Thái Sơ

Chương 11: Lạnh nhạt minh giám đạo sơ tâm (2)



- Tiếp theo, Tần Hạo Hiên.

Cuối cùng cũng kiếm tra đến Tần Hạo Hiên, vì đêm qua hắn đánh Mộ Dung Siêu, thế nên Lý Tĩnh cao quý cũng phải nhượng bộ ba phần, nói lời ngon ngọt lôi kéo, thế nên ai ai cũng cho rằng hắn rất mạnh mẽ, nhao nhao suy đoán tư chất của hắn.

Tần Hạo Hiên bước lên đài khảo thí, sau khi cúi chào thi lễ với Lạc Diệp chân nhân, hắn đặt tay lên Minh Giám Tiên Nhãn lạnh như băng.

Lúc Tần Hạo Hiên bước lên đài, Lạc Diệp chân nhân khẽ ngạc nhiên, Tần Hạo Hiên chẳng những khí vũ hiên ngang, thiếu niên già dặn, ở trước mặt hắn chẳng hề rụt rè, hơn nữa trên người lại như có như không truyền ra linh khí, tuy yếu ớt lại cực kỳ thuần chính.

Cho dù là đệ tử tử chủng căn cốt tuyệt hảo, thiên phú dị bẩm, trên thân cũng chẳng hề có linh khí quấn quanh, trước khi tiên chủng phá vỏ nảy mầm, mà trên người lại có linh khí truyền ra là cực kỳ hiếm thấy, khẳng định tư chất phi phàm, làm cho Lạc Diệp chân nhân cực kỳ chờ mong với kết quả trắc thí của Tần Hạo Hiên.

Minh Giám Tiên Nhãn tựa hồ có khả năng xuyên suốt lòng người, Tần Hạo Hiên vừa đặt tay lên, nó liền hút lấy.

Lạc Diệp chân nhân đưa ra một tia Tiên Linh khí, lúc này Minh Giám Tiên Nhãn tựa hồ nhìn khắp thân thể Tần Hạo Hiên, nhẹ nhàng run rẩy, phát ra một tia ánh sáng yếu ớt, lại không có màu sắc gì.

Vô sắc tiên chủng, hơn nữa chuẩn bị chết, là loại yếu kém nhất!

Dưới đài đám người Lý Tĩnh phát ra tiếng xôn xao, ánh mắt Mộ Dung Siêu lạnh lùng, đã suy tính cách nào để trả thù, tư chất của Mộ Dung Siêu cũng là hôi chủng, mặc dù không thể so sánh với Trương Cuồng hay Lý Tĩnh, nhưng sau khi đến Tiêu Miêu cảnh, chắc như đinh đóng cột là sẽ bái nhập vào tứ đại nội đường, tư chất kém cỏi như Tần Hạo Hiên không cách nào so với hắn.

Trương Cuồng đang được một đám người vây quanh, cười lạnh một tiếng, mắng to phế vật.

Tư chất của Tần Hạo Hiên quả nhiên tệ hại, đợi sau này mình tu vi đại thành, thì những ngày khốn khó của Tần Hạo Hiên cũng đến rồi! Đám người vây xung quanh Trương Cuồng cũng đoán ra hai người này tuy đồng hương nhưng quan hệ cực kỳ xấu, một mặt tâng bốc Trương Cuồng một mặt hạ thấp Tần Hạo Hiên, những lời nịnh hót kém cỏi này làm Trương Cuồng cực kỳ thoải mái, lòng tự tin dâng trào, nháy mắt uất ức suốt 16 năm qua bị Tần Hạo Hiên đè trên đầu phóng ra ngoài.

Tần Hạo Hiên kiểm tra ra là loại yếu kém làm Lạc Diệp trưởng lão kinh ngạc, loại người trời sinh có linh khí làm sao tư chất lại tệ đến như vậy? Minh Giám Tiên Nhãn nhất định không sai, hay bản thân mình già hoa mắt?

Đã tìm được hai đệ tử tử chủng, Lạc Diệp chân nhân sẽ không quá lưu ý Tần Hạo Hiên, nhìn hắn một cái, miễn cưỡng nói:

- Đừng nản lòng, cố gắng lên! Con đường tu hành có vô số khả năng, cần cù có thể bù thông minh!

- Cẩn tuân lão tổ dạy bảo.

Tần Hạo Hiên cúi đầu chắp tay, Lạc Diệp chân nhân ở Thái Sơ giáo bối phận cực cao, thân phận tôn quý, không hề cao ngạo còn động viên mình, xứng đáng tôn kính.

Nhưng Lạc Diệp chân nhân động viên như thế, đại đa số trừ khi có kỳ ngộ gì, đám đệ tử loại yếu kém này cho dù có cưỡi ngựa cũng đuổi không kịp thành tựu của đám đệ tử tư chất tốt, kỳ ngộ là thứ mà ai cũng có thể gặp sao?

Bước xuống đài, Tần Hạo Hiên nhìn vô số ánh mắt, duy có ánh mắt của Từ Vũ lóe ra nét tiếc hận khôn cùng.

Loại tư chất yếu kém vô sắc cũng không phải vấn đề, nhưng mà tối qua Tần Hạo Hiên mạnh mẽ như thế, ngay cả hoàng tử cũng phải lùi bước, làm cho mọi người e ngại, ai ngờ chỉ là con cọp giấy, ngoài mạnh trong yếu.

Từ Vũ sắp xếp lời nói, toan tính an ủi Tần Hạo Hiên, Tần Hạo Hiên trái lại an ủi ngược lại hắn:

- Yếu cũng không sao, không phải vấn đề to tát gì, Lạc Diệp lão tổ không phải nói tu tiên có vô số khả năng xảy ra, cần cù bù thông minh sao?

Từ Vũ xấu hổ cười, bao hàm lấy tiếc nuối và thất lạc.

Nhìn thấy biểu lộ của Từ Vũ, tuy vẻ mặt Tần Hạo Hiên bình tĩnh thong dong, nhưng trong lòng rối như tơ vò.

Với tư chất vớ vẩn của mình, đừng nói thù hận với Trương Cuồng, đêm qua đắc tội với đám người Lý Tĩnh cũng nhất định tìm cách chơi khăm, nhất định phải tìm cách mau chóng tăng thực lực lên, nếu không những ngày tháng sau này sợ là vô cùng khó khăn.

Nhưng Tần Hạo Hiên chẳng hề nản lòng, hắn cực kỳ tin tưởng cần cù có thể bù thông minh, huống chi hắn có lá bài tẩy là tiểu xà, nếu quả thật chỉ dựa vào tư chất tiên chủng mà xét ra được thành tựu, Thái Sơ giáo còn giữ những đệ tử tư chất kém như bọn hắn làm gì nữa, trực tiếp dùng Minh Giám Tiên Nhãn soi, thấy ai tư chất cao thì thu người ấy.

Từ Vũ là người cuối cùng lên đài khảo thí, trừ Tần Hạo Hiên, những người khác mải mê nịnh nọt Trương Cuồng và Lý Tĩnh, chẳng ai đoái hoài đến kết quả của Từ Vũ, mãi đến khi Minh Giám Tiên Nhãn bắn ra tiên quang màu tím đẹp đẽ.

Ánh sáng tím sáng lạng lần nữa chiếu rọi từng góc đài khảo thí, chẳng một ai ngờ được trong thân hình bé nhỏ đơn bạc kia là một tư chất tử chủng, tên đệ tử đêm qua giật mất chăn của Từ Vũ nhất thời sợ hãi quéo cả chân, ngồi bệt xuống đất, lão thiên à, ngươi đây là chơi khăm ta sao, đêm qua ta ăn gan hổ rồi, sau này sống thế nào đây.

Trong lúc này, các tiền bối cao nhân của Thái Sơ giáo ở trên đài đã không nói nên lời, một tên đệ tử tử chủng có thể khiến tông môn trở thành vô thượng đại giáo, hai tên rồi ba tên thì thế nào đây? Thái Sơ giáo chuẩn bị nhất thống tu tiên giới sao? Chỉ cần qua một trăm năm, chờ bọn hắn lớn lên, cho dù đối diện với Minh chủ giáo, cũng có thể nói năng cứng rắn, chờ bọn hắn triệt để trưởng thành... đại giáo vạn năm cũng phải thần phục, mang địa vị minh chủ nhường cho Thái Sơ giáo! Đến khi đó, linh sơn linh mạch, Thái Sơ giáo muốn lấy cái nào thì lấy?

- Xuy phốc!

Tô Bách Hoa nhìn Từ Vũ sắc mặt kỳ quái, không nén nổi cười, cất lời nói với đám người Cổ Vân Tử:

- Các ngươi cứ tranh giành Trương Cuồng và Lý Tĩnh đi thôi, Bách Hoa Đường của ta chỉ cần Từ Vũ là đủ rồi.

- Dựa vào cái gì?

Giọng nói của Hạ Vân Tử khó chịu:

- Từ Vũ là do Bách Hoa Đường sinh ra sao?

- Ngươi không phải tự hào tinh thông xem tướng à? Nàng là nữ nhân không nhìn ra sao? Nữ đệ tử trong giáo bái nhập vào Bách Hoa Đường không phải chuyện từ xưa đến giờ à?

Hạ Vân Tử không có nhìn tử tế nên bị Tô Bách Hoa trào phúng đến mặt mũi đỏ bừng.

Tô Bách Hoa một lời nói toạc ra, mọi người mới kịp nhận thấy, Từ Vũ mặt mũi thanh tú, ngũ quan tinh xảo, mặt dù cố ý bôi bẩn mấy nơi trên gương mặt, nhưng không che dấu được làn da trắng mịn, thân thể hắn ốm yếu, giả làm nam trang, nay lộ rõ là nữ nhân, thì càng thấy hợp lý.

- Hừm, cũng không hẳn, Bách Hoa Đường của ngươi không phải còn tính thu đệ tử nam sao? Hạ Vân Đường của ta cũng có thể thu đệ tử nữ vậy!

Tô Bách Hoa đầy mặt đều là nụ cười, cũng không thèm để ý đến Hạ Vân Tử, nếu không có gì ngoài ý muốn, chuyện Từ Vũ bái nhập Bách Hoa Đường là chắc chắn rồi, còn hai tên đệ tử nam kia, mặc kệ bọn hắn như chó giành đồ ăn đi.

Thấy Hạ Vân Tử lải nhải mãi không thôi, Hoàng Long chân nhân cau mày, lớn tiếng:

- Chuyện này khoan hãy bàn, ta phải lên Kỳ Lân phong, bẩm báo cho lão tổ tông, chờ hắn định đoạt.

Nghe thấy vậy, mấy người Tô Bách Hoa giật mình, trong lòng kêu khổ, lão tổ tông đã bế quan ở trên Kỳ Lân phong cả trăm năm, chẳng còn nhúng tay vào tục sự, “chuyện vặt” nho nhỏ này đừng có đi phiền lão nhân gia mà.

Vạn nhất lão tổ tông sinh lòng mến tài, thu hết bọn hắn làm quan môn đệ tử chẳng phải mất phần của mình. Nhưng quyết định của chưởng giáo, không cho phép bọn hắn phản đối.

Biết được Từ Vũ là con gái, những đệ tử đêm qua nằm gần Tần Hạo Hiên lập tức cho hắn ánh mắt quỷ dị, tại sao mình không có phúc ôm một em gái tư chất tử chủng cả đêm nhỉ?

Rất nhanh, chuyện xì xào về Tần Hạo Hiên và Từ Vũ bị bọn hắn túm tụm truyền cho nhau, những ánh mắt mập mờ hâm mộ đố kỵ nhao nhao nhìn về phía Tần Hạo Hiên.

Ánh mắt của Trương Cuồng và Mộ Dung Siêu nhìn về phía Tần Hạo Hiên đã biến thành phức tạp, vạn nhất Từ Vũ nhớ đến ân tình che chở đêm hôm qua, sau này bảo vệ hắn, thì khó mà ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện