Thám Tử Tuổi Học Trò
Quyển 4 - Chương 2: Thảm Kịch Gia Tộc Họ Hoàng
Chàng thám tử lại đi theo đường mòn mà bao kẻ nhà giàu từng mắc.Đáng buồn hơn,sau lần lạc lõng trong suy luận,Phương Yến cũng chẳng biết Lạc Trôi đâu.
Tuy nhiên,không phải cậu chỉ có mỗi Phương Yến,cậu còn một người bạn.Kẻ đã mang tới cho Nam vụ án đầy tiên đầy kì thú.
"Này chẳng nhẽ mày định chôn mình trong căn phòng ghê tởm này sao?" Đại Vệ kéo thân xác nhũn nhầy ra khỏi 'Vũng sình lầy'.Căn phòng tay thám tử lúc này trông chẳng khác gì đống thu gom rác.Phòng đã tàn,người còn lụy hơn.
"Mày đừng lôi kéo tao,công việc của mày bây giờ là biến khỏi mắt tao" Nam trừng mắt,chỉ tay vào mặt thằng Đại Vệ,y đe doạ nó
"Tao đâu có dại mà nghe theo lời mày.Đứng dậy nào,hãy làm lại từ đầu."
Chàng thám tử thở dài,ngồi phịch xuống giường
"Tao tưởng chẳng còn ai quan tâm tao nữa,ngay đến chính cái bản thân vô dụng này.Đầu óc mù mịt giữa màn sương dày đặc.Bàn tay tê cóng như đang hóa đá bởi con quái vật Medusa trong thần thoại Hy Lạp.Ngay cả căn phòng chính mình tao cũng đành bất lực nhìn nó bề bộn.Có lẽ...
Nam nói với giọng buồn rầu.Nhìn y chẳng khác gì cái xác không hồn.Mắt y lờ đờ,chẳng còn sự tinh ranh như ngày trước,khuôn mặt trắng bệch,gò má hóp háp,môi nhợt nhạt.
"Cái thằng ngốc này" Đại Vệ ranh mãnh cốc đầu Nam "Tao ít khi đọc Sherlock Holmes nhưng tao biết chắc một điều ngài ấy sẽ không bao giờ bỏ cuộc một cách dễ dàng.Còn mày xem,mày buông thả một cách vô vị thế này,sao xứng đáng là học trò của Sherlock Holmes"
Ánh mắt của y bỗng chốc thay đổi.Phải rồi,mình là học trò của Holmes cơ mà.
"Vậy theo mày,giờ tao phải làm gì?" Nam hồ hởi hỏi ý kiến Đại Vệ
"Easy,bây giờ chúng ta cần phải kiếm vụ án để làm nóng lại não bộ của mình.Mới hôm qua tao nhận được lá thư bạn của mẹ tao.Nó khá là bí ẩn và tao nghĩ nó đủ sự tò mò để mày điều tra"
"Nào,hãy đọc lá thư đó lên,tao đang rất hứng thứ"
Kính gửi người bạn thân Lan!
Bạn vẫn khoẻ chứ,còn tôi,mọi thứ vẫn bình thường.Duy chỉ có công việc tôi đang làm gợi cho tôi nhiều nỗi buồn phiền.
Mọi thứ bắt đầu từ hai tháng trước,khi tôi bắt đầu làm người giúp việc cho gia tộc họ Hoàng.Thú thật tôi đã nhận được lời cảnh báo từ người giúp việc cũ.Nhưng vì tiền lương khá hời,tôi không thoát ra khỏi được cám dỗ của đồng tiền nên đã quyết định làm việc tại đó.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu cách đây một tháng,những sự việc kì quái bắt đầu xuất hiện.Vào nửa đêm,tôi thường nghe thấy tiếng chân,rồi giọng nói man rợn của một người đàn ông.Rồi những dòng chữ màu đỏ được phun bằng sơn đại ý là 'Giết và giết'.Ban đầu tôi nghĩ đây là trò đùa của một gã tâm thần nào đó.Nhưng nó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần,tôi bắt đầu lo sợ.Mọi việc lên tới đỉnh điểm khi tối hôm qua tôi đã thấy thứ không nên thấy.Qua của sổ,một gương mặt máu,và ánh mặt trợn ngược như muốn nuốt chửng cái thân này.Xin hãy giúp tôi,người bạn thân à,nếu không trước sau gì tôi không chết bởi gã quái đản kia thì cũng bị nỗi sợ hãi này giày vò tới chết..."
"Đọc tới đấy thôi" Nam ngắt lời "Có đọc thêm nữa chúng ta cũng không nhận thêm được gì"
"Chúng ta sẽ đi tới đó chứ?"
"Đó là một ý kiến thông minh.Nào,chúng ta lên đường thôi" Nam giục giã
"Nhưng trước đó,chúng ta còn cái ổ chuột đang cần thu dọn này"
Khoảng hai tiếng sau,Nam và Đại Vệ sắp tới được ngôi nhà của người giúp việc đang cầu cứu.Đột nhiên,hàng loạt xe cảnh sát chạy qua,inh ỏi cả một vùng.
"Mình ngửi thấy mùi không thơm rồi đây" Nam quay sang nói với Đại Vệ,vẻ mặt đầy hứng thú
Phải,một vụ án đã xảy ra!
Tuy nhiên,không phải cậu chỉ có mỗi Phương Yến,cậu còn một người bạn.Kẻ đã mang tới cho Nam vụ án đầy tiên đầy kì thú.
"Này chẳng nhẽ mày định chôn mình trong căn phòng ghê tởm này sao?" Đại Vệ kéo thân xác nhũn nhầy ra khỏi 'Vũng sình lầy'.Căn phòng tay thám tử lúc này trông chẳng khác gì đống thu gom rác.Phòng đã tàn,người còn lụy hơn.
"Mày đừng lôi kéo tao,công việc của mày bây giờ là biến khỏi mắt tao" Nam trừng mắt,chỉ tay vào mặt thằng Đại Vệ,y đe doạ nó
"Tao đâu có dại mà nghe theo lời mày.Đứng dậy nào,hãy làm lại từ đầu."
Chàng thám tử thở dài,ngồi phịch xuống giường
"Tao tưởng chẳng còn ai quan tâm tao nữa,ngay đến chính cái bản thân vô dụng này.Đầu óc mù mịt giữa màn sương dày đặc.Bàn tay tê cóng như đang hóa đá bởi con quái vật Medusa trong thần thoại Hy Lạp.Ngay cả căn phòng chính mình tao cũng đành bất lực nhìn nó bề bộn.Có lẽ...
Nam nói với giọng buồn rầu.Nhìn y chẳng khác gì cái xác không hồn.Mắt y lờ đờ,chẳng còn sự tinh ranh như ngày trước,khuôn mặt trắng bệch,gò má hóp háp,môi nhợt nhạt.
"Cái thằng ngốc này" Đại Vệ ranh mãnh cốc đầu Nam "Tao ít khi đọc Sherlock Holmes nhưng tao biết chắc một điều ngài ấy sẽ không bao giờ bỏ cuộc một cách dễ dàng.Còn mày xem,mày buông thả một cách vô vị thế này,sao xứng đáng là học trò của Sherlock Holmes"
Ánh mắt của y bỗng chốc thay đổi.Phải rồi,mình là học trò của Holmes cơ mà.
"Vậy theo mày,giờ tao phải làm gì?" Nam hồ hởi hỏi ý kiến Đại Vệ
"Easy,bây giờ chúng ta cần phải kiếm vụ án để làm nóng lại não bộ của mình.Mới hôm qua tao nhận được lá thư bạn của mẹ tao.Nó khá là bí ẩn và tao nghĩ nó đủ sự tò mò để mày điều tra"
"Nào,hãy đọc lá thư đó lên,tao đang rất hứng thứ"
Kính gửi người bạn thân Lan!
Bạn vẫn khoẻ chứ,còn tôi,mọi thứ vẫn bình thường.Duy chỉ có công việc tôi đang làm gợi cho tôi nhiều nỗi buồn phiền.
Mọi thứ bắt đầu từ hai tháng trước,khi tôi bắt đầu làm người giúp việc cho gia tộc họ Hoàng.Thú thật tôi đã nhận được lời cảnh báo từ người giúp việc cũ.Nhưng vì tiền lương khá hời,tôi không thoát ra khỏi được cám dỗ của đồng tiền nên đã quyết định làm việc tại đó.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu cách đây một tháng,những sự việc kì quái bắt đầu xuất hiện.Vào nửa đêm,tôi thường nghe thấy tiếng chân,rồi giọng nói man rợn của một người đàn ông.Rồi những dòng chữ màu đỏ được phun bằng sơn đại ý là 'Giết và giết'.Ban đầu tôi nghĩ đây là trò đùa của một gã tâm thần nào đó.Nhưng nó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần,tôi bắt đầu lo sợ.Mọi việc lên tới đỉnh điểm khi tối hôm qua tôi đã thấy thứ không nên thấy.Qua của sổ,một gương mặt máu,và ánh mặt trợn ngược như muốn nuốt chửng cái thân này.Xin hãy giúp tôi,người bạn thân à,nếu không trước sau gì tôi không chết bởi gã quái đản kia thì cũng bị nỗi sợ hãi này giày vò tới chết..."
"Đọc tới đấy thôi" Nam ngắt lời "Có đọc thêm nữa chúng ta cũng không nhận thêm được gì"
"Chúng ta sẽ đi tới đó chứ?"
"Đó là một ý kiến thông minh.Nào,chúng ta lên đường thôi" Nam giục giã
"Nhưng trước đó,chúng ta còn cái ổ chuột đang cần thu dọn này"
Khoảng hai tiếng sau,Nam và Đại Vệ sắp tới được ngôi nhà của người giúp việc đang cầu cứu.Đột nhiên,hàng loạt xe cảnh sát chạy qua,inh ỏi cả một vùng.
"Mình ngửi thấy mùi không thơm rồi đây" Nam quay sang nói với Đại Vệ,vẻ mặt đầy hứng thú
Phải,một vụ án đã xảy ra!
Bình luận truyện