Thâm Độ Chí Tình
Chương 19: Hết hạn
rước khi hết hạn hợp đồng của Trang Duy một ngày, Quý Sâm đem xe trả về Thiên Ảnh. Người trong Thiên Ảnh cũng không hỏi nhiều, nhưng nhìn sắc mặt cũng đủ biết thái độ của bọn họ rồi.
Sau khi trả chìa khóa xe, Quý Sâm tâm trạng không tồi đi trở ra – Lần này cậu ta rời khỏi đây, sau này hẳn là cũng không trở lại nữa.
“Quý Sâm” Mới vừa ra tới cửa chính của Thiên Ảnh đã có người gọi cậu ta lại.
Quý Sâm quay đầu nhìn, hóa ra là chị Như, người đại diện của Lâm Tân. Tuy chưa từng hợp tác với nhau lần nào nhưng dù sao cũng là tiền bối, Quý Sâm dừng lại chờ cô đến gần.
Chị Như đi tới, nhìn Quý Sâm, thở dài “Các cậu tìm được công ty mới rồi sao?” Cô không biết cụ thể là công ty nào cũng không tiện hỏi nhưng thăm hỏi một ít cũng không sao.
“Ừ, đã tìm được rồi, mấy năm nay cũng cám ơn chị đã chăm sóc” Quý Sâm mỉm cười, cũng không để tâm chị Như có quan tâm cậu ta hay không, lễ phép xã giao vẫn phải có.
Chị Như cũng cổ vũ thêm “Cậu cũng có danh tiếng trong giới, sau này phát triển sẽ rất có tương lai, nhất định phải cố gắng lên”
“Được, hy vọng sẽ có cơ hội hợp tác với nghệ nhân của chị” Quý Sâm cười trả lời. Có thể cậu ta sẽ không trở lại Thiên Ảnh nữa nhưng giới giải trí rộng lớn như vậy, nói không chừng sau này lại có hợp tác với nhau, cho nên cũng không cần cứng nhắc hoặc xem như không quen biết.
“Hy vọng là vậy, giúp chị gửi lời chúc mừng cho Trang Duy” Chị Như cũng đáp lại.
Chị Như không phải kiểu ma cũ bắt nạt ma mới, hoàn toàn khác với dáng vẻ phô trương của Lâm Tân, cho nên chị Như chịu sát cánh bên Lâm Tân lâu như vậy cũng khiến cho mọi người cảm thấy kỳ lạ. Đương nhiên là cũng có sự nhúng tay của Du Tung, nhưng với kinh nghiệm của chị Như, Du Tung cũng không thể hoàn toàn khống chế được. Nhưng cũng có người nói Lâm Tân trong công việc rất nghe lời chị Như, thái độ đối với cô cũng rất khiêm tốn, như thế nên chị Như mới đồng ý quản lý Lâm Tân.
Chị Như nhắc tới Trang Duy, Quý Sâm tất nhiên cũng phải hỏi thêm “Chị Như, Lâm Tân thế nào rồi?”
Nhắc tới Lâm Tân, nét mặt chị Như nhuốm thêm vài phần sầu lo “Đã tỉnh rồi, vết thương trên mặt cần phải phẫu thuật, trong thời gian ngắn e là không thể nhận công việc được”
“Phía fan thì sao? Có ai phụ trách mảng bên đó không?” Quý Sâm đúng là đã lâu rồi không đến Thiên Ảnh, mà hình như cũng không thấy Thiên Ảnh ra thông báo trên internet về vụ tai nạn của Lâm Tân, cũng không nghe người có chuyên môn trong Thiên Ảnh giúp Lâm Tân xử lí quan hệ với fan. Cũng có thể là họ sơ sót, nhưng đây đều là công việc cần phải làm, chỉ có tăng mối liên kết giữa Lâm Tân với fan, đợi khi Lâm Tân bình phục mới có thể nhận được sự quan tâm như trước.
Chị Như lắc đầu, bất đắc dĩ nói “Công ty chỉ lên mạng post một bài thông báo nhỏ, nói sơ lược về vụ tai nạn, còn Lâm Tân thì chỉ nói đơn giản một câu mà thôi. Bây giờ Lâm Tân phải tĩnh dưỡng, cũng không tiện chụp ảnh, dù sao mặt của cậu ấy… Weibo của cậu ấy tạm thời do chị phụ trách, động viên các fan hâm mộ. Có thể hiệu quả không tốt mấy, dù sao mọi người vẫn muốn thấy ảnh chụp của Lâm Tân để xác định chấn thương mà”
Đây đúng là làm khó, gương mặt của Lâm Tân như thế… Không phải là không thể post, mà là post lên thì hiệu quả cũng chưa chắc tốt, có lúc có thể nhận được sự đồng cảm nhưng cũng có khả năng sẽ mất fan. Mà trong tay chị Như vẫn còn mấy nghệ nhân nữa, tuy nói là không nổi bằng Lâm Tân nhưng cũng không ít người nổi tiếng, chuyện phải quan tâm cũng không ít, cô không thể chỉ quan tâm mỗi mình Lâm Tân được.
“Tổng giám đốc Du nói thế nào? Có đi thăm Lâm Tân không?” Quý Sâm hỏi thêm. Lúc này là lúc Lâm Tân cần được quan tâm nhất, nếu tổng giám đốc Du chịu để ý đến Lâm Tân nhiều hơn một chút cũng tốt cho sự khôi phục của cậu ấy. Bệnh viện là nơi rất ngột ngạt, nếu tâm trạng tồi tệ càng ảnh hưởng đến sức khỏe.
Chị Như lắc đầu “Từ ngày các cậu đến thăm Lâm Tân gặp tổng giám đốc Du lần đó ra thì không thấy bóng dáng nữa. Lâm Tân ngược lại cũng không ầm ĩ, thành thật ở lại bệnh viện, không để chị phải bận tâm. Nhưng mà chị nghe nói…” Giọng chị Như thấp hơn một chút “Chị nghe nói tổng giám đốc Du vừa nhận một nữ nghệ nhân mới, ba tháng trước đã kí hợp đồng với Thiên Ảnh. Bây giờ cô ta đang được sủng ái, tổng giám đốc Du e là không nhớ đến Lâm Tân nổi nữa”
Quý Sâm nhất thời câm nín, chuyện như vậy trong giới cũng không hiếm thấy, đối với những vị cấp cao mà nói, nghệ nhân cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi, thích thì gọi chán thì vứt, không thèm liếc mắt nhìn lại. Cậu ta đã từng nghe thấy có người cũng bị thương như Lâm Tân mà bị vứt bỏ, nghĩ đến cũng không biết gương mặt Lâm Tân có thể khôi phục ra sao, tổng giám đốc Du ban đầu có được mấy phần thật tâm đâu, bây giờ gương mặt như vậy, tổng giám đốc Du không muốn để ý tới Lâm Tân nữa cũng có thể đoán trước được – Không lẽ còn muốn nuôi hy vọng một kẻ cặn bã như vậy lại có lương tâm hay sao?
Đạo lý này cậu ta và Trang Duy đều hiểu, cho nên bọn họ chưa bao giờ muốn đi cùng con đường với Lâm Tân. Bọn họ không phải xem thường Lâm Tân, dù sao mỗi người đều có cách sống riêng, Lâm Tân chỉ là chọn con đường giống như phần lớn những người trong giới mà thôi, nếu đã chọn con đường này thì phải tự mình gánh chịu hậu quả, là tốt hay xấu đều không thể trách người khác, dù sao Lâm Tân cũng đã từng hưởng lợi không ít.
Quý Sâm thở dài “Lâm Tân còn phải phiền chị Như bận tâm”
Chị Như gật đầu “Chăm sóc cậu ấy là chuyện chị phải làm” Cô cũng sẽ không vì Lâm Tân bị như vậy liền triệt để bỏ mặc cậu ấy.
“Sau này nếu có gì cần giúp đỡ, chị Như cứ tìm tôi là được” Quý Sâm khách sáo đáp lại. Cậu ta biết rõ, chị Như sẽ không đến nhờ vả, đặc biệt là vấn đề của Lâm Tân, dù sao quan hệ giữa Trang Duy và Lâm Tân vốn không tốt, bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ Lâm Tân.
“Ừ” Chị Như gật đầu “Được rồi, cậu đi trước đi, sau này có cơ hội sẽ gặp lại”
“Được, chị Như bảo trọng” Quý Sâm sau khi nói lời tạm biệt với cô bèn rời đi trước.
Sau khi trở về, Quý Sâm liền gọi cho Trang Duy kể cho cậu nghe chuyện hôm nay gặp chị Như, trong giọng nói tràn đầy căm ghét đối với tổng giám đốc Du.
Trang Duy nghe xong im lặng một lúc, cũng không nói quan điểm của mình. Mỗi người đều có quyền lựa chọn đường đi của mình, nếu con đường này mang đến vinh quang thì cũng phải ngậm đắng nuốt cay những mặt tiêu cực mà nó mang lại. Nhưng mỗi người đều có một số phận, tương lai Lâm Tân thế nào, bọn họ không thể tính trước mà còn phải tự Lâm Tân lựa chọn.
Sau ngày hết hạn hợp đồng, YC liền gửi bản thảo hợp đồng vào mail của Trang Duy và Quý Sâm. Các điều khoản trong hợp đồng rất chi tiết, gần như bao quát mọi phương diện khiến Trang Duy và Quý Sâm không thể không đọc tỉ mỉ kĩ càng mới hiểu rõ nội dung trong hợp đồng.
Cùng lúc đó, các phóng viên không biết từ đâu lấy được tin Trang Duy không ký tiếp hợp đồng với Thiên Ảnh nữa, vừa hay liền lập tức hành động muốn tìm Trang Duy phỏng vấn. Có thể gọi cho Quý Sâm thì gọi nhưng không ai nghe máy, chạy đến khu chung cư của Trang Duy thì bảo vệ báo là người này đã chuyển nhà đi lâu rồi, đi tới đâu thì họ không biết. Cứ như thế, trong lúc nhất thời, mọi người gần như mất dấu Trang Duy. Tới nỗi Trang Duy ký hợp đồng với công ty nào, các phóng viên chỉ có thể đoán già đoán non, dù sao bọn họ cũng không nghe được chút tin tức nào, thực sự không dám hùng hồn đăng tin.
Chiều hôm đó, Trang Duy rảng rang ở nhà pha cà phê. Hạt cà phê là do Cố Diễm đưa cho tối hôm qua, xem ra rất ngon, Trang Duy rất muốn uống thử.
Từ khi cậu làm hàng xóm với Cố Diễm, Cố Diễm thỉnh thoảng lại đưa một vài thứ cho cậu, phần lớn là thức ăn, cũng luôn nói là tiện đường mà thôi. Ý tốt của Cố Diễm cậu cũng không tiện từ chối, cho nên cứ nhận hết.
Cà phê vừa mới nấu xong, điện thoại Trang Duy liền reo lên. Trang Duy mang cà phê ra phòng khách, cầm điện thoại để trên bàn xem, là Quý Sâm gọi đến.
“Làm sao vậy?” Trang Duy hỏi Quý Sâm đầu bên kia.
YC cho hai người một khoảng thời gian nghỉ ngơi, một mặt là YC muốn cho họ chút thời gian để xem hợp đồng có vấn đề gì không mới ký hợp đồng chính thức, mặt khác là do Kiều Sở Khâm không ở trong nước, phải đợi Kiều Sở Khâm trở về mới có thể ký hợp đồng, cho nên Trang Duy và Quý Sâm mới có thể nghỉ xả hơi một đợt dưỡng sức, chuẩn bị đón nhận công việc mới.
“Vừa nãy có một công ty game liên hệ với tôi, muốn mời cậu làm đại diện phát ngôn cho game của họ. Cậu thấy sao?” Quý Sâm hỏi.
“Là game gì?” Trang Duy hỏi lại, cậu chưa từng làm đại diện phát ngôn cho game, cũng không nghĩ rằng công ty game lại chọn cậu.
“<Kiếm Chỉ Thương Ngân>, công ty trong nước tự mình mở một game võ hiệp, có thể xem là game xuất sắc trong nước, lần này bọn họ muốn cử hành một cuộc thi đấu game toàn quốc, cần tìm một người làm đại diện phát ngôn, hỏi cậu có ý định tham gia hay không” Quý Sâm tóm tắt sơ lược về thông tin công ty đối phương.
“Game võ hiệp? Hình tượng của tôi thích hợp sao?” Trang Duy có chút không xác định hỏi lại.
“Tôi cũng hơi do dự” Quý Sâm đáp “Nhưng đối phương nói không thành vấn đề, bọn họ vừa mới cho ra mắt một chức nghiệp dị vực phong tình, cũng phù hợp với hình tượng của cậu”
Trang Duy vẫn đang cân nhắc “Bình thường chụp ảnh quảng cáo game đều rất gượng gạo, tôi cảm thấy tôi không thích hợp với kiểu phong cách kia”
Suy nghĩ của Trang Duy Quý Sâm có thể hiểu được, hiện nay đa số game đều tìm các cô gái ngực to eo nhỏ chân dài làm đại diện, dùng hình ảnh chân dài và trang phục chức nghiệp hấp dẫn sự chú ý của người chơi, nói chính xác là của game thủ nam giới. Trạch nam không chỉ muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại mà còn trưng bản mặt đáng khinh dòm em gái trong game, nét mặt chỉ hận không thể trực tiếp nhào đầu vô màn hình máy tính luôn, thật sự là khiến người ta cảm thấy khó chịu. Trang Duy không muốn chụp kiểu quảng cáo này Quý Sâm cũng có thể hiểu được, cậu ta cũng không muốn để Trang Duy chụp ảnh, vừa không có ý nghĩa, vừa hạ thấp giá trị của Trang Duy.
“Tôi đã xem quảng cáo trước đây của game đó, mặc dù không có người đại diện phát ngôn nhưng phong cách đồ họa đều theo chủ nghĩa duy mỹ, nhìn cũng được lắm” Quý Sâm báo cho Trang Duy trước đương nhiên là muốn cậu nghiên cứu một chút, toàn thể quảng cáo <Kiếm Chỉ Thương Ngân> rất có đẳng cấp, dựa vào phong cảnh như tranh như thơ cùng với chức nghiệp đặc sắc mà giành được ưu thế, cũng không có những điều Trang Duy lo lắng. Đương nhiên, cậu ta cũng không thể bảo đảm lần này vẫn duy mỹ như vậy “Đối phương nói nếu cậu có hứng thú có thể đến thảo luận”
Đi thảo luận thì đối phương mới có thể trình bày nội dung quảng cáo cũng như yêu cầu cần đạt cho bọn họ hiểu rõ. Thực ra đi thảo luận một chuyến cũng không có tổn thất gì, nếu như không hợp ý tưởng cũng không sao, tối đa chỉ mất thời gian một chút mà thôi.
“Cậu cảm thấy thế nào?” Trang Duy hỏi ý kiến Quý Sâm.
Quý Sâm nói vào trọng điểm “Có nhận hay không có thể nói sau, nhưng tôi cảm thấy có thể đi thảo luận thử xem. Game này rất thịnh hành trong nước, tuổi tác người chơi cũng rất đa dạng, nhận quảng cáo này có thể thu được không ít nhân khí từ học sinh và thanh thiếu niên, cảm giác đây cũng không phải quảng cáo vô bổ thì có thể thử xem”
Trang Duy trầm mặc một chút “Có cần nói trước một tiếng với bên YC không?”
Cậu lúc này mặc dù chưa ký hợp đồng với YC nhưng nếu cậu nhận quảng cáo này, phần công việc này chắc chắn phải báo cho YC trước. Hiện tại ký đại diện phát ngôn này chính là dùng danh nghĩa cá nhân của cậu, nói cách khác chính là không cần chia phần trăm với YC, đợi đến khi cậu vào YC thì YC có lý do để sắp xếp công việc khác cho cậu trong thời gian chụp ảnh quảng cáo này. Thực ra rất nhiều công ty đều không thích nghệ nhân tự tiếp nhận công việc lúc sắp sửa ký hợp đồng, trong lòng nghệ nhân cũng hiểu cho nên rất ít người tiếp nhận công việc mới, trên căn bản sẽ kéo dài đến sau khi ký hợp đồng mới nhận, như vậy công ty cũng sẽ có ấn tượng tốt với nghệ nhân, hai bên cũng không vì chuyện này mà bất hòa.
“Ừ, nếu cậu muốn đi thảo luận, tôi sẽ nói với bên YC một tiếng, xem ý tứ của bên đó ra sao” Quý Sâm trả lời. Nếu YC muốn Trang Duy nhận quảng cáo này sau khi ký hợp đồng, mà quảng cáo này lại phù hợp, cậu ta sẽ thương lượng với công ty game hoãn thời gian ký hợp đồng lại, chỉ là phải giảm phí đại diện phát ngôn một chút.
“Cậu liên lạc với YC thử xem. Bên công ty game chúng ta có thể đi thảo luận một lần, nếu có cơ hội cũng đừng bỏ lỡ” Trang Duy cảm thấy quảng cáo game này có thể sẽ không như mong muốn của cậu nhưng có thể đi thảo luận một chút, lỡ như không phải là loại phong cách không có đẳng cấp như cậu nghĩ thì cậu phải nắm bắt cơ hội lần này.
Sau khi trả chìa khóa xe, Quý Sâm tâm trạng không tồi đi trở ra – Lần này cậu ta rời khỏi đây, sau này hẳn là cũng không trở lại nữa.
“Quý Sâm” Mới vừa ra tới cửa chính của Thiên Ảnh đã có người gọi cậu ta lại.
Quý Sâm quay đầu nhìn, hóa ra là chị Như, người đại diện của Lâm Tân. Tuy chưa từng hợp tác với nhau lần nào nhưng dù sao cũng là tiền bối, Quý Sâm dừng lại chờ cô đến gần.
Chị Như đi tới, nhìn Quý Sâm, thở dài “Các cậu tìm được công ty mới rồi sao?” Cô không biết cụ thể là công ty nào cũng không tiện hỏi nhưng thăm hỏi một ít cũng không sao.
“Ừ, đã tìm được rồi, mấy năm nay cũng cám ơn chị đã chăm sóc” Quý Sâm mỉm cười, cũng không để tâm chị Như có quan tâm cậu ta hay không, lễ phép xã giao vẫn phải có.
Chị Như cũng cổ vũ thêm “Cậu cũng có danh tiếng trong giới, sau này phát triển sẽ rất có tương lai, nhất định phải cố gắng lên”
“Được, hy vọng sẽ có cơ hội hợp tác với nghệ nhân của chị” Quý Sâm cười trả lời. Có thể cậu ta sẽ không trở lại Thiên Ảnh nữa nhưng giới giải trí rộng lớn như vậy, nói không chừng sau này lại có hợp tác với nhau, cho nên cũng không cần cứng nhắc hoặc xem như không quen biết.
“Hy vọng là vậy, giúp chị gửi lời chúc mừng cho Trang Duy” Chị Như cũng đáp lại.
Chị Như không phải kiểu ma cũ bắt nạt ma mới, hoàn toàn khác với dáng vẻ phô trương của Lâm Tân, cho nên chị Như chịu sát cánh bên Lâm Tân lâu như vậy cũng khiến cho mọi người cảm thấy kỳ lạ. Đương nhiên là cũng có sự nhúng tay của Du Tung, nhưng với kinh nghiệm của chị Như, Du Tung cũng không thể hoàn toàn khống chế được. Nhưng cũng có người nói Lâm Tân trong công việc rất nghe lời chị Như, thái độ đối với cô cũng rất khiêm tốn, như thế nên chị Như mới đồng ý quản lý Lâm Tân.
Chị Như nhắc tới Trang Duy, Quý Sâm tất nhiên cũng phải hỏi thêm “Chị Như, Lâm Tân thế nào rồi?”
Nhắc tới Lâm Tân, nét mặt chị Như nhuốm thêm vài phần sầu lo “Đã tỉnh rồi, vết thương trên mặt cần phải phẫu thuật, trong thời gian ngắn e là không thể nhận công việc được”
“Phía fan thì sao? Có ai phụ trách mảng bên đó không?” Quý Sâm đúng là đã lâu rồi không đến Thiên Ảnh, mà hình như cũng không thấy Thiên Ảnh ra thông báo trên internet về vụ tai nạn của Lâm Tân, cũng không nghe người có chuyên môn trong Thiên Ảnh giúp Lâm Tân xử lí quan hệ với fan. Cũng có thể là họ sơ sót, nhưng đây đều là công việc cần phải làm, chỉ có tăng mối liên kết giữa Lâm Tân với fan, đợi khi Lâm Tân bình phục mới có thể nhận được sự quan tâm như trước.
Chị Như lắc đầu, bất đắc dĩ nói “Công ty chỉ lên mạng post một bài thông báo nhỏ, nói sơ lược về vụ tai nạn, còn Lâm Tân thì chỉ nói đơn giản một câu mà thôi. Bây giờ Lâm Tân phải tĩnh dưỡng, cũng không tiện chụp ảnh, dù sao mặt của cậu ấy… Weibo của cậu ấy tạm thời do chị phụ trách, động viên các fan hâm mộ. Có thể hiệu quả không tốt mấy, dù sao mọi người vẫn muốn thấy ảnh chụp của Lâm Tân để xác định chấn thương mà”
Đây đúng là làm khó, gương mặt của Lâm Tân như thế… Không phải là không thể post, mà là post lên thì hiệu quả cũng chưa chắc tốt, có lúc có thể nhận được sự đồng cảm nhưng cũng có khả năng sẽ mất fan. Mà trong tay chị Như vẫn còn mấy nghệ nhân nữa, tuy nói là không nổi bằng Lâm Tân nhưng cũng không ít người nổi tiếng, chuyện phải quan tâm cũng không ít, cô không thể chỉ quan tâm mỗi mình Lâm Tân được.
“Tổng giám đốc Du nói thế nào? Có đi thăm Lâm Tân không?” Quý Sâm hỏi thêm. Lúc này là lúc Lâm Tân cần được quan tâm nhất, nếu tổng giám đốc Du chịu để ý đến Lâm Tân nhiều hơn một chút cũng tốt cho sự khôi phục của cậu ấy. Bệnh viện là nơi rất ngột ngạt, nếu tâm trạng tồi tệ càng ảnh hưởng đến sức khỏe.
Chị Như lắc đầu “Từ ngày các cậu đến thăm Lâm Tân gặp tổng giám đốc Du lần đó ra thì không thấy bóng dáng nữa. Lâm Tân ngược lại cũng không ầm ĩ, thành thật ở lại bệnh viện, không để chị phải bận tâm. Nhưng mà chị nghe nói…” Giọng chị Như thấp hơn một chút “Chị nghe nói tổng giám đốc Du vừa nhận một nữ nghệ nhân mới, ba tháng trước đã kí hợp đồng với Thiên Ảnh. Bây giờ cô ta đang được sủng ái, tổng giám đốc Du e là không nhớ đến Lâm Tân nổi nữa”
Quý Sâm nhất thời câm nín, chuyện như vậy trong giới cũng không hiếm thấy, đối với những vị cấp cao mà nói, nghệ nhân cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi, thích thì gọi chán thì vứt, không thèm liếc mắt nhìn lại. Cậu ta đã từng nghe thấy có người cũng bị thương như Lâm Tân mà bị vứt bỏ, nghĩ đến cũng không biết gương mặt Lâm Tân có thể khôi phục ra sao, tổng giám đốc Du ban đầu có được mấy phần thật tâm đâu, bây giờ gương mặt như vậy, tổng giám đốc Du không muốn để ý tới Lâm Tân nữa cũng có thể đoán trước được – Không lẽ còn muốn nuôi hy vọng một kẻ cặn bã như vậy lại có lương tâm hay sao?
Đạo lý này cậu ta và Trang Duy đều hiểu, cho nên bọn họ chưa bao giờ muốn đi cùng con đường với Lâm Tân. Bọn họ không phải xem thường Lâm Tân, dù sao mỗi người đều có cách sống riêng, Lâm Tân chỉ là chọn con đường giống như phần lớn những người trong giới mà thôi, nếu đã chọn con đường này thì phải tự mình gánh chịu hậu quả, là tốt hay xấu đều không thể trách người khác, dù sao Lâm Tân cũng đã từng hưởng lợi không ít.
Quý Sâm thở dài “Lâm Tân còn phải phiền chị Như bận tâm”
Chị Như gật đầu “Chăm sóc cậu ấy là chuyện chị phải làm” Cô cũng sẽ không vì Lâm Tân bị như vậy liền triệt để bỏ mặc cậu ấy.
“Sau này nếu có gì cần giúp đỡ, chị Như cứ tìm tôi là được” Quý Sâm khách sáo đáp lại. Cậu ta biết rõ, chị Như sẽ không đến nhờ vả, đặc biệt là vấn đề của Lâm Tân, dù sao quan hệ giữa Trang Duy và Lâm Tân vốn không tốt, bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ Lâm Tân.
“Ừ” Chị Như gật đầu “Được rồi, cậu đi trước đi, sau này có cơ hội sẽ gặp lại”
“Được, chị Như bảo trọng” Quý Sâm sau khi nói lời tạm biệt với cô bèn rời đi trước.
Sau khi trở về, Quý Sâm liền gọi cho Trang Duy kể cho cậu nghe chuyện hôm nay gặp chị Như, trong giọng nói tràn đầy căm ghét đối với tổng giám đốc Du.
Trang Duy nghe xong im lặng một lúc, cũng không nói quan điểm của mình. Mỗi người đều có quyền lựa chọn đường đi của mình, nếu con đường này mang đến vinh quang thì cũng phải ngậm đắng nuốt cay những mặt tiêu cực mà nó mang lại. Nhưng mỗi người đều có một số phận, tương lai Lâm Tân thế nào, bọn họ không thể tính trước mà còn phải tự Lâm Tân lựa chọn.
Sau ngày hết hạn hợp đồng, YC liền gửi bản thảo hợp đồng vào mail của Trang Duy và Quý Sâm. Các điều khoản trong hợp đồng rất chi tiết, gần như bao quát mọi phương diện khiến Trang Duy và Quý Sâm không thể không đọc tỉ mỉ kĩ càng mới hiểu rõ nội dung trong hợp đồng.
Cùng lúc đó, các phóng viên không biết từ đâu lấy được tin Trang Duy không ký tiếp hợp đồng với Thiên Ảnh nữa, vừa hay liền lập tức hành động muốn tìm Trang Duy phỏng vấn. Có thể gọi cho Quý Sâm thì gọi nhưng không ai nghe máy, chạy đến khu chung cư của Trang Duy thì bảo vệ báo là người này đã chuyển nhà đi lâu rồi, đi tới đâu thì họ không biết. Cứ như thế, trong lúc nhất thời, mọi người gần như mất dấu Trang Duy. Tới nỗi Trang Duy ký hợp đồng với công ty nào, các phóng viên chỉ có thể đoán già đoán non, dù sao bọn họ cũng không nghe được chút tin tức nào, thực sự không dám hùng hồn đăng tin.
Chiều hôm đó, Trang Duy rảng rang ở nhà pha cà phê. Hạt cà phê là do Cố Diễm đưa cho tối hôm qua, xem ra rất ngon, Trang Duy rất muốn uống thử.
Từ khi cậu làm hàng xóm với Cố Diễm, Cố Diễm thỉnh thoảng lại đưa một vài thứ cho cậu, phần lớn là thức ăn, cũng luôn nói là tiện đường mà thôi. Ý tốt của Cố Diễm cậu cũng không tiện từ chối, cho nên cứ nhận hết.
Cà phê vừa mới nấu xong, điện thoại Trang Duy liền reo lên. Trang Duy mang cà phê ra phòng khách, cầm điện thoại để trên bàn xem, là Quý Sâm gọi đến.
“Làm sao vậy?” Trang Duy hỏi Quý Sâm đầu bên kia.
YC cho hai người một khoảng thời gian nghỉ ngơi, một mặt là YC muốn cho họ chút thời gian để xem hợp đồng có vấn đề gì không mới ký hợp đồng chính thức, mặt khác là do Kiều Sở Khâm không ở trong nước, phải đợi Kiều Sở Khâm trở về mới có thể ký hợp đồng, cho nên Trang Duy và Quý Sâm mới có thể nghỉ xả hơi một đợt dưỡng sức, chuẩn bị đón nhận công việc mới.
“Vừa nãy có một công ty game liên hệ với tôi, muốn mời cậu làm đại diện phát ngôn cho game của họ. Cậu thấy sao?” Quý Sâm hỏi.
“Là game gì?” Trang Duy hỏi lại, cậu chưa từng làm đại diện phát ngôn cho game, cũng không nghĩ rằng công ty game lại chọn cậu.
“<Kiếm Chỉ Thương Ngân>, công ty trong nước tự mình mở một game võ hiệp, có thể xem là game xuất sắc trong nước, lần này bọn họ muốn cử hành một cuộc thi đấu game toàn quốc, cần tìm một người làm đại diện phát ngôn, hỏi cậu có ý định tham gia hay không” Quý Sâm tóm tắt sơ lược về thông tin công ty đối phương.
“Game võ hiệp? Hình tượng của tôi thích hợp sao?” Trang Duy có chút không xác định hỏi lại.
“Tôi cũng hơi do dự” Quý Sâm đáp “Nhưng đối phương nói không thành vấn đề, bọn họ vừa mới cho ra mắt một chức nghiệp dị vực phong tình, cũng phù hợp với hình tượng của cậu”
Trang Duy vẫn đang cân nhắc “Bình thường chụp ảnh quảng cáo game đều rất gượng gạo, tôi cảm thấy tôi không thích hợp với kiểu phong cách kia”
Suy nghĩ của Trang Duy Quý Sâm có thể hiểu được, hiện nay đa số game đều tìm các cô gái ngực to eo nhỏ chân dài làm đại diện, dùng hình ảnh chân dài và trang phục chức nghiệp hấp dẫn sự chú ý của người chơi, nói chính xác là của game thủ nam giới. Trạch nam không chỉ muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại mà còn trưng bản mặt đáng khinh dòm em gái trong game, nét mặt chỉ hận không thể trực tiếp nhào đầu vô màn hình máy tính luôn, thật sự là khiến người ta cảm thấy khó chịu. Trang Duy không muốn chụp kiểu quảng cáo này Quý Sâm cũng có thể hiểu được, cậu ta cũng không muốn để Trang Duy chụp ảnh, vừa không có ý nghĩa, vừa hạ thấp giá trị của Trang Duy.
“Tôi đã xem quảng cáo trước đây của game đó, mặc dù không có người đại diện phát ngôn nhưng phong cách đồ họa đều theo chủ nghĩa duy mỹ, nhìn cũng được lắm” Quý Sâm báo cho Trang Duy trước đương nhiên là muốn cậu nghiên cứu một chút, toàn thể quảng cáo <Kiếm Chỉ Thương Ngân> rất có đẳng cấp, dựa vào phong cảnh như tranh như thơ cùng với chức nghiệp đặc sắc mà giành được ưu thế, cũng không có những điều Trang Duy lo lắng. Đương nhiên, cậu ta cũng không thể bảo đảm lần này vẫn duy mỹ như vậy “Đối phương nói nếu cậu có hứng thú có thể đến thảo luận”
Đi thảo luận thì đối phương mới có thể trình bày nội dung quảng cáo cũng như yêu cầu cần đạt cho bọn họ hiểu rõ. Thực ra đi thảo luận một chuyến cũng không có tổn thất gì, nếu như không hợp ý tưởng cũng không sao, tối đa chỉ mất thời gian một chút mà thôi.
“Cậu cảm thấy thế nào?” Trang Duy hỏi ý kiến Quý Sâm.
Quý Sâm nói vào trọng điểm “Có nhận hay không có thể nói sau, nhưng tôi cảm thấy có thể đi thảo luận thử xem. Game này rất thịnh hành trong nước, tuổi tác người chơi cũng rất đa dạng, nhận quảng cáo này có thể thu được không ít nhân khí từ học sinh và thanh thiếu niên, cảm giác đây cũng không phải quảng cáo vô bổ thì có thể thử xem”
Trang Duy trầm mặc một chút “Có cần nói trước một tiếng với bên YC không?”
Cậu lúc này mặc dù chưa ký hợp đồng với YC nhưng nếu cậu nhận quảng cáo này, phần công việc này chắc chắn phải báo cho YC trước. Hiện tại ký đại diện phát ngôn này chính là dùng danh nghĩa cá nhân của cậu, nói cách khác chính là không cần chia phần trăm với YC, đợi đến khi cậu vào YC thì YC có lý do để sắp xếp công việc khác cho cậu trong thời gian chụp ảnh quảng cáo này. Thực ra rất nhiều công ty đều không thích nghệ nhân tự tiếp nhận công việc lúc sắp sửa ký hợp đồng, trong lòng nghệ nhân cũng hiểu cho nên rất ít người tiếp nhận công việc mới, trên căn bản sẽ kéo dài đến sau khi ký hợp đồng mới nhận, như vậy công ty cũng sẽ có ấn tượng tốt với nghệ nhân, hai bên cũng không vì chuyện này mà bất hòa.
“Ừ, nếu cậu muốn đi thảo luận, tôi sẽ nói với bên YC một tiếng, xem ý tứ của bên đó ra sao” Quý Sâm trả lời. Nếu YC muốn Trang Duy nhận quảng cáo này sau khi ký hợp đồng, mà quảng cáo này lại phù hợp, cậu ta sẽ thương lượng với công ty game hoãn thời gian ký hợp đồng lại, chỉ là phải giảm phí đại diện phát ngôn một chút.
“Cậu liên lạc với YC thử xem. Bên công ty game chúng ta có thể đi thảo luận một lần, nếu có cơ hội cũng đừng bỏ lỡ” Trang Duy cảm thấy quảng cáo game này có thể sẽ không như mong muốn của cậu nhưng có thể đi thảo luận một chút, lỡ như không phải là loại phong cách không có đẳng cấp như cậu nghĩ thì cậu phải nắm bắt cơ hội lần này.
Bình luận truyện