Thái Cô Nhi (Man Cô nhi)

Chương 1



Sự tình đến nông nỗi này, chỉ có thể trách cô bác sĩ đã tự tử kia.

Sau khi xảy ra chuyện, ta chỉ biết ngây người như phỗng, nói đúng ra, lúc đó là do ta bị cái bóng đen quỷ mị kia làm cho đầu óc không kịp hoạt động. Thẳng thắn mà nói, nếu ta được xem mấy bộ tiểu thuyết xuyên không nhiều nhiều một chút thì đã không đến mức như thế này rồi, nhưng đứa em gái của ta chỉ biết nổ đến nước miếng văng tá lả mà lúc đến thăm bệnh ta lại chả mang được một quyển truyện nào, thế cho nên đúng vào lúc quan trọng nhất ta lại không kịp phản ứng, mãi đến khi tỉnh lại mới giật mình nhận ra rằng mình đã xuyên không.

Nói đến phải kể lại từ đầu, mọi chuyện xảy ra kể từ khi vị nữ bác sĩ bị hôn mê bất tỉnh kia được nhét vào căn phòng bệnh nhân đã có sẵn ba người, bao gồm luôn cả ta.

Trong mỗi bệnh viện đều có một phòng tối tăm nhất dành cho loại bệnh nhân ít có khả năng bình phục mà xuất viện nhất, chứ bệnh thường thì ai nấy đều muốn mau lẹ mà rời khỏi nơi này. Ta đã ở trong căn phòng tối tăm này được hơn một năm nay, lúc trước còn có thể cố gắng lê la thân hình bữa đực bữa cái đến trường. Nhưng vừa xong trung học phổ thông là ta đã hết pin, bởi vì hai chân của ta đã cứng đờ không thể đi lại được nữa…Chân chính được xếp vào hàng ngũ tàn tật.

Những tưởng nằm tại nhà dưỡng bệnh là được rồi, nhưng ai ngờ sau năm năm…căn bệnh bại liệt nay đã lan từ đôi chân lên đến thắt lưng. Căn bệnh bại liệt hiếm thấy này coi vậy chứ cũng khá lành, cũng không chết liền…chỉ là từng chút từng chút một chậm rãi lan truyền toàn thân, chờ đến khi lan lên đến tim thì về chầu trời thôi. Lần lữa kéo dài đến giờ khi ta được hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi cũng là do thành quả kiệt lực của cha mẹ ta rồi.

Thật ra ta cũng rất biết chấp nhận sự thật, chỉ là nghĩ đến sau này khi ta được hỏa táng, không biết thi thể của ta có được thiêu trọn vẹn một cách sạch sẽ sảng khoái hay không, nghĩ mà có chút phát rầu.

Không ai dám ở trong căn phòng bệnh tối tăm này, chỉ có ta chọn phòng này thành nơi an cư lạc nghiệp, có thể nói là cắm cọc mọc rễ luôn tại nơi này…hành trang tùy thân chỉ có vài bộ truyện tranh và tiểu thuyết, cùng một cái tivi mờ căm coi không rõ lắm.

Cho nên khi cô bác sĩ tự tử được đẩy đến đây, thấy cô ta nằm thẳng đờ cán cuốc, ta liền nắm bắt cơ hội, tranh thủ vừa cẩn thận hàn huyên với cô y tá vừa tám một chút, tự an ủi lấy nỗi cô tịch vì đã nhiều ngày qua không có ai để nói chuyện.

Cô bác sĩ này thoạt nhìn có vẻ còn trẻ, tuy không xinh đẹp lắm, nhưng cũng có thể liệt vào hạng giai nhân đương thời. Ta nghĩ chắc đây chính là mỹ nữ khuê các. Nghe nói cô này bởi vì thất tình nên uống khá nhiều rượu, sau đó nổi dũng khí dào dạt lên mà tự cắt cổ tay.

Đại khái có lẽ là do bệnh nghề nghiệp của bác sĩ ngoại khoa, cô nàng cắt thật là sạch sẽ lưu loát đến mức không thể vãn hồi, nhưng chuyện không hay ho nhất là ngay cả tự sát cũng không được suôn sẻ, tự nhiên một con ma men nào đó đi nhầm cửa, dùng bí quyết riêng mở khóa mà vào (nghe nói bình thường nhà hắn chỉ có cái thẻ tín dụng nên không khóa, lúc đó hắn thấy cửa khóa nên ngạc nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra…), khi hắn bước vào phòng tắm, thấy một bồn tắm lớn đầy những máu là máu nên hoảng hồn tỉnh rượu, lập tức gọi 119, cũng may nhờ khoa học kỹ thuật thời nay tiên tiến nên đã kéo được cô nàng từ Quỷ Môn quan trở về.

Ta nghe xong thật là cảm khái. Nếu ta là cô ấy, có thể chạy có thể nhảy, còn được làm bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện lớn như vậy, chia tay thì có gì là lớn lao lắm đâu? Ngoài đường có cả khối đàn ông, quơ quào một cái là có thể bưng một anh về nhà, nếu không thích thì lại quơ quào vài cái nữa, có cần tuyệt vọng dữ vậy không?

Nhìn cô nàng một cái rồi lại tự nhìn bản thân mình một cái, ta chỉ có thể thở dài ba tiếng bất đắc dĩ, vậy mới nói, con người ta sướng quá sinh tật, tâm ma chồng chất mà tự tìm phiền toái. Nếu ta cũng chạy nhảy được như vậy, dù có bị thất tình một ngàn lần, cũng sẽ vẫn luôn hướng về phía trước như ánh mặt trời.

Đàn ông có thể quý bằng đôi chân của chính mình hay sao?Đúng là trẻ người non dạ, trong lòng toàn nghĩ luẩn quẩn bậy bạ đâu không.

…Mà hình như ta còn nhỏ hơn cô ấy đến mấy tuổi lận.

Tự cảm thấy thương hại giùm bản thân mình…Aizz, tối nay sao uống thuốc ngủ mà lại không có chút hiệu lực nào vậy cà, đang ngẩn người nằm đó suy nghĩ, đột nhiên trong căn phòng hắc ám tối đen bỗng sáng trưng như ban ngày.

Ta quay đầu nhìn lên giường bệnh kế bên, đầu óc trống rỗng.

Ta đã ở căn phòng hắc ám này hơn một năm, đừng nói đến “cái đó”, ngay cả con gián cũng đều không thấy, ngày thường ta còn lấy làm tiếc vía mình quá nặng nên chưa từng được thể nghiệm chuyện tâm linh. Lúc này, một gã nửa người nửa rắn (hay là rồng?) cao to lực lưỡng, gương mặt góc cạnh như được điêu khắc vô cùng đẹp trai, đang cúi đầu nhìn cô bác sĩ đang nằm hôn mê trên giường.

Hắn nâng cô bác sĩ lên…Cô bác sĩ chợt trở nên trong suốt, nhưng thân xác cô ấy vẫn còn đang được truyền nước biển nằm trên giường. Ta đoán đây chắc là hồn phách linh tinh gì đó của cô ấy…hahaha. Ấy vậy mà ta chẳng hề thét lên chói tai, thật là một người có tố chất tâm lý vững mạnh, không hổ là một bệnh nhân điển hình hàng ngày đối mặt với vấn đề sinh tử.

Hắn ôm cổ…hồn phách cô bác sĩ, đột nhiên trong căn phòng chói lòa xuất hiện một cái hố đen. Hắn mạnh mẽ thả người, ung dung nhảy vào, ta tin rằng tư thế của hắn còn chuẩn hơn các vận động viên môn nhảy cầu. Vấn đề là ở chỗ cái hố đen kia không chịu đóng lại đúng lúc, ta phát hiện mình cũng bắt đầu bị trong suốt…càng lúc càng bị treo lên cao trong khi thân xác vẫn còn nằm trên giường bệnh, hơn nữa lại còn bị hút vào cái hố đen kia.

Lúc này không thét lên chói tai cũng không được. Nhưng linh hồn mà thét lên chói tai, hiệu quả thật rất kém cỏi, còn thua cả chó hoang sủa bậy, căn bản chả khiến ai quan tâm cả.

Cảnh tượng quỷ dị vừa rồi, mặc kệ là yêu quái (chắc vậy?) hấp hồn, hay là có như tình yêu dị giới trong truyền thuyết, cũng đều không làm cho ta hoảng sợ hay cảm động một chút nào. Ta chỉ tuyệt vọng nghĩ thầm: “Ta chỉ là bá tánh thường dân, vì đứng gần mà bị văng miểng thôi”. Vấn đề là ta cũng đâu có muốn đứng gần. Đừng nói đến đứng, ngay cả đi, cho dù muốn, ta cũng không bước nổi đến cửa phòng bệnh, yêu hận tình thù gì đó của các ngươi có liên quan gì đến ta, các ngươi có hút hồn gì đó thì là chuyện của các ngươi, tại sao lại nỡ hại cái mạng yểu vốn như cá trong chậu này của ta?

Quan trọng nhất là, hiện giờ phải làm sao đây a?

Ta không chút sáng tạo, chỉ biết gào to bi thiết “Cứu mạng a…” .Xin đừng choáng! Đương nhiên chả có mống đại hiệp nào đến cứu ta đâu. Ngươi tưởng là cuộc sống này giống như trong tiểu thuyết hay sao? Thật ngây thơ.

Đợi đến khi ta tỉnh lại, tưởng mình đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Hơn nữa, bệnh viện tâm thần này còn đang tổ chức vũ hội hóa trang. Nếu là ngươi, thấy nơi nơi đều giăng màn hoa tinh xảo, xung quanh giường là một bầy đàn bà con gái mặc trang phục cổ trang đang thì thào to nhỏ chuyện gì đó không hiểu nổi, ta nghĩ, ngươi cũng sẽ có cảm giác giống như ta thôi.

Nguyên nhân khiến ta không dám đường đột hỏi bác sĩ đang ở đâu chính là….chân của ta có cảm giác! Tuy đau nhưng đúng thật là có cảm giác!

Ta xốc mền lên, trừng mắt nhìn đôi chân của ta…rồi mê hoặc đứng dậy. Chẳng lẽ…ta đã bị bệnh lâu lắm rồi, chẳng lẽ bệnh bại liệt lan lên đến não rồi sao? Ta thật không tin tố chất tâm lý lạc quan kiên cường của ta lại sụp đổ đến mức phát điên như thế này, nếu đầu óc ta không có vấn đề gì, thì chắc chắn đây phải là biến chứng tâm sinh lý.

Bởi vì đây nhất định không thể nào là chân của ta, thoạt nhìn cứ như hai que diêm ốm tong teo. Ta lại trừng mắt nhìn tay của mình…khẳng khiu như cẳng gà, lại còn nhỏ xíu…nhỏ như tay của em bé mà không phải là tay của một người lớn.

Mấy cô nàng này còn bu quanh ta thầm thầm thì thì, tuy rằng nghe không hiểu gì, nhưng ít nhất ta cũng biết là họ đang mắng ta. Người Trung Quốc mắng người khác, rất dễ biết. Nếu không tin ngươi cứ đến Sơn Đông tìm đại một người, dùng tiếng Đài mà ân cần hỏi thăm mẹ của hắn, xem ngươi có bị đánh hay không.

“Đây là sao?” Ta cẩn thận mở miệng “Các ngươi…là ai?”. Trong nháy mắt bốn bề yên lặng như tờ, toàn thể các cô nàng này đều im bặt, trừng mắt như thấy quỷ.

Một nữ nhân ăn mặc đẹp đẽ quý giá nhất (cài bảy, tám cây trâm trên đầu, không thấy nặng sao?) rẽ đám đông mà ra, dùng tiếng Quốc ngữ không chuẩn nhưng miễn cưỡng có thể nghe hiểu được, nói “Thái nhi ngươi biết nói tiếng Quan Thoại từ lúc nào vậy?”. Nếu bà ấy đang nói chuyện với ta, vậy ta là Thái nhi…Ta đang ở đâu đây?

Đây quả thật là một vấn đề mang tính triết học à nha, đáng phải suy nghĩ sâu xa mới được.

“Việc đó…”, ta ho khan một tiếng “Ta không phải là Thái nhi. Máy chụp hình của ta đâu?” Ta khẽ lắc đầu, đây không phải là một trò đùa dai đó chứ?

Vị phu nhân kia (ăn mặc thật sang trọng…) trừng mắt nhìn ta một hồi, giận tím mặt nói “Thái nhi, đừng tưởng rằng ngươi thắt cổ là có thể không gả, đây là hôn sự lão gia đã định xuống rồi, không muốn gả cũng phải gả…”, tiếp theo là một tràng câu nói mà ta nghe không hiểu gì.

“Đã nói là ta không phải là Thái nhi gì đó của các ngươi mà!” Ta choáng váng nhức đầu “Ta tên là Ngô An Bình…”, sau đó là một khoảng lặng bi thương. Họ gì cũng được, họ Mai hay họ Ngô gì cũng chả thành vấn đề. An Bình…bình an, tên nghe thật hay. Chỉ là họ Ngô…Aizz, thật bi thiết!

Vị phu nhân lại há miệng dùng thứ Quốc ngữ không chuẩn mà ta nghe phải đoán nghĩa kia ra nã ầm ầm như đại liên. Ta như muốn té xỉu, thật là, có cái gì từ từ bàn. Bà ta hai tay chống hông, vô cùng có tâm trạng “hò hét”, mang theo bầy nữ nhân kia bỏ đi, chỉ chừa lại một vị tiểu cô nương thân hình run rẩy, vẻ mặt như sắp khóc đang nhìn ta.

Vậy là sao đây?

Ta thử nhảy xuống giường….thực khiến ta rung động, lập tức lệ nóng lưng tròng. Ta thử đi tới đi lui, trời ạ, cảm giác có thể được đi lại thật là tuyệt diệu. Ta hoàn toàn tha thứ bỏ qua hết những chuyện khó hiểu đang xảy ra, cũng tha thứ nốt cặp nam nữ vô tình vì yêu hận tình cừu của mình mà hại ta.

Nếu không phải trong phòng còn có người, ta thật muốn nhảy cẫng lên, vừa múa vừa hát.

Ta vội vàng đi tìm một chiếc gương soi…Gương đồng như thế này lẽ ra nên được triển lãm ở viện bảo tàng rồi chứ, sao lại có thể ở chỗ này được…Nhưng nhìn vào gương thấy một cô gái đang trợn mắt há hốc mồm, thật là, cô gái này hẳn cũng nên cho vào viện bảo tàng chung với cái gương đồng mới phải lẽ chứ.

Cô gái mặc cổ trang xa lạ trong gương này là ai?

Đợi đến lúc chứng minh được đây là “ta”, ta lại lâm vào trạng thái trầm tư nghiền ngẫm vấn đề triết học.

Điều đầu tiên ta nghĩ đến là, trong Tây Du Ký (không có cách nào, ta thích xem tiểu thuyết cổ điển, một quyển có thể xem đi xem lại ba năm), Đường ngự muội mãn số mà chết, nương tử của Lưu Toàn mượn xác hoàn hồn.

Nhưng so với tình hình lúc này, tạm thời chưa nói đến không gian, thời gian tựa hồ có điểm…không hợp lý…Ta quay đầu lại hỏi tiểu cô nương đang run như cầy sấy đứng bên cạnh “Hiện tại là triều đại nào?”. Tiểu cô nương kia hét lên một tiếng, thụt lùi đến cạnh cửa “Đừng, đừng ăn ta!”…Tên triều đại này hơi lạ à nha, tất nhiên, ta đây là đang tự tìm niềm vui trong khó khăn thôi.

“Ta không có đói bụng!” Ta vờ tức giận “Hiện là triều đại nào?” Nàng ấy run dữ dội như vậy, vẫn ra vẻ trốn tránh ta “Đại, Đại Minh triều”…Tuy là ta chưa học qua đại học, nhưng cũng biết theo lý thì tuyệt đối không thể có chuyện như vậy xảy ra. Tuy Ám Hà Mị Ảnh Lý Tịch Lê cũng đã từng đến nước Tây Đài…nhưng ít ra là vì hắn bị trúng vu thuật ác độc.Còn ta chỉ là xui xẻo đụng phải một cặp âm hồn mà thôi.

Đám nữ nhân đã bỏ đi rồi nay lại trở về, vị phu nhân (trang sức sang trọng) lại dùng thứ quốc ngữ không chuẩn của bà đến oanh tạc ta, hết uy hiếp rồi đến dụ dỗ. Vì ta còn đang mãi rối rắm giằng co trong việc suy gẫm giữa vấn đề triết học và vấn đề khoa học, nên ta chỉ ngây ngốc ra nhìn bà.

Rốt cuộc bọn họ cũng thống nhất ý kiến, dùng tiếng địa phương mà ta đã được học, kể cho ta nghe về thân thế của Thái Nhi, uy hiếp bảo ta không được nói chuyện điên điên khùng khùng, không thì bọn họ sẽ mời đạo sĩ về tạt máu chó làm bùa làm phép linh tinh gì đó…Tuy ta học dốt, nghe không hiểu mấy về thân thế của Thái nhi mà họ nói, mãi đến khi họ đề cập đến việc đêm nay là đêm trước khi ta phải xuất giá, ta mới đột nhiên bừng tỉnh…Đây chính là chuyện mà em họ ta đã kể qua….xuyên….không!

Con mẹ nó xuyên không rồi a! Đều là tại hai cái âm hồn vô liêm sỉ kia! Giờ bắt ta phải thật sự gả cho người ta!

Sau cơn khủng hoảng mãnh liệt, ta dần dần tự trấn an lại. Nhìn đôi chân vững vàng đứng trên sàn nhà…cảm thấy bất kỳ chuyện gì ta cũng có thể chịu được cả. Chỉ là lập gia đình thôi mà, bất quá chỉ là gả cho một người ở thời cổ đại…có gì ghê gớm lắm đâu?Lúc ta bị bệnh phải nằm liệt giường, không phải cũng đã từng ngắm cảnh ngoài cửa sổ mà mơ mộng như vậy sao?Còn nói chuyện gì cũng có thể chịu đựng được.

Tuy là ta không có kinh nghiệm, nhưng ai lại chẳng có lần đầu tiên.Vả lại, đám nữ nhân này cũng đều chán ghét ta, chi bằng đến một nơi ở mới bắt đầu lại từ đầu, chỉ cần nghĩ được như vậy là đã thành công được một nửa rồi.

Còn về phần phải làm sao để bắt đầu…Ta nghĩ ít nhất cũng còn có một nửa cơ hội, dù gì cũng không thể tệ hơn là nằm liệt trên giường chờ chết.

Ta chính là một thế hệ thanh niên tiên tiến, luôn lạc quan hướng về phía trước.

Thật không ngờ mình còn có ngày được lập gia đình…mà lại còn là lập gia đình ở thời đại Minh triều nữa chứ.Nhưng đừng hỏi ta là hôn lễ đã diễn ra như thế nào. Ngươi có giỏi thì thử đội một tấm vải đỏ trên đầu rồi mò mẫm như người mù xem, nếu còn có thể biết được hôn lễ của mình diễn ra như thế nào, ta liền phục ngươi sát đất. Ta còn chưa học được cảnh giới cao nhất của chiêu thiên lí nhãn…đợi ta biết rõ sẽ tiếp sóng cho ngươi xem.

Tóm lại, ta nghiêng ngả lảo đảo để cho người ta khiêng tới khiêng lui cả ngày, bảo ta làm cái gì ta làm cái đó, sau đó được đưa tới tân phòng…Xong.

Đúng vậy, ta không được thấy trượng phu của ta…Thực tế là hắn không hề tham dự hôn lễ. Cũng không phải là vì hắn đào hôn, tuy là hắn cũng “trốn”, nhưng mà người hắn trốn chính là Diêm vương, điều này khiến ta cảm thấy hết sức quen thuộc, đúng là người đồng hội đồng thuyền mà.

Một khởi đầu tốt. Ít ra ngay từ đầu ta đối với hắn có cảm giác đồng bệnh tương liên.

Nghe nói trượng phu của ta là một người có thân thể rất yếu ớt, từ nhỏ đã không khỏe. Lớn lên đỡ hơn một chút…Nhưng gặp phải chuyện bất hạnh xảy ra ngoài ý muốn, tóm lại là hắn bị cưa chân. Ở hiện đại người bị cưa chân còn dễ chết nữa huống chi là một người thân thể yếu ớt bẩm sinh ở cổ đại. Cho nên đã cưới gấp một người vợ cho hắn, nói một cách hoa mỹ là để xung hỷ.

Nếu cưới vợ có thể thoát chết, vậy chắc đã có người lĩnh giải thưởng Nobel về y học rồi a.

Lúc ta gả vào là đúng lúc hắn đang hấp hối. Đại phu nói sống chết gì cũng chỉ quyết định trong tối nay mà thôi. Ta cảm thấy sao? Ta cảm thấy rất tốt a. Nếu hắn còn sống, cho dù tính tình không tốt nhưng bị tật nguyền như thế cũng sẽ đánh không được ta. Nếu tính tình tốt thì ta có thể làm bằng hữu với hắn, mọi người đều vui vẻ. Nếu hắn chết, ta đúng lúc trở thành một quả phụ bi thương được ở lại nơi này ăn uống miễn phí khỏi trả tiền, chỉ cần đừng động đến đôi chân của ta (cũng may triều đại này tiến bộ nên chưa phải bó chân), cái gì cũng có thể thương lượng được.

Ta vốn hiền mà.

Nhưng vị nữ sĩ “Lâm Thái Nhi” trước kia dường như không như vậy. Nha đầu của nàng nói là nàng cực kỳ có “chủ kiến” (theo ta thấy là phản nghịch), biết muốn đem nàng gả cho Tam công tử sống dở chết dở của Vương gia nên nàng đã tự tử. Đầu tiên là tuyệt thực (hèn chi lúc ta tỉnh lại đói muốn ăn cả chiếc đũa luôn, còn hại ta bị đau bao tử nữa chứ), sau đó là thắt cổ.

Đương nhiên còn có mấy chuyện đồn thổi mà họ không muốn nói cho ta biết, khi dễ ta không hiểu tiếng Quốc ngữ không chuẩn của họ. Đối với người có thính lực vô cùng tốt như ta, tuy rằng lưỡi không to mà thôi (nằm liệt trên giường bệnh cũng chỉ có thể vểnh tai lên), cũng không phải tiếng Anh, phiên âm na ná như nhau, xem kịch trên tivi cũng có thể hiểu được những câu đối thoại tiếng Quảng Đông, không biết ta là thiên tài về ngôn ngữ hay sao (tuy rằng mở miệng ra một câu cũng nói không nên lời), nhưng ta nghe lén từ đầu đến cuối đã kết luận được, cô nữ sĩ Lâm Thái nhi này có vẻ đi trước thời đại, tranh thủ học đòi tự do luyến ái, còn về phần người mà nàng ấy yêu, dường như là một gã chuyên làm nghề hát hí khúc.

Bất quá chuyện đó đối với ta không thành vấn đề.

Một người bị bệnh từ nhỏ đến lớn, sẽ hiểu được trên đời này thứ quan trọng nhất chính là phải “khỏe mạnh”, thứ quan trọng thứ hai sẽ là “mạnh khỏe”, thứ quan trọng thứ ba…vẫn chỉ là “khỏe mạnh”.

Ta thân mang bệnh làm liên lụy đến người nhà, gánh nặng tình thân quá lớn, vốn đã cảm thấy mệt gần chết rồi, làm gì còn có tâm tình mà nghĩ đến chuyện yêu đương.

Nhưng cũng không phải chưa từng thử qua, khoảng thời gian ta khỏe mạnh nhất lúc còn nhỏ cũng đã biết nói đến chuyện yêu đương rồi. Nhưng khi biết tình trạng bệnh của ta, đối phương vô cùng dứt khoát quyết định lập tức khua trống thu binh. Thật rất có phong độ của một đại tướng quân. Ta rất thưởng thức sự quyết đoán của hắn, cũng không hề tức giận chút nào, tội gì phải khiến cho cả hai phải thống khổ. Ta là một thế hệ thanh niên tiên tiến luôn lạc quan yêu đời, khi bệnh phát đau đớn đến muốn điên nhưng vẫn ôm tivi xem mà cười ha hả, mẹ ta vốn vẫn bảo rằng ta là người vô tâm. Ta rất chán ghét kiểu gió thảm mưa sầu, làm như cuộc đời chưa đủ ngắn ngủi quá hay sao mà phải lãng phí thời gian ngồi khóc sướt mướt (hay thật, ta lại lạc đề tới tám ngàn dặm nữa rồi). Nói tóm lại, ta ôm một tâm tình vui sướng gả vào Vương gia, ngoại trừ có chút bất mãn vì hôn lễ quá dài dòng phiền phức, còn lại thì tất cả đều tốt.

Có ăn có uống, có thể chạy có thể nhảy, không bị chồng đánh (muốn đánh cũng đánh không được), cái phiếu cơm miễn phí dài hạn này thoạt nhìn cũng không tệ.

Hơn nữa, người trong Vương gia đối xử với ta vô cùng tốt, vừa khách khí, lại vừa có chút thương hại.Xem ra là có thể sống vui vẻ ở đây được.

Đêm động phòng hoa chúc ngoại trừ lúc xoay người sang hai lần đụng phải cái gối bằng sứ kia khiến ta tức đến tóe lửa ra – mà cũng thật không hiểu tại sao người xưa lại thích kê đầu bằng cái gối có thể dễ dàng làm u đầu mẻ trán, siêu nguy hiểm như vầy chứ – sau khi chuyển nó lên bàn, ta an tâm làm một giấc đến khi mặt trời mọc.

Hôm sau, sau khi ta đi bái kiến Đại tẩu, Nhị tẩu về, lập tức được thay một cái gối bằng trúc khác.Người ở đây thật tốt, người nhà như vậy, ta thật không có chỗ nào là không hài lòng.

***

Đại tẩu Cố thị là đương gia chủ mẫu ở nhà này.Vương gia không còn bà bà (mẹ chồng), trưởng bối lớn nhất ở đây chính là Đại tẩu.

Vừa gặp nàng ta đã có hảo cảm rồi, chính là một kiểu mẫu Vương Hi Phượng thứ hai.Trong Hồng Lâu Mộng ta thích nàng nhất, người nghĩ sao nói vậy, bao nhiêu lợi hại đều biểu hiện ra mặt, thật dễ ứng phó. Ta sợ nhất là loại người ngoài mặt ôn nhu săn sóc, cáo mà đội lốt thỏ, miệng Nam mô bụng bồ dao găm, cho nên ta đặc biệt thích vị Vương Hi Phượng tiểu thư này.

Bởi vì có cảm tình nên khi hành lễ với nàng ta đặc biệt thân thiết, nghe ta hé miệng như phun châu nhả ngọc, ngay cả tiếng Quan Thoại cũng đều thêm vào, nàng nở nụ cười “Muội muội ở nhà biết tiếng Quan Thoại sao?”. Ta gãi gãi đầu “Nghe cũng hiểu được…nhưng không rành lắm”. Đúng là ta nghe hiểu tiếng Quan Thoại nhưng nói thì không rành lắm. Nàng che miệng nở nụ cười “Không sao, nhà chúng ta không có nhiều quy định như vậy, viết vài ba chữ là được rồi, từ từ rồi học”. Nàng khẽ thở dài “Muội muội, ngươi đúng là phúc tinh, nếu không, Tam thúc đã đứt hơi rồi. Đại phu nói…thêm mấy ngày nữa sẽ ổn định hơn. Ta bận rộn, nếu quên cái gì, ngươi cứ việc nhắc ta. Thiếu thốn thứ gì, cứ việc nói với ta, nha hoàn hạ nhân không nghe lời, cứ bảo ta. Nếu không gặp ta, nói với Hạnh nhi cũng được.” Nàng nghiêm mặt lại “Hạnh nhi, nghe chưa?” Một cô nương xinh đẹp bên cạnh nàng nhún nhún mình “Dạ, phu nhân!”. Hạnh nhi cười cười với ta “Tam phu nhân, xin chỉ bảo”. Ta vội vàng đứng dậy cúi đầu, kết quả là khiến cho toàn bộ phu nhân và nha hoàn ai nấy đều phì cười. “Không cần phải thế đối với nha hoàn…..ừ mà dù sao Tam muội vẫn còn nhỏ tuổi…” Là quá nhỏ đó chứ (con nít), mới mười bốn tuổi đã bị gả đi xung hỉ rồi. Nhưng cũng không nói vậy được, mười bốn tuổi mà đã cùng gã hát tuồng hẹn hò yêu đương, thật là có bản lĩnh. Đổi lại sinh ra ở Trung Quốc thời hiện đại đi nha…phải nói là quá có bản lĩnh a. Vừa tự do yêu đương lại còn biết tuyệt thực, thắt cổ… so với những gì ta đang làm thật sự là một trời một vực…

Sau đó ta gặp Nhị tẩu, thật buồn muốn chết. Nàng luôn luôn đánh đàn, không nói câu nào, ta nghe riết mà muốn ngủ gật. Nói chuyện thì nhẹ nhàng chậm rãi, rất có hiệu quả thôi miên. Ta phải dựng thẳng hai lỗ tai lên lắng nghe mới biết nàng đang nói cái gì, vậy mới biết thanh âm nàng nhỏ cỡ nào a. Hỏi ta đã đọc qua những thi thư nào, ta nói thẳng chỉ biết vài bài thôi. Hỏi ta có biết cầm kỳ thư họa hay không, ta trả lời y chang như cũ, tức là không biết.

Không bao lâu, chắc là không nghe thấy nửa câu như ý, nàng dường như phát hiện ra rằng ta không phải người đồng đạo, nên chỉ buồn bã gục đầu ngồi đánh đàn. Ta ngồi thiệt hết nổi nữa, cũng may có nha đầu Bạch Quyên bên cạnh thông minh “Nhị phu nhân! Tam phu nhân ban sáng hơi bị choáng váng, chắc là vì đường xa nên mệt mỏi!”. “Vậy không lưu ngươi lại dùng bữa nữa”. Nàng thản nhiên nói “Tam muội, cáo từ”. Ta nhanh chóng đứng dậy cáo từ, Bạch Quyên thật thông minh lanh lợi a, tương lai nhất định phải giúp tăng lương cho nàng mới được.

Bạch Quyên thật là người rất có năng lực, chuyện gì cũng không để ta phải quan tâm, tính tình lại hoạt bát, rất nhanh chóng bọn ta đã thân thiết với nhau.

“Lời đồn đãi quả thực không thể tin được”. Nàng cười “Tam phu nhân ngoại trừ nói năng không lưu loát, thật không ngờ lại dễ gần gũi như vậy”. “Đâu có, đâu có!”. Ta nhất thời trầm tĩnh lại. “Vương gia là người trong sạch. Ta thật có phúc mới được gả vào đây!”. Nàng kinh ngạc nhíu mày lại, ngữ khí mềm nhẹ hơn “Tam công tử nhất định sẽ khỏe lại, phu nhân cứ yên tâm”. Ta thầm cười trong lòng, Tam phu nhân mười bốn tuổi. “Cát nhân thiên tướng!” Ta cười meo meo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện