Thái Sơ
Chương 35: Tâm tính của thiếu niên
Hoàng Ly nhìn lướt qua những người khác ở trong phòng tạm giam rồi nói với vẻ lạnh nhạt:
- Sau khi ra ngoài, hãy nhớ kỹ môn quy của Thái Sơ. Nếu không thì kế tiếp chính là các ngươi...
Mấy tên già đời nhao nhao rụt cổ, gật đầu không ngừng. Si Hỏa viện! Vậy đời này không thể lật người, trở thành thằng ngốc cả ngày chảy nước dãi, hơn nữa phải lao động cho Thái Sơ cho đến chết.
Tần Hạo Hiên đi ra Cấm Bế sơn, lại nhìn thấy mặt trời, bèn thở ra một hơi. Mấy ngày này ở trong hầm nham tương đã hấp thu rất nhiều dược lực. Mặc dù bây giờ không có địa nhiệt. Nhưng khô nóng trong cơ thể cũng không khó chịu như lúc đi vào.
Trở lại Liên Điền cốc, nhìn thấy bên ngoài ký túc xá của Trương Cuồng ngựa xe như nước, rộn rộn ràng ràng, vô cùng nào nhiệt.
Vì muốn lộ ra cảm giác ưu việt của đệ tử có hạt giống tốt. Sau khi Tần Hạo Hiên bị giam ngày thứ hai, tông môn đã cho ba tên đệ tử hạt giống màu tím và hai tên đệ tử hạt giống màu xám có ký túc xá riêng, không cần ở ký túc xá chung.
Bây giờ, Trương Cuồng đang hớn hở, được nịnh nọt tầng tầng lớp lớp. Mặc dù trên mặt gã đang cười, nhưng vẻ kiêu căng nhìn một lần là thấy hết.
- Chúc mừng Trương sư đệ, tu tiên bảy ngày đã cắm rễ, phá kỉ lục cắm rễ nhanh nhất của Thái Sơ giáo chúng ta, xưa nay chưa từng có.
- Năm đó, chưởng giáo đương nhiệm Hoàng Long chân nhân cũng phải mất hai mươi ngày mới cắm rễ thành công, tốc độ của sư đệ chẳng những nhanh hơn Hoàng Long chân nhân, mà còn hất ra hai tên đệ tử hạt giống màu tím khác, đúng là khó lường.
...
Sau một trận nịnh nọt, một sư huynh chưa chen lời vào được cũng vội vàng, không để ý những người khác đang nịnh nọt thoải mái, lập tức lấy ra quà biếu đã chuẩn bị trước.
- Trương sư đệ! Đây là khoai do huynh tự trồng, hương vị ngon hơn màn thầu đệ hay ăn, linh khí cũng nhiều hơn ngũ cốc bình thường.
Trương Cuồng không khách khí nhận lấy cái sọt, rồi nói một tiếng cảm ơn, lập tức nhấc lên một cơn sóng tặng lễ.
- Chỉ là lễ mọn, không nhiều, mong Trương sư đệ nhận cho.
- Đây là một gốc nhân sâm ba mươi năm, dùng để pha trà, có công hiệu dưỡng khí, khi nào Trương sư đệ luyện công mệt mỏi thì hãy lấy ra dùng.
- Sư đệ nhập môn không lâu, chắc chưa có đan lô vừa ý? Đan lô này dùng Thanh Đồng luyện chế, pha vào một ít Bí Ngân, có thể khóa lại dược lực tốt hơn đan lô bằng sắt bình thường.
- Trương sư đệ, đây là Tụ Linh Đan do sư huynh luyện chế, sau khi dùng có thể tăng tốc linh lực khôi phục...
Trông thấy người khác tặng lễ càng ngày càng quý, một ít lễ bình thường đều không có mặt mũi đưa tặng. Vì lấy lòng đệ tử có hạt giống màu tím có tiền đồ nhất này, thậm chí có người lấy ra vốn liếng của mình, chỉ trông thấy một người tay nhét vào ngực nửa ngày mới quyết định, nói:
- Sư huynh không có gì tốt, viên linh phù này không tính là đồ gì hiếm thấy, nhưng chỉ cần truyền linh lực vào khởi động, thì có thể phát ra một đòn tương đương với một đòn toàn lực của cường giả Tiên Miêu cảnh thất diệp, lấy Trương sư đệ kỳ tài ngút trời, thì chắc chắn không dùng, nhưng đây cũng coi là chút tầm lòng của huynh.
Những người khác không ngờ, vì lấy lòng Trương Cuồng mà có người lại dùng linh phù quý giá như vậy làm quá biếu.
Đối với những đệ tử tạp dịch thực lực thấp, không có tiền đồ như bọn họ mà nói, thì lúc nguy nan có một viên linh phù thậm chí có thể cứu mạng
Trương Cuông thấy nịnh nọt và quà của mấy sư huynh này, thì thu hết, nhận hết. Trong mắt gã, những đệ tử tạp dịch này dùng một ít đồ giá rẻ, đã có được ấn tượng tốt của mình, thì bọn họ không những lỗ vốn, mà còn kiếm bộn. Nếu không phải mình mới nhập môn vài ngày, thì những vật này sao lọt vào mắt.
Cảnh này rơi vào trong mắt Tần Hạo Hiên vừa mới bị giam trở về. Đáy lòng âm thầm khuyên bảo mình, nhất định phải chăm chỉ tu luyện. Trương Cuồng bảy ngày cắm rễ, sau này nhất định phải đi Tuyệt Tiên Độc Cốc tìm một ít thiên tài địa bảo, tốt nhất học một ít thuật luyện đan, thế thì thiên tài địa bảo hiếm thấy không bị mình chà đạp như trâu ăn cỏ.
Trương Cuồng đang đắc chí thì nhìn thấy Tần Hạo Hiên. Trong ánh mắt lóe lên một tia kiêng kị, thế mà tên này không chết?
Tốt! Rất tốt! Nếu trước đây ta không để ngươi vào mắt, nhưng bây giờ ta đã cắm rễ. Chỉ cần nảy mầm, lại học một ít tiên thuật lợi hại, nhất định có thể đánh bại hắn.
Dù nói thế nào, thì ta là hạt giống màu tím, mà Tần Hạo Hiên là hạt giống kém nhất.
Mặc dù Tần Hạo Hiên hiểu lí lẽ tiến thối, nhưng vẫn là tâm tính thiếu niên, nên có tính tình của người trẻ tuổi. Hắn trông thấy dáng vẻ đắc chí của Trương Cuồng, tất nhiên không thể để ngày vui của đối phương dễ chịu, có thể khiến đối phương ngột ngạt, tuyệt đối không buông tha cơ hội này.
- Ta nói Trương Cuồng...
Tiếng của Tần Hạo Hiên đưa đến chú ý của đám người bên cạnh Trương Cuồng:
- Lúc ta đi ra, thì đội chấp pháp đã tuyên án Viên Sơn Tượng, phế bỏ tu vi biến thành ngu dại, đưa vào Si Hỏa viện làm lao động. Ngươi và đám người bên cạnh ngươi nên chút ý một chút, cố học tốt môn quy của Thái Sơ.
Cái gì? Trên mặt đám người xoay quanh Trương Cuồng nịnh nọt, nhao nhạo hiện lên vẻ sợ hãi. Viên Sơn Tượng bị phế rồi? Hạt giống màu tím cũng không bảo vệ được?
Sắc mặt Trương Cuồng trở nên lạnh lẽo, mình đã chào hỏi trước với người Chấp Pháp đường. Chuyện của Viên Sơn Tượng thì mình cũng đã ra sức, nhưng quả thật không cứu được, vốn định sau ngày trấn an người Viên gia một vút, không ngờ lúc này Tần Hạo Hiên lại chạy đến phá.
Chuyện xảy ra ở chỗ Trương Cuồng, cũng rơi vào trong mắt đám người Từ Vũ và Lý Tĩnh cách đó không xa. Từ Vũ cười, liên tục vỗ tay. Điều này khiến tất cả những người muốn giúp Trương Cuồng, để rút ngắn quan hệ, trước khi làm chuyện gì cũng phải cân nhắc một chút.
Lý Tĩnh thong dong bình tĩnh, nhưng trong lòng lại âm thầm lo lắng, cùng là đệ tử hạt giống màu tím, Trương Cuồng bảy ngày cắm rễ, đổi mới kỷ lục cắm rễ nhanh nhất của Thái Sơ giáo, mà mình chưa cắm rễ, ở chỗ này đã bị Trương Cuồng kéo dài khoảng cách, nếu như khoảng cách này tiếp tục bị kéo dài, thì sau này mình ở trong tông môn, sao có thể có được vị trí chưởng giáo.
Nhất định phải mau cắm rễ sau đó tranh thủ làm người nảy mầm đầu tiên. Thừa dịp chênh lệch bây giờ chưa lớn, cố gắng đuổi theo rồi vượt qua gã.
Ánh mắt của Từ Vũ lại nhìn Tần Hạo Hiên ở trong hầm nham tương mấy ngày, quần áo tả tơi, cộng thêm gầy đi với vẻ phức tạp. Trong lòng hơi khó nhịu, lại trông thấy Tần Hạo Hiên nhìn Trương Cuồng với ánh mắt khiêu khích, thì hơi lo lắng.
Bây giờ, Trương Cuồng chưa nảy mầm, đã phái người đi bắt nạt Tần Hạo Hiên. Đến khi Trương Cuồng nảy mầm, chắc chắn sẽ không đơn giản chỉ phái người đi bắt nạt Tần Hạo Hiên.
Một đệ tử hạt giống màu tím, chắc chắc được tông môn trọng điểm bồi dưỡng. Còn Tần Hạo Hiên dù thế nào đi nữa thì cũng là một đệ tử hạt giống kém. Dù Tần Hạo Hiên có cố gắng, nhưng thành tựu tương lai cũng kém hơn Trương Cuồng. Hơn nữa, Trương Cuồng có thể ở bảy ngày cắm rễ, lấy trạng thái trước mắt, thì tư chất của gã thậm chí cao hơn mình và Lý Tĩnh.
Đến khi Trương Cuồng học được linh pháp lợi hại, thì đừng nói là Tần Hạo Hiên, dù là mình cũng không sống thoải mái.
Nhớ đến lúc mới lên Đại Tự sơn, dưới sự bảo vệ của Tần Hạo Hiên nên mình mới được ngủ yên. Từ Vũ hạ quyết tâm, dù thế nào cũng không thể để Trương Cuồng bắt nạt Tần Hạo Hiên.
Người đi sau lưng Lý Tĩnh cũng hiện lên câu hỏi, rằng mình có đi theo đúng người không. Nếu như sau này Lý Tĩnh sống không thoải mái, thì người làm tiểu đệ như bọn họ cũng khó nổi bật.
Từ Vũ nhìn thấy Tần Hạo Hiên bèn tiến lên đón, rồi quan sát Tần Hạo Hiên từ trên xuống dưới một lát, rồi hỏi:
- Huynh không sao chứ?
- Huynh rất khỏe, trên Cấm Đoán sơn có ăn có uống, còn không có người quấy rấy huynh thanh tu.
Từ Vũ bèn cười, chợt nhìn về phía Trương Cuồng, rồi hơi lo lắng thở dài một tiếng:
- Muội chưa cắm rễ.
- Không cắm rễ thì không cắm rễ thôi, còn nhiều thời gian mà.
Biểu lộ của Tần Hạo Hiên khá nhẹ nhõm, rồi an ủi Từ Vũ vài câu, nói:
- Không nên chậm trễ thời gian ở chỗ này, huynh rất khỏe, muội mau về tu luyện đi.
Từ Vũ bị Trương Cuồng kích thích nên gật đầu, vì không muốn bị hất ra quá xa, nàng nên về phòng mình tu luyện, còn Lý Tĩnh bên cạnh cũng tiến lên đón.
Nhìn Tần Hạo Hiên hô hấp đều đặn, nếu như không phải tình báo nói hắn bị thương, thì gã sẽ không tin Tần Hạo Hiên bị tu sĩ Tiên Miêu cảnh ngũ diệp đánh một chưởng, không tin Tần Hạo Hiên chỉ hơi khỏe hơn người bình thường lại đánh một đám Tiên Miêu cảnh hai ba diệp già đời đến mức dễ bảo, càng không thể tin được Tần Hạo Hiên có thể đánh gãy hai chân và một tay của một người tu tiên Tiên Miêu cảnh ngũ diệp, còn giày vò tên kia hàng ngày.
Tần Hạo Hiên! Rốt cuộc trên người ngươi có bí mật gì? Trong lòng Lý Tĩnh hiện lên vô số câu hỏi, nhưng mặt mày vẫn hiện lên nụ cười nhiệt tình, trông thấy quấn áo trên người Tần Hạo Hiên hơi rách rưới, bèn liếc mắt một cái, một tiểu đệ hiểu ý lập tức cởi quần áo trên người mình phủ lên người Tần Hạo Hiên. Nếu không phải Tần Hạo Hiên đã nhìn thấu con người Lý Tĩnh, đổi một người không biết thủ đoạn chiêu hiền đãi sĩ này, thì đã cảm động rớt nước mắt.
- Hôm này là ngày tốt Tần sư đệ ra hầm nham tương, ngu huynh và các huynh đệ kết nghĩa đã chờ nơi này đã lâu.
Lý Tĩnh bước đến, nở nụ cười, lôi kéo tay Tần Hạo Hiên, làm ra vẻ thân mật:
- Chúng ta đều đã nghe nói chuyện oai phong lẫm liệt của sư đệ ở trong hầm nham tương. Sư huynh ta bội phục sát đất. Những huynh đệ này của ta sau khi nghe nói cũng rất hâm mộ sư đệ, đều đến đây đón Tần sư đệ, chúc mừng Tần sư đệ bình yên vô sự ra hầm nham tương.
Cái gọi là đưa tay không đánh mặt tười cười. Mặc dù mình không có ấn tượng tốt với Lý Tĩnh, nhưng dù sao gã đã giúp mình, không nể mặt mũi thì hiện ra mình quá keo kệt, bèn hàn huyên với gã vài câu, rồi rút tay về, bị một người đàn ông nắm tay như thế, hắn cảm thấy không quen.
Lại nói, Mộ Dung Siêu đứng sau lưng Lý Tĩnh cũng trợn mắt, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, nào có vẻ hâm mộ gì.
- Lý sư huynh khách khí, sư đệ ở hầm nham tương bị ác nhân bắt nạt, nếu không có Lý sư huynh trượng nghĩa tương trợ, thì bây giờ thiếu cánh tay hay thiếu cái chân cũng khó nói.
Tần Hạo Hiên cười nhạt một tiếng, không kiêu ngạo không tự ti đáp lại Lý Tĩnh.
Mà náo nhiệt bên Trương Cuồng cũng dần phai nhạt, ánh mắt cũng nhìn sang bên Lý Tính và Tần Hạo Hiên, nghĩ đến Trương Cuồng đều có hiềm khích với Lý Tĩnh và Tần Hạo Hiên, một tiểu đệ muốn nịnh nọt bỗng nhiên nhanh trí, há miệng châm chọc:
- Đều là phế vật, còn nói nhảm nhiều như thế làm gì.
- Đúng vậy, đừng nhìn đều là hạt giống màu tím, nhưng hạt giống màu tím cũng có khác nhau.
Lập tức, các tiểu đệ của Trương Cuồng ai cũng không cam lòng yếu thế, nhao nhao châm chọc khiêu khích. Trương Cuồng nghe thấy lời châm chọc Lý Tĩnh, còn vui hơn khi được nịnh nọt, bèn cười ha hả.
Tần Hạo Hiên bị châm chọc, nhưng biểu hiện rất lạnh nhạt, nhưng khuôn mặt tươi cười của Lý Tĩnh đã thu lại. Các tiểu đệ của gã cũng trợn mắt, mắt thấy sắp bộc phát xung đột.
- Sau khi ra ngoài, hãy nhớ kỹ môn quy của Thái Sơ. Nếu không thì kế tiếp chính là các ngươi...
Mấy tên già đời nhao nhao rụt cổ, gật đầu không ngừng. Si Hỏa viện! Vậy đời này không thể lật người, trở thành thằng ngốc cả ngày chảy nước dãi, hơn nữa phải lao động cho Thái Sơ cho đến chết.
Tần Hạo Hiên đi ra Cấm Bế sơn, lại nhìn thấy mặt trời, bèn thở ra một hơi. Mấy ngày này ở trong hầm nham tương đã hấp thu rất nhiều dược lực. Mặc dù bây giờ không có địa nhiệt. Nhưng khô nóng trong cơ thể cũng không khó chịu như lúc đi vào.
Trở lại Liên Điền cốc, nhìn thấy bên ngoài ký túc xá của Trương Cuồng ngựa xe như nước, rộn rộn ràng ràng, vô cùng nào nhiệt.
Vì muốn lộ ra cảm giác ưu việt của đệ tử có hạt giống tốt. Sau khi Tần Hạo Hiên bị giam ngày thứ hai, tông môn đã cho ba tên đệ tử hạt giống màu tím và hai tên đệ tử hạt giống màu xám có ký túc xá riêng, không cần ở ký túc xá chung.
Bây giờ, Trương Cuồng đang hớn hở, được nịnh nọt tầng tầng lớp lớp. Mặc dù trên mặt gã đang cười, nhưng vẻ kiêu căng nhìn một lần là thấy hết.
- Chúc mừng Trương sư đệ, tu tiên bảy ngày đã cắm rễ, phá kỉ lục cắm rễ nhanh nhất của Thái Sơ giáo chúng ta, xưa nay chưa từng có.
- Năm đó, chưởng giáo đương nhiệm Hoàng Long chân nhân cũng phải mất hai mươi ngày mới cắm rễ thành công, tốc độ của sư đệ chẳng những nhanh hơn Hoàng Long chân nhân, mà còn hất ra hai tên đệ tử hạt giống màu tím khác, đúng là khó lường.
...
Sau một trận nịnh nọt, một sư huynh chưa chen lời vào được cũng vội vàng, không để ý những người khác đang nịnh nọt thoải mái, lập tức lấy ra quà biếu đã chuẩn bị trước.
- Trương sư đệ! Đây là khoai do huynh tự trồng, hương vị ngon hơn màn thầu đệ hay ăn, linh khí cũng nhiều hơn ngũ cốc bình thường.
Trương Cuồng không khách khí nhận lấy cái sọt, rồi nói một tiếng cảm ơn, lập tức nhấc lên một cơn sóng tặng lễ.
- Chỉ là lễ mọn, không nhiều, mong Trương sư đệ nhận cho.
- Đây là một gốc nhân sâm ba mươi năm, dùng để pha trà, có công hiệu dưỡng khí, khi nào Trương sư đệ luyện công mệt mỏi thì hãy lấy ra dùng.
- Sư đệ nhập môn không lâu, chắc chưa có đan lô vừa ý? Đan lô này dùng Thanh Đồng luyện chế, pha vào một ít Bí Ngân, có thể khóa lại dược lực tốt hơn đan lô bằng sắt bình thường.
- Trương sư đệ, đây là Tụ Linh Đan do sư huynh luyện chế, sau khi dùng có thể tăng tốc linh lực khôi phục...
Trông thấy người khác tặng lễ càng ngày càng quý, một ít lễ bình thường đều không có mặt mũi đưa tặng. Vì lấy lòng đệ tử có hạt giống màu tím có tiền đồ nhất này, thậm chí có người lấy ra vốn liếng của mình, chỉ trông thấy một người tay nhét vào ngực nửa ngày mới quyết định, nói:
- Sư huynh không có gì tốt, viên linh phù này không tính là đồ gì hiếm thấy, nhưng chỉ cần truyền linh lực vào khởi động, thì có thể phát ra một đòn tương đương với một đòn toàn lực của cường giả Tiên Miêu cảnh thất diệp, lấy Trương sư đệ kỳ tài ngút trời, thì chắc chắn không dùng, nhưng đây cũng coi là chút tầm lòng của huynh.
Những người khác không ngờ, vì lấy lòng Trương Cuồng mà có người lại dùng linh phù quý giá như vậy làm quá biếu.
Đối với những đệ tử tạp dịch thực lực thấp, không có tiền đồ như bọn họ mà nói, thì lúc nguy nan có một viên linh phù thậm chí có thể cứu mạng
Trương Cuông thấy nịnh nọt và quà của mấy sư huynh này, thì thu hết, nhận hết. Trong mắt gã, những đệ tử tạp dịch này dùng một ít đồ giá rẻ, đã có được ấn tượng tốt của mình, thì bọn họ không những lỗ vốn, mà còn kiếm bộn. Nếu không phải mình mới nhập môn vài ngày, thì những vật này sao lọt vào mắt.
Cảnh này rơi vào trong mắt Tần Hạo Hiên vừa mới bị giam trở về. Đáy lòng âm thầm khuyên bảo mình, nhất định phải chăm chỉ tu luyện. Trương Cuồng bảy ngày cắm rễ, sau này nhất định phải đi Tuyệt Tiên Độc Cốc tìm một ít thiên tài địa bảo, tốt nhất học một ít thuật luyện đan, thế thì thiên tài địa bảo hiếm thấy không bị mình chà đạp như trâu ăn cỏ.
Trương Cuồng đang đắc chí thì nhìn thấy Tần Hạo Hiên. Trong ánh mắt lóe lên một tia kiêng kị, thế mà tên này không chết?
Tốt! Rất tốt! Nếu trước đây ta không để ngươi vào mắt, nhưng bây giờ ta đã cắm rễ. Chỉ cần nảy mầm, lại học một ít tiên thuật lợi hại, nhất định có thể đánh bại hắn.
Dù nói thế nào, thì ta là hạt giống màu tím, mà Tần Hạo Hiên là hạt giống kém nhất.
Mặc dù Tần Hạo Hiên hiểu lí lẽ tiến thối, nhưng vẫn là tâm tính thiếu niên, nên có tính tình của người trẻ tuổi. Hắn trông thấy dáng vẻ đắc chí của Trương Cuồng, tất nhiên không thể để ngày vui của đối phương dễ chịu, có thể khiến đối phương ngột ngạt, tuyệt đối không buông tha cơ hội này.
- Ta nói Trương Cuồng...
Tiếng của Tần Hạo Hiên đưa đến chú ý của đám người bên cạnh Trương Cuồng:
- Lúc ta đi ra, thì đội chấp pháp đã tuyên án Viên Sơn Tượng, phế bỏ tu vi biến thành ngu dại, đưa vào Si Hỏa viện làm lao động. Ngươi và đám người bên cạnh ngươi nên chút ý một chút, cố học tốt môn quy của Thái Sơ.
Cái gì? Trên mặt đám người xoay quanh Trương Cuồng nịnh nọt, nhao nhạo hiện lên vẻ sợ hãi. Viên Sơn Tượng bị phế rồi? Hạt giống màu tím cũng không bảo vệ được?
Sắc mặt Trương Cuồng trở nên lạnh lẽo, mình đã chào hỏi trước với người Chấp Pháp đường. Chuyện của Viên Sơn Tượng thì mình cũng đã ra sức, nhưng quả thật không cứu được, vốn định sau ngày trấn an người Viên gia một vút, không ngờ lúc này Tần Hạo Hiên lại chạy đến phá.
Chuyện xảy ra ở chỗ Trương Cuồng, cũng rơi vào trong mắt đám người Từ Vũ và Lý Tĩnh cách đó không xa. Từ Vũ cười, liên tục vỗ tay. Điều này khiến tất cả những người muốn giúp Trương Cuồng, để rút ngắn quan hệ, trước khi làm chuyện gì cũng phải cân nhắc một chút.
Lý Tĩnh thong dong bình tĩnh, nhưng trong lòng lại âm thầm lo lắng, cùng là đệ tử hạt giống màu tím, Trương Cuồng bảy ngày cắm rễ, đổi mới kỷ lục cắm rễ nhanh nhất của Thái Sơ giáo, mà mình chưa cắm rễ, ở chỗ này đã bị Trương Cuồng kéo dài khoảng cách, nếu như khoảng cách này tiếp tục bị kéo dài, thì sau này mình ở trong tông môn, sao có thể có được vị trí chưởng giáo.
Nhất định phải mau cắm rễ sau đó tranh thủ làm người nảy mầm đầu tiên. Thừa dịp chênh lệch bây giờ chưa lớn, cố gắng đuổi theo rồi vượt qua gã.
Ánh mắt của Từ Vũ lại nhìn Tần Hạo Hiên ở trong hầm nham tương mấy ngày, quần áo tả tơi, cộng thêm gầy đi với vẻ phức tạp. Trong lòng hơi khó nhịu, lại trông thấy Tần Hạo Hiên nhìn Trương Cuồng với ánh mắt khiêu khích, thì hơi lo lắng.
Bây giờ, Trương Cuồng chưa nảy mầm, đã phái người đi bắt nạt Tần Hạo Hiên. Đến khi Trương Cuồng nảy mầm, chắc chắn sẽ không đơn giản chỉ phái người đi bắt nạt Tần Hạo Hiên.
Một đệ tử hạt giống màu tím, chắc chắc được tông môn trọng điểm bồi dưỡng. Còn Tần Hạo Hiên dù thế nào đi nữa thì cũng là một đệ tử hạt giống kém. Dù Tần Hạo Hiên có cố gắng, nhưng thành tựu tương lai cũng kém hơn Trương Cuồng. Hơn nữa, Trương Cuồng có thể ở bảy ngày cắm rễ, lấy trạng thái trước mắt, thì tư chất của gã thậm chí cao hơn mình và Lý Tĩnh.
Đến khi Trương Cuồng học được linh pháp lợi hại, thì đừng nói là Tần Hạo Hiên, dù là mình cũng không sống thoải mái.
Nhớ đến lúc mới lên Đại Tự sơn, dưới sự bảo vệ của Tần Hạo Hiên nên mình mới được ngủ yên. Từ Vũ hạ quyết tâm, dù thế nào cũng không thể để Trương Cuồng bắt nạt Tần Hạo Hiên.
Người đi sau lưng Lý Tĩnh cũng hiện lên câu hỏi, rằng mình có đi theo đúng người không. Nếu như sau này Lý Tĩnh sống không thoải mái, thì người làm tiểu đệ như bọn họ cũng khó nổi bật.
Từ Vũ nhìn thấy Tần Hạo Hiên bèn tiến lên đón, rồi quan sát Tần Hạo Hiên từ trên xuống dưới một lát, rồi hỏi:
- Huynh không sao chứ?
- Huynh rất khỏe, trên Cấm Đoán sơn có ăn có uống, còn không có người quấy rấy huynh thanh tu.
Từ Vũ bèn cười, chợt nhìn về phía Trương Cuồng, rồi hơi lo lắng thở dài một tiếng:
- Muội chưa cắm rễ.
- Không cắm rễ thì không cắm rễ thôi, còn nhiều thời gian mà.
Biểu lộ của Tần Hạo Hiên khá nhẹ nhõm, rồi an ủi Từ Vũ vài câu, nói:
- Không nên chậm trễ thời gian ở chỗ này, huynh rất khỏe, muội mau về tu luyện đi.
Từ Vũ bị Trương Cuồng kích thích nên gật đầu, vì không muốn bị hất ra quá xa, nàng nên về phòng mình tu luyện, còn Lý Tĩnh bên cạnh cũng tiến lên đón.
Nhìn Tần Hạo Hiên hô hấp đều đặn, nếu như không phải tình báo nói hắn bị thương, thì gã sẽ không tin Tần Hạo Hiên bị tu sĩ Tiên Miêu cảnh ngũ diệp đánh một chưởng, không tin Tần Hạo Hiên chỉ hơi khỏe hơn người bình thường lại đánh một đám Tiên Miêu cảnh hai ba diệp già đời đến mức dễ bảo, càng không thể tin được Tần Hạo Hiên có thể đánh gãy hai chân và một tay của một người tu tiên Tiên Miêu cảnh ngũ diệp, còn giày vò tên kia hàng ngày.
Tần Hạo Hiên! Rốt cuộc trên người ngươi có bí mật gì? Trong lòng Lý Tĩnh hiện lên vô số câu hỏi, nhưng mặt mày vẫn hiện lên nụ cười nhiệt tình, trông thấy quấn áo trên người Tần Hạo Hiên hơi rách rưới, bèn liếc mắt một cái, một tiểu đệ hiểu ý lập tức cởi quần áo trên người mình phủ lên người Tần Hạo Hiên. Nếu không phải Tần Hạo Hiên đã nhìn thấu con người Lý Tĩnh, đổi một người không biết thủ đoạn chiêu hiền đãi sĩ này, thì đã cảm động rớt nước mắt.
- Hôm này là ngày tốt Tần sư đệ ra hầm nham tương, ngu huynh và các huynh đệ kết nghĩa đã chờ nơi này đã lâu.
Lý Tĩnh bước đến, nở nụ cười, lôi kéo tay Tần Hạo Hiên, làm ra vẻ thân mật:
- Chúng ta đều đã nghe nói chuyện oai phong lẫm liệt của sư đệ ở trong hầm nham tương. Sư huynh ta bội phục sát đất. Những huynh đệ này của ta sau khi nghe nói cũng rất hâm mộ sư đệ, đều đến đây đón Tần sư đệ, chúc mừng Tần sư đệ bình yên vô sự ra hầm nham tương.
Cái gọi là đưa tay không đánh mặt tười cười. Mặc dù mình không có ấn tượng tốt với Lý Tĩnh, nhưng dù sao gã đã giúp mình, không nể mặt mũi thì hiện ra mình quá keo kệt, bèn hàn huyên với gã vài câu, rồi rút tay về, bị một người đàn ông nắm tay như thế, hắn cảm thấy không quen.
Lại nói, Mộ Dung Siêu đứng sau lưng Lý Tĩnh cũng trợn mắt, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, nào có vẻ hâm mộ gì.
- Lý sư huynh khách khí, sư đệ ở hầm nham tương bị ác nhân bắt nạt, nếu không có Lý sư huynh trượng nghĩa tương trợ, thì bây giờ thiếu cánh tay hay thiếu cái chân cũng khó nói.
Tần Hạo Hiên cười nhạt một tiếng, không kiêu ngạo không tự ti đáp lại Lý Tĩnh.
Mà náo nhiệt bên Trương Cuồng cũng dần phai nhạt, ánh mắt cũng nhìn sang bên Lý Tính và Tần Hạo Hiên, nghĩ đến Trương Cuồng đều có hiềm khích với Lý Tĩnh và Tần Hạo Hiên, một tiểu đệ muốn nịnh nọt bỗng nhiên nhanh trí, há miệng châm chọc:
- Đều là phế vật, còn nói nhảm nhiều như thế làm gì.
- Đúng vậy, đừng nhìn đều là hạt giống màu tím, nhưng hạt giống màu tím cũng có khác nhau.
Lập tức, các tiểu đệ của Trương Cuồng ai cũng không cam lòng yếu thế, nhao nhao châm chọc khiêu khích. Trương Cuồng nghe thấy lời châm chọc Lý Tĩnh, còn vui hơn khi được nịnh nọt, bèn cười ha hả.
Tần Hạo Hiên bị châm chọc, nhưng biểu hiện rất lạnh nhạt, nhưng khuôn mặt tươi cười của Lý Tĩnh đã thu lại. Các tiểu đệ của gã cũng trợn mắt, mắt thấy sắp bộc phát xung đột.
Bình luận truyện