Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Chương 52: Chê tôi phiền?
Từ Học Dân hỏi: “Mấy người này xử lý thế nào ạ?”
Bách Chính nhìn Dụ Sân: “Thực sự báo cảnh sát rồi à?”
Dụ Sân gật đầu.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bên môi cậu nổi lên ý cười dịu dàng: “Vậy đợi cảnh sát tơi xử lý.”
Từ Học Dân nói: “Vâng.” ông đáp một tiếng, rồi mang người của mình trở về trên xe, Từ Học Dân nhìn chằm chằm Trương Khôn từ xa, phòng trừ cậu ta chạy mất.
Trương Khôn ngồi xổm dưới đất nhìn nhìn Bách Chính, vẫn chưa hiểu ra là tình huống gì. Bách Thiên Khấu vĩ đại như vậy ư? Cho dù xảy ra sự kiện kia, vẫn phái người bảo vệ Bách Chính như cũ?
Quả nhiên chẳng bao lâu, xe cảnh sát tới rồi.
Nhìn thấy một đám thiếu niên này, cảnh sát có hơi nghi ngờ.
Khóe miệng Bách Chính có vết máu, mà Trương Khôn đáng thương ngồi xổm đằng kia, động cũng không dám động, rốt cuộc là ai đánh ai nhỉ?
Một người đánh tám người?
Cảnh sát nhất thời cũng chỉ có thể sờ đầu mình.
“Ai báo cảnh sát?”
Dụ Sân giở tay lên, cảnh sát có chút ngạc nhiên, sau khi tìm hiểu sự việc phát sinh, chỉnh chỉnh mũ: “Tất cả đều tới cục cảnh sát lấy lời khai.”
Tất cả mọi người đều lục tục trèo lên xe cảnh sát.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Sân không lên tiếng, cũng đi theo bọn họ.
Bách Chính nhìn cô một cái, sắc mặt khó coi thêm mấy phần: “Chân bị làm sao?”
Dụ Sân không nghĩ thế này mà cậu có thể nhìn ra, cô cúi đầu, chuyển động mắt cá chân: “Hình như bị trật khớp rồi.” Lúc Trương Khôn kéo cô quá đột nhiên, cô không đứng vững.
Cô lắc đầu: “Tôi không sao.” Dụ Sân tự mình trèo lên xe cảnh sát.
Bách Chính là người cuối cùng lên.
Cậu vừa bước lên, không khí trong xe đột ngột thay đổi.
Ánh mắt Bách Chính quét qua đám con trai thô kệch: “Đều ngồi ra bên ngoài đi.”
Nội tâm Trương Khôn kìm nén ấm ức, đưa lũ đàn em dịch ra bên ngoài. Trên xe toàn là người, có người dứt khoát ngồi xổm xuống.
Bách Chính ra hiệu cho Dụ Sân ngồi vào trong cùng, cậu đỡ cô ngồi xuống, để cô khỏi phải tiếp xúc với đám người Trương Khôn.
Lúc này không có cách nào động tay, Trương Khôn mới chú ý đến cô gái mà Bách Chính bảo vệ, cô gái duy nhất trên xe ngồi tít trong cùng, cuộn thành một nắm nhỏ, đôi mắt như nước nhìn bọn họ.
Trương Khôn nhìn thẳng mắt, xinh quá.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Không chỉ cậu ta như thế, mà cả đám thiếu niên lưu manh cũng ngây ra nhìn Dụ Sân.
Sắc mặt Bách Chính âm trầm, cậu quay người lại, chắn cô bên trong cùng.
Cậu thấp giọng nói với Dụ Sân: “Đừng nhìn chúng nó, đau mắt.”
Tầm mắt Dụ Sân đối diện thẳng với hầu kết của thiếu niên, nghe lời này có vài phần buồn cười, cô gật đầu.
Bách Chính quay đầu lại, sắc lẹm nhìn đám người Trương Khôn: “Nhìn thêm cái nữa, cẩn thận da tụi mày.”
Cả đám vội dời tầm mắt ra chỗ khác.
Ở cục cảnh sát lấy lời khai xong trời đã tối hẳn.
Từ Học Dân có chào hỏi qua, đam người Trương Khôn lại thành niên rồi, sẽ bị giam bên trong một thời gian.
Mặt Trương Khôn xanh mét, bị cảnh sát thay phiên nhau giáo dục.
Trời mới biết cậu ta sợ vào cục cảnh sát thế nào!
Bách Chính và Dụ Sân được thả ra.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Đèn trong thành phố lần lượt sáng lên, ánh đèn bên đường nhu hòa.
Bên ngoài cục cảnh sát rất khó bắt xe, trạm xe buýt cũng cách nơi này một đoạn đường.
Bách Chính ngồi xổm trước mặt cô: “Lên đi, anh cõng em qua đó.”
Dụ Sân vội vàng lắc đầu.
“Không phải bị trật khớp à? Khó chịu gì chứ?”
Dụ Sân nói: “Tôi có thể đi, không nghiêm trọng.”
Vẻ mặt Bách Chính ngược lại bình tĩnh hơn nhiều: “Được.”
Dụ Sân mới thở phào nhẹ nhõm, một giây sao, thiếu niên ôm ngang cô lên.
“Bách Chính!”
Cậu thấp giọng nói: “Anh ở đây.”
“Thả tôi xuống.”
“Không cho cõng, vậy thì ôm em qua đó. Anh biết em ghét anh, cũng chẳng để ý em ghét thêm một chút. Chân em không đau là được, còn lại thì tùy em.”
Cô trong vòng tay cậu động vài cái, muốn nhảy xuống, Bách Chính thấp giọng than thở: “Tiểu tôt tông, trên người anh còn vết thương đấy, em ngoan ngoãn một chút, đừng làm loạn có được không.”
Dụ Sân khựng lại, nâng mắt lên nhìn cậu.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cô nghĩ tới sức lực của cây gậy kia gần như là vào tận trong thịt, trong lòng hổ thẹn, nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh có đau không?”
Thiếu niên rũ mắt xuống, trong mắt mang ý cười: “Không đau, một chút cũng không đau.”
Dụ Sân khẽ nói: “Đồ lừa đảo.”
Cậu cười cười: “Thực sự không đau, anh từ nhỏ năm giác quan không nhạy bén lắm, cảm giác đau không quá mãnh liệt.”
Cho nên cậu mới có thể thừa nhận nhiều vận độc cực hạn.
Mà cảm giác đau rất nhẹ là sự thật, nhưng hoàn toàn không đau là không thể nào.
Bách Chính ôm lấy cô, cô gái nhỏ nhắn, mềm mại trong vòng tay cậu, đối với cậu mà nói chỉ là một chút nặng thôi.
Cậu nhịn không được một tay ước lượng cô: “Nhẹ thế này, có được 50 kg không?”
Dụ Sân kinh hô một tiếng, có chút tức giận, suýt chút nữa tưởng rằng bị cậu ném đi, cô không nhịn được nắm tay đấm lên vai cậu: “Anh có bệnh à.”
Bách Chính chỉ cười cười.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu không hỏi cô tại sao hôm nay phải quay lại.
Dụ Sân chính là như vậy, bạn tốt với cô một phần, cô ấy hồi đáp bạn một phần.
Mà cậu chẳng cần cô cho cậu cái gì, không cần tình yêu và ấm áp của cô nữa, cậu chỉ ho vọng cô sống thật tốt.
Không cầu cô bất cứ hồi báo nào, lần đầu tiên cậu toàn tâm toàn ý đối tốt với một người.
Cơn gió mùa hạ mang theo chút dịu dàng, thổi tới khiến hai má Dụ Sân hồng hồng.
Cậu nhìn thấy rồi, cũng không vạch trần sự xấu hổ của cô, cẩn thận ôm lấy cô bước về phía trước.
Dụ Sân ngại ôm cổ cậu, cuối cùng hai bàn tay nhỏ nắm lấy quần áo cậu, Bách Chính nhìn thấy, trong mắt chưa đựng vài phần dịu dàng, không nói thêm gì.
Cô âm thầm nhìn cậu một cái, thấy Bách Chính chẳng có tâm tư gì không tốt, mới thở phào một hơi.
Chưa đi tới mười phút đã đến trạm xe buýt rồi.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính để Dụ Sân xuống, vốn tưởng xung quanh có chỗ ngồi, kết quả cái gì cũng không có luôn.
Bách Chính để cô tự vào bên đường, ngồi xổm xuống xem bàn chân bị trật khớp của cô.
Dụ Sân thấy cậu cởi dây giày của mình ra, cuối cùng cũng hoảng lên: “Anh làm gì thế?”
“Anh xem giúp em.”
Dụ Sân nói: “Anh cũng đâu phải bác sỹ.” Anh xem cái gì chứ?
“Cái này anh biết.” Dù sao thì bệnh lâu thành bác sỹ, gần như các ngoài ngoại thương đều biết cách xử lý.
Cậu rũ mắt xuống, khuôn mặt nghiêng đẹp trai nghiêm túc, Dụ Sân nhất thời mất đi ngôn ngữ.
Giày bị cậu cởi ra rồi, bên trong cô đeo tất bông màu hồng.
Dụ Sân khó tránh khỏi có phần xấu hổ ngượng ngùng, hơi động mũi chân.
Bách Chính mím môi, nắm lấy gót chân cô, cậu hơi cau mày lại, chạm vào khớp chân một cái: “Trật khớp rồi.”
Dụ Sân đau đến sắc mặt trắng bệch.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính cúi mắt xuống: “Anh giúp em vặn sang.”
Dụ Sân bị dọa vội lắc đầu: “Không cần, không cần, tôi không vặn.”
Cô dùng một chân muốn nhảy đi.
Bách Chính thấy bộ dáng kinh hoảng của cô, hỏi cô: “Sợ đau?”
Ai mà không sợ đau chứ?
Bách Chính cân nhắc một lát, ánh mắt trầm xuống, hỏi cô: “Em có muốn biết, chuyện đám người Trương Khôn là như thế nào không?”
Dụ Sân khựng lại, hơi nghiêng đầu nhìn cậu.
“Sao, sao thế?”
Tay Bách Chính động một cái, khục khục một tiếng, Dụ Sân chưa kịp phát ra tiếng, nước mắt suýt chút nữa chảy ra rồi.
Đồ khốn!
Bách Chính cười nói: “Vặn được rồi.”
Dụ Sân rưng rưng nước mắt nhìn cậu, cậu đeo giày vào cho cô, không quá biết buộc dây giày, cuối cùng thắt hai cái nút chết.
Bách Chính đứng dậy, dùng mu bàn tay lau đi vết ướt trên mặt cô.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Được rồi, qua một lát là hết đau, nhưng về trường vẫn phải đi kiểm tra lại một lượt.” Trong mắt cậu nhiễm ý cười, “Sao cái gì cũng tò mò thế hả? Loại như Trương Khôn, em ít xía vào thôi.”
Mặt Dụ Sân đỏ lựng, chẳng thể nào nói được. Là người trong trường hợp này đều tò mò. Cô thử xoay xoay cổ chân, thực sự tốt lên nhiều rồi, cô có chút thán phục nhìn Bách Chính.
Bách Chính nghiêng đầu qua, khóe môi hơi giương lên.
Hai người đợi xe một lúc, từ đầu đến cuối xe buýt cũng không đén.
Dụ Sân nhìn thiếu niên bên cạnh, tốt xấu gì cũng quen biết một trận, nhẹ giọng hỏi cậu: “Anh không sao chứ?”
Không chỉ về cơ thể bị thương, mà còn có cả đả kích của quần chúng khiến cậu mất đi gia đình. Ngay cả khi hiểu rõ chuyện Từ Học Dân là như thế nào, nhưng Bách Chính dường như không muốn tiếp nhận ông cho lắm.
Bách Chính khựng lại, không nói chuyện.
Dưới ánh đèn đường, Dụ Sân bất an nói: “Anh đừng đau lòng, anh vẫn còn rất nhiều bạn bè mà, chú Từ cũng rất quan tâm đến anh. Bà nội tôi nói, con người sống cả đời, chẳng có gập ghềnh nào không qua được, nhiều lúc, chuyện lúc đó cảm giác như bầu trời sụp xuống, vượt qua thời gian đó rồi nhìn lại, thì không cảm giác có gì nữa, đúng không nào? Con người ta đầu tiên nên học là tự yêu lấy bản thân mình.”
Vì bà nội nói như vậy, cho nên lúc nhỏ cô ngồi trước cổng nhà, trông ngóng ba mẹ đưa anh trai về nhà, trẻ con cực kỳ khát vọng người nhà của mình, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực rỡ, nụ cười tươi tắn.
Bách Chính nhìn cô một cái, cậu còn không biết yêu bản thân mình, đời này lần đầu tiên học yêu một người, là bắt đầu hiểu được yêu cô ấy.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bởi vì yêu cô sẽ đau đớn, cho nên đời này cậu sẽ không thể nào yêu bản thân mình nữa.
Dụ Sân thấy cậu không nói chuyện, ngại ngùng nói: “Có phải anh chê tôi phiền không?”
Anh trai cứ luôn cảm thấy cô phiền.
Bách Chính nhất nhất đáp lời: “Không đau lòng, em nói đúng lắm, không phiền.” Em khiến người ta yêu thích như vậy, Trong lòng Dụ Nhiên thực chất cũng rất thương cô.
Dụ Sân xoa mặt, khẽ cười.
Bách Chính nhìn cô, cô cùng muốn lại gần cô, giống như lữ khách đêm đôgn nhìn thấy ánh lửa, nhưng mà cuối cùng, cậu chỉ thấp giọng nói: “Anh sẽ không có chuyện gì.” Anh còn sống một ngày, cô cũng vô sự.
Có thể bồi cô một ngày chính là một ngày, có thể bồi một năm là một năm.
*Min: có rất nhiều từ thay thế nhưng mà tiểu nữ thấy duy nhất từ “bồi” này là ý nghĩa được bộc lộ rõ nhất.
Cậu sẽ không giẫm vào vết xe đổ của ba ruột mình, cho dù cậu mang dòng máu đê hèn, cậu cũng tuyệt không cho phép bản thân tổn thương cô lần thứ hai.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
*
Đưa Dụ Sân về tới tam trung, trước khi Bách Chính về nhà, bước chân hơi khựng lại, lớn tiếng gọi: “Từ Học Dân.”
Từ Học Dân từ phía xa lái xe tới.
“Nói chuyện chút.” Bách Chính nói.
Từ Học Dân cúi người: “Cậu nói.”
“Ông ấy là người thế nào?”
Từ Học Dân nghĩ ngợi, nói: “Trừ chuyện của Nghi phu nhân ra, ngài ấy là người rất tài giỏi. Làm việc nghiêm túc, năng lực xuât sắc, có sở trường giao tiếp, cử chỉ ưu nhã.”
Ánh mắt Bách Chín hơi trào phúng.
Từ Học Dân mặt không đổi sắc nói: “Ngài ấy để lại rất nhiều tài sản cho cậu, sau khi cậu thành niên, có thể tự mình định đoạt. Bách tiên sinh có thành tựu như ngày hôm nay, cũng có bút tích của ngài ấy trong đó. Nói kỹ lại thì, ngài ấy mới là người giàu có nhất thành phố T.”
Tự bản thân Từ Học Dân không thể nào nói chủ trước nửa điểm không tốt được.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính trầm mặc hồi lâu, nói: “Tôi không muốn nhận ông ta.” Cậu cũng không cần tài sản khổng lồ này.
Lúc còn nhỏ, cậu thống hận người đàn ông này, hận Mục Mộng Nghi. Cậu khát vọng có một ngày tỉnh lại, những lúc bị nhốt, bị đánh, nửa đêm bị kề dao vào cổ đều là một cơn ác mộng đáng sợ. Sau khi mở mắt, Bách Thiên Khấu mới là ba ruột của cậu, Mục Mộng Nghi cũng không chán ghét cậu nữa.
Nhưng mà càng trưởng thành, cậu càng không nghĩ tới những chuyện đáng cười này nữa. Người đó là nguyên nhân tạo ra tất cả những đau khổ này.
Từ Học Dân bình tĩnh nói: “Cậu không cần thiết phải nhận ngài ấy, nếu cậu nguyện ý, cậu vĩnh viễn mang họ Bách.”
Người đó cũng không nghĩ Bách Chính sẽ nhận ông ấy, sự thật thì, tình cảm của người đó toàn bộ đều dồn hết lên người Nghi phu nhân.
“Tôi không còn là quản gia của ngài ấy nữa, từ lúc ngài ấy mất đi, tôi hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của cậu.” Từ Học Dân nói.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính dựa vào thân cây bên cạnh, bình tĩnh nói: “Ông ấy chết nhẹ nhàng như vậy, người còn sống muốn báo thù cũng không báo được. Tôi không muốn đi con đường mà ông ta đi, cũng chẳng hiếm lạ tìn cảm của Mục Mộng Nghi. Nhưng hiện tại tôi thừa nhận, chỉ dựa vào sức mình, xác thực rất nhiều chuyện không làm được, cho dù sống có đê hèn đi nữa, nhưng tôi muốn sống tiếp. Từ Học Dân, tôi muốn ông làm hai chuyện.”
“Mời cậu nói.”
“Thứ nhất, đảm bảo Dụ Sân an toàn.”
“Cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức mình.”
Thứ hai, không cần biết tương lai biến thành dạng gì, đảm bảo trên người tôi không được xuất hiện bóng dáng của ông ta.”
Từ Học Dân hỏi: “Vậy những việc xảy ra bên cạnh cậu kia?”
Bách Chính cười cười, nói: “Chờ mà xem.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu nói chờ mà xem, Từ Học Dân liếc mắt, gật đầu. Trong lòng ông an ủi, Bách Chính trưởng thành rồi, ít nhất thù hận không còn chiếm vị trí đầu tiên trong lòng cậu nữa.
Cậu học được bình tĩnh, cũng dần nguyện ý lợi dụng tài nguyên.
*Min: Từ Học Dân luôn xưng hồ với Bách Chính là “ngài”, vì Bách Chính nhỏ tuổi nên tớ để là “cậu”
Thứ hai, Bách Thiên Khấu đưa vợ yêu ra nước ngoài.
Liên quan đến danh dự của Nghi phu nhân, ông không thể nào mở họp báo với bọn họ để bóc trần thân thế của Bách Chính.
Dù sao sự thật bày ra trước mắt, Bách Chính cũng chẳng phải con trai ruột của ông. Bách Thiên Khấu có thể làm là, ngăn chặn lời đồn thổi, nghiêm cấm ngôn luận không hay tiếp tục truyền ra.
Bách Thiên Khấu không phải đồ ngốc, chuyện này bị lộ ra, khiến người ra trở tay không kịp, chắc chắn có dự mưu sẵn.
Người biết được việc này không nhiều, ông lập tức nghĩ tới Đinh Tử Nghiên.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Ông nghĩ tới, Bách Chính cũng nghĩ tới rồi.
Có những chuyện cuối cùng cũng được giải đáp, tại sao thái độ của Đinh Tử Nghiên đối với cậu trước sau khác nhau một trời một vực, thì ra đã biết được thân thế của cậu.
Nhưng mà rất tiếc rằng, cô ta chỉ mới biết được một nửa.
Bách Chính nhìn Dụ Sân: “Thực sự báo cảnh sát rồi à?”
Dụ Sân gật đầu.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bên môi cậu nổi lên ý cười dịu dàng: “Vậy đợi cảnh sát tơi xử lý.”
Từ Học Dân nói: “Vâng.” ông đáp một tiếng, rồi mang người của mình trở về trên xe, Từ Học Dân nhìn chằm chằm Trương Khôn từ xa, phòng trừ cậu ta chạy mất.
Trương Khôn ngồi xổm dưới đất nhìn nhìn Bách Chính, vẫn chưa hiểu ra là tình huống gì. Bách Thiên Khấu vĩ đại như vậy ư? Cho dù xảy ra sự kiện kia, vẫn phái người bảo vệ Bách Chính như cũ?
Quả nhiên chẳng bao lâu, xe cảnh sát tới rồi.
Nhìn thấy một đám thiếu niên này, cảnh sát có hơi nghi ngờ.
Khóe miệng Bách Chính có vết máu, mà Trương Khôn đáng thương ngồi xổm đằng kia, động cũng không dám động, rốt cuộc là ai đánh ai nhỉ?
Một người đánh tám người?
Cảnh sát nhất thời cũng chỉ có thể sờ đầu mình.
“Ai báo cảnh sát?”
Dụ Sân giở tay lên, cảnh sát có chút ngạc nhiên, sau khi tìm hiểu sự việc phát sinh, chỉnh chỉnh mũ: “Tất cả đều tới cục cảnh sát lấy lời khai.”
Tất cả mọi người đều lục tục trèo lên xe cảnh sát.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Sân không lên tiếng, cũng đi theo bọn họ.
Bách Chính nhìn cô một cái, sắc mặt khó coi thêm mấy phần: “Chân bị làm sao?”
Dụ Sân không nghĩ thế này mà cậu có thể nhìn ra, cô cúi đầu, chuyển động mắt cá chân: “Hình như bị trật khớp rồi.” Lúc Trương Khôn kéo cô quá đột nhiên, cô không đứng vững.
Cô lắc đầu: “Tôi không sao.” Dụ Sân tự mình trèo lên xe cảnh sát.
Bách Chính là người cuối cùng lên.
Cậu vừa bước lên, không khí trong xe đột ngột thay đổi.
Ánh mắt Bách Chính quét qua đám con trai thô kệch: “Đều ngồi ra bên ngoài đi.”
Nội tâm Trương Khôn kìm nén ấm ức, đưa lũ đàn em dịch ra bên ngoài. Trên xe toàn là người, có người dứt khoát ngồi xổm xuống.
Bách Chính ra hiệu cho Dụ Sân ngồi vào trong cùng, cậu đỡ cô ngồi xuống, để cô khỏi phải tiếp xúc với đám người Trương Khôn.
Lúc này không có cách nào động tay, Trương Khôn mới chú ý đến cô gái mà Bách Chính bảo vệ, cô gái duy nhất trên xe ngồi tít trong cùng, cuộn thành một nắm nhỏ, đôi mắt như nước nhìn bọn họ.
Trương Khôn nhìn thẳng mắt, xinh quá.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Không chỉ cậu ta như thế, mà cả đám thiếu niên lưu manh cũng ngây ra nhìn Dụ Sân.
Sắc mặt Bách Chính âm trầm, cậu quay người lại, chắn cô bên trong cùng.
Cậu thấp giọng nói với Dụ Sân: “Đừng nhìn chúng nó, đau mắt.”
Tầm mắt Dụ Sân đối diện thẳng với hầu kết của thiếu niên, nghe lời này có vài phần buồn cười, cô gật đầu.
Bách Chính quay đầu lại, sắc lẹm nhìn đám người Trương Khôn: “Nhìn thêm cái nữa, cẩn thận da tụi mày.”
Cả đám vội dời tầm mắt ra chỗ khác.
Ở cục cảnh sát lấy lời khai xong trời đã tối hẳn.
Từ Học Dân có chào hỏi qua, đam người Trương Khôn lại thành niên rồi, sẽ bị giam bên trong một thời gian.
Mặt Trương Khôn xanh mét, bị cảnh sát thay phiên nhau giáo dục.
Trời mới biết cậu ta sợ vào cục cảnh sát thế nào!
Bách Chính và Dụ Sân được thả ra.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Đèn trong thành phố lần lượt sáng lên, ánh đèn bên đường nhu hòa.
Bên ngoài cục cảnh sát rất khó bắt xe, trạm xe buýt cũng cách nơi này một đoạn đường.
Bách Chính ngồi xổm trước mặt cô: “Lên đi, anh cõng em qua đó.”
Dụ Sân vội vàng lắc đầu.
“Không phải bị trật khớp à? Khó chịu gì chứ?”
Dụ Sân nói: “Tôi có thể đi, không nghiêm trọng.”
Vẻ mặt Bách Chính ngược lại bình tĩnh hơn nhiều: “Được.”
Dụ Sân mới thở phào nhẹ nhõm, một giây sao, thiếu niên ôm ngang cô lên.
“Bách Chính!”
Cậu thấp giọng nói: “Anh ở đây.”
“Thả tôi xuống.”
“Không cho cõng, vậy thì ôm em qua đó. Anh biết em ghét anh, cũng chẳng để ý em ghét thêm một chút. Chân em không đau là được, còn lại thì tùy em.”
Cô trong vòng tay cậu động vài cái, muốn nhảy xuống, Bách Chính thấp giọng than thở: “Tiểu tôt tông, trên người anh còn vết thương đấy, em ngoan ngoãn một chút, đừng làm loạn có được không.”
Dụ Sân khựng lại, nâng mắt lên nhìn cậu.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cô nghĩ tới sức lực của cây gậy kia gần như là vào tận trong thịt, trong lòng hổ thẹn, nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh có đau không?”
Thiếu niên rũ mắt xuống, trong mắt mang ý cười: “Không đau, một chút cũng không đau.”
Dụ Sân khẽ nói: “Đồ lừa đảo.”
Cậu cười cười: “Thực sự không đau, anh từ nhỏ năm giác quan không nhạy bén lắm, cảm giác đau không quá mãnh liệt.”
Cho nên cậu mới có thể thừa nhận nhiều vận độc cực hạn.
Mà cảm giác đau rất nhẹ là sự thật, nhưng hoàn toàn không đau là không thể nào.
Bách Chính ôm lấy cô, cô gái nhỏ nhắn, mềm mại trong vòng tay cậu, đối với cậu mà nói chỉ là một chút nặng thôi.
Cậu nhịn không được một tay ước lượng cô: “Nhẹ thế này, có được 50 kg không?”
Dụ Sân kinh hô một tiếng, có chút tức giận, suýt chút nữa tưởng rằng bị cậu ném đi, cô không nhịn được nắm tay đấm lên vai cậu: “Anh có bệnh à.”
Bách Chính chỉ cười cười.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu không hỏi cô tại sao hôm nay phải quay lại.
Dụ Sân chính là như vậy, bạn tốt với cô một phần, cô ấy hồi đáp bạn một phần.
Mà cậu chẳng cần cô cho cậu cái gì, không cần tình yêu và ấm áp của cô nữa, cậu chỉ ho vọng cô sống thật tốt.
Không cầu cô bất cứ hồi báo nào, lần đầu tiên cậu toàn tâm toàn ý đối tốt với một người.
Cơn gió mùa hạ mang theo chút dịu dàng, thổi tới khiến hai má Dụ Sân hồng hồng.
Cậu nhìn thấy rồi, cũng không vạch trần sự xấu hổ của cô, cẩn thận ôm lấy cô bước về phía trước.
Dụ Sân ngại ôm cổ cậu, cuối cùng hai bàn tay nhỏ nắm lấy quần áo cậu, Bách Chính nhìn thấy, trong mắt chưa đựng vài phần dịu dàng, không nói thêm gì.
Cô âm thầm nhìn cậu một cái, thấy Bách Chính chẳng có tâm tư gì không tốt, mới thở phào một hơi.
Chưa đi tới mười phút đã đến trạm xe buýt rồi.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính để Dụ Sân xuống, vốn tưởng xung quanh có chỗ ngồi, kết quả cái gì cũng không có luôn.
Bách Chính để cô tự vào bên đường, ngồi xổm xuống xem bàn chân bị trật khớp của cô.
Dụ Sân thấy cậu cởi dây giày của mình ra, cuối cùng cũng hoảng lên: “Anh làm gì thế?”
“Anh xem giúp em.”
Dụ Sân nói: “Anh cũng đâu phải bác sỹ.” Anh xem cái gì chứ?
“Cái này anh biết.” Dù sao thì bệnh lâu thành bác sỹ, gần như các ngoài ngoại thương đều biết cách xử lý.
Cậu rũ mắt xuống, khuôn mặt nghiêng đẹp trai nghiêm túc, Dụ Sân nhất thời mất đi ngôn ngữ.
Giày bị cậu cởi ra rồi, bên trong cô đeo tất bông màu hồng.
Dụ Sân khó tránh khỏi có phần xấu hổ ngượng ngùng, hơi động mũi chân.
Bách Chính mím môi, nắm lấy gót chân cô, cậu hơi cau mày lại, chạm vào khớp chân một cái: “Trật khớp rồi.”
Dụ Sân đau đến sắc mặt trắng bệch.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính cúi mắt xuống: “Anh giúp em vặn sang.”
Dụ Sân bị dọa vội lắc đầu: “Không cần, không cần, tôi không vặn.”
Cô dùng một chân muốn nhảy đi.
Bách Chính thấy bộ dáng kinh hoảng của cô, hỏi cô: “Sợ đau?”
Ai mà không sợ đau chứ?
Bách Chính cân nhắc một lát, ánh mắt trầm xuống, hỏi cô: “Em có muốn biết, chuyện đám người Trương Khôn là như thế nào không?”
Dụ Sân khựng lại, hơi nghiêng đầu nhìn cậu.
“Sao, sao thế?”
Tay Bách Chính động một cái, khục khục một tiếng, Dụ Sân chưa kịp phát ra tiếng, nước mắt suýt chút nữa chảy ra rồi.
Đồ khốn!
Bách Chính cười nói: “Vặn được rồi.”
Dụ Sân rưng rưng nước mắt nhìn cậu, cậu đeo giày vào cho cô, không quá biết buộc dây giày, cuối cùng thắt hai cái nút chết.
Bách Chính đứng dậy, dùng mu bàn tay lau đi vết ướt trên mặt cô.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Được rồi, qua một lát là hết đau, nhưng về trường vẫn phải đi kiểm tra lại một lượt.” Trong mắt cậu nhiễm ý cười, “Sao cái gì cũng tò mò thế hả? Loại như Trương Khôn, em ít xía vào thôi.”
Mặt Dụ Sân đỏ lựng, chẳng thể nào nói được. Là người trong trường hợp này đều tò mò. Cô thử xoay xoay cổ chân, thực sự tốt lên nhiều rồi, cô có chút thán phục nhìn Bách Chính.
Bách Chính nghiêng đầu qua, khóe môi hơi giương lên.
Hai người đợi xe một lúc, từ đầu đến cuối xe buýt cũng không đén.
Dụ Sân nhìn thiếu niên bên cạnh, tốt xấu gì cũng quen biết một trận, nhẹ giọng hỏi cậu: “Anh không sao chứ?”
Không chỉ về cơ thể bị thương, mà còn có cả đả kích của quần chúng khiến cậu mất đi gia đình. Ngay cả khi hiểu rõ chuyện Từ Học Dân là như thế nào, nhưng Bách Chính dường như không muốn tiếp nhận ông cho lắm.
Bách Chính khựng lại, không nói chuyện.
Dưới ánh đèn đường, Dụ Sân bất an nói: “Anh đừng đau lòng, anh vẫn còn rất nhiều bạn bè mà, chú Từ cũng rất quan tâm đến anh. Bà nội tôi nói, con người sống cả đời, chẳng có gập ghềnh nào không qua được, nhiều lúc, chuyện lúc đó cảm giác như bầu trời sụp xuống, vượt qua thời gian đó rồi nhìn lại, thì không cảm giác có gì nữa, đúng không nào? Con người ta đầu tiên nên học là tự yêu lấy bản thân mình.”
Vì bà nội nói như vậy, cho nên lúc nhỏ cô ngồi trước cổng nhà, trông ngóng ba mẹ đưa anh trai về nhà, trẻ con cực kỳ khát vọng người nhà của mình, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực rỡ, nụ cười tươi tắn.
Bách Chính nhìn cô một cái, cậu còn không biết yêu bản thân mình, đời này lần đầu tiên học yêu một người, là bắt đầu hiểu được yêu cô ấy.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bởi vì yêu cô sẽ đau đớn, cho nên đời này cậu sẽ không thể nào yêu bản thân mình nữa.
Dụ Sân thấy cậu không nói chuyện, ngại ngùng nói: “Có phải anh chê tôi phiền không?”
Anh trai cứ luôn cảm thấy cô phiền.
Bách Chính nhất nhất đáp lời: “Không đau lòng, em nói đúng lắm, không phiền.” Em khiến người ta yêu thích như vậy, Trong lòng Dụ Nhiên thực chất cũng rất thương cô.
Dụ Sân xoa mặt, khẽ cười.
Bách Chính nhìn cô, cô cùng muốn lại gần cô, giống như lữ khách đêm đôgn nhìn thấy ánh lửa, nhưng mà cuối cùng, cậu chỉ thấp giọng nói: “Anh sẽ không có chuyện gì.” Anh còn sống một ngày, cô cũng vô sự.
Có thể bồi cô một ngày chính là một ngày, có thể bồi một năm là một năm.
*Min: có rất nhiều từ thay thế nhưng mà tiểu nữ thấy duy nhất từ “bồi” này là ý nghĩa được bộc lộ rõ nhất.
Cậu sẽ không giẫm vào vết xe đổ của ba ruột mình, cho dù cậu mang dòng máu đê hèn, cậu cũng tuyệt không cho phép bản thân tổn thương cô lần thứ hai.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
*
Đưa Dụ Sân về tới tam trung, trước khi Bách Chính về nhà, bước chân hơi khựng lại, lớn tiếng gọi: “Từ Học Dân.”
Từ Học Dân từ phía xa lái xe tới.
“Nói chuyện chút.” Bách Chính nói.
Từ Học Dân cúi người: “Cậu nói.”
“Ông ấy là người thế nào?”
Từ Học Dân nghĩ ngợi, nói: “Trừ chuyện của Nghi phu nhân ra, ngài ấy là người rất tài giỏi. Làm việc nghiêm túc, năng lực xuât sắc, có sở trường giao tiếp, cử chỉ ưu nhã.”
Ánh mắt Bách Chín hơi trào phúng.
Từ Học Dân mặt không đổi sắc nói: “Ngài ấy để lại rất nhiều tài sản cho cậu, sau khi cậu thành niên, có thể tự mình định đoạt. Bách tiên sinh có thành tựu như ngày hôm nay, cũng có bút tích của ngài ấy trong đó. Nói kỹ lại thì, ngài ấy mới là người giàu có nhất thành phố T.”
Tự bản thân Từ Học Dân không thể nào nói chủ trước nửa điểm không tốt được.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính trầm mặc hồi lâu, nói: “Tôi không muốn nhận ông ta.” Cậu cũng không cần tài sản khổng lồ này.
Lúc còn nhỏ, cậu thống hận người đàn ông này, hận Mục Mộng Nghi. Cậu khát vọng có một ngày tỉnh lại, những lúc bị nhốt, bị đánh, nửa đêm bị kề dao vào cổ đều là một cơn ác mộng đáng sợ. Sau khi mở mắt, Bách Thiên Khấu mới là ba ruột của cậu, Mục Mộng Nghi cũng không chán ghét cậu nữa.
Nhưng mà càng trưởng thành, cậu càng không nghĩ tới những chuyện đáng cười này nữa. Người đó là nguyên nhân tạo ra tất cả những đau khổ này.
Từ Học Dân bình tĩnh nói: “Cậu không cần thiết phải nhận ngài ấy, nếu cậu nguyện ý, cậu vĩnh viễn mang họ Bách.”
Người đó cũng không nghĩ Bách Chính sẽ nhận ông ấy, sự thật thì, tình cảm của người đó toàn bộ đều dồn hết lên người Nghi phu nhân.
“Tôi không còn là quản gia của ngài ấy nữa, từ lúc ngài ấy mất đi, tôi hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của cậu.” Từ Học Dân nói.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính dựa vào thân cây bên cạnh, bình tĩnh nói: “Ông ấy chết nhẹ nhàng như vậy, người còn sống muốn báo thù cũng không báo được. Tôi không muốn đi con đường mà ông ta đi, cũng chẳng hiếm lạ tìn cảm của Mục Mộng Nghi. Nhưng hiện tại tôi thừa nhận, chỉ dựa vào sức mình, xác thực rất nhiều chuyện không làm được, cho dù sống có đê hèn đi nữa, nhưng tôi muốn sống tiếp. Từ Học Dân, tôi muốn ông làm hai chuyện.”
“Mời cậu nói.”
“Thứ nhất, đảm bảo Dụ Sân an toàn.”
“Cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức mình.”
Thứ hai, không cần biết tương lai biến thành dạng gì, đảm bảo trên người tôi không được xuất hiện bóng dáng của ông ta.”
Từ Học Dân hỏi: “Vậy những việc xảy ra bên cạnh cậu kia?”
Bách Chính cười cười, nói: “Chờ mà xem.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu nói chờ mà xem, Từ Học Dân liếc mắt, gật đầu. Trong lòng ông an ủi, Bách Chính trưởng thành rồi, ít nhất thù hận không còn chiếm vị trí đầu tiên trong lòng cậu nữa.
Cậu học được bình tĩnh, cũng dần nguyện ý lợi dụng tài nguyên.
*Min: Từ Học Dân luôn xưng hồ với Bách Chính là “ngài”, vì Bách Chính nhỏ tuổi nên tớ để là “cậu”
Thứ hai, Bách Thiên Khấu đưa vợ yêu ra nước ngoài.
Liên quan đến danh dự của Nghi phu nhân, ông không thể nào mở họp báo với bọn họ để bóc trần thân thế của Bách Chính.
Dù sao sự thật bày ra trước mắt, Bách Chính cũng chẳng phải con trai ruột của ông. Bách Thiên Khấu có thể làm là, ngăn chặn lời đồn thổi, nghiêm cấm ngôn luận không hay tiếp tục truyền ra.
Bách Thiên Khấu không phải đồ ngốc, chuyện này bị lộ ra, khiến người ra trở tay không kịp, chắc chắn có dự mưu sẵn.
Người biết được việc này không nhiều, ông lập tức nghĩ tới Đinh Tử Nghiên.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Ông nghĩ tới, Bách Chính cũng nghĩ tới rồi.
Có những chuyện cuối cùng cũng được giải đáp, tại sao thái độ của Đinh Tử Nghiên đối với cậu trước sau khác nhau một trời một vực, thì ra đã biết được thân thế của cậu.
Nhưng mà rất tiếc rằng, cô ta chỉ mới biết được một nửa.
Bình luận truyện