Thâm Tỉnh Băng
Chương 31: Sắc thuốc
Hoài Hoài lắc đầu, “Thứ đó nặng mùi lắm, nếu làm Hoàng thượng ngộp cũng không được.”
Xuân Bảo khó xử, “Thế chẳng lẽ để ngươi ngày nào cũng buồn ngủ?”
Hoài Hoài nghĩ ngợi một thoáng rồi nói: “Không bằng về sau ban ngày ta đều ngủ lâu hơn, chắc đến tối sẽ tỉnh táo được.”
Xuân Bảo hỏi: “Vạn nhất Hoàng thượng truyền ngươi ban ngày thì phải làm sao đây?”
Hoài Hoài suy nghĩ chốc lát, “Thế lúc Hoàng thượng không truyền triệu, ta đều ở Họa Vũ cung nghỉ ngơi dưỡng sức là được.”
Vừa nói vừa vội vàng nằm xuống đắp chăn, “Ngươi về đi, ta phải ngủ một lúc để chuẩn bị nghe triệu bất cứ khi nào.”
Xuân Bảo đồng ý, nhặt cái vò dưới đất lên: “Cái đầu heo này không ăn à?”
Hoài Hoài nhắm mắt, “Không ăn nữa, ngươi cầm đi đi.”
Xuân Bảo nghe vậy đứng dậy, chợt mất thăng bằng ngồi phịch xuống ghế.
Hoài Hoài mở một mắt nhìn gã, “Sao ngươi còn chưa đi?”
Xuân Bảo đấm đấm chân, “Chân đau.”
Hoài Hoài mở nốt mắt kia, “Chân làm sao mà đau, chẳng lẽ là trời lạnh mặc quần mỏng quá nên cóng đầu gối? Hay ngươi cứ lấy vài bộ chỗ ta đi mà mặc.”
Xuân Bảo bóp vai, “Có lẽ là ngồi lâu bị tê, không phải đau, chỉ hơi mỏi thôi. Ngươi ngủ trước đi, thấy ngươi không sao ta cũng yên tâm rồi.”
Hoài Hoài nhắm mắt lại, “Ra ngoài tắt nến đi.”
Xuân Bảo đi hai bước, cảm thấy người ngợm mấy bữa nay rất chậm chạp, cơ đau nhức, buổi tối đi ngự thiện phòng một chuyến cũng mệt đến thở hồng hộc.
Ôm chặt vò, Xuân Bảo chỉ nghĩ có lẽ là do mình quá mệt nhọc, bèn mở cửa đi đến dãy phòng kề.
Ánh trăng bàng bạc, bóng mờ chập chờn trên nền tuyết chưa quét sạch, giăng mấy sợi tơ, bị gió thổi đu đưa qua lại như u hồn.
Xuân Bảo ngẩng đầu lên, thấy trước cửa phòng Tú Tú căng một sợi dây thừng, phơi vài xâu mã tiền, giương nanh múa vuốt, trông như sẽ bị thổi rơi bất cứ lúc nào.
Giày dính đầy tuyết, Xuân Bảo chỉ rụt cổ rảo bước đi tới phòng mình.
***
Đêm khuya, người trên giường trở mình liên tục như bánh nướng áp chảo.
Hoài Hoài rất lâu vẫn chẳng buồn ngủ tẹo nào, đầu nóng rát, sưng đau khó chịu.
Trong tầm mắt mông lung, có một người thân hình cao to cường tráng đứng cạnh giường, được ánh trăng chiếu rọi, lưng thẳng như cọc tiêu.
Hoài Hoài dụi dụi mắt, chăm chú nhìn một lúc lâu, đoạn ngồi dậy, “Hà huynh đệ, sao ngươi không đốt đèn?”
Mặt Hà Yến khuất trong bóng tối, chỉ có thể loáng thoáng thấy đôi môi hơi nhếch lên, như là đang cười.
Hoài Hoài hoảng sợ rụt lại, “Sao biến thành đáng sợ như vậy… Ban nãy ngươi đã đi đâu?”
Hà Yến nhìn Hoài Hoài một cái, nụ cười trên môi đậm hơn, mở miệng lại đáp một đường, “Ta rốt cuộc đã biết chuyện gì xảy ra rồi.”
Hoài Hoài mặc xiêm y xuống giường, sờ soạng tìm tất xỏ vào, “Biết chuyện gì?”
Hà Yến lẩm bẩm: “Rượu cưu đã bị giở trò…”
Trong bóng tối, Hoài Hoài tìm hỏa chiết thắp đèn lên.
Ngọn lửa vàng nhạt bùng lên trong đêm tối, chiếu khuôn mặt người đối diện, lại có một khối huyết ban to tướng, y như lỗ thủng vậy.
Hoài Hoài bất tự giác run tay, toàn thân như sa vào hầm băng, hỏa chiết rơi xuống đất, tóe ra đốm lửa, lại hóa thành tro tàn.
“Đầu ngươi… sao toàn là máu…”
Nụ cười của Hà Yến nhạt như tơ liễu, “Y đập đấy.”
Hoài Hoài không hiểu, “Y nào?”
Trong mắt Hà Yến có tia sáng rắn như hợp kim vàng đồng, “Giang Hoài Cẩn.”
Hoài Hoài sửng sốt, “Hoàng thượng… Tại sao y phải làm thế với ngươi, chẳng lẽ ngươi lại chọc giận y?”
Hà Yến sờ vết máu trên đầu, cười khẩy nói: “Người này làm Hoàng đế lâu thay đổi hẳn, vậy mà cũng thành một kẻ hay nổi nóng rồi.”
Hoài Hoài: “Xem ra nhất định là ngươi lại chọc giận y rồi.”
Tiếp đó sờ mảnh vải trên đầu mình, “Sao ngươi chọc giận y mà ta cũng bị đánh chung?”
Hà Yến nhìn hắn một cái, vẻ mặt chế giễu, “Sao ngươi ngày càng đần vậy?”
Hoài Hoài nói: “Ngươi không nói chuyện đàng hoàng thì thôi, lâu lâu còn sỉ nhục ta, đúng là quá bạc tình, tốt xấu gì hai ta cũng ngủ chung chăn bao lâu nay mà.”
Hà Yến tựa hồ chẳng thèm tranh luận với Hoài Hoài, chỉ liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Thôi.”
Hoài Hoài sực nhớ ra, “Ngươi còn chưa trả lời ta, sao đêm hôm không ngủ, lại đứng ở đây cười ngây ngô làm gì?”
Hà Yến nghe Hoài Hoài hỏi thế lại cười tươi hơn, “Có nói sợ ngươi cũng chẳng hiểu.”
Hoài Hoài lại quay về mép giường, quấn chăn cho ấm, “Nói vài chuyện khác cũng được.”
Hà Yến thần sắc ngạo mạn, để lộ đôi chút mệt mỏi, “Có gì để nói đâu.”
Hoài Hoài nhìn hắn lom lom, “Nói về chuyện của ngươi với Hoàng thượng trước đây đi.”
Hà Yến chợt cười, “Ngươi quên rồi?”
“Quên cái gì?” Hoài Hoài ngớ ra một lúc lâu, lại vội vàng giục: “Ngươi mau nói cho ta nghe một chút đi.”
Sắc mặt Hà Yến trở nên quái dị, “Ngoại trừ chuyện trên giường, ta với y cũng chẳng còn chuyện gì khác để nói.”
Hoài Hoài cứng đờ, “Thôi ngươi đừng nói nữa.”
Lại tiếp: “Vậy ngươi có thích y không?”
Hà Yến nhướng mày nhếch môi, vẻ mặt như cười như không, “Ngươi nói sao?”
Hoài Hoài lắc đầu, “Ta đâu có biết.”
“Không phải ngươi thích y à…” Hà Yến nói nhàn nhạt, mặt bị nến chiếu, lạnh cực mà uy.
Hoài Hoài tiếp tục nói: “Đúng vậy… Nhưng ta xem dáng vẻ y, hẳn là y rất ghét ta.”
Hà Yến nhìn Hoài Hoài một cái, “Không bằng ta dạy cho ngươi.”
Đôi mắt Hoài Hoài sáng rực lên, “Được!”
Hà Yến quay người đi tới giường, “Kỳ thực khiến y thích ngươi cũng không phải là việc khó, ngươi ngủ với y một đêm, là y sẽ không rời khỏi ngươi nữa.”
Hoài Hoài lặng im hồi lâu, sau đó chắp tay khom lưng, rất đỗi vui mừng, “Đa tạ Hà huynh đệ chỉ điểm, nếu lần sau được triệu kiến, ta nhất định làm theo lời ngươi!”
Hà Yến không nhìn Hoài Hoài, nhắm mắt nằm im.
Chỉ còn Hoài Hoài ngồi một mình ở đầu giường, nghĩ ngày mai nên bảo Tú công công chuẩn bị cho mình cái gối sạch mang theo, tắm rửa thơm tho, lại kêu Xuân Bảo kể cho vài điển cố trước khi ngủ, tránh để đến lúc đó chán ngắt.
Nhưng chớp mắt lại nghĩ, Hà Yến bày cho mình biện pháp như vậy, nhất định là đã tự thân trải qua rồi.
Song ban đêm ngủ cạnh mình, trừ hắn ra thì không còn ai khác nữa.
Nghĩ đến đây, Hoài Hoài dùng hai tay bịt đũng quần, vội vàng bảo vệ thân thể mình, “Hà huynh đệ, dậy đi, vừa rồi ngươi có ý gì…”
***
Linh Vũ điện đèn sáng suốt đêm.
Tiểu thái giám trong ca trực ngủ gà ngủ gật, bị thái giám đứng kế đạp chân mới tỉnh táo lại.
Người phía sau long án, trong ánh đèn lay động, như chim nhạn lẻ bóng, tịch liêu khó nói thành lời.
Trên khuôn mặt nhợt nhạt gần như trong suốt của Nguyên Kinh tràn ngập hàn khí.
Múa bút, khoanh dấu xã tắc trên tấu chương kia, không biết lại có ai thăng quan, hay mất mạng.
Tiểu thái giám thầm thở dài trong bụng, qua một canh giờ nữa là canh năm tảo triều, xem ra đêm nay cả thời gian nhắm mắt làm biếng cũng không có, chỉ có thể cố chịu vậy.
Hỉ công công đã sắp xếp thỏa đáng, chậm rãi vào điện.
Nguyên Kinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hỉ Liên phía xa, mắt phượng như đao.
Hỉ Liên tránh không kịp, hơi giật mình, cung kính khom lưng, “Hoàng thượng, nên chuẩn bị lâm triều rồi.”
Khuôn mặt Nguyên Kinh lạnh băng y nguyên, “Đi hỏi thử cho trẫm, Họa Vũ cung là ai lo việc sắc thuốc, sao lại để người uống càng ngày càng tỉnh táo.”
Xuân Bảo khó xử, “Thế chẳng lẽ để ngươi ngày nào cũng buồn ngủ?”
Hoài Hoài nghĩ ngợi một thoáng rồi nói: “Không bằng về sau ban ngày ta đều ngủ lâu hơn, chắc đến tối sẽ tỉnh táo được.”
Xuân Bảo hỏi: “Vạn nhất Hoàng thượng truyền ngươi ban ngày thì phải làm sao đây?”
Hoài Hoài suy nghĩ chốc lát, “Thế lúc Hoàng thượng không truyền triệu, ta đều ở Họa Vũ cung nghỉ ngơi dưỡng sức là được.”
Vừa nói vừa vội vàng nằm xuống đắp chăn, “Ngươi về đi, ta phải ngủ một lúc để chuẩn bị nghe triệu bất cứ khi nào.”
Xuân Bảo đồng ý, nhặt cái vò dưới đất lên: “Cái đầu heo này không ăn à?”
Hoài Hoài nhắm mắt, “Không ăn nữa, ngươi cầm đi đi.”
Xuân Bảo nghe vậy đứng dậy, chợt mất thăng bằng ngồi phịch xuống ghế.
Hoài Hoài mở một mắt nhìn gã, “Sao ngươi còn chưa đi?”
Xuân Bảo đấm đấm chân, “Chân đau.”
Hoài Hoài mở nốt mắt kia, “Chân làm sao mà đau, chẳng lẽ là trời lạnh mặc quần mỏng quá nên cóng đầu gối? Hay ngươi cứ lấy vài bộ chỗ ta đi mà mặc.”
Xuân Bảo bóp vai, “Có lẽ là ngồi lâu bị tê, không phải đau, chỉ hơi mỏi thôi. Ngươi ngủ trước đi, thấy ngươi không sao ta cũng yên tâm rồi.”
Hoài Hoài nhắm mắt lại, “Ra ngoài tắt nến đi.”
Xuân Bảo đi hai bước, cảm thấy người ngợm mấy bữa nay rất chậm chạp, cơ đau nhức, buổi tối đi ngự thiện phòng một chuyến cũng mệt đến thở hồng hộc.
Ôm chặt vò, Xuân Bảo chỉ nghĩ có lẽ là do mình quá mệt nhọc, bèn mở cửa đi đến dãy phòng kề.
Ánh trăng bàng bạc, bóng mờ chập chờn trên nền tuyết chưa quét sạch, giăng mấy sợi tơ, bị gió thổi đu đưa qua lại như u hồn.
Xuân Bảo ngẩng đầu lên, thấy trước cửa phòng Tú Tú căng một sợi dây thừng, phơi vài xâu mã tiền, giương nanh múa vuốt, trông như sẽ bị thổi rơi bất cứ lúc nào.
Giày dính đầy tuyết, Xuân Bảo chỉ rụt cổ rảo bước đi tới phòng mình.
***
Đêm khuya, người trên giường trở mình liên tục như bánh nướng áp chảo.
Hoài Hoài rất lâu vẫn chẳng buồn ngủ tẹo nào, đầu nóng rát, sưng đau khó chịu.
Trong tầm mắt mông lung, có một người thân hình cao to cường tráng đứng cạnh giường, được ánh trăng chiếu rọi, lưng thẳng như cọc tiêu.
Hoài Hoài dụi dụi mắt, chăm chú nhìn một lúc lâu, đoạn ngồi dậy, “Hà huynh đệ, sao ngươi không đốt đèn?”
Mặt Hà Yến khuất trong bóng tối, chỉ có thể loáng thoáng thấy đôi môi hơi nhếch lên, như là đang cười.
Hoài Hoài hoảng sợ rụt lại, “Sao biến thành đáng sợ như vậy… Ban nãy ngươi đã đi đâu?”
Hà Yến nhìn Hoài Hoài một cái, nụ cười trên môi đậm hơn, mở miệng lại đáp một đường, “Ta rốt cuộc đã biết chuyện gì xảy ra rồi.”
Hoài Hoài mặc xiêm y xuống giường, sờ soạng tìm tất xỏ vào, “Biết chuyện gì?”
Hà Yến lẩm bẩm: “Rượu cưu đã bị giở trò…”
Trong bóng tối, Hoài Hoài tìm hỏa chiết thắp đèn lên.
Ngọn lửa vàng nhạt bùng lên trong đêm tối, chiếu khuôn mặt người đối diện, lại có một khối huyết ban to tướng, y như lỗ thủng vậy.
Hoài Hoài bất tự giác run tay, toàn thân như sa vào hầm băng, hỏa chiết rơi xuống đất, tóe ra đốm lửa, lại hóa thành tro tàn.
“Đầu ngươi… sao toàn là máu…”
Nụ cười của Hà Yến nhạt như tơ liễu, “Y đập đấy.”
Hoài Hoài không hiểu, “Y nào?”
Trong mắt Hà Yến có tia sáng rắn như hợp kim vàng đồng, “Giang Hoài Cẩn.”
Hoài Hoài sửng sốt, “Hoàng thượng… Tại sao y phải làm thế với ngươi, chẳng lẽ ngươi lại chọc giận y?”
Hà Yến sờ vết máu trên đầu, cười khẩy nói: “Người này làm Hoàng đế lâu thay đổi hẳn, vậy mà cũng thành một kẻ hay nổi nóng rồi.”
Hoài Hoài: “Xem ra nhất định là ngươi lại chọc giận y rồi.”
Tiếp đó sờ mảnh vải trên đầu mình, “Sao ngươi chọc giận y mà ta cũng bị đánh chung?”
Hà Yến nhìn hắn một cái, vẻ mặt chế giễu, “Sao ngươi ngày càng đần vậy?”
Hoài Hoài nói: “Ngươi không nói chuyện đàng hoàng thì thôi, lâu lâu còn sỉ nhục ta, đúng là quá bạc tình, tốt xấu gì hai ta cũng ngủ chung chăn bao lâu nay mà.”
Hà Yến tựa hồ chẳng thèm tranh luận với Hoài Hoài, chỉ liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Thôi.”
Hoài Hoài sực nhớ ra, “Ngươi còn chưa trả lời ta, sao đêm hôm không ngủ, lại đứng ở đây cười ngây ngô làm gì?”
Hà Yến nghe Hoài Hoài hỏi thế lại cười tươi hơn, “Có nói sợ ngươi cũng chẳng hiểu.”
Hoài Hoài lại quay về mép giường, quấn chăn cho ấm, “Nói vài chuyện khác cũng được.”
Hà Yến thần sắc ngạo mạn, để lộ đôi chút mệt mỏi, “Có gì để nói đâu.”
Hoài Hoài nhìn hắn lom lom, “Nói về chuyện của ngươi với Hoàng thượng trước đây đi.”
Hà Yến chợt cười, “Ngươi quên rồi?”
“Quên cái gì?” Hoài Hoài ngớ ra một lúc lâu, lại vội vàng giục: “Ngươi mau nói cho ta nghe một chút đi.”
Sắc mặt Hà Yến trở nên quái dị, “Ngoại trừ chuyện trên giường, ta với y cũng chẳng còn chuyện gì khác để nói.”
Hoài Hoài cứng đờ, “Thôi ngươi đừng nói nữa.”
Lại tiếp: “Vậy ngươi có thích y không?”
Hà Yến nhướng mày nhếch môi, vẻ mặt như cười như không, “Ngươi nói sao?”
Hoài Hoài lắc đầu, “Ta đâu có biết.”
“Không phải ngươi thích y à…” Hà Yến nói nhàn nhạt, mặt bị nến chiếu, lạnh cực mà uy.
Hoài Hoài tiếp tục nói: “Đúng vậy… Nhưng ta xem dáng vẻ y, hẳn là y rất ghét ta.”
Hà Yến nhìn Hoài Hoài một cái, “Không bằng ta dạy cho ngươi.”
Đôi mắt Hoài Hoài sáng rực lên, “Được!”
Hà Yến quay người đi tới giường, “Kỳ thực khiến y thích ngươi cũng không phải là việc khó, ngươi ngủ với y một đêm, là y sẽ không rời khỏi ngươi nữa.”
Hoài Hoài lặng im hồi lâu, sau đó chắp tay khom lưng, rất đỗi vui mừng, “Đa tạ Hà huynh đệ chỉ điểm, nếu lần sau được triệu kiến, ta nhất định làm theo lời ngươi!”
Hà Yến không nhìn Hoài Hoài, nhắm mắt nằm im.
Chỉ còn Hoài Hoài ngồi một mình ở đầu giường, nghĩ ngày mai nên bảo Tú công công chuẩn bị cho mình cái gối sạch mang theo, tắm rửa thơm tho, lại kêu Xuân Bảo kể cho vài điển cố trước khi ngủ, tránh để đến lúc đó chán ngắt.
Nhưng chớp mắt lại nghĩ, Hà Yến bày cho mình biện pháp như vậy, nhất định là đã tự thân trải qua rồi.
Song ban đêm ngủ cạnh mình, trừ hắn ra thì không còn ai khác nữa.
Nghĩ đến đây, Hoài Hoài dùng hai tay bịt đũng quần, vội vàng bảo vệ thân thể mình, “Hà huynh đệ, dậy đi, vừa rồi ngươi có ý gì…”
***
Linh Vũ điện đèn sáng suốt đêm.
Tiểu thái giám trong ca trực ngủ gà ngủ gật, bị thái giám đứng kế đạp chân mới tỉnh táo lại.
Người phía sau long án, trong ánh đèn lay động, như chim nhạn lẻ bóng, tịch liêu khó nói thành lời.
Trên khuôn mặt nhợt nhạt gần như trong suốt của Nguyên Kinh tràn ngập hàn khí.
Múa bút, khoanh dấu xã tắc trên tấu chương kia, không biết lại có ai thăng quan, hay mất mạng.
Tiểu thái giám thầm thở dài trong bụng, qua một canh giờ nữa là canh năm tảo triều, xem ra đêm nay cả thời gian nhắm mắt làm biếng cũng không có, chỉ có thể cố chịu vậy.
Hỉ công công đã sắp xếp thỏa đáng, chậm rãi vào điện.
Nguyên Kinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hỉ Liên phía xa, mắt phượng như đao.
Hỉ Liên tránh không kịp, hơi giật mình, cung kính khom lưng, “Hoàng thượng, nên chuẩn bị lâm triều rồi.”
Khuôn mặt Nguyên Kinh lạnh băng y nguyên, “Đi hỏi thử cho trẫm, Họa Vũ cung là ai lo việc sắc thuốc, sao lại để người uống càng ngày càng tỉnh táo.”
Bình luận truyện