Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 24: 24: Vào Núi Gặp Ma Hạ




 
 
Trong nháy mắt đã bảy ngày trôi qua.

 
Từ khi lên núi bắt đầu, kỳ thật Bạch Nhạc càng giống như một người làm việc vặt, thời điểm gặp được Yêu thú, cũng không cần hắn xuất thủ, thậm chí thời điểm phân giải thi thể, xử lý tài liệu Yêu thú, hắn cũng không giúp được gì.

 
Việc duy nhất có thể trợ giúp cả đội, chính là đốn củi, nhóm lửa, nấu cơm!
 
Mặc dù Dương Nghiên có tâm giao hảo với Bạch Nhạc, nhưng trong một đội ngũ như thế, dù sao cũng không phải một mình hắn có thể định đoạt.

Huống chi nếu ngay cả việc vặt vãnh như vậy cũng không làm, như vậy còn có lý do gì phân cho Bạch Nhạc, dù chỉ là một chút xíu chỗ tốt?
 
Đương nhiên trên thực tế, Bạch Nhạc đối với cái này cũng vui vẻ chịu đựng.

 
Lúc trước bản thân Bạch Nhạc là tạp dịch, loại việc vặt này đối với hắn mà nói, không có bất kỳ độ khó gì, hơn nữa cũng không cảm thấy mất mặt.

 
Mấu chốt nhất là, ở trong quá trình này, Bạch Nhạc có thể từ trên thân những người khác hấp thu kinh nghiệm cùng tri thức.

 
Vô luận là quen thuộc tập tính của các loại Yêu thú, vị trí yếu hại, hay phân giải thi thể, xử lý vật liệu Yêu thú, đây đều là đồ vật trước đó Bạch Nhạc chưa hề tiếp xúc qua, đối với đám người Dương Nghiên mà nói là đồ vật thường thức, nhưng đối với Bạch Nhạc đều là kinh nghiệm đáng giá học tập.

 
Xuất thân tầng dưới chót, ưu điểm lớn nhất của Bạch Nhạc ở chỗ này, nguyện ý liều mạng học tập bất luận kiến thức gì hữu dụng với mình.

 
Từ ban đầu chỉ là đốn củi nhóm lửa, càng về sau bắt đầu giúp đỡ xử lý thi thể Yêu thú, Bạch Nhạc rất giỏi chịu khó, kể từ đó, cho dù là Đinh Tuấn nguyên bản nhìn Bạch Nhạc không vừa mắt, cũng không tiện lại làm khó Bạch Nhạc.

 
- Bạch sư đệ, tay nghề của ngươi thật quá tốt, nếu thực lực mạnh hơn chút nữa, sư tỷ cũng sẽ động tâm a.

 
Từ trên tay Bạch Nhạc tiếp nhận thịt của Hổ Kiếm Nha vừa nấu chín, Liễu Như Tân cười nhẹ trêu ghẹo.

 
- Liễu sư muội, lời này ta nhớ kỹ thay ngươi! Đừng nhìn thực lực của Bạch Nhạc bây giờ không mạnh, nhưng thiên phú tuyệt đối không kém, ta xem không đến mấy năm, hắn có thể mở ra Linh Phủ, đến lúc đó ngươi và Bạch sư đệ kết làm đạo lữ, cũng là một đoạn giai thoại.

 
Dương Nghiên cười ha ha, trêu chọc Liễu Như Tân.


 
Liễu Như Tân mỉm cười nhìn Bạch Nhạc, cũng không có phản đối.

 
Bạch Nhạc cười hì hì một tiếng, tính tình vốn thoải mái, biết mọi người đang trêu đùa hắn, cũng không để ý thuận miệng nói.

 
- Vậy thì tốt, có thể được Liễu sư tỷ ưu ái, tiểu đệ cầu còn không được, nhưng chỉ mong ngày sau Liễu sư tỷ không nên đổi ý mới tốt.

 
- Phi, đẹp mặt ngươi a!
 
Liễu Như Tân nhẹ gắt một cái, mắt thấy không trêu chọc được Bạch Nhạc, liền không tiếp tục dây dưa nữa.

 
Này chỉ là trêu đùa, mọi người không có coi là thật, chỉ là ai cũng không chú ý tới, trong mắt Phong Thần lại lộ ra một tia hàn ý.

 
- Đúng rồi, Bạch sư đệ, còn không có hỏi qua, ngươi tu luyện công pháp gì, sao mấy ngày nay không thấy ngươi tu luyện, không phải là đang mượn cơ hội lười biếng chứ?
 
Lời nói xoay chuyển, Liễu Như Tân hỏi.

 
Nâng lên cái này, Bạch Nhạc không khỏi nhún vai.

 
- Liễu sư tỷ, cũng không phải ta lười biếng không muốn tu luyện, chỉ là ta tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết, một khi tu luyện toàn thân đau nhức kịch liệt, rất lâu không thể khôi phục, bây giờ ở trong núi, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, ta không dám làm loạn.

 
- Linh Tê Kiếm Quyết? Bạch sư đệ, sao ngươi lại chọn công pháp này chứ.

 
Nghe đến nơi này, Liễu Như Tân cũng không nhịn được có chút nhíu mày.

 
- Trách không được ngươi không tu luyện, môn công pháp này, căn bản chính là hố người.

Lần này nếu thuận lợi, lúc trở về hẳn có thể phân cho ngươi không ít điểm cống hiến, ngươi sớm đổi một môn công pháp khác đi.

 
- Đa tạ sư tỷ nhắc nhở, ta hiểu được.


 
Bạch Nhạc tự nhiên minh bạch Liễu Như Tân có ý tốt, bất quá loại chuyện này, Bạch Nhạc không có hứng thú giải thích.

 
Bạch Nhạc nói nhẹ nhõm, là bởi vì hắn không cảm thấy Linh Tê Kiếm Quyết kém cỏi, hơn nữa từ tâm tính mà nói, Bạch Nhạc chưa từng cảm thấy mình kém ai.

 
Nhưng rơi vào trong tai đám người Liễu Như Tân, lại hoàn toàn hiểu sai ý, dù sao loại công pháp như Linh Tê Kiếm Quyết, vốn rất khó tu luyện, rất nhiều đệ tử thường thường mấy tháng cũng khó mà nhập môn, Bạch Nhạc tuyển môn công pháp này, không có cách nào tu luyện tự nhiên là bình thường.

 
Mấu chốt nhất là, trong lúc vô tình Bạch Nhạc nói, lại để đánh giá của mấy người giảm lớn với hắn.

 
Lúc đầu Liễu Như Tân nhìn thấy thái độ của Dương Nghiên đối với Bạch Nhạc, nguyên bản trong lòng cũng ôm một chút ý nghĩ, nếu không cũng không mở miệng trêu chọc.

Chỉ là nghe Bạch Nhạc tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết, liền triệt để tắt ý nghĩ này.

 
Thậm chí xem như Dương Nghiên, trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.

 
Linh Tê Kiếm Quyết ở trong tông môn thanh danh rất lớn, phàm là có chút bối cảnh, trước khi chọn lựa công pháp đều sẽ được nhắc nhở, tuyệt đối sẽ không chọn công pháp gân gà như vậy.

 
Nếu Bạch Nhạc thật có quan hệ với Từ trưởng lão, không có đạo lý sai lầm sơ đẳng như vậy.

 
Giải thích duy nhất chính là, có lẽ Bạch Nhạc thật không có bất kỳ bối cảnh gì, chỉ là vận khí tốt được Từ trưởng lão ban ân một chút mà thôi.

 
- Chúng ta rời địa phương dò xét đã không gần, nếu đi tiếp nữa, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm, ta thấy không bằng ngày mai liền trở về đi.

 
Đột nhiên, Phong Thần một mực không nói lời nào lại mở miệng nói.

 
Nghe vậy, mấy người không khỏi nao nao.

 
Mặc dù bây giờ cũng coi như xâm nhập hậu sơn, nhưng trên thực tế xuất hiện Yêu thú vẫn chỉ là Yêu thú cấp ba, dựa theo thực lực của mấy người, đủ để tự vệ.


 
Phải biết trước đó săn giết Yêu thú, đều chỉ là một chút Yêu thú cấp một cấp hai, cũng không đáng tiền, thật muốn đạt được lợi ích, làm sao cũng phải săn giết một vài Yêu thú cấp ba mới được, lúc này đột nhiên nói trở về, có chút không có đạo lý a.

 
Chỉ là vừa nghĩ lại, mấy người liền hiểu ý tứ của Phong Thần, đây là không muốn mang Bạch Nhạc chơi a.

 
Trước đó ngầm đồng ý Bạch Nhạc đi theo, kỳ thật chủ yếu vẫn là bởi vì từ thái độ của Dương Nghiên, phát giác thân phận của Bạch Nhạc có thể có chút khác biệt! Nhưng hôm nay biết Bạch Nhạc tu luyện là Linh Tê Kiếm Quyết, khả năng không có bối cảnh gì, tự nhiên không nguyện ý mang theo vướng víu như Bạch Nhạc để chia lợi ích.

 
Trên thực tế, cho dù là Bạch Nhạc, giờ khắc này cũng đã nhận ra bầu không khí dị dạng.

 
Chung quy là người tâm tư linh xảo, chỉ hơi suy nghĩ một chút, Bạch Nhạc liền mờ mờ ảo ảo đoán được đại khái, trong lòng càng lạnh lẽo.

 
Xem như vì lợi ích, nhưng những người này trở mặt cũng quá nhanh đi.

 
Nguyên lai những thiên tài ngoại môn này diễn xuất, kỳ thật không khác mập mạp và những đệ tử tạp dịch kia bao nhiêu.

 
Tình người ấm lạnh, không ngoài như vậy.

 
Trong lòng chuyển qua vô số suy nghĩ, Dương Nghiên cuối cùng vẫn không nắm chắc được quan hệ giữa Bạch Nhạc và Từ trưởng lão, trầm ngâm một chút lúc này mới lên tiếng.

 
- Ta thấy nên đợi thêm hai ngày đi, muốn đổi lấy một môn công pháp khác, cần điểm cống hiến cũng không ít, săn giết hai con Yêu thú cấp ba, mới có thể phân cho Bạch sư đệ đủ điểm cống hiến.

Chúng ta cẩn thận một chút, sẽ không có nguy hiểm quá lớn.

 
Nghe hắn nói, người bên ngoài còn không có tỏ thái độ, Bạch Nhạc đã trực tiếp mở miệng nói.

 
- Không cần, đa tạ hảo ý của Dương sư huynh! Chỉ là Yêu thú cấp ba với ta mà nói, quá nguy hiểm.

 
Bạch Nhạc dừng một chút, tiếp tục nói.

 
- Mấy vị sư huynh có thể thử một chút, nhưng ta nhát gan không dám tham dự, sáng sớm ngày mai tự ta trở về là được.

 
Trước đó có thể cùng những người này cười cười nói nói, nhưng một khi phát hiện ý đồ của đối phương, Bạch Nhạc lại một chút do dự cũng không có, trực tiếp biểu lộ thái độ.

 
Mặc dù thực lực còn yếu, nhưng tính tình của Bạch Nhạc kiêu ngạo bực nào? Thời điểm làm tạp dịch, đối mặt mập mạp khi nhục cũng không khuất phục, huống chi là hiện tại.


 
Săn giết hai con Yêu thú cấp ba mới có thể chia đủ điểm cống hiến? Coi Bạch Nhạc ta là ăn xin sao?
 
Lời đã nói đến loại trình độ này, lưu lại nữa, chẳng phải chứng minh mặt dạn mày dày chiếm tiện nghi của người ta, chỉ có thể càng để cho người ta xem thường! Loại chuyện này, có lẽ người khác sẽ làm, nhưng Bạch Nhạc lại tuyệt đối không làm được.

 
Có một số việc có thể thỏa hiệp, nhưng có chút kiêu ngạo tuyệt đối không thể lùi bước.

 
Bạch Nhạc lời nói uyển chuyển, nhưng trên thực tế mấy người đều không phải người ngu, tự nhiên nghe ra chân ý.

 
Giờ khắc này, dù cho là Dương Nghiên cùng Liễu Như Tân cũng không nhịn được có chút xấu hổ.

 
Dù sao Bạch Nhạc là Dương Nghiên mang tới, mà lời vừa rồi lại là Liễu Như Tân gợi lên, đang tính toán có nên nói vài lời đến hòa hoãn không khí hay không, thì trên đỉnh đầu mấy người, một thanh âm mang theo vài phần ngạo mạn và mỉa mai đột nhiên truyền đến.

 
- Cái danh môn chính phái rắm chó gì, bất quá là ngụy quân tử bụng dạ hẹp hòi, ta nhổ vào!
 
- Người nào?
 
Đột nhiên nghe được thanh âm của đối phương, trong lòng mọi người kinh hãi, vội vàng nắm chặt kiếm, đồng thời nhìn lại trên cây, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn trương.

 
- Gia gia đang ngủ, lại bị những ngụy quân tử các ngươi đánh thức, sự tình không biết xấu hổ như vậy, ngay cả người trong Ma Môn chúng ta cũng chưa chắc làm ra được, nhưng các ngươi còn có thể nói lẽ thẳng khí hùng như thế!
 
Đối phương vẫn chưa hiện thân, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ.

 
Nhưng những lời này, lại khiến mọi người đồng thời biến sắc!
 
Ma Môn! ! !
 
Chính tà bất lưỡng lập, người trong Huyền Môn gặp được đệ tử Ma Môn, cho tới bây giờ đều chỉ có một chữ "giết"!
 
Nhưng đồng dạng, bên kia cũng giống như vậy a!
 
Người trong Ma Môn ở dưới Đạo Lăng Thiên Tông và tông môn chính đạo chèn ép, đã sớm nhiều năm không hiện thế.

 
Ai có thể nghĩ tới, lại có người Ma Môn xuất hiện ở trong hậu sơn của Linh Tê Kiếm Tông, hơn nữa vừa lúc bị bọn hắn đụng phải.

 
Mấu chốt nhất là, cho tới giờ khắc này, bọn hắn còn không phát hiện được khí tức của đối phương, hiển nhiên thực lực của đối phương vượt xa mấy người bọn họ, đây mới thực sự là sự tình đòi mạng a!
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện