Thác Liễu! Thác Liễu!

Chương 7



Đôi vợ chồng già sáng sớm ra ngoài tập thể dục dưỡng sinh một vòng, thuận tiện đi chợ mua chút đồ ăn, khi về nhà vừa mở cửa ra đã chứng kiến con trai mình một thân áo ngủ nghiêm chỉnh ngồi trên ghế sopha.

Đối diện với nó là một người âu phục thẳng băng, tướng mạo anh tuấn, trừ bỏ gương mặt không chút biểu cảm, có thể coi là một thượng phẩm đi.

“Tiểu Phong, vị này là ai?”

Nghi vấn của Trì phụ thân đánh vỡ sự im lặng trong phòng, Trì Vị Phong như người máy lập tức đúng lên:

“Ba, vị này chính là sếp của con Tả Thụy Nham,Tả tiên sinh.”

Oh, đây không phải là Tả tiên sinh đã sớm nghe danh sao. Trì phụ thân cùng Trì mẫu thân mặt tươi cười,

“Chính là Tả tiên sinh hay cùng con tôi ăn sáng đây sao, cám ơn cậu bình thường chiếu cố đến Tiểu Phong.”

Tả Thụy Nham gật gật đầu, từ sôpha bên cạnh lấy ra một hộp đựng đồ ăn.Thái độ kia nhìn ở góc độ nào cũng rất cung kính, nhưng mà cảnh tượng này thật sự rất có vấn đề.

Sếp đại nhân anh rốt cuộc là đến để làm chi, như thế nào còn tuân thủ lễ nghi phép tắc a, cũng không phải con rể đi gặp mặt ba mẹ vợ đâu.

Trì mẫu thân đối với thanh niên đẹp trai này hiển nhiên rất có hảo cảm, cho nên lời nói bề ngoài thực sự rất trọng yếu.

Bà kéo Tả Thụy Nham qua, tủm tỉm cười nói:

“Tiểu Tả, khách khí như vậy, nếu đã đến đây thì ở lại ăn cơm trưa luôn đi. Ai nha, bộ dáng cậu cũng rất tốt nha, thật sự không tồi.”

Mẹ a, người đang kêu ai là Tiểu Tả vậy, nam nhân giống như nham thạch này sao có thể kêu bằng cái tên đáng yêu như vậy, mẹ thật sự không biết sợ hãi là gì a!

Tả Thụy Nham lần thứ hai không chút biểu cảm gật đầu. Được người khác khen ngợi liền gật đầu như thế, trong từ điển của anh căn bản là không có chữ “khiêm tốn” đúng không?

Hình ảnh sếp đại nhân cùng song thân gặp mặt thật sự giống như đang ăn phải đồ ăn dành cho gia súc vậy, phun cũng không kịp.

Hai mắt Trì Vị Phong bắt đầu tối đi.

************

Cuối tuần này vừa mở mắt ra đã thấy không bình thường.

Cậu nhận được tin nhắn liền chạy ra mở cửa thì phát hiện là Tả Thụy Nham, sợ tới mức run tay đem cửa quăng trở về chỗ cũ.

Mẹ a, vừa rồi cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không biết, mình nhất định là bị hoa mắt thôi.

Trì Vị Phong dựa lưng vào cửa, tay đè lên ngực, hoàn hảo, trái tim không có nhảy ra khỏi yết hầu, chỉ là đập nhanh hơn một chút, không có bị dọa đến mức bị bệnh tim, thật sự là ông trời ban ơn.

Bên cửa truyền đến tiếng gõ cửa “cốc cốc” rất có quy luật cùng bình tĩnh.

Đây là đang đóng phim kinh dị hay sao vậy?!

Trì Vị Phong hít thở sâu một hơi, lần thứ hai mở cửa.

“Tả tiên sinh, sao anh lại tới đây? Như thế nào không nhấn chuông cửa?” Cậu cố gắng giữ biểu hiện trên mặt thật bình thường.

“Nhấn rồi, không ai mở cửa.” Tả Thụy Nham nói.

“Mà thôi… Trước nhất cứ vào đi.” Tám phần là do mình ngủ mê, Trì Vị Phong khô khốc cười cười.

Cậu mời anh vào nhà, rót nước trà, ngồi sopha rồi mới dâng bánh lên.

Mới sáng sớm đã tới nhà người ta ngồi rồi, Tả tiên sinh anh có loại hứng thú gì a….

Trì Vị Phong uống một ngụm trà để định thần, nhìn về phía Tả Thụy Nham

“Tả tiên sinh, đến sớm như vậy có chuyện gì sao? Có việc gì gọi điện thoại thì được rồi, không cần đến nhà tôi đâu, ha ha ha…”

Tả Thụy Nham “Uh” một tiếng, nói tiếp ba chữ, “Tới gặp cậu.”

Gặp tôi? Tôi đương nhiên biết anh muốn gặp tôi nhưng là gặp để làm chi, đừng làm tôi quên mất trọng điểm chứ!

Chính là Trì Vị Phong không biết nên tiếp tục hỏi như thế nào, đành phải gượng cười gật đầu.

Tả Thụy Nham nghĩ nghĩ, còn nói, “Lần sau sẽ gọi điện thoại.”

“Oh…” Còn có lần sau?

Nói xong cũng không nói nữa, vì thế hai người ngây ngốc đưa mắt nhìn nhau.

Cứ như vậy ngồi mãi đến khi Trì phụ thân mẫu thân trở về.

********

Trì mẫu thân rất vui mừng mang theo đồ ăn tiến vào phòng bếp, quay đầu lại còn đạp Trì Vị Phong một cước,

“Nhanh đi thay quần áo đi, đây là cái dạng gì a.”

Trì Vị Phong chậm chạp tiến vào phòng mình, Trì phụ thân vui vẻ kéo Tả Thụy Nham cùng nhau chơi cờ. Hiện tại cách giờ cơm trưa tận ba giờ đồng hồ, có cần chuẩn bị sớm như vậy không, còn có ba người đây là đang làm gì, anh ta là sếp của con. Cẩn thận không con sẽ bị sa thải a!

Nhưng Trì Vị Phong vừa thay bộ quần áo ra bên ngoài nhìn xung quanh, không thể tưởng được Tả Thụy Nham còn có thể chơi cờ nha.

Tả Thụy Nham cùng Trì phụ thân hai người ngồi ở cửa sổ hết sức chuyên chú chơi cờ vua. Anh ta mỗi nước đi đều có định liệu trước, thỉnh thoảng dừng lại nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, ánh mặt trời cao chiếu vào một bên gương mặt, nhìn như thế nào cũng thật đẹp trai.

Chẳng trách Trì mẫu thân vừa thấy hai mắt liền sáng lên, bây giờ còn thỉnh thoảng chui ra khỏi phòng bếp nhìn, thật là một bộ dạng thiếu khống chế.

Lại nói tiếp, anh ta thật sự giống một ông già, đã chơi cờ còn chú trọng dưỡng sinh… Nói không chừng người đó kỳ thật đã sớm sáu mươi bảy tuổi, nhưng vì gương mặt luôn không có biểu cảm nên da mặt mới bóng loáng không có chút nếp nhăn như vậy.

Khụ….ý nghĩ của mình có điểm quá phận, Trì Vị Phong nhanh chóng thu lại tinh thần mang quần áo đi giặt nhanh.

Trong nhà tự nhiên có một người không mời mà đến, cư nhiên lại không ai có dị nghị gì.

Cũng không biết là Tả Thụy Nham dung nhập rất tốt, hay là năng lực thích ứng của Trì Vị Phong quá mạnh mẽ. Tóm lại Trì Vị Phong theo thói quen từ toilet bước ra liền ngồi lên sopha bật tivi lên.

Trì mẫu thân trong bếp nấu cơm, Trì phụ thân cùng Tả Thụy Nham chơi cờ, Trì Vị Phong xem tivi, thật sự là hình ảnh một gia đình ấm áp…..

Trì Vị Phong còn chưa cảm thán xong, chỉ thấy Trì mẫu thân cầm cái thìa lớn chạy ra gõ sau ót cậu một cái

“Còn không đi châm trà?”

“A! Nga nha.”

Thật là, bức tranh hài hòa ấm áp này hại cậu quên mất trong nhà đang có khách, lễ nghĩa gì cũng chẳng thèm chú ý.

Trì Vị Phong rót hai chén trà tung tăng chạy đến bên cạnh bàn cờ của Trì phụ thân cùng Tả Thụy Nham,

“Tả tiên sinh, mời uống trà.”

Tả Thụy Nham ngẩng đầu nhìn cậu một cái, rất nhanh lại cúi đầu.

Uy, lần trước giữ chỗ ngồi còn nhớ nói cảm ơn mình, lần này lại không nói lời nào, thay đổi cũng nhanh quá đi!

Quên đi, người ta là sếp a.

Viên chức nho nhỏ nên tự hiểu lấy, Trì Vị Phong vẫn là cười híp mắt, tả hữu vô sự, cậu kéo ghế ngồi kế bên họ mà nhìn.

Kỳ thật Trì Vị Phong đối cầm kỳ thư họa linh tinh của các lạo nhân gia không có mấy hứng thú, ( cậu cảm thấy được là ) một chút cũng không hiểu, ngồi nhìn bàn cờ một hồi mà cậu đã bắt đầu thấy buồn ngủ.

Gió lạnh thổi qua cửa sổ thực nhẹ nhàng khoan khoái, Tả Thụy Nham thực im lặng, mí mắt Trì Vị Phong đã bắt đầu đánh nhau.

Trì phụ thân chứng kiến cậu gật gật đầu như mổ thóc, cầm lấy quân sĩ vừa mới ăn đánh lên ót Trì Vị Phong một cái

“Mới vừa rời giường còn ngủ!”

Trì Vị Phong bị dọa, một miệng oán niệm, nghẹn họng trừng mắt nhìn Trì phụ thân.

Tả Thụy Nham nhìn một hồi, quay qua Trì Vị Phong nói,

“Cậu thực vậy?” Nghe có điểm giống câu hỏi.

“Không, không có.” Trì Vị Phong nhanh chóng chuyển sang bộ mặt tươi cười lắc lắc đầu, “A, đi quân pháo a!” Cậu lung tung nói sang chuyện khác.

Tả Thụy Nham nhìn chằm chằm bàn cờ, nghiêm túc trả lời,

“Không được, phải bảo vệ vua.”

“Oh, hắc hắc, tôi không biết…”

Trì Vị Phong không dự đoán được anh ta thật sự có suy nghĩ a.

Sau đó Tả Thụy Nham lại trầm mặc một hồi, bày ra vẻ mặt nghiêm túc của cấp trên, không đúng, bộ mặt anh ta luôn luôn như vậy, tất cả chỉ là do cảm giác củaTrì Vị Phong thôi

“Quan kỳ bất ngữ.”

“Ách…”

“Ha ha ha.”

Trì phụ thân phá lên cười, ông thật cao hứng vỗ vai Tả Thụy Nham, đại biểu tán thưởng,

“Không sai không sai.” Sau đó quay đầu liếc mắt Trì Vị Phong, “Con đừng nói nữa, sự suy nghĩ của ta sẽ bị ảnh hưởng.”

Hừ, cũng đâu phải là kỳ vương đấu với nhau…..

Trì Vị Phong bị mất mặt, đứng dậy đi phòng bếp nhìn xem có gì có thể ăn không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện