[TFBoys] The Secrect Of Life
Chương 34: Gia tộc mới
Buổi tối hôm đó tại Vương quốc Ma Sát, vì lí do nào đó mà Quỷ hậu sai làm cho bọn họ một cỗ linh đình thức ăn, mọi người đều được ăn no căng bụng, kể cả Vương Nguyên vốn là một kẻ cực kì háu ăn cũng ăn đến mức sắp nôn hết thức ăn ra ngoài, trách sao được, tất cả trên bàn ăn đều là thứ họ chưa từng thử qua, mọi thứ đều mới lạ, nhưng có điều chắc họ chưa biết rằng những thứ họ ăn được làm từ thứ gì thôi, nếu không bọn họ mà dám động vào mới lạ. Mà dù cho đó là gì đi nữa, bọn họ cũng chính là bị bỏ đói đúng một ngày trời, lại phải di chuyển nhiều, không ai nói ai, đều ăn lấy lại sức lực. Cứ như thế, một đống đồ ăn được bày ra thoáng chốc đã bị tiêu diệt nhanh gọn.
"Aaa no quá điii. Y Ngọc này, ngày mai chúng ta cũng ăn như thế sao?"_ Nguyên Nhi vừa xoa cái bụng căng của mình vừa thỏa mãn híp mí mắt hỏi.
"Ừ....có thể, cậu thích ăn??"_ Ngọc Nhi nhướn mày nhìn tên tiểu tử đang "mang bầu" kia, trong lòng cũng cảm thán một cái, người gì đâu mà ăn dã man như thế kia.
"Nó thật sự ngon, cậu cũng thích đó chứ?"_ Vương Nguyên hí hửng đáp rồi tựa vào vai của Như Nhi, tay tiện thể lấy ly nước mà uống, sắc mặt cũng cực kì tốt.
"Không, tớ không có thích mấy cái món đó, cậu nghĩ sai rồi. Dù sao thì nó cũng là thịt người, ăn thịt đồng loại thì không tốt.."_ Y Ngọc cười cười lắc đầu, nhìn Vương Nguyên một hồi cũng cảm thấy vui vui.
Cả đám sau khi nghe câu đó liền tái mặt. Y Ngọc mới vừa nói cái gì đó? Cái gì mà… thịt....thịt người?? Điều này là thật sao, bọn họ thật sự ăn thịt người? Thảo nào Y Ngọc lại không đụng đến bất cứ món nào ngoài món cháo tim heo đỏ chót đó, ra là thế này à, đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình, không thèm cảnh báo họ mà ung dung ngồi ăn ngon lành? Y Ngọc đúng là một kẻ cực kì đáng ghét!!
Y Ngọc cười mãn nguyện nhìn bọn họ một cái rồi dựa đầu ra phía sau, tìm người Tuấn Khải mà dựa vào nhưng cô không ngờ được một điều, bản thân chính là tự đem mình cho người ta ngược đãi. Vương Tuấn Khải sau khi nghe xong liền dùng "tất cả" sức mạnh của mình mà đẩy Y Ngọc ra báo hại đầu cô đập mạnh vào tường không báo trước, máu cũng chảy.
"Vương Tuấn Khải. Sao anh dám?!!!"
Y Ngọc lấy tay ôm đầu, miệng cũng bị biến thành một đường khó coi cực kì. Ánh mắt dành cho Tuấn Khải không nhìn ra nửa điểm yêu thương như lúc nãy. Cô là đang tức giận a, Tuấn Khải dám đẩy cô cơ~
“Vương Nguyên, anh dám phun nước vào mặt em?!”_ Quỳnh Như điên tiết hét lên.
“A, anh không có cố ý”
Vâng, chính xác là như thế. Bên phía của Như Nhi thì… Vương Nguyên sau khi tiêu hóa xong điều mà Y Ngọc nói, ngẫm lại chính bản thân mình là kẻ ăn gần hết đống đồ ăn thì ngay lập tức phun hết nước mình chưa kịp nuốt ra ngoài, dính hết cả quần áo của Quỳnh Như. Như Nhi cực khổ ngồi dùng khăn tay lau lau nước trên mình, song song với đó cũng không quên tặng cho Nguyên Nhi một cái lườm sắc làm anh chàng tái da mặt. Thiên Tỉ ngồi kế bên Vương Nguyên cũng bị câu nói của Y Ngọc dọa cho xanh mặt, bản thân cái dạ dày không chịu nổi công kích lớn như thế liền trở mặt muốn đình công. Cậu khổ sở muốn nôn hết tất cả đống đồ ăn ra ngoài nhưng lại không thể làm được, bản thân cứ như người mang bầu, là đang trong thời kì ốm nghén. Y Thanh lấy ly nước uống một hớp rồi đánh vào lưng của Thiên Tỉ, điệu bộ thì xem ra rất ân cần giúp cậu ấy nhưng thật sự, ánh mắt không có lấy một tí nào là tình nguyện, cứ như bị ép buộc.
"Máu!! Vương Tuấn Khải, sao anh dám làm đầu em ra như vầy hả, anh...anh......AAA"_ Y Ngọc hét lên rồi chạy vào phòng.
Cả bọn nhìn thấy Y Ngọc chạy nhanh như thế liền không thiết quan tâm tới nữa, điều lo cho bản thân mình trước. Tuấn Khải nhìn đầu Y Ngọc bị mình làm rách một mảng lớn, lương tâm cũng cắn rứt, nhìn theo bóng hình của Y Ngọc mà không dám kêu, chỉ sợ Y Ngọc lại giận. Mọi người là như thế, tuy nhiên thì có ai biết Y Ngọc là đang trốn trong phòng cười đến muốn lăn ra đất, rớt cả hàm. Y Ngọc nhịn cười vuốt nước mắt đã sớm lăn ra trên mi mắt, chiêu này của cô quả thực có tác dụng a, bọn họ đều tin là thật, xem ra bị thương nhỏ như vậy cũng đáng. Nhưng mà, thật tình là rất đau nha, cái tường cứng như thế, dù cô có là thiết đầu công đi nữa cũng cảm thấy ê ê. Cái giá như thế này, xem như là hơi mắc một tí.
"Thiên Tỉ... đúng, mình chưa đụng gì đến anh ta, thôi thì mục tiêu kế tiếp là anh ta và Y Thanh, sao mình thông minh thế này, há há há" _ Ngọc Nhi mãn nguyện với ý nghĩ trong đầu, liền bất chấp hình tượng mình đang xấu đi trong mắt các tì nữ mà cười một trận ra trò.
Nhưng Y Ngọc nào hay biết kế hoạch của mình đã lọt vào tầm ngắm của người khác. Người đó nghiến răng một cái, ánh mắt chiếu ra rất rất nhiều lửa nóng. Lần này phải xử đẹp Y Ngọc cho chừa, dám chơi xỏ bọn họ là phải chờ đến đêm tối mà nằm mơ, chứ không là không có cửa đâu.
[…]
Sau khi mọi chuyện được giải quyết gần như là ổn thỏa, cả bọn liền tản ra khỏi phòng ăn, trong lòng mỗi người tự thề là sẽ không bao giờ ăn uống mà không hỏi trước rốt cuộc là món ăn được chế biến từ cái gì. Bị lừa một lần, thật sự làm bọn họ tởn tới già. Y Thanh đứng trước phòng mình đợi Như Nhi đến, đợi một lúc lâu vẫn không thấy người hiện diện, bản thân cũng bị cho đứng đến mỏi chân. Y Thanh nắm tay thành đấm, Quỳnh Như rốt cuộc là làm cái gì mà chậm thế này, nãy giờ vẫn chưa đến.
"Tới rồi đây, sao rồi hả??"
"Đã mời, cậu phối hợp một tí"
"Okay."_ Như Nhi mỉm cười nắm tay Vương Nguyên kéo đi
Sau khi Tiểu Như rời đi, Thanh Thanh di chuyển sang phòng của Thiên Tỉ. Cô chính là có chuyện muốn nhờ hắn nên mới hạ thân di chuyển sang đây, nếu không bây giờ đã bay về Ám Vân bỏ anh ta mất rồi. Y Thanh rẽ sang ngã ngoặc một cái, thấy chỗ nghỉ ngơi của TFBOYS bọn họ cũng đã hiện ra liền dừng tâm trạng kích động lại, điều chỉnh cảm xúc rồi tiếp tục bước đi. Đến trước cửa phòng, đập vào mắt Y Thanh chính là một cảnh tượng khiến cô rất muốn giết người ngay lập tức. Thiên Tỉ và Vương Khải – cái tên khi nãy đã chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ. đang quấn lấy nhau trên ghế ngồi, cảnh tượng chính là khuôn mặt của hai người sát nhau, trông cứ như sắp hôn nhau tới nơi rồi. Y Thanh bị cảnh này làm cho đỏ mặt một chập, cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy? Thiên Tỉ và cục thịt đó, đang hôn nhau hay sao?
"Hai người đang làm cái quái gì vậy?"_ Y Thanh cố giữ vững tâm, trách kích động quá có thể ra tay giết người.
"Em đang làm gì?"_ Thiên Tỉ lãm đạm chỉnh lại tư thế ngồi, mắt nhìn thẳng Y Thanh.
Y Thanh nhíu mày khó coi, vụ này là thế nào? Y Ngọc bày ra, nhưng rõ là cô nhìn thấy Thiên Tỉ và cái tên kia đang định trao nhau nụ hôn nồng thắm, vừa nghe giọng cô lập tức bảo cục thịt núp vào trong lòng, bản thân lại coi như không có chuyện gì xảy ra, lại còn dám mở miệng hỏi cô làm gì. Được, Thiên Tỉ, anh là đang ép tôi giết người, bản thân đã muốn làm một con người có cảm xúc, chính là anh muốn tôi trở lại với con người thật của mình. Thiên Tỉ, anh cứ đợi đó đi!
Y Ngọc dùng thuật tàng hình đứng núp một góc trong phòng mà dùng tay tự bịt miệng, cố không phát ra tiếng cười làm Y Thanh giật mình. Vâng, đây gọi là ảo giác chỉ riêng Y Ngọc và tên Vương Khải biết, ai bảo trong Vương quốc cô lại có cái chiêu bá đạo này chứ, cô cũng không có trực tiếp tham gia, toàn bộ phép thuật điều được điều khiển bởi Tiểu Khải nha, cô là vô tội. Y Ngọc nhăn mặt một cái, có thể khiến cho Y Thanh nhìn thành hai người thay vì một người đang ung dung ngồi đó nhìn cây cỏ, cái tên Vương Khải đó sau này tuyệt đối không được đùa giỡn với hắn, kết quả chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì.
“Xin lỗi, làm phiền hai người rồi sao?”
“À, không có sao, em làm gì ở đây?”_ Thiên Tỉ lập lại câu hỏi một lần nữa.
“Xem nam nhân hôn nhau”
"Ây tôi nói em bị biến thái à? Hmm, tôi và tên nào đó hôn nhau á? Không thể có chuyện đó được, Y Thanh, em là sau khi xuyên không qua đây liền phát bệnh rồi sao?"
"Biến thái? Tôi không có. Thế anh là kẻ đoạn tụ?”
"Nghe đây Vương Mẫn Y Thanh, tôi xin nói cho em nhớ, tôi là con trai 100%, trai thẳng không phải cong, okay? Còn nữa, em ngang nhiên bảo tôi hôn người khác, chẳng lẽ em ghen??"
“Ghen? Trời hãy còn sáng”
Y Thanh tuy mạnh miệng như thế, ánh mắt cũng đã băng lãnh như cũ nhưng gương mặt Y Thanh thoáng chốc đã đỏ như quả cà chua, nó cũng chính là kẻ phản bội lại chủ nhân của nó, cảm xúc không thể điều khiển được. Thiên Thiên thấy người con gái đứng trước mặt mình như thế, không khỏi thích thú, cũng có ngày này, ây dô, có phải anh đây quá tài rồi hay không chứ, có thể khiến khối băng này biến thành bộ dạng như thế, quả thật không dễ. Xem xem, chính là bản thân ghen đến mức mặt cũng đỏ thành một thế vậy mà miệng còn có thể cứng rắn như thế, ánh mắt cũng gọi là không có hợp tình hợp lí, hoàn toàn trái ngược. Cô gái này, cứ như là một cái sở thú ấy. Thiên Tỉ đi lại gần Y Thanh, toan kéo cô vào vòng tay rắn chắc của mình khiến Y Thanh chỉ lo suy nghĩ kế sách đối phó mà bị làm cho bất ngờ, không kịp phản ứng mà bị "nhốt" bởi vòng tay đó, gương mặt cũng chỉ cách nhau khoảng một gang tay.
"Y Thanh, mặt em tố cáo chủ nhân của nó rồi, em đang xấu hổ kìa. Nói đi, em là đang ghen."
Y Thanh ngước lên nhìn gương mặt đần thối trước mặt, thở dài. Cô bây giờ chỉ hận mình không thể xé xác tên này ra từng mảnh, bây giờ hắn đang chiếm thế thượng phong, cô mà sơ hở, có thể xảy ra chuyện liền. Cái chuyện này, cái gương mặt chết tiệt, tại vì mày mà tạo lại bị biến vào cái tình huống này!
"Đang mơ?”
"À~ em vẫn không chịu nhận? Vậy đừng trách tôi làm vậy, tôi sẽ lợi dụng cơ hội lần này, dù sao chắc chắn em cũng không tha cho tôi nhỉ?"
Y Thanh khó hiểu sau câu nói đó, cũng vì thế mà tâm hồn liền bay đi chỗ khác. Y Thanh chính là đang suy nghĩ thì đột nhiên một thứ gì đó ấm áp đặt lên môi. Trợn mắt nhìn lại, Y Thanh thấy gương mặt phóng đại trước mắt liền đứng hình trong vài giây, hắn...hắn...tên này hôn cô? Là thật hay mơ, nụ hôn đầu tiên của cô lại mất như thế sao?? Aaaaaaaaa……….
"Hey, Y Thanh. Em sao vậy? Đứng đĩa rồi à? Hey!"
Thiên Tỉ sau khi hôn một cái nhẹ cũng chịu buông ra, ngay sau đó liền bị gương mặt của Y Thanh làm phát hoảng. Thiên Tỉ bây giờ rất ngạc nhiên khi thấy tình yêu bé nhỏ của mình đứng như tượng, chôn chân tại chỗ, gương mặt không thể nào gọi là có hồn được. Cậu liên tiếp vỗ tay, vỗ vỗ vỗ, vỗ chỉ để khiến cho cô gái đó "hoàn hồn". Y Thanh chính vì nghe tiếng động mạnh mà giật mình điều chỉnh lại cảm xúc, hung hăng bán cho Thiên Tỉ một cái trừng mắt cực kì hung ác.
"Anh dám?!”
"Không có, chính vì ăn thịt người mới có gan như thế, em xem, nếu như tôi không làm thế, em có tan chảy không hả?"
Y Thanh há họng ra nhưng ngay lập tức ngậm miệng lại, tiếp tục ban cho Thiên Tỉ một cái lườm nữa. Cô định nói gì đó nhưng lại thôi, bây giờ tâm trạng rất rồi bời, nếu nói thêm chắc chắn có chuyện, thật sự!! Cô không có cách nào nói lại tên này, càng nói chỉ càng dễ bị dụ vào tròng mà thôi.
"Thả ra!!"_Y Thanh bực mình lôi tay Thiên Tỉ lên cắn một cái, trực tiếp dùng sức mạnh mà dứt tay tên này ra, chạy về phòng.
Thiên Tỉ mỉm cười nhìn bóng Y Thanh từ từ bay xa, tay vô thức chạm lên môi, mỉm cười. Y Ngọc từ trong góc phòng cũng đã biến đi mất, khiến cậu không có cơ hội cảm ơn, thật đáng tiếc. Y Thanh trên đường đi đã hạ quyết tâm, sau này phải trực tiếp không xem tên này ra gì, hại hắn một trận coi như trừng trị. Nụ hôn đầu của cô lại ngang nhiên cướp đi một cách trắng trợn như thế, cũng là quá tùy tiện đi. Không trừng trị ngay bây giờ, sau này còn có thể có nguy cơ leo lên đầu cô ngồi, cho cô tôn sùng. Y Thanh nhếch mép, tên Vương Khải kia chính là người của Y Ngọc, không còn ai có thể cùng tên đó diễn trò ngoài Y Ngọc, muốn chơi cô? Kì này Y Ngọc là đã thành công rồi. Được, Y Ngọc, xem như lần này cậu thắng, sau này tôi vẫn không sợ là không có cách chơi lại cậu.
“Nữ hoàng?”_ Tên bá tước già quen thuộc không biết từ đâu nhảy ra chắn trước người Y Thanh làm cô giật mình một cái.
“Có chuyện gì sao?”
“Quỷ vương có chuyện muốn trao đổi, xin đi theo hạ thần”
Y Thanh chán nản đi từng bước đến cung điện chính, nhưng bản thân là vì lơ đễnh nên tốc độ không thể nào gọi là đi, có thể nói là lếch từ từ thì đúng hơn. Viên bá tước đi nhanh ở phía trước, bản thân cũng không ngờ được sau khi quay lại đằng sau thì hoàn toàn không thấy nữ hoàng của mình đâu nữa. Thở dài một cái, viên bá tước già ngày càng muốn già thêm. Nữ hoàng đúng là sau khi bị một chưởng kia, nằm trên giường một tuần thì hoàn toàn là thay đổi tâm tính, không còn lạnh lùng như trước, làm việc cũng không còn nhanh chóng, cứ như biến thành một người khác, chưa hết lại xuất hiện một mối quan hệ cực kì thân thiết với công chúa ở đây, lại quen biết một nam nhân không phải trong Vương quốc, thật là kì lạ. Y Thanh lúc nhận thức được thì đã bị bỏ xa, thở dài trong lòng một cái, Thanh Nhi lôi cái phép thuật có sẵn trong kí ức của mình mà sử dụng, thoắt một cái đã teleport đi đến cung điện, không báo trước với ai mà xuất hiện ngay giữa đó. Tất cả quỷ trong vương quốc Ma Sát trước giờ đều không hề biết đến cái phép thuật của Ám Vân nên đều bị dọa cho kinh động một phen.
“Quỷ vương, gọi cháu có chuyện?”_ Thanh Nhi hoàn toàn không để bọn quỷ hay soi mói đó.
“Đúng, ta đúng là có chuyện cần nói với cháu. Bây giờ ta còn đang bận, cháu đi đến phòng riệng trước được không?”_ Quỷ vương ôn nhu nhìn Y Thanh, thật sự đã xem cô như con gái.
Y Thanh gật đầu định xoay người bước đi mới chợt nhớ ra là mình không có biết đường liền nhìn lên Quỷ vương, ánh mắt toàn là nhõng nhẽo. A, đang làm nũng! Thực ra bản thân cũng không muốn thể, chỉ là mình đang nhờ vả, lại đang ở Vương quốc của người khác, nhũn nhặn một tí cũng chẳng sao đâu nhỉ?
“Cháu không biết đường đi hay sao?”
Y Thanh gật gật đầu, quay mắt lại nhìn đằng sau liền thấy viên công tước già quen thuộc, trong lòng cũng thầm reo lên. Số cô cũng thật là may mắn~
“Vương Khải, ngươi dẫn Nữ hoàng đi đi”
Y Thanh nhìn cái người xuất hiện sau lưng của Quỷ vương, trong lòng cũng không khỏi nguyền rủa hắn một ngàn lẻ một lần. Cái tên này, cái bản mặt này, thật sự khiến người khác nuốt không trôi. Tuy hắn gọi là có chút nhan sắc đi, nhưng cái cảnh khi nãy, chút nhan sắc này thực tình không là cái tả gì. Vương Khải di chuyển người đi trước, trong lúc đi vô tình thấy cái ánh mắt không có chút thiện cảm của Y Thanh liền chột dạ. Không phải là công chúa khi nãy nhờ vả anh làm một vài chuyện đã vô tình đụng đến Nữ hoàng này hả? Thật tình, công chúa ơi là công chúa, lần này người hại thần rồi. Cái vị này, nhìn sơ qua đã biết không phải là người chỉ có chức danh không có tài, chọc phải, xem như là sắp bị triệt đường sống an nhàn sau này rồi!
“Nữ hoàng, tại hạ làm chuyện gì có lỗi với người hay sao?”_ Vương Khải rốt cuộc là nhịn không được cũng mở miệng hỏi, trong lòng thấp thỏm lo sợ.
“Khi nãy ngươi đi đâu?”
“Hạ thần luôn ở bên cạnh Quỷ vương, chẳng lẽ trong cung lại xảy ra chuyện kinh động đến người?”_ Vương Khải giật mình một chập, trán lấm tấm mồ hôi.
“Thật là không có đi?”_ Y Thanh ngờ vực
“Không, lấy thân phận của hạ thần ra đảm bảo là hạ thần không nói dối”
“Y Ngọc có nhờ ngươi gì không?”
“Có, là nhờ hạ thần hóa thân ra một bản sao nữa, không biết là làm gì”
Y Thanh nghiến răng, Y Ngọc, cậu quả thật là lợi hại, dám dùng phép thuật đối phó với tớ, lần này tớ nhất định tìm cách chỉnh cậu một trận chết lên chết xuống, xem xem sau này còn dám mang tớ ra đùa giỡn nữa hay không? Lần này bản thân bị chơi đùa, lại mất đứt nụ hôn đầu một cách lãng xẹt như thế, quá là thiệt thòi. Y Thanh nhác thấy một căn phòng thập phần u ám nhanh chóng hiện ra trước mắt, trong đầu cũng đã nhanh chóng định hình được là bản thân đã đến nơi liền ra hiệu cho viên quan cùng với tên kia rút khỏi, một thân một mình di chuyển vào bên trong căn phòng. Ngay sau khi Y Thanh bước vào, toàn bộ căn phòng đã nhanh chóng bị cô lập bởi một màn kết giới kiên cố, ngay cả không khí lạnh lẽo khi nãy trước khi bước vào Thanh Thanh cũng không còn có khả năng cảm nhận được nữa, cứ như là một khắc bị biến mất hoàn toàn. Tặc lưỡi, rốt cuộc thì chuyện ấy quan trọng như thế nào mà Quỷ Vương lại đưa cô đến một căn phòng như thế này? Xung quanh chỉ độc một mảnh u tối, không có lấy nửa tia ánh sáng, chính Y Thanh lại phải dùng năng lực đặc biệt để mò mẫm tìm vị trí của ghế ngồi, cảm giác bị vây quanh bởi những và toàn một màu đen như thế này thật dễ khiến làm cho người khác ghê sợ. Và, Y Thanh sợ bản thân mình lại sắp bị biến thành trò hề.
"Aaa no quá điii. Y Ngọc này, ngày mai chúng ta cũng ăn như thế sao?"_ Nguyên Nhi vừa xoa cái bụng căng của mình vừa thỏa mãn híp mí mắt hỏi.
"Ừ....có thể, cậu thích ăn??"_ Ngọc Nhi nhướn mày nhìn tên tiểu tử đang "mang bầu" kia, trong lòng cũng cảm thán một cái, người gì đâu mà ăn dã man như thế kia.
"Nó thật sự ngon, cậu cũng thích đó chứ?"_ Vương Nguyên hí hửng đáp rồi tựa vào vai của Như Nhi, tay tiện thể lấy ly nước mà uống, sắc mặt cũng cực kì tốt.
"Không, tớ không có thích mấy cái món đó, cậu nghĩ sai rồi. Dù sao thì nó cũng là thịt người, ăn thịt đồng loại thì không tốt.."_ Y Ngọc cười cười lắc đầu, nhìn Vương Nguyên một hồi cũng cảm thấy vui vui.
Cả đám sau khi nghe câu đó liền tái mặt. Y Ngọc mới vừa nói cái gì đó? Cái gì mà… thịt....thịt người?? Điều này là thật sao, bọn họ thật sự ăn thịt người? Thảo nào Y Ngọc lại không đụng đến bất cứ món nào ngoài món cháo tim heo đỏ chót đó, ra là thế này à, đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình, không thèm cảnh báo họ mà ung dung ngồi ăn ngon lành? Y Ngọc đúng là một kẻ cực kì đáng ghét!!
Y Ngọc cười mãn nguyện nhìn bọn họ một cái rồi dựa đầu ra phía sau, tìm người Tuấn Khải mà dựa vào nhưng cô không ngờ được một điều, bản thân chính là tự đem mình cho người ta ngược đãi. Vương Tuấn Khải sau khi nghe xong liền dùng "tất cả" sức mạnh của mình mà đẩy Y Ngọc ra báo hại đầu cô đập mạnh vào tường không báo trước, máu cũng chảy.
"Vương Tuấn Khải. Sao anh dám?!!!"
Y Ngọc lấy tay ôm đầu, miệng cũng bị biến thành một đường khó coi cực kì. Ánh mắt dành cho Tuấn Khải không nhìn ra nửa điểm yêu thương như lúc nãy. Cô là đang tức giận a, Tuấn Khải dám đẩy cô cơ~
“Vương Nguyên, anh dám phun nước vào mặt em?!”_ Quỳnh Như điên tiết hét lên.
“A, anh không có cố ý”
Vâng, chính xác là như thế. Bên phía của Như Nhi thì… Vương Nguyên sau khi tiêu hóa xong điều mà Y Ngọc nói, ngẫm lại chính bản thân mình là kẻ ăn gần hết đống đồ ăn thì ngay lập tức phun hết nước mình chưa kịp nuốt ra ngoài, dính hết cả quần áo của Quỳnh Như. Như Nhi cực khổ ngồi dùng khăn tay lau lau nước trên mình, song song với đó cũng không quên tặng cho Nguyên Nhi một cái lườm sắc làm anh chàng tái da mặt. Thiên Tỉ ngồi kế bên Vương Nguyên cũng bị câu nói của Y Ngọc dọa cho xanh mặt, bản thân cái dạ dày không chịu nổi công kích lớn như thế liền trở mặt muốn đình công. Cậu khổ sở muốn nôn hết tất cả đống đồ ăn ra ngoài nhưng lại không thể làm được, bản thân cứ như người mang bầu, là đang trong thời kì ốm nghén. Y Thanh lấy ly nước uống một hớp rồi đánh vào lưng của Thiên Tỉ, điệu bộ thì xem ra rất ân cần giúp cậu ấy nhưng thật sự, ánh mắt không có lấy một tí nào là tình nguyện, cứ như bị ép buộc.
"Máu!! Vương Tuấn Khải, sao anh dám làm đầu em ra như vầy hả, anh...anh......AAA"_ Y Ngọc hét lên rồi chạy vào phòng.
Cả bọn nhìn thấy Y Ngọc chạy nhanh như thế liền không thiết quan tâm tới nữa, điều lo cho bản thân mình trước. Tuấn Khải nhìn đầu Y Ngọc bị mình làm rách một mảng lớn, lương tâm cũng cắn rứt, nhìn theo bóng hình của Y Ngọc mà không dám kêu, chỉ sợ Y Ngọc lại giận. Mọi người là như thế, tuy nhiên thì có ai biết Y Ngọc là đang trốn trong phòng cười đến muốn lăn ra đất, rớt cả hàm. Y Ngọc nhịn cười vuốt nước mắt đã sớm lăn ra trên mi mắt, chiêu này của cô quả thực có tác dụng a, bọn họ đều tin là thật, xem ra bị thương nhỏ như vậy cũng đáng. Nhưng mà, thật tình là rất đau nha, cái tường cứng như thế, dù cô có là thiết đầu công đi nữa cũng cảm thấy ê ê. Cái giá như thế này, xem như là hơi mắc một tí.
"Thiên Tỉ... đúng, mình chưa đụng gì đến anh ta, thôi thì mục tiêu kế tiếp là anh ta và Y Thanh, sao mình thông minh thế này, há há há" _ Ngọc Nhi mãn nguyện với ý nghĩ trong đầu, liền bất chấp hình tượng mình đang xấu đi trong mắt các tì nữ mà cười một trận ra trò.
Nhưng Y Ngọc nào hay biết kế hoạch của mình đã lọt vào tầm ngắm của người khác. Người đó nghiến răng một cái, ánh mắt chiếu ra rất rất nhiều lửa nóng. Lần này phải xử đẹp Y Ngọc cho chừa, dám chơi xỏ bọn họ là phải chờ đến đêm tối mà nằm mơ, chứ không là không có cửa đâu.
[…]
Sau khi mọi chuyện được giải quyết gần như là ổn thỏa, cả bọn liền tản ra khỏi phòng ăn, trong lòng mỗi người tự thề là sẽ không bao giờ ăn uống mà không hỏi trước rốt cuộc là món ăn được chế biến từ cái gì. Bị lừa một lần, thật sự làm bọn họ tởn tới già. Y Thanh đứng trước phòng mình đợi Như Nhi đến, đợi một lúc lâu vẫn không thấy người hiện diện, bản thân cũng bị cho đứng đến mỏi chân. Y Thanh nắm tay thành đấm, Quỳnh Như rốt cuộc là làm cái gì mà chậm thế này, nãy giờ vẫn chưa đến.
"Tới rồi đây, sao rồi hả??"
"Đã mời, cậu phối hợp một tí"
"Okay."_ Như Nhi mỉm cười nắm tay Vương Nguyên kéo đi
Sau khi Tiểu Như rời đi, Thanh Thanh di chuyển sang phòng của Thiên Tỉ. Cô chính là có chuyện muốn nhờ hắn nên mới hạ thân di chuyển sang đây, nếu không bây giờ đã bay về Ám Vân bỏ anh ta mất rồi. Y Thanh rẽ sang ngã ngoặc một cái, thấy chỗ nghỉ ngơi của TFBOYS bọn họ cũng đã hiện ra liền dừng tâm trạng kích động lại, điều chỉnh cảm xúc rồi tiếp tục bước đi. Đến trước cửa phòng, đập vào mắt Y Thanh chính là một cảnh tượng khiến cô rất muốn giết người ngay lập tức. Thiên Tỉ và Vương Khải – cái tên khi nãy đã chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ. đang quấn lấy nhau trên ghế ngồi, cảnh tượng chính là khuôn mặt của hai người sát nhau, trông cứ như sắp hôn nhau tới nơi rồi. Y Thanh bị cảnh này làm cho đỏ mặt một chập, cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy? Thiên Tỉ và cục thịt đó, đang hôn nhau hay sao?
"Hai người đang làm cái quái gì vậy?"_ Y Thanh cố giữ vững tâm, trách kích động quá có thể ra tay giết người.
"Em đang làm gì?"_ Thiên Tỉ lãm đạm chỉnh lại tư thế ngồi, mắt nhìn thẳng Y Thanh.
Y Thanh nhíu mày khó coi, vụ này là thế nào? Y Ngọc bày ra, nhưng rõ là cô nhìn thấy Thiên Tỉ và cái tên kia đang định trao nhau nụ hôn nồng thắm, vừa nghe giọng cô lập tức bảo cục thịt núp vào trong lòng, bản thân lại coi như không có chuyện gì xảy ra, lại còn dám mở miệng hỏi cô làm gì. Được, Thiên Tỉ, anh là đang ép tôi giết người, bản thân đã muốn làm một con người có cảm xúc, chính là anh muốn tôi trở lại với con người thật của mình. Thiên Tỉ, anh cứ đợi đó đi!
Y Ngọc dùng thuật tàng hình đứng núp một góc trong phòng mà dùng tay tự bịt miệng, cố không phát ra tiếng cười làm Y Thanh giật mình. Vâng, đây gọi là ảo giác chỉ riêng Y Ngọc và tên Vương Khải biết, ai bảo trong Vương quốc cô lại có cái chiêu bá đạo này chứ, cô cũng không có trực tiếp tham gia, toàn bộ phép thuật điều được điều khiển bởi Tiểu Khải nha, cô là vô tội. Y Ngọc nhăn mặt một cái, có thể khiến cho Y Thanh nhìn thành hai người thay vì một người đang ung dung ngồi đó nhìn cây cỏ, cái tên Vương Khải đó sau này tuyệt đối không được đùa giỡn với hắn, kết quả chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì.
“Xin lỗi, làm phiền hai người rồi sao?”
“À, không có sao, em làm gì ở đây?”_ Thiên Tỉ lập lại câu hỏi một lần nữa.
“Xem nam nhân hôn nhau”
"Ây tôi nói em bị biến thái à? Hmm, tôi và tên nào đó hôn nhau á? Không thể có chuyện đó được, Y Thanh, em là sau khi xuyên không qua đây liền phát bệnh rồi sao?"
"Biến thái? Tôi không có. Thế anh là kẻ đoạn tụ?”
"Nghe đây Vương Mẫn Y Thanh, tôi xin nói cho em nhớ, tôi là con trai 100%, trai thẳng không phải cong, okay? Còn nữa, em ngang nhiên bảo tôi hôn người khác, chẳng lẽ em ghen??"
“Ghen? Trời hãy còn sáng”
Y Thanh tuy mạnh miệng như thế, ánh mắt cũng đã băng lãnh như cũ nhưng gương mặt Y Thanh thoáng chốc đã đỏ như quả cà chua, nó cũng chính là kẻ phản bội lại chủ nhân của nó, cảm xúc không thể điều khiển được. Thiên Thiên thấy người con gái đứng trước mặt mình như thế, không khỏi thích thú, cũng có ngày này, ây dô, có phải anh đây quá tài rồi hay không chứ, có thể khiến khối băng này biến thành bộ dạng như thế, quả thật không dễ. Xem xem, chính là bản thân ghen đến mức mặt cũng đỏ thành một thế vậy mà miệng còn có thể cứng rắn như thế, ánh mắt cũng gọi là không có hợp tình hợp lí, hoàn toàn trái ngược. Cô gái này, cứ như là một cái sở thú ấy. Thiên Tỉ đi lại gần Y Thanh, toan kéo cô vào vòng tay rắn chắc của mình khiến Y Thanh chỉ lo suy nghĩ kế sách đối phó mà bị làm cho bất ngờ, không kịp phản ứng mà bị "nhốt" bởi vòng tay đó, gương mặt cũng chỉ cách nhau khoảng một gang tay.
"Y Thanh, mặt em tố cáo chủ nhân của nó rồi, em đang xấu hổ kìa. Nói đi, em là đang ghen."
Y Thanh ngước lên nhìn gương mặt đần thối trước mặt, thở dài. Cô bây giờ chỉ hận mình không thể xé xác tên này ra từng mảnh, bây giờ hắn đang chiếm thế thượng phong, cô mà sơ hở, có thể xảy ra chuyện liền. Cái chuyện này, cái gương mặt chết tiệt, tại vì mày mà tạo lại bị biến vào cái tình huống này!
"Đang mơ?”
"À~ em vẫn không chịu nhận? Vậy đừng trách tôi làm vậy, tôi sẽ lợi dụng cơ hội lần này, dù sao chắc chắn em cũng không tha cho tôi nhỉ?"
Y Thanh khó hiểu sau câu nói đó, cũng vì thế mà tâm hồn liền bay đi chỗ khác. Y Thanh chính là đang suy nghĩ thì đột nhiên một thứ gì đó ấm áp đặt lên môi. Trợn mắt nhìn lại, Y Thanh thấy gương mặt phóng đại trước mắt liền đứng hình trong vài giây, hắn...hắn...tên này hôn cô? Là thật hay mơ, nụ hôn đầu tiên của cô lại mất như thế sao?? Aaaaaaaaa……….
"Hey, Y Thanh. Em sao vậy? Đứng đĩa rồi à? Hey!"
Thiên Tỉ sau khi hôn một cái nhẹ cũng chịu buông ra, ngay sau đó liền bị gương mặt của Y Thanh làm phát hoảng. Thiên Tỉ bây giờ rất ngạc nhiên khi thấy tình yêu bé nhỏ của mình đứng như tượng, chôn chân tại chỗ, gương mặt không thể nào gọi là có hồn được. Cậu liên tiếp vỗ tay, vỗ vỗ vỗ, vỗ chỉ để khiến cho cô gái đó "hoàn hồn". Y Thanh chính vì nghe tiếng động mạnh mà giật mình điều chỉnh lại cảm xúc, hung hăng bán cho Thiên Tỉ một cái trừng mắt cực kì hung ác.
"Anh dám?!”
"Không có, chính vì ăn thịt người mới có gan như thế, em xem, nếu như tôi không làm thế, em có tan chảy không hả?"
Y Thanh há họng ra nhưng ngay lập tức ngậm miệng lại, tiếp tục ban cho Thiên Tỉ một cái lườm nữa. Cô định nói gì đó nhưng lại thôi, bây giờ tâm trạng rất rồi bời, nếu nói thêm chắc chắn có chuyện, thật sự!! Cô không có cách nào nói lại tên này, càng nói chỉ càng dễ bị dụ vào tròng mà thôi.
"Thả ra!!"_Y Thanh bực mình lôi tay Thiên Tỉ lên cắn một cái, trực tiếp dùng sức mạnh mà dứt tay tên này ra, chạy về phòng.
Thiên Tỉ mỉm cười nhìn bóng Y Thanh từ từ bay xa, tay vô thức chạm lên môi, mỉm cười. Y Ngọc từ trong góc phòng cũng đã biến đi mất, khiến cậu không có cơ hội cảm ơn, thật đáng tiếc. Y Thanh trên đường đi đã hạ quyết tâm, sau này phải trực tiếp không xem tên này ra gì, hại hắn một trận coi như trừng trị. Nụ hôn đầu của cô lại ngang nhiên cướp đi một cách trắng trợn như thế, cũng là quá tùy tiện đi. Không trừng trị ngay bây giờ, sau này còn có thể có nguy cơ leo lên đầu cô ngồi, cho cô tôn sùng. Y Thanh nhếch mép, tên Vương Khải kia chính là người của Y Ngọc, không còn ai có thể cùng tên đó diễn trò ngoài Y Ngọc, muốn chơi cô? Kì này Y Ngọc là đã thành công rồi. Được, Y Ngọc, xem như lần này cậu thắng, sau này tôi vẫn không sợ là không có cách chơi lại cậu.
“Nữ hoàng?”_ Tên bá tước già quen thuộc không biết từ đâu nhảy ra chắn trước người Y Thanh làm cô giật mình một cái.
“Có chuyện gì sao?”
“Quỷ vương có chuyện muốn trao đổi, xin đi theo hạ thần”
Y Thanh chán nản đi từng bước đến cung điện chính, nhưng bản thân là vì lơ đễnh nên tốc độ không thể nào gọi là đi, có thể nói là lếch từ từ thì đúng hơn. Viên bá tước đi nhanh ở phía trước, bản thân cũng không ngờ được sau khi quay lại đằng sau thì hoàn toàn không thấy nữ hoàng của mình đâu nữa. Thở dài một cái, viên bá tước già ngày càng muốn già thêm. Nữ hoàng đúng là sau khi bị một chưởng kia, nằm trên giường một tuần thì hoàn toàn là thay đổi tâm tính, không còn lạnh lùng như trước, làm việc cũng không còn nhanh chóng, cứ như biến thành một người khác, chưa hết lại xuất hiện một mối quan hệ cực kì thân thiết với công chúa ở đây, lại quen biết một nam nhân không phải trong Vương quốc, thật là kì lạ. Y Thanh lúc nhận thức được thì đã bị bỏ xa, thở dài trong lòng một cái, Thanh Nhi lôi cái phép thuật có sẵn trong kí ức của mình mà sử dụng, thoắt một cái đã teleport đi đến cung điện, không báo trước với ai mà xuất hiện ngay giữa đó. Tất cả quỷ trong vương quốc Ma Sát trước giờ đều không hề biết đến cái phép thuật của Ám Vân nên đều bị dọa cho kinh động một phen.
“Quỷ vương, gọi cháu có chuyện?”_ Thanh Nhi hoàn toàn không để bọn quỷ hay soi mói đó.
“Đúng, ta đúng là có chuyện cần nói với cháu. Bây giờ ta còn đang bận, cháu đi đến phòng riệng trước được không?”_ Quỷ vương ôn nhu nhìn Y Thanh, thật sự đã xem cô như con gái.
Y Thanh gật đầu định xoay người bước đi mới chợt nhớ ra là mình không có biết đường liền nhìn lên Quỷ vương, ánh mắt toàn là nhõng nhẽo. A, đang làm nũng! Thực ra bản thân cũng không muốn thể, chỉ là mình đang nhờ vả, lại đang ở Vương quốc của người khác, nhũn nhặn một tí cũng chẳng sao đâu nhỉ?
“Cháu không biết đường đi hay sao?”
Y Thanh gật gật đầu, quay mắt lại nhìn đằng sau liền thấy viên công tước già quen thuộc, trong lòng cũng thầm reo lên. Số cô cũng thật là may mắn~
“Vương Khải, ngươi dẫn Nữ hoàng đi đi”
Y Thanh nhìn cái người xuất hiện sau lưng của Quỷ vương, trong lòng cũng không khỏi nguyền rủa hắn một ngàn lẻ một lần. Cái tên này, cái bản mặt này, thật sự khiến người khác nuốt không trôi. Tuy hắn gọi là có chút nhan sắc đi, nhưng cái cảnh khi nãy, chút nhan sắc này thực tình không là cái tả gì. Vương Khải di chuyển người đi trước, trong lúc đi vô tình thấy cái ánh mắt không có chút thiện cảm của Y Thanh liền chột dạ. Không phải là công chúa khi nãy nhờ vả anh làm một vài chuyện đã vô tình đụng đến Nữ hoàng này hả? Thật tình, công chúa ơi là công chúa, lần này người hại thần rồi. Cái vị này, nhìn sơ qua đã biết không phải là người chỉ có chức danh không có tài, chọc phải, xem như là sắp bị triệt đường sống an nhàn sau này rồi!
“Nữ hoàng, tại hạ làm chuyện gì có lỗi với người hay sao?”_ Vương Khải rốt cuộc là nhịn không được cũng mở miệng hỏi, trong lòng thấp thỏm lo sợ.
“Khi nãy ngươi đi đâu?”
“Hạ thần luôn ở bên cạnh Quỷ vương, chẳng lẽ trong cung lại xảy ra chuyện kinh động đến người?”_ Vương Khải giật mình một chập, trán lấm tấm mồ hôi.
“Thật là không có đi?”_ Y Thanh ngờ vực
“Không, lấy thân phận của hạ thần ra đảm bảo là hạ thần không nói dối”
“Y Ngọc có nhờ ngươi gì không?”
“Có, là nhờ hạ thần hóa thân ra một bản sao nữa, không biết là làm gì”
Y Thanh nghiến răng, Y Ngọc, cậu quả thật là lợi hại, dám dùng phép thuật đối phó với tớ, lần này tớ nhất định tìm cách chỉnh cậu một trận chết lên chết xuống, xem xem sau này còn dám mang tớ ra đùa giỡn nữa hay không? Lần này bản thân bị chơi đùa, lại mất đứt nụ hôn đầu một cách lãng xẹt như thế, quá là thiệt thòi. Y Thanh nhác thấy một căn phòng thập phần u ám nhanh chóng hiện ra trước mắt, trong đầu cũng đã nhanh chóng định hình được là bản thân đã đến nơi liền ra hiệu cho viên quan cùng với tên kia rút khỏi, một thân một mình di chuyển vào bên trong căn phòng. Ngay sau khi Y Thanh bước vào, toàn bộ căn phòng đã nhanh chóng bị cô lập bởi một màn kết giới kiên cố, ngay cả không khí lạnh lẽo khi nãy trước khi bước vào Thanh Thanh cũng không còn có khả năng cảm nhận được nữa, cứ như là một khắc bị biến mất hoàn toàn. Tặc lưỡi, rốt cuộc thì chuyện ấy quan trọng như thế nào mà Quỷ Vương lại đưa cô đến một căn phòng như thế này? Xung quanh chỉ độc một mảnh u tối, không có lấy nửa tia ánh sáng, chính Y Thanh lại phải dùng năng lực đặc biệt để mò mẫm tìm vị trí của ghế ngồi, cảm giác bị vây quanh bởi những và toàn một màu đen như thế này thật dễ khiến làm cho người khác ghê sợ. Và, Y Thanh sợ bản thân mình lại sắp bị biến thành trò hề.
Bình luận truyện