Thâm Tình Trong Mắt Anh

Chương 1



GIỚI THIỆU

Năm 2014.

Ký túc xá học viện S, ba chiếc quạt trần không ngừng quay nhưng hơi nóng vẫn phả vào mặt, đến cây xương rồng cũng phải đổ mồ hôi.

“Tối mai ở đại học A có hotboy mời cơm, tớ đồng ý giúp các cậu rồi, không ai được trốn hết.”

“Từ khi nào mà cậu đã cưa được sinh viên trường A thế?” Có người hỏi.

“Trùng hợp thôi trùng hợp thôi.” Tiểu Chúc cười tủm tỉm nói: “Tuy học viện S không là gì thật nhưng chúng ta đều là khoa báo chí mà, biết đâu sau này có cơ hội trở thành đồng nghiệp với họ thì sao! Nói không chừng lúc người ta oai phong lẫm liệt đi phỏng vấn, chúng ta có thể khệ nệ vác máy ảnh, microphone đi bên cạnh ấy chứ. Hơn nữa học bá trường A cũng rất thân thiện với đám học dốt trường mình đó!”

“Là thân thiện với gái đẹp thì đúng hơn.”

Không đợi đám bạn cùng phòng nói xong, Diệp Mông (1) từ đầu đến giờ vẫn chưa phát biểu lời nào, nhét vội mấy quyển sách vào balo, không thèm kéo khóa, bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh trốn. Tiểu Chúc vội chạy theo sau, như âm hồn bất tán không ngừng gõ cửa: “Không phải tớ đã nhắc cậu rồi sao, tuần sau là phải giao báo cáo thực tập đợt 1 rồi, cậu đã tìm ra nơi thực tập chưa?”

“Lười tìm.”

“Sao cậu không lười ăn luôn đi.” 

Trường top cuối chính là như thế, cố vấn sợ sinh viên không tìm ra chỗ thực tập, ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp nên đã tìm Tiểu Chúc để bàn về chuyện này từ mấy tháng trước. Nhưng hoàn cảnh gia đình Diệp Mông đặc thù, nên không quan tâm chuyện đó, Tiểu Chúc chỉ đành ấp úng lấp liếm với cố vấn: “Mông....bạn Diệp Mông có thể là tốt nghiệp xong sẽ về nhà, nên không tính đến chuyện tìm chỗ thực tập ở Bắc Kinh.”

Cố vấn nghe xong liền quở trách, nhưng cuối cùng vẫn chân thành nói: “Mấy người ngoại tỉnh như các cô, không quyền không tiền, vốn xuất phát điểm đã thua người khác rồi, bốn năm đại học cũng không cố gắng học hành. Chỉ dựa vào tấm bằng, tìm không ra việc thì lại về quê ăn bám bố mẹ, không biết bố mẹ các cô vất vả để nuôi các cô lên đại học để làm gì nữa?”

“Bạn Diệp Mông nói, là để được nghe lời ân cần dạy bảo của cô ạ.” Tiểu Chúc mặt không biến sắc, thuật lại lời hiếu kính của Diệp Mông.

“Cái tốt thì không học, lại đi học Diệp Mông, không biết xấu hổ, đi đi đi.” Nói thì nói vậy, nhưng mặt bà vẫn cười.

*

Phòng VIP khoa tâm thần một bệnh viện nào đó.

Bác sĩ tâm lý còn chưa đến, một chàng trai trẻ anh tuấn đã ngồi đợi trước bàn. Trước mặt anh là một ly cà phê nóng hổi.

“Cô Lương vừa họp xong, đang ở thang máy rồi, xin chờ một lát.”

“Được, cảm ơn.”

Anh hoàn toàn không giống một người cần tư vấn tâm lý, khi cười lên còn rất đẹp trai, hấp dẫn vô cùng.

“Tôi đã nói rồi mà, cậu ấy nhìn giống bạn của Câu Khải hơn.”

Câu Khải là bạn trai cũ của bác sĩ Lương, tuy chia tay không mấy vui vẻ, nhưng Câu Khải là con nhà giàu, bạn bè không giàu có thì cũng cao quý, đều rất đẹp trai. Đám nữ hộ lý giữ lại wechat (2) của anh ta, lâu lâu lướt ngắm trai đẹp xem cho bổ mắt. Đám công tử nhà giàu đó bình thường cũng hoạt động mạnh mẽ trên mạng, có điều cậu nam sinh đến gặp bác sĩ hôm nay lại không mấy khi xuất hiện, nhưng vẫn bị con mắt tinh tường của một nữ y tá nhận ra.

“Đỉnh quá đỉnh quá, người như chị chắc cây kim dưới đáy đại dương chị cũng mò ra quá, năm sau thăng chị lên làm y tá trưởng.”

“Đừng có mê trai nữa, sợ chị bị bọn trai đểu nó ngược cho.”

“Cậu ấy không giống, cậu ấy là chàng trai ngốc nghếch ngọt ngào. Câu Khải nói cậu ấy bị người ta lừa, không những giúp người ta kiếm tiền còn giúp người ta quản lý tài sản. Đến nay còn chưa từng yêu cô nào.”

“Ngây thơ vậy á?”

“Thật đó, tuyệt đối.”

Cửa thang máy vang lên một tiếng, Lương Phi bước ra, nhờ y tá duy nhất còn ở lại bàn lễ tân làm một ly cà phê.

Lương Phi bước vào phòng đã thấy một bóng lưng cao quý, ly cà phê trên bàn đã lạnh ngắt, thành tách vẫn trơn nhẵn. Lương Phi nhìn anh, cả người không có gì là không phải hàng hiệu, đến ốp điện thoại cũng có hãng, vừa nhìn đã biết là thiếu gia ngậm thìa vàng.

Lương Phi cởi áo khoác blouse trắng ra, thân thiện hỏi: “Có muốn gọi người đổi cà phê cho cậu không?”

“Không cần, cảm ơn.” Anh cũng không giải thích nhiều, cười nhẹ, tầm mắt dừng trên bụng cô, sửng sốt: “Câu Khải không nói với tôi là chị có thai rồi.”

“Đừng lo, đứa nhỏ không phải của anh ấy.” Lương Phi cảm thấy lời mình nói hơi kỳ, tự cười trào phúng, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Vậy chúng ta nói chuyện chính?”

“Được.” Anh rất nghe lời.

Nhưng quá trình lại không hề thuận lợi như tưởng tượng.

“Tên họ?”

Thấy anh ngây người, Lương Phi cười: “Đây là hỏi cho có lệ thôi, tôi biết cậu, Câu Khải đã nói với tôi rồi, cậu không cần lo, đã đến đây rồi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức giúp cậu.”

“Những bác sĩ tâm lý trước đó đều nói như thế với tôi.” Anh cười lên, hàm răng trắng thẳng tắp nhìn như thấy cả mặt trời: “Nhưng cuối cùng, đến tên của tôi họ còn nhớ sai.”

“Cậu đã tìm bao nhiêu bác sĩ rồi?” Lương Phi thăm dò.

“Ba người.”

“Cả ba người đều không nhớ?”

“Bác sĩ gần đây nhất thật ra rất quen với tên tôi, nhưng mà, ông ta nói với mẹ tôi là tôi chỉ giả vờ trầm cảm.”

“....Đúng là nhìn cậu không giống bị trầm cảm.” Lương Đình liếc qua khuôn mặt thanh tú của anh, trên mặt có một vết nhỏ, nhưng không giống sẹo: “Cho nên cậu mới cho rằng bác sĩ tâm lý đều lừa tiền người ta thôi?”

Anh cười ấm áp: “Không hề.”

Lương Phi buông bút xuống: “Mẹ cậu thì sao? Bà nghĩ gì?”

“Mẹ tôi rất rất tin ông ta, cho nên tôi gửi ông ta một khoản tiền.” Anh dựa vào lưng ghế, không biết từ khi nào đã cầm lấy quả bóng chày trên bàn, chơi đùa trong tay: “Sau đó khuyên ông ta đổi nghề.”

“Cho nên, mẹ cậu không cho rằng cậu là một bệnh nhân.”

“Phải.”

“Thật ra trước Câu Khải, tôi còn nghe em trai tôi nhắc đến cậu. Thằng bé tên Lương Mộc, cũng là sinh viên trường A, nhưng không cùng khoa với cậu.”

“Có phải là Mộc có ba nét thủy (3) không, bên má trái có một cái bớt?”

Lương Phi như không ngờ đến: “Cậu nhớ sao?”

“Ừm, từng học một môn tự chọn với nhau.”

“Tôi nghe em trai nói, cậu từ nhỏ đến lớn đều được cử đi thi mọi cuộc thi, trong nhà giấy khen khắp tường. Hơn nữa trí nhớ của cậu vô cùng tốt, thằng bé nói cậu đọc một quyển sách nhanh như gió mà vẫn nhớ hết nội dung. Lần trước còn thấy giáo sư tiếng Pháp viết một lá thư cho cậu, để cậu đến trường bọn họ diễn giảng. Em trai tôi nói cậu là thiếu gia duy nhất mà nó không ghét, cậu đối với người, với việc gì cũng rất hòa nhã. Cho nên khi Câu Khải nói với tôi, tôi đã rất ngạc nhiên.”

“Tôi cũng rất ngạc nhiên, từ nhỏ tôi đã rất ngoan, nhưng những người xung quanh đều thích anh trai tôi thôi.”

“Nếu cho cậu một cơ hội nữa, cậu vẫn sẽ là một đứa trẻ ngoan chứ?”

“Không đâu.” Hình như anh rất ghét bản thân mình hiện tại.

“Tôi đang nghĩ, có phải vì từ nhỏ cậu đã luôn rất ưu tú, không mắc một sai lầm nào, nên khả năng chịu áp lực hơi yếu hơn những người khác? Có một vài tình huống, người ta không mấy để ý nhưng vẫn làm cậu cảm thấy tổn thương?”

“Ý chị là tôi không chịu được những chuyện như thế, nên giả vờ bệnh?” Anh chau mày, nửa đùa nửa thật.

“Tôi không có ý đó.” Lương Phi lập tức giải thích.

Có lẽ là ngoại hình nổi bật cùng sự giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ mà lời nói và cử chỉ của anh lễ phép, lịch sự hơn người bình thường. So với những người bệnh từng đến đây, anh chân thành, không né tránh, rất lịch sự, lại còn biết đối nhân xử thế. Nếu đối phương yêu cầu, anh có thể mở vết thương cho người ta xem. Cô chỉ là một bác sĩ tâm lý bình thường, nhưng anh lại là người bệnh hoàn hảo, khiến người ta cũng đành bó tay.

*

Buổi tối, ký túc xá học viện S.

“Này, không phải nói hôm nay hotboy trường A mời cơm sao? Tiểu Chúc, hotboy đâu? Bị cho leo cây rồi?”

Đám bạn cùng phòng vừa đến cửa, thấy Tiểu Chúc đang ngồi đọc báo trên máy tính, rầu rĩ nói: “Bị hủy kèo rồi.”

Đám bạn kêu rên.

“Đệch, đùa chúng ta à!”

“Người ta mới đi sắm váy mới lúc chiều nữa.”

“Đã nói rồi, chỉ tốt với gái đẹp thôi!”

“Sao cậu không gửi ảnh Mông Mông qua? Nói là hoa khôi trường chúng ta chủ động hẹn?”

Diệp Mông nằm không cũng bị trúng đạn, chằm chằm nhìn đám bạn: “Sao lừa đến nhiều năm vậy rồi, cũng không thấy các cậu lừa được một đứa con trai nào nhỉ?”

“Cậu vốn dĩ chính là hoa khôi được cả trường công nhận, lừa lọc gì chứ!” Đám bạn cười cười kéo cô đến thăm dò: “Hotboy trường Kinh tế có còn theo đuổi cậu không đấy?”

“Dừng!” 

Tiểu Chúc như bị kẹo cao su dính miệng, môi mấp máy vài lần vẫn chưa nói nên lời. Mọi người nhìn vẻ khổ sở của cô nàng, cảm thấy có gì đó sai sai.

“Sao thế?”

“Hôm nay hotboy trường A gửi tin nhắn đến, nói là hủy kèo, tớ hỏi cậu ta lý do, cậu ta vừa mới nhắn lại, nói một người anh em trong khoa Báo chí của cậu ta vừa tự sát. Bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện.”

“Chơi lớn vậy? Tụi mình xấu đến mức phải tự sát để tránh đi gặp mặt sao?”

“Đừng đùa nữa! Người ta giỏi lắm đó, còn là con nhà giàu nữa.”

“Con người ta đúng là có đủ lý do để sống và để chết mà.” Diệp Mông thuận miệng an ủi một câu.

Tiểu Chúc nhớ lại: “Ừm, nhưng không thể phủ nhận, cậu ta rất có sức hút. Rõ ràng là hát sai nhịp nhưng tất cả mọi người đều không nỡ làm cậu ta ngại, tiếp tục cùng hát sai nhạc với cậu ta luôn. Cậu nói xem, một người như thế, sao lại huhuhu...”

*

Ngày hôm sau, tan làm nhưng Lương Phi vẫn chưa đi, cô mở một bộ hồ sơ điện tử ra, nhìn tấm ảnh thẻ trên đó.

Ảnh chụp một chàng trai anh tuấn ngút ngàn, có sự khí thế của thiếu niên, có ngũ quan tinh xảo khiến người ta khó quên. Anh cũng có cả ánh mắt thâm tình khiến người ta động lòng. Trong đôi mắt đen như cất giấu sự vui vẻ, đáy mắt có cả sự ấm áp lẫn ý cười. Chỉ là một tấm ảnh tĩnh nhưng vẫn có thể cảm nhận được cả hơi thở của anh, cả sức sống hăng hái như cây bạch dương dưới ánh nắng. Một con người như vậy, bất luận là ở đâu, đều là ánh sáng trong trẻo, rực rỡ.

Hồ sơ bệnh án: Lý Cận Dữ (4), 22 tuổi, khoa Báo chí đại học A.

Mông 濛 trong Diệp Mông: Mưa nhỏ 

Wechat: Một ứng dụng phổ biến Trung Quốc, giống với Facebook

Mộc 沐 trong Lương Mộc có ba nét thủy 氵khác với Mộc 木 (gỗ)

Dữ 屿 trong Lý Cận Dữ:Đảo nhỏ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện