Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Chương 61: Tôi khổ quá mà
Cậu ngây người ra, thiếu nữ đứng ở đầu bên kia, dưới ánh sáng ấm áp, chiếc bóng của cô dường như cũng ấm áp lên.
Cái ngày mà cả thế giới vứt bỏ cậu, cô đã đỡ cậu từ con hẻm nhỏ đứng lên.
Thế giới của cô rộng lớn mà kiên định, vĩnh viễn sẽ không vì lời của người khác mà dao động. Cô có đôi mắt đẹp đẽ nhất thế giới này, nhưng lại dùng trái tim đi cảm nhận thế giới.
Trong mắt Bách Chính dần gợn lên ý cười, cậu hỏi: “Có biết trèo tường không?”
Dụ Sân lắc đầu.
Cô khó khăn mà nhìn lan can, đo đạc: “Nếu như có chỗ để giẫm chân lên, tôi có thể trèo được, nhưng cái này trơn quá, tôi không trèo lên nổi.”
Bách Chính cảm thấy bộ dạng nghiêm túc của cô cùng cậu thảo luận vấn đề trèo lên lan can đáng yêu chết đi được, cậu nói: “Đợi đó.”
Bách Chính hai cái đã trèo qua tường, đứng cùng cô.
Cậu ngồi xổm trước mặt cô: “Giẫm lên vai anh đi, đợi lát nữa ngồi ở trên tường đã, đừng nhảy xuống, miễn cho bị ngã, anh qua bên đó sẽ đón em.”
Bờ vai thiếu niên rộng rãi, Dụ Sân ngây người, cô hơi nghiêng đầu. Anh nghiêm túc chứ Bách Chính?
“Hay là chúng ta tìm cái ghế đẩu đi?”
Bách Chính vỗ vỗ bắp chân cô, thúc giục nói: “Ngoan, không sao, giẫm lên đi.”
Trái tim còn tùy em giở trò, giẫm lên vai thì có là gì đâu?
Dụ Sân bị cậu khẽ đẩy, do dự nhấc chân lên, giẫm lên vai cậu.
Bách Chính nói: “Đứng vững đó, anh sẽ chầm chậm đứng lên.”
Cô vội vàng nắm lấy lan can, ổn định cơ thể.
Bách Chính đỡ lấy bắp chân cô, quần đồng phục trường mùa hè cuộn lên, lộ ra cổ chân thon nhỏ, dưới lòng bàn tay cảm thấy bắp chân mềm mại cực kỳ, so với cơ thịt cứng ngắc của mình hoàn toàn bất đồng, cảm giác tê dại một đường chạy đến tận tim.
“Bách Chính!” Dụ Sân thấp giọng hô, “Anh đừng động, tôi đứng không vững nữa.”
Cậu thấp giọng cười: “Ừ, không động.”
Cô hoàn toàn không ý thức được nơi nào không đúng, bản thân đang nỗ lực để trèo lên trên.
Bách Chính đưa cô lên trên, bản thân nhanh nhẹn trèo qua trước, giơ hai tay về phía cô: “Xuống đi, đừng sợ, anh đón được em.”
Dụ Sân nhảy xuống dưới.
Cô nhảy chẳng báo trước gì hết, trong lòng Bách Chính hơi co lại, vội vã đón lấy cô, phút chốc trong ngực trần đầy hương hoa mùa hạ.
Cậu nhịn không được cười: “Tin tưởng anh như vậy? Hửm?”
Dụ Sân đẩy lồng ngực cậu ra: “Anh đừng nói linh tinh.”
Thiếu nữ da mặt mỏng, Bách Chính không trêu cô nữa, buống cô xuống. Dụ Sân nhìn quanh: “Bọn Kiều Huy đâu? Không phải anh ấy đón sinh nhật à?”
Bách Chính nói: “Bọn họ đi trước rồi, bây giờ anh đưa em qua đó.”
Bầu trời sáng rực ánh trăng.
Dụ Sân bước tới bên cạnh cậu, chẳng hiểu sao có chút khẩn trương, cô nhẹ giọng nói: “Tôi chưa chuẩn bị quà tặng, anh ấy thích cái gì? Trên đường đi tới đó có thể mua được không?”
Bách Chính vuốt tóc cô, cũng mềm giọng nói: “Không sao, đừng lo cho nó.”
Dụ Sân lắc đầu: “Thế này không tốt lắm.”
“Được rồi.” Bách Chính tiện tay chỉ một cửa hàng tạp hóa, nói: “Kiều Huy thiếu cái móc khóa.”
Nếu Kiều Huy ở chỗ này, chắc chắn sẽ nói một câu vãi chưởng, anh mới thiếu móc khóa!
Dụ Sân không thể tin được: “Thật sao?”
“Thật đó, nó nhắc đến lâu rồi, đúng rồi nó thích màu hường, mua cho nó cái màu hường đi.”
Da đầu Dụ Sân cứng ngắc, mua cái trong miệng Bách Chính, nghe nói rằng Kiều Huy chắc chắn sẽ thích chiếc móc khóa hình con Stitch màu hường kia.
Bách Chính nhìn giá cả cực kỳ hài lòng, hai tệ.
Cho dù là hai tệ, cậu cũng không muốn cô tặng cho Kiều Huy.
Dưới ánh trăng, bên người dường như tràn ngập mùi hương của cô, cậu giơ tay, nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô gái, Dụ Sân lập tức muốn rút ra.
Bách Chính nói: “Đừng nháo, làm lạc mất em thì làm sao?”
Dụ Sân phẫn nộ: “Ai mà ngu như thế chứ!”
Bách Chính biết nghe lời phải: “Vậy em cầm tay anh được không? Đừng để anh lạc mất.”
Dụ Sân đỏ cả mặt, khẽ đáp một tiếng.
Trong lòng cậu cười không ngừng được, nắm lấy tay cô bước tới đầu phố, Bách Chính thả chậm bước chân, hi vọng quãng đường này có thể đi cả đời.
Dụ Sân đột nhiên nhớ tới, hỏi Bách Chính: “Đinh Tử Nghiên là sao vậy?”
Bước chân Bách Chính khựng lại. Ý cười trong mắt cậu tản ra, cậu mang theo chút xấu xa nhìn cô: “Em ghen rồi?”
“Tôi không có!” Dụ Sân vội lắc đầu, “Tôi….”
Bách Chính khom người lại gần cô: “Anh không tin, nếu thực sự không có, thì nâng mắt lên nhìn anh.”
Mặt nhỏ của Dụ Sân nghiêm túc, nâng mắt lên nhìn cậu. Mới không có, anh tự mình đa tình!
Cậu thấp giọng cười một tiếng, giấy phút mà Dụ Sân nâng mắt lên kia, cậu nghiêng đâu hôn lên má cô một cái.
Dụ Sân bụm lấy mặt, dùng một tay khác cuộn thành nắm thúc vào cậu: “Bách Chính!”
Cậu cười nói: “Ừ, anh tin em được chưa nào.”
Mặt nhỏ của cô đỏ rực, vừa thẹn vừa giận.
Ánh mắt Bách Chính nhu hòa, khẽ vuốt tóc cô: “Nếu như có một ngày em thực sự học được ghen tuông, anh có lẽ sẽ vui đến mức không ngủ được. Nhưng Dụ Sân này, trước giờ anh không hề yêu cầu tình cảm của em phải bằng được anh.”
Dụ Sân nâng mắt lên, trong mắt cậu là nghiêm túc khó có được, cậu nói với cô: “Thích em vốn là một việc khiến anh thỏa mãn, anh sẽ không yêu cầu em bất cứ thứ gì.” Em đáp lại một chút anh sẽ rất vui vẻ, cả đời này em không đáp lại, anh cũng sẽ chờ như vậy cả đời.
“Năm ngoái anh ở khu nạn, cho rằng người đưa chăn cho anh là Đinh Tử Nghiên, cho nên sau đó mới đối xử tốt với cô ta. Nhưng đó là đồ của em đúng không?”
Dụ Sân kinh ngạc cực kỳ.
“Chăn?”
“Ừ, một cái chăn màu xanh lam nhạt, bên trên còn có đám mây.”
Thực sự là chăn của Dụ Sân, cậu vừa nói vậy, Dụ Sân mới nhớ tới, buổi tối hôm đó cực kỳ lạnh. Cô cảm kích người đã cứu cô ra ngoài, nghe Vạn Xu Mính nói, đội cứu viện bên đó cũng thiếu hụt vật tư.
Dụ Sân thân mang vết thương, khẩn cầ mẹ đưa cho ân nhân chiếc chăn qua đó.
Cô nhìn cậu một cái, nhỏ giọng nói: “Là đưa cho Mục Nguyên.”
Cậu cười cười, đồ không có lương tâm này, thành thực thì rất thành thực đó, cũng thực sự không sợ đâm vào tim cậu.
Bách Chính tự nhiên sẽ không nhắc tới Mục Nguyên trước mặt cô.
“Cho nên rất lâu trước kia, trong lòng chỉ có em.” cậu nói, “Dụ Sân, hay là anh đánh dấu cho em nhé?”
Dụ Sân không hiểu.
Cậu giương cằm lên, ý kêu Dụ Sân nhìn tiệm xăm bên cạnh. Cậu kéo Dụ Sân đi vào.
Dụ Sân có chút sợ hãi: “Không cần đâu Bách Chính, chúng ta đi thôi, chẳng phải sau này anh muốn làm vận động viên sao, hình như vận động viên không được xăm mình đâu.”
Bách Chính nhìn cô một cái: “Không có mục cấm này, rất nhiều vận động viên các loại bóng đều xăm mình, đại biểu ý chí và tín ngưỡng của họ.”
Cái này ngược lại Dụ Sân thực sự không biết.
Tay cậu khẽ sờ lên đôi mắt xinh đẹp của cô: “Dụ Sân, tín ngưỡng của anh là em.” Cho lên chẳng vấn đề gì.
Cô ngây người.
Bách Chính chỉ cười cười, niên thiếu cô không hiểu yêu sâu đậm, cậu lại từng lớp từng lớp bóc ra, dạy cho cô biết thế nào là khắc cốt ghi tâm.
Cậu thương lượng với thợ xăm đôi câu, thợ xăm gật đầu, điều chỉnh máy móc, bắt đầu lắp kim và thêm mực màu.
Bách Chính ngồi yên, cái đầu nhỏ bên cạnh cứ nhìn chằm chằm cậu.
Cậu cười một tiếng, che mắt cô lại: “Sợ thì đừng nhìn.”
Cậu càng nói như vậy, Dụ Sân khó trách càng tò mò hơn, cô kéo bàn tay cậu ra, ngồi bên cạnh cậu.
Bách Chính đảo tay lột áo ra, lộ ra cơ thể tinh tráng.
Trên người cậu có không ít vết thương, nhưng cơ thể rất đẹp, cơ bắp sáu múi khiến thợ xăm nhịn không được liếc mắt.
Lúc này Dụ Sân hận không thể che hai mắt mình lại. Thợ xăm nhìn thất cô gái nhỏ đơn thuần, cười cười: “Bắt đầu nào.”
Bách Chính nói: “Không cần thuốc tê, màu thêm đậm chút.”
Dụ Sân hỏi cậu: “Tại sao không cần thuốc tê, không đau sao?”
Cậu rũ mắt: “Ừ, không đau.”
Thợ xăm vẽ xong chữ, bắt đầu di mũi kim từ bên sườn cậu. Bách Chính thấy bộ dáng khẩn trưởng của cô, nói: “Em ra ngoài đợi chút, được không?”
Dụ Sân gật đầu, đi ra ngoài.
Bách Chính nhắm mắt lại: “Bắt đầu đi, hình xăm này càng đậm càng tốt, tôi sẽ không đi tẩy.”
Loại đau đớn này, cậu sẵn lòng ghi nhớ, nhớ rõ cảm giác yêu cô.
Vì Bách Chính không tiêm thuốc tê, lại chỉ xăm chữ, cho nên rất nhanh, không tới một tiếng đã xăm xong rồi.
Dụ Sân đợi ở bên ngoài.
Ánh đèn tròn thành phố trơ trọi, cô nghĩ tới mấy chữ kia ___WHNYBZYC
Bốn chữ cái cuối cùng là “Bách Chính Dụ Sân” sao?
Đằng trước là gì nhỉ?
Mãi đến trước khi cậu ra ngoài, Dụ Sân vẫn chưa nghĩ ra WHNY = tôi khổ quá mà sao? Cô thực sự khổ quá
*tôi khổ quá mà 我好难呀=WO HAO NAN YA
Bách Chính bước ra noài, hỏi cô: “Nghĩ ra chưa?”
Dụ Sân lắc đầu: “Nghĩa là gì vậy?”
Bách Chính nhìn cô một cái, cười nói: “Đồ ngốc, tự nghĩ đi.”
Sắp tới chỗ Kiều Huy bọn họ, cô vẫn đang nghĩ mấy chữ kia có nghĩa là gì.
Bách Chính hỏi cô: “Em cảm thấy nó là gì?”
“Có chút giống với, tôi, tôi khổ quá mà…. Bách, Bách
Chính ….Dụ Sân?” Cô đúng là bị cái này tẩy não, ngại ngùng nói ra hai chữ cái viết tắt tên của mình ra.
Bách Chính không nhịn nổi cười, haha cười to, đây là bảo bối đáng yêu nào vậy.
Đôi mắt cô ngập nước, rõ ràng không thể tưởng tượng nổi bản thân mình sao lại nghĩ không ra vấn đề này, Bách Chính nói: “Anh thực sự khổ quá.”
Anh đợi có một ngày em hiểu được tâm trạng của anh những năm này.
Hai người không đi vào, Bách Chính dựa bên cạnh cửa, cong môi lên, cậu nhìn xương quai xanh xinh đẹp của cô một cái: “Anh khổ thế này, em cũng lưu lại ký hiệu của anh được không?”
Dụ Sân vội vàng lắc đầu: “Không muốn.”
“Anh cũng không nở để em đau, đổi cách khác.” Cậu lấy sợi dây chuyền hình đuôi cá nhỏ từ trong túi ra, “Em đeo nó, được không? Trên người anh còn ký hiệu này một ngày, em đeo nó một ngày.”
Cô rũ mắt, nhìn con cá nhỏ yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay cậu.
Nó được gia công rất đẹp mắt, nhỏ bé khiến người ta yêu thích.
Hạt kim cương gắn trên đuôi cá, dưới ánh sáng yếu ớt cực kỳ rực rỡ.
Dụ Sân do dự một hồi, gật đầu.
Bách Chính cười rồi, cậu cúi đầu, nghiêm túc đeo sợi dây chuyền cá nhỏ lên cổ cô. Ngược ngược xuôi xuôi lâu như vậy, cuối cùng cậu cũng tặng được nó ra ngoài, sợi hắc long kia, cậu tự mình giữ.
Đôi mắt như quả nho mọng nước của cô tĩnh lại, ngoan ngoãn tới gần cậu.
Dịu dàng thương tiếc trong lòng Bách Chính như sắp trào ra ngoài đến nơi.
Cậu không khổ, một chút cũng không. Cậu có thể vì một chút tình ý thiếu nữ của cô lúc này giao ra tất cả.
Cuối cùng Bách Chính cũng không để cô đoán nữa, thấp giọng nói bên tai cô: “Chữ trên hình xăm là: Anh bảo vệ em cả đời, Dụ Sân.” chỉ có tên của em, không có tên của anh. Em chính là duy nhất.
*chữ trên hình xăm của Bách Chính là WHNYBZYC
我护你一辈子喻嗔:wo hu ni yi bei zi yu chen nhé mấy nường
Cái ngày mà cả thế giới vứt bỏ cậu, cô đã đỡ cậu từ con hẻm nhỏ đứng lên.
Thế giới của cô rộng lớn mà kiên định, vĩnh viễn sẽ không vì lời của người khác mà dao động. Cô có đôi mắt đẹp đẽ nhất thế giới này, nhưng lại dùng trái tim đi cảm nhận thế giới.
Trong mắt Bách Chính dần gợn lên ý cười, cậu hỏi: “Có biết trèo tường không?”
Dụ Sân lắc đầu.
Cô khó khăn mà nhìn lan can, đo đạc: “Nếu như có chỗ để giẫm chân lên, tôi có thể trèo được, nhưng cái này trơn quá, tôi không trèo lên nổi.”
Bách Chính cảm thấy bộ dạng nghiêm túc của cô cùng cậu thảo luận vấn đề trèo lên lan can đáng yêu chết đi được, cậu nói: “Đợi đó.”
Bách Chính hai cái đã trèo qua tường, đứng cùng cô.
Cậu ngồi xổm trước mặt cô: “Giẫm lên vai anh đi, đợi lát nữa ngồi ở trên tường đã, đừng nhảy xuống, miễn cho bị ngã, anh qua bên đó sẽ đón em.”
Bờ vai thiếu niên rộng rãi, Dụ Sân ngây người, cô hơi nghiêng đầu. Anh nghiêm túc chứ Bách Chính?
“Hay là chúng ta tìm cái ghế đẩu đi?”
Bách Chính vỗ vỗ bắp chân cô, thúc giục nói: “Ngoan, không sao, giẫm lên đi.”
Trái tim còn tùy em giở trò, giẫm lên vai thì có là gì đâu?
Dụ Sân bị cậu khẽ đẩy, do dự nhấc chân lên, giẫm lên vai cậu.
Bách Chính nói: “Đứng vững đó, anh sẽ chầm chậm đứng lên.”
Cô vội vàng nắm lấy lan can, ổn định cơ thể.
Bách Chính đỡ lấy bắp chân cô, quần đồng phục trường mùa hè cuộn lên, lộ ra cổ chân thon nhỏ, dưới lòng bàn tay cảm thấy bắp chân mềm mại cực kỳ, so với cơ thịt cứng ngắc của mình hoàn toàn bất đồng, cảm giác tê dại một đường chạy đến tận tim.
“Bách Chính!” Dụ Sân thấp giọng hô, “Anh đừng động, tôi đứng không vững nữa.”
Cậu thấp giọng cười: “Ừ, không động.”
Cô hoàn toàn không ý thức được nơi nào không đúng, bản thân đang nỗ lực để trèo lên trên.
Bách Chính đưa cô lên trên, bản thân nhanh nhẹn trèo qua trước, giơ hai tay về phía cô: “Xuống đi, đừng sợ, anh đón được em.”
Dụ Sân nhảy xuống dưới.
Cô nhảy chẳng báo trước gì hết, trong lòng Bách Chính hơi co lại, vội vã đón lấy cô, phút chốc trong ngực trần đầy hương hoa mùa hạ.
Cậu nhịn không được cười: “Tin tưởng anh như vậy? Hửm?”
Dụ Sân đẩy lồng ngực cậu ra: “Anh đừng nói linh tinh.”
Thiếu nữ da mặt mỏng, Bách Chính không trêu cô nữa, buống cô xuống. Dụ Sân nhìn quanh: “Bọn Kiều Huy đâu? Không phải anh ấy đón sinh nhật à?”
Bách Chính nói: “Bọn họ đi trước rồi, bây giờ anh đưa em qua đó.”
Bầu trời sáng rực ánh trăng.
Dụ Sân bước tới bên cạnh cậu, chẳng hiểu sao có chút khẩn trương, cô nhẹ giọng nói: “Tôi chưa chuẩn bị quà tặng, anh ấy thích cái gì? Trên đường đi tới đó có thể mua được không?”
Bách Chính vuốt tóc cô, cũng mềm giọng nói: “Không sao, đừng lo cho nó.”
Dụ Sân lắc đầu: “Thế này không tốt lắm.”
“Được rồi.” Bách Chính tiện tay chỉ một cửa hàng tạp hóa, nói: “Kiều Huy thiếu cái móc khóa.”
Nếu Kiều Huy ở chỗ này, chắc chắn sẽ nói một câu vãi chưởng, anh mới thiếu móc khóa!
Dụ Sân không thể tin được: “Thật sao?”
“Thật đó, nó nhắc đến lâu rồi, đúng rồi nó thích màu hường, mua cho nó cái màu hường đi.”
Da đầu Dụ Sân cứng ngắc, mua cái trong miệng Bách Chính, nghe nói rằng Kiều Huy chắc chắn sẽ thích chiếc móc khóa hình con Stitch màu hường kia.
Bách Chính nhìn giá cả cực kỳ hài lòng, hai tệ.
Cho dù là hai tệ, cậu cũng không muốn cô tặng cho Kiều Huy.
Dưới ánh trăng, bên người dường như tràn ngập mùi hương của cô, cậu giơ tay, nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô gái, Dụ Sân lập tức muốn rút ra.
Bách Chính nói: “Đừng nháo, làm lạc mất em thì làm sao?”
Dụ Sân phẫn nộ: “Ai mà ngu như thế chứ!”
Bách Chính biết nghe lời phải: “Vậy em cầm tay anh được không? Đừng để anh lạc mất.”
Dụ Sân đỏ cả mặt, khẽ đáp một tiếng.
Trong lòng cậu cười không ngừng được, nắm lấy tay cô bước tới đầu phố, Bách Chính thả chậm bước chân, hi vọng quãng đường này có thể đi cả đời.
Dụ Sân đột nhiên nhớ tới, hỏi Bách Chính: “Đinh Tử Nghiên là sao vậy?”
Bước chân Bách Chính khựng lại. Ý cười trong mắt cậu tản ra, cậu mang theo chút xấu xa nhìn cô: “Em ghen rồi?”
“Tôi không có!” Dụ Sân vội lắc đầu, “Tôi….”
Bách Chính khom người lại gần cô: “Anh không tin, nếu thực sự không có, thì nâng mắt lên nhìn anh.”
Mặt nhỏ của Dụ Sân nghiêm túc, nâng mắt lên nhìn cậu. Mới không có, anh tự mình đa tình!
Cậu thấp giọng cười một tiếng, giấy phút mà Dụ Sân nâng mắt lên kia, cậu nghiêng đâu hôn lên má cô một cái.
Dụ Sân bụm lấy mặt, dùng một tay khác cuộn thành nắm thúc vào cậu: “Bách Chính!”
Cậu cười nói: “Ừ, anh tin em được chưa nào.”
Mặt nhỏ của cô đỏ rực, vừa thẹn vừa giận.
Ánh mắt Bách Chính nhu hòa, khẽ vuốt tóc cô: “Nếu như có một ngày em thực sự học được ghen tuông, anh có lẽ sẽ vui đến mức không ngủ được. Nhưng Dụ Sân này, trước giờ anh không hề yêu cầu tình cảm của em phải bằng được anh.”
Dụ Sân nâng mắt lên, trong mắt cậu là nghiêm túc khó có được, cậu nói với cô: “Thích em vốn là một việc khiến anh thỏa mãn, anh sẽ không yêu cầu em bất cứ thứ gì.” Em đáp lại một chút anh sẽ rất vui vẻ, cả đời này em không đáp lại, anh cũng sẽ chờ như vậy cả đời.
“Năm ngoái anh ở khu nạn, cho rằng người đưa chăn cho anh là Đinh Tử Nghiên, cho nên sau đó mới đối xử tốt với cô ta. Nhưng đó là đồ của em đúng không?”
Dụ Sân kinh ngạc cực kỳ.
“Chăn?”
“Ừ, một cái chăn màu xanh lam nhạt, bên trên còn có đám mây.”
Thực sự là chăn của Dụ Sân, cậu vừa nói vậy, Dụ Sân mới nhớ tới, buổi tối hôm đó cực kỳ lạnh. Cô cảm kích người đã cứu cô ra ngoài, nghe Vạn Xu Mính nói, đội cứu viện bên đó cũng thiếu hụt vật tư.
Dụ Sân thân mang vết thương, khẩn cầ mẹ đưa cho ân nhân chiếc chăn qua đó.
Cô nhìn cậu một cái, nhỏ giọng nói: “Là đưa cho Mục Nguyên.”
Cậu cười cười, đồ không có lương tâm này, thành thực thì rất thành thực đó, cũng thực sự không sợ đâm vào tim cậu.
Bách Chính tự nhiên sẽ không nhắc tới Mục Nguyên trước mặt cô.
“Cho nên rất lâu trước kia, trong lòng chỉ có em.” cậu nói, “Dụ Sân, hay là anh đánh dấu cho em nhé?”
Dụ Sân không hiểu.
Cậu giương cằm lên, ý kêu Dụ Sân nhìn tiệm xăm bên cạnh. Cậu kéo Dụ Sân đi vào.
Dụ Sân có chút sợ hãi: “Không cần đâu Bách Chính, chúng ta đi thôi, chẳng phải sau này anh muốn làm vận động viên sao, hình như vận động viên không được xăm mình đâu.”
Bách Chính nhìn cô một cái: “Không có mục cấm này, rất nhiều vận động viên các loại bóng đều xăm mình, đại biểu ý chí và tín ngưỡng của họ.”
Cái này ngược lại Dụ Sân thực sự không biết.
Tay cậu khẽ sờ lên đôi mắt xinh đẹp của cô: “Dụ Sân, tín ngưỡng của anh là em.” Cho lên chẳng vấn đề gì.
Cô ngây người.
Bách Chính chỉ cười cười, niên thiếu cô không hiểu yêu sâu đậm, cậu lại từng lớp từng lớp bóc ra, dạy cho cô biết thế nào là khắc cốt ghi tâm.
Cậu thương lượng với thợ xăm đôi câu, thợ xăm gật đầu, điều chỉnh máy móc, bắt đầu lắp kim và thêm mực màu.
Bách Chính ngồi yên, cái đầu nhỏ bên cạnh cứ nhìn chằm chằm cậu.
Cậu cười một tiếng, che mắt cô lại: “Sợ thì đừng nhìn.”
Cậu càng nói như vậy, Dụ Sân khó trách càng tò mò hơn, cô kéo bàn tay cậu ra, ngồi bên cạnh cậu.
Bách Chính đảo tay lột áo ra, lộ ra cơ thể tinh tráng.
Trên người cậu có không ít vết thương, nhưng cơ thể rất đẹp, cơ bắp sáu múi khiến thợ xăm nhịn không được liếc mắt.
Lúc này Dụ Sân hận không thể che hai mắt mình lại. Thợ xăm nhìn thất cô gái nhỏ đơn thuần, cười cười: “Bắt đầu nào.”
Bách Chính nói: “Không cần thuốc tê, màu thêm đậm chút.”
Dụ Sân hỏi cậu: “Tại sao không cần thuốc tê, không đau sao?”
Cậu rũ mắt: “Ừ, không đau.”
Thợ xăm vẽ xong chữ, bắt đầu di mũi kim từ bên sườn cậu. Bách Chính thấy bộ dáng khẩn trưởng của cô, nói: “Em ra ngoài đợi chút, được không?”
Dụ Sân gật đầu, đi ra ngoài.
Bách Chính nhắm mắt lại: “Bắt đầu đi, hình xăm này càng đậm càng tốt, tôi sẽ không đi tẩy.”
Loại đau đớn này, cậu sẵn lòng ghi nhớ, nhớ rõ cảm giác yêu cô.
Vì Bách Chính không tiêm thuốc tê, lại chỉ xăm chữ, cho nên rất nhanh, không tới một tiếng đã xăm xong rồi.
Dụ Sân đợi ở bên ngoài.
Ánh đèn tròn thành phố trơ trọi, cô nghĩ tới mấy chữ kia ___WHNYBZYC
Bốn chữ cái cuối cùng là “Bách Chính Dụ Sân” sao?
Đằng trước là gì nhỉ?
Mãi đến trước khi cậu ra ngoài, Dụ Sân vẫn chưa nghĩ ra WHNY = tôi khổ quá mà sao? Cô thực sự khổ quá
*tôi khổ quá mà 我好难呀=WO HAO NAN YA
Bách Chính bước ra noài, hỏi cô: “Nghĩ ra chưa?”
Dụ Sân lắc đầu: “Nghĩa là gì vậy?”
Bách Chính nhìn cô một cái, cười nói: “Đồ ngốc, tự nghĩ đi.”
Sắp tới chỗ Kiều Huy bọn họ, cô vẫn đang nghĩ mấy chữ kia có nghĩa là gì.
Bách Chính hỏi cô: “Em cảm thấy nó là gì?”
“Có chút giống với, tôi, tôi khổ quá mà…. Bách, Bách
Chính ….Dụ Sân?” Cô đúng là bị cái này tẩy não, ngại ngùng nói ra hai chữ cái viết tắt tên của mình ra.
Bách Chính không nhịn nổi cười, haha cười to, đây là bảo bối đáng yêu nào vậy.
Đôi mắt cô ngập nước, rõ ràng không thể tưởng tượng nổi bản thân mình sao lại nghĩ không ra vấn đề này, Bách Chính nói: “Anh thực sự khổ quá.”
Anh đợi có một ngày em hiểu được tâm trạng của anh những năm này.
Hai người không đi vào, Bách Chính dựa bên cạnh cửa, cong môi lên, cậu nhìn xương quai xanh xinh đẹp của cô một cái: “Anh khổ thế này, em cũng lưu lại ký hiệu của anh được không?”
Dụ Sân vội vàng lắc đầu: “Không muốn.”
“Anh cũng không nở để em đau, đổi cách khác.” Cậu lấy sợi dây chuyền hình đuôi cá nhỏ từ trong túi ra, “Em đeo nó, được không? Trên người anh còn ký hiệu này một ngày, em đeo nó một ngày.”
Cô rũ mắt, nhìn con cá nhỏ yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay cậu.
Nó được gia công rất đẹp mắt, nhỏ bé khiến người ta yêu thích.
Hạt kim cương gắn trên đuôi cá, dưới ánh sáng yếu ớt cực kỳ rực rỡ.
Dụ Sân do dự một hồi, gật đầu.
Bách Chính cười rồi, cậu cúi đầu, nghiêm túc đeo sợi dây chuyền cá nhỏ lên cổ cô. Ngược ngược xuôi xuôi lâu như vậy, cuối cùng cậu cũng tặng được nó ra ngoài, sợi hắc long kia, cậu tự mình giữ.
Đôi mắt như quả nho mọng nước của cô tĩnh lại, ngoan ngoãn tới gần cậu.
Dịu dàng thương tiếc trong lòng Bách Chính như sắp trào ra ngoài đến nơi.
Cậu không khổ, một chút cũng không. Cậu có thể vì một chút tình ý thiếu nữ của cô lúc này giao ra tất cả.
Cuối cùng Bách Chính cũng không để cô đoán nữa, thấp giọng nói bên tai cô: “Chữ trên hình xăm là: Anh bảo vệ em cả đời, Dụ Sân.” chỉ có tên của em, không có tên của anh. Em chính là duy nhất.
*chữ trên hình xăm của Bách Chính là WHNYBZYC
我护你一辈子喻嗔:wo hu ni yi bei zi yu chen nhé mấy nường
Bình luận truyện