Tên Khốn Đó Thật Mê Người
Chương 2: Theo dõi
Người đàn ông "Tê" một tiếng, đem cái bao ném "Bịch" trên mặt đất, cúi người xuống ôm lấy eo Hà Niệm, mạnh mẽ ôm cô lên từ trên mặt đất.
Hà Niệm thất tha thất thểu đứng không vững, chỉ có thể dựa vào sức của anh nửa dựa vào trên tường xoay xoay cổ chân.
"Mặc loại quần áo này tới quán bar, trách không được bị quấy rối." Người đàn ông túm hai dải lụa hồng trên tay áo của cô, "Cosplay?"
Hà Niệm nhỏ giọng trả lời: "Coi là thế đi."
"Tôi đã từng gặp em rồi phải không?"
Hà Niệm thấp giọng "Ừ" một tiếng.
"Sợ tôi như vậy?" Mặt người đàn ông ép tới gần, Hà Niệm hoảng sợ, thiếu chút nữa từ trên tường trượt xuống. "Lúc em gọi lại tôi không phải lá gan rất lớn sao?"
Hà Niệm cắn chặt răng, cứng đờ nâng mặt lên cùng anh bốn mắt nhìn nhau: "Tôi, tôi mới không sợ anh!"
Cô là chột dạ.
Người đàn ông nhìn chằm chằm mặt cô, tròng mắt sâu thẳm dường như nhớ lại cái gì.
Hà Niệm nói: "Anh chắc là không nhớ tôi --"
Chặt đứt âm cuối của cô, người đàn ông hỏi: "Em là thỏ con hôm trước?"
Hà Niệm: "...."
"Đừng gọi tôi như vậy", cô nhỏ giọng cãi: "Hôm nay tôi không mang cái kẹp tóc kia."
Người đàn ông giống như là nghe được chuyện buồn cười gì khẽ cười, tầm mắt thống thả đi xuống, cuối cùng dừng lại ở camera trước người cô.
Hỏng rồi, Hà Niệm giật mình.
Quả nhiên, ánh mắt người đàn ông chợt lạnh xuống, duỗi tay:"Đưa tôi."
"Cái gì?"
"Camera."
"Không được."
Đùa gì vậy? Cô là phóng viên mà, người đàn ông này cứ như vậy mà phát hiện công việc của cô...
Anh không cho cô thời gian tự hỏi, một tay ấn xuống bả vai cô, một tay lấy camera. "Anh làm gì!" Hà Niệm kẹp chặt cổ không cho anh lấy đi.
Cánh tay người đàn ông giơ lên cao, đem sợi dây đang đeo trên cổ cô kéo ra dễ như trở bàn tay.
"Đây là của tôi!"
Một tay anh ấn cô lên tường dễ như trở bàn tay, một tay khác không ngừng ấn nút trên camera.
"Không được!" Hà Niệm giãy giụa thế nào cũng không ra được, "Anh mau trả lại cho tôi!"
Một giây, hai giây, ba giây.
Anh tiếp tục tìm kiếm.
"Hà Niệm."
"Hả?" Cô sửng sốt.
Ngay sau đó chợt nhớ ra bên trong có những tấm hình mà cô quen tay ký tên, sắc mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng. Hà Niệm cắn răng, không ngừng giơ tay muốn lấy lại camera, sức lực của nam và nữ vốn dĩ khác xa nhau, hơn nữa chân đã nhũn ra, căn bản không thể động đậy.
Anh tìm được ảnh chụp của chính mình, không chút lưu tình xoá hết.
"Chụp nhiều như vậy," giọng anh lạnh băng, "Không thấy quy định ở cửa sao?"
"Quy định gì?"
Cô thật sự không phát hiện.
"Quán bar này không cho chụp ảnh." Động tác của người đàn ông dừng lại, cúi mắt xuống nhìn thẳng vào Hà Niệm.
"Em đang làm gì?" Ánh mắt anh sắc bén như dao.
Đầu lưỡi Hà Niệm run lên, nếu như bị anh biết thì không chỉ bị đánh, làm không tốt còn bị mất bát cơm.
"Mang theo loại camera này," người đàn ông cầm đồ quơ quơ trước mắt cô, "Em là phóng viên?"
"Không phải." Tim Hà Niệm giật thót, theo bản năng phủ nhận.
Thật là muốn mạng người.
Lông mày người đàn ông nhướn lên: "Thật sự không phải?"
Hà Niệm chỉ có thể căng da đầu nói: "Thật sự."
"Biết gạt tôi là có hậu quả gì không?"
Hà Niệm rụt rụt cổ: "Anh, anh chắc là không đánh con gái đâu."
Anh gật đầu, Hà Niệm lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó, khoé miệng người đàn ông câu lên: "Nhưng tôi sẽ làm chuyện khác."
Tâm tư Hà Niệm căng thẳng, chuyện khác?
Cô đột nhiên ngẩng đầu, người đàn ông không nhanh không chậm ép sát vào cô, nói giọng khàn khàn: "Đúng vậy, chính là việc em đang nghĩ tới." Hơi thở người đàn ông phả lên da thịt của cô, anh đứng sát cô, khuôn mặt ái muội.
Không thể nào!
Chân Hà Niệm duỗi thẳng tắp, đầu quay qua lại liên tục, muốn tìm cơ hội trốn thoát.
"Đừng nhìn." Anh nắm cái cằm lộn xộn của cô, "Không ai cứu được em đâu."
"Tôi, tôi không được!" Hà Niệm hoảng loạn nói.
"Chỗ nào không được?" Anh chậm rì rì thấp giọng hỏi.
"Tôi còn nhỏ!"
"Hai mươi tuổi đã thành niên."
Trí nhớ của anh sao lại tốt như vậy! Hà Niệm thật sự muốn khóc rồi. Anh nói không sai, thật là trước ra ổ sói lại vào hang hổ.
Lúc Hà Niệm run run rẩy rẩy suy nghĩ miên man, thì cảm thấy cổ trầm xuống.
"Về sau, đừng trêu loạn loại người như tôi biết không?" Người đàn ông giơ tay vỗ vỗ đỉnh đầu của cô, thong thả ung dung lui một bước, ánh mắt đạm mạc, giống như người vừa mới trêu đùa không phải anh.
Hà Niệm cắn môi dưới, không nói chuyện.
Camera một lần nữa được đeo lên cổ cô. Người đàn ông xoay người, mặc kệ Hà Niệm nghĩ cái gì, khom lưng xách cái túi trên mặt đất lên vác ở sau lưng, nhấc chân đi mất.
Hà Niệm lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, cô ngửa đầu cấp tốc hô hấp, gương mặt nóng lên.
Làm sao bây giờ?
Hà Niệm cứng đờ nghiêng mặt qua, nhìn thấy người đàn ông từng chút chìm vào trong bóng tối.
Có đi theo hay không đây?
Đây là một cơ hội, cô ngồi xổm xuống xoa cẳng chân cứng đờ, nhưng mới vừa rồi thật sự đáng sợ.
Tiếng bước chân của anh càng ngày càng xa, Hà Niệm thở ra một hơi, nhớ tới những tư liệu trong ba lô, cắn răng một cái, giống như là ra một quyết định trọng đại, đứng thẳng người.
Không cho anh phát hiện là được! Hà Niệm lấy hết can đảm, hướng tới phương hướng anh đi bước nhanh đi theo.
Tuyệt đối không thể bị sa thải, vì trở thành phóng viên của phòng làm việc này, cô lao lực tâm tư lắm mới xa xôi ngàn dặm tới được thành phố này!
Bên tai an tĩnh chỉ có tiếng gió, Hà Niệm thật cẩn thận trốn tránh ở trong bóng tối, từ phía sau quan sát người này.
Sống lưng của anh thẳng tắp, Hà Niệm nhăn mặt, bóng dáng này thấy có vẻ cô đơn.
Một lát sau, người đàn ông bỗng nhiên ngừng lại.
Hà Niệm cứng đờ.
Ực, chắc là không bị phát hiện đâu.
Người đàn ông cúi đầu lấy ra điếu thuốc từ trong túi quần, kẹp ở giữa khe hở ngón tay, nửa hợp lại ngón tay đốt.
Thì ra là hút thuốc a, Hà Niệm vỗ vỗ ngực mình, không cần khẩn trương, ngàn vạn không cần khẩn trương.
Trong đêm đen châm ánh sáng màu đỏ tươi, anh không nhanh không chậm tiếp tục đi về phía trước, Hà Niệm nương theo ánh trăng mờ cẩn thận đi theo.
Gia hỏa này rốt cuộc đi đâu?
Hà Niệm lục tìm trong trí nhớ một lần, không nhớ rõ tiểu khu ở phía trước.
Hai người đi đến đầu hẻm, than ảnh người đàn ông bỗng nhiên nhoáng lên, biến mất.
A?!
Hà Niệm cả kinh, đi tới hai bước, hồi nãy vừa thấy, thật sự không có ai!
Biến mất rồi? Gió thổi qua, trên người nàng nổi lên một cổ lạnh lẽo, ngõ nhỏ tối tăm, Hà Niệm chỉ nghe được tiếng hít thở hỗn loạn của chính mình.
Cô khi nào đi sâu như vậy? Hà Niệm lùi về một bước, dải lụa hồng trên cánh tay theo gió phiêu động.
"Bang." Dường như có thứ gì rớt xuống phía sau.
"Bang." Một tiếng nữa.
Quỷ, quỷ sao?
Hà Niệm chậm rãi quay đầu.
Trên mặt đất lẳng lặng nằm hai cục đá.
"Ai?" Thanh âm Hà Niệm phát run, "Ngươi ra đây."
Lại một viên đá từ phía trên rơi xuống trước mặt nàng, hung hăng mà nện ở trên mặt đất, phát ra thanh âm thanh thuý "Lạch cạch" một tiếng.
Hà Niệm lập tức nhìn qua hướng đó, nơi đó trống không.
Cô rốt cuộc không có can đảm ở lại, xoay người trở về chạy.
Hôm nay thật sự là quá không tốt!
Cho dù cô là phóng viên lợi hại nhất trong tương lai, đó cũng là tương lai a, nóng vội thì không thành công đúng không? Hiện tại trốn chạy mới không mất mặt!
Dù sao cũng không ai thấy!
Nghĩ như vậy, cô liền chạy.
Qua một lúc lâu, nóc nhà kia mới loáng thoáng xuất hiện một bóng người màu đen. Anh mang túi xách, từ phía trên nhảy xuống, sườn mặt quay qua hướng Hà Niệm chạy đi nhìn thoáng qua, lại lần nữa đi vào trong bóng tối.
***
"Từ Mục Viễn."
Hà Niệm ngồi ở trên giường, một bên nhìn tài liệu trong tay, một bên gọi điện cho Dương Sở Mông, "Tài liệu này không có bối cảnh gia đình cũng được, nhưng tại sao ngay cả số điện thoại hay địa chỉ nhà cũng không có?"
Cô mở loa ngoài điện thoại, ném sang một bên, trang giấy bị cô lật đến vang tiếng "Xột soạt".
"Cái này đưa tớ tra kiểu gì?"
"Cho nên mới nói là khoai lang phỏng tay đó." Dương Sở Mông nói, "Cậu vừa nãy không phải nói với tớ là lúc trước từng gặp qua rồi sao? Như vậy càng tốt, cậu đầu tiên chậm rãi tiếp cận hắn, tạo cảm giác tồn tại trước mặt hắn."
Cô ấy hình như nằm ở trên giường, giọng điệu trở nên lười nhác, "Đến lúc đó thì điều cậu nên biết đều đã biết, chúng ta chính là phóng viên giải trí, am hiểu nhất chính là từ dấu vết để lại phát hiện vấn đề."
Hà Niệm: "...... Này cũng quá tổn hại đi."
Nói trắng ra là lợi dụng không phải sao?
"Cô gái nhỏ, đừng quá ngây thơ, cậu cho rằng công trạng của tớ lúc trước đều là gió thổi tới, thời điểm đặc thù phải dùng biện pháp đặc thù hiểu không?" Bên kia cười khẽ, "Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả."
Hà Niệm há miệng thở dốc: "Nhưng mà --"
"Được rồi, không thèm nghe cậu nói nữa, tớ đi đắp mặt nạ ngủ cho đẹp da." Dương Sở Mông đánh gãy lời nói của cô, nghiêm trang nói, "Tớ lặp lại lần nữa, cậu không thể bị cuốn gói biết không?"
Hà Niệm thấp giọng "Ừ" một tiếng.
"Tớ phí nhiều tâm tư như vậy mới đem cậu từ bên kia qua đây, Hà Niệm, cậu phải tranh đấu."
"Tớ biết."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, lại nói tiếp: "Đừng cứng nhắc như vậy, chỉ cần có thể khiến hắn ngoan ngoãn ký tên là được," Dương Sở Mông trấn an nói, " Chuyện khác không liên quan đến chúng ta."
Sau khi treo máy, Hà Niệm hít vào một hơi thật sâu, sau một lúc lâu, kêu "A" một tiếng, cả người ngã lên giường.
Vậy phải làm sao bây giờ.
Cô nhìn trần nhà, kéo xuống áo ngủ hình con gấu.
Thật ra không nhất định một hai phải lợi dụng tình cảm của người ta đúng không?
Hà Niệm lại đột nhiên ngồi dậy, dùng sức gãi gãi tóc. Không được, không thể bị cuốn gói, dù cho mỗi ngày cửa đến quán bar ngồi xổm, cũng phải làm được chuyện!
Hà Niệm lại lần nữa cầm lấy rơi rụng ở trên giường nhân sự tư liệu, trịnh trọng gật gật đầu, nàng về sau chính là sẽ cho phòng làm việc đại ca người, điểm này tiểu buồn rầu tính cái gì!
- -----
Ngày hôm sau.
Hà Niệm đem hai cái quầng thâm mắt to đùng, lung lay đẩy cửa lớn phòng làm việc, ngày hôm qua xem tư liệu đến quá muộn, căn bản không ngủ được. Cô thất tha thất thểu đi đến trước bàn làm việc của mình, nằm liệt trên ghế xoay.
Càng không xong chính là, bên trong những cái tư liệu đó bên căn bản là không có tin tức gì có thể dùng!
"Đêm qua xem thế nào?" Dương Sở Mông vốn dĩ ở phía sau Hà Niệm, đột nhiên vừa giẫm chân, ghế xoay xoay qua, tiến đến kế bên cô, "Có bị ảnh chụp ở trên làm choáng không?"
Hà Niệm cười khổ một tiếng, lung tung vẫy vẫy tay: "Cậu cho tớ những cái đó đều là thứ gì chứ?"
Theo đạo lý nói, cô hẳn là phải được một phần tư liệu về vòng quan hệ. Ví dụ như hắn có quan hệ tốt với ai, lúc trước phát sinh chuyện gì, nhà ở đâu, tính cách thế nào, thế mà--
Hà Niệm vỗ vỗ cái bàn: "Tớ vì cái gì phải biết rằng hắn khi nào trả tiền nhà, thích nhất ăn cái gì, dùng sữa tắm hiệu gì?"
Cô là biến thái sao?
"Chúng tớ chỉ biết thế này." Dương Sở Mông mở tay ra, bất đắc dĩ, "Từ Mục Viễn nổi tiếng là có bài xích với phóng viên, ngay cả chụp lén đều đặc biệt khó."
Cô lắc đầu, thanh âm nhỏ lại, "Nghe nói cảm giác của hắn đặc biệt nhạy bén, mấy ngày hôm trước phóng viên ở một công ty khác bị hắn bắt được xong, ngày hôm sau cũng chưa đi làm."
"Tại sao?" Hà Niệm hỏi.
"Còn có thể tại sao gì? Cùng ngày phóng viên kia liền vào bệnh viện!"
Hà Niệm hít hà một hơi, lợi hại như vậy sao?
"Bất quá nghe nói danh tiếng của phòng làm việc kia cũng không tốt," Dương Sở Mông lắc đầu, "Chỉ là chụp lén một ít ảnh chụp không nên chụp."
"Vì cái gì hắn chán ghét phóng viên như vậy?" Hà Niệm nhịn không được nghi hoặc, "Hắn ở trên sân khấu bộ dáng còn rất --"
Rất hấp dẫn.
Dương Sở Mông vỗ vỗ vai cô, một bộ dáng tớ hiểu: "Tuy rằng tớ thừa nhận hắn rất đẹp trai, nhưng tớ nói cho cậu, ngàn vạn đừng đem chính mình rơi vào."
Hà Niệm mặt "Bá" liền đỏ, đẩy nhẹ cô một cái, nhỏ giọng phản bác: "Nói cái gì vậy, sao có thể?"
"Tớ biết tớ biết, cậu ngoan như vậy, "Dương Sở Mông vỗ vỗ bả vai Hà Niệm, " Tớ cũng không biết tại sao hắn không thích phóng viên, này dựa vào nỗ lực của cậu." Nói xong, chân cô đột nhiên vừa giẫm mạnh, lại lần nữa trở lại bàn làm việc của mình.
Hà Niệm để cằm lên bàn, thở dài. Hai giây sau, cô thật cẩn thận bỏ camera vào ba lô, chuẩn bị ra cửa.
Coi như là tập luyện.
Cô hút gương mặt cứng đờ đi phía trước đi, chậm rãi điều tra hạ địch tình, không cho hắn phát hiện là được. Hà Niệm ở muốn ra cửa trong nháy mắt, đột nhiên ngừng hạ, như là nghĩ tới cái gì dường như, lại nhanh chóng lẻn đến chính mình vị trí thượng, từ trong ngăn kéo lấy ra vài cái băng dán cất vào trong bao.
"Còn có cái này," Dương Sở Mông yên lặng đưa qua một xấp thật dày.
Hà Niệm: "Băng gạc...... Chắc là không cần đi."
Cái này hình như hơi quá rồi?
Dương Sở Mông không khỏi phân trần nhét vào cặp cô: "Coi như dự phòng."
Hà Niệm vẻ mặt đưa đám kéo lên ba lô khoá kéo, cô càng ngày càng cảm giác chính mình giống đi chịu chết.
**
Hà Niệm lại lần nữa đi vào quán bar ngày hôm qua, bởi vì hiện tại là buổi sáng, cửa hàng còn chưa mở cửa.
Nàng thở ra một hơi, lấy camera chụp mấy tấm ở cửa, lại cẩn thận đem nó nhét trở lại cặp sách. Nếu đụng tới tên kia liền xong rồi, nhưng cô không muốn ảnh chụp cô cực cực khổ khổ chụp lại bị xoá.
Hà Niệm theo đường ngày hôm qua đi phía trước đi, nắng rất gắt, cô rút cây dù ra từ bên hông cặp sách, bung thành đóa hoa màu tím nhạt.
Hình như là ở chỗ này. Hà Niệm dừng chân, ba viên đá kia vẫn như cũ nằm ở vị trí ngày hôm qua, ánh mặt trời chiếu xuống, phản chiếu ra một vòng ánh sáng mượt mà.
Hà Niệm theo ký ức, nhìn qua nơi mà những viên đá kia từ đó rơi xuống ngày hôm qua.
Trên tường có thứ gì, Hà Niệm thu lại dù, nhảy lên, không với tới.
Lại nhảy.
Lại nhảy.
Ngoan ngoãn, cô thật đúng là cũng không tin!
Hà Niệm cánh tay dùng sức về phía trước một câu, thủ đoạn ở trên vách tường hung hăng mà cọ hạ, nàng "Ai nha" một tiếng, một cái trọng tâm không xong, cổ chân hung hăng mà xử tới rồi trên mặt đất!
Đau quá!
Hà Niệm vành mắt nháy mắt đỏ, cắn răng ngồi xuống. Cô co chân lại, nhẹ nhàng đè đè mắt cá chân, nhịn không được ăn đau "Tê" một tiếng.
Này cũng quá xui xẻo đi!
Hà Niệm bắt đầu hối hận lòng hiếu kỳ vừa nãy, cô mở ra bàn tay, bên trong là một chiếc nhẫn.
"Này."
Lỗ tai Hà Niệm vừa động, theo bản năng ôm chặt chính mình, sườn mặt hướng bên kia nhìn lại.
Từ Mục Viễn.
Lần đầu tiên Hà Niệm nhìn thấy anh vào ban ngày.
Áo màu đen ngắn tay, màu đen phát, anh dừng lại ở trước mặt cô, nhíu mày: "Em tại sao ở chỗ này?"
Hà Niệm nắm chặt đồ vật trong tay, chỉ chỉ cổ chân: "Xoay."
Từ Mục Viễn tựa hồ không có định ngồi xổm xuống đỡ cô, ánh mắt đảo qua phía đầu tường, xoay người nhấc chân muốn đi.
Hà Niệm ở phía sau anh kêu to: "Đau."
Anh không có ý định dừng lại.
"Này --"
Từ Mục Viễn ngừng lại, đôi tay anh chống nạnh xoay người, ngừng hai giây, sải bước đi tới phía cô lần nữa.
Hà Niệm đau thật.
Từ Mục Viễn: "Em như thế nào lão vây quanh ta chuyển?"
Hà Niệm trợn tròn mắt ngửa đầu nhìn anh, cô thề với trời, hiện tại là ngoại lệ.
"Từ tổng phái tới?"
"Từ tổng gì cơ?"
Từ Mục Viễn nhìn chằm chằm cô vài giây, không hỏi lại cái gì, ngồi xổm xuống duỗi tay sờ cổ chân cô.
Hà Niệm "A" một tiếng.
"Trật khớp." Từ Mục Viễn đạm nói, "Tôi giúp em."
Giúp, giúp cô?
Bây giờ?
Hà Niệm cả kinh, vừa định nói đi bệnh viện, còn không chưa kịp ngăn lại, Từ Mục Viễn đột nhiên dùng một chút lực, chỉ nghe một tiếng "Rắc" vang lên, nước mắt của cô trực tiếp trào ra.
Má ơi! Thật đúng là bây giờ!
"Tốt rồi." Từ Mục Viễn đem chân cô một lần nữa đặt ở trên mặt đất, ngước mắt lên, liếc mắt nhìn cô một cái, "Em khóc cái gì?"
"Đau a!"
"Bất an thì càng đau."
Cô lại không phải người máy, nói an liền an, nói tá liền tá!
Hà Niệm chân thẳng lên men, giơ tay lau lau nước mắt, nhịn không được nhỏ giọng oán giận: "Tôi gặp được anh liền không chuyện tốt."
Từ Mục Viễn không nói chuyện, nhìn chằm chằm cô, Hà Niệm rụt cổ, làm bộ xem chỗ bị trầy của mình.
Hình như thật sự không đau, Hà Niệm nhấp môi, cô vừa nãy hình như vừa nói sai lời rồi phải không? Rốt cuộc người ta giúp mình nhiều lần như vậy....
Từ Mục Viễn bỗng nhiên hừ cười ra tiếng: "Vậy cách xa tôi một chút."
Anh chậm rì rì đứng lên, muốn quay trở về, Hà Niệm lập tức duỗi tay túm chặt ống quần của anh: "Anh từ từ."
Cô ngửa đầu thật cẩn thận nói, "Tôi vừa nãy không có ý đó."
Từ Mục Viễn: "Buông tay."
"Anh đừng nóng giận."
Từ Mục Viễn cúi đầu, qua một lúc lâu sau mới mở miệng: "Cách gọi người của em rất đặc biệt."Anh hỏi, "Tại sao mỗi lần tôi nhìn thấy em thì em đều ở trên mặt đất?"
Hà Niệm: "......"
Từ Mục Viễn khom lưng, nhấc cô lên dễ như trở bàn tay.
- ---
Lời editor:
Dạo này bận chạy deadline, nên là không xác định được khi nào mới trở lại như cũ =-=
Hà Niệm thất tha thất thểu đứng không vững, chỉ có thể dựa vào sức của anh nửa dựa vào trên tường xoay xoay cổ chân.
"Mặc loại quần áo này tới quán bar, trách không được bị quấy rối." Người đàn ông túm hai dải lụa hồng trên tay áo của cô, "Cosplay?"
Hà Niệm nhỏ giọng trả lời: "Coi là thế đi."
"Tôi đã từng gặp em rồi phải không?"
Hà Niệm thấp giọng "Ừ" một tiếng.
"Sợ tôi như vậy?" Mặt người đàn ông ép tới gần, Hà Niệm hoảng sợ, thiếu chút nữa từ trên tường trượt xuống. "Lúc em gọi lại tôi không phải lá gan rất lớn sao?"
Hà Niệm cắn chặt răng, cứng đờ nâng mặt lên cùng anh bốn mắt nhìn nhau: "Tôi, tôi mới không sợ anh!"
Cô là chột dạ.
Người đàn ông nhìn chằm chằm mặt cô, tròng mắt sâu thẳm dường như nhớ lại cái gì.
Hà Niệm nói: "Anh chắc là không nhớ tôi --"
Chặt đứt âm cuối của cô, người đàn ông hỏi: "Em là thỏ con hôm trước?"
Hà Niệm: "...."
"Đừng gọi tôi như vậy", cô nhỏ giọng cãi: "Hôm nay tôi không mang cái kẹp tóc kia."
Người đàn ông giống như là nghe được chuyện buồn cười gì khẽ cười, tầm mắt thống thả đi xuống, cuối cùng dừng lại ở camera trước người cô.
Hỏng rồi, Hà Niệm giật mình.
Quả nhiên, ánh mắt người đàn ông chợt lạnh xuống, duỗi tay:"Đưa tôi."
"Cái gì?"
"Camera."
"Không được."
Đùa gì vậy? Cô là phóng viên mà, người đàn ông này cứ như vậy mà phát hiện công việc của cô...
Anh không cho cô thời gian tự hỏi, một tay ấn xuống bả vai cô, một tay lấy camera. "Anh làm gì!" Hà Niệm kẹp chặt cổ không cho anh lấy đi.
Cánh tay người đàn ông giơ lên cao, đem sợi dây đang đeo trên cổ cô kéo ra dễ như trở bàn tay.
"Đây là của tôi!"
Một tay anh ấn cô lên tường dễ như trở bàn tay, một tay khác không ngừng ấn nút trên camera.
"Không được!" Hà Niệm giãy giụa thế nào cũng không ra được, "Anh mau trả lại cho tôi!"
Một giây, hai giây, ba giây.
Anh tiếp tục tìm kiếm.
"Hà Niệm."
"Hả?" Cô sửng sốt.
Ngay sau đó chợt nhớ ra bên trong có những tấm hình mà cô quen tay ký tên, sắc mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng. Hà Niệm cắn răng, không ngừng giơ tay muốn lấy lại camera, sức lực của nam và nữ vốn dĩ khác xa nhau, hơn nữa chân đã nhũn ra, căn bản không thể động đậy.
Anh tìm được ảnh chụp của chính mình, không chút lưu tình xoá hết.
"Chụp nhiều như vậy," giọng anh lạnh băng, "Không thấy quy định ở cửa sao?"
"Quy định gì?"
Cô thật sự không phát hiện.
"Quán bar này không cho chụp ảnh." Động tác của người đàn ông dừng lại, cúi mắt xuống nhìn thẳng vào Hà Niệm.
"Em đang làm gì?" Ánh mắt anh sắc bén như dao.
Đầu lưỡi Hà Niệm run lên, nếu như bị anh biết thì không chỉ bị đánh, làm không tốt còn bị mất bát cơm.
"Mang theo loại camera này," người đàn ông cầm đồ quơ quơ trước mắt cô, "Em là phóng viên?"
"Không phải." Tim Hà Niệm giật thót, theo bản năng phủ nhận.
Thật là muốn mạng người.
Lông mày người đàn ông nhướn lên: "Thật sự không phải?"
Hà Niệm chỉ có thể căng da đầu nói: "Thật sự."
"Biết gạt tôi là có hậu quả gì không?"
Hà Niệm rụt rụt cổ: "Anh, anh chắc là không đánh con gái đâu."
Anh gật đầu, Hà Niệm lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó, khoé miệng người đàn ông câu lên: "Nhưng tôi sẽ làm chuyện khác."
Tâm tư Hà Niệm căng thẳng, chuyện khác?
Cô đột nhiên ngẩng đầu, người đàn ông không nhanh không chậm ép sát vào cô, nói giọng khàn khàn: "Đúng vậy, chính là việc em đang nghĩ tới." Hơi thở người đàn ông phả lên da thịt của cô, anh đứng sát cô, khuôn mặt ái muội.
Không thể nào!
Chân Hà Niệm duỗi thẳng tắp, đầu quay qua lại liên tục, muốn tìm cơ hội trốn thoát.
"Đừng nhìn." Anh nắm cái cằm lộn xộn của cô, "Không ai cứu được em đâu."
"Tôi, tôi không được!" Hà Niệm hoảng loạn nói.
"Chỗ nào không được?" Anh chậm rì rì thấp giọng hỏi.
"Tôi còn nhỏ!"
"Hai mươi tuổi đã thành niên."
Trí nhớ của anh sao lại tốt như vậy! Hà Niệm thật sự muốn khóc rồi. Anh nói không sai, thật là trước ra ổ sói lại vào hang hổ.
Lúc Hà Niệm run run rẩy rẩy suy nghĩ miên man, thì cảm thấy cổ trầm xuống.
"Về sau, đừng trêu loạn loại người như tôi biết không?" Người đàn ông giơ tay vỗ vỗ đỉnh đầu của cô, thong thả ung dung lui một bước, ánh mắt đạm mạc, giống như người vừa mới trêu đùa không phải anh.
Hà Niệm cắn môi dưới, không nói chuyện.
Camera một lần nữa được đeo lên cổ cô. Người đàn ông xoay người, mặc kệ Hà Niệm nghĩ cái gì, khom lưng xách cái túi trên mặt đất lên vác ở sau lưng, nhấc chân đi mất.
Hà Niệm lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, cô ngửa đầu cấp tốc hô hấp, gương mặt nóng lên.
Làm sao bây giờ?
Hà Niệm cứng đờ nghiêng mặt qua, nhìn thấy người đàn ông từng chút chìm vào trong bóng tối.
Có đi theo hay không đây?
Đây là một cơ hội, cô ngồi xổm xuống xoa cẳng chân cứng đờ, nhưng mới vừa rồi thật sự đáng sợ.
Tiếng bước chân của anh càng ngày càng xa, Hà Niệm thở ra một hơi, nhớ tới những tư liệu trong ba lô, cắn răng một cái, giống như là ra một quyết định trọng đại, đứng thẳng người.
Không cho anh phát hiện là được! Hà Niệm lấy hết can đảm, hướng tới phương hướng anh đi bước nhanh đi theo.
Tuyệt đối không thể bị sa thải, vì trở thành phóng viên của phòng làm việc này, cô lao lực tâm tư lắm mới xa xôi ngàn dặm tới được thành phố này!
Bên tai an tĩnh chỉ có tiếng gió, Hà Niệm thật cẩn thận trốn tránh ở trong bóng tối, từ phía sau quan sát người này.
Sống lưng của anh thẳng tắp, Hà Niệm nhăn mặt, bóng dáng này thấy có vẻ cô đơn.
Một lát sau, người đàn ông bỗng nhiên ngừng lại.
Hà Niệm cứng đờ.
Ực, chắc là không bị phát hiện đâu.
Người đàn ông cúi đầu lấy ra điếu thuốc từ trong túi quần, kẹp ở giữa khe hở ngón tay, nửa hợp lại ngón tay đốt.
Thì ra là hút thuốc a, Hà Niệm vỗ vỗ ngực mình, không cần khẩn trương, ngàn vạn không cần khẩn trương.
Trong đêm đen châm ánh sáng màu đỏ tươi, anh không nhanh không chậm tiếp tục đi về phía trước, Hà Niệm nương theo ánh trăng mờ cẩn thận đi theo.
Gia hỏa này rốt cuộc đi đâu?
Hà Niệm lục tìm trong trí nhớ một lần, không nhớ rõ tiểu khu ở phía trước.
Hai người đi đến đầu hẻm, than ảnh người đàn ông bỗng nhiên nhoáng lên, biến mất.
A?!
Hà Niệm cả kinh, đi tới hai bước, hồi nãy vừa thấy, thật sự không có ai!
Biến mất rồi? Gió thổi qua, trên người nàng nổi lên một cổ lạnh lẽo, ngõ nhỏ tối tăm, Hà Niệm chỉ nghe được tiếng hít thở hỗn loạn của chính mình.
Cô khi nào đi sâu như vậy? Hà Niệm lùi về một bước, dải lụa hồng trên cánh tay theo gió phiêu động.
"Bang." Dường như có thứ gì rớt xuống phía sau.
"Bang." Một tiếng nữa.
Quỷ, quỷ sao?
Hà Niệm chậm rãi quay đầu.
Trên mặt đất lẳng lặng nằm hai cục đá.
"Ai?" Thanh âm Hà Niệm phát run, "Ngươi ra đây."
Lại một viên đá từ phía trên rơi xuống trước mặt nàng, hung hăng mà nện ở trên mặt đất, phát ra thanh âm thanh thuý "Lạch cạch" một tiếng.
Hà Niệm lập tức nhìn qua hướng đó, nơi đó trống không.
Cô rốt cuộc không có can đảm ở lại, xoay người trở về chạy.
Hôm nay thật sự là quá không tốt!
Cho dù cô là phóng viên lợi hại nhất trong tương lai, đó cũng là tương lai a, nóng vội thì không thành công đúng không? Hiện tại trốn chạy mới không mất mặt!
Dù sao cũng không ai thấy!
Nghĩ như vậy, cô liền chạy.
Qua một lúc lâu, nóc nhà kia mới loáng thoáng xuất hiện một bóng người màu đen. Anh mang túi xách, từ phía trên nhảy xuống, sườn mặt quay qua hướng Hà Niệm chạy đi nhìn thoáng qua, lại lần nữa đi vào trong bóng tối.
***
"Từ Mục Viễn."
Hà Niệm ngồi ở trên giường, một bên nhìn tài liệu trong tay, một bên gọi điện cho Dương Sở Mông, "Tài liệu này không có bối cảnh gia đình cũng được, nhưng tại sao ngay cả số điện thoại hay địa chỉ nhà cũng không có?"
Cô mở loa ngoài điện thoại, ném sang một bên, trang giấy bị cô lật đến vang tiếng "Xột soạt".
"Cái này đưa tớ tra kiểu gì?"
"Cho nên mới nói là khoai lang phỏng tay đó." Dương Sở Mông nói, "Cậu vừa nãy không phải nói với tớ là lúc trước từng gặp qua rồi sao? Như vậy càng tốt, cậu đầu tiên chậm rãi tiếp cận hắn, tạo cảm giác tồn tại trước mặt hắn."
Cô ấy hình như nằm ở trên giường, giọng điệu trở nên lười nhác, "Đến lúc đó thì điều cậu nên biết đều đã biết, chúng ta chính là phóng viên giải trí, am hiểu nhất chính là từ dấu vết để lại phát hiện vấn đề."
Hà Niệm: "...... Này cũng quá tổn hại đi."
Nói trắng ra là lợi dụng không phải sao?
"Cô gái nhỏ, đừng quá ngây thơ, cậu cho rằng công trạng của tớ lúc trước đều là gió thổi tới, thời điểm đặc thù phải dùng biện pháp đặc thù hiểu không?" Bên kia cười khẽ, "Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả."
Hà Niệm há miệng thở dốc: "Nhưng mà --"
"Được rồi, không thèm nghe cậu nói nữa, tớ đi đắp mặt nạ ngủ cho đẹp da." Dương Sở Mông đánh gãy lời nói của cô, nghiêm trang nói, "Tớ lặp lại lần nữa, cậu không thể bị cuốn gói biết không?"
Hà Niệm thấp giọng "Ừ" một tiếng.
"Tớ phí nhiều tâm tư như vậy mới đem cậu từ bên kia qua đây, Hà Niệm, cậu phải tranh đấu."
"Tớ biết."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, lại nói tiếp: "Đừng cứng nhắc như vậy, chỉ cần có thể khiến hắn ngoan ngoãn ký tên là được," Dương Sở Mông trấn an nói, " Chuyện khác không liên quan đến chúng ta."
Sau khi treo máy, Hà Niệm hít vào một hơi thật sâu, sau một lúc lâu, kêu "A" một tiếng, cả người ngã lên giường.
Vậy phải làm sao bây giờ.
Cô nhìn trần nhà, kéo xuống áo ngủ hình con gấu.
Thật ra không nhất định một hai phải lợi dụng tình cảm của người ta đúng không?
Hà Niệm lại đột nhiên ngồi dậy, dùng sức gãi gãi tóc. Không được, không thể bị cuốn gói, dù cho mỗi ngày cửa đến quán bar ngồi xổm, cũng phải làm được chuyện!
Hà Niệm lại lần nữa cầm lấy rơi rụng ở trên giường nhân sự tư liệu, trịnh trọng gật gật đầu, nàng về sau chính là sẽ cho phòng làm việc đại ca người, điểm này tiểu buồn rầu tính cái gì!
- -----
Ngày hôm sau.
Hà Niệm đem hai cái quầng thâm mắt to đùng, lung lay đẩy cửa lớn phòng làm việc, ngày hôm qua xem tư liệu đến quá muộn, căn bản không ngủ được. Cô thất tha thất thểu đi đến trước bàn làm việc của mình, nằm liệt trên ghế xoay.
Càng không xong chính là, bên trong những cái tư liệu đó bên căn bản là không có tin tức gì có thể dùng!
"Đêm qua xem thế nào?" Dương Sở Mông vốn dĩ ở phía sau Hà Niệm, đột nhiên vừa giẫm chân, ghế xoay xoay qua, tiến đến kế bên cô, "Có bị ảnh chụp ở trên làm choáng không?"
Hà Niệm cười khổ một tiếng, lung tung vẫy vẫy tay: "Cậu cho tớ những cái đó đều là thứ gì chứ?"
Theo đạo lý nói, cô hẳn là phải được một phần tư liệu về vòng quan hệ. Ví dụ như hắn có quan hệ tốt với ai, lúc trước phát sinh chuyện gì, nhà ở đâu, tính cách thế nào, thế mà--
Hà Niệm vỗ vỗ cái bàn: "Tớ vì cái gì phải biết rằng hắn khi nào trả tiền nhà, thích nhất ăn cái gì, dùng sữa tắm hiệu gì?"
Cô là biến thái sao?
"Chúng tớ chỉ biết thế này." Dương Sở Mông mở tay ra, bất đắc dĩ, "Từ Mục Viễn nổi tiếng là có bài xích với phóng viên, ngay cả chụp lén đều đặc biệt khó."
Cô lắc đầu, thanh âm nhỏ lại, "Nghe nói cảm giác của hắn đặc biệt nhạy bén, mấy ngày hôm trước phóng viên ở một công ty khác bị hắn bắt được xong, ngày hôm sau cũng chưa đi làm."
"Tại sao?" Hà Niệm hỏi.
"Còn có thể tại sao gì? Cùng ngày phóng viên kia liền vào bệnh viện!"
Hà Niệm hít hà một hơi, lợi hại như vậy sao?
"Bất quá nghe nói danh tiếng của phòng làm việc kia cũng không tốt," Dương Sở Mông lắc đầu, "Chỉ là chụp lén một ít ảnh chụp không nên chụp."
"Vì cái gì hắn chán ghét phóng viên như vậy?" Hà Niệm nhịn không được nghi hoặc, "Hắn ở trên sân khấu bộ dáng còn rất --"
Rất hấp dẫn.
Dương Sở Mông vỗ vỗ vai cô, một bộ dáng tớ hiểu: "Tuy rằng tớ thừa nhận hắn rất đẹp trai, nhưng tớ nói cho cậu, ngàn vạn đừng đem chính mình rơi vào."
Hà Niệm mặt "Bá" liền đỏ, đẩy nhẹ cô một cái, nhỏ giọng phản bác: "Nói cái gì vậy, sao có thể?"
"Tớ biết tớ biết, cậu ngoan như vậy, "Dương Sở Mông vỗ vỗ bả vai Hà Niệm, " Tớ cũng không biết tại sao hắn không thích phóng viên, này dựa vào nỗ lực của cậu." Nói xong, chân cô đột nhiên vừa giẫm mạnh, lại lần nữa trở lại bàn làm việc của mình.
Hà Niệm để cằm lên bàn, thở dài. Hai giây sau, cô thật cẩn thận bỏ camera vào ba lô, chuẩn bị ra cửa.
Coi như là tập luyện.
Cô hút gương mặt cứng đờ đi phía trước đi, chậm rãi điều tra hạ địch tình, không cho hắn phát hiện là được. Hà Niệm ở muốn ra cửa trong nháy mắt, đột nhiên ngừng hạ, như là nghĩ tới cái gì dường như, lại nhanh chóng lẻn đến chính mình vị trí thượng, từ trong ngăn kéo lấy ra vài cái băng dán cất vào trong bao.
"Còn có cái này," Dương Sở Mông yên lặng đưa qua một xấp thật dày.
Hà Niệm: "Băng gạc...... Chắc là không cần đi."
Cái này hình như hơi quá rồi?
Dương Sở Mông không khỏi phân trần nhét vào cặp cô: "Coi như dự phòng."
Hà Niệm vẻ mặt đưa đám kéo lên ba lô khoá kéo, cô càng ngày càng cảm giác chính mình giống đi chịu chết.
**
Hà Niệm lại lần nữa đi vào quán bar ngày hôm qua, bởi vì hiện tại là buổi sáng, cửa hàng còn chưa mở cửa.
Nàng thở ra một hơi, lấy camera chụp mấy tấm ở cửa, lại cẩn thận đem nó nhét trở lại cặp sách. Nếu đụng tới tên kia liền xong rồi, nhưng cô không muốn ảnh chụp cô cực cực khổ khổ chụp lại bị xoá.
Hà Niệm theo đường ngày hôm qua đi phía trước đi, nắng rất gắt, cô rút cây dù ra từ bên hông cặp sách, bung thành đóa hoa màu tím nhạt.
Hình như là ở chỗ này. Hà Niệm dừng chân, ba viên đá kia vẫn như cũ nằm ở vị trí ngày hôm qua, ánh mặt trời chiếu xuống, phản chiếu ra một vòng ánh sáng mượt mà.
Hà Niệm theo ký ức, nhìn qua nơi mà những viên đá kia từ đó rơi xuống ngày hôm qua.
Trên tường có thứ gì, Hà Niệm thu lại dù, nhảy lên, không với tới.
Lại nhảy.
Lại nhảy.
Ngoan ngoãn, cô thật đúng là cũng không tin!
Hà Niệm cánh tay dùng sức về phía trước một câu, thủ đoạn ở trên vách tường hung hăng mà cọ hạ, nàng "Ai nha" một tiếng, một cái trọng tâm không xong, cổ chân hung hăng mà xử tới rồi trên mặt đất!
Đau quá!
Hà Niệm vành mắt nháy mắt đỏ, cắn răng ngồi xuống. Cô co chân lại, nhẹ nhàng đè đè mắt cá chân, nhịn không được ăn đau "Tê" một tiếng.
Này cũng quá xui xẻo đi!
Hà Niệm bắt đầu hối hận lòng hiếu kỳ vừa nãy, cô mở ra bàn tay, bên trong là một chiếc nhẫn.
"Này."
Lỗ tai Hà Niệm vừa động, theo bản năng ôm chặt chính mình, sườn mặt hướng bên kia nhìn lại.
Từ Mục Viễn.
Lần đầu tiên Hà Niệm nhìn thấy anh vào ban ngày.
Áo màu đen ngắn tay, màu đen phát, anh dừng lại ở trước mặt cô, nhíu mày: "Em tại sao ở chỗ này?"
Hà Niệm nắm chặt đồ vật trong tay, chỉ chỉ cổ chân: "Xoay."
Từ Mục Viễn tựa hồ không có định ngồi xổm xuống đỡ cô, ánh mắt đảo qua phía đầu tường, xoay người nhấc chân muốn đi.
Hà Niệm ở phía sau anh kêu to: "Đau."
Anh không có ý định dừng lại.
"Này --"
Từ Mục Viễn ngừng lại, đôi tay anh chống nạnh xoay người, ngừng hai giây, sải bước đi tới phía cô lần nữa.
Hà Niệm đau thật.
Từ Mục Viễn: "Em như thế nào lão vây quanh ta chuyển?"
Hà Niệm trợn tròn mắt ngửa đầu nhìn anh, cô thề với trời, hiện tại là ngoại lệ.
"Từ tổng phái tới?"
"Từ tổng gì cơ?"
Từ Mục Viễn nhìn chằm chằm cô vài giây, không hỏi lại cái gì, ngồi xổm xuống duỗi tay sờ cổ chân cô.
Hà Niệm "A" một tiếng.
"Trật khớp." Từ Mục Viễn đạm nói, "Tôi giúp em."
Giúp, giúp cô?
Bây giờ?
Hà Niệm cả kinh, vừa định nói đi bệnh viện, còn không chưa kịp ngăn lại, Từ Mục Viễn đột nhiên dùng một chút lực, chỉ nghe một tiếng "Rắc" vang lên, nước mắt của cô trực tiếp trào ra.
Má ơi! Thật đúng là bây giờ!
"Tốt rồi." Từ Mục Viễn đem chân cô một lần nữa đặt ở trên mặt đất, ngước mắt lên, liếc mắt nhìn cô một cái, "Em khóc cái gì?"
"Đau a!"
"Bất an thì càng đau."
Cô lại không phải người máy, nói an liền an, nói tá liền tá!
Hà Niệm chân thẳng lên men, giơ tay lau lau nước mắt, nhịn không được nhỏ giọng oán giận: "Tôi gặp được anh liền không chuyện tốt."
Từ Mục Viễn không nói chuyện, nhìn chằm chằm cô, Hà Niệm rụt cổ, làm bộ xem chỗ bị trầy của mình.
Hình như thật sự không đau, Hà Niệm nhấp môi, cô vừa nãy hình như vừa nói sai lời rồi phải không? Rốt cuộc người ta giúp mình nhiều lần như vậy....
Từ Mục Viễn bỗng nhiên hừ cười ra tiếng: "Vậy cách xa tôi một chút."
Anh chậm rì rì đứng lên, muốn quay trở về, Hà Niệm lập tức duỗi tay túm chặt ống quần của anh: "Anh từ từ."
Cô ngửa đầu thật cẩn thận nói, "Tôi vừa nãy không có ý đó."
Từ Mục Viễn: "Buông tay."
"Anh đừng nóng giận."
Từ Mục Viễn cúi đầu, qua một lúc lâu sau mới mở miệng: "Cách gọi người của em rất đặc biệt."Anh hỏi, "Tại sao mỗi lần tôi nhìn thấy em thì em đều ở trên mặt đất?"
Hà Niệm: "......"
Từ Mục Viễn khom lưng, nhấc cô lên dễ như trở bàn tay.
- ---
Lời editor:
Dạo này bận chạy deadline, nên là không xác định được khi nào mới trở lại như cũ =-=
Bình luận truyện