em thật sự không coi trọng quảng cáo, em chỉ sợ.. Chỉ là sợ nhượng ngài khó xử, cho nên…”
Lục Hiên giờ mới hiểu được, không thể tin mà nói: “Cho nên, công ty của bọn em, đều là trước khi quảng cáo được xác nhận là liền phải báo cho nghệ sĩ? Hiện tại An Kỳ quản lý công ty như vậy sao?”
Hạ Tê theo bản năng biện giải: “Miêu Miêu tỷ chỉ là để cho em vui vẻ, thuận tiện nhắc nhở em duy trì tâm trạng, em… chúng em sau này sẽ chú ý”
“Trước khi xác nhận chính thức thì không thể báo cho nghệ sĩ, chính là sợ người cùng công ty tranh giành, bọn em ngược lại là..” Lục Hiên lắc đầu, “Tôi hiểu được, lúc Nghiêm Trác Dịch gọi điện thoại cho Tần Nhạc, bọn em đều có mặt?”
Hạ Tê gật đầu.
Lục Hiên kéo tay Hạ Tê để cho cậu ngồi bên người, nói: “Chuyện này xét đến cùng là bên trong quy trình của công ty hỗn loạn mà tạo thành, tôi không cho là tôi cần phải bởi vì chuyện này giải thích cái gì, bất quá…”, Lục Hiên thu hồi giọng điệu giải quyết công việc, nở nụ cười, “Vì rửa sạch hiềm nghi là giúp người ngoài để bắt nạt em, tôi còn muốn biện giải cho mình một cái.”
“Lúc đầu quảng cáo này là xác định muốn đưa cho Bách Mộc Xuyên, là An Kỳ bày mưu đặt kế với người đại diện của em, sau đó để nàng đi tranh thủ, đương nhiên trong này An Kỳ cũng có trợ giúp, nàng quả nhiên tranh đoạt cho em, Tần Nhạc không cam lòng, cũng tự hắn suy nghĩ chút biện pháp, khách quan nói, độ nổi tiếng của Bách Mộc Xuyên xác thực cao hơn em, phía chủ sự cũng đáp ứng cậu ta, Tần Nhạc cùng người đại diện của em giằng co không xong, tình huống này liền phải nhờ cấp trên của công ty quyết định.” Lục Hiên dừng lại, nói, “Việt cấp trên quyết định đem quảng cáo này cấp cho ai, cũng không phải là việc nên để cho nghệ sĩ tụi em biết.”
Lục Hiên thoải mái dựa ở trên ghế sa lon, tiếp tục nói: “Xế chiều hôm nay An Kỳ vừa vặn đi cùng với tôi, lúc nàng tiếp điện thoại tôi cùng ở cùng, cho nên những việc này tôi cũng biết, nàng xác thực muốn giúp em, thế nhưng tôi ngăn chị ta, không để chị ta cấp quảng cáo cho em.”
Lục Hiên nhẹ nhàng nặn nặn Hạ Tê tay, nói bổ sung: “Mà tôi lại không biết em biết chuyện này, càng không biết Tần Nhạc ở trước mặt mọi người nói ra.”
Nhìn từ góc độ của Lục Hiên, một mớ rắc rối ngày hôm nay chẳng qua là do hai người đại diện chuyện nhỏ xé to, Lục Hiên cho là Hạ Tê từ đầu tới cuối đều sẽ không biết, càng không kể đế là sẽ khổ sở thất vọng, thế nhưng… Hạ Tê không nhịn được hỏi: “Vậy ngài tại sao… Không muốn em nhận quảng cáo vậy?”
Lục Hiên cười khẽ, khóe miệng mang theo một tia nhợt nhạt, ngạo mạn tuyên bố: “Bởi vì theo quan điểm của tôi, trước bất kỳ tác phẩm nào, nghệ sĩ không nên chỉ ló mặt xuất hiện ở các thể loại quảng cáo phát ngôn để ra mắt cả, phải chờ đến thời điểm cuối cùng.”
Lục Hiên cười nhạt: “Tiểu Tê, tôi nói rồi, sẽ cho em bước đi trên con đường này một cách thuận buồm xuôi gió, vì vậy tuyệt đối không phải liên tiếp đi nơi nơi mua vui giải trí này nọ, thừa dịp còn trẻ, học nhiều, tích lũy thật nhiều tác phẩm của mình cùng với kinh nghiệp, không cần quá bức phá.”
Hạ Tê triệt để minh bạch.
Cái gì là Lục Hiên bỏ cậu, cái gì là khi cậu đóng phim mấy ngày thì Lục Hiên liền thích người khác, cái gì Lục Hiên muốn cùng cậu chia tay, tất cả bất quá bởi vì tâm bệnh của Hạ Tê, hơn nữa do ác ý của Bách Mộc Xuyên làm ảnh hưởng đến suy nghĩ!
Hạ Tê hoàn toàn thả lỏng ra, trong lòng vô cùng dễ chịu, lại hồi tưởng buổi chiều chính mình suy nghĩ vớ vẩn những chuyện dở khóc dở cười kia, cái gì mà rắc rối.
Lục Hiên nhẹ nhàng than thở, trong thanh âm mang theo bảy phần ý cười ba phần áy náy: “Tôi không rõ ràng tình huống lúc đó, trực tiếp để Nghiêm Trác Dịch đi thông báo với người đại diện, làm cho em trước mặt bọn họ khó xử, do tôi.”
Hạ Tê vốn đã không có chút nào khổ sở, mà được Lục Hiên ôn nhu nhìn chăm chú như vậy, lại nghe được câu này, viền mắt không để ý liền đỏ, Lục Hiên nở nụ cười, đem người ôm vào trong lòng: “Là tôi không tốt.”
Hạ Tê lén lút che đi nước mắt, dùng sức lắc đầu một cái, mang theo chút ít giọng mũi: “Đúng là do bọn em không kỷ luật… Không tuân thủ quy trình làm việc.”
Lục Hiên cúi đầu hôn môi Hạ Tê, đột nhiên bụng Hạ Tê không đúng lúc ùng ục một tiếng, Lục Hiên nở nụ cười: “Chưa ăn cơm tối?”
Chính là một chút cảm giác cũng không có, bây giờ thanh tĩnh lại, cũng cảm thấy đói bụng, Hạ Tê mặt đỏ nhu nhu bụng, đề nghị: “Em… em gọi thức ăn ở ngoài?”
Lục Hiên không đồng ý khẽ cau mày, nói: “Thôi, vẫn là mang em đi ăn ngoài.”
Lục Hiên đứng dậy, đùa cậu: “Hại em khóc, lại để cho em suy nghĩ lung tung, tôi thật là một kim chủ không tận trách.”
Hạ Tê giờ khắc này trong lòng rất vui vẻ, nơi nào còn để ý ăn cái gì, tuy rằng trễ chút, nhưng cùng Lục Hiên thì ăn cái gì cũng tốt, bé ngoan Hạ Tê đứng dậy giúp Lục Hiên lấy quần áo, Lục Hiên suy tư, nói: “Dù như thế nào, làm cho em khó xử trước mặt những người khác đề do tôi thất trách, tôi sẽ bồi thường.”
Lục Hiên có thói quen trêu đùa các thể loại không đứng đắn, Hạ Tê ngầm thừa nhận đem điều “bồi thường” này lý giải theo ý tử của mình, đỏ mặt làm bộ không nghe thấy, mãi đến tận ngày hôm sau…
Vì phải quay phim, Hạ Tê một tháng đã không tham dự lớp luyện thanh, lão sư thông qua người đại diện hối thúc cậu mấy lần, bây giờ đóng phim trở về, nhất định phải tham gia, Hạ Tê ngày hôm sau dậy thật sớm đi đến công ty, cùng những nghệ sĩ khác lên lớp.
Rất không khéo, trong những nghệ sĩ khác, bao gồm Bách Mộc Xuyên.
Hiểu lầm đã giải trừ, Hạ Tê đã hoàn toàn không đem chế giễu ra mặt của Bách Mộc Xuyên để ở trong lòng, nghiêm túc học tập ba tiếng, thu hoạch được khá nhiều.
“Tốt, ngày hôm nay liền…”
Cửa phòng thanh nhạc bị gõ mấy tiếng, lão sư bất ngờ nhìn sang, bên trong khu này, là đang dạy học, chính Lục An Kỳ cũng sẽ không tùy tiện tới quấy rầy, tất cả mọi người nhìn sang, cửa mở ra, Nghiêm Trác Dịch lễ phép đối với lão sư thanh nhạc gật gật đầu: “Quấy rầy.”
Nghiêm Trác Dịch nghiêng người sang một bên, Lục Hiên đi vào!
Lão sư thanh nhạc sợ hết hồn, vội vã đến gần chào hỏi, Lục Hiên đối với hắn nở nụ cười, trực tiếp hướng Hạ Tê đi tới.
Lục Hiên dường như mới vừa dự họp xong, mặc một thân tây trang cắt may tinh xảo màu đen, bên tay phải cầm một cái túi lớn.
Những nghệ nhân sau khi phản ứng lại vội vàng đứng dậy, Lục Hiên chỉ đưa túi cho Hạ Tê: “Ngày hôm nay trời lạnh, trước khi ra phòng học nhớ mặc thêm áo.”, Hạ Tê triệt để ngây người ra: “Vâng… Lục tiên sinh.”
Lục Hiên nhìn đồng hồ, thấp giọng nói: “Họp vẫn chưa xong, tôi còn phải trở lại, bữa trưa tự mình dùng bữa.”
Lục Hiên không dừng lại lâu, nói xong liền quay người đi.
Lục Hiên đi khỏi phòng học thật xa nghệ sĩ mới dám nói chuyện, Bách Mộc Xuyên tức giận sắc mặt tái xanh, mấy tiểu nghệ nhân khao khát nhìn Hạ Tê, xì xào bàn tán, Hạ Tê mặt đỏ như táo, cậu mở túi ra, bên trong, chính là kiện áo lạnh Lục Hiên hôm qua mặc.
Đây là đang ở công ty, không thể quá càn rỡ, quá kiêu căng sẽ gây cho Lục Hiên phiền toái, không thể cười, thật chỉ muốn ngừng việc… Hạ Tê nỗ lực đè xuống tâm tình, không nhịn được câu lên khóe miệng, trong lòng tỏa sáng hàng vạn ngọn nến, trong nháy mắt bừng sáng, cho dù không mặc áo lạnh, cũng cảm thấy một luồng khí ấm áp từ đầu đến chân.
—
“Em…”
Hạ Tê đôi mắt đỏ lên, khịt khịt mũi nhỏ giọng nói: “Mới từ công ty trở về, điện thoại di động…chắc là hết pin.”
Lục Hiên bật cười: “Nghiêm Trác Dịch từ giữa trưa đã gọi cho em, đến công ty cũng không có thấy em, còn tưởng rằng em mất tích, may là tôi nhớ tới nhà em ở chỗ này, là căn hộ này sao?”
Hạ Tê gật đầu: “Vâng.”
Lục Hiên ngẩng đầu lên phía trên: “Tầng bao nhiêu?”
“Tầng 27.”
Lục Hiên khóa xe lại, nói: “Dẫn tôi lên xem một chút.”
Hạ Tê thành thật dẫn đường, trong lòng có điểm mơ hồ, Lục Hiên… tự mình lái xe tới? Đến gặp mặt đưa lệ phí chia tay sao? Chỉ cần cử Nghiêm Trác Dịch đến là tốt rồi nha.
Bất đồng với Hạ Tê, Lục Hiên rất thoải mái, giống như trở về nhà mình, vào cửa xong rất tự nhiên cởi áo khoác, đưa cho Hạ Tê.
Hạ Tê ôm áo khoác mang theo hơi ấm của Lục Hiên mà trong lòng khó chịu, nếu như một chút nữa Lục Hiên nói chia tay, cậu sẽ không đem cái áo choàng dài này trả cho Lục Hiên, nếu như Lục Hiên cảm thấy bị lạnh, vậy trước tiên mặc tạm quần áo của cậu mà xuất môn đi, e rằng không dễ dàng mặc vừa đi, mà còn biện pháp nào đây a…
“Thật sạch sẽ.” Lục Hiên đi thăm phía trong phòng khách không lớn, bình luận, “Không tồi.”
Trong nhà cũng không có lá trà, Hạ Tê không thường uống cà phê, trong nhà hạt cà phê cũng không có, Hạ Tê đành phải đưa cho Lục Hiên một ly trà sữa nhỏ, Lục Hiên nhìn ly trà sửa nhỏ trước mắt có chút dở khóc dở cười, hắn theo phép lịch sự nếm thử một chút, trả về.
Hạ Tê có chút ủ rũ, cậu đứng bên người Lục Hiên, như là thời điểm thầy giáo công bố điểm của học sinh trong buổi họp phụ huynh.
“Em rốt cuộc ngày hôm nay bị sao vậy?” Lục Hiên dựa vào ghế sa lon, hai chắp lại đặt trên bụng, khẽ cau mày, “Điện thoại di động vì sao lại hết pin?”
Hạ Tê nhỏ giọng nói: “Trên đường trở về công ty vẫn luôn đọc tin tức… chơi đến hết pin, cục sạc lại để dưới đáy của hành lí, trước đó nghĩ trở lại công ty sẽ lấy ra, sau đó liền… quên mất.”, sau đó biết được tin Lục Hiên đem quảng cáo cấp cho Bách Mộc Xuyên, Hạ Tê mất hết cả niềm tin, tâm trí nào mà sạc pin.
Nghiêm Trác Dịch nhất định liên lạc với cậu lúc đó, Hạ Tê có chút bất an: “Em… làm lỡ công việc gì của ngài sao?”
Lục Hiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Cũng không làm lỡ cái gì, thấy em đóng phim khổ cực, vốn là muốn dẫn em đi ăn một bữa hoành tráng, hiện tại bây giờ…”, Lục Hiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã sắp chín giờ.
Mang cậu đi ăn cơm?
Hạ Tê không quá tin tưởng hỏi lại: “Ngài… Muốn dẫn em đi ăn sao?”
“Không phải sao?” Lục Hiên nhíu mày, “Em rốt cuộc ngày hôm nay làm sao vậy?”
Hạ Tê giương mắt nhìn Lục Hiên, bất luận nhìn thế nào… Lục Hiên cũng không giống như là muốn cùng cậu chia tay, Hạ Tê mang theo tia mong chờ, nói thẳng: “Em… Cho là làm ngài không vui, em liền….về trước.”
Lục Hiên nghi ngờ nheo mắt lại: “Không vui chuyện gì?”
Lục Hiên thật sự là chuyện gì cũng không biết, Hạ Tê suy nghĩ một chút, đem sự việc buổi chiều đơn giản nói qua, liền vội vã giải thích; “Em thật sự không coi trọng quảng cáo, em chỉ sợ.. Chỉ là sợ nhượng ngài khó xử, cho nên…”
Lục Hiên giờ mới hiểu được, không thể tin mà nói: “Cho nên, công ty của bọn em, đều là trước khi quảng cáo được xác nhận là liền phải báo cho nghệ sĩ? Hiện tại An Kỳ quản lý công ty như vậy sao?”
Hạ Tê theo bản năng biện giải: “Miêu Miêu tỷ chỉ là để cho em vui vẻ, thuận tiện nhắc nhở em duy trì tâm trạng, em… chúng em sau này sẽ chú ý”
“Trước khi xác nhận chính thức thì không thể báo cho nghệ sĩ, chính là sợ người cùng công ty tranh giành, bọn em ngược lại là..” Lục Hiên lắc đầu, “Tôi hiểu được, lúc Nghiêm Trác Dịch gọi điện thoại cho Tần Nhạc, bọn em đều có mặt?”
Hạ Tê gật đầu.
Lục Hiên kéo tay Hạ Tê để cho cậu ngồi bên người, nói: “Chuyện này xét đến cùng là bên trong quy trình của công ty hỗn loạn mà tạo thành, tôi không cho là tôi cần phải bởi vì chuyện này giải thích cái gì, bất quá…”, Lục Hiên thu hồi giọng điệu giải quyết công việc, nở nụ cười, “Vì rửa sạch hiềm nghi là giúp người ngoài để bắt nạt em, tôi còn muốn biện giải cho mình một cái.”
“Lúc đầu quảng cáo này là xác định muốn đưa cho Bách Mộc Xuyên, là An Kỳ bày mưu đặt kế với người đại diện của em, sau đó để nàng đi tranh thủ, đương nhiên trong này An Kỳ cũng có trợ giúp, nàng quả nhiên tranh đoạt cho em, Tần Nhạc không cam lòng, cũng tự hắn suy nghĩ chút biện pháp, khách quan nói, độ nổi tiếng của Bách Mộc Xuyên xác thực cao hơn em, phía chủ sự cũng đáp ứng cậu ta, Tần Nhạc cùng người đại diện của em giằng co không xong, tình huống này liền phải nhờ cấp trên của công ty quyết định.” Lục Hiên dừng lại, nói, “Việt cấp trên quyết định đem quảng cáo này cấp cho ai, cũng không phải là việc nên để cho nghệ sĩ tụi em biết.”
Lục Hiên thoải mái dựa ở trên ghế sa lon, tiếp tục nói: “Xế chiều hôm nay An Kỳ vừa vặn đi cùng với tôi, lúc nàng tiếp điện thoại tôi cùng ở cùng, cho nên những việc này tôi cũng biết, nàng xác thực muốn giúp em, thế nhưng tôi ngăn chị ta, không để chị ta cấp quảng cáo cho em.”
Lục Hiên nhẹ nhàng nặn nặn Hạ Tê tay, nói bổ sung: “Mà tôi lại không biết em biết chuyện này, càng không biết Tần Nhạc ở trước mặt mọi người nói ra.”
Nhìn từ góc độ của Lục Hiên, một mớ rắc rối ngày hôm nay chẳng qua là do hai người đại diện chuyện nhỏ xé to, Lục Hiên cho là Hạ Tê từ đầu tới cuối đều sẽ không biết, càng không kể đế là sẽ khổ sở thất vọng, thế nhưng… Hạ Tê không nhịn được hỏi: “Vậy ngài tại sao… Không muốn em nhận quảng cáo vậy?”
Lục Hiên cười khẽ, khóe miệng mang theo một tia nhợt nhạt, ngạo mạn tuyên bố: “Bởi vì theo quan điểm của tôi, trước bất kỳ tác phẩm nào, nghệ sĩ không nên chỉ ló mặt xuất hiện ở các thể loại quảng cáo phát ngôn để ra mắt cả, phải chờ đến thời điểm cuối cùng.”
Lục Hiên cười nhạt: “Tiểu Tê, tôi nói rồi, sẽ cho em bước đi trên con đường này một cách thuận buồm xuôi gió, vì vậy tuyệt đối không phải liên tiếp đi nơi nơi mua vui giải trí này nọ, thừa dịp còn trẻ, học nhiều, tích lũy thật nhiều tác phẩm của mình cùng với kinh nghiệp, không cần quá bức phá.”
Hạ Tê triệt để minh bạch.
Cái gì là Lục Hiên bỏ cậu, cái gì là khi cậu đóng phim mấy ngày thì Lục Hiên liền thích người khác, cái gì Lục Hiên muốn cùng cậu chia tay, tất cả bất quá bởi vì tâm bệnh của Hạ Tê, hơn nữa do ác ý của Bách Mộc Xuyên làm ảnh hưởng đến suy nghĩ!
Hạ Tê hoàn toàn thả lỏng ra, trong lòng vô cùng dễ chịu, lại hồi tưởng buổi chiều chính mình suy nghĩ vớ vẩn những chuyện dở khóc dở cười kia, cái gì mà rắc rối.
Lục Hiên nhẹ nhàng than thở, trong thanh âm mang theo bảy phần ý cười ba phần áy náy: “Tôi không rõ ràng tình huống lúc đó, trực tiếp để Nghiêm Trác Dịch đi thông báo với người đại diện, làm cho em trước mặt bọn họ khó xử, do tôi.”
Hạ Tê vốn đã không có chút nào khổ sở, mà được Lục Hiên ôn nhu nhìn chăm chú như vậy, lại nghe được câu này, viền mắt không để ý liền đỏ, Lục Hiên nở nụ cười, đem người ôm vào trong lòng: “Là tôi không tốt.”
Hạ Tê lén lút che đi nước mắt, dùng sức lắc đầu một cái, mang theo chút ít giọng mũi: “Đúng là do bọn em không kỷ luật… Không tuân thủ quy trình làm việc.”
Lục Hiên cúi đầu hôn môi Hạ Tê, đột nhiên bụng Hạ Tê không đúng lúc ùng ục một tiếng, Lục Hiên nở nụ cười: “Chưa ăn cơm tối?”
Chính là một chút cảm giác cũng không có, bây giờ thanh tĩnh lại, cũng cảm thấy đói bụng, Hạ Tê mặt đỏ nhu nhu bụng, đề nghị: “Em… em gọi thức ăn ở ngoài?”
Lục Hiên không đồng ý khẽ cau mày, nói: “Thôi, vẫn là mang em đi ăn ngoài.”
Lục Hiên đứng dậy, đùa cậu: “Hại em khóc, lại để cho em suy nghĩ lung tung, tôi thật là một kim chủ không tận trách.”
Hạ Tê giờ khắc này trong lòng rất vui vẻ, nơi nào còn để ý ăn cái gì, tuy rằng trễ chút, nhưng cùng Lục Hiên thì ăn cái gì cũng tốt, bé ngoan Hạ Tê đứng dậy giúp Lục Hiên lấy quần áo, Lục Hiên suy tư, nói: “Dù như thế nào, làm cho em khó xử trước mặt những người khác đề do tôi thất trách, tôi sẽ bồi thường.”
Lục Hiên có thói quen trêu đùa các thể loại không đứng đắn, Hạ Tê ngầm thừa nhận đem điều “bồi thường” này lý giải theo ý tử của mình, đỏ mặt làm bộ không nghe thấy, mãi đến tận ngày hôm sau…
Vì phải quay phim, Hạ Tê một tháng đã không tham dự lớp luyện thanh, lão sư thông qua người đại diện hối thúc cậu mấy lần, bây giờ đóng phim trở về, nhất định phải tham gia, Hạ Tê ngày hôm sau dậy thật sớm đi đến công ty, cùng những nghệ sĩ khác lên lớp.
Rất không khéo, trong những nghệ sĩ khác, bao gồm Bách Mộc Xuyên.
Hiểu lầm đã giải trừ, Hạ Tê đã hoàn toàn không đem chế giễu ra mặt của Bách Mộc Xuyên để ở trong lòng, nghiêm túc học tập ba tiếng, thu hoạch được khá nhiều.
“Tốt, ngày hôm nay liền…”
Cửa phòng thanh nhạc bị gõ mấy tiếng, lão sư bất ngờ nhìn sang, bên trong khu này, là đang dạy học, chính Lục An Kỳ cũng sẽ không tùy tiện tới quấy rầy, tất cả mọi người nhìn sang, cửa mở ra, Nghiêm Trác Dịch lễ phép đối với lão sư thanh nhạc gật gật đầu: “Quấy rầy.”
Nghiêm Trác Dịch nghiêng người sang một bên, Lục Hiên đi vào!
Lão sư thanh nhạc sợ hết hồn, vội vã đến gần chào hỏi, Lục Hiên đối với hắn nở nụ cười, trực tiếp hướng Hạ Tê đi tới.
Lục Hiên dường như mới vừa dự họp xong, mặc một thân tây trang cắt may tinh xảo màu đen, bên tay phải cầm một cái túi lớn.
Những nghệ nhân sau khi phản ứng lại vội vàng đứng dậy, Lục Hiên chỉ đưa túi cho Hạ Tê: “Ngày hôm nay trời lạnh, trước khi ra phòng học nhớ mặc thêm áo.”, Hạ Tê triệt để ngây người ra: “Vâng… Lục tiên sinh.”
Lục Hiên nhìn đồng hồ, thấp giọng nói: “Họp vẫn chưa xong, tôi còn phải trở lại, bữa trưa tự mình dùng bữa.”
Lục Hiên không dừng lại lâu, nói xong liền quay người đi.
Lục Hiên đi khỏi phòng học thật xa nghệ sĩ mới dám nói chuyện, Bách Mộc Xuyên tức giận sắc mặt tái xanh, mấy tiểu nghệ nhân khao khát nhìn Hạ Tê, xì xào bàn tán, Hạ Tê mặt đỏ như táo, cậu mở túi ra, bên trong, chính là kiện áo lạnh Lục Hiên hôm qua mặc.
Đây là đang ở công ty, không thể quá càn rỡ, quá kiêu căng sẽ gây cho Lục Hiên phiền toái, không thể cười, thật chỉ muốn ngừng việc… Hạ Tê nỗ lực đè xuống tâm tình, không nhịn được câu lên khóe miệng, trong lòng tỏa sáng hàng vạn ngọn nến, trong nháy mắt bừng sáng, cho dù không mặc áo lạnh, cũng cảm thấy một luồng khí ấm áp từ đầu đến chân.
Bình luận truyện