[TFBoys] The Secrect Of Life
Chương 3: Tình cảm đơn phương (samy)
Sân bay quốc tế Trùng Khánh.
Một người con gái với mái tóc hung đỏ ngồi trên hàng ghế “waiting” của sân bay, ánh mắt hướng vào cửa ra của chuyến máy bay mới vừa đáp xuống. Mọi ánh mắt trong sân bay ít nhiều gì cũng dành cho cô, có một vài người laị hỏi thăm, xin chữ kí và chụp hình.
Giữa rừng tóc màu đen có một mái tóc màu trắng, một màu tóc khác biệt với màu đen của người Trung Quốc. Một người con gái với vóc dáng nhỏ nhắn bước ra, đi đến trước mặt của Như Bình, nở nụ cười ma mị nhìn cô bạn. Bên cạnh người con gái đó chính là một người nữa, vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức Bình Nhi không thốt nên lời.
“Như Bình, cậu quen Tiểu Y à??”_Ngọc Nhi kinh ngạc.
“Cũng có quen biết, còn cậu??”_Bình Bình hỏi xoáy lại Y Ngọc làm cô đứng hình trong 5s.
“Là bạn năm năm rồi. Nhưng là bạn online, hôm nay đón bạn ấy về đây, cũng là lần đầu tiên gặp mặt, không ngờ là có quen biết với nhau ”_Y Ngọc mỉm cười.
“Tớ thì quen lâu rồi, nhưng hôm nay mới gặp lại”_Như Bình mỉm cười.
“Bất ngờ thật nhỉ??”.
“Come on (Đi thôi)”_Cô gái mang tên Tiểu Y đó bất ngờ lên tiếng.
“Okay”_Hai cô gái còn lại đồng thanh gật đầu.
“Mà nè, chờ bọn tớ với!!”_Y Ngọc eo éo nới với theo.
“Lo mà đi cho nhanh đi, con đó không có chờ ai đâu!!”_Như Bình ngán ngẩm cốc Y Ngọc một cái.
“Chờ….”_Y Ngọc hét lên vang vọng cả sân bay.
Cả ba rời khỏi sân bay. Những ánh mắt hiếu kì dừng lại ở đó.
[…..]
Lớp 9A1 trường trung học Bát Trung. Nơi thường ngày rất tĩnh lặng, hôm nay lại xào xáo bất thường, họ nói chuyện rôm rả, tuy nhiên nét mặt ai cũng có một tí gì đó kinh sợ.
Trên bục giảng có một người khó chịu nhìn xuống cái khung cảnh hỗn loạn đó, cứ tưởng là lớp này thật sự nghiêm túc như lời của Như Bình và Y Ngọc, nào ngờ cũng như cái lớp học cũ bên Nhật Bản, cứ cảm thấy màu tóc của cô là kì dị hay sao????.
“Em là học sinh mới? Em có biết nội quy của trường là cấm nhuộm tóc hay không??”_Bà cô già khó chịu đẩy gọng kính nhìn cô gái đó.
Cô gái đó không có tí biểu cảm mà lắc nhẹ đầu rồi nhìn chằm chằm vào bà cô bằng đôi mắt mơ hồ.
“Em có đi nhuộm tóc hay không??”_Bà cô cáu bẳn lên.
Cô gái đó, lại lẳng lặng lắc đầu rồi nhìn thẳng về phía khoảng không.
“Em…..không đi nhuộm?? Thế em tưởng tôi tin màu tóc đó là thật hay sao??”_Bà cô nhất thời tức giận.
“Cậu ấy không có nhuộm, là màu tóc thật đấy”_Bên dưới, Như Bình và Y Ngọc cùng nhau la làng lên.
“Màu tóc thật á??”_Bà cô nhất thời bị làm cho kinh ngạc tột độ.
“Vâng, màu tóc thật”_Y Ngọc một lần nữa khẳng định lại lời nói của mình.
“Cô không tin??”_Bình Nhi đưa ánh mắt dò xét nhìn bà cô.
“A…..được rồi”_Bà cô nhất thời không còn nói được gì nữa, chỉ phẩy tay ra hiệu bọn họ ngồi xuống.
Hai người họ bị nhìn như sinh vật lạ. Lớp học dường như ngày càng trở nên hỗn loạn, tiếng bàn tán ngày càng nhiều, kể cả nhưng gương mặt ưu tú như lớp trưởng Vương, lớp phó Dịch Dương, thư kí Lưu và nó cũng nhập cuộc, ai cũng có một suy nghĩ khác nhau nhưng điểm chung là đều nói về cái mái tóc kì dị đó. Riêng nó, nó cứ tưởng là chỉ có mình và Như Bình mới có được một màu tóc tự nhiên như thế, không ngờ cô bạn học mới này cũng có được. Thật ngoài sức tưởng tượng, chẵng lẽ người Nhật là thế??? Nhưng mà cô ta có cái gì đó khiến nó không quen, cảm thấy bị xa lánh. Một vẻ mặt ung dung bất cần, một tâm trạng thư thái. Một người con gái đậm chất Nhật Bản, tuy nhiên lại có nét giống người Trung Quốc, có lẽ là đôi mắt to kia.
“Cậu biết bạn ấy không??”_Quỳnh Như quay qua khều khều Bình Nhi.
“Trần Lâm Quỳnh Như!!! Nhìn cái mái tóc đó không nhớ sao?? Ây, yêu quá nên loạn trí rồi hả??? Remember, please!!”_Bình Bình bất mãn nhìn cô.
“Là……”_Cô cố gắng vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc cũng không nhớ được gì_ “Chịu, tớ không nhớ”.
Sắc mặt của Tiểu Bình chuyển dần sang màu đen. Cô nuốt khan nước miếng.
“Cậu còn nhớ Tiểu Thanh Thanh không? Cái cô bé chơi thân với chúng ta rồi đột nhiên chuyển qua…”.
“Vương Mẫn Y Thanh?? Là Andry??”_Tiểu Như bật người dậy, bị bà cô liếc một cái liền cười gượng ngồi xuống.
“Ừ, là Tiểu Y”_Ngọc Nhi bên cạnh cũng đã nhập cuộc.
“Mà nè, lúc đó Y Thanh đâu có màu tóc bạch kim như vầy!!”_Tiếng nói nhẹ nhàng của lớp trưởng Vương không biết từ đâu xuất hiện.
“Đúng đó, là màu đen cơ mà!!”_Chí Hoành quay người lại.
“Bạch huyết!! (Máu trắng)”.
“Cái gì là…..là bạch huyết??”_Vương Nguyên lắp ba lắp bắp.
“Nè, cậu bị bệnh khi nào thế??”_ Y Ngọc ngước lên hỏi han.
“Nói gì đi chứ!!”_Chí Hoành nhăn mặt nhìn Y Thanh.
“Cậu ấy không có nói nhiều đâu, đừng hỏi nữa”_Như Bình cắt ngang lời của Chí Hoành làm hắn nhảy dựng lên.
“Tại sao….”_Vương Nguyên thắc mắc.
“Mấy người, tập trung lại cho tôi nhờ”.
Một âm vực lạnh lẽo phát ra từ giữa trung tâm cuộc trò chuyện, cả bọn dựng ngược tóc gáy. Là tiếng của bà cô chủ nhiệm đáng nguyền rủa. Y Thanh nhìn bọn họ, ánh mắt vẫn như cũ nhưng có một cái gì đó quen thuộc, là sự ấm áp và tinh nghịch. Rồi ngay sau đó cô ấy đi về chỗ ngồi, là phía sau chỗ của Tiểu Như, tức là bên cạnh Bình Nhi. Tiểu Như chớp chớp mắt mấy cái, quả thật đây đúng là cô bạn từ thuở nhỏ của mình, thật không ngờ bây giờ lại thay đổi nhiều như thế này. Cô chợt có cảm giác thương cảm, cô muốn khóc nhưng không biết lý do gì để khóc, nước mắt cứ ứ động trên mi mắt của cô. Vương Nhị Ca bàn trên thấy cô chực khóc liền lấy khắn giấy ra, chấm chấm lên mặt cô. Tiểu Như hơi bất ngờ vì hành động này của anh chàng, tim cô đột nhiên đập mạnh, gương mặt xinh xắn cũng đỏ ửng lên. Sắc mặt của cô, làm Nguyên Nguyên bên cạnh chết đứng, không lẽ sốt rồi????.
“Sao mặt lại đỏ thế nhỉ??”_Nguyên Nguyên đưa tay ra sờ trán cô.
“Không…không có gì đâu mà!!”.
“Đi xuống phòng y tế nào, sốt rồi”_Nguyên Nhi bế cô, không kiên dè gì lướt qua những cô gái cùng lớp và bà cô chủ nhiệm đang đứng chôn chân trên bảng, dõi theo từng hành động của Nguyên Nguyên.
Trống đánh báo hiệu giờ ra chơi, cậu lại càng được thế mà hoành hành.
“Cậu….làm cái gì thế hả???”_Cô ra sức vùng vẫy.
“Ngoan nhé, không là tôi quăng từ tầng này xuống đó!!”.
“Đ..được!!”_Cô bị cậu dọa đến xanh mặt mày.
Tim cô đập ngày càng mạnh mẽ, gương mặt đỏ đến mức sắp như con tôm luộc. Vương Nguyên, cậu thực sự không biết làm như thế này thì hình ảnh của cậu sẽ ngày càng khắc sâu trong tâm trí tớ hay sao??? Cậu là đồ chết bầm. Nhưng dù gì đi nữa, cậu cũng chắc sẽ khổng để ý đến tớ, có lẽ hành động này đơn thuần chỉ là bạn bè quan tâm nhau. Cậu ấy là thành viên của TFBOYS, fan cậu ấy rất nhiều, ai cũng xinh đẹp hơn cô…. Cậu chỉ cần nói một câu, hàng loạt mỹ nữ sẽ sà vào lòng không do dự. Nghĩ đến đây, đột nhiên cô có cảm giác mất mát nghiêm trọng. Trái tim như bị ai cứa vào, nhẫn tâm giày xé làm nhiều mảnh nhỏ. Cô bất giác tuôn trào nước mắt, ụp mặt vào lòng cậu, để những giọt nước mắt đau khổ của cô do chính cậu gây ra thấm ngược vào bản thân cậu, nó mới hả giận.
Vương Nguyên nhìn thấy thân hình bé bỏng trong tay, đột nhiên có cảm giác đau khổ. Cô bé này, thật sự không thể hiểu tình cảm của cậu hay sao???.
“Vương Nguyên ca, sao lại ẵm cái con nhỏ này chứ???”_Một mỹ nữ nhỏ nhắn đột nhiên nhảy ra chắn đường
“Mỹ Kỳ, muội tránh ra”.
“Không tránh. Nó cũng là bạn cùng trang lứa với em, em không biết vì sao làm nó lại chui được vào khối 9 nhưng em thấy anh đối xử như thế không công bằng. Nó không là cái gì hết, còn em đường đường là Tiểu công chúa của trường, chỉ sau mỗi Na Na tỷ, anh phải thương em nhiều hơn mới đúng chứ!!”_Mỹ Kỳ bất mãn cố gắng gỡ tay của Vương Nguyên ra khỏi cơ thể của nó.
Sau mỗi câu mỗi chữ của Mỹ Kỳ, tim cô dường như sắp ngừng đập. Cô hận không thể vùng khỏi đôi bàn tay rắn chắc này của cậu. Cô muốn rời khỏi đây, nhưng tâm trí lại không cho cô hành động như thế.
“Hạ Mỹ Kỳ, em nên biết điều một chút. Tránh đường”_Như Bình bước ra từ sau lưng của Nguyên Nguyên.
“Như Bình tỷ, sao tỷ…..”.
“Xin lỗi, tránh đường!!”_Chí Hoành và Thiên Tỉ cùng nhau “dọn” cục chướng ngại vật khó nhằn đi.
“Mấy người đợi đó, tôi nhất định sẽ giành lại…..”.
Cô tiểu thư bé nhỏ của trường Bát Trung vừa lôi đi vừa la hét giữa đường, Thiên Tỉ khổ sở bịt miệng cô ta lại, khuôn mặt rất khó coi, bên cạnh là Chí Hoành đang bậm môi nhìn cục rắc rối. Cảnh tượng thật sự là có một không hai, hầu hết mọi học sinh trong trường này đều nhìn họ với ánh mắt trân trân.
Một nam thần bước ra từ đám đông của dãy nhà C. Là Hội phó hội học sinh – Vương Tuấn Khải. Anh chàng vừa đi vừa mỉm cười tươi tắn, xung quanh tên của anh ta được lập lại không dưới chục lần. Luồng hào quang tỏa ra từ anh ta quả thực rất nhiều, một nụ cười tươi tắn như thiên thần.
“Thiên Tỉ, Chí Hoành!! Thả Mỹ Kỳ ra đi”_Anh ta vừa nói vừa cười cười nhìn hai người họ.
Hai người bọn họ, hành động như một cỗ máy được lập trình sẵn, sau lời nói của Tuấn Khải, đồng loạt thả tay ra không chút thương tiếc làm cho cô bé đó ngã sóng soài trên mặt sân, cũng may là mặt chưa hôn lấy đất mẹ. Cô nhìn từ xa, cơn lửa giận trong đầu đang bùng bùng cháy cũng dịu đi một tí. Cô cố gắng nhảy khỏi vòng tay của Vương Nguyên, tì người vào lang cang nhìn ra chỗ bọn họ. Bên cạnh cô Vương Nguyên cũng đứng đó, nhưng ánh mắt của cậu lại nhìn cô. Cô cảm thấy ngột ngạt, vừa định quay qua thì bắt gặp ánh nhìn của Nguyên Nhi. Bốn mắt chạm nhau. Tim cô và cậu cùng đập mạnh mẽ.
“Nguyên Ca, mặt em dính gì???”_Cô giương mắt ếch lên nhìn cậu.
“Không. Đi thôi!!”
Nói rồi cậu kéo nó đi, không kịp để nó phảng kháng.
Mọi ánh mắt đều dồn vào cái cặp đôi đang kéo đẩy nhau trên hành lang. Đủ mọi loại ánh mắt, nhưng nó biết là ánh mắt dành cho cô không bao giờ chứa chan được tình cảm, mà chỉ là những ánh mắt ghen tị, ganh ghét của các fan của cậu. Cô thực sự rất buồn. Nhưng cô không biết làm gì ngoài việc tuân theo cậu.
Bên ngoài sân kia, có một cuộc cãi nhau long trời lở đất.
“Vương Tuấn Khải, anh có cái hành động gì thế hả?”_Thiên Tỉ điên tiết lên vò đầu bứt tóc.
“Anh có làm gì đâu!!”_Khải Bảo nhìn lại Thiên Thiên với ánh mắt bất mãn.
“Anh còn nói là không có làm gì hả?”_Chí Hoành chạy vòng ra sau lưng Khải Khải nhưng không thành công, anh đã nhanh chóng che chắn cho Hạ Mỹ Kỳ.
“Khải Khải, bảo vệ cho em”_Tiểu thư của trường trốn sau lưng của nam thần, vờ như vô tội.
Tuấn Khải không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Haha, hai anh không làm gì được em đâu!!”_Mỹ Kỳ le lưỡi trêu tức hai con hổ đang đói.
“Vương Tuấn Khải!!”_Thiên Tỉ và Chí Hoành cùng gầm lên.
Tuấn Khải vẫn im lặng mà che chở cho bong hình nho nhỏ sau lưng.
Hạ Mỹ Kỳ trốn sau lưng Tuấn Khải mắng nhiếc Thiên Tỉ và Chí Hoành không tiếc lời. Mặt ai nấy cũng đen như Táo quân.
[….]
Căn tin trường. Nơi tụ tập thường niên của những thành phần bất hủ.
Hôm nay cô có một chủ đề khá nổi bậc, mọi chuyện đều xung quanh cô là chủ đề “Một học sinh của lớp 9B1 hôm qua vào trường và mất tích”. Mọi người, ai cũng đều rất quan tâm câu chuyện này, một phần là vì chuyện đó rất bí ẩn, một phần cũng là do cái truyền thuyết từ lâu của trường, truyền thuyết một ma nữ không đầu thường hay lảng vảng các dãy phòng học vào ban đêm, cô ta sẽ đề nghị kết bạn, nếu bạn đồng ý, bạn sẽ đi theo cô ta mãi mãi, nếu bạn không đồng ý, bạn sẽ không bao giờ quay trở về. Như thế cũng có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, bước đến không được, lùi lại cũng chẳng xong.
Cái tin đó đập vào tai cô. Cô ngồi nhai miếng bánh cũng không thể nuốt trôi, miếng cupcake nhỏ nhắn dừng di chuyển tại cuống họng cô, cô thực muốn tẩu hỏa. Tình trạng bây giờ cũng không khá hơn cái truyền thuyết kia là bao nhiêu, muốn nuốt cũng không được, phun ra cũng không xong. Sắc mặt của cô, thực khó coi đến khó tả được bằng lời nói hay bằng văn bản, chụp hình ghi lại khoảnh khắc thì cũng vậy.
“Tiểu Như, ăn uống cho đàng hoàng vô đi”_Bình Nhi đưa cho cô một ly nước.
“Umm….a…Nước!!”_Cô vừa ôm cổ họng của mình vừa chụp chụp lấy ly nước.
“Nuốt hết đi rồi tớ cho uống!!”_Bình Bình tinh nghịch nhìn vẻ mặt khổ sở của cô.
“Tiểu Bình, đưa ly nước cho cậu ấy đi!!”_Bên cạnh cô, Y Ngọc nhìn Như Bình với ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Hmm….okie!”_Như Bình tiếc nuối đưa ly nước cho cô.
Vương Nguyên, cậu vẫn ngồi đó quan sát sắc mặt của cô.. Cô làm cho cậu có cảm giác dễ gần, không quá kiêu kì như những tiểu thư khác, không quá cá tính, không thích dựa dẫm và đặc biệt là tính cách khá giống cậu. Cứ như là cậu tìm được một bản sao y đúc ngoài đời thật. Cậu không quan tâm đến những cái tên được kêu gào bên ngoài và dường như chúng không có diễm phúc được lọt vào lỗ tai của cậu, cả bốn giác quan của cậu đều hướng thẳng vào cô. Thỉnh thoảng cậu lại mỉm cười, bọn gái trong căn tin lại quay qua và hú hét như điên. Cậu cảm thấy khó chịu.
Riêng cô, sau khi được ly nước của Như Bình cứu thoát, cô mới yên tâm vuốt nhẹ cổ. Tự nhủ là hôm sau có bắt ép cô đến mấy cô cũng không ăn cái món này lần thứ hai. Cô chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay qua bóp cổ của Như Bình. Cô và cô bạn đó, đùa giỡn một cách vô tư, vô tư đến mức người ta cứ tưởng là thật.
Hạ Mỹ Kỳ ngồi trong cùng, uống ly trà sữa, cô ta giầm cho mấy hạt trân châu nát bét ra vẫn không dừng được hành động đó. Ánh mắt của cô ta luôn hướng vào cô, luôn hướng vào “kì phùng địch thủ” trong cuộc chiến tranh tình trường của cô ta. Cô ta hận bản thân mình không thể xuống tay giết người.
“Nè, cô ta mất tích thật sự đó!!”_Nữ sinh a.
“Tớ nghe có lẽ là vậy. Không biết cô ta có bị sao không??”_Học sinh b.
“Cậu nghĩ thử đi, bị ma nữ bắt thì sẽ bị như thế nào??”_Nam sinh a.
“Lột da, mốc mắt, ngũ mã….”_Nam học sinh chưa kịp nói xong liền bị một đám học sinh khác xúm lại bịt miệng và đánh hội đồng.
Cả nhóm ở bên đây, chỉ có mình cô là rùng người.
“Tớ phải lên lớp, ngồi đây nghe ba cái chuyện quỷ quái này thấy ghê quá!!”_Cô chạy ra khỏi bàn của bọn họ
“Ê Ê….. té bây giờ!”_Chí Hoành eo éo nói với theo.
“Cậu nghĩ cậu ấy hậu đâu như cậu à?”_Thiên Tỉ nói vu vơ.
“Dịch Dương Thiên Tỉ!!”_Chí Hoành quay qua bóp cổ Thiên Thiên.
“Haha……”.
“Các cậu, đùa giỡn như vậy là được rồi đó”_Vương Nguyên nhăn nhó.
Khóe môi Mỹ Kỳ cong lên thành hình bán nguyệt tròn, một nụ cười ma quỷ.
[Đừng tưởng tình cảm tôi dành cho em chỉ là phù du, nó to lớn đến mức tôi có thể vì nó mà che chở cho cả thế giới của em]
Một người con gái với mái tóc hung đỏ ngồi trên hàng ghế “waiting” của sân bay, ánh mắt hướng vào cửa ra của chuyến máy bay mới vừa đáp xuống. Mọi ánh mắt trong sân bay ít nhiều gì cũng dành cho cô, có một vài người laị hỏi thăm, xin chữ kí và chụp hình.
Giữa rừng tóc màu đen có một mái tóc màu trắng, một màu tóc khác biệt với màu đen của người Trung Quốc. Một người con gái với vóc dáng nhỏ nhắn bước ra, đi đến trước mặt của Như Bình, nở nụ cười ma mị nhìn cô bạn. Bên cạnh người con gái đó chính là một người nữa, vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức Bình Nhi không thốt nên lời.
“Như Bình, cậu quen Tiểu Y à??”_Ngọc Nhi kinh ngạc.
“Cũng có quen biết, còn cậu??”_Bình Bình hỏi xoáy lại Y Ngọc làm cô đứng hình trong 5s.
“Là bạn năm năm rồi. Nhưng là bạn online, hôm nay đón bạn ấy về đây, cũng là lần đầu tiên gặp mặt, không ngờ là có quen biết với nhau ”_Y Ngọc mỉm cười.
“Tớ thì quen lâu rồi, nhưng hôm nay mới gặp lại”_Như Bình mỉm cười.
“Bất ngờ thật nhỉ??”.
“Come on (Đi thôi)”_Cô gái mang tên Tiểu Y đó bất ngờ lên tiếng.
“Okay”_Hai cô gái còn lại đồng thanh gật đầu.
“Mà nè, chờ bọn tớ với!!”_Y Ngọc eo éo nới với theo.
“Lo mà đi cho nhanh đi, con đó không có chờ ai đâu!!”_Như Bình ngán ngẩm cốc Y Ngọc một cái.
“Chờ….”_Y Ngọc hét lên vang vọng cả sân bay.
Cả ba rời khỏi sân bay. Những ánh mắt hiếu kì dừng lại ở đó.
[…..]
Lớp 9A1 trường trung học Bát Trung. Nơi thường ngày rất tĩnh lặng, hôm nay lại xào xáo bất thường, họ nói chuyện rôm rả, tuy nhiên nét mặt ai cũng có một tí gì đó kinh sợ.
Trên bục giảng có một người khó chịu nhìn xuống cái khung cảnh hỗn loạn đó, cứ tưởng là lớp này thật sự nghiêm túc như lời của Như Bình và Y Ngọc, nào ngờ cũng như cái lớp học cũ bên Nhật Bản, cứ cảm thấy màu tóc của cô là kì dị hay sao????.
“Em là học sinh mới? Em có biết nội quy của trường là cấm nhuộm tóc hay không??”_Bà cô già khó chịu đẩy gọng kính nhìn cô gái đó.
Cô gái đó không có tí biểu cảm mà lắc nhẹ đầu rồi nhìn chằm chằm vào bà cô bằng đôi mắt mơ hồ.
“Em có đi nhuộm tóc hay không??”_Bà cô cáu bẳn lên.
Cô gái đó, lại lẳng lặng lắc đầu rồi nhìn thẳng về phía khoảng không.
“Em…..không đi nhuộm?? Thế em tưởng tôi tin màu tóc đó là thật hay sao??”_Bà cô nhất thời tức giận.
“Cậu ấy không có nhuộm, là màu tóc thật đấy”_Bên dưới, Như Bình và Y Ngọc cùng nhau la làng lên.
“Màu tóc thật á??”_Bà cô nhất thời bị làm cho kinh ngạc tột độ.
“Vâng, màu tóc thật”_Y Ngọc một lần nữa khẳng định lại lời nói của mình.
“Cô không tin??”_Bình Nhi đưa ánh mắt dò xét nhìn bà cô.
“A…..được rồi”_Bà cô nhất thời không còn nói được gì nữa, chỉ phẩy tay ra hiệu bọn họ ngồi xuống.
Hai người họ bị nhìn như sinh vật lạ. Lớp học dường như ngày càng trở nên hỗn loạn, tiếng bàn tán ngày càng nhiều, kể cả nhưng gương mặt ưu tú như lớp trưởng Vương, lớp phó Dịch Dương, thư kí Lưu và nó cũng nhập cuộc, ai cũng có một suy nghĩ khác nhau nhưng điểm chung là đều nói về cái mái tóc kì dị đó. Riêng nó, nó cứ tưởng là chỉ có mình và Như Bình mới có được một màu tóc tự nhiên như thế, không ngờ cô bạn học mới này cũng có được. Thật ngoài sức tưởng tượng, chẵng lẽ người Nhật là thế??? Nhưng mà cô ta có cái gì đó khiến nó không quen, cảm thấy bị xa lánh. Một vẻ mặt ung dung bất cần, một tâm trạng thư thái. Một người con gái đậm chất Nhật Bản, tuy nhiên lại có nét giống người Trung Quốc, có lẽ là đôi mắt to kia.
“Cậu biết bạn ấy không??”_Quỳnh Như quay qua khều khều Bình Nhi.
“Trần Lâm Quỳnh Như!!! Nhìn cái mái tóc đó không nhớ sao?? Ây, yêu quá nên loạn trí rồi hả??? Remember, please!!”_Bình Bình bất mãn nhìn cô.
“Là……”_Cô cố gắng vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc cũng không nhớ được gì_ “Chịu, tớ không nhớ”.
Sắc mặt của Tiểu Bình chuyển dần sang màu đen. Cô nuốt khan nước miếng.
“Cậu còn nhớ Tiểu Thanh Thanh không? Cái cô bé chơi thân với chúng ta rồi đột nhiên chuyển qua…”.
“Vương Mẫn Y Thanh?? Là Andry??”_Tiểu Như bật người dậy, bị bà cô liếc một cái liền cười gượng ngồi xuống.
“Ừ, là Tiểu Y”_Ngọc Nhi bên cạnh cũng đã nhập cuộc.
“Mà nè, lúc đó Y Thanh đâu có màu tóc bạch kim như vầy!!”_Tiếng nói nhẹ nhàng của lớp trưởng Vương không biết từ đâu xuất hiện.
“Đúng đó, là màu đen cơ mà!!”_Chí Hoành quay người lại.
“Bạch huyết!! (Máu trắng)”.
“Cái gì là…..là bạch huyết??”_Vương Nguyên lắp ba lắp bắp.
“Nè, cậu bị bệnh khi nào thế??”_ Y Ngọc ngước lên hỏi han.
“Nói gì đi chứ!!”_Chí Hoành nhăn mặt nhìn Y Thanh.
“Cậu ấy không có nói nhiều đâu, đừng hỏi nữa”_Như Bình cắt ngang lời của Chí Hoành làm hắn nhảy dựng lên.
“Tại sao….”_Vương Nguyên thắc mắc.
“Mấy người, tập trung lại cho tôi nhờ”.
Một âm vực lạnh lẽo phát ra từ giữa trung tâm cuộc trò chuyện, cả bọn dựng ngược tóc gáy. Là tiếng của bà cô chủ nhiệm đáng nguyền rủa. Y Thanh nhìn bọn họ, ánh mắt vẫn như cũ nhưng có một cái gì đó quen thuộc, là sự ấm áp và tinh nghịch. Rồi ngay sau đó cô ấy đi về chỗ ngồi, là phía sau chỗ của Tiểu Như, tức là bên cạnh Bình Nhi. Tiểu Như chớp chớp mắt mấy cái, quả thật đây đúng là cô bạn từ thuở nhỏ của mình, thật không ngờ bây giờ lại thay đổi nhiều như thế này. Cô chợt có cảm giác thương cảm, cô muốn khóc nhưng không biết lý do gì để khóc, nước mắt cứ ứ động trên mi mắt của cô. Vương Nhị Ca bàn trên thấy cô chực khóc liền lấy khắn giấy ra, chấm chấm lên mặt cô. Tiểu Như hơi bất ngờ vì hành động này của anh chàng, tim cô đột nhiên đập mạnh, gương mặt xinh xắn cũng đỏ ửng lên. Sắc mặt của cô, làm Nguyên Nguyên bên cạnh chết đứng, không lẽ sốt rồi????.
“Sao mặt lại đỏ thế nhỉ??”_Nguyên Nguyên đưa tay ra sờ trán cô.
“Không…không có gì đâu mà!!”.
“Đi xuống phòng y tế nào, sốt rồi”_Nguyên Nhi bế cô, không kiên dè gì lướt qua những cô gái cùng lớp và bà cô chủ nhiệm đang đứng chôn chân trên bảng, dõi theo từng hành động của Nguyên Nguyên.
Trống đánh báo hiệu giờ ra chơi, cậu lại càng được thế mà hoành hành.
“Cậu….làm cái gì thế hả???”_Cô ra sức vùng vẫy.
“Ngoan nhé, không là tôi quăng từ tầng này xuống đó!!”.
“Đ..được!!”_Cô bị cậu dọa đến xanh mặt mày.
Tim cô đập ngày càng mạnh mẽ, gương mặt đỏ đến mức sắp như con tôm luộc. Vương Nguyên, cậu thực sự không biết làm như thế này thì hình ảnh của cậu sẽ ngày càng khắc sâu trong tâm trí tớ hay sao??? Cậu là đồ chết bầm. Nhưng dù gì đi nữa, cậu cũng chắc sẽ khổng để ý đến tớ, có lẽ hành động này đơn thuần chỉ là bạn bè quan tâm nhau. Cậu ấy là thành viên của TFBOYS, fan cậu ấy rất nhiều, ai cũng xinh đẹp hơn cô…. Cậu chỉ cần nói một câu, hàng loạt mỹ nữ sẽ sà vào lòng không do dự. Nghĩ đến đây, đột nhiên cô có cảm giác mất mát nghiêm trọng. Trái tim như bị ai cứa vào, nhẫn tâm giày xé làm nhiều mảnh nhỏ. Cô bất giác tuôn trào nước mắt, ụp mặt vào lòng cậu, để những giọt nước mắt đau khổ của cô do chính cậu gây ra thấm ngược vào bản thân cậu, nó mới hả giận.
Vương Nguyên nhìn thấy thân hình bé bỏng trong tay, đột nhiên có cảm giác đau khổ. Cô bé này, thật sự không thể hiểu tình cảm của cậu hay sao???.
“Vương Nguyên ca, sao lại ẵm cái con nhỏ này chứ???”_Một mỹ nữ nhỏ nhắn đột nhiên nhảy ra chắn đường
“Mỹ Kỳ, muội tránh ra”.
“Không tránh. Nó cũng là bạn cùng trang lứa với em, em không biết vì sao làm nó lại chui được vào khối 9 nhưng em thấy anh đối xử như thế không công bằng. Nó không là cái gì hết, còn em đường đường là Tiểu công chúa của trường, chỉ sau mỗi Na Na tỷ, anh phải thương em nhiều hơn mới đúng chứ!!”_Mỹ Kỳ bất mãn cố gắng gỡ tay của Vương Nguyên ra khỏi cơ thể của nó.
Sau mỗi câu mỗi chữ của Mỹ Kỳ, tim cô dường như sắp ngừng đập. Cô hận không thể vùng khỏi đôi bàn tay rắn chắc này của cậu. Cô muốn rời khỏi đây, nhưng tâm trí lại không cho cô hành động như thế.
“Hạ Mỹ Kỳ, em nên biết điều một chút. Tránh đường”_Như Bình bước ra từ sau lưng của Nguyên Nguyên.
“Như Bình tỷ, sao tỷ…..”.
“Xin lỗi, tránh đường!!”_Chí Hoành và Thiên Tỉ cùng nhau “dọn” cục chướng ngại vật khó nhằn đi.
“Mấy người đợi đó, tôi nhất định sẽ giành lại…..”.
Cô tiểu thư bé nhỏ của trường Bát Trung vừa lôi đi vừa la hét giữa đường, Thiên Tỉ khổ sở bịt miệng cô ta lại, khuôn mặt rất khó coi, bên cạnh là Chí Hoành đang bậm môi nhìn cục rắc rối. Cảnh tượng thật sự là có một không hai, hầu hết mọi học sinh trong trường này đều nhìn họ với ánh mắt trân trân.
Một nam thần bước ra từ đám đông của dãy nhà C. Là Hội phó hội học sinh – Vương Tuấn Khải. Anh chàng vừa đi vừa mỉm cười tươi tắn, xung quanh tên của anh ta được lập lại không dưới chục lần. Luồng hào quang tỏa ra từ anh ta quả thực rất nhiều, một nụ cười tươi tắn như thiên thần.
“Thiên Tỉ, Chí Hoành!! Thả Mỹ Kỳ ra đi”_Anh ta vừa nói vừa cười cười nhìn hai người họ.
Hai người bọn họ, hành động như một cỗ máy được lập trình sẵn, sau lời nói của Tuấn Khải, đồng loạt thả tay ra không chút thương tiếc làm cho cô bé đó ngã sóng soài trên mặt sân, cũng may là mặt chưa hôn lấy đất mẹ. Cô nhìn từ xa, cơn lửa giận trong đầu đang bùng bùng cháy cũng dịu đi một tí. Cô cố gắng nhảy khỏi vòng tay của Vương Nguyên, tì người vào lang cang nhìn ra chỗ bọn họ. Bên cạnh cô Vương Nguyên cũng đứng đó, nhưng ánh mắt của cậu lại nhìn cô. Cô cảm thấy ngột ngạt, vừa định quay qua thì bắt gặp ánh nhìn của Nguyên Nhi. Bốn mắt chạm nhau. Tim cô và cậu cùng đập mạnh mẽ.
“Nguyên Ca, mặt em dính gì???”_Cô giương mắt ếch lên nhìn cậu.
“Không. Đi thôi!!”
Nói rồi cậu kéo nó đi, không kịp để nó phảng kháng.
Mọi ánh mắt đều dồn vào cái cặp đôi đang kéo đẩy nhau trên hành lang. Đủ mọi loại ánh mắt, nhưng nó biết là ánh mắt dành cho cô không bao giờ chứa chan được tình cảm, mà chỉ là những ánh mắt ghen tị, ganh ghét của các fan của cậu. Cô thực sự rất buồn. Nhưng cô không biết làm gì ngoài việc tuân theo cậu.
Bên ngoài sân kia, có một cuộc cãi nhau long trời lở đất.
“Vương Tuấn Khải, anh có cái hành động gì thế hả?”_Thiên Tỉ điên tiết lên vò đầu bứt tóc.
“Anh có làm gì đâu!!”_Khải Bảo nhìn lại Thiên Thiên với ánh mắt bất mãn.
“Anh còn nói là không có làm gì hả?”_Chí Hoành chạy vòng ra sau lưng Khải Khải nhưng không thành công, anh đã nhanh chóng che chắn cho Hạ Mỹ Kỳ.
“Khải Khải, bảo vệ cho em”_Tiểu thư của trường trốn sau lưng của nam thần, vờ như vô tội.
Tuấn Khải không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Haha, hai anh không làm gì được em đâu!!”_Mỹ Kỳ le lưỡi trêu tức hai con hổ đang đói.
“Vương Tuấn Khải!!”_Thiên Tỉ và Chí Hoành cùng gầm lên.
Tuấn Khải vẫn im lặng mà che chở cho bong hình nho nhỏ sau lưng.
Hạ Mỹ Kỳ trốn sau lưng Tuấn Khải mắng nhiếc Thiên Tỉ và Chí Hoành không tiếc lời. Mặt ai nấy cũng đen như Táo quân.
[….]
Căn tin trường. Nơi tụ tập thường niên của những thành phần bất hủ.
Hôm nay cô có một chủ đề khá nổi bậc, mọi chuyện đều xung quanh cô là chủ đề “Một học sinh của lớp 9B1 hôm qua vào trường và mất tích”. Mọi người, ai cũng đều rất quan tâm câu chuyện này, một phần là vì chuyện đó rất bí ẩn, một phần cũng là do cái truyền thuyết từ lâu của trường, truyền thuyết một ma nữ không đầu thường hay lảng vảng các dãy phòng học vào ban đêm, cô ta sẽ đề nghị kết bạn, nếu bạn đồng ý, bạn sẽ đi theo cô ta mãi mãi, nếu bạn không đồng ý, bạn sẽ không bao giờ quay trở về. Như thế cũng có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, bước đến không được, lùi lại cũng chẳng xong.
Cái tin đó đập vào tai cô. Cô ngồi nhai miếng bánh cũng không thể nuốt trôi, miếng cupcake nhỏ nhắn dừng di chuyển tại cuống họng cô, cô thực muốn tẩu hỏa. Tình trạng bây giờ cũng không khá hơn cái truyền thuyết kia là bao nhiêu, muốn nuốt cũng không được, phun ra cũng không xong. Sắc mặt của cô, thực khó coi đến khó tả được bằng lời nói hay bằng văn bản, chụp hình ghi lại khoảnh khắc thì cũng vậy.
“Tiểu Như, ăn uống cho đàng hoàng vô đi”_Bình Nhi đưa cho cô một ly nước.
“Umm….a…Nước!!”_Cô vừa ôm cổ họng của mình vừa chụp chụp lấy ly nước.
“Nuốt hết đi rồi tớ cho uống!!”_Bình Bình tinh nghịch nhìn vẻ mặt khổ sở của cô.
“Tiểu Bình, đưa ly nước cho cậu ấy đi!!”_Bên cạnh cô, Y Ngọc nhìn Như Bình với ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Hmm….okie!”_Như Bình tiếc nuối đưa ly nước cho cô.
Vương Nguyên, cậu vẫn ngồi đó quan sát sắc mặt của cô.. Cô làm cho cậu có cảm giác dễ gần, không quá kiêu kì như những tiểu thư khác, không quá cá tính, không thích dựa dẫm và đặc biệt là tính cách khá giống cậu. Cứ như là cậu tìm được một bản sao y đúc ngoài đời thật. Cậu không quan tâm đến những cái tên được kêu gào bên ngoài và dường như chúng không có diễm phúc được lọt vào lỗ tai của cậu, cả bốn giác quan của cậu đều hướng thẳng vào cô. Thỉnh thoảng cậu lại mỉm cười, bọn gái trong căn tin lại quay qua và hú hét như điên. Cậu cảm thấy khó chịu.
Riêng cô, sau khi được ly nước của Như Bình cứu thoát, cô mới yên tâm vuốt nhẹ cổ. Tự nhủ là hôm sau có bắt ép cô đến mấy cô cũng không ăn cái món này lần thứ hai. Cô chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay qua bóp cổ của Như Bình. Cô và cô bạn đó, đùa giỡn một cách vô tư, vô tư đến mức người ta cứ tưởng là thật.
Hạ Mỹ Kỳ ngồi trong cùng, uống ly trà sữa, cô ta giầm cho mấy hạt trân châu nát bét ra vẫn không dừng được hành động đó. Ánh mắt của cô ta luôn hướng vào cô, luôn hướng vào “kì phùng địch thủ” trong cuộc chiến tranh tình trường của cô ta. Cô ta hận bản thân mình không thể xuống tay giết người.
“Nè, cô ta mất tích thật sự đó!!”_Nữ sinh a.
“Tớ nghe có lẽ là vậy. Không biết cô ta có bị sao không??”_Học sinh b.
“Cậu nghĩ thử đi, bị ma nữ bắt thì sẽ bị như thế nào??”_Nam sinh a.
“Lột da, mốc mắt, ngũ mã….”_Nam học sinh chưa kịp nói xong liền bị một đám học sinh khác xúm lại bịt miệng và đánh hội đồng.
Cả nhóm ở bên đây, chỉ có mình cô là rùng người.
“Tớ phải lên lớp, ngồi đây nghe ba cái chuyện quỷ quái này thấy ghê quá!!”_Cô chạy ra khỏi bàn của bọn họ
“Ê Ê….. té bây giờ!”_Chí Hoành eo éo nói với theo.
“Cậu nghĩ cậu ấy hậu đâu như cậu à?”_Thiên Tỉ nói vu vơ.
“Dịch Dương Thiên Tỉ!!”_Chí Hoành quay qua bóp cổ Thiên Thiên.
“Haha……”.
“Các cậu, đùa giỡn như vậy là được rồi đó”_Vương Nguyên nhăn nhó.
Khóe môi Mỹ Kỳ cong lên thành hình bán nguyệt tròn, một nụ cười ma quỷ.
[Đừng tưởng tình cảm tôi dành cho em chỉ là phù du, nó to lớn đến mức tôi có thể vì nó mà che chở cho cả thế giới của em]
Bình luận truyện