Chương 80
Editor: Sunn & Mứt Chanh
Thẩm Tân Di trong lúc ngủ có cảm giác tóc nàng bị người nào đó đùa nghịch tới đùa nghịch lui, lúc nàng còn đang mơ mơ màng màng, rối rắm giữa việc 'ngủ tiếp' hay 'đánh chết người dám động vào tóc nàng rồi lại ngủ tiếp', cuối cùng vẫn không thắng nổi cơn buồn ngủ xâm nhập, mê man ngủ thiếp đi mất.
Bị giam cầm vẫn có chỗ tốt, ban đầu nàng là Thái Tử Phi mỗi ngày đều phải dậy sớm xử mọi việc trong phủ nhưng giờ đây hoàn toàn không cần lo lắng, vì thế nàng ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Chuyện đầu tiên sau khi nàng thức dậy chính là vươn vai, sau đó... Kêu lên một tiếng đau đớn.
Hai lực tác động lẫn nhau, đầu tóc hai người bện chặt, nàng đau thì Lục Diễn chắc chắn cũng đau. Lục Diễn nhẹ nhàng hít hà, lại còn giữ đầu nàng lại: "Đừng nhúc nhích, cái này là vợ chồng kết tóc, lấy đó làm dấu hiệutốt."
Thẩm Tân Di cầm mấy sợi tóc rụng trên tay run nhè nhẹ, ánh mắt dần dần điên tiết.
Mẹ nó, tức thiệt chứ.
Lục Diễn: "..."
Hắn bị Thẩm Tân Di kéo mấy chục sợi tóc, hơn nữa sau khi mặt bị nắn bóp đến bầm tím thì cơn giận của Thẩm Tân Di mới hạ xuống, bắt đầu dạy dỗ hắn: "Huynh có biết tóc của ta có bao nhiêu quý giá hay không hả! Công lực của ta toàn đến từ tóc, tóc của ta có thể giết người cách xa ngàn dặm mà không ai biết, bên ngoài mua tóc ta đều phải hàng vạn lượng kim một sợi! Huynh dám to gan lớn mật, dám có mưu đồ gây rối với tóc của ta! "
Lục Diễn: "..."
Trên đời thống khổ nhất là gì? Bị giam cầm.
Còn thống khổ hơn giam cầm là gì? Cùng bị giam cầm với Lão đại Ngạo Thiên...
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, thử thăm dò: "Lão đại Ngạo Thiên?"
Thẩm Tân Di hừ hừ: "Huynh đoán thử xem?"
Lục Diễn lập tức bừng tỉnh: "Nàng cố ý lừa gạt ta?"
Thẩm Tân Di nói: "Người lừa gạt chính là chàng, không thể để chàng toi công nhổ tóc ta." Lão đại Ngạo Thiên chính là linh đan hiệu quả đối phó với Lục Diễn, người khác có thể không biết nhưng nàng lại biết quá rõ ràng.
Nàng lưu luyến nhìn mấy sợi tóc gãy rụng của mình, nàng đổ một ít rượu hoa đào, lấy một ít tóc của mình hòa với rượu rồi bóp cằm Lục Diễn: "Uống nó."
Lục Diễn: "... Không uống, bỏ ra."
Thẩm Tân Di thấy Lục Diễn vẫn còn dám không biết sống chết nên đẩy hắn ngã lăn quay trên giường rồi đưa tay sờ soạng khắp nơi: "Nếm thử diệt hồn chưởng cảm động đất trời của ta nhanh lên!"
Lục Diễn hoàn toàn không hề sợ ngứa, nàng gãi đến nỗi thở hồng hộc cũng không thấy hắn có phản ứng gì, chỉ đành phải hậm hực dừng tay: "Sao chàng không sợ ngứa chứ?"
Lục Diễn chỉnh sửa lại quần áo bị nàng làm loạn, da mặt dày bình tĩnh nói: "Bởi vì ta có võ công cao cường, chưởng pháp của nàng đối với ta hoàn toàn vô dụng."
Hai người náo loạn một hồi, vừa vặn tới lúc dùng cơm trưa.
Thẩm Tân Di vốn đang căng não vì bị giam cầm sẽ phải ăn cơm thiu đồ ăn thừa, không nghĩ tới bọn họ đưa cơm canh tới bình thường như mọi khi. Nàng đều đã làm xong công tác tư tưởng ăn cơm thừa canh cặn rồi đấy!
Nàng cầm đũa, trên mặt có hơi nghi hoặc: "Này..."
Lục Diễn liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng: "Dù sao ta cũng là Thái Tử, chỉ cần chưa xuống dốc, về sau chắc chắn còn cơ hội."
Nghe được không cần ăn cơm thiu, tâm trạng của Thẩm Tân Di tốt lên không ít, lấy đũa gắp một miếng thịt nai trơn mềm lên ăn, Lục Diễn bỗng nhiên lại lên tiếng: "Từ từ."
Hắn sợ nàng không lưu ý đưa thịt nai vào miệng nên dứt khoát duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng, hơi dùng lực, miếng thịt nai rơi xuống ngay: "Đồ ăn này không thích hợp."
Hắn cẩn thận ngửi ngửi, chắc chắn nói: "Đồ ăn có người động tay động chân."
Thẩm Tân Di không thể tin nổi: "Chàng vừa ngửi là có thể đoán được?"
Lục Diễn không cho là đúng: "Nếu hồi nhỏ nàng có trúng độc sẽ tăng khả năng nhận biết thứ nào có độc."
Sắc mặt Thẩm Tân Di khẽ biến đổi: "Hoàng Thượng làm sao?"
Đầu ngón tay Lục Diễn gõ gõ trên mặt bàn: "Hoàng Thượng sẽ không dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy đâu, hôm qua ông ta mới giam ta lại, hôm nay lại hạ độc, đây không phải nói rõ cho người trong thiên hạ biết ông ta hạ độc con trai của mình sao? Ông ta vô cùng để ý đến thanh danh, không nỡ làm như vậy." Hắn vuốt cằm cân nhắc: "Nếu nói là Thẩm Quý Phi và lão Bát ngu xuẩn thì còn có khả năng, tuy rằng người muốn ta chết còn rất nhiều nhưng trước mắt muốn mạng của ta chỉ có hai người này."
Hắn thản nhiên: "Lão Bát tuy rằng không có sở trường gì nhưng tốt xấu cẩn thận vẫn hơn, độc dược này hẳn là Thẩm Quý Phi hạ."
Thẩm Tân Di nghe hắn dăm ba câu đã phỏng đoán ra cả động cơ bên trong thì không khỏi bội phục: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lục Diễn cong môi cười, thả lại mấy mâm đồ ăn vào khay, bưng khay đến cửa nhỏ đưa cơm kia, vừa ho khan vừa phù phiếm vô lực nói: "Này, đồ ăn này có độc, các ngươi thật to gan, dám mưu hại ta? Mau, mau, gọi Thái Sử Tiệp tới đây."
Hắn lại bắt đầu diễn, trong miệng vẫn không ngừng ho ra máu, khay trên tay rơi xuống đất, dường như sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Ngoài cửa Vũ Lâm Quân bị dọa, Văn Xương Đế bây giờ vẫn đang chán ghét Thái Tử nhưng Thái Tử dù sao cũng là Thái Tử, nếu hắn chết, mấy người bọn họ cũng không gánh nổi!
Vũ Lâm Quân náo loạn một hồi, một mặt sai người đi bẩm báo Hoàng Thượng, mặt khác vội vàng mời Thái Sử Tiệp đến cho Thái Tử.
Điều đầu tiên Thái Sử Tiệp tiến vào là đóng cửa lại, chắp tay cười với Thái Tử: "Người lại bắt đầu bắt bộ xương già này phải lăn lộn rồi."
Lục Diễn nghiêng người dựa vào chiếc giường hẹp: "Bổn Thái tử còn đang nghĩ làm thế nào để mời Thái Sử Công vào đây, không ngờ Thẩm thị kia lai tặng cơ hội ấy đến tay ta."
Thái Sử Tiệp cười cười: "Thẩm Quý Phi chẳng qua cũng chỉ là một phu nhân trong thâm cung mà thôi, tuy độc ác nhưng lại vụng về, không đáng để sợ hãi." Trên mặt hắn cũng không thấy dáng vẻ suy sụp khi chủ tử bị giam cầm chút nào, ngược lại còn lắc lắc cái quạt xếp trong tay: "Đối thủ từ trước đến nay của người hoàn toàn không phải Bát điện hạ và Thẩm Quý Phi."
Thẩm Quý Phi hạ dược trong thức ăn của Thẩm Tân Di và Thái Tử, chẳng lẽ không nghĩ đến cháu gái của bà ta cũng sẽ ăn phải? Một khi đã như vậy, Thẩm Tân Di cũng không cần đối đãi tử tế với bà cô này nữa, nhưng dù sao nàng cũng mang họ Thẩm, nghe bọn hắn đàm luận chuyện Thẩm Quý Phi hại người thì trên mặt nàng cũng hơi xấu hổ, chủ động đứng dậy lánh ra ngoài.
Nàng tránh đi vô cùng hợp ý Lục Diễn, hôm qua nàng còn muốn bằm người truyền tin ra làm tám mảnh, Lục Diễn cũng không biết nói như thế nào trước mặt nàng.
Hắn khẽ nói: "Bên ngoài tình thế như thế nào?"
Thái Sử Tiệp cười cười: "Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ người hạ lệnh."
Lục Diễn nheo mắt: "Vậy thì động thủ đi."
Thái Sử Tiệp: "Người muốn làm đến mức nào?"
Lục Diễn búng búng ngón tay, ý nghĩ định ra giang sơn: "Để ông ta phải tự mình đến van xin ta."
Hắn vừa nói xong, Thẩm Tân Di một lần nữa bưng khay tiến vào: "Các người đang nói cái gì vậy?" Lục Diễn đều đã bị giam cầm, còn có thể thương nghị chuyện gì chứ?
Vẻ mặt cười kiêu ngạo khí phách vương hầu lập tức biến mất, hắn che miệng không được tự nhiên ho nhẹ: "Thái Sử Công lăn lộn nhiều năm như vậy, hỏi ta làm sao có thể cưới được một cô gái trinh thục tài đức sáng suốt như nàng, ta nói phải dùng chân thành để đối đãi, cái gọi là chân thành thì cho dù sắt đá cũng phải mòn, mới có thể đả động được trái tim cô gái."
Thái Sử Tiệp: "..."
Thẩm Tân Di nghe hắn thổi phồng một hồi, không chừa mặt mũi cười trêu chọc: "Chàng mà dùng chân thành đối đãi với ta sao? Không lừa bán ta đi đã là không tồi rồi!"
Lục Diễn: "..."
Thái Sử Tiệp không phúc hậu nở nụ cười.
Tuy hắn nói là có việc mới tiến vào nhưng bên ngoài lại lấy lý do là ' Lục Diễn trúng độc ', bởi vậy bên ngoài bây giờ là một trận gà bay chó sủa ầm ĩ, diễn xiếc xong rồi, lúc này mới nhấc hòm thuốc đi ra.
Thẩm Tân Di khó hiểu: "Hai người tổng cộng cũng chưa nói được mấy câu, chàng gây chuyện lớn thành một vở diễn như vậy để cho lão tiến vào thì làm gì?"
Lục Diễn cười không đáp.
Nơi này không có người ngoài, Lục Diễn cũng thả lỏng, tự mình múc một muỗng cháo đến miệng nàng: "Nàng nếm thử cái này đi, có bỏ thêm ít hoa quế đấy."
Thẩm Tân Di lúc này mới phát hiện mình đói muốn chết, 'xoạch xoạch' ăn sạch sẽ một chén cháo, ăn xong mới chú ý tới Lục Diễn ở một bên chống cằm nhìn mình, nàng nhìn chén cháo trước mặt Lục Diễn: "Chàng nhìn ta làm gì? Sao không ăn đi?"
Lục Diễn: "Ta không ăn, không đủ ngọt." Hắn ngắm nàng không biết mệt: "Phải cho thêm đường."
Thẩm Tân Di cười nhạo nhéo nhéo mặt hắn: "Chàng mau thanh tỉnh lại đi, bây giờ lấy đường đâu ra cho chàng ăn?"
Lục Diễn đột nhiên nhào đến hôn nàng, đầu lưỡi càn quét sạch một vòng, đến khi nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn mới chậm rãi bưng chén cháo lên uống, khóe môi hơi nhếch: "Bây giờ thì đủ ngọt rồi."
Thẩm Tân Di lạnh nhạt nhìn hắn, bị hắn quấy rầy vậy vẫn kiên cường mà ăn xong bữa cơm.
Bị giam cầm không những ăn uống không khác ngày xưa mà ngay cả đặc quyền được tắm rửa cũng không hề qua loa, bên ngoài Vũ Lâm quân còn nâng vào một thùng nước ấm lớn.
Thẩm Tân Di: "Vì sao chỉ có một thùng?"
Tay của Lục Diễn đã cởi quần áo của nàng: "Chúng ta đang bị giam cầm đấy, phải nhìn sắc mặt người khác để hành sự, hiện giờ tình thế không nghiêng về phía chúng ta, nàng chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút nữa thôi."
Thẩm Tân Di: "..."
Tên này đối diện với Vũ Lâm quân vênh mặt hất hàm sai khiến người, nói lời này không thấy xấu hổ sao?
Lục Diễn nhẹ nhàng ném nàng vào thau tắm, bản thân cũng đi theo vào, tay hắn hơi lạnh áp lên sau cổ nàng: "Tố Tố..."
Thẩm Tân Di thờ ơ, hơn nữa còn hất nước lên mặt hắn.
Lục Diễn bị sặc, che miệng ho khan liên hồi, sắc mặt có vẻ rất khó chịu.
Thẩm Tân Di thò lại gần dùng khăn lau mặt cho hắn: "Chàng không bị sặc đến mức..."
Lục Diễn nhân cơ hội này ấn nàng vào trong lồng ngực, giọng điệu mang theo vài phần đắc ý: "Lần này nàng chạy không thoát đâu."
Hắn cúi đầu chuẩn xác ngậm lấy cánh môi nàng: "Lần sau còn dám hất nước vào ta nữa không? "
Thẩm Tân Di lại hất thêm một lần nữa, dùng hành động nói cho chính hắn biết chắc chắn lần tới còn dám.
Lục Diễn: "..."
Nàng tiếp tục hất nước: "Cẩu tặc, chịu chết đi!"
Vì thế... Hai người không thể hiểu được mà bắt đầu đánh thủy trận.
Tắm chẳng những không xong mà còn ầm ĩ cả người đều là mồ hôi.
Lục Diễn ôm lấy nàng lẩm bẩm: "Nếu quần áo đều đã cởi, mồ hôi cũng ra, thì cũng không thể tiếp tục lãng phí thêm nữa."
Hắn ôm nàng lấy tốc độ nhanh nhất.
Không nghĩ đến Lục Diễn mày rậm mắt to thế mà lại có hai mặt trái ngược nhau.
Hắn ngày xưa trước mặt người khác đứng đắn khỏi phải nói nhưng kể từ khi hai người bị giam cầm, quanh mình không còn ai, hắn bắt đầu đi trên con đường đòi sống đòi chết, một người sống sờ sờ mà cứ như đang đóng một bộ phim thần tượng.
Mặc dù Thẩm Tân Di nhiều lần cho hắn ánh mắt lạnh lùng, hắn vẫn có thể kiên trì lôi kéo nàng thay đổi tình huống như đi tàu lượn siêu tốc bất kể ngày đêm.
......
Trong khi vợ chồng Thái Tử vui sướng song tu, Văn Xương Đế lâm vào khốn cảnh xưa nay chưa từng có.
Lòng ông ta rất rõ ràng Lục Diễn giả bệnh ngần ấy năm nhất định không chỉ trốn tránh mình. Lục Diễn giấu đi thực lực, cũng đã tích góp không ít thế lực, nhưng ông ta không sợ điều này, vì ông ta mới là Hoàng Thượng duy nhất của Ngụy Triều, trừ phi Lục Diễn có năng lực tạo phản, bằng không cả đời đừng nghĩ ép đến đầu ông ta.
Dù cho Lục Diễn không cam lòng đến đâu, chẳng phải cũng ngoan ngoãn chịu sự giam cầm của ông ta sao?
Văn Xương Đế tự phụ vẫn luôn liên tục tự trấn an mình, vài ngày sau, ông ta rất nhanh phát hiện trong ngoài triều đều lộn xộn. Thí dụ như ở phía nam thuỷ lợi đang được trùng tu, nhưng không biết vì sao công trình khởi công xây dựng thuỷ lợi không thể làm xong. Còn có thương nhân vào Nam ra Bắc buôn bán hàng hóa nhưng thuyền trên sông lại dừng hoạt động bất thình lình. Giao thông xảy ra vấn đề nên ý chỉ của ông ta, ngày thường ba năm ngày đã có thể đến tay quan viên nhưng bây giờ mười ngày cũng chưa thể đến nơi.
Đây chỉ là một phần của sự hỗn loạn, mấy ngày nay, rất nhiều thương nhân không thể kinh doanh buôn bán, nông dân thì không thể lao động, một bộ phận sĩ tử không thể vào kinh đi thi, không ít quan viên không thể vào kinh nhận mệnh, Ngụy Triều không hiểu được sao lại rối ren.
Rất nhiều quan viên phản ứng nhạy bén, lập tức ý thức được vấn đề nằm ở đâu, cuống quít dâng tấu chương thỉnh cầu Văn Xương Đế thả Thái Tử ra, im bặt không hề nhắc tới việc Thái Tử giả bệnh.
Lại qua thêm mấy ngày nữa, tấu chương cầu tình cho Thái Tử càng ngày càng nhiều, Văn Xương Đế vừa muốn xử lý náo loạn, vừa lại phải xem tấu chương bình thường, vội đến sứt đầu mẻ trán: "Tôn Thanh, ngươi nói xem lão Cửu rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì!"
Tôn Thanh cũng vô cùng khó hiểu, cúi đầu nói: "Thần chỉ là một hoạn quan, sao dám nghị luận triều chính?"
Văn Xương Đế nhìn công văn chồng chất như núi, tập trung suy nghĩ một lúc lâu, nặng nề thở dài: "Xem ra hiện tại cũng chỉ có một biện pháp, ngươi truyền chỉ cho Tô Mục, bảo hắn nói vài lời hay, thả Thái Tử ra." Ông ta không thể tàn nhẫn như Lục Diễn, bây giờ triều chính tuy loạn nhưng chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu tiếp tục hỗn loạn thì nói không chừng....
Ông ta không muốn để tiếng xấu muôn đời, bị đời sau thóa mạ.
Tô Mục là tướng Vũ Lâm, Hoàng Thượng có lệnh nên hắn ta không dám trì hoãn, không nghĩ lần này lại chạm vào tai to mặt lớn.
Sắc mặt Tôn Thanh đau khổ: "Bệ hạ, Thái Tử nói... Nói ngài ấy tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, không còn mặt mũi nào gặp ngài, cam tâm tình nguyện một đời bị giam cầm trong phủ Thái Tử..." Lời này rõ ràng đang đánh vào mặt Hoàng Thượng.
Sắc mặt Văn Xương Đế trầm xuống, bút lông sói trong tay đột nhiên gập lại.
Mặt ông ta xanh mét, ngực phập phồng, sắc mặt lại uể oải: "Thôi, để trẫm đi, trẫm đi..." Ông ta cắn răng: "Trẫm tự mình mời nó ra ngoài."
......
Thẩm Tân Di mỗi ngày đều sức cùng lực kiệt ở phủ Thái Tử đấu trí với Lục Diễn, hiển nhiên không biết gió nổi mây phun trên triều đình.
Ngay cả Thẩm Quế Kỳ cầm ngọc phù Hầu phủ muốn thấy mặt nàng cũng bị Vũ Lâm quân ngăn cản lại ngoài cửa, nàng thật sự cho rằng hai người sẽ bị nhốt ở nơi này cả đời.
Đến ngày Văn Xương Đế nổi giận đùng đùng đi vào.
"Cửu Lang, thực sự là con!"
Mỗi từ đều nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Bình luận truyện