Thâm Thâm
Chương 14
” ….Hoa thúc thúc…” Hàm Tình vô ý thức, đứt quãng kêu lên, giống như trút hết tòan bộ tâm lực mà cầu khẩn, tuy rằng âm thanh suy yếu đến mức không thể nghe thấy, nhưng Hoa Phùng Thì hết lần này đến lần khác đều nghe rất rõ ràng, âm thanh lọt vào tai, kích thích thần kinh của hắn.
” Không được kêu, họ Kỷ kia!” Hoa Phùng Thì gầm lên, nắm lấy thắt lưng nhỏ bé của Hàm Tình, tiến nhập càng sâu, phảng phất muốn chiếm hữu, xé rách tòan bộ của cậu.
Hoa Tự Cẩm xoay đi, ngay cả hắn cũng không nhẫn tâm nhìn cái cảnh điên cuồng dâm lọan này. Hắn vẫn sùng kính ngưỡng mộ yêu quý nghĩa phụ cùng khinh bỉ thân thể hèn hạ của Hàm Tình, thân thể chặt chẽ đó. Nhãn thần của nghĩa phụ không hề che giấu được sự si mê, đó là loại biểu tình mà hắn chưa bao giờ gặp qua, dục vọng dây dưa cùng thống khổ. Không thể để người khác cướp đi nghĩa phụ của hắn, Hoa Tự Cẩm trong lòng hò hét: Nghĩa phụ, không nên, hắn không phải Kỷ Xán Dương! Ngài mau dừng lại!
” Hoa Tự Cẩm ngươi ra đây!” Là tiếng của Liễu Mê Đình, từ ngoài động truyền đến, trấn định mà trầm ổn.
Hoa Tự Cẩm cả kinh, Liễu Mê Đình sao lại tìm đến nơi này? Sơn động này tương đối bí ẩn, ở trong một thâm cốc, bốn mặt là vách đá dựng đứng, chỉ có thể vào bằng khinh công tuyệt hảo theo mấy dấu chân tạc trên vách đá, ngoại trừ việc đó, ra vào thâm cốc đã là chuyện khó. Lúc đó nếu không có Hoa Phùng Thì mang hắn cùng Hàm Tình từ trên vách núi nhảy xuống, Hoa Tự Cẩm nghĩ không ra phía dưới sẽ là nơi đường cùng mà đẹp. ( -“- chém gió nốt)
Nhưng người thứ nhất vào động không phải Liễu Mê Đình. Mặt người đó méo mó dữ tợn, tóc bạc bay tứ tung, hắn nhảy vào trong động, thân pháp nhẹ nhàng, đột nhiên ngừng lại, hiển nhiên là bị tình cảnh trước mắt làm khiếp sợ. Kẻ vào sau cùng là Liễu Mê Đình, trên vai Liễu Mê Đình khiêng một hộp gỗ đen.
” Nghĩa phụ! Nghĩa phụ!” Hoa Tự Cẩm kêu liền mấy tiếng. Hoa Phùng Thì mới ngẩng đầu lên, rút khỏi Hàm Tình, đem Hàm Tình đã rơi vào hôn mê vứt trên mặt đất. Hoa Phùng Thì tâm tư từ lâu đã bay đi, bởi vì hắn thấy người kia. Bạch y như tuyết, dung nhan tuấn mỹ thế gian vô song của Kỷ Xán Dương lại bị chính tay hắn hủy đến hòan tòan thay đổi. Hoa Phùng Thì khóe miệng hơi co giật, như tự nói hoặc như đối người khác nói: ” Mỹ lệ của ngươi ta chiếm không được, kẻ khác cũng đừng mơ tưởng!” Bỗng nhiên hắn nở nụ cười nhạt: ” Xán Dương, tóc của ngươi sao trắng như thế, một tháng trước còn màu đen mà? Đúng rồi, ngươi một tháng không có Vong Ưu Thảo, cái gì cũng đã nhớ đến chứ?”
Kỷ Xán Dương lẳng lặng đứng cách Hoa Phùng Thì một bước, trong ánh mắt toát ra một vẻ đau thương: ” Không sai, ta nhớ ra rồi. Hoa Phùng Thì là tên giả, ngươi vốn gọi là Hoa Noãn Dương.”
” Ngươi thực sự cái gì cũng nhớ? Hay tên hỗn đản Phương Chí nói cho ngươi? Hắn lừa gạt ngươi. Ngươi nếu thực sự nhớ hết tất cả, sao còn có thể lãnh tĩnh thản nhiên như vậy? Ngươi sao còn không chết đi?” Âm thanh của Hoa Phùng Thì ngày càng kích động ” Hắn có đúng hay không nói hắn là đồng môn sư huynh của ngươi? Hắn có phải nói với ngươi ta là cừu gia của ngươi, giết tòan gia ngươi hủy dung mạo ngươi? Hắn lừa gạt ngươi, tất cả đều là lời nói dối.”
Thân thể của Kỷ Xán Dương run nhẹ, hai tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, như đang cố gắng khắc chế nỗi thống khổ nào đó: ” Ngươi không cần phải nói nữa. Ta nhớ đến đêm tóc ta hóa trắng, thống khổ vô cùng, may là có Phương Chí ở bên cạnh ta, khuyên bảo chiếu cố, ta mới dám đối mặt. Phương Chí đích thực đã lừa gạt, hắn là ai vậy, ta là ai, cũng không còn quan trọng, quan trọng là hắn yêu ta, hắn thật tình tốt với ta.”
” Ta cũng yêu ngươi a? Lẽ nào ngươi thực sự muốn ta giao trái tim ra cho ngươi, ngươi mới chịu tin?”
” Yêu là không thể miễn cưỡng, ngươi yêu ta, ta biết, thế nhưng ta không thể yêu ngươi!”
” Xán Dương! Ta mới là sư huynh của ngươi!” Hoa Phùng Thì như điên mà kêu to ” Phương Chí là một kẻ phản bội.”
” Ta nhớ kỹ.” Kỷ Xán Dương thở dài ” Thế nhưng ngươi có biết hay không, ngày đó cha ngươi đối ta làm cái gì? Hắn từ lâu đã thèm muốn dung mạo của ta, ta không chịu khuất phục, hắn lại cưỡng bức dụ dỗ, ép ta trở thành người của hắn, ngày đêm chà đạp hành hạ. Khi đó ngươi bị hắn cố ý đưa đi nơi xa làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng trở về hắn lại lừa ngươi nói ta đang bế quan tu luyện một võ công gian nguy, ngăn cản ngươi thấy mặt ta, sợ ta nói ra chuyện xấu của hắn. Ngươi mặc dù quan tâm ta nhưng lại không phát hiện sự thâm độc của cha ngươi, trong một năm tối đa trở về hai ba lần. Ta căn bản không thể tin tưởng ngươi có thể cứu ta thoát khỏi khổ ải, ta nếu muốn sống sót chỉ có thể dựa vào chính mình. Ta chịu đựng mọi đau khổ chua xót, chậm rãi dùng thân thể lấy lòng cha ngươi, thẳng đến khi hắn lơ là, thẳng đến khi hắn tưởng ta đã hoàn toàn khuất phục trước dâm uy của hắn, đối hắn một mực trung thành”
” Cha ta…. sao lại thế?” Hoa Phùng Thì trừng to mắt, chuyện cũ tái hiện trong đầu, nghi điểm chậm rãi được làm rõ, hắn lại ép buộc chính mình không tin tưởng ” Ngươi gạt người! Cha ta rất sủng ngươi, nói ngươi tập võ tốt, đặc biệt truyền võ công cao thâm cho ngươi, ta muốn học hắn cũng không dạy. Hắn đã qua đời, ngươi chửi hắn chết vô đối chứng.”
Kỷ Xán Dương không để ý đến lời phản bác của Hoa Phùng Thì, tiếp tục giảng: ” … Phương chí vốn là thuộc hạ của cha ngươi, thông cảm với tình cảnh của ta, len lén chiếu cố ta, còn lên kế hoạch giúp ta đào tẩu. Đáng tiếc bị cha ngươi phát hiện, cha ngươi giận quá, lại không lập tức giết ta cùng Phương Chí, hắn muốn chậm rãi hành hạ bọn ta, thưởng thức bọn ta cầu sinh không được cầu chết không xong. Năm ấy ta mới mười tám tuổi, trong băng thiên tuyết địa, bị người kia xé hết y phục, hạ thân cắm vào cây mộc bổng có tứ chi như cẩu, từ chân núi bò đến đỉnh núi, bò hết hai ngày một đêm, cha ngươi cùng mấy tên thủ hạ vung roi da đánh vào phía sau của ta, khi ta đau đến ngất xỉu, lại bị đánh tàn nhẫn hơn hoặc bị nước lạnh tát tỉnh. Ta chịu đựng khuất nhục không tìm đến cái chết, chỉ vì cha ngươi nói Phương Chí đang ở đỉnh núi,ta bò đến rồi hắn sẽ bỏ qua cho Phương Chí. Ta thực sự bò đến rồi, hấp hối, Phương Chí quả nhiên ở đỉnh núi, bị thiết liên cột vào một gốc đại thụ. Cha ngươi lại gọi đám thủ hạ kia đem ta đến trước mặt Phương Chí, luân phiên cường bạo ta, tự tôn làm người của ta hòan tòan bị đập vỡ, tinh thần hoảng hốt gần như sụp đổ. Phương Chí không đành lòng nhìn ta chịu nhục, liều mạng đem tòan lực giãy khỏi xiềng xích, hắn tự biết không phải đối thủ của cha ngươi, ôm ta nhảy xuống vách núi. Trời cao có mắt, bọn ta rơi vào thâm cốc, được cành cây ngăn lại may mắn thoát chết, Phương Chí thụ thương tương đối nhẹ, thể xác và tinh thần của ta tòan bộ đều tổn hại, ngọai thương dưỡng tốt, tâm thương (vết thương lòng) lại không có khởi sắc, điên điên khùng khùng tìm đến cái chết. Phương chí đem ta mai danh ẩn tích, tìm kiếm danh y, may mắn tìm được Vong Ưu Thảo, thử một lần quả nhiên hiệu nghiệm, ta quên mất thống khổ, một lần nữa làm người. Ai biết ngươi tìm được ta, tàn nhẫn trả thù, hủy dung mạo của ta, câu dẫn ký ức ta. Dung mạo của ngươi lúc đó cực giống cha ngươi, ta nhìn thấy ngươi mơ mơ hồ hồ nhớ lại chuyện cũ, vô pháp tiếp thu cảnh ngộ không thuộc mình, so với hủy họai dung nhan còn khiến ta đau khổ hơn. Ngươi đã nói ngươi yêu ta, vì sao phải làm vậy?”
” Nguyên lai ngươi khi đó đã ăn Vong Ưu Thảo, cho nên không nhớ rõ ta?” Hoa Phùng Thì ngữ điệu quái dị, làm như mới sáng tỏ cái gì ” Ta năm ấy trở về, đa nói ngươi cùng Phương Chí chạy trốn, trong quá trình đuổi bắt đã cùng nhau nhảy xuống sườn núi. Nghe tin ngươi chết, ta cảm thấy trời đất quay cuồng, ta mới chính thức hiểu được, ta là rất yêu ngươi, những ngày không có ngươi, ta làm sao có thể sống? Ta không còn hy vọng mà giấu đa, lặng lẽ đến Đọan Tình Phong, quyết nhảy xuống sườn núi muốn đi cùng ngươi, nhưng chỉ ngã gãy chân chứ không chết, trái lại khi dưỡng thương, phát hiện ra trong sơn động này có vết tích của ngươi sống qua, còn có dấu chân trên vách đá. Ta đoán ngươi còn sống, khi đó ngày nhớ đêm mong sau khi dưỡng thương sẽ đi tìm ngươi. Khi ta rời sơn cốc, trăm phương nghìn kế tìm ngươi, ngươi lại giống như chưa từng quen ta. Ngươi cùng Phương Chí thân như huynh đệ, ngươi còn cùng một vũ nương bí mật bàn chuyện kết hôn, ngươi nói ta làm sao không đố kị? Có thể nào không đau lòng? Đa sau khi biết ta nhảy ải đã tức giận, đau tim mà chết, tổ chức của đa như rắn mất đầu, ta không còn gì cả, vốn muốn trông cậy vào ngươi, cùng ngươi sống nương tựa lẫn nhau. Ngươi đã quên quá khứ, ta có thể nói cho ngươi, ngươi nhớ không được đọan tình kia, chúng ta có thể làm lại từ đầu. Ta cẩn thận né tránh tai mắt của Phương Chí, tận lực lấy lòng ngươi, mà ngươi đối ta không những bất hòa mà còn lãnh đạm như tránh rắn rết. Ta vẫn không rõ tại sao, cho dù ngày trước ngươi chẳng yêu ta, cũng đâu cần giả thành cái dạng chán ghét sợ hãi xa lạ này chứ? Hiện tại ta hiểu được, đều do tác quái của Vong ưu Thảo. Kỳ thực, ngươi đối ta còn có tình, phải không?”
Kỷ Xán Dương nhất thời không nói gì, nếu không có những bóng ma khó diệt đó, hắn có thể cũng sẽ yêu sư huynh? Chí ít sau khi quên còn có thể tiếp thu lần nữa. Đáng tiếc, những kinh khủng phải trải qua đã quá sâu, thâm nhập vào trong lòng, tan vào huyết nhục, dược nào cũng không trừ đi được.
” Ta có thể tha thứ cho ngươi, ta có thể không hận ngươi, thế nhưng ta kiếp này không có khả năng chấp nhận ngươi.” Kỷ Xán Dương nói ra từng chữ tuyệt tình.
” Hahahahaha….” Hoa Phùng Thì cười như điên ” Hảo, ngươi có chí khí! Thi thể của Phương Chí đã mang đến chưa? Tính mệnh của nhi tử ngươi hòan tòan nằm trong tay ta.”
” Hoa Phùng Thì, ngươi không nên đắc ý.” Âm thanh của Liễu Mê Đình vẫn lãnh tĩnh trầm ổn. Chỉ là lúc này hắn đang ôm Hàm Tình, hắn sớm nhân lúc Kỷ Xán Dương cùng Hoa Phùng Thì nói chuyện, chế trụ Hoa Tự Cẩm, cứu Hàm Tình.
Võ công của Hoa Tự Cẩm căn bản thua Liễu Mê Đình, tâm thần tòan bộ đặt ở nghĩa phụ, bị Liễu Mê Đình bất ngờ đánh trúng, trọng thương ngã xuống đất, thuận nửa ngày mới có lực mở miệng: ” Tiểu tiện nhân kia đã trúng ‘nhật nhật hợp hoan’ của ta, không có giải dược, tuyệt vô đường sống. Các ngươi tốt nhất là nghe lời nghĩa phụ ta nói, bằng không hối hận không kịp.”
Kỷ Xán Dương cắn răng nói: ” Thi thể của Phương Chí ở chỗ này.” Nói xong vung tay ra, đem quan tại mà Liễu Mê Đình khiêng đến quăng tới trước mặt của Hoa Phùng Thì.
Hoa Phùng Thì khẩn cấp mở nắp quan ra, bên trong quả thực là Phương Chí, sắc mặt cứng vàng, một thân áo liệm*, khoác kim ngậm ngọc, làm như từ lâu đã tắt thở.
Đột nhiên, Phương Chí từ trong quan tài ngồi dậy. Hoa Phùng Thì hoảng hốt, lập tức phản ứng, run tay tát ra một mảnh bột phấn. Phương Chí một mặt nín thở, một mặt đánh một chưởng vào ngực của Hoa Phùng Thì. Hoa Phùng Thì bị đánh bay ngược ra ngoài, hung hăng đụng vào thạch bích bên trong động, phun ra một ngụm tiên huyết, hiển nhiên thụ thương không nhẹ.
Phương Chí đang định đến gần Hoa Phùng Thì, chợt thấy trước mắt tối sầm, thân hình run rẩy, rốt cuộc ngã xuống mặt đất.
Kỷ Xán Dương nhanh chóng chạy qua nâng Phương Chí dậy, căm tức nhìn Hoa Phùng Thì, hỏi: ” Ngươi vừa phát độc phấn? Mau giao giải dược ra!”
Hoa Phùng Thì nằm trên mặt đất, cười nhạt: ” Ta sớm đoán được Phương Chí sẽ giả chết đánh lén ta, vừa tung ra chính là kịch độc “Thâm thâm”, nếu dính vào da thịt, trong một canh giờ chắc chắn sẽ chết. Giải dược của ‘thâm thâm’ đương nhiên có, bất quá chỉ có hai viên, ta trước đó ăn một viên, hiện tại chỉ còn một viên.”
Kỷ Xán Dương xông về phía trước, ngồi bên cạnh Hoa Phùng Thì, muốn lục giải dược.
” Lục người vô dụng, ta hiện tại tuy không còn sức lực, nhưng trên người ta dược hoàn rất nhiều, độc dược giải dược đều có, ta không nói ra viên đó đâu, trong vòng một canh giờ sau các ngươi tuyệt đối không được. Hơn nữa đừng quên ngươi vừa chạm vào thân thể của Phương Chí, trên thực tế cả hai người đều trúng độc. Giải dược chỉ có một viên, các ngươi làm sao phân?” Hoa Phùng Thì một bên nhổ huyết, một bên đắc ý cười ” Không bằng một trong hai người các ngươi tự kết liễu, ta sẽ đem giải dược cho người còn lại.”
Kỷ Xán Dương quay đầu nhìn Phương Chí còn đang hôn mê, bỗng nở nụ cười, trong ánh mắt dây dưa đau thương. Hắn nói: ” Liễu công tử, thỉnh giúp ta chiếu cố Phương Chí cùng Hàm Tình.” Ngữ khí chắc chắn, không thương lượng. Hắn rút ra một đỏan kiếm, vốn định đâm thẳng vào tim, nhưng do dự một chút, lưu luyến quay về bên người Phương Chí, hôn nhẹ lên môi của Phương Chí. Khẽ chạm vào, hắn không muốn Phương Chí giật mình, hắn chỉ cầu trước khi chết có thể nhìn người mình yêu một lần cuối, đã rất mỹ mãn rồi. Sau đó Xán Dương giơ tay lên, đem đỏan kiếm nhắm ngay vào tim, lập hạ lời thề trước khi chết: ” Ta cùng Phương Chí kiếp này không thể bên nhau, chỉ mong kiếp sau hữu duyên gặp lại, hạnh phúc đến già!”
Lại nghe tiếng “Leng keng” vang lên, đoản kiếm bị đánh rơi trên đất. Liễu Mê Đình nhìn thấy rất rõ, đúng là do Hoa Phùng Thì đá văng đỏan kiếm ra.
” Bích thủy vô tình nhân phong trứu diện, thanh sơn bất lão vi tuyết bạch đầu.” Hoa Phùng Thì si ngốc niệm những câu này, thở dài ” Thôi! Thôi! Kỷ Xán Dương, ta hận ngươi, hủy ngươi, dằn vặt thân nhân của ngươi, kết quả là luyến tiếc không muốn ngươi chết. Ta cuối cùng cũng hiểu rõ ta hận ngươi càng sâu, sẽ yêu ngươi càng nặng, nặng đến mức không thể thoát ra. Có thể đây là nghiệt duyên kiếp trước ta nợ ngươi! Ngươi thà cứu Phương Chí, ngay cả mạng của mình cũng không màng? Kỳ thực ngươi không biết, nếu ngươi chết, lưu lại một mình hắn, hắn sẽ tuyệt đối không vui sướng.”
Kỷ Xán Dương chần chừ nói: ” Ngươi nói những lời này có ý gì? Ngươi chịu đưa giải dược cho bọn ta? Nếu ngươi chịu, cũng chỉ có một viên giải dược thôi?”
” Ngươi trước đáp ứng ta, cho Hoa Tự Cẩm một con đường sống, những việc lãnh khốc tàn nhẫn hắn đối Hàm Tình đều do chính tay ta tạo thành. Ta nguyện dùng mạng của mình để đền.” Hoa Phùng Thì nhắm mắt lại, thần tình trang nghiêm chân thành, không giống đùa giỡn.
” Được, ta đáp ứng ngươi.”
” Như vậy ta sẽ không lo lắng nữa.” Hoa Phùng Thì đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, từ thân thể đến tâm hồn, có lẽ hắn thực sự đã hiểu rõ, nghĩ thông suốt, hắn buồn bã nói ” ‘Thâm thâm’ không phải độc dược, chỉ là một lọai thuốc bột tạm thời khiến người khác hôn mê thôi. Đại lượng chạm vào da sẽ hôn mê hơi lâu, chút ít có ảnh hưởng đến ngươi nhưng với những người có nội công thâm hậu như các ngươi mà nói không có tác dụng. Cuối cùng, ta muốn nói với ngươi…
Thâm thâm, là nỗi đau thương lưu chuyển trong mắt ngươi.
Thâm thâm, là ảo tưởng chôn dấu tận đáy lòng ta.
Thâm thâm, là sự dây dưa tuyệt vọng giữa ngươi và ta khi vô duyên bên nhau.
Yêu càng sâu, cho nên hận càng nặng.
Hận càng sâu, mới phát hiện yêu càng nặng.
Thâm thâm…” Hoa Phùng Thì chưa nói xong, đã vì thương thế nghiêm trọng, suy tim mà chết.
” Nghĩa phụ!” Hoa Tự Cẩm bất chấp vết thương của mình, đem toàn lực chạy đến, ôm lấy thân thể đã mất đi tri giác của Hoa Phùng Thì, khóc hô ” Nghĩa phụ, ngài khong thể bỏ lại ta! Không thể.” Thẳng đến khi cảm giác trong lòng dần dần lạnh đi, sinh niệm (ý sống) của Hoa Tự Cẩm cũng phai dần, đoạn tuyệt.
Hắn si ngốc đối Hoa Phùng Thì cười cười: ” Nghĩa phụ, bọn họ không yêu ngươi, ta yêu. Bọn họ đều muốn ngươi chết, ta cũng không muốn sống một mình. Ngài tại hoàng tuyền (suối vàng) chờ ta, ta sẽ đuổi theo ngài, chúng ta sinh tử cùng một chỗ.” Nói xong, Hoa Tự Cẩm tự cắt tâm mạch, không lưu luyến phàm trần.
———– Vĩ thanh ————
Năm năm sau, Thủy Vân Gian bí ẩn biến mất, sớm bị giang hồ lãng quên. Bất luận là Hoa Phùng Thì hay Hoa Tự Cẩm, qua mùa tự nhiên cũng không ai truy tìm.
Mà Bắc Thiên Minh dần dần trở thành đệ nhất bang phái ở phương bắc. Hắc Bạch lưỡng đạo đều được hoan nghệnh. Nhất là minh chủ Kỷ Hàm Tình vừa nhậm chức, thúc đẩy hòa bình, cướp giàu giúp nghèo, thay trời hành đạo, trừng ác khen thiện, khiến danh dự của Bắc Thiên Minh ở bạch đạo chốc chốc thăng lên, quả nhiên tuổi trẻ tài giỏi từ đời trước, hơn cả đời trước. (chém gió/ ở đây hình như nói em Tình giỏi hơn anh Chí ~~)
Thuật lại Kỷ minh chủ Kỷ Hàm Tình võ công không cao, bên cạnh có một vị hộ vệ gắn bó. Hộ vệ kia gọi là Liễu Mê Đình, năm năm trước ở giang hồ làm phiêu sư. Bảo hộ Kỷ minh chủ là nhiệm vụ cuối cùng của hắn, hắn sẽ làm cho đến chết. Mọi người hỏi hắn nhiều ít lợi ích, là kim sơn (núi vàng) hay là ngân sơn (núi bạc), hắn chỉ thần bí cười: ” So với núi vàng núi bạc quý giá hơn nhiều, hơn nữa chỉ thuộc về mình ta.”
Trong mắt Liễu Mê Đình, cái quý giá hơn núi vàng núi bạc rốt cuộc là cái gì?
Kỳ thực đây là một bí mật lớn, hiện tại e rằng chỉ có bốn người biết.
Vào đêm khuya an tĩnh, trong phòng ngủ của Kỷ minh chủ lại không mấy yên ổn.
Một đôi bích nhân sau khi ân ái mây mưa xong ôm nhau mà ngủ.
Bộ dạng nhỏ nhắn quyến rũ phát ra tiếng kêu bực tức: ” Liễu đại ca, ngươi nói cha ta cùng Phương bá bá bọn họ có trách nhiệm không, cư nhiên đem Bắc Thiên Minh giao cho ta, cùng nhau ẩn cư, tiêu diêu vui sướng.”
Liễu Mê Đình ôn nhu cười: ” Kỷ minh chủ bảo bối của ta, việc này ta sao ngăn được? Ta chỉ là một hộ vệ do đa ngươi mời đến thôi.”
Kỷ Hàm Tình giương đôi mày thanh tú, bĩu môi nói: ” Hộ vệ? Sao lại hộ đến tận giường luôn vậy?”
” Đa ngươi bảo ta từ thân thể đến tâm hồn đều phải chiếu cố ngươi tốt. Hơn nữa là ngươi câu dẫn ta, mị lực của ngươi ai có thể chống đỡ?”
” Năm năm trước ta bệnh nặng mới khỏi, cái gì cũng không nhớ rõ, mở mắt ra thấy người đầu tiên là ngươi. Ta thấy ngươi rất quen thuộc, chúng ta trước đó nhất định quen nhau. Còn nữa, kỳ thực, ta…” Kỷ Hàm Tình dúi đầu vào khuỷu tay của Liễu Mê Đình, âm thanh càng nhỏ ” Ta thực sự thích ngươi, mới câu dẫn ngươi.”
Liễu Mê Đình cười xán lạn: ” Đương nhiên rồi, sáu năm trước chúng ta đã quen nhau, ta hiện tại mới hiểu được, khi đó ta đã bị ngươi mê hoặc, thẳng đến sau khi gặp lại mới phát giác cả đời khó dứt. Có thể đây là duyên số trời định, là yêu a?”
” Chúng ta làm sao quen nhau, ngươi hôm nay nhất định phải nói cho ta nghe.” Kỷ Hàm Tình làm nũng trong lòng Liễu Mê Đình.
Liễu Mê Đình cau mày, thầm nghĩ lại muốn kể chuyện xưa rồi. Vong Ưu Thảo tuy rằng khiến người ta quên đi quá khứ, nhưng không cản được lòng hiếu kỳ của người ta a. Nhưng hắn từ lâu đã tỉ mỉ lập một bộ ái tình cố sự muôn thưở dây dưa, bởi vì năm năm trước hắn đã quyết định, trọn đời trọn kiếp đều phải bảo hộ “Châu báu” này của hắn, không bao giờ ly khai nữa.
( Tòan văn hòan)
Chú thích:
* áo liệm: áo mặc cho người chết
* Bích thủy vô tình nhân phong trứu diện, thanh sơn bất lão vi tuyết bạch đầu: Nước xanh vô tình vì gió gợn sóng, núi xanh không già vì tuyệt bạch đầu.
~ *Xách bao phục bay đi* ~
” Không được kêu, họ Kỷ kia!” Hoa Phùng Thì gầm lên, nắm lấy thắt lưng nhỏ bé của Hàm Tình, tiến nhập càng sâu, phảng phất muốn chiếm hữu, xé rách tòan bộ của cậu.
Hoa Tự Cẩm xoay đi, ngay cả hắn cũng không nhẫn tâm nhìn cái cảnh điên cuồng dâm lọan này. Hắn vẫn sùng kính ngưỡng mộ yêu quý nghĩa phụ cùng khinh bỉ thân thể hèn hạ của Hàm Tình, thân thể chặt chẽ đó. Nhãn thần của nghĩa phụ không hề che giấu được sự si mê, đó là loại biểu tình mà hắn chưa bao giờ gặp qua, dục vọng dây dưa cùng thống khổ. Không thể để người khác cướp đi nghĩa phụ của hắn, Hoa Tự Cẩm trong lòng hò hét: Nghĩa phụ, không nên, hắn không phải Kỷ Xán Dương! Ngài mau dừng lại!
” Hoa Tự Cẩm ngươi ra đây!” Là tiếng của Liễu Mê Đình, từ ngoài động truyền đến, trấn định mà trầm ổn.
Hoa Tự Cẩm cả kinh, Liễu Mê Đình sao lại tìm đến nơi này? Sơn động này tương đối bí ẩn, ở trong một thâm cốc, bốn mặt là vách đá dựng đứng, chỉ có thể vào bằng khinh công tuyệt hảo theo mấy dấu chân tạc trên vách đá, ngoại trừ việc đó, ra vào thâm cốc đã là chuyện khó. Lúc đó nếu không có Hoa Phùng Thì mang hắn cùng Hàm Tình từ trên vách núi nhảy xuống, Hoa Tự Cẩm nghĩ không ra phía dưới sẽ là nơi đường cùng mà đẹp. ( -“- chém gió nốt)
Nhưng người thứ nhất vào động không phải Liễu Mê Đình. Mặt người đó méo mó dữ tợn, tóc bạc bay tứ tung, hắn nhảy vào trong động, thân pháp nhẹ nhàng, đột nhiên ngừng lại, hiển nhiên là bị tình cảnh trước mắt làm khiếp sợ. Kẻ vào sau cùng là Liễu Mê Đình, trên vai Liễu Mê Đình khiêng một hộp gỗ đen.
” Nghĩa phụ! Nghĩa phụ!” Hoa Tự Cẩm kêu liền mấy tiếng. Hoa Phùng Thì mới ngẩng đầu lên, rút khỏi Hàm Tình, đem Hàm Tình đã rơi vào hôn mê vứt trên mặt đất. Hoa Phùng Thì tâm tư từ lâu đã bay đi, bởi vì hắn thấy người kia. Bạch y như tuyết, dung nhan tuấn mỹ thế gian vô song của Kỷ Xán Dương lại bị chính tay hắn hủy đến hòan tòan thay đổi. Hoa Phùng Thì khóe miệng hơi co giật, như tự nói hoặc như đối người khác nói: ” Mỹ lệ của ngươi ta chiếm không được, kẻ khác cũng đừng mơ tưởng!” Bỗng nhiên hắn nở nụ cười nhạt: ” Xán Dương, tóc của ngươi sao trắng như thế, một tháng trước còn màu đen mà? Đúng rồi, ngươi một tháng không có Vong Ưu Thảo, cái gì cũng đã nhớ đến chứ?”
Kỷ Xán Dương lẳng lặng đứng cách Hoa Phùng Thì một bước, trong ánh mắt toát ra một vẻ đau thương: ” Không sai, ta nhớ ra rồi. Hoa Phùng Thì là tên giả, ngươi vốn gọi là Hoa Noãn Dương.”
” Ngươi thực sự cái gì cũng nhớ? Hay tên hỗn đản Phương Chí nói cho ngươi? Hắn lừa gạt ngươi. Ngươi nếu thực sự nhớ hết tất cả, sao còn có thể lãnh tĩnh thản nhiên như vậy? Ngươi sao còn không chết đi?” Âm thanh của Hoa Phùng Thì ngày càng kích động ” Hắn có đúng hay không nói hắn là đồng môn sư huynh của ngươi? Hắn có phải nói với ngươi ta là cừu gia của ngươi, giết tòan gia ngươi hủy dung mạo ngươi? Hắn lừa gạt ngươi, tất cả đều là lời nói dối.”
Thân thể của Kỷ Xán Dương run nhẹ, hai tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, như đang cố gắng khắc chế nỗi thống khổ nào đó: ” Ngươi không cần phải nói nữa. Ta nhớ đến đêm tóc ta hóa trắng, thống khổ vô cùng, may là có Phương Chí ở bên cạnh ta, khuyên bảo chiếu cố, ta mới dám đối mặt. Phương Chí đích thực đã lừa gạt, hắn là ai vậy, ta là ai, cũng không còn quan trọng, quan trọng là hắn yêu ta, hắn thật tình tốt với ta.”
” Ta cũng yêu ngươi a? Lẽ nào ngươi thực sự muốn ta giao trái tim ra cho ngươi, ngươi mới chịu tin?”
” Yêu là không thể miễn cưỡng, ngươi yêu ta, ta biết, thế nhưng ta không thể yêu ngươi!”
” Xán Dương! Ta mới là sư huynh của ngươi!” Hoa Phùng Thì như điên mà kêu to ” Phương Chí là một kẻ phản bội.”
” Ta nhớ kỹ.” Kỷ Xán Dương thở dài ” Thế nhưng ngươi có biết hay không, ngày đó cha ngươi đối ta làm cái gì? Hắn từ lâu đã thèm muốn dung mạo của ta, ta không chịu khuất phục, hắn lại cưỡng bức dụ dỗ, ép ta trở thành người của hắn, ngày đêm chà đạp hành hạ. Khi đó ngươi bị hắn cố ý đưa đi nơi xa làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng trở về hắn lại lừa ngươi nói ta đang bế quan tu luyện một võ công gian nguy, ngăn cản ngươi thấy mặt ta, sợ ta nói ra chuyện xấu của hắn. Ngươi mặc dù quan tâm ta nhưng lại không phát hiện sự thâm độc của cha ngươi, trong một năm tối đa trở về hai ba lần. Ta căn bản không thể tin tưởng ngươi có thể cứu ta thoát khỏi khổ ải, ta nếu muốn sống sót chỉ có thể dựa vào chính mình. Ta chịu đựng mọi đau khổ chua xót, chậm rãi dùng thân thể lấy lòng cha ngươi, thẳng đến khi hắn lơ là, thẳng đến khi hắn tưởng ta đã hoàn toàn khuất phục trước dâm uy của hắn, đối hắn một mực trung thành”
” Cha ta…. sao lại thế?” Hoa Phùng Thì trừng to mắt, chuyện cũ tái hiện trong đầu, nghi điểm chậm rãi được làm rõ, hắn lại ép buộc chính mình không tin tưởng ” Ngươi gạt người! Cha ta rất sủng ngươi, nói ngươi tập võ tốt, đặc biệt truyền võ công cao thâm cho ngươi, ta muốn học hắn cũng không dạy. Hắn đã qua đời, ngươi chửi hắn chết vô đối chứng.”
Kỷ Xán Dương không để ý đến lời phản bác của Hoa Phùng Thì, tiếp tục giảng: ” … Phương chí vốn là thuộc hạ của cha ngươi, thông cảm với tình cảnh của ta, len lén chiếu cố ta, còn lên kế hoạch giúp ta đào tẩu. Đáng tiếc bị cha ngươi phát hiện, cha ngươi giận quá, lại không lập tức giết ta cùng Phương Chí, hắn muốn chậm rãi hành hạ bọn ta, thưởng thức bọn ta cầu sinh không được cầu chết không xong. Năm ấy ta mới mười tám tuổi, trong băng thiên tuyết địa, bị người kia xé hết y phục, hạ thân cắm vào cây mộc bổng có tứ chi như cẩu, từ chân núi bò đến đỉnh núi, bò hết hai ngày một đêm, cha ngươi cùng mấy tên thủ hạ vung roi da đánh vào phía sau của ta, khi ta đau đến ngất xỉu, lại bị đánh tàn nhẫn hơn hoặc bị nước lạnh tát tỉnh. Ta chịu đựng khuất nhục không tìm đến cái chết, chỉ vì cha ngươi nói Phương Chí đang ở đỉnh núi,ta bò đến rồi hắn sẽ bỏ qua cho Phương Chí. Ta thực sự bò đến rồi, hấp hối, Phương Chí quả nhiên ở đỉnh núi, bị thiết liên cột vào một gốc đại thụ. Cha ngươi lại gọi đám thủ hạ kia đem ta đến trước mặt Phương Chí, luân phiên cường bạo ta, tự tôn làm người của ta hòan tòan bị đập vỡ, tinh thần hoảng hốt gần như sụp đổ. Phương Chí không đành lòng nhìn ta chịu nhục, liều mạng đem tòan lực giãy khỏi xiềng xích, hắn tự biết không phải đối thủ của cha ngươi, ôm ta nhảy xuống vách núi. Trời cao có mắt, bọn ta rơi vào thâm cốc, được cành cây ngăn lại may mắn thoát chết, Phương Chí thụ thương tương đối nhẹ, thể xác và tinh thần của ta tòan bộ đều tổn hại, ngọai thương dưỡng tốt, tâm thương (vết thương lòng) lại không có khởi sắc, điên điên khùng khùng tìm đến cái chết. Phương chí đem ta mai danh ẩn tích, tìm kiếm danh y, may mắn tìm được Vong Ưu Thảo, thử một lần quả nhiên hiệu nghiệm, ta quên mất thống khổ, một lần nữa làm người. Ai biết ngươi tìm được ta, tàn nhẫn trả thù, hủy dung mạo của ta, câu dẫn ký ức ta. Dung mạo của ngươi lúc đó cực giống cha ngươi, ta nhìn thấy ngươi mơ mơ hồ hồ nhớ lại chuyện cũ, vô pháp tiếp thu cảnh ngộ không thuộc mình, so với hủy họai dung nhan còn khiến ta đau khổ hơn. Ngươi đã nói ngươi yêu ta, vì sao phải làm vậy?”
” Nguyên lai ngươi khi đó đã ăn Vong Ưu Thảo, cho nên không nhớ rõ ta?” Hoa Phùng Thì ngữ điệu quái dị, làm như mới sáng tỏ cái gì ” Ta năm ấy trở về, đa nói ngươi cùng Phương Chí chạy trốn, trong quá trình đuổi bắt đã cùng nhau nhảy xuống sườn núi. Nghe tin ngươi chết, ta cảm thấy trời đất quay cuồng, ta mới chính thức hiểu được, ta là rất yêu ngươi, những ngày không có ngươi, ta làm sao có thể sống? Ta không còn hy vọng mà giấu đa, lặng lẽ đến Đọan Tình Phong, quyết nhảy xuống sườn núi muốn đi cùng ngươi, nhưng chỉ ngã gãy chân chứ không chết, trái lại khi dưỡng thương, phát hiện ra trong sơn động này có vết tích của ngươi sống qua, còn có dấu chân trên vách đá. Ta đoán ngươi còn sống, khi đó ngày nhớ đêm mong sau khi dưỡng thương sẽ đi tìm ngươi. Khi ta rời sơn cốc, trăm phương nghìn kế tìm ngươi, ngươi lại giống như chưa từng quen ta. Ngươi cùng Phương Chí thân như huynh đệ, ngươi còn cùng một vũ nương bí mật bàn chuyện kết hôn, ngươi nói ta làm sao không đố kị? Có thể nào không đau lòng? Đa sau khi biết ta nhảy ải đã tức giận, đau tim mà chết, tổ chức của đa như rắn mất đầu, ta không còn gì cả, vốn muốn trông cậy vào ngươi, cùng ngươi sống nương tựa lẫn nhau. Ngươi đã quên quá khứ, ta có thể nói cho ngươi, ngươi nhớ không được đọan tình kia, chúng ta có thể làm lại từ đầu. Ta cẩn thận né tránh tai mắt của Phương Chí, tận lực lấy lòng ngươi, mà ngươi đối ta không những bất hòa mà còn lãnh đạm như tránh rắn rết. Ta vẫn không rõ tại sao, cho dù ngày trước ngươi chẳng yêu ta, cũng đâu cần giả thành cái dạng chán ghét sợ hãi xa lạ này chứ? Hiện tại ta hiểu được, đều do tác quái của Vong ưu Thảo. Kỳ thực, ngươi đối ta còn có tình, phải không?”
Kỷ Xán Dương nhất thời không nói gì, nếu không có những bóng ma khó diệt đó, hắn có thể cũng sẽ yêu sư huynh? Chí ít sau khi quên còn có thể tiếp thu lần nữa. Đáng tiếc, những kinh khủng phải trải qua đã quá sâu, thâm nhập vào trong lòng, tan vào huyết nhục, dược nào cũng không trừ đi được.
” Ta có thể tha thứ cho ngươi, ta có thể không hận ngươi, thế nhưng ta kiếp này không có khả năng chấp nhận ngươi.” Kỷ Xán Dương nói ra từng chữ tuyệt tình.
” Hahahahaha….” Hoa Phùng Thì cười như điên ” Hảo, ngươi có chí khí! Thi thể của Phương Chí đã mang đến chưa? Tính mệnh của nhi tử ngươi hòan tòan nằm trong tay ta.”
” Hoa Phùng Thì, ngươi không nên đắc ý.” Âm thanh của Liễu Mê Đình vẫn lãnh tĩnh trầm ổn. Chỉ là lúc này hắn đang ôm Hàm Tình, hắn sớm nhân lúc Kỷ Xán Dương cùng Hoa Phùng Thì nói chuyện, chế trụ Hoa Tự Cẩm, cứu Hàm Tình.
Võ công của Hoa Tự Cẩm căn bản thua Liễu Mê Đình, tâm thần tòan bộ đặt ở nghĩa phụ, bị Liễu Mê Đình bất ngờ đánh trúng, trọng thương ngã xuống đất, thuận nửa ngày mới có lực mở miệng: ” Tiểu tiện nhân kia đã trúng ‘nhật nhật hợp hoan’ của ta, không có giải dược, tuyệt vô đường sống. Các ngươi tốt nhất là nghe lời nghĩa phụ ta nói, bằng không hối hận không kịp.”
Kỷ Xán Dương cắn răng nói: ” Thi thể của Phương Chí ở chỗ này.” Nói xong vung tay ra, đem quan tại mà Liễu Mê Đình khiêng đến quăng tới trước mặt của Hoa Phùng Thì.
Hoa Phùng Thì khẩn cấp mở nắp quan ra, bên trong quả thực là Phương Chí, sắc mặt cứng vàng, một thân áo liệm*, khoác kim ngậm ngọc, làm như từ lâu đã tắt thở.
Đột nhiên, Phương Chí từ trong quan tài ngồi dậy. Hoa Phùng Thì hoảng hốt, lập tức phản ứng, run tay tát ra một mảnh bột phấn. Phương Chí một mặt nín thở, một mặt đánh một chưởng vào ngực của Hoa Phùng Thì. Hoa Phùng Thì bị đánh bay ngược ra ngoài, hung hăng đụng vào thạch bích bên trong động, phun ra một ngụm tiên huyết, hiển nhiên thụ thương không nhẹ.
Phương Chí đang định đến gần Hoa Phùng Thì, chợt thấy trước mắt tối sầm, thân hình run rẩy, rốt cuộc ngã xuống mặt đất.
Kỷ Xán Dương nhanh chóng chạy qua nâng Phương Chí dậy, căm tức nhìn Hoa Phùng Thì, hỏi: ” Ngươi vừa phát độc phấn? Mau giao giải dược ra!”
Hoa Phùng Thì nằm trên mặt đất, cười nhạt: ” Ta sớm đoán được Phương Chí sẽ giả chết đánh lén ta, vừa tung ra chính là kịch độc “Thâm thâm”, nếu dính vào da thịt, trong một canh giờ chắc chắn sẽ chết. Giải dược của ‘thâm thâm’ đương nhiên có, bất quá chỉ có hai viên, ta trước đó ăn một viên, hiện tại chỉ còn một viên.”
Kỷ Xán Dương xông về phía trước, ngồi bên cạnh Hoa Phùng Thì, muốn lục giải dược.
” Lục người vô dụng, ta hiện tại tuy không còn sức lực, nhưng trên người ta dược hoàn rất nhiều, độc dược giải dược đều có, ta không nói ra viên đó đâu, trong vòng một canh giờ sau các ngươi tuyệt đối không được. Hơn nữa đừng quên ngươi vừa chạm vào thân thể của Phương Chí, trên thực tế cả hai người đều trúng độc. Giải dược chỉ có một viên, các ngươi làm sao phân?” Hoa Phùng Thì một bên nhổ huyết, một bên đắc ý cười ” Không bằng một trong hai người các ngươi tự kết liễu, ta sẽ đem giải dược cho người còn lại.”
Kỷ Xán Dương quay đầu nhìn Phương Chí còn đang hôn mê, bỗng nở nụ cười, trong ánh mắt dây dưa đau thương. Hắn nói: ” Liễu công tử, thỉnh giúp ta chiếu cố Phương Chí cùng Hàm Tình.” Ngữ khí chắc chắn, không thương lượng. Hắn rút ra một đỏan kiếm, vốn định đâm thẳng vào tim, nhưng do dự một chút, lưu luyến quay về bên người Phương Chí, hôn nhẹ lên môi của Phương Chí. Khẽ chạm vào, hắn không muốn Phương Chí giật mình, hắn chỉ cầu trước khi chết có thể nhìn người mình yêu một lần cuối, đã rất mỹ mãn rồi. Sau đó Xán Dương giơ tay lên, đem đỏan kiếm nhắm ngay vào tim, lập hạ lời thề trước khi chết: ” Ta cùng Phương Chí kiếp này không thể bên nhau, chỉ mong kiếp sau hữu duyên gặp lại, hạnh phúc đến già!”
Lại nghe tiếng “Leng keng” vang lên, đoản kiếm bị đánh rơi trên đất. Liễu Mê Đình nhìn thấy rất rõ, đúng là do Hoa Phùng Thì đá văng đỏan kiếm ra.
” Bích thủy vô tình nhân phong trứu diện, thanh sơn bất lão vi tuyết bạch đầu.” Hoa Phùng Thì si ngốc niệm những câu này, thở dài ” Thôi! Thôi! Kỷ Xán Dương, ta hận ngươi, hủy ngươi, dằn vặt thân nhân của ngươi, kết quả là luyến tiếc không muốn ngươi chết. Ta cuối cùng cũng hiểu rõ ta hận ngươi càng sâu, sẽ yêu ngươi càng nặng, nặng đến mức không thể thoát ra. Có thể đây là nghiệt duyên kiếp trước ta nợ ngươi! Ngươi thà cứu Phương Chí, ngay cả mạng của mình cũng không màng? Kỳ thực ngươi không biết, nếu ngươi chết, lưu lại một mình hắn, hắn sẽ tuyệt đối không vui sướng.”
Kỷ Xán Dương chần chừ nói: ” Ngươi nói những lời này có ý gì? Ngươi chịu đưa giải dược cho bọn ta? Nếu ngươi chịu, cũng chỉ có một viên giải dược thôi?”
” Ngươi trước đáp ứng ta, cho Hoa Tự Cẩm một con đường sống, những việc lãnh khốc tàn nhẫn hắn đối Hàm Tình đều do chính tay ta tạo thành. Ta nguyện dùng mạng của mình để đền.” Hoa Phùng Thì nhắm mắt lại, thần tình trang nghiêm chân thành, không giống đùa giỡn.
” Được, ta đáp ứng ngươi.”
” Như vậy ta sẽ không lo lắng nữa.” Hoa Phùng Thì đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, từ thân thể đến tâm hồn, có lẽ hắn thực sự đã hiểu rõ, nghĩ thông suốt, hắn buồn bã nói ” ‘Thâm thâm’ không phải độc dược, chỉ là một lọai thuốc bột tạm thời khiến người khác hôn mê thôi. Đại lượng chạm vào da sẽ hôn mê hơi lâu, chút ít có ảnh hưởng đến ngươi nhưng với những người có nội công thâm hậu như các ngươi mà nói không có tác dụng. Cuối cùng, ta muốn nói với ngươi…
Thâm thâm, là nỗi đau thương lưu chuyển trong mắt ngươi.
Thâm thâm, là ảo tưởng chôn dấu tận đáy lòng ta.
Thâm thâm, là sự dây dưa tuyệt vọng giữa ngươi và ta khi vô duyên bên nhau.
Yêu càng sâu, cho nên hận càng nặng.
Hận càng sâu, mới phát hiện yêu càng nặng.
Thâm thâm…” Hoa Phùng Thì chưa nói xong, đã vì thương thế nghiêm trọng, suy tim mà chết.
” Nghĩa phụ!” Hoa Tự Cẩm bất chấp vết thương của mình, đem toàn lực chạy đến, ôm lấy thân thể đã mất đi tri giác của Hoa Phùng Thì, khóc hô ” Nghĩa phụ, ngài khong thể bỏ lại ta! Không thể.” Thẳng đến khi cảm giác trong lòng dần dần lạnh đi, sinh niệm (ý sống) của Hoa Tự Cẩm cũng phai dần, đoạn tuyệt.
Hắn si ngốc đối Hoa Phùng Thì cười cười: ” Nghĩa phụ, bọn họ không yêu ngươi, ta yêu. Bọn họ đều muốn ngươi chết, ta cũng không muốn sống một mình. Ngài tại hoàng tuyền (suối vàng) chờ ta, ta sẽ đuổi theo ngài, chúng ta sinh tử cùng một chỗ.” Nói xong, Hoa Tự Cẩm tự cắt tâm mạch, không lưu luyến phàm trần.
———– Vĩ thanh ————
Năm năm sau, Thủy Vân Gian bí ẩn biến mất, sớm bị giang hồ lãng quên. Bất luận là Hoa Phùng Thì hay Hoa Tự Cẩm, qua mùa tự nhiên cũng không ai truy tìm.
Mà Bắc Thiên Minh dần dần trở thành đệ nhất bang phái ở phương bắc. Hắc Bạch lưỡng đạo đều được hoan nghệnh. Nhất là minh chủ Kỷ Hàm Tình vừa nhậm chức, thúc đẩy hòa bình, cướp giàu giúp nghèo, thay trời hành đạo, trừng ác khen thiện, khiến danh dự của Bắc Thiên Minh ở bạch đạo chốc chốc thăng lên, quả nhiên tuổi trẻ tài giỏi từ đời trước, hơn cả đời trước. (chém gió/ ở đây hình như nói em Tình giỏi hơn anh Chí ~~)
Thuật lại Kỷ minh chủ Kỷ Hàm Tình võ công không cao, bên cạnh có một vị hộ vệ gắn bó. Hộ vệ kia gọi là Liễu Mê Đình, năm năm trước ở giang hồ làm phiêu sư. Bảo hộ Kỷ minh chủ là nhiệm vụ cuối cùng của hắn, hắn sẽ làm cho đến chết. Mọi người hỏi hắn nhiều ít lợi ích, là kim sơn (núi vàng) hay là ngân sơn (núi bạc), hắn chỉ thần bí cười: ” So với núi vàng núi bạc quý giá hơn nhiều, hơn nữa chỉ thuộc về mình ta.”
Trong mắt Liễu Mê Đình, cái quý giá hơn núi vàng núi bạc rốt cuộc là cái gì?
Kỳ thực đây là một bí mật lớn, hiện tại e rằng chỉ có bốn người biết.
Vào đêm khuya an tĩnh, trong phòng ngủ của Kỷ minh chủ lại không mấy yên ổn.
Một đôi bích nhân sau khi ân ái mây mưa xong ôm nhau mà ngủ.
Bộ dạng nhỏ nhắn quyến rũ phát ra tiếng kêu bực tức: ” Liễu đại ca, ngươi nói cha ta cùng Phương bá bá bọn họ có trách nhiệm không, cư nhiên đem Bắc Thiên Minh giao cho ta, cùng nhau ẩn cư, tiêu diêu vui sướng.”
Liễu Mê Đình ôn nhu cười: ” Kỷ minh chủ bảo bối của ta, việc này ta sao ngăn được? Ta chỉ là một hộ vệ do đa ngươi mời đến thôi.”
Kỷ Hàm Tình giương đôi mày thanh tú, bĩu môi nói: ” Hộ vệ? Sao lại hộ đến tận giường luôn vậy?”
” Đa ngươi bảo ta từ thân thể đến tâm hồn đều phải chiếu cố ngươi tốt. Hơn nữa là ngươi câu dẫn ta, mị lực của ngươi ai có thể chống đỡ?”
” Năm năm trước ta bệnh nặng mới khỏi, cái gì cũng không nhớ rõ, mở mắt ra thấy người đầu tiên là ngươi. Ta thấy ngươi rất quen thuộc, chúng ta trước đó nhất định quen nhau. Còn nữa, kỳ thực, ta…” Kỷ Hàm Tình dúi đầu vào khuỷu tay của Liễu Mê Đình, âm thanh càng nhỏ ” Ta thực sự thích ngươi, mới câu dẫn ngươi.”
Liễu Mê Đình cười xán lạn: ” Đương nhiên rồi, sáu năm trước chúng ta đã quen nhau, ta hiện tại mới hiểu được, khi đó ta đã bị ngươi mê hoặc, thẳng đến sau khi gặp lại mới phát giác cả đời khó dứt. Có thể đây là duyên số trời định, là yêu a?”
” Chúng ta làm sao quen nhau, ngươi hôm nay nhất định phải nói cho ta nghe.” Kỷ Hàm Tình làm nũng trong lòng Liễu Mê Đình.
Liễu Mê Đình cau mày, thầm nghĩ lại muốn kể chuyện xưa rồi. Vong Ưu Thảo tuy rằng khiến người ta quên đi quá khứ, nhưng không cản được lòng hiếu kỳ của người ta a. Nhưng hắn từ lâu đã tỉ mỉ lập một bộ ái tình cố sự muôn thưở dây dưa, bởi vì năm năm trước hắn đã quyết định, trọn đời trọn kiếp đều phải bảo hộ “Châu báu” này của hắn, không bao giờ ly khai nữa.
( Tòan văn hòan)
Chú thích:
* áo liệm: áo mặc cho người chết
* Bích thủy vô tình nhân phong trứu diện, thanh sơn bất lão vi tuyết bạch đầu: Nước xanh vô tình vì gió gợn sóng, núi xanh không già vì tuyệt bạch đầu.
~ *Xách bao phục bay đi* ~
Bình luận truyện