Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 86



Khoé miệng của Lâm Kỳ Chủ co quắp lại: “Thuộc hạ hiểu “

Thẩm Tân Di cuồng ngạo khoát tay chặn lại: “Ta không muốn cậu hiểu, ta muốn ta hiểu được. Cậu đi mang Lục Diễn và Lục Băng tới đây cho ta.”

Lâm Kỳ Chủ: “…” sớm biết thì y nên khuyên minh chủ ít luyện ma công mà đọc sách nhiều hơn một chút, luyện ma công đến mức đầu óc cũng không dùng tốt.

Y vừa thở dài vừa xuống dưới gọi người.

Thẩm Tân Di đợi nửa canh giờ nhưng chỉ có Lục Diễn tới.

Nàng phẫn nộ vỗ bàn, chất vấn Lâm Kỳ Chủ: “Hai người họ Lục bọn họ chính là muốn tạo phản à! Lục Băng đi đâu, Lục Băng lại không đến hôm nay ta sẽ ngủ với cậu!”

Lâm Kỳ Chủ: “…” Y một mặt tủi thân: “Lục Băng đột nhiên bệnh, không biết thế nào cũng không thể xuống giường. Thuộc hạ lệnh người chẩn mạch, nhìn dáng vẻ của y thật sự là bệnh cực nặng, thuộc hạ sợ gây chuyện chết người nên cũng không dám cưỡng ép để y đến đây.”

Lục Diễn cụp mắt xuống.

Hắn ỷ vào một thân khinh công xuất thần nhập hóa chui vào trong phòng Lục Băng, bức hiếp đệ ấy không cho phép tới. Lục Băng biết võ công của hắn đã đạt đến cảnh giới nên đương nhiên không dám phản kháng, tủi thân giả bộ như có bệnh không thể tới thị tẩm.

Hắn cũng chưa nghĩ ra mình rốt cuộc muốn làm gì, hiện tại ý niệm duy nhất chính là độc chiếm tên ma đầu này. Vì đạt được nàng, dù cho đều giết sạch Ngạo Thiên môn hạ cũng sẽ không tiếc.

Hắn vì mình mất khống chế mà cảm thấy sợ hãi, rõ ràng mới gặp tên ma đầu này chưa đến hai ngày nữa lại giống như là ái mộ nàng thật lâu.

Thẩm Tân Di tức giận phất tay áo để Lâm Kỳ Chủ lăn, gọi không được Lục Băng thì nàng đành phải ngoài miệng dạy dỗ Lục Diễn: “Biết chàng sai lầm ở chỗ nào chưa?”

Lục Diễn nhướng mày: “Không biết.”

Thẩm Tân Di cười lạnh một tiếng: “Chàng đã đi vào Ngạo Thiên môn thì chính là người của Long Ngạo Thiên ta, ta để chàng làm cái gì thì chàng làm cái đó, không được làm trái! Lần này nể tình dung mạo chàng giống nể tình chàng vi phạm lần đầu, trước phạt chàng ra ngoài ba tháng làm nô bộc. Nếu có tái phạm, nhất định giết không buông tha!”

Nàng hất tay áo lên: “Đừng ỷ có mấy phần tư sắc thì tùy ý làm bậy, ta luôn luôn thích ngoan ngoãn dịu hiền! Ta bao dung đủ với chàng rồi, không tin chàng đi nghe ngóng xem, người bên ngoài nào dám giương oai ở trước mặt ta!”

Lục Diễn híp híp mắt: “Thích mềm mại dịu hiền? Nàng có bao nhiêu mềm mại dịu hiền?”

Thẩm Tân Di lấy lại tinh thần, đưa tay bóp cằm hắn rồi cười nhạo: “Chàng làm gì mà đau lòng như vậy? Thật sự coi mình làm môn chủ phu nhân hay sao??!”

Nàng đột nhiên nở nụ cười xấu xa: “Muốn làm môn chủ phu nhân cũng không phải là không thể được, chỉ cần chàng có thể chịu được bóng của phú bà vui vẻ là ta.”

Lục Diễn có loại khó xử ý nghĩ bị vạch trần nên hừ lạnh một tiếng, đang muốn khinh thường phản bác thì bỗng nhiên nghe bên ngoài có người báo: “Môn chủ, hai người Lục Trạch và Ngư Vọng Nguyệt của Hạo Thiên Minh đã được dẫn tới, ngài có muốn gặp một lần rồi lại xử trí hay không?”

Lục Diễn sững sờ: “Ba người này là ba người tính toán ta, nàng bắt bọn họ tới làm gì?” Hắn nói xong có chút hiểu được, khóe môi nhếch lên.

Buổi sáng vốn nàng muốn giúp Lục Diễn xả giận, ai nghĩ đến Lục Diễn lúc ăn cơm cố ý chọc giận nàng. Vẻ mặt của Thẩm Tân Di trở nên xấu hổ, nói với giọng hung ác: “Ta luôn luôn hào phóng với người bên gối, dung mạo của chàng và kỹ thuật cũng tạm được, phục vụ ta không tệ. Mấy người kia giao cho chàng xử trí, xem như đưa phần thưởng cho chàng.”

Khoé môi của Lục Diễn nhếch lên: “Không phạt ta rồi sao?”

“Cho chàng đẹp mặt.” Thẩm Tân Di hừ lạnh một tiếng: “Bổn môn chủ thưởng phạt phân minh, một mã thì một mã!”

Nàng không kiên nhẫn phất tay: “Được rồi, đừng nói nhảm, vội vàng nghĩ kỹ xử trí như thế nào đi, đừng quấy rầy ta thanh tịnh.”

Lục Diễn cười một tiếng, vẻ mặt rạng rỡ: “Trước mang bọn họ vào, ta có mấy câu muốn hỏi bọn họ một chút.”

Thẩm Tân Di không nói chuyện, xem như ngầm đồng ý.

Ngư Vọng Nguyệt và Lục Trạch bị xô xô đẩy đẩy ném vào, hai người vốn còn muốn chống chế, Lục Diễn tùy ý hỏi vài câu thì hai người đã chống đỡ không được.

Cha của Ngư Vọng Nguyệt chính là sư phụ nhặt Lục Diễn về, Ngư Vọng Nguyệt từ nhỏ đã hâm mộ Lục Diễn nhưng Lục Diễn vô tâm với nàng ta. Nàng ta vì yêu sinh hận, luôn luôn ghi hận Lục Diễn trong lòng. Về sau nàng ta bị cha gả cho Lục Trạch, Lục Trạch lại luôn luôn ghen ghét chưởng môn coi trọng Lục Diễn nên hai người ăn nhịp với nhau nghĩ ra độc kế hãm hại Lục Diễn.

Lục Diễn cũng không phải là hạng người nhân từ nương tay: “Làm phiền môn chủ giúp ta xử trí hai người này.”

Thẩm Tân Di là người bao che khuyết điểm, nàng dự định tự mình trừng trị Lục Diễn nhưng nàng lại không vui khi người mưu hại Lục Diễn.

Mặt nàng không cảm xúc: “Ném bọn họ vào Vạn Trùng cốc.”

Sắc mặt của Ngư Vọng Nguyệt và Lục Trạch đều hoảng hốt, độc trùng khắp nơi trong Vạn Trùng, những người vào đấy đều bị độc vật gặm cắn dẫn đến tử vong, đều hết sức thê thảm, là cực hình số một của Ngạo Thiên môn, bọn hắn không phải là người Ngạo Thiên môn cũng có nghe thấy.

Ngư Vọng Nguyệt níu áo Lục Diễn và cầu xin: “Sư huynh, cha ta lại là sư phụ của huynh, cha có thể cứu mệnh người, nếu không phải cha đào huynh ra từ trong nấm mồ Văn Sơn thì huynh bây giờ đã chết rồi! Ông ấy chỉ có một đứa con gái là ta, làm sao huynh chịu đựng được khi ta đi chết!”

Thật ra lúc nói lời này nàng ta rất chột dạ, cha nàng ta đồng tính luyến ái, nam nữ đều có thể. Lúc trước cứu Lục Diễn chẳng qua là vì sắc đẹp của hắn, căn cốt lại tốt, muốn đợi hắn trưởng thành bồi dưỡng hắn thành lô đỉnh. Chỉ là Lục Diễn thông minh, tài năng xuất chúng, lúc này mới không đến tay cha nàng ta, cuối cùng ôm hận mà chết.

Lục Diễn cẩn thận về suy nghĩ một chút về bố trí của mình: “…” lô đỉnh? Đồng tính luyến ái?

Sắc mặt của Thẩm Tân Di đã thay đổi: “Chàng là bị người ta đào từ trong nấm mồ Văn Sơn ra?!”

Trong lòng Lục Diễn mơ hồ đoán được cái gì, mấp máy môi: “Sư phụ ta nói ông ấy đào ta từ Văn Sơn ra, trên bia mộ của ta viết mộ của con trai yêu quý Lục Diễn nên ông ấy lấy tên Lục Diễn cho ta. Lúc ấy ta đã mất đi ký ức nên theo sư phụ tiến vào Hạo Thiên Minh.”

Thẩm Tân Di ngược lại hít một hơi, đột nhiên lấy ra một chiếc hộp từ ngăn bí mật của tủ quần áo, trong hộp đặt vào ngọc bội khăn mũ đầu hổ các loại đồ vật nhưng những vật này kích thước vô cùng nhỏ, nhìn như là cho đứa trẻ dùng.

Nàng đẩy đồ vật đến trước mặt Lục Diễn, giọng nói ẩn hàm chờ mong: “Những thứ này chàng còn nhớ rõ không?”

Lục Diễn cúi đầu chăm chú nhìn, trên trán co rút đau đớn, rất nhiều mảnh vỡ hình ảnh tràn vào trong đầu của hắn.

Hai mắt Thẩm Tân Di sáng lên, nắm chặt tay của hắn, hết sức kích động: “Chàng, chàng nhớ lại! Chàng làm sao nhanh như vậy đã nhớ lại?”

“Nàng đã khắc sâu vào trong xương máu của ta rồi.” Lục Diễn cúi đầu xuống, dùng cái trán đụng vào trán của nàng: “Ta nhất định không chỉ một lần yêu nàng, ma đầu của ta.”

Mắt Thẩm Tân Di bỗng nhiên mở ra, vô ý thức đưa tay vỗ một cái lên ván giường.

Không có bị nội lực của mình làm vỡ

Nàng hít một hơi thật sâu, suy nghĩ chậm rãi thu hồi lại, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.

Tuyệt thế thần công không có, hậu cung ba ngàn không có, trai cũng không á, không đúng, cái này vốn là không có.

Ngay lúc Thẩm Tân Di siết cổ tay, Lục Diễn ngủ ở một bên cũng mở mắt ra, vẻ mặt đặc biệt không dễ nhìn.

Nàng không chú ý tới sắc mặt khó coi của Lục Diễn mà lôi kéo hắn cùng một chỗ thở dài: “Thiếp kể với chàng, vừa rồi thiếp nằm mơ thấy thiếp sáng lập một môn phái thật là vĩ đại, thiếp là môn chủ của môn phái, võ công cái thế, quyền sinh sát trong tay “

Lục Diễn: “… “

Hắn nắm vuốt cằm của nàng xoay lại: “Có phải nàng còn thu mấy trai lơ? Thuận đường cũng thu Lục Băng hay không?”

Thẩm Tân Di: “…”

Lục Diễn mặt không đổi sắc: “Ta chính là Lục Diễn trong mộng của nàng, chúng ta nằm chung một giấc mộng.”

Thẩm Tân Di: “…”

Nàng khó nhọc nói: “Đều nói tình cảm vợ chồng bất hòa là đồng sàng dị mộng, chúng ta đều cùng giường cùng mộng, há không phải nói rõ chàng và ta như keo như sơn ư?”

Lục Diễn đưa tay bóp mặt của nàng: “Như keo như sơn nàng chạy tới thu nam sủng? Có thể thấy được là cô yêu thương nàng thương yêu còn chưa đủ!”

Thẩm Tân Di: “…”

Hắn vốn muốn dạy cho nàng một bài học nghiêm khắc, bất đắc dĩ nàng có ‘lệnh Đặc xá’ mang theo, hắn đành phải ghé vào tai nàng mà căm hận nói: “Mười tháng sau sẽ trừng trị nàng.”

Vẻ mặt vốn đang đắc ý của Thẩm Tân Di cứng đờ, gượng cười vài tiếng: “Chẳng qua là nằm mơ mà thôi, chàng nghiêm túc như vậy làm gì? Không nói những cái khác, Bát điện hạ bị lưu vong ngoài biên cương, Ngư Vọng Nguyệt cũng bệnh chết, trong mộng hai người bọn họ không còn xuất hiện, có thể thấy được chuyện trong mộng tất cả đều là suy nghĩ lung tung.”

Lục Diễn càng nghĩ giấc mộng kia thì càng đen mặt, lại không thể giận bắt nạt Tố Tố nên dứt khoát chọn cho Lục Băng một mối hôn sự. Năm nay đệ ấy cũng mười chín tuổi, sớm lăn ra khỏi cung đi, miễn cho cái người nhà mình không bớt lo kia luôn nhớ nhung!

Lục Băng không nghĩ tới hoàng tẩu mang thai Cửu ca còn có tâm tư quan tâm đến chung thân đại sự của mình. Sau khi đệ ấy cảm động lại có phần buồn bực nhưng Lục Diễn chọn cho đệ ấy một người vợ chuẩn mực là đích tam nữ của chính tam phẩm Trung Thư thị lang, xuất thân hiển hách, là người cũng xinh đẹp hiền thục, tài năng càng đầy hoa Trường An, đệ ấy không có gì không vui.

Cái người thứ hai phải giải quyết là Cơ Trường Trú, đừng tưởng rằng hắn không thấy được, bên trong nhóm trai lơ hùng dũng của nàng có một bóng dáng tóc bạc! Nhưng Cơ Trường Trú rời kinh đi vân du đó đây rồi, Lục Diễn Quyết định chờ Cơ Trường Trú vừa về đến thì hắn sẽ giới thiệu với y mấy cô gái Nam Cương!

Chờ Lục Băng cuối cùng cưới vợ, Thẩm Tân Di cũng sắp lâm bồn, Lục Diễn cũng không rảnh ghen ghét, sớm nửa tháng đã mời thái y và bà đỡ đến trong cung. Cũng may mắn hắn có dự kiến trước, cái này thai của Thẩm Tân Di thế mà chui ra sớm trước thời gian mười một ngày.

Thẩm Tân Di thuở nhỏ được nuôi bóng loáng không dính nước, bên trong sinh cũng thuận lợi, không quá hai canh giờ đã sinh hạ một bé gái rồi lại lăn ra ngủ.

Việc sinh con của nàng thực ra rất suôn sẻ, Lục Diễn lại kiên trì để nàng điều dưỡng thật tốt trong một tháng. Thẩm Tân Di khó khăn ra tháng, đang thảo luận chuyện lễ trăng tròn của đứa trẻ với nữ quan trong cung, chỉ thấy Lục Diễn mặt trầm như nước đi đến.

Thẩm Tân Di để nữ quan đi xuống trước: “Chàng làm sao thế này? Xảy ra chuyện gì?”

Lục Diễn nhẹ nhàng lung lay cái nôi, sắc mặt chẳng phiền lo: “Triều thần nói ta bây giờ tạm thời chưa có người kế thừa, con đầu lại là con gái, bọn họ khuyên can ta nhanh chóng nghênh phi tần vào cung để cho tôn thất khai chi tán diệp.”

Thẩm Tân Di giống như cười mà không phải cười: “Vậy chàng trả lời thế nào?”

Lục Diễn ho nhẹ một tiếng, muốn khoe thành tích nhưng lại không muốn lộ ra quá để tâm nên hời hợt nói: “Thừa dịp vợ trong tháng nạp thiếp, há là việc chồng nên làm?” Hắn thấy Thẩm Tân Di không phản ứng thì không khỏi nhấn mạnh: “Ta nghiêm túc mà bác bỏ lại bọn họ, bọn họ ngược lại là náo loạn thật hăng, kém chút nữa làm ra liều chết can gián nhưng ta lại không hé miệng.”

Thẩm Tân Di cười liếc hắn một cái: “Chàng biết là tốt rồi, nếu chàng dám kéo người trở về, cẩn thận nửa đêm bị thiếp dùng gối đầu ngạt chết.”

Lục Diễn cũng không có lòng mở rộng hậu cung, cũng không sợ uy hiếp của nàng, chỉ nhíu mày mà hừ lạnh một tiếng: “Càng nói càng đại nghịch bất đạo.”

Hắn cũng không quá mức hào hứng với cái đề tài này, lấy ra hai tờ giấy hoa mạ vàng: “Đại danh của con gái Bộ Lễ sắp tranh cãi ngất trời, vẫn không mô phỏng ra, không bằng trước lấy cái nhũ danh đi.”

Thẩm Tân Di nhìn một loạt, cái gì ‘An Sơ’ ‘Chiêu Hoa’ ‘Phù Nhụy’, nàng cảm thấy cái nào cũng rất tốt, lại cảm thấy giống như đều kém một chút ý tứ, thế là nhìn từng cái một, nhìn thấy cuối cũng không quyết định được tên, đúng lúc con gái vừa khóc bắt đầu gây chuyện.

Nàng đau đầu vì chuyện lấy tên nên bật thốt lên: “Còn có thể kêu cái gì? Kinh Thi Sở Từ đều lật nát cho ta, nếu không gọi Ngạo Thiên thế nào?!”

Nắm bột trong nôi lúc đầu khóc rống không ngớt, nghe thấy hai chữ Ngạo Thiên thì ngừng tiếng khóc một cách kỳ dị, miệng nhỏ còn hơi nhếch lên lộ ra một nụ cười.

Lục Diễn: “…”

Thẩm Tân Di: “…” không, không được á.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện