Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân

Chương 13



Thẩm Châm thần trí ngẩn ngơ bị Cố Tích Hoa tha lên lầu.

Vừa đóng cửa phòng ngủ anh liền đặt cô lên tường vừa hôn vừa cắn. Thẩm Châm hoàn toàn không chống đỡ nổi, chỉ có thể bám lấy anh, không để mình mềm nhũn trượt xuống đất.

Vừa hôn xong, Thẩm Châm uất ức nhìn anh.

“…Vốn không sớm như vậy.” Nhưng chuyện tối qua đã làm xáo trộn tất cả kế hoạch của anh. Anh cảm nhận sâu sắc rõ rệt —— anh không thể nhẫn nại quá lâu.

Cảm xúc này rất kỳ quái, ập tới mạnh mẽ lại vội vàng, từng phút từng giây ở cùng cô, anh đều muốn nhét cô vào trong cơ thể, xé nát nuốt vào trong bụng mình, chỉ có của mình. Nếu nói đây là dục vọng của một người đàn ông đối với một người phụ nữ, vậy tại sao ba mươi mấy năm trước anh không hề có cảm xúc chiếm giữ mạnh mẽ đối với những người phụ nữ khác có vóc dáng tướng mạo tốt hơn Thẩm Châm nhiều? Huống chi, đàn ông rất hiểu dục vọng, loại tâm trạng trong lòng vừa mềm mại lại phình to tuyệt đối không phải ham muốn thân thể đơn thuần, càng có nhiều khác biệt.

“Anh sẽ hối hận chứ?” Thẩm Châm hỏi.

Cố Tích Hoa nhìn cô thật sâu, trán tì lên trán cô: “Sẽ không.”

“Sao anh biết?”

“Cho dù có một ngày chúng ta xa nhau, Thẩm Châm.” Anh nhẹ nhàng hôn lên khoé môi cô, “Anh không còn khả năng để yêu một người khác.”

“Nếu em hối hận thì làm sao đây?”

Khoé môi bị cắn mạnh, Thẩm Châm đau nhói.

“Em đã yêu anh thì làm sao có thể yêu người khác nữa chứ?” Dáng vẻ kiêu ngạo ngông nghênh đó như chàng thiếu niên nổi loạn ngạo mạn, rõ ràng trong mắt Thẩm Châm thật sự nhìn thế nào cũng gợi cảm. Một người đàn ông chín chắn ở độ tuổi ba mươi đột nhiên đầy kiêu ngạo, cả khuôn mặt hiện ra vẻ coi khinh thế giới chẳng phải rất tuấn tú sao?! Thẩm Châm không chịu nổi mà cắn lại, ậm ờ nói: “…Nhưng anh chưa cầu hôn…”

Rất thiệt thòi, được không?! T T

“Em muốn thấy anh quỳ một gối xuống đất cầm một chiếc nhẫn kim cương.”

“Chọn một trong hai.”

“Nhẫn kim cương.”

“Ham tiền.”

Thẩm Châm: “Em luôn muốn làm một thí nghiệm đặc biệt, nhưng bởi vì rất đắt tiền, em không thể mua nổi nguyên vật liệu.”

“Kim cương?”

“Ừm.”

“Làm gì?”

“Nghe nói ở dưới ánh mặt trời đặt một cái kính lúp để nhắm vào ánh mặt trời, kim cương sẽ bốc cháy, không biết có phải là thật hay không…”

Cố Tích Hoa: “…” Vì thế em định đốt cháy nhẫn cưới sao?

Hai người ở trong phòng rầm rì rất lâu, cho đến khi bà Triệu kêu người đi lên mời bọn họ xuống ăn cơm.

“Vì sao ba anh không ở nhà?” Vừa tiến vào cửa cô đã muốn hỏi vấn đề này.

“Bà Triệu và ông Cố đang chiến tranh lạnh.”

Cho nên?

“Ông Cố bị đuổi ra khỏi nhà.”

Thẩm Châm: “…” Thật sự có hào phú như vậy sao?!

Ba người ngồi trò chuyện với nhau rất vui vẻ, bữa cơm mau chóng ăn xong. Lúc đi bà Triệu tặng cho cô một chiếc vòng bạch ngọc, thoạt nhìn như là gia truyền, vừa lúc cô đã từng trông thấy một chiếc nhẫn bạch ngọc cùng kiểu dáng ở chỗ Thanh Vãn, cô lập tức hiểu được đây là vật tượng trưng của con dâu nhà họ Cố. Cô nhìn qua Cố Tích Hoa, anh gật đầu, vì thế cô nhận lấy. Nhưng vật kia vừa thấy liền biết rằng đó là đồ cổ, bối cảnh thời gian rất sâu xa, Thẩm Châm còn trẻ, mang vật như vậy trên người không hợp với tuổi tác, vì thế cô cất nó vào trong ngăn kéo, định sau này sẽ mang.

Trên đường trở về Cố Tích Hoa nói: “Thẩm Châm, hiện tại em từ chối vẫn còn kịp.” Ngữ khí nghiêm túc chưa bao giờ thấy.

Dù sao lúc này chỉ là lần gặp thứ ba của hai người, tình huống gặp nhau lần thứ ba lại gặp ba mẹ luôn… Thẩm Châm không dám nói không có, nhưng khẳng định là số ít.

Cô suy nghĩ một chút, hỏi: “Tại sao?”

Tại sao vội vàng cưới cô.

Cố Tích Hoa: “Muốn ‘ăn’ em.”

Thẩm Châm: “…” Đáp án này thật đúng là dứt khoát lại thẳng thắn, cô thật tình muốn like 32 cái.

“Kết hôn và tình dục không nhất định có liên quan với nhau.” Cô nói.

Cố Tích Hoa nhìn cô thật sâu, thấy Thẩm Châm chột dạ trong lòng. Đừng trách cô tam quan bất chính*, tại thời đại này người đàn ông nào trước khi kết hôn vẫn còn là trai tân chứ. Trong nháy mắt, Thẩm Châm như là nắm bắt được điều gì đó, không thể nào?!

(*) Tam quan, tức Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan. Mà Tam quan bất chính đại khái là tam quan méo mó, có những hành động, suy nghĩ, thủ đoạn, xúc cảm rất lí trí mà cũng rất điên khùng, rất chân thực mà cũng rất ngụy quân tử.

“Anh chỉ làm tình với Cố phu nhân của anh mà thôi.” Người đàn ông bên cạnh nói, lỗ tai lại ửng đỏ.

Mặc dù màu đỏ không nổi lắm, nhưng Thẩm Châm vẫn thấy được.

Chuyện “Thẩm tiên sinh là trai tân” vẫn kích thích Thẩm Châm tròn hai tháng trời.

Đương nhiên, cô vẫn duy trì thái độ hoài nghi. Thử hỏi, kỹ thuật đè cô trên xe, đặt trên tường, đặt trên cửa phòng của anh thông thạo lại cao siêu, thật chẳng phải là đã làm quen tay sao? Phản ứng của cơ thể cô thành thật mà mạnh mẽ đã bác bỏ quan điểm trên, mặc dù người nào đó đắc ý ám chỉ bản năng đàn ông của mình là trời cho. Thẩm Châm đỏ mặt dè bỉu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện