Thái Tử Phi Thăng Chức Ký
Chương 25
Trương lão tướng quân
lúc đó thấy chuyện này chẳng phải vấn đề gì to tát, nhà võ tướng mà, chỉ cần con trai nhiều là tốt rồi. Hơn nữa, lúc đó Thành Tổ vẫn còn sống,
nhà họ Trương cũng không dám thiết lập liên minh gì, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu lấy vợ mà thôi.
Đến đời cha của Trương thị, tình hình vẫn không có gì thay đổi.
Mấy đứa con trước của Trương Phóng đều là con trai, chi có hai cô con gái, một là Trương thị tôi, hai là Trương nhị cô nương đã gả cho Hạ Bỉnh Tắc, làm gì còn cháu gái nào để gả cho Nhà xí huynh nữa?
Tình hình nhị thúc của Trương thị cũng gần như vậy, nhưng chi có một đứa con gái, có điều năm nay chưa đầy mười ba tuổi, vẫn chưa đến tuổi lấy chồng.
Còn tam thúc, tứ thúc gì đó của Trương thị thì không cần phải tính, vì cho đến giờ vẫn chưa ai có con gái.
Dương Nghiêm nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt tôi thì phì cười, nói: “Có lẽ là con gái của Trương Linh ở Tịnh Dương, thần và Cửu ca điểm hết lượt con gái trong nhà họ Trương thì thấy chi có con gái lớn của Trương Linh là phù hợp. Có điều nha đầu đó năm nay mới mười ba tuổi, năm truớc trên đường tới Tịnh Dương thần có gặp, thấy cô ta cuỡi một con ngựa to tướng phóng như điên. Một đứa con gái hoang dã như thế mà lại bảo là xinh đẹp, hiền thục. Xì! Người nhà của nương nương lá gan quả không nhỏ! Không biết có phải họ cũng coi nương nương là đứa con gái chỉ dùng để lợi dụng không?”.
Tôi chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến giọng điệu châm biếm của Dương Nghiêm, trong đầu chi nghĩ đến một điều, quả đúng như dự liệu, một khi xác định được cái ngôi hoàng hậu của tôi không còn tác dụng nữa thì nhà họ Trương lập tức muốn vứt bỏ đứa con gái này.
Họ đã nghe theo ý kiến của tôi mà lên kế hoạch liên minh với Nhà xí huynh, nhưng lại không tin hoàng hậu của Tề Thịnh là tôi đây có tác dụng gì, vì thế đã lập tức hiến tặng luôn một đứa con gái khác.
Cho dù đứa con gái ấy chi mới mười ba tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ chưa lớn.
Tôi không nói gì, Dương Nghiêm cũng thôi không cười nữa, ánh mắt anh ta đã bắt đầu có vẻ thương hại, khẽ hỏi: “Thế nương nương định thế nào?”.
Tôi nghiêm mặt, hỏi lại: “Câu này phải hỏi Cửu ca của ngươi mới đúng, xem anh ta có ý định gì”.
Dương Nghiêm lặng lẽ nhìn tôi một lúc, rồi nói: “Cửu ca nói, nếu đã cầm tay thì mãi mãi theo hầu”.
Tôi nghe vậy không khỏi đơ người, ngước mắt lên nhìn Dương Nghiêm rồi cảm thán: “Ớn quá! Ngươi học mấy câu rẻ tiền ấy từ đâu thế?”.
Dương Nghiêm kinh ngạc nhướng mày: “Sao cơ? Chẳng phải đàn bà các cô thường thích nghe những câu như thế là gì? Trong các vở kịch đều viết thế mà”.
Tôi nhìn Dương Nghiêm vẻ coi thường: “Trong các vở kịch còn nói chàng thư sinh nghèo có thể lấy con gái tể tướng nữa kia! Ngươi tin không?”.
Dương Nghiêm cảm thấy hơi ngượng, quay đầu đi nói: “Cửu ca muốn hỏi xem ý của nương nương thế nào”.
Điều này mà cũng còn phải hỏi sao? Bất giác tôi cười lạnh, nếu anh ta không muốn thì sớm đã từ chối thẳng thừng, cần gì phải hỏi tôi!
Ngẫm nghĩ một chút, tôi cười, đáp: “Ý của ta là chẳng có ý gì cả'’.
Dương Nghiêm ngạc nhiên: “Như thế có nghĩa là gì?”.
Tôi trề môi châm biếm: “Thì là không có ý gì. Ngươi chỉ việc chuyển câu này cho Sở vương, anh ta sẽ hiểu”.
Dương Nghiêm không nói gì nữa, sa sầm mặt rời khỏi giường.
Tôi cũng đi theo, hạ giọng hỏi anh ta: “Ngươi vuợt nóc băng tường đột nhập vào đây à? Cái đó có dễ học không?”.
Dương Nghiêm khó chịu nhìn tôi, đáp: “Dễ. Nương nương chỉ cần đầu thai lại, học khoảng mười mấy năm là biết thôi mà”.
Tôi nghĩ, việc đầu thai lại không dễ, phải đợi thương lượng xong với Ti Mệnh Tinh Quân đã.
Tiễn Dương Nghiêm ra khỏi nội điện, nhìn Tả Ý đang nằm ngủ say trên nền đất tôi mới chợt nhớ đến một việc quan trọng, vội dặn Dương Nghiêm: “Phải rồi, bảo Sở vương giúp ta điều tra về nha đầu Tả Ý. Theo lời của cô ta thì cô ta có một đứa em trai hiện đang nằm trong tay Tề Thịnh. Giúp ta tra xem có đúng như vậy không”.
Dương Nghiêm hỏi tôi: “Ai là Tả Ý?”.
Tôi chỉ vào chỗ dưới chân anh ta: “Đấy, cái người đang nằm cạnh chân ngươi ấy”.
Dương Nghiêm cúi đầu nhìn, đáp: “Được, đã biết. Thần cho cô ta dùng ít thuốc mê, một lát sau tỉnh lại chỉ nghĩ là mình vừa ngủ gật thôi”.
Tôi gật đầu, mắt nhìn Dương Nghiêm đã đặt tay lên cửa điện, chợt thấy không nỡ, không nghĩ ngợi đã bật thốt ra: “Ngày mai lại tới nhé!”.
Thân hình Dương Nghiêm cứng đờ, quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ.
Tôi cũng vô thức đưa tay lên bịt miệng. Chết thật, sao bỗng dưng tôi lại thốt ra câu đó được nhỉ?
Dương Nghiêm thì cười hì hì, khẽ hỏi: “Định coi là gian phu thật à?”.
Thấy kiểu cười cợt của Dương Nghiêm, sự ngượng ngùng của tôi biến mất, cũng cười đáp lại: “Đâu có, đây rõ ràng là những lời khi tiễn khách của các cô gái lầu xanh thôi”.
Da mặt của Dương Nghiêm không dày bằng tôi, nhất thời không cười được nữa, khẽ ho mấy tiếng để che giấu rồi quay người bước ra khỏi điện.
Tôi nhìn qua khe cửa thấy anh ta đã nhẹ nhàng tung người lên, tay bám vào mái hiên rồi lộn người bay lên nóc nhà. Lúc này tôi mới yên tâm quay về giường định ngủ tiếp, nhưng trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ được.
Tề Thịnh không giết tôi, vì tôi là con gái Trương gia.
Trương gia coi trọng tôi, vì tôi là hoàng hậu của Tề Thịnh.
Đám người Triệu vương và Sở vương chú ý đến tôi, vì tôi là hoàng hậu của Tề Thịnh, là con gái Trương gia.
Tách khỏi hai thân phận là Hoàng hậu và con gái Trương gia, tôi chẳng là cái thá gì.
Toàn bộ những điều này tôi đều hiểu thế mà vẫn bước vào con đường thê thảm như bây giờ. Tôi đúng là ngu xuẩn.
Phí công vất vả suốt hai năm trời, trên thì không được lòng ông chủ, dưới thì không có người tâm phúc trung thành, trong thì không có cung nữ, nội thị nào đáng tin tưởng, ngoài thì không có mãnh tướng trọng thần giúp đỡ, đến cả nhà mẹ đẻ cũng đang tính toán tìm người thay thế…
Nếu không vì chuyện Tề Thịnh để Trương lão thái thái vào cung khiến tôi nghi ngờ thì có lẽ tôi sẽ cứ bị người ta dắt mũi mãi.
Tôi cứ suy nghĩ miên man như vậy rồi thiếp đi lúc nào không biết.
Trong mơ, tôi thấy mình lại ngã xuống nước, làn nước lạnh thấu xương khiến tôi run lên bần bật, nhưng trong lòng vẫn thấy may là mình biết bơi nên không sợ bị chết đuối. Thế là tôi ra sức gạt nước, đúng lúc sắp tới bờ thì bỗng thấy Tề Thịnh xuất hiện, giơ chân ra đạp tôi xuống nước lần nữa.
Tôi vẫn kiên cường bất khuất tiếp tục trèo lên bờ, còn Tề Thịnh thì hết lần này đến lần khác đá tôi xuống nước.
Cuối cùng thì tôi cũng nổi nóng, rướn người lên cao, lớn tiếng chửi: “Tề Thịnh, mẹ nhà anh!”.
Thế rồi tôi giật mình tỉnh giấc.
Vừa mở mắt ra đã thấy Tề Thịnh đang đứng bên giường cúi xuống nhìn tôi, vẻ mặt anh ta tối sầm, môi mím chặt.
Cú sốc này không phải nhỏ, thoáng chốc đã quét sạch hai phần mơ màng còn lại. Tôi lập tức ngồi bật dậy, lùi vào phía trong, nhìn Tề Thịnh với ánh mắt cảnh giác.
Từ sau chuyện lần trưóc, mặc dù anh ta vẫn thường xuyên tới cung của tôi nhưng chỉ tới hậu điện thăm con gái.
Tôi cũng không muốn gặp anh ta nên cứ căn thời gian anh ta sắp tới là lại sai nhũ mẫu đem con bé về hậu điện, còn mình thì trốn vào tẩm cung.
Cứ như vậy, đã hơn nửa tháng nay chúng tôi chưa nhìn thấy mặt nhau rồi.
Tề Thịnh chắp tay sau lưng, đứng im không nói gì, nhìn tôi chăm chăm.
Mặc dù rất căng thẳng nhưng tôi vẫn không quên đưa mắt liếc ra ngoài, thấy trời vẫn còn tối, tôi không khỏi có chút mơ hồ, không biết hiện tại là mấy giờ. Lúc Dương Nghiêm rời khỏi đã là nửa đêm, sao tôi ngủ một giấc dài như thế mà trời vẫn chưa sáng?
Bất giác tôi túm chặt lấy chiếc áo ngủ, thấy Tề Thịnh lập tức chau mày lại.
Tôi cũng cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, vội buông bàn tay ra, nói với Tề Thịnh bằng giọng rất bình thản: “Hoàng thượng, nếu làm chuyện ấy thì phải là đôi bên cùng tình nguyện, như thế mới cảm thấy vui sướng thực sự. Nếu Hoàng thượng thực sự muốn thì thiếp sẽ phối hợp với Hoàng thượng, đảm bảo Hoàng thượng sẽ thấy sung sướng, nhưng nếu Hoàng thượng định dùng chuyện này để hạ nhục thiếp, thì thiếp chỉ có thể nói rằng Hoàng thượng sai rồi. Chúng ta đâu phải chưa từng ngủ với nhau, đến con cũng có rồi, từ lâu đã chẳng thấy chuyện này có gì đáng xấu hổ nữa”.
Tề Thịnh lặng lẽ nghe tôi nói, không tỏ ra tức giận, cũng không giận dữ bỏ đi.
Vẻ mặt tôi rất căng thẳng, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Anh ta bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, đúng là một cơ hội rất tốt, tôi đỡ phải mất công tìm dịp để nói thẳng những điều trong lòng.
Nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy đầu nặng trịch, toàn thân rã rời, đành nằm luôn xuống, nghĩ xem chuyện hôm nay phải nói thế nào để không khiến Tề Thịnh thêm nghi ngờ.
Tôi nhắm mắt lại cố gắng sắp xếp ý nghĩ, cố nén một giọt nước mắt sắp trào ra ở khóe mắt, nói bằng giọng khàn khàn: “Tề Thịnh, chúng ta hãy nói thẳng nói thật với nhau, được không?”.
Một hồi lâu sau, Tề Thịnh mới bình thản nói ra một từ, “Được”.
Tôi nhếch môi tự giễu, nói: “Thiếp rất khâm phục chàng, Tề Thịnh. Từ trước đến nay thiếp chưa từng thấy ai suy nghĩ thâm trầm và có khả năng nhẫn nhịn như chàng”.
Tề Thịnh không thừa nhận cũng không phủ định, chỉ lặng lẽ đứng đó.
“Thực ra, chàng đã sớm biết việc thiếp ngầm thúc đẩy Trương gia và Sở vương liên kết với nhau, biết rõ thiếp luôn mong giành được ngôi thái hậu nhưng chàng vẫn không bộc lộ, bởi chàng biết rõ, một khi chưa có long tử thì thiếp không thể nào hành động được. Vì thế, chàng mới nhất quyết không chịu ngủ lại hậu cung, thậm chí để tránh việc người khác lén đưa phụ nữ có thai trà trộn vào cung, chàng kiêng luôn gần gũi với đàn bà.”
Đó mới là nguyên nhân chính của việc Tề Thịnh kể từ khi đăng cơ xong liền không gần nữ sắc! Giữ gìn bản thân cái con khỉ! Chung tình cái con khỉ!
Tôi mở mắt ra, bình tĩnh nhìn lên những đường viền đủ màu sắc và các hoa văn rồng phượng trên đỉnh màn.
“Chàng là tân đế, mặc dù danh chính ngôn thuận lên ngôi nhưng nền tảng còn nông, hơn nữa, Tống thái hậu là người nắm quyền hậu cung đã lâu, thế lực bao nhiêu năm không phải một sớm một chiều có thể xóa bỏ được. Điều mà chàng làm được chỉ là nhẫn nhịn, nhẫn nhịn để mưu tính, tạo dựng thế lực của mình trong triều thần, sau đó lặng lẽ chờ đợi thời cơ.”
Nói đến đây tôi dừng lại một lúc rồi mới tiếp: “Chàng chờ hai năm, cuối cùng ông trời cũng cho chàng một cơ hội: Vân Tây nổi loạn. Chàng làm ra vẻ do dự không quyết nhưng thực ra trong lòng đã sớm quyết định để Dương Dự đi dẹp loạn, vì Dương Dự đi thì Sở vương sẽ mất chỗ dựa, chỉ có thể thuận theo sự sắp đặt của chàng, chẳng phải thế sao?”.
Tề Thịnh không trả lời, mà thực ra tôi cũng không cần anh ta trả lời.
Tôi mỉm cười, nói tiếp: “Nhưng một cơ hội tốt như vậy mà chỉ loại bỏ được Sở vương thì thật đáng tiếc. Vì thế, chàng đã nghĩ, chi bằng nhân cơ hội này kéo cả nhà họ Trương vào cuộc thì còn hay hơn. Nhưng thiếp lại là người quá cẩn thận, làm chuyện gì cũng lo trước sợ sau, một ngày chưa thấy được chàng có con trai nối dõi là một ngày chưa dám yên tâm mà thúc đẩy việc liên kết giữa Trương gia với Sở vương. Vì thế, chàng quyết định đẩy thiếp một cái”.
Vì thế nên mới có chuyện cấm cung, đến cả Tống thái hậu cũng không được vào cung Hưng Thánh của tôi, thế mà Tề Thịnh lại cho người nhà họ Trương vào.
Anh ta muốn làm cho tôi vì chuyện thân phận bại lộ mà hoảng hốt, sợ anh ta không thể chấp nhận được mình mà đưa ra một tín hiệu sai cho nhà họ Trương.
Tôi cười không thành tiếng, cũng may việc Trương lão thái thái vào cung đã khiến tôi thấy nghi ngờ dụng ý của Tề Thịnh.
Sau đó giống như đánh bạc, biết rõ Tề Thịnh đang đào hố bẫy mình, không biết vì sao anh ta lại đào hố, cũng không biết cái hố ấy sâu đến mức nào nhưng tôi vẫn cứ liều lĩnh nhảy xuống.
Thế là tôi không chỉ thuận theo ý của Tề Thịnh, nói cho Trương gia biết về hoàn cảnh được bữa sáng lo bữa tối của mình, lại còn giúp anh tạo cớ gây chuyện với nhà họ Trương.
Tề Thịnh rất vừa lòng, sau đó mặc dù vẫn tiêp tục cấm cung nhưng không làm khó tôi nữa.
Đợi đến khi Dương Dự đi dẹp loạn, Dương Nghiêm vào cung tôi mới hiểu ra. Mọi chuyện đều được sắp đặt, liên kết với nhau từ đầu chí cuối.
Tề Thịnh đã tính toán từng chi tiết một, còn tôi thì bất chấp tất cả, từng bước từng bước đi tới cảnh ngộ hôm nay đúng như mong đợi của anh ta, đẩy nhà họ Trương và Nhà xí huynh tới trước mặt Tề Thịnh chỉ để anh ta tin rằng giờ phút này tôi đã đi tới đường cùng, để cầu mong một cơ hội đổi đời.
Vì từ đầu chí cuối tôi đều rất rõ, kể từ khi tôi đặt chân lên con đường “thái tử phi” này, tôi đã không còn quay đầu lại được nữa, và chức vụ duy nhất có thể đến được là “thái hậu” chứ không phải là thứ danh xưng công chúa, quận chúa đáng vứt đi nào đó.
Tôi cũng không có số để làm công chúa, quận chúa. Một khi nhà họ Trương mưu phản, người đầu tiên được ban cái chết chính là tôi, Hoàng hậu Trương thị.
Trận quyết chiến đã bắt đầu, trong trận chiến này tôi chỉ có thể thắng, không thể thua.
Tôi quay đầu lại nhìn Tề Thịnh, trong đầu sắp xếp ý tứ câu chữ, định nén sự coi thường trong lòng nhưng khóe môi vẫn cứ nhếch lên: “Thực ra Hoàng thượng đã cảm thấy thần thiếp bất thường từ lâu rồi, đúng không? Nhưng Hoàng thượng vẫn im lặng, đến bây giờ, khi cần đến thì Hoàng thượng mới bộc lộ một cách rõ ràng khiến thần thiếp hoảng loạn, đẩy nhà họ Trương đến với Sở vương. Một cuộc hôn nhân không thể chấp nhận cũng nhờ thế mà thành hiện thực”.
Sau một hồi im lặng rất lâu, cuối cùng Tề Thịnh cũng lên tiếng: “Nàng rất thông minh”.
Tôi cười tự giễu: “Chỉ là nhận ra sau khi mọi việc đã xong rồi thôi. Chàng có dự định gì? Chỉ kéo một mình Trương Linh hay là nhân cơ hội này loại bỏ cả nhà họ Trương?”.
Tề Thịnh khẽ đáp: “Biên cương phía Bắc không thể loạn lạc”.
Tôi chậm rãi gật đầu. Nếu đã như vậy thì tức là chỉ loại bỏ một mình Trương Linh, loại bỏ một cánh tay để từ nay về sau Trương gia không thể làm mưa làm gió được nữa.
Tôi lại hỏi: “Hạ Bỉnh Tắc một luôn một lòng trung thành với Hoàng thượng, đúng thế không?”.
Tề Thịnh đáp: “Đúng vậy”.
Tôi khẽ cười: “Cũng chỉ có cô bé như Trương nhị cô nương mới tin rằng đàn ông có thể vì tình yêu mà bỏ cả gia tộc, cha mẹ”.
Tề Thịnh không nói gì.
Tôi im lặng một lát rồi quyết định đi vào điểm chính của cuộc nói chuyện này. Tôi phải nói cho anh ta biết, linh hồn của tôi vốn là của đàn bà chứ không phải đàn ông.
Điều này có liên quan tới sự yêu ghét của Tề Thịnh đối với tôi về sau, tôi không thể để anh ta gặp trở ngại tâm lý mỗi lần đối mặt với tôi được.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi đột ngột thấp giọng nói: “Tề Thịnh, buổi tối hôm ấy chàng hỏi thiếp rốt cuộc là nam hay nữ. Thực ra, đó cũng là câu thiếp thường xuyên tự hỏi. Thiếp từng chịu sự giáo dục như một đứa con trai trong suốt mười mấy năm, rồi sau đó lại đổi về làm con gái. Người ấy nói thiếp vốn là một đứa con gái, vì sai sót của họ nên mới có sự gập ghềnh này. Từ đó, thiếp chỉ có thể sống dưới thân xác này”.
Tôi dừng lại một lúc, lặng lẽ quay sang nhìn anh ta: “Từ lâu rồi thiếp đã từng có ý định chấm dứt cuộc sống, nhưng rồi lại không đủ can đảm”.
Tề Thịnh hỏi: “Bây giờ thì đủ can đảm rồi?”.
Tôi cười, lắc đầu: “Không có, bây giờ cũng vẫn không. Hơn nữa, đã chấp nhận làm đàn bà rồi, đến nỗi khổ sinh con cũng đã chịu rồi, bây giờ mà chết thì quá thiệt thòi”.
Khóe môi của Tề Thịnh hơi nhếch lên.
Tôi nhìn Tề Thịnh rồi hỏi: “Bây giờ đến lượt chàng, thiếp có thể hỏi chàng một câu được không?”.
Tề Thịnh gật đầu.
Tôi bèn hỏi: “Có phải bây giờ thiếp khiến chàng cảm thấy ghê tởm? Ghê tởm đến mức không thể chấp nhận nổi sự tồn tại của thiếp?”.
Tề Thịnh im lặng một lát rồi đáp: “Không phải”.
Tôi nói với vẻ rất bình tĩnh: “Nếu đã vậy, Tề Thịnh, thiếp vẫn là Hoàng hậu của chàng được không? Trên đời này không có ai thích hợp với vị trí đó hơn thiếp, không tranh quyền cho nhà mẹ đẻ, không tranh giành với các phi tần khác, chỉ lo quản lý hậu cung và nuôi dạy con cái cho chàng. Liệu có sự lựa chọn nào tốt hơn là thiếp không? Càng chưa nói tới, thiếp không hề có chỗ dựa, hoàn toàn nằm trong bàn tay khống chế của chàng”.
Vẻ mặt của Tề Thịnh vẫn rất bình thản, không thể đoán được là đang vui mừng hay giận dữ. Một lát sau, anh ta hỏi tôi: “Nàng muốn gì?”.
Tôi suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi đáp: “Bình an khỏe mạnh, đủ ăn đủ mặc”.
Trong điện rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức dường như có thể nghe được cả tiếng thở dài của Tề Thịnh. Không biết qua bao lâu, Tề Thịnh mới gật đầu nhận lời: “Được”.
Chỉ một từ đó, không thêm từ nào nữa.
Tôi thầm nghĩ, tám chữ ấy đúng là rất có tác dụng, dù người nói chẳng biết có thật lòng không, nhưng người nghe thì đều xem là thật.
Tôi ngồi dậy, trịnh trọng sửa sang lại bộ đồ ngủ trên người như thể đó là lễ phục rườm rà rắc rối của hoàng hậu, đến khi nó không còn một nếp nhăn nào mới phủ phục trước Tề Thịnh, đầu cúi thấp xuống sát mu bàn tay, nói với vẻ rất thành khẩn: “Thần thiếp tạ chủ long ân”.
Một hồi lâu không thấy Tề Thịnh trả lời, tôi ngẩng đầu lên thì thấy trong điện trống không.
Thở phào một cái, tôi nằm vật ra giường, cảm thấy đầu như muốn vỡ ra.
Thực ra, không cần tôi phải van xin thì Tề Thịnh cũng vẫn để tôi làm Hoàng hậu, anh ta cần dùng Trương thị để xoa dịu một nửa còn lại của nhà họ Trương, nói với các triều thần rằng, Trương Linh gặp họa chỉ là vì liên lụy với Sở vương mà thôi.
Nếu tôi đoán không sai thì đến cả tính mạng của Trương Linh, Tề Thịnh cũng chẳng cần. Anh ta chỉ muốn lấy binh quyền rồi giam lỏng Trương Linh, xem đó như sự nhân nhượng đối với nhà họ Trương, đồng thời thể hiện sự tôn trọng, sủng ái đối với Hoàng hậu là tôi.
Điều anh ta cần, chẳng qua cũng chỉ là thái độ của tôi.
Nếu đã vậy, tôi sẽ thể hiện cho anh ta thấy sự hèn kém của mình. Dù sao cũng chỉ là biện pháp lùi để tiến, Hàn Tín còn chịu được, sao tôi lại không làm được!
Tôi vừa đưa tay day day hai bên thái dương, vừa lẩm bẩm: Cứ chơi đi, để xem cuối cùng ai sẽ thắng! Anh có thể nhẫn được, thì ông đây sẽ nín nhịn tốt hơn cho mà xem!
Tả Ý bưng một bát ngọc vào, nhẹ nhàng nói: “Cuối cùng nương nương cũng tỉnh rồi. Nương nương uống bát thuốc này đi”.
Tả Ý bước tới đỡ tôi dậy. Tôi nhìn vào bát nước thuốc đen sì, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì thế? Đang khỏe mạnh, uống thuốc làm gì?”.
Đôi mắt của Tả Ý đỏ hoe, cúi đầu khẽ đáp: “Đêm hôm trước nương nưong sốt cao, mê man bất tỉnh gần hai ngày rồi”.
Tôi đờ người một lúc rồi mới bừng tỉnh.
Thảo nào tôi cứ có cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài, không ngờ là bị ốm.
Đây là lần ốm nặng đầu tiên kể từ sau khi tôi đến thế giới này, phải nằm trên giường liền mấy ngày mới hồi phục, tới khi nhũ mẫu mang con gái đến chơi thì nó đã sắp không nhận ra tôi nữa rồi, vừa được tôi ôm đã khóc ré lên.
Tôi chợt nhận ra, chăm sóc con bé kiểu này không được. Dù thế nào thì nó cũng là đứa con do tôi rứt ruột đẻ ra, nếu cứ giao nó cho người khác thì không chừng lớn lên nó còn chẳng biết tôi là ai ấy chứ.
Nghĩ vậy nên tôi bắt đầu dành nhiều thời gian cho con bé, ngày nào cũng chơi với nó, chỉ đến buổi tối mới để cho nhũ mẫu bế vào noãn các ru ngủ.
Trong khoảng thời gian này Tề Thịnh cũng tới mấy lần, vẫn như trước, đến thăm con bé một lúc rồi đi, mấy lần gặp tôi cũng tỏ ra rất bình thản.
Có lần tôi và Tả Ý cùng dỗ con bé há miệng ra xem nó đã mọc răng chưa, nhưng dỗ cả nửa ngày mà nó vẫn ngậm chặt miệng không chịu mở ra.
Đúng lúc chưa tìm ra cách nào thì Tề Thịnh đứng sau tôi từ bao giờ tiến lên, đưa tay ra đỡ lấy cằm dưới của con bé, khẽ bóp một cái, bé con liền mở to miệng ra.
Tề Thịnh bình thản nói: “Nhìn đi”.
Chà, động tác này anh ta phải làm bao nhiêu lần thì mới thuần thục được như thế chứ!
Động tác thành thục của anh ta khiến tôi sững ra một lúc, đến khi định thần lại mới cuống quýt kêu lên: “Buông tay ra! Buông tay ra!”.
Con bé trong lòng tôi cũng vô cùng phốỉ hợp mà khóc toáng lên.
Tề Thịnh từ từ buông tay ra, nét ngượng ngùng xuất hiện trên khuôn mặt trước giờ vẫn rất điềm tĩnh.
Tôi không biết nói gì, cúi xuống dịu dàng dỗ cho con bé thôi khóc. Khó khăn lắm mới làm nó nín khóc, bé con lại trưng ra bộ mặt tủi thân, vươn tay về phía Tề Thịnh...
Khóe môi Tề Thịnh thoáng nét cười, đưa tay ra đón lấy con bé từ lòng tôi, còn liếc tôi một cái, ánh mắt không giấu được vẻ đắc ý.
Tôi trong lòng thì mắng con bé này chẳng có lương tâm gì, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười như không có gì.
Nhờ con bé nên bầu không khí ấm áp hơn, quan hệ bị rạn nứt giữa tôi và Tề Thịnh cũng nhanh chóng được hàn gắn. Đến hạ tuần tháng Hai, Tề Thịnh cuối cùng gỡ bỏ lệnh quản chế đối với cung Hưng Thánh.
Đến đời cha của Trương thị, tình hình vẫn không có gì thay đổi.
Mấy đứa con trước của Trương Phóng đều là con trai, chi có hai cô con gái, một là Trương thị tôi, hai là Trương nhị cô nương đã gả cho Hạ Bỉnh Tắc, làm gì còn cháu gái nào để gả cho Nhà xí huynh nữa?
Tình hình nhị thúc của Trương thị cũng gần như vậy, nhưng chi có một đứa con gái, có điều năm nay chưa đầy mười ba tuổi, vẫn chưa đến tuổi lấy chồng.
Còn tam thúc, tứ thúc gì đó của Trương thị thì không cần phải tính, vì cho đến giờ vẫn chưa ai có con gái.
Dương Nghiêm nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt tôi thì phì cười, nói: “Có lẽ là con gái của Trương Linh ở Tịnh Dương, thần và Cửu ca điểm hết lượt con gái trong nhà họ Trương thì thấy chi có con gái lớn của Trương Linh là phù hợp. Có điều nha đầu đó năm nay mới mười ba tuổi, năm truớc trên đường tới Tịnh Dương thần có gặp, thấy cô ta cuỡi một con ngựa to tướng phóng như điên. Một đứa con gái hoang dã như thế mà lại bảo là xinh đẹp, hiền thục. Xì! Người nhà của nương nương lá gan quả không nhỏ! Không biết có phải họ cũng coi nương nương là đứa con gái chỉ dùng để lợi dụng không?”.
Tôi chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến giọng điệu châm biếm của Dương Nghiêm, trong đầu chi nghĩ đến một điều, quả đúng như dự liệu, một khi xác định được cái ngôi hoàng hậu của tôi không còn tác dụng nữa thì nhà họ Trương lập tức muốn vứt bỏ đứa con gái này.
Họ đã nghe theo ý kiến của tôi mà lên kế hoạch liên minh với Nhà xí huynh, nhưng lại không tin hoàng hậu của Tề Thịnh là tôi đây có tác dụng gì, vì thế đã lập tức hiến tặng luôn một đứa con gái khác.
Cho dù đứa con gái ấy chi mới mười ba tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ chưa lớn.
Tôi không nói gì, Dương Nghiêm cũng thôi không cười nữa, ánh mắt anh ta đã bắt đầu có vẻ thương hại, khẽ hỏi: “Thế nương nương định thế nào?”.
Tôi nghiêm mặt, hỏi lại: “Câu này phải hỏi Cửu ca của ngươi mới đúng, xem anh ta có ý định gì”.
Dương Nghiêm lặng lẽ nhìn tôi một lúc, rồi nói: “Cửu ca nói, nếu đã cầm tay thì mãi mãi theo hầu”.
Tôi nghe vậy không khỏi đơ người, ngước mắt lên nhìn Dương Nghiêm rồi cảm thán: “Ớn quá! Ngươi học mấy câu rẻ tiền ấy từ đâu thế?”.
Dương Nghiêm kinh ngạc nhướng mày: “Sao cơ? Chẳng phải đàn bà các cô thường thích nghe những câu như thế là gì? Trong các vở kịch đều viết thế mà”.
Tôi nhìn Dương Nghiêm vẻ coi thường: “Trong các vở kịch còn nói chàng thư sinh nghèo có thể lấy con gái tể tướng nữa kia! Ngươi tin không?”.
Dương Nghiêm cảm thấy hơi ngượng, quay đầu đi nói: “Cửu ca muốn hỏi xem ý của nương nương thế nào”.
Điều này mà cũng còn phải hỏi sao? Bất giác tôi cười lạnh, nếu anh ta không muốn thì sớm đã từ chối thẳng thừng, cần gì phải hỏi tôi!
Ngẫm nghĩ một chút, tôi cười, đáp: “Ý của ta là chẳng có ý gì cả'’.
Dương Nghiêm ngạc nhiên: “Như thế có nghĩa là gì?”.
Tôi trề môi châm biếm: “Thì là không có ý gì. Ngươi chỉ việc chuyển câu này cho Sở vương, anh ta sẽ hiểu”.
Dương Nghiêm không nói gì nữa, sa sầm mặt rời khỏi giường.
Tôi cũng đi theo, hạ giọng hỏi anh ta: “Ngươi vuợt nóc băng tường đột nhập vào đây à? Cái đó có dễ học không?”.
Dương Nghiêm khó chịu nhìn tôi, đáp: “Dễ. Nương nương chỉ cần đầu thai lại, học khoảng mười mấy năm là biết thôi mà”.
Tôi nghĩ, việc đầu thai lại không dễ, phải đợi thương lượng xong với Ti Mệnh Tinh Quân đã.
Tiễn Dương Nghiêm ra khỏi nội điện, nhìn Tả Ý đang nằm ngủ say trên nền đất tôi mới chợt nhớ đến một việc quan trọng, vội dặn Dương Nghiêm: “Phải rồi, bảo Sở vương giúp ta điều tra về nha đầu Tả Ý. Theo lời của cô ta thì cô ta có một đứa em trai hiện đang nằm trong tay Tề Thịnh. Giúp ta tra xem có đúng như vậy không”.
Dương Nghiêm hỏi tôi: “Ai là Tả Ý?”.
Tôi chỉ vào chỗ dưới chân anh ta: “Đấy, cái người đang nằm cạnh chân ngươi ấy”.
Dương Nghiêm cúi đầu nhìn, đáp: “Được, đã biết. Thần cho cô ta dùng ít thuốc mê, một lát sau tỉnh lại chỉ nghĩ là mình vừa ngủ gật thôi”.
Tôi gật đầu, mắt nhìn Dương Nghiêm đã đặt tay lên cửa điện, chợt thấy không nỡ, không nghĩ ngợi đã bật thốt ra: “Ngày mai lại tới nhé!”.
Thân hình Dương Nghiêm cứng đờ, quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ.
Tôi cũng vô thức đưa tay lên bịt miệng. Chết thật, sao bỗng dưng tôi lại thốt ra câu đó được nhỉ?
Dương Nghiêm thì cười hì hì, khẽ hỏi: “Định coi là gian phu thật à?”.
Thấy kiểu cười cợt của Dương Nghiêm, sự ngượng ngùng của tôi biến mất, cũng cười đáp lại: “Đâu có, đây rõ ràng là những lời khi tiễn khách của các cô gái lầu xanh thôi”.
Da mặt của Dương Nghiêm không dày bằng tôi, nhất thời không cười được nữa, khẽ ho mấy tiếng để che giấu rồi quay người bước ra khỏi điện.
Tôi nhìn qua khe cửa thấy anh ta đã nhẹ nhàng tung người lên, tay bám vào mái hiên rồi lộn người bay lên nóc nhà. Lúc này tôi mới yên tâm quay về giường định ngủ tiếp, nhưng trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ được.
Tề Thịnh không giết tôi, vì tôi là con gái Trương gia.
Trương gia coi trọng tôi, vì tôi là hoàng hậu của Tề Thịnh.
Đám người Triệu vương và Sở vương chú ý đến tôi, vì tôi là hoàng hậu của Tề Thịnh, là con gái Trương gia.
Tách khỏi hai thân phận là Hoàng hậu và con gái Trương gia, tôi chẳng là cái thá gì.
Toàn bộ những điều này tôi đều hiểu thế mà vẫn bước vào con đường thê thảm như bây giờ. Tôi đúng là ngu xuẩn.
Phí công vất vả suốt hai năm trời, trên thì không được lòng ông chủ, dưới thì không có người tâm phúc trung thành, trong thì không có cung nữ, nội thị nào đáng tin tưởng, ngoài thì không có mãnh tướng trọng thần giúp đỡ, đến cả nhà mẹ đẻ cũng đang tính toán tìm người thay thế…
Nếu không vì chuyện Tề Thịnh để Trương lão thái thái vào cung khiến tôi nghi ngờ thì có lẽ tôi sẽ cứ bị người ta dắt mũi mãi.
Tôi cứ suy nghĩ miên man như vậy rồi thiếp đi lúc nào không biết.
Trong mơ, tôi thấy mình lại ngã xuống nước, làn nước lạnh thấu xương khiến tôi run lên bần bật, nhưng trong lòng vẫn thấy may là mình biết bơi nên không sợ bị chết đuối. Thế là tôi ra sức gạt nước, đúng lúc sắp tới bờ thì bỗng thấy Tề Thịnh xuất hiện, giơ chân ra đạp tôi xuống nước lần nữa.
Tôi vẫn kiên cường bất khuất tiếp tục trèo lên bờ, còn Tề Thịnh thì hết lần này đến lần khác đá tôi xuống nước.
Cuối cùng thì tôi cũng nổi nóng, rướn người lên cao, lớn tiếng chửi: “Tề Thịnh, mẹ nhà anh!”.
Thế rồi tôi giật mình tỉnh giấc.
Vừa mở mắt ra đã thấy Tề Thịnh đang đứng bên giường cúi xuống nhìn tôi, vẻ mặt anh ta tối sầm, môi mím chặt.
Cú sốc này không phải nhỏ, thoáng chốc đã quét sạch hai phần mơ màng còn lại. Tôi lập tức ngồi bật dậy, lùi vào phía trong, nhìn Tề Thịnh với ánh mắt cảnh giác.
Từ sau chuyện lần trưóc, mặc dù anh ta vẫn thường xuyên tới cung của tôi nhưng chỉ tới hậu điện thăm con gái.
Tôi cũng không muốn gặp anh ta nên cứ căn thời gian anh ta sắp tới là lại sai nhũ mẫu đem con bé về hậu điện, còn mình thì trốn vào tẩm cung.
Cứ như vậy, đã hơn nửa tháng nay chúng tôi chưa nhìn thấy mặt nhau rồi.
Tề Thịnh chắp tay sau lưng, đứng im không nói gì, nhìn tôi chăm chăm.
Mặc dù rất căng thẳng nhưng tôi vẫn không quên đưa mắt liếc ra ngoài, thấy trời vẫn còn tối, tôi không khỏi có chút mơ hồ, không biết hiện tại là mấy giờ. Lúc Dương Nghiêm rời khỏi đã là nửa đêm, sao tôi ngủ một giấc dài như thế mà trời vẫn chưa sáng?
Bất giác tôi túm chặt lấy chiếc áo ngủ, thấy Tề Thịnh lập tức chau mày lại.
Tôi cũng cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, vội buông bàn tay ra, nói với Tề Thịnh bằng giọng rất bình thản: “Hoàng thượng, nếu làm chuyện ấy thì phải là đôi bên cùng tình nguyện, như thế mới cảm thấy vui sướng thực sự. Nếu Hoàng thượng thực sự muốn thì thiếp sẽ phối hợp với Hoàng thượng, đảm bảo Hoàng thượng sẽ thấy sung sướng, nhưng nếu Hoàng thượng định dùng chuyện này để hạ nhục thiếp, thì thiếp chỉ có thể nói rằng Hoàng thượng sai rồi. Chúng ta đâu phải chưa từng ngủ với nhau, đến con cũng có rồi, từ lâu đã chẳng thấy chuyện này có gì đáng xấu hổ nữa”.
Tề Thịnh lặng lẽ nghe tôi nói, không tỏ ra tức giận, cũng không giận dữ bỏ đi.
Vẻ mặt tôi rất căng thẳng, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Anh ta bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, đúng là một cơ hội rất tốt, tôi đỡ phải mất công tìm dịp để nói thẳng những điều trong lòng.
Nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy đầu nặng trịch, toàn thân rã rời, đành nằm luôn xuống, nghĩ xem chuyện hôm nay phải nói thế nào để không khiến Tề Thịnh thêm nghi ngờ.
Tôi nhắm mắt lại cố gắng sắp xếp ý nghĩ, cố nén một giọt nước mắt sắp trào ra ở khóe mắt, nói bằng giọng khàn khàn: “Tề Thịnh, chúng ta hãy nói thẳng nói thật với nhau, được không?”.
Một hồi lâu sau, Tề Thịnh mới bình thản nói ra một từ, “Được”.
Tôi nhếch môi tự giễu, nói: “Thiếp rất khâm phục chàng, Tề Thịnh. Từ trước đến nay thiếp chưa từng thấy ai suy nghĩ thâm trầm và có khả năng nhẫn nhịn như chàng”.
Tề Thịnh không thừa nhận cũng không phủ định, chỉ lặng lẽ đứng đó.
“Thực ra, chàng đã sớm biết việc thiếp ngầm thúc đẩy Trương gia và Sở vương liên kết với nhau, biết rõ thiếp luôn mong giành được ngôi thái hậu nhưng chàng vẫn không bộc lộ, bởi chàng biết rõ, một khi chưa có long tử thì thiếp không thể nào hành động được. Vì thế, chàng mới nhất quyết không chịu ngủ lại hậu cung, thậm chí để tránh việc người khác lén đưa phụ nữ có thai trà trộn vào cung, chàng kiêng luôn gần gũi với đàn bà.”
Đó mới là nguyên nhân chính của việc Tề Thịnh kể từ khi đăng cơ xong liền không gần nữ sắc! Giữ gìn bản thân cái con khỉ! Chung tình cái con khỉ!
Tôi mở mắt ra, bình tĩnh nhìn lên những đường viền đủ màu sắc và các hoa văn rồng phượng trên đỉnh màn.
“Chàng là tân đế, mặc dù danh chính ngôn thuận lên ngôi nhưng nền tảng còn nông, hơn nữa, Tống thái hậu là người nắm quyền hậu cung đã lâu, thế lực bao nhiêu năm không phải một sớm một chiều có thể xóa bỏ được. Điều mà chàng làm được chỉ là nhẫn nhịn, nhẫn nhịn để mưu tính, tạo dựng thế lực của mình trong triều thần, sau đó lặng lẽ chờ đợi thời cơ.”
Nói đến đây tôi dừng lại một lúc rồi mới tiếp: “Chàng chờ hai năm, cuối cùng ông trời cũng cho chàng một cơ hội: Vân Tây nổi loạn. Chàng làm ra vẻ do dự không quyết nhưng thực ra trong lòng đã sớm quyết định để Dương Dự đi dẹp loạn, vì Dương Dự đi thì Sở vương sẽ mất chỗ dựa, chỉ có thể thuận theo sự sắp đặt của chàng, chẳng phải thế sao?”.
Tề Thịnh không trả lời, mà thực ra tôi cũng không cần anh ta trả lời.
Tôi mỉm cười, nói tiếp: “Nhưng một cơ hội tốt như vậy mà chỉ loại bỏ được Sở vương thì thật đáng tiếc. Vì thế, chàng đã nghĩ, chi bằng nhân cơ hội này kéo cả nhà họ Trương vào cuộc thì còn hay hơn. Nhưng thiếp lại là người quá cẩn thận, làm chuyện gì cũng lo trước sợ sau, một ngày chưa thấy được chàng có con trai nối dõi là một ngày chưa dám yên tâm mà thúc đẩy việc liên kết giữa Trương gia với Sở vương. Vì thế, chàng quyết định đẩy thiếp một cái”.
Vì thế nên mới có chuyện cấm cung, đến cả Tống thái hậu cũng không được vào cung Hưng Thánh của tôi, thế mà Tề Thịnh lại cho người nhà họ Trương vào.
Anh ta muốn làm cho tôi vì chuyện thân phận bại lộ mà hoảng hốt, sợ anh ta không thể chấp nhận được mình mà đưa ra một tín hiệu sai cho nhà họ Trương.
Tôi cười không thành tiếng, cũng may việc Trương lão thái thái vào cung đã khiến tôi thấy nghi ngờ dụng ý của Tề Thịnh.
Sau đó giống như đánh bạc, biết rõ Tề Thịnh đang đào hố bẫy mình, không biết vì sao anh ta lại đào hố, cũng không biết cái hố ấy sâu đến mức nào nhưng tôi vẫn cứ liều lĩnh nhảy xuống.
Thế là tôi không chỉ thuận theo ý của Tề Thịnh, nói cho Trương gia biết về hoàn cảnh được bữa sáng lo bữa tối của mình, lại còn giúp anh tạo cớ gây chuyện với nhà họ Trương.
Tề Thịnh rất vừa lòng, sau đó mặc dù vẫn tiêp tục cấm cung nhưng không làm khó tôi nữa.
Đợi đến khi Dương Dự đi dẹp loạn, Dương Nghiêm vào cung tôi mới hiểu ra. Mọi chuyện đều được sắp đặt, liên kết với nhau từ đầu chí cuối.
Tề Thịnh đã tính toán từng chi tiết một, còn tôi thì bất chấp tất cả, từng bước từng bước đi tới cảnh ngộ hôm nay đúng như mong đợi của anh ta, đẩy nhà họ Trương và Nhà xí huynh tới trước mặt Tề Thịnh chỉ để anh ta tin rằng giờ phút này tôi đã đi tới đường cùng, để cầu mong một cơ hội đổi đời.
Vì từ đầu chí cuối tôi đều rất rõ, kể từ khi tôi đặt chân lên con đường “thái tử phi” này, tôi đã không còn quay đầu lại được nữa, và chức vụ duy nhất có thể đến được là “thái hậu” chứ không phải là thứ danh xưng công chúa, quận chúa đáng vứt đi nào đó.
Tôi cũng không có số để làm công chúa, quận chúa. Một khi nhà họ Trương mưu phản, người đầu tiên được ban cái chết chính là tôi, Hoàng hậu Trương thị.
Trận quyết chiến đã bắt đầu, trong trận chiến này tôi chỉ có thể thắng, không thể thua.
Tôi quay đầu lại nhìn Tề Thịnh, trong đầu sắp xếp ý tứ câu chữ, định nén sự coi thường trong lòng nhưng khóe môi vẫn cứ nhếch lên: “Thực ra Hoàng thượng đã cảm thấy thần thiếp bất thường từ lâu rồi, đúng không? Nhưng Hoàng thượng vẫn im lặng, đến bây giờ, khi cần đến thì Hoàng thượng mới bộc lộ một cách rõ ràng khiến thần thiếp hoảng loạn, đẩy nhà họ Trương đến với Sở vương. Một cuộc hôn nhân không thể chấp nhận cũng nhờ thế mà thành hiện thực”.
Sau một hồi im lặng rất lâu, cuối cùng Tề Thịnh cũng lên tiếng: “Nàng rất thông minh”.
Tôi cười tự giễu: “Chỉ là nhận ra sau khi mọi việc đã xong rồi thôi. Chàng có dự định gì? Chỉ kéo một mình Trương Linh hay là nhân cơ hội này loại bỏ cả nhà họ Trương?”.
Tề Thịnh khẽ đáp: “Biên cương phía Bắc không thể loạn lạc”.
Tôi chậm rãi gật đầu. Nếu đã như vậy thì tức là chỉ loại bỏ một mình Trương Linh, loại bỏ một cánh tay để từ nay về sau Trương gia không thể làm mưa làm gió được nữa.
Tôi lại hỏi: “Hạ Bỉnh Tắc một luôn một lòng trung thành với Hoàng thượng, đúng thế không?”.
Tề Thịnh đáp: “Đúng vậy”.
Tôi khẽ cười: “Cũng chỉ có cô bé như Trương nhị cô nương mới tin rằng đàn ông có thể vì tình yêu mà bỏ cả gia tộc, cha mẹ”.
Tề Thịnh không nói gì.
Tôi im lặng một lát rồi quyết định đi vào điểm chính của cuộc nói chuyện này. Tôi phải nói cho anh ta biết, linh hồn của tôi vốn là của đàn bà chứ không phải đàn ông.
Điều này có liên quan tới sự yêu ghét của Tề Thịnh đối với tôi về sau, tôi không thể để anh ta gặp trở ngại tâm lý mỗi lần đối mặt với tôi được.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi đột ngột thấp giọng nói: “Tề Thịnh, buổi tối hôm ấy chàng hỏi thiếp rốt cuộc là nam hay nữ. Thực ra, đó cũng là câu thiếp thường xuyên tự hỏi. Thiếp từng chịu sự giáo dục như một đứa con trai trong suốt mười mấy năm, rồi sau đó lại đổi về làm con gái. Người ấy nói thiếp vốn là một đứa con gái, vì sai sót của họ nên mới có sự gập ghềnh này. Từ đó, thiếp chỉ có thể sống dưới thân xác này”.
Tôi dừng lại một lúc, lặng lẽ quay sang nhìn anh ta: “Từ lâu rồi thiếp đã từng có ý định chấm dứt cuộc sống, nhưng rồi lại không đủ can đảm”.
Tề Thịnh hỏi: “Bây giờ thì đủ can đảm rồi?”.
Tôi cười, lắc đầu: “Không có, bây giờ cũng vẫn không. Hơn nữa, đã chấp nhận làm đàn bà rồi, đến nỗi khổ sinh con cũng đã chịu rồi, bây giờ mà chết thì quá thiệt thòi”.
Khóe môi của Tề Thịnh hơi nhếch lên.
Tôi nhìn Tề Thịnh rồi hỏi: “Bây giờ đến lượt chàng, thiếp có thể hỏi chàng một câu được không?”.
Tề Thịnh gật đầu.
Tôi bèn hỏi: “Có phải bây giờ thiếp khiến chàng cảm thấy ghê tởm? Ghê tởm đến mức không thể chấp nhận nổi sự tồn tại của thiếp?”.
Tề Thịnh im lặng một lát rồi đáp: “Không phải”.
Tôi nói với vẻ rất bình tĩnh: “Nếu đã vậy, Tề Thịnh, thiếp vẫn là Hoàng hậu của chàng được không? Trên đời này không có ai thích hợp với vị trí đó hơn thiếp, không tranh quyền cho nhà mẹ đẻ, không tranh giành với các phi tần khác, chỉ lo quản lý hậu cung và nuôi dạy con cái cho chàng. Liệu có sự lựa chọn nào tốt hơn là thiếp không? Càng chưa nói tới, thiếp không hề có chỗ dựa, hoàn toàn nằm trong bàn tay khống chế của chàng”.
Vẻ mặt của Tề Thịnh vẫn rất bình thản, không thể đoán được là đang vui mừng hay giận dữ. Một lát sau, anh ta hỏi tôi: “Nàng muốn gì?”.
Tôi suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi đáp: “Bình an khỏe mạnh, đủ ăn đủ mặc”.
Trong điện rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức dường như có thể nghe được cả tiếng thở dài của Tề Thịnh. Không biết qua bao lâu, Tề Thịnh mới gật đầu nhận lời: “Được”.
Chỉ một từ đó, không thêm từ nào nữa.
Tôi thầm nghĩ, tám chữ ấy đúng là rất có tác dụng, dù người nói chẳng biết có thật lòng không, nhưng người nghe thì đều xem là thật.
Tôi ngồi dậy, trịnh trọng sửa sang lại bộ đồ ngủ trên người như thể đó là lễ phục rườm rà rắc rối của hoàng hậu, đến khi nó không còn một nếp nhăn nào mới phủ phục trước Tề Thịnh, đầu cúi thấp xuống sát mu bàn tay, nói với vẻ rất thành khẩn: “Thần thiếp tạ chủ long ân”.
Một hồi lâu không thấy Tề Thịnh trả lời, tôi ngẩng đầu lên thì thấy trong điện trống không.
Thở phào một cái, tôi nằm vật ra giường, cảm thấy đầu như muốn vỡ ra.
Thực ra, không cần tôi phải van xin thì Tề Thịnh cũng vẫn để tôi làm Hoàng hậu, anh ta cần dùng Trương thị để xoa dịu một nửa còn lại của nhà họ Trương, nói với các triều thần rằng, Trương Linh gặp họa chỉ là vì liên lụy với Sở vương mà thôi.
Nếu tôi đoán không sai thì đến cả tính mạng của Trương Linh, Tề Thịnh cũng chẳng cần. Anh ta chỉ muốn lấy binh quyền rồi giam lỏng Trương Linh, xem đó như sự nhân nhượng đối với nhà họ Trương, đồng thời thể hiện sự tôn trọng, sủng ái đối với Hoàng hậu là tôi.
Điều anh ta cần, chẳng qua cũng chỉ là thái độ của tôi.
Nếu đã vậy, tôi sẽ thể hiện cho anh ta thấy sự hèn kém của mình. Dù sao cũng chỉ là biện pháp lùi để tiến, Hàn Tín còn chịu được, sao tôi lại không làm được!
Tôi vừa đưa tay day day hai bên thái dương, vừa lẩm bẩm: Cứ chơi đi, để xem cuối cùng ai sẽ thắng! Anh có thể nhẫn được, thì ông đây sẽ nín nhịn tốt hơn cho mà xem!
Tả Ý bưng một bát ngọc vào, nhẹ nhàng nói: “Cuối cùng nương nương cũng tỉnh rồi. Nương nương uống bát thuốc này đi”.
Tả Ý bước tới đỡ tôi dậy. Tôi nhìn vào bát nước thuốc đen sì, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì thế? Đang khỏe mạnh, uống thuốc làm gì?”.
Đôi mắt của Tả Ý đỏ hoe, cúi đầu khẽ đáp: “Đêm hôm trước nương nưong sốt cao, mê man bất tỉnh gần hai ngày rồi”.
Tôi đờ người một lúc rồi mới bừng tỉnh.
Thảo nào tôi cứ có cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài, không ngờ là bị ốm.
Đây là lần ốm nặng đầu tiên kể từ sau khi tôi đến thế giới này, phải nằm trên giường liền mấy ngày mới hồi phục, tới khi nhũ mẫu mang con gái đến chơi thì nó đã sắp không nhận ra tôi nữa rồi, vừa được tôi ôm đã khóc ré lên.
Tôi chợt nhận ra, chăm sóc con bé kiểu này không được. Dù thế nào thì nó cũng là đứa con do tôi rứt ruột đẻ ra, nếu cứ giao nó cho người khác thì không chừng lớn lên nó còn chẳng biết tôi là ai ấy chứ.
Nghĩ vậy nên tôi bắt đầu dành nhiều thời gian cho con bé, ngày nào cũng chơi với nó, chỉ đến buổi tối mới để cho nhũ mẫu bế vào noãn các ru ngủ.
Trong khoảng thời gian này Tề Thịnh cũng tới mấy lần, vẫn như trước, đến thăm con bé một lúc rồi đi, mấy lần gặp tôi cũng tỏ ra rất bình thản.
Có lần tôi và Tả Ý cùng dỗ con bé há miệng ra xem nó đã mọc răng chưa, nhưng dỗ cả nửa ngày mà nó vẫn ngậm chặt miệng không chịu mở ra.
Đúng lúc chưa tìm ra cách nào thì Tề Thịnh đứng sau tôi từ bao giờ tiến lên, đưa tay ra đỡ lấy cằm dưới của con bé, khẽ bóp một cái, bé con liền mở to miệng ra.
Tề Thịnh bình thản nói: “Nhìn đi”.
Chà, động tác này anh ta phải làm bao nhiêu lần thì mới thuần thục được như thế chứ!
Động tác thành thục của anh ta khiến tôi sững ra một lúc, đến khi định thần lại mới cuống quýt kêu lên: “Buông tay ra! Buông tay ra!”.
Con bé trong lòng tôi cũng vô cùng phốỉ hợp mà khóc toáng lên.
Tề Thịnh từ từ buông tay ra, nét ngượng ngùng xuất hiện trên khuôn mặt trước giờ vẫn rất điềm tĩnh.
Tôi không biết nói gì, cúi xuống dịu dàng dỗ cho con bé thôi khóc. Khó khăn lắm mới làm nó nín khóc, bé con lại trưng ra bộ mặt tủi thân, vươn tay về phía Tề Thịnh...
Khóe môi Tề Thịnh thoáng nét cười, đưa tay ra đón lấy con bé từ lòng tôi, còn liếc tôi một cái, ánh mắt không giấu được vẻ đắc ý.
Tôi trong lòng thì mắng con bé này chẳng có lương tâm gì, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười như không có gì.
Nhờ con bé nên bầu không khí ấm áp hơn, quan hệ bị rạn nứt giữa tôi và Tề Thịnh cũng nhanh chóng được hàn gắn. Đến hạ tuần tháng Hai, Tề Thịnh cuối cùng gỡ bỏ lệnh quản chế đối với cung Hưng Thánh.
Bình luận truyện