Thâm Hải Trường Miên
Chương 18: Kết thúc
Trans: Koliz
Mỉa mai thay, biết được nhân ngư tồn tại, tầng lớp quyết sách lại xem xét lại, hủy bỏ quyết định trước đó, đồng thời phái một nhóm nhà sinh vật học thăm dò vùng biển.
Bọn họ nhiều năm tìm kiếm tại vùng biển này, cuối cùng tay không trở về.
Chẳng qua những chuyện đó đã không còn quan hệ gì với tôi và Frank.
Trở lại đất liền không tới hai ngày, tôi được đưa vào viện điều dưỡng do bệnh trầm cảm. Trong thời gian trị liệu, tôi nghe từ những người đến thăm nói, Frank mất rồi.
Tôi khiếp sợ không thôi, lại không hỏi được chi tiết sự việc.
Qua vài năm, một gói bọc được gửi đến tay tôi, bên trong là một bức thư và rất nhiều thành quả nghiên cứu thuộc quyền sở hữu của Frank.
Trong thư viết, ngay hôm sau ngày tôi vào viện điều dưỡng, một tờ giấy ủy thác được gửi đến tay cậu, cậu trở thành tổ trưởng “Tổ dò xét động vật đáy biển” hay “Tổ tìm bắt nhân ngư”, bởi vì cậu là người đầu tiên phát hiện nhân ngư, cũng theo lời đồng nghiệp miêu tả là người có thể đã từng tiếp xúc với nhân ngư thời gian dài.
Cậu chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể trở lại vùng biển đó lần nữa. Thật không may, đáy biển trước đây mang cho cậu cảm giác an tâm sung sướng giờ trở nên kinh khủng không gì sánh được, cậu sinh ra chứng sợ đáy biển, mỗi khi nghĩ tới mình đang ở đáy biển, cậu sẽ khó thở, khó có thể tiến hành bất kỳ công việc gì.
itsukahikari.wordpress.com
Vì vậy tàu ngầm còn chưa tới điểm chỉ định đã vội vã trở lại đất liền, Frank cũng bị lấy đi chức vị tổ trưởng.
Ngoại trừ sợ hãi đáy biển, ác mộng cũng thường xuyên quấy nhiễu cậu, cảnh tượng nhân ngư tươi cười người đầy máu chìm xuống đáy biển không ngừng tái hiện trong đầu cậu.
Cậu càng ngày càng suy yếu.
“Tớ cảm giác được hắn đang gọi tớ.” Frank viết như vậy.
Cậu làm xong tất cả thủ tục rời khỏi viện nghiên cứu, cậu nói cậu định thuê một chiếc thuyền nhỏ, đi tới chỗ nhân ngư cậu yêu.
Nếu tôi nhận được bức thư này, vậy nói rõ cậu đã đạt được mong muốn.
Tôi qua nhiều lần thăm hỏi, cuối cùng cũng liên lạc được với luật sư của Frank để xác nhận suy đoán của tôi: Frank vào thời khắc mặt trời mới mọc, huyết sắc trải rộng khắp mặt biển, ôm sa bàn tôi tạo cho cậu nhảy xuống biển, trên sa bàn vẫn còn giữ bức tranh cuối cùng nhân ngư vẽ.
Ý niệm muốn chết của Frank rất kiên quyết, luật sư kể với tôi, trước lúc nhảy cậu đeo vật nặng vào chân, chờ khi mọi người phát hiện căn bản đã không cứu kịp.
Về sau, tôi rời khỏi viện điều dưỡng. Bọn họ cho là tôi đã khỏi hẳn, nhưng tâm bệnh của tôi vĩnh viễn không tốt lên được, tôi mất đi khả năng sử dụng pháp thuật.
Tôi luôn cho rằng nguồn gốc cái chết của hai người họ chính là tôi. Không có tôi thúc đẩy, bọn họ sao có thể yêu nhau, càng không thể nào chết được.
Tôi hỏi mẹ, liệu có tồn tại loại pháp thuật khiến họ sống lại. Mẹ nói, chỉ có sinh mệnh là pháp thuật không thể nào can thiệp được.
Lấy mạng đổi mạng cũng không được sao? Tôi cố hỏi.
Mẹ lắc đầu, an ủi tôi: Ít nhất hai người họ an nghỉ cùng một chỗ, không phải sao? Linh hồn họ sẽ tìm được nhau.
Trên đời này thật sự có linh hồn sao?
Trên đời này thật sự có nhân ngư, pháp thuật cùng nữ pháp sư sao?
Tôi chỉ có thể nằm gối lên chân mẹ, khẩn cầu cho Frank và nhân ngư. Mong rằng tại thế giới mà tôi không biết tới, bọn họ sẽ không còn khoảng cách giữa biển cả và đất liền, hạnh phúc vui sướng bên nhau.
—— Toàn văn hoàn ——
Mỉa mai thay, biết được nhân ngư tồn tại, tầng lớp quyết sách lại xem xét lại, hủy bỏ quyết định trước đó, đồng thời phái một nhóm nhà sinh vật học thăm dò vùng biển.
Bọn họ nhiều năm tìm kiếm tại vùng biển này, cuối cùng tay không trở về.
Chẳng qua những chuyện đó đã không còn quan hệ gì với tôi và Frank.
Trở lại đất liền không tới hai ngày, tôi được đưa vào viện điều dưỡng do bệnh trầm cảm. Trong thời gian trị liệu, tôi nghe từ những người đến thăm nói, Frank mất rồi.
Tôi khiếp sợ không thôi, lại không hỏi được chi tiết sự việc.
Qua vài năm, một gói bọc được gửi đến tay tôi, bên trong là một bức thư và rất nhiều thành quả nghiên cứu thuộc quyền sở hữu của Frank.
Trong thư viết, ngay hôm sau ngày tôi vào viện điều dưỡng, một tờ giấy ủy thác được gửi đến tay cậu, cậu trở thành tổ trưởng “Tổ dò xét động vật đáy biển” hay “Tổ tìm bắt nhân ngư”, bởi vì cậu là người đầu tiên phát hiện nhân ngư, cũng theo lời đồng nghiệp miêu tả là người có thể đã từng tiếp xúc với nhân ngư thời gian dài.
Cậu chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể trở lại vùng biển đó lần nữa. Thật không may, đáy biển trước đây mang cho cậu cảm giác an tâm sung sướng giờ trở nên kinh khủng không gì sánh được, cậu sinh ra chứng sợ đáy biển, mỗi khi nghĩ tới mình đang ở đáy biển, cậu sẽ khó thở, khó có thể tiến hành bất kỳ công việc gì.
itsukahikari.wordpress.com
Vì vậy tàu ngầm còn chưa tới điểm chỉ định đã vội vã trở lại đất liền, Frank cũng bị lấy đi chức vị tổ trưởng.
Ngoại trừ sợ hãi đáy biển, ác mộng cũng thường xuyên quấy nhiễu cậu, cảnh tượng nhân ngư tươi cười người đầy máu chìm xuống đáy biển không ngừng tái hiện trong đầu cậu.
Cậu càng ngày càng suy yếu.
“Tớ cảm giác được hắn đang gọi tớ.” Frank viết như vậy.
Cậu làm xong tất cả thủ tục rời khỏi viện nghiên cứu, cậu nói cậu định thuê một chiếc thuyền nhỏ, đi tới chỗ nhân ngư cậu yêu.
Nếu tôi nhận được bức thư này, vậy nói rõ cậu đã đạt được mong muốn.
Tôi qua nhiều lần thăm hỏi, cuối cùng cũng liên lạc được với luật sư của Frank để xác nhận suy đoán của tôi: Frank vào thời khắc mặt trời mới mọc, huyết sắc trải rộng khắp mặt biển, ôm sa bàn tôi tạo cho cậu nhảy xuống biển, trên sa bàn vẫn còn giữ bức tranh cuối cùng nhân ngư vẽ.
Ý niệm muốn chết của Frank rất kiên quyết, luật sư kể với tôi, trước lúc nhảy cậu đeo vật nặng vào chân, chờ khi mọi người phát hiện căn bản đã không cứu kịp.
Về sau, tôi rời khỏi viện điều dưỡng. Bọn họ cho là tôi đã khỏi hẳn, nhưng tâm bệnh của tôi vĩnh viễn không tốt lên được, tôi mất đi khả năng sử dụng pháp thuật.
Tôi luôn cho rằng nguồn gốc cái chết của hai người họ chính là tôi. Không có tôi thúc đẩy, bọn họ sao có thể yêu nhau, càng không thể nào chết được.
Tôi hỏi mẹ, liệu có tồn tại loại pháp thuật khiến họ sống lại. Mẹ nói, chỉ có sinh mệnh là pháp thuật không thể nào can thiệp được.
Lấy mạng đổi mạng cũng không được sao? Tôi cố hỏi.
Mẹ lắc đầu, an ủi tôi: Ít nhất hai người họ an nghỉ cùng một chỗ, không phải sao? Linh hồn họ sẽ tìm được nhau.
Trên đời này thật sự có linh hồn sao?
Trên đời này thật sự có nhân ngư, pháp thuật cùng nữ pháp sư sao?
Tôi chỉ có thể nằm gối lên chân mẹ, khẩn cầu cho Frank và nhân ngư. Mong rằng tại thế giới mà tôi không biết tới, bọn họ sẽ không còn khoảng cách giữa biển cả và đất liền, hạnh phúc vui sướng bên nhau.
—— Toàn văn hoàn ——
Bình luận truyện