Thâm Tỉnh Băng
Chương 33: Thăm bệnh
Thấy Xuân Bảo không một chút động tĩnh, lại cúi xuống nhìn.
Người nằm trên đá phiến gạch xám hốc mắt hõm sâu, da mặt tái xanh, co giật một lúc lâu, miệng sùi bọt, mãi chẳng thấy động tĩnh gì.
Hoài Hoài lo lắng, vội cõng Xuân Bảo vào phòng kề, thả lên giường.
Tú Tú đi theo sau, trên mặt không thấy lo âu, ngược lại đầy hồ nghi.
Hoài Hoài giơ tay thử hơi thở, phát hiện còn sống, bấy giờ mới hơi yên lòng, ghé vào tai Xuân Bảo gọi mấy tiếng, “Xuân Bảo, cơm được rồi, dậy ăn đi.”
Kêu mấy tiếng liền, song trừ lông mi rung nhẹ thì Xuân Bảo không còn phản ứng nào khác.
Hoài Hoài nghiêng mặt nhìn Tú Tú đằng sau, “Công công, phải làm thế nào đây?”
Tú Tú dùng đôi mắt dài nhỏ nhìn Xuân Bảo một hồi, lại nhìn Hoài Hoài, trong đầu như có vài chuyện dần dần sáng tỏ, chực chờ lao ra, rồi lại chỉ thiếu một chút như vậy.
Kẻ nên ngã xuống chưa ngã xuống, kẻ không nên trúng độc ngược lại trúng độc.
Tú Tú đang rối rắm, lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp.
Cung nữ Họa Vũ cung mặt mướt mồ hôi, nhìn thấy Tú Tú mới thở phào, “Tú công công, Hỉ công công đang chờ ngài ở bên ngoài.”
Tú Tú cau mày, “Sao còn quay lại làm gì?”
Cung nữ nói: “Trông dáng vẻ Hỉ công công thì hẳn là tâm trạng không tốt, ngài mau đi xem thử đi.”
Tú Tú nghe vậy đanh mặt đi theo cung nữ ra ngoài.
Trong phòng kề này chỉ còn mình Hoài Hoài lo lắng suông cho Xuân Bảo.
Suy tư chốc lát, Hoài Hoài kéo hết chăn đắp cho Xuân Bảo, lại cảm thấy phòng kề này tối tăm ẩm mốc, thật sự không phải là nơi để dưỡng bệnh, liền đỡ Xuân Bảo dậy cõng ra ngoài, đi thẳng vào phòng mình.
Lót một lớp chăn dày trên giường, mới thả Xuân Bảo xuống, lại đắp thêm một tầng chăn gấm bên trên.
Bận rộn xong, lại cứ cảm thấy giống như thiếu chuyện gì quan trọng.
Hà Yến bên cạnh đột nhiên mở miệng, “Tìm Thái y.”
Hoài Hoài nghe vậy hơi xoay người, nhìn Hà Yến hỏi: “Ta không biết Thái y viện ở đâu, ngươi có biết không?”
Hà Yến ngữ điệu lãnh đạm, “Ta trước kia chưa từng ở đây, làm sao biết được.”
Hoài Hoài nói: “Thế để ta ra ngoài tìm xem.”
Vừa mở cửa đi ra, lại gặp Hỉ Liên và Tú Tú đứng ngay cửa, một người trợn mắt nhìn, một người khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Tú Tú nghe tiếng động, quay đầu lại thấy Hoài Hoài như thấy cứu tinh, “Hoài Hoài, Xuân Bảo đâu?”
Hoài Hoài đứng ở cửa, gió thổi chóp mũi đỏ lên, “Phòng gã ẩm thấp, ta đã cõng gã đến phòng ta.”
Tú Tú vội tươi cười quay sang Hỉ Liên, “Hỉ công công, tìm ra Xuân Bảo sắc thuốc rồi.”
Hỉ Liên lườm Tú Tú một cái, nhanh chóng đi tới phía Hoài Hoài, đẩy cửa vào phòng, lúc này mới nhìn thấy Xuân Bảo trên giường. Do lúc ấy Hoài Hoài thả vội, Xuân Bảo nằm sấp, chỉ lộ ra một góc nghiêng, da mặt tái xanh, đôi môi tím tái, trông rất là không ổn.
Hỉ Liên khó xử.
Vốn tưởng là tiểu thái giám này bỏ thứ chết người kia vào, nhưng xem chừng thái giám ngốc này cũng khó giữ nổi mình.
Mặc dù trong cung minh tranh ám đấu kéo dài không suy, Hỉ Liên đã quá rành rẽ, song Họa Vũ cung cũng dính luồng khí bẩn này, thật sự khiến người ta nghĩ không ra nguyên do.
Thấy rằng nán lại đây thêm cũng vô ích, hơn nữa lại đến giờ Hoàng thượng bãi triều rồi, Hỉ Liên không nhiều lời, quay người muốn đi.
Còn chưa đi được mấy bước, lại bị Hoài Hoài kéo tay áo, “Hỉ công công, kêu một Thái y đến đi, Xuân Bảo bị bệnh nặng, gọi thế nào cũng không dậy.”
Hỉ Liên nhìn chằm chằm Hoài Hoài, “Nếu gã ta thật sự không làm việc gì thẹn với lòng, thì sẽ nhiều phúc.”
Nói xong, liền được một đám tiểu thái giám vây quanh, vội vàng đi khỏi.
***
Phúc Thọ điện, ánh dương đỏ rực mọc lên đằng Đông.
Thiên tử di giá, bá quan quỳ bái.
Nguyên Kinh vận lăng la màu vàng, đai ngọc giày da, làm khuôn mặt ôn hòa hơn, song cặp mắt phượng kia vẫn như đóng băng, bắn ra lệ khí.
Dưới cột cẩm thạch cao lớn, một thái giám gầy gò đứng đó, cổ tay áo thêu hoa văn phức tạp, bay múa sinh động theo động tác của tay.
Nguyên Kinh liếc thấy Hỉ Liên cũng không lên tiếng, chỉ khẽ giơ tay, long liễn vững vàng dừng lại.
Hỉ Liên cung kính tiến lên, “Hoàng thượng…”
Sóc phong nổi lên, thổi ống tay áo Nguyên Kinh tung bay, “Chuyện trẫm giao cho, ngươi hỏi thế nào rồi?”
Hỉ Liên thong thả nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, đều là đám nô tài Họa Vũ cung làm ăn tắc trách, đi giao việc sắc thuốc cho một thái giám ngốc.”
Dừng một thoáng, tiếp tục: “Mà lần này đi tra, nô tài lại phát hiện một chuyện khác, nô tài tự biết sự thể nghiêm trọng, không dám giấu giếm.”
Ánh mắt Nguyên Kinh dừng ở nơi xa, khuôn mặt cực kỳ lạnh lẽo.
Hỉ Liên cúi xuống nói: “Trong thuốc còn có một vị mã tiền, thứ này Thái y viện chưa từng có…”
Nguyên Kinh nghe thế, đáy mắt im ắng tối đi, lặng thinh hồi lâu mới mở miệng: “Đó là cái gì?”
Hỉ Liên: “Hồi bẩm Hoàng thượng, hạt mã tiền kia mặc dù làm thuốc được, nhưng độc tính cực mạnh, sử dụng không thỏa đáng có thể dẫn đến cái chết, trong cung đã rất nhiều năm rồi không dùng.”
Nguyên Kinh nhìn thẳng Hỉ Liên, “Là kẻ nào làm?”
Hỉ Liên vội vã quỳ xuống, “Hoàng thượng, thứ cho nô tài làm việc bất lực, nô tài chỉ nghĩ có lẽ là do thái giám ngốc kia làm, nhưng nô tài mới đến Họa Vũ cung một chuyến, thái giám kia đã bất tỉnh nhân sự… Sau đó vội chạy tới nghênh Hoàng thượng hạ triều…”
Khuôn mặt Nguyên Kinh được ánh dương ấm áp chiếu lên, lại vạn phần âm lãnh.
Đầu ngón tay cơ hồ bấm vào lòng bàn tay, Nguyên Kinh không suy nghĩ nhiều, “Bãi giá, Họa Vũ cung.”
Sau lại nói: “Tuyên Hứa thái y.”
***
Chưa quá nửa nén nhang, thị vệ thông báo đã gõ mở cổng lớn của Họa Vũ cung.
Nghe nói Hoàng thượng sắp tới, cung nữ mở cửa sợ đến mặt cắt không còn chút máu.
Hoàng thượng xưa nay không đến nơi hẻo lánh như vậy chưa nói, lần trước đến còn là lúc Họa Vũ cung bị ban tử cả cung.
Cung nữ kia nghe thị vệ truyền lời xong, chân cẳng xoắn lại, mặt mày trắng bệch, run rẩy đến thiên điện, gọi Tú Tú ra.
“Tú công công, Tú công công!”
Tú Tú đang đốt ít hạt mã tiền còn thừa, bị cung nữ gọi hoảng sợ đứng bật dậy, suýt nữa ngã nhào, “Gào cái gì mà gào, còn gào ta xé nát miệng ngươi.”
Cung nữ kia trán toát mồ hôi lạnh, “Hoàng thượng… Hoàng thượng tới.”
Tú Tú tối sầm mắt, nỗi lo lắng ùn ùn kéo đến.
Không gắng gượng nổi, lập tức xụi lơ dưới đất, mắt trợn trừng.
Tú Tú không sao ngờ nổi, chuyến này việc không hoàn thành, ngược lại kinh động Hoàng thượng, nếu thật sự bại lộ, bất kể khai ra Ninh tần hay không, mình đều chỉ có một con đường chết.
Đang suy nghĩ, lại nghe thái giám bên ngoài ngân dài giọng như một sợi dây, thít người ta thở không nổi.
“Hoàng thượng giá đáo-“
Cung nữ kia chỉ cho rằng Tú Tú cũng đang nhớ tới chuyện đám Du công công của Họa Vũ cung, hai mắt rưng rưng nói: “Công công, phải làm sao bây giờ?”
Tú Tú giơ tay cho cung nữ kia đỡ, mượn sức đứng dậy, “Khóc tang cái gì, không phải còn chưa chết à?”
Cung nữ lấy khăn ra lau nước mắt, miệng mếu máo, đáy mắt lại lóng lánh một chuỗi lệ.
Tú Tú đổ mớ tro đốt còn thừa vào lò đồng, gắng gượng đi ra cửa, dẫn chúng cung nhân quỳ xuống, mặt rạp dưới đất, đón Hoàng thượng vào cung.
Nguyên Kinh xuống long liễn, tâm thần ngẩn ngơ.
Nhìn tường son ngói ngọc, nghĩ đến đêm dài chưa hết hôm ấy, sát khí dày đặc dưới mắt phượng vậy mà chẳng còn sót lại tẹo nào.
Hỉ Liên định dẫn Hoàng thượng vào phòng, lại thấy Nguyên Kinh quen đường rành lối đi tới phòng chính.
Khẽ thở dài, Hỉ Liên ngậm miệng, vẻ mặt bình tĩnh.
Khi nãy còn buồn bực sao một thái giám bất tỉnh nhân sự có thể khiến Hoàng thượng đích thân đến, giờ mới biết, thì ra Hoàng thượng không phải tức giận, chẳng qua là lo lắng thôi.
Nguyên Kinh vội vàng đẩy cửa, nhìn thấy người trên giường, ngược lại không dám đi tiếp.
Một đám người quỳ đầy bên ngoài, không ai dám thở mạnh, chỉ im lặng ở đó, mặc kệ Hoàng thượng một mình vào phòng.
Một người nằm sấp trên giường, đắp chăn gấm dày cộp, không thấy rõ, chỉ lộ một chút da mặt xám trắng, và đôi môi xanh tím.
Ánh dương ùa vào, bóng người trên mặt đất cứng đờ hồi lâu, mới cực kỳ chậm rãi đi tới.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Chờ tới gần, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc khẽ vén màn, Nguyên Kinh nhìn người nằm sấp trên giường, trên khuôn mặt tuấn tú là sự ôn nhu hiện rõ.
Bên tai có một tiếng thở dài, khẽ đến không thể nghe thấy.
Nhưng Nguyên Kinh chẳng mảy may phát hiện, chỉ chăm chú nhìn người trên giường, không nhúc nhích.
Cho đến khi có người từ phía sau đặt tay lên vai mình, mới kinh hãi quay đầu lại.
***
Lại nói Hoài Hoài ra ngoài một chuyến, chưa tìm thấy Thái y viện, nghĩ nên đi về trông Xuân Bảo trước rồi tính toán tiếp.
Chẳng dễ gì tìm được đường về, nhưng từ xa đã thấy ngoài cửa Họa Vũ cung tuyền một màu vàng.
Hàng loạt thị vệ thái giám đứng ở bên ngoài, hệt như cọc gỗ, không chút biểu cảm.
Hoài Hoài thình lình biến sắc, rảo bước đi vào.
Thấy Hỉ công công đứng bên ngoài, liền sợ hãi đi tới hỏi.
Hỉ Liên thấy Hoài Hoài cũng giật mình, “Sao ngài lại ở bên ngoài? Mau vào đi.”
Tiếp đó bàn tay nhăn nheo kia đẩy mạnh Hoài Hoài lên phía trước.
Hoài Hoài rón rén vào phòng, nhìn quanh một vòng, bấy giờ mới hiểu ý của Hỉ Liên.
Người nọ trước mắt ngay cả triều phục cũng không thay, đội kim long quan tới đây luôn.
Lúc này đang cúi đầu, ôn tình trong mắt khó nén.
Hoài Hoài nhìn ngây người, giơ tay ra, đầu ngón tay run rẩy giấu không được.
Cứ cho rằng mình đang nằm mơ, tận đến khi đặt tay lên vai Nguyên Kinh, chạm tới thật, mới như choàng tỉnh lại.
Nhìn thấy Nguyên Kinh quay đầu lại đối mặt với mình, Hoài Hoài đột nhiên mỉm cười, “Hoàng thượng?”
Nhất thời, Nguyên Kinh thật sự không cách nào giải thích, trỗi lên nơi đáy lòng rốt cuộc là mùi vị gì.
Hoài Hoài định mở miệng, lại chỉ cảm thấy gió lướt qua tai, cuối cùng dừng trước mắt mình, chạm vào ấm áp, mềm mại tận xương.
Hà Yến nắm lấy tay Nguyên Kinh, khóe môi cong lên, “Sao còn đánh người?”
Nguyên Kinh căm hận nói: “Sao không độc chết ngươi đi.”
Mắt phượng ẩn tình vừa rồi, chỉ thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước.
Tựa như nằm mơ, Hoài Hoài cúi đầu nhìn thấy mình nắm tay Nguyên Kinh, lại nhìn Hà Yến, đã không còn bóng dáng.
Người Nguyên Kinh nhìn chằm chằm lại là mình, “Buông tay!”
Hoài Hoài không biết lá gan từ đâu tới, “… Không buông.”
Khóe mắt Nguyên Kinh như ẩn như hiện hắc khí, y nhìn thẳng Hoài Hoài, “Hà Yến!”
Hoài Hoài đột nhiên nhớ ra, mình cũng họ Hà.
Trong đầu rối tung lên, những cái bóng chồng lên nhau, toàn là hắn và y.
Mắt phượng oán hận, cảnh xuân trôi xa, chờn vờn hoa mắt.
Nhoáng một cái mà đã sáu bảy năm rồi.
Người nằm trên đá phiến gạch xám hốc mắt hõm sâu, da mặt tái xanh, co giật một lúc lâu, miệng sùi bọt, mãi chẳng thấy động tĩnh gì.
Hoài Hoài lo lắng, vội cõng Xuân Bảo vào phòng kề, thả lên giường.
Tú Tú đi theo sau, trên mặt không thấy lo âu, ngược lại đầy hồ nghi.
Hoài Hoài giơ tay thử hơi thở, phát hiện còn sống, bấy giờ mới hơi yên lòng, ghé vào tai Xuân Bảo gọi mấy tiếng, “Xuân Bảo, cơm được rồi, dậy ăn đi.”
Kêu mấy tiếng liền, song trừ lông mi rung nhẹ thì Xuân Bảo không còn phản ứng nào khác.
Hoài Hoài nghiêng mặt nhìn Tú Tú đằng sau, “Công công, phải làm thế nào đây?”
Tú Tú dùng đôi mắt dài nhỏ nhìn Xuân Bảo một hồi, lại nhìn Hoài Hoài, trong đầu như có vài chuyện dần dần sáng tỏ, chực chờ lao ra, rồi lại chỉ thiếu một chút như vậy.
Kẻ nên ngã xuống chưa ngã xuống, kẻ không nên trúng độc ngược lại trúng độc.
Tú Tú đang rối rắm, lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp.
Cung nữ Họa Vũ cung mặt mướt mồ hôi, nhìn thấy Tú Tú mới thở phào, “Tú công công, Hỉ công công đang chờ ngài ở bên ngoài.”
Tú Tú cau mày, “Sao còn quay lại làm gì?”
Cung nữ nói: “Trông dáng vẻ Hỉ công công thì hẳn là tâm trạng không tốt, ngài mau đi xem thử đi.”
Tú Tú nghe vậy đanh mặt đi theo cung nữ ra ngoài.
Trong phòng kề này chỉ còn mình Hoài Hoài lo lắng suông cho Xuân Bảo.
Suy tư chốc lát, Hoài Hoài kéo hết chăn đắp cho Xuân Bảo, lại cảm thấy phòng kề này tối tăm ẩm mốc, thật sự không phải là nơi để dưỡng bệnh, liền đỡ Xuân Bảo dậy cõng ra ngoài, đi thẳng vào phòng mình.
Lót một lớp chăn dày trên giường, mới thả Xuân Bảo xuống, lại đắp thêm một tầng chăn gấm bên trên.
Bận rộn xong, lại cứ cảm thấy giống như thiếu chuyện gì quan trọng.
Hà Yến bên cạnh đột nhiên mở miệng, “Tìm Thái y.”
Hoài Hoài nghe vậy hơi xoay người, nhìn Hà Yến hỏi: “Ta không biết Thái y viện ở đâu, ngươi có biết không?”
Hà Yến ngữ điệu lãnh đạm, “Ta trước kia chưa từng ở đây, làm sao biết được.”
Hoài Hoài nói: “Thế để ta ra ngoài tìm xem.”
Vừa mở cửa đi ra, lại gặp Hỉ Liên và Tú Tú đứng ngay cửa, một người trợn mắt nhìn, một người khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Tú Tú nghe tiếng động, quay đầu lại thấy Hoài Hoài như thấy cứu tinh, “Hoài Hoài, Xuân Bảo đâu?”
Hoài Hoài đứng ở cửa, gió thổi chóp mũi đỏ lên, “Phòng gã ẩm thấp, ta đã cõng gã đến phòng ta.”
Tú Tú vội tươi cười quay sang Hỉ Liên, “Hỉ công công, tìm ra Xuân Bảo sắc thuốc rồi.”
Hỉ Liên lườm Tú Tú một cái, nhanh chóng đi tới phía Hoài Hoài, đẩy cửa vào phòng, lúc này mới nhìn thấy Xuân Bảo trên giường. Do lúc ấy Hoài Hoài thả vội, Xuân Bảo nằm sấp, chỉ lộ ra một góc nghiêng, da mặt tái xanh, đôi môi tím tái, trông rất là không ổn.
Hỉ Liên khó xử.
Vốn tưởng là tiểu thái giám này bỏ thứ chết người kia vào, nhưng xem chừng thái giám ngốc này cũng khó giữ nổi mình.
Mặc dù trong cung minh tranh ám đấu kéo dài không suy, Hỉ Liên đã quá rành rẽ, song Họa Vũ cung cũng dính luồng khí bẩn này, thật sự khiến người ta nghĩ không ra nguyên do.
Thấy rằng nán lại đây thêm cũng vô ích, hơn nữa lại đến giờ Hoàng thượng bãi triều rồi, Hỉ Liên không nhiều lời, quay người muốn đi.
Còn chưa đi được mấy bước, lại bị Hoài Hoài kéo tay áo, “Hỉ công công, kêu một Thái y đến đi, Xuân Bảo bị bệnh nặng, gọi thế nào cũng không dậy.”
Hỉ Liên nhìn chằm chằm Hoài Hoài, “Nếu gã ta thật sự không làm việc gì thẹn với lòng, thì sẽ nhiều phúc.”
Nói xong, liền được một đám tiểu thái giám vây quanh, vội vàng đi khỏi.
***
Phúc Thọ điện, ánh dương đỏ rực mọc lên đằng Đông.
Thiên tử di giá, bá quan quỳ bái.
Nguyên Kinh vận lăng la màu vàng, đai ngọc giày da, làm khuôn mặt ôn hòa hơn, song cặp mắt phượng kia vẫn như đóng băng, bắn ra lệ khí.
Dưới cột cẩm thạch cao lớn, một thái giám gầy gò đứng đó, cổ tay áo thêu hoa văn phức tạp, bay múa sinh động theo động tác của tay.
Nguyên Kinh liếc thấy Hỉ Liên cũng không lên tiếng, chỉ khẽ giơ tay, long liễn vững vàng dừng lại.
Hỉ Liên cung kính tiến lên, “Hoàng thượng…”
Sóc phong nổi lên, thổi ống tay áo Nguyên Kinh tung bay, “Chuyện trẫm giao cho, ngươi hỏi thế nào rồi?”
Hỉ Liên thong thả nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, đều là đám nô tài Họa Vũ cung làm ăn tắc trách, đi giao việc sắc thuốc cho một thái giám ngốc.”
Dừng một thoáng, tiếp tục: “Mà lần này đi tra, nô tài lại phát hiện một chuyện khác, nô tài tự biết sự thể nghiêm trọng, không dám giấu giếm.”
Ánh mắt Nguyên Kinh dừng ở nơi xa, khuôn mặt cực kỳ lạnh lẽo.
Hỉ Liên cúi xuống nói: “Trong thuốc còn có một vị mã tiền, thứ này Thái y viện chưa từng có…”
Nguyên Kinh nghe thế, đáy mắt im ắng tối đi, lặng thinh hồi lâu mới mở miệng: “Đó là cái gì?”
Hỉ Liên: “Hồi bẩm Hoàng thượng, hạt mã tiền kia mặc dù làm thuốc được, nhưng độc tính cực mạnh, sử dụng không thỏa đáng có thể dẫn đến cái chết, trong cung đã rất nhiều năm rồi không dùng.”
Nguyên Kinh nhìn thẳng Hỉ Liên, “Là kẻ nào làm?”
Hỉ Liên vội vã quỳ xuống, “Hoàng thượng, thứ cho nô tài làm việc bất lực, nô tài chỉ nghĩ có lẽ là do thái giám ngốc kia làm, nhưng nô tài mới đến Họa Vũ cung một chuyến, thái giám kia đã bất tỉnh nhân sự… Sau đó vội chạy tới nghênh Hoàng thượng hạ triều…”
Khuôn mặt Nguyên Kinh được ánh dương ấm áp chiếu lên, lại vạn phần âm lãnh.
Đầu ngón tay cơ hồ bấm vào lòng bàn tay, Nguyên Kinh không suy nghĩ nhiều, “Bãi giá, Họa Vũ cung.”
Sau lại nói: “Tuyên Hứa thái y.”
***
Chưa quá nửa nén nhang, thị vệ thông báo đã gõ mở cổng lớn của Họa Vũ cung.
Nghe nói Hoàng thượng sắp tới, cung nữ mở cửa sợ đến mặt cắt không còn chút máu.
Hoàng thượng xưa nay không đến nơi hẻo lánh như vậy chưa nói, lần trước đến còn là lúc Họa Vũ cung bị ban tử cả cung.
Cung nữ kia nghe thị vệ truyền lời xong, chân cẳng xoắn lại, mặt mày trắng bệch, run rẩy đến thiên điện, gọi Tú Tú ra.
“Tú công công, Tú công công!”
Tú Tú đang đốt ít hạt mã tiền còn thừa, bị cung nữ gọi hoảng sợ đứng bật dậy, suýt nữa ngã nhào, “Gào cái gì mà gào, còn gào ta xé nát miệng ngươi.”
Cung nữ kia trán toát mồ hôi lạnh, “Hoàng thượng… Hoàng thượng tới.”
Tú Tú tối sầm mắt, nỗi lo lắng ùn ùn kéo đến.
Không gắng gượng nổi, lập tức xụi lơ dưới đất, mắt trợn trừng.
Tú Tú không sao ngờ nổi, chuyến này việc không hoàn thành, ngược lại kinh động Hoàng thượng, nếu thật sự bại lộ, bất kể khai ra Ninh tần hay không, mình đều chỉ có một con đường chết.
Đang suy nghĩ, lại nghe thái giám bên ngoài ngân dài giọng như một sợi dây, thít người ta thở không nổi.
“Hoàng thượng giá đáo-“
Cung nữ kia chỉ cho rằng Tú Tú cũng đang nhớ tới chuyện đám Du công công của Họa Vũ cung, hai mắt rưng rưng nói: “Công công, phải làm sao bây giờ?”
Tú Tú giơ tay cho cung nữ kia đỡ, mượn sức đứng dậy, “Khóc tang cái gì, không phải còn chưa chết à?”
Cung nữ lấy khăn ra lau nước mắt, miệng mếu máo, đáy mắt lại lóng lánh một chuỗi lệ.
Tú Tú đổ mớ tro đốt còn thừa vào lò đồng, gắng gượng đi ra cửa, dẫn chúng cung nhân quỳ xuống, mặt rạp dưới đất, đón Hoàng thượng vào cung.
Nguyên Kinh xuống long liễn, tâm thần ngẩn ngơ.
Nhìn tường son ngói ngọc, nghĩ đến đêm dài chưa hết hôm ấy, sát khí dày đặc dưới mắt phượng vậy mà chẳng còn sót lại tẹo nào.
Hỉ Liên định dẫn Hoàng thượng vào phòng, lại thấy Nguyên Kinh quen đường rành lối đi tới phòng chính.
Khẽ thở dài, Hỉ Liên ngậm miệng, vẻ mặt bình tĩnh.
Khi nãy còn buồn bực sao một thái giám bất tỉnh nhân sự có thể khiến Hoàng thượng đích thân đến, giờ mới biết, thì ra Hoàng thượng không phải tức giận, chẳng qua là lo lắng thôi.
Nguyên Kinh vội vàng đẩy cửa, nhìn thấy người trên giường, ngược lại không dám đi tiếp.
Một đám người quỳ đầy bên ngoài, không ai dám thở mạnh, chỉ im lặng ở đó, mặc kệ Hoàng thượng một mình vào phòng.
Một người nằm sấp trên giường, đắp chăn gấm dày cộp, không thấy rõ, chỉ lộ một chút da mặt xám trắng, và đôi môi xanh tím.
Ánh dương ùa vào, bóng người trên mặt đất cứng đờ hồi lâu, mới cực kỳ chậm rãi đi tới.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Chờ tới gần, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc khẽ vén màn, Nguyên Kinh nhìn người nằm sấp trên giường, trên khuôn mặt tuấn tú là sự ôn nhu hiện rõ.
Bên tai có một tiếng thở dài, khẽ đến không thể nghe thấy.
Nhưng Nguyên Kinh chẳng mảy may phát hiện, chỉ chăm chú nhìn người trên giường, không nhúc nhích.
Cho đến khi có người từ phía sau đặt tay lên vai mình, mới kinh hãi quay đầu lại.
***
Lại nói Hoài Hoài ra ngoài một chuyến, chưa tìm thấy Thái y viện, nghĩ nên đi về trông Xuân Bảo trước rồi tính toán tiếp.
Chẳng dễ gì tìm được đường về, nhưng từ xa đã thấy ngoài cửa Họa Vũ cung tuyền một màu vàng.
Hàng loạt thị vệ thái giám đứng ở bên ngoài, hệt như cọc gỗ, không chút biểu cảm.
Hoài Hoài thình lình biến sắc, rảo bước đi vào.
Thấy Hỉ công công đứng bên ngoài, liền sợ hãi đi tới hỏi.
Hỉ Liên thấy Hoài Hoài cũng giật mình, “Sao ngài lại ở bên ngoài? Mau vào đi.”
Tiếp đó bàn tay nhăn nheo kia đẩy mạnh Hoài Hoài lên phía trước.
Hoài Hoài rón rén vào phòng, nhìn quanh một vòng, bấy giờ mới hiểu ý của Hỉ Liên.
Người nọ trước mắt ngay cả triều phục cũng không thay, đội kim long quan tới đây luôn.
Lúc này đang cúi đầu, ôn tình trong mắt khó nén.
Hoài Hoài nhìn ngây người, giơ tay ra, đầu ngón tay run rẩy giấu không được.
Cứ cho rằng mình đang nằm mơ, tận đến khi đặt tay lên vai Nguyên Kinh, chạm tới thật, mới như choàng tỉnh lại.
Nhìn thấy Nguyên Kinh quay đầu lại đối mặt với mình, Hoài Hoài đột nhiên mỉm cười, “Hoàng thượng?”
Nhất thời, Nguyên Kinh thật sự không cách nào giải thích, trỗi lên nơi đáy lòng rốt cuộc là mùi vị gì.
Hoài Hoài định mở miệng, lại chỉ cảm thấy gió lướt qua tai, cuối cùng dừng trước mắt mình, chạm vào ấm áp, mềm mại tận xương.
Hà Yến nắm lấy tay Nguyên Kinh, khóe môi cong lên, “Sao còn đánh người?”
Nguyên Kinh căm hận nói: “Sao không độc chết ngươi đi.”
Mắt phượng ẩn tình vừa rồi, chỉ thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước.
Tựa như nằm mơ, Hoài Hoài cúi đầu nhìn thấy mình nắm tay Nguyên Kinh, lại nhìn Hà Yến, đã không còn bóng dáng.
Người Nguyên Kinh nhìn chằm chằm lại là mình, “Buông tay!”
Hoài Hoài không biết lá gan từ đâu tới, “… Không buông.”
Khóe mắt Nguyên Kinh như ẩn như hiện hắc khí, y nhìn thẳng Hoài Hoài, “Hà Yến!”
Hoài Hoài đột nhiên nhớ ra, mình cũng họ Hà.
Trong đầu rối tung lên, những cái bóng chồng lên nhau, toàn là hắn và y.
Mắt phượng oán hận, cảnh xuân trôi xa, chờn vờn hoa mắt.
Nhoáng một cái mà đã sáu bảy năm rồi.
Bình luận truyện