Tên Anh Là Thời Gian
Chương 19: Tôi cảm thấy hang số 0 không bình thường
Yêu cầu của anh ta thấp vậy sao...
Hay vì bản thân người này vốn không chuyên nghiệp.
Thịnh Đường tỉ mỉ ngẫm nghĩ một lượt trong lòng, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy bất thường, cô hỏi anh rất nghiêm túc: "Anh dự định sẽ nghiêm túc tu sửa lại hang số 0, đúng không?"
Giang Chấp liếc cô một cái: "Ý của cô, tôi hiểu. Hang số 0 bị thiệt hại nghiêm trọng, những tình huống chưa biết trước còn cả đống. Nói theo cách của mọi người thì chính là thời gian cấp bách, nhiệm vụ nặng nề. Trong tình hình như vậy, một người kiêm nhiều nhiệm vụ không phải là điều không thể. Đường Tiểu Thất, cô là trợ lý, đâu thể để cô rảnh trong lúc tôi thì bận."
"Thế nên nói một cách khác, anh đang sợ tôi rảnh quá không có gì làm phải không?"
"Cực kỳ sợ cô không có việc gì làm." Giang Chấp rắp tâm nhấn mạnh: "Cô cũng không muốn cứ làm việc trong tình trạng giấu kín những suy nghĩ của mình phải không? Cô nhóc vừa mới vào đời, học nhiều làm nhiều không phải là chuyện xấu, làm nghề không lo chết đói, sau này cô sẽ cảm kích tôi đấy."
Cảm kích cái đầu anh...
Nói nghe thì hay lắm, chẳng qua là bản thân lười biếng không muốn làm việc.
Cô có linh cảm, sau này anh ta sẽ thường xuyên hành hạ mình.
Nhưng ngẫm lại, dù anh thật lòng có ý hành hạ hay chỉ muốn trốn việc lười biếng, thì có một câu anh đã nói đúng: Làm việc chép tranh sẽ không thể nào có những suy nghĩ sáng tạo của riêng mình, bắt buộc phải thể hiện lại nội dung bích họa một cách chân thực. Nếu làm khôi phục, đối diện với sự khiếm khuyết không trọn vẹn hoặc tình trạng tổn hại nghiêm trọng, một nhà phục hồi sao chép tranh bắt buộc phải có một sự cẩn trọng, xác thực và cả những giả thuyết táo bạo.
"Thật ra..." Kỳ Dư ấp a ấp úng lên tiếng, rõ ràng có thêm một chút ngập ngừng, thế nên bật ra được hai chữ như vậy rồi không có động tĩnh gì thêm.
Anh ấy hơi khác lạ.
Thịnh Đường quan sát sắc mặt của anh ấy. Hình như từ lúc ở hang số 0 về đến giờ, mặt anh ấy rất nhợt nhạt, lúc mọi người thảo luận công việc cũng cực kỳ ít nói, không giống với anh ấy lúc thường ngày.
Tiêu Dã nói: "Kỳ Dư, cậu nghĩ thế nào cứ nói như vậy đi."
Kỳ Dư liếm liếm môi, sau đó ngước mắt lên nhìn Giang Chấp: "Tôi cảm thấy hang số 0 không bình thường, rất không bình thường... Nói thế nào nhỉ? Tôi đã khôi phục hang đá suốt bao năm qua, mà chưa bao giờ có cảm giác như vậy, cảm giác này không lành chút nào."
Thẩm Dao ngồi sát bên cạnh Kỳ Dư, quen biết nhiều năm cũng chưa thấy anh ấy như vậy bao giờ, nghe xong bèn xoa xoa hai cánh tay: "Lẽ nào anh muốn nói hang đá đó tà ma?"
"Tôi... không thể diễn tả được." Kỳ Dư nhíu chặt mày.
Thịnh Đường chợt nghĩ tới bức tượng màu trong hang, lúc đó cô đã nghĩ có thể mình bị hoa mắt.
La Chiếm lại nhấn mạnh thêm một lượt nữa: "Đúng là khá âm u, ý của tôi là nhiệt độ rất thấp, có lẽ không hẳn vì vị trí địa lý."
Chủ đề của mọi người dường như bị kéo đi mỗi lúc một xa hơn, hướng về những lĩnh vực mà họ đều không biết.
"Lời đồn về hang số 0 hình như đã có từ rất lâu rồi. Có người nói từ vị trí ấy có tiếng nhạc cụ phát ra, giống như có ai đang diễn tấu. Cũng có người nói ở Đôn Hoàng tồn tại hang đá chưa bị phát hiện ra, bên trong cất giấu những linh hồn nằm trong đá." Thẩm Dao càng nói giọng càng nhỏ đi, cuối cùng cô ấy khẽ lẩm bẩm một câu: "Tóm lại, nếu bắt tôi đi vào hang số 0 một mình, tôi không dám."
Thịnh Đường nhìn gương mặt nhỏ khiến người ta rung rinh đó của Thẩm Dao, trêu chọc một câu: "Người ái mộ cô nhiều như vậy, cô chỉ cần ới một tiếng là có ngay một tráng sỹ sức vóc cường tráng theo cô vào đó."
"Nói linh tinh gì vậy, làm gì có ai ái mộ, tráng sỹ sức vóc cường tráng ở đâu ra." Thẩm Dao bỗng dưng đỏ mặt, vội vàng thanh minh.
Thịnh Đường nhịn cười, giải thích cho ai nghe không biết.
Giang Chấp nghe hết những lời bát nháo đó và vẫn im lặng, cũng không nhìn thấy ánh mắt đong đưa cuối cùng Thẩm Dao liếc về phía anh. Anh dựa lưng vào ghế: "Tiêu Dã, cậu nghĩ sao?"
Tiêu Dã ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại anh: "Cậu thật sự cảm thấy hang số 0 này cần thiết phải khôi phục sao? Đương nhiên, hang đá nào cũng có giá trị tồn tại của nó. Ý của tôi là chúng ta có thật sự cần phải bỏ sức người sức của vào hang số 0 hay không. Tạm thời không nói đến việc nó có tà ma hay không, tình hình chung trong hang chúng ta đã nắm được phần nào. Việc bị thiệt hại nghiêm trọng không tính, quan trọng là không hề phát hiện sự tồn tại của sách kinh, cuốn kinh. Việc coi nó là Tàng kinh động thứ hai, tôi cho là không thành lập."
Hết chương 19
Hay vì bản thân người này vốn không chuyên nghiệp.
Thịnh Đường tỉ mỉ ngẫm nghĩ một lượt trong lòng, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy bất thường, cô hỏi anh rất nghiêm túc: "Anh dự định sẽ nghiêm túc tu sửa lại hang số 0, đúng không?"
Giang Chấp liếc cô một cái: "Ý của cô, tôi hiểu. Hang số 0 bị thiệt hại nghiêm trọng, những tình huống chưa biết trước còn cả đống. Nói theo cách của mọi người thì chính là thời gian cấp bách, nhiệm vụ nặng nề. Trong tình hình như vậy, một người kiêm nhiều nhiệm vụ không phải là điều không thể. Đường Tiểu Thất, cô là trợ lý, đâu thể để cô rảnh trong lúc tôi thì bận."
"Thế nên nói một cách khác, anh đang sợ tôi rảnh quá không có gì làm phải không?"
"Cực kỳ sợ cô không có việc gì làm." Giang Chấp rắp tâm nhấn mạnh: "Cô cũng không muốn cứ làm việc trong tình trạng giấu kín những suy nghĩ của mình phải không? Cô nhóc vừa mới vào đời, học nhiều làm nhiều không phải là chuyện xấu, làm nghề không lo chết đói, sau này cô sẽ cảm kích tôi đấy."
Cảm kích cái đầu anh...
Nói nghe thì hay lắm, chẳng qua là bản thân lười biếng không muốn làm việc.
Cô có linh cảm, sau này anh ta sẽ thường xuyên hành hạ mình.
Nhưng ngẫm lại, dù anh thật lòng có ý hành hạ hay chỉ muốn trốn việc lười biếng, thì có một câu anh đã nói đúng: Làm việc chép tranh sẽ không thể nào có những suy nghĩ sáng tạo của riêng mình, bắt buộc phải thể hiện lại nội dung bích họa một cách chân thực. Nếu làm khôi phục, đối diện với sự khiếm khuyết không trọn vẹn hoặc tình trạng tổn hại nghiêm trọng, một nhà phục hồi sao chép tranh bắt buộc phải có một sự cẩn trọng, xác thực và cả những giả thuyết táo bạo.
"Thật ra..." Kỳ Dư ấp a ấp úng lên tiếng, rõ ràng có thêm một chút ngập ngừng, thế nên bật ra được hai chữ như vậy rồi không có động tĩnh gì thêm.
Anh ấy hơi khác lạ.
Thịnh Đường quan sát sắc mặt của anh ấy. Hình như từ lúc ở hang số 0 về đến giờ, mặt anh ấy rất nhợt nhạt, lúc mọi người thảo luận công việc cũng cực kỳ ít nói, không giống với anh ấy lúc thường ngày.
Tiêu Dã nói: "Kỳ Dư, cậu nghĩ thế nào cứ nói như vậy đi."
Kỳ Dư liếm liếm môi, sau đó ngước mắt lên nhìn Giang Chấp: "Tôi cảm thấy hang số 0 không bình thường, rất không bình thường... Nói thế nào nhỉ? Tôi đã khôi phục hang đá suốt bao năm qua, mà chưa bao giờ có cảm giác như vậy, cảm giác này không lành chút nào."
Thẩm Dao ngồi sát bên cạnh Kỳ Dư, quen biết nhiều năm cũng chưa thấy anh ấy như vậy bao giờ, nghe xong bèn xoa xoa hai cánh tay: "Lẽ nào anh muốn nói hang đá đó tà ma?"
"Tôi... không thể diễn tả được." Kỳ Dư nhíu chặt mày.
Thịnh Đường chợt nghĩ tới bức tượng màu trong hang, lúc đó cô đã nghĩ có thể mình bị hoa mắt.
La Chiếm lại nhấn mạnh thêm một lượt nữa: "Đúng là khá âm u, ý của tôi là nhiệt độ rất thấp, có lẽ không hẳn vì vị trí địa lý."
Chủ đề của mọi người dường như bị kéo đi mỗi lúc một xa hơn, hướng về những lĩnh vực mà họ đều không biết.
"Lời đồn về hang số 0 hình như đã có từ rất lâu rồi. Có người nói từ vị trí ấy có tiếng nhạc cụ phát ra, giống như có ai đang diễn tấu. Cũng có người nói ở Đôn Hoàng tồn tại hang đá chưa bị phát hiện ra, bên trong cất giấu những linh hồn nằm trong đá." Thẩm Dao càng nói giọng càng nhỏ đi, cuối cùng cô ấy khẽ lẩm bẩm một câu: "Tóm lại, nếu bắt tôi đi vào hang số 0 một mình, tôi không dám."
Thịnh Đường nhìn gương mặt nhỏ khiến người ta rung rinh đó của Thẩm Dao, trêu chọc một câu: "Người ái mộ cô nhiều như vậy, cô chỉ cần ới một tiếng là có ngay một tráng sỹ sức vóc cường tráng theo cô vào đó."
"Nói linh tinh gì vậy, làm gì có ai ái mộ, tráng sỹ sức vóc cường tráng ở đâu ra." Thẩm Dao bỗng dưng đỏ mặt, vội vàng thanh minh.
Thịnh Đường nhịn cười, giải thích cho ai nghe không biết.
Giang Chấp nghe hết những lời bát nháo đó và vẫn im lặng, cũng không nhìn thấy ánh mắt đong đưa cuối cùng Thẩm Dao liếc về phía anh. Anh dựa lưng vào ghế: "Tiêu Dã, cậu nghĩ sao?"
Tiêu Dã ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại anh: "Cậu thật sự cảm thấy hang số 0 này cần thiết phải khôi phục sao? Đương nhiên, hang đá nào cũng có giá trị tồn tại của nó. Ý của tôi là chúng ta có thật sự cần phải bỏ sức người sức của vào hang số 0 hay không. Tạm thời không nói đến việc nó có tà ma hay không, tình hình chung trong hang chúng ta đã nắm được phần nào. Việc bị thiệt hại nghiêm trọng không tính, quan trọng là không hề phát hiện sự tồn tại của sách kinh, cuốn kinh. Việc coi nó là Tàng kinh động thứ hai, tôi cho là không thành lập."
Hết chương 19
Bình luận truyện