Chương 9
Editor: Mứt Chanh
Sắc mặt của Lục Diễn không thể đặc sắc hơn nữa. Trước khi hắn bệnh nặng, mọi thứ của lão Bát vẫn luôn không bằng hắn. Thật không ngờ chuyện này hắn lại không bằng, còn thuận đường tặng hắn một màu xanh trên đỉnh đầu, trong lòng càng thêm phiền chán Hoàng Thượng ghép CP lung tung. Hắn đẩy bả vai của Thẩm Tân Di ra, sắc mặt lạnh lùng: "Thế thân? Người nọ là lão Bát sao?"
Thẩm Tân Di say hai mắt phiếm hồng, hàm hồ hừ một tiếng.
Ánh mắt của Lục Diễn hung ác nham hiểm, lạnh lùng nói: "Hai người thật đúng là chàng có tình thiếp có ý, là ta không phải, khiến cho các người thành một đôi uyên ương khổ mệnh."
Thẩm Tân Di mới vừa rồi náo loạn một hồi, cả người mệt mỏi, từ từ nằm liệt ở trên giường, đầu óc hoàn toàn không thể phân biệt được hắn nói gì đó, lung tung đáp: "Biết thân phận của ngươi thì tốt rồi, dù sao cũng chỉ là một thế thân mà thôi, về sau hầu hạ ta cho thật tốt mới là lẽ phải."
Lục Diễn: "..."
Hắn lạnh lùng nhìn Thẩm Tân Di, xoay người phất tay áo rời đi rồi.
Nàng thậm chí không ý thức được Thái Tử đã đi rồi mà ôm đầu kêu lên đau đớn. Trương ma ma và Ngọc Yên bưng canh giải rượu đi vào, Trương ma ma để nàng dựa vào trong lòng mình, nhẹ nhàng ấn huyệt Thái Dương cho nàng, thở dài: "Êm đẹp, tại sao lại cãi nhau?" Trong lòng bà cũng biết trạng thái hiện tại của nương tử nhà mình, không quậy lên mới kỳ quái.
Thẩm Tân Di đã nặng nề hôn mê, nghe không được bà đang thở dài cái gì.
Ngày hôm sau Thẩm Tân Di thức dậy muộn: "Ta đã quên hết tất cả mọi chuyện vào ngày hôm qua, ngày hôm qua trở về ta làm cái gì?" Nàng hoang mang rối loạn mà bò dậy: "Hôm nay có phải ngày thỉnh an Thái Hậu hay không?" Thái Hậu săn sóc tiểu bối, cũng không để bọn họ mỗi ngày lại đây lập quy củ, chỉ mùng một mười lăm tới nói chuyện rồi thôi. Tề hoàng hậu lại có tâm để Thẩm Tân Di sớm tối hầu hạ bà, đáng tiếc gần đây bà ta bị Thẩm quý phi bày một màn, không rảnh bận tâm gây khó dễ con dâu.
Trương ma ma nhìn nàng thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống, vội ấn nàng xuống, sai người rửa mặt chải đầu trang điểm cho nàng: "Người không làm gì, cũng đừng nóng vội, đã cho người truyền lời với Thái Hậu. Hơn nữa chúng ta cũng không trễ bao lâu, Thái Hậu khoan dung nhân từ, nhất thời nửa khắc cũng sẽ không trách tội."
Lúc này Thẩm Tân Di mới yên tâm, dựa theo phẩm cấp Thái Tử Phi thay quế đan hồng nửa cánh tay, bên trong phối áo váy màu hồng, áo khoác rũ màu đỏ bạc bên ngoài, lại dựa theo phẩm cấp với túi hương ngọc bội. Trên đầu búi tóc rơi, vô cùng đơn giản cắm bộ diêu kim phượng, đầu mang lệ sắc rạng rỡ, cả sảnh đường rực rỡ.
Trương ma ma nhìn thấy thì trong lòng kiêu ngạo đến cực điểm, đỡ Thẩm Tân Di ra khỏi tẩm điện. Khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn chính là Thái Tử thế nhưng cũng chờ ở ngoài điện. Sau khi nhìn thấy nàng thì ánh mắt hơi ngưng lại, rồi chuyển dời tầm mắt: "Đi thôi, đi thỉnh an Thái Hậu."
Thẩm Ngũ còn miễn cưỡng có thể vào mắt, khó trách lão Bát mắt cao hơn đầu như vậy cũng có thể nhìn trúng.
Đám người của Trương ma ma đồng thời kinh ngạc, các bà cho rằng ngày hôm qua Thái Tử và Thái Tử Phi cãi nhau, hôm nay tất nhiên sẽ bắt đầu chiến tranh lạnh, không nghĩ tới Thái Tử thế nhưng cố ý chờ ở nơi này. Ngược lại Thẩm Tân Di rất tự nhiên, mừng thầm Thái Tử quả nhiên khuất phục dưới uy quyền của mình.
Lục Diễn đợi tại chỗ một lát, chờ Thẩm Tân Di lại đây mới sóng vai đồng hành với nàng, khiến mọi người lại kinh ngạc một phen. Hai người mới tiến đến điện Tiên Cư của Thái Hậu, bên trong Hoàng Hậu và chúng hoàng tử cùng với hoàng tử phi đều đã nhập tòa. Giọng Tề hoàng hậu có vẻ sắc nhọn truyền tới: "Thái Tử Phi thật phô trương, chúng ta này đó làm trưởng bối thế nhưng phải đợi ngươi, về sau có phải muốn chúng ta thỉnh an ngươi hay không?"
Thẩm Tân Di không nghĩ tới Tề hoàng hậu ngưỡng mộ bản thân tới mức muốn thỉnh an mình, không khỏi giật mình. Lục Diễn lại trước nàng một bước trả lời, cười cười mới hành lễ: "Hôm qua ta và Ngũ Nương nhàn thoại đến nửa đêm, ngủ trễ một chút, còn thỉnh Thái Hậu mẫu hậu thứ lỗi."
Thái Hậu thấy vợ chồng Thái Tử cuối cùng cũng hòa thuận thì gương mặt lộ vẻ vui mừng. Khuôn mặt của Tề hoàng hậu hung hăng vặn vẹo một chút. Sắc mặt cũng khó coi còn có Lục Trạch, thế nhưng tâm cơ của hắn ta sao có thể so với Tề hoàng hậu, rất nhanh đã thần sắc như thường.
Thái Hậu cười gật đầu: "Con và Thái Tử Phi có chuyện để nói, chuyện này rất tốt." Bà giương mắt quét một vòng: "Đã dùng bữa chưa?" Nhóm vãn bối đồng thời lắc đầu, Thái Hậu sai người bãi thiện.
Trong lúc dùng bữa Lục Diễn rất bảo vệ Thẩm Tân Di, chợt thấy hai người gắn bó keo sơn thì lời nói sắc nhọn của Tề hoàng hậu đều bị hắn chắn trở về. Nhìn sắc mặt mọi người khác nhau, Lục Trạch không thể nghi ngờ là người có nỗi lòng phức tạp nhất. Đáy mắt hắn ta có rất nhiều cân nhắc, cuối cùng vẫn không nói một lời mà cúi đầu ăn cơm.
Thẩm Tân Di nhìn Lục Diễn ưu nhã uống cháo, đắc ý dào dạt nói: "Rất tốt, tên đàn ông kia, xem ra cuối cùng ngươi cũng học được như thế nào lấy lòng ta." Quả nhiên đàn ông chính là phải dạy dỗ á.
Lục Diễn lạnh lùng mà liếc nhìn nàng một cái. Khi hắn đối đãi với mọi người thì lại biến thành dáng vẻ một người chồng tốt.
Hôm qua tuy rằng hắn nổi trận lôi đình nhưng cuối cùng thì lý trí vẫn còn, cẩn thận ngẫm lại đầu óc bây giờ của Thẩm Tân Di không tốt cho lắm, lời nói chưa chắc là giữ lời. Nhưng nàng và lão Bát đã là anh em họ, lại tuổi nhỏ quen biết, bất luận có tình yêu nam nữ hay không thì quan hệ thân cận là tất nhiên. Lão Bát đánh chủ ý gì hắn cũng có thể đoán được tám chín, tất nhiên không có khả năng để hắn ta thực hiện được.
Huống hồ... Nhìn dáng vẻ ăn mệt của lão Bát thế kia thật đúng là khiến cho người ta tâm tình sung sướng.
Trong điện mọi người bị cưỡng ép nhìn một đợt ân ái, buồn bực mà dùng xong bữa, sôi nổi cáo từ rời đi. Thái Hậu dặn dò vợ chồng Thái Tử phải vợ chồng ân ái hòa thuận, lúc này mới để hai người rời khỏi điện Tiên Cư.
Lục Diễn và Thái Sử Tiệp chui vào thư phòng một lúc, không biết đang thương nghị cái gì. Thẩm Tân Di ở trong phòng nhàn nhã sau một lúc lâu, thấy đến giờ cơm trưa, nàng quyết định cho tiểu thế thân một chút khen thưởng, vì thế mệnh thuộc hạ ở phòng bếp nhỏ làm tốt món canh và thuốc Đông y, dùng khay bưng qua cho tiểu thế thân.
Lúc này Lục Diễn đang ở cùng Thái Sử Tiệp thương nghị: "... Thái Sử Công có thể chẩn bệnh cho Thẩm Ngũ sớm hay không?"
Sở trường của Thái Sử Tiệp là về mưu lược và y lý, còn bái y tiên Đới Hồi Xuân làm sư phụ, đã bái biệt y thuật, lão vuốt râu nói: "Chứng bệnh ở đầu là phức tạp nhất, chỉ dựa vào bắt mạch thì chỉ sợ chẩn bệnh không ra, nếu có cơ hội quan sát Thái Tử Phi một chút thì tốt rồi."
Lục Diễn yên lặng một lát, che miệng ho khan vài tiếng, vì tinh thần của hắn khỏe mạnh nên chậm rãi nói: "... Chỉ chẩn mạch không thể sao? Vì Thái Sử Công suy nghĩ, lão vẫn không nên nhìn là tốt nhất."
Thái Sử Tiệp: "???"
Lão hiển nhiên không thể lĩnh ngộ thâm ý trong lời nói của Lục Diễn, lắc đầu cười: "Không gặp người bệnh sao có thể trị bệnh tốt được?" Lão thấy Thái Tử không muốn nói nhiều nên chuyển đề tài: "Ta đã dựa theo ý tứ của ngài, phân chia ly gián thần tử âm thầm sẵn sàng góp sức cho Bát điện hạ, lòng người dưới trướng của Bát điện hạ đang hoang mang, hắn ta nhất thời cũng khó có thể thu nạp. Hiện giờ kế đã được đưa ra, chúng ta yên tĩnh theo dõi biến nào." Lão nói xong thì cười: "Thế nhưng trong đó có ba người bên ngoài làm quan, tài cán của bọn họ rất xuất chúng, cũng nắm lấy chính khách địa phương, tâm tư ranh mãnh, Thái Tử cũng có thể thu vào dưới trướng."
Đều nói sau khi Thái Tử bệnh nặng thì mất đi tham vọng, hiện giờ xem ra, đồn đãi quả nhiền cũng không thể tin. Lục Diễn lấy khăn mùi soa che miệng, không được mà ho khan: "Mấy cây cỏ đầu tường, khó có thể trọng dụng."
Thái Sử Tiệp cười: "Cỏ đầu tường nào cũng có chỗ tốt của cỏ đầu tường, chỉ cần Thái Tử có thể làm cho bọn họ nhìn thấy cơ hội tiến thủ, bọn họ tuyệt đối sẽ không phản bội." Lão nói xong thì buông tiếng thở dài, nhìn về phía đông điện: "Trước mắt thật ra có thể tranh lấy người, chỉ tiếc là điện hạ không muốn mà thôi."
Lục Diễn biết hắn nói chính là ai, cha của Thẩm Ngũ không chỉ quyền cao chức trọng, mà mẹ cũng là thế gia trâm anh thanh quý nhiều thế hệ, ngoại tổ nhà họ Chu cũng cực kỳ yêu thương đứa cháu ngoại gái này. Xuất phát từ góc độ này, Hoàng Thượng xác thật vì hắn mà chọn cửa hôn sự tốt. Hắn cười lạnh, lắc đầu đang muốn mở miệng thì chợt nghe thấy bên ngoài một trận ầm ĩ.
Hắn nhíu mày, đẩy cửa đi ra ngoài. Thẩm Tân Di xách theo hộp đồ ăn lớn bằng gỗ đàn ba tầng, phía sau đi theo Trương ma ma. Hắn lạnh lùng nhìn hộ vệ ngoài thư phòng một cái, hộ vệ hoảng quá quỳ xuống, lúc này hắn mới hỏi nàng: "Nàng tới làm gì?"
Nàng đưa hộp đồ ăn cho hắn, không vui mà nói: "Ngươi kim ốc tàng kiều hay sao mà thần bí như vậy?" Nàng cẩn thận đánh giá dáng người hắn một cái rồi dặn dò: "Về sau ngươi ăn nhiều một chút, ngươi gầy như vậy, về sau sinh con cũng sẽ không khỏe mạnh, con không khỏe mạnh làm sao có thể kế thừa tài sản hàng tỉ của ta chứ?"
Mạch suy nghĩ của Lục Diễn đều bị nàng làm cho sai lệch: "... Ai sinh?"
Thẩm Tân Di dùng ánh mắt biến thái liếc hắn một cái: "Đương nhiên là ta sinh, chẳng lẽ ngươi có thể con?"
Lục Diễn: "..." Được rồi, được rồi.
Hắn tiện tay tiếp nhận hộp đồ ăn, thật vất vả mới đuổi Thẩm Tân Di đi, lúc này mới quay sang hộ vệ đang run rẩy: "Nàng mới vừa rồi nghe đến cái gì?"
Hộ vệ cũng rất oan uổng, dù sao Thái Tử Phi mới là người bên gối của Thái Tử, hắn ta cũng không dám đắc tội dễ dàng... Hắn ta nghĩ ngợi mới cắn răng nói: "Mới vừa rồi Thái Tử Phi đến gần, thuộc hạ cũng không biết ngài ấy nghe được gì hay không, có khả năng..."
Lục Diễn nghĩ đến nội dung mật đàm vừa rồi, lại nghĩ đến quan hệ giữa nàng và lão Bát thật không rõ ràng, sắc mặt càng lạnh thêm: "Dẫn hắn đi, trượng hình."
Bình luận truyện