Tham Vọng
Chương 47
Dùng từ chạy chối chết để hình dung dáng vẻ Thẩm Nam Tinh tông cửa chạy ra quá thích hợp.
Sắc mặt cậu đỏ bừng, chạy gần một trăm mét mới dừng trên nền tuyết trắng xóa khôi phục hô hấp.
Lúc Dịch Phong Từ nói chuyện, anh không chớp mắt nhìn Thẩm Nam Tinh chăm chú, như thể muốn khắc từng câu từng chữ vào sâu trong lòng cậu.
Cậu chưa từng gặp một Dịch Phong Từ như vậy, tựa như một mặt biển bình tĩnh không một gợn sóng đột nhiên bị một cơn gió quét qua làm sóng gió ngập trời, bao phủ hoàn toàn ý thức của cậu, suýt chút nữa cuốn cả trái tim cậu vào.
Cậu thừa nhận mình không chịu nổi lời thổ lộ thành khẩn lại thẳng thắn như vậy của Dịch Phong Từ.
Nhưng cậu vẫn chưa thể chấp nhận được người mà mình quen biết mười mấy năm trong một đêm đã biến thành một dáng vẻ hoàn toàn xa lạ.
“Tinh tinh tinh” tiếng chuông truyền ra từ túi áo khoác lông màu trắng.
Thẩm Nam Tinh thở chậm lại, lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi, đồng ý kết nối.
Người gọi cho cậu sớm như vậy không ai khác chính là Lâm tiểu thư mời cậu đến tiệc sinh nhật của Lâm lão tiên sinh tối hôm qua, Lâm Nhược An.
Mục đích Lâm tiểu thư gọi đến rất đơn giản, đầu tiên là cảm ơn cậu sau đó là mời cậu ăn bữa cơm để xin lỗi.
Vừa lúc Thẩm Nam Tinh cũng đang có chuyện muốn hỏi Lâm tiểu thư nên hai người hẹn gặp mặt vào buổi trưa, đặt chỗ tại một nhà hàng cách “đoàn kịch Hoa Tây” không xa.
Bởi vì khoảng cách gần nên Thẩm Nam Tinh đến nhà hàng trước Lâm tiểu thư.
Hôm nay Lâm tiểu thư không vội, đúng giờ xuất hiện trước mặt Thẩm Nam Tinh.
Thẩm Nam Tinh hỏi con ma men đêm qua thế nào rồi?
Cô đáp không sao cả, một lát sau lại nói, thật ra người kia không phải con ma men mà là một đồng nghiệp của cô.
Thẩm Nam Tinh hơi giật mình.
Lâm tiểu thư: “Xin lỗi vì lợi dụng lòng tốt của anh, cũng xin lỗi đã đánh vỡ cân bằng giữa anh và Dịch tiên sinh.”
Thẩm Nam Tinh không hiểu.
Lâm tiểu thư: “Thật ra người say xỉn tối qua là do tôi sắp xếp. Tôi muốn tạo ra động tĩnh dẫn dụ Dịch tiên sinh đi ra để anh phát hiện. Nhưng không ngờ ngài ấy biết tất cả là do tôi cố ý sắp xếp vẫn bất chấp chạy xuống để rồi bại lộ trước mắt anh.”
Thẩm Nam Tinh hoài nghi: “Tôi không hiểu ý cô.”
Lâm tiểu thư: “Hôm qua anh cũng thấy đấy, nhà chúng tôi ngoài ba tôi thì còn có mấy cô và chú. Bọn họ mặt ngoài thì anh em thân thiết nhưng trên thực tế lại đấu tranh gay gắt. Ba tôi tương đối thành thật, cũng không muốn tranh đoạt nên luôn bị anh em trong nhà chèn ép.”
Thẩm Nam Tinh: “Chẳng phải Ức An phát triển khá tốt đó sao?”
Lâm tiểu thư: “Cũng chỉ là người ngoài thấy thế mà thôi.”
“Nhưng… chuyện này liên quan gì đến tôi và Dịch Phong Từ?”
“Có quan hệ rất lớn.” Lâm tiểu thư rót cho mình chén nước, “Tháng ba năm sau, hợp đồng của Dịch tiên sinh và tập đoàn Lâm thị sẽ kết thúc, hơn nữa không có ý định tiếp tục gia hạn. Tuy ngài ấy không mang họ Lâm nhưng ý nghĩa tồn tại là duy trì thế cục hiện tại của Lâm gia không đến mức làm người nhòm ngó gia sản đấu đá lung tung. Nếu lúc này Dịch tiên sinh đột ngột rời đi thì sẽ phá vỡ sự ổn định hiện có của Lâm gia.”
Thẩm Nam Tinh vẫn mơ mơ màng màng, không hiểu chuyện Dịch Phong Từ có rời đi hay không thì liên quan gì tới cậu?
Lâm tiểu thư như thể nhìn thấy nghi ngờ trong mắt cậu, giải thích: “Sở dĩ Dịch Phong Từ lựa chọn rời khỏi Lâm thị là bởi vì anh. Ban đầu có lẽ ngài ấy không muốn cho anh biết mình có thân phận là người điều hành Lâm thị, chỉ là muốn lén kiếm một chút tiền.”
“Cho nên… cô mới nghĩ cách để tôi biết?”
Lâm tiểu thư gật đầu: “Tôi quả thật bất đắc dĩ, nếu để anh biết thì còn có khả năng ngài ấy ở lại nhưng nếu anh không biết thì ngài ấy sẽ rời đi một trăm phần trăm, bởi anh chính là nhân tố duy nhất khiến ngài ấy muốn rời đi và cần rời đi. Nhưng thành thật mà nói, động đến anh cũng không phải một lựa chọn sáng suốt, nhưng tôi không tìm được biện pháp nào tốt hơn để giữ ngài ấy lại mấy năm, để cánh chim của Ức An chúng tôi càng thêm vững chãi để có thể đơn độc đối phó với các chú bác trong nhà.”
Thẩm Nam Tinh im lặng vài giây, đại khái đã hiểu ý của Lâm tiểu thư. Có lẽ từ khi cậu gọi điện nhờ cô hỗ trợ thì cô đã nghĩ tới tình huống này.
Lâm tiểu thư thấy cậu không nói lời nào, thở dài: “Mong Thẩm tiên sinh có thể hiểu cho tôi. Tôi biết mình đã tạo cho các anh một rắc rối lớn, về điểm này tôi sẽ không trốn tránh. Nhưng Dịch tiên sinh quả thật rất yêu anh. Ngài ấy biết bình rượu kia nhất định sẽ không rơi xuống người anh nhưng vẫn sợ đồng nghiệp của tôi thất thủ, bất cẩn làm anh bị thương.”
Lâm tiểu thư nói xong thì xem đồng hồ, đứng dậy nói với cậu một câu xin lỗi rồi rời đi.
Thẩm Nam Tinh cầm đũa tiếp tục ăn cơm, ăn tới ba giờ chiều, trong nhà hàng chỉ còn một mình cậu mới chậm rãi đứng lên, đi về phía đoàn kịch.
Trạng thái hôm nay của cậu không thích hợp luyện tập, cũng không thích hợp xuất hiện trước mặt mọi người làm bọn họ nhìn thấy dáng vẻ rầu rĩ của mình.
Nhưng lúc này cậu không muốn về nhà, không muốn về Vinh An cũng không muốn đến phòng vũ đạo.
Chỉ đành bước từng bước đạp trên nền tuyết trắng xóa, đi mệt thì ngồi xuống ven đường, tiện tay cầm một cành cây khô, vẽ một vòng tròn trên nền tuyết phẳng, trên vòng tròn vẽ thêm hai cái tai cùng với một cái mũi heo.
Cậu nhìn mũi heo kia thở dài, cảm thấy mình có hơi giống nó.
Lúc này bên cạnh cành cây khô có thêm một cành cây khô khác, cành cây kia cũng lướt trên nền tuyết, đầu tiên vẽ một hình tròn, bên trong hình tròn vẽ một đôi mắt tròn lén ngắm cái mũi heo cùng với cái miệng cong xuống tỏ vẻ tủi thân.
Thẩm Nam Tinh không cần đoán cũng biết ai vẽ, đôi mắt khẽ nhúc nhích, ánh mắt chuyển về phía Dịch Phong Từ từ khi bắt đầu đã ngồi xổm bên cạnh cậu.
Chân Dịch Phong Từ còn chưa bình phục, tự quấn băng cho mình, có lẽ cũng đã rửa mặt, râu trên cằm cũng được cạo sạch sẽ. Chiếc áo lông vũ thể thao màu đen khoác ngoài áo sơ mi và quần tây, ít nhiều có hơi không phù hợp nhưng vì anh có vẻ ngoài anh tuấn nên cũng chẳng mấy ai chú ý cách ăn mặc của anh.
Thẩm Nam Tinh nhìn anh vài giây, mặt không cảm xúc quay đi, tiếp tục nghiêm túc vẽ heo con, kết quả càng vẽ càng tức, dùng sức quá lớn không thẩn thận làm cành cây gãy làm đôi, một tiếng “tách” vang lên phá vỡ không khí im lặng giữa hai người.
Dịch Phong Từ đứng dậy thay đổi vị trí sang đối diện cậu, không nói gì mà nắm lấy đôi tay đông lạnh đến đỏ bừng của cậu.
Thẩm Nam Tinh muốn vùng ra nhưng không có kết quả, chỉ đành nổi giận đùng đùng: “Em vẫn giận.”
Dịch Phong Từ nắm lấy tay cậu xoa xoa, thổi hơi nóng vào tay cậu, “Anh biết.”
Biết? Biết mà còn lắc lư trước mắt cậu?
Thẩm Nam Tinh nhìn anh bằng ánh mắt cậu cho rằng rất có tính công kích, kết quả Dịch Phong Từ không nhìn vào mắt cậu, tiếp tục sưởi ấm đôi tay, “Em tức giận là chuyện của em, sưởi ấm là chuyện của anh.”
“Hiện tại em cứ xem anh là một chiếc máy sưởi di động không có tình cảm.”
“Người chọc giận em là anh.”
“Sao em lại khiến mình bị đông lạnh thế này?”
~Hết chương 47~
Sắc mặt cậu đỏ bừng, chạy gần một trăm mét mới dừng trên nền tuyết trắng xóa khôi phục hô hấp.
Lúc Dịch Phong Từ nói chuyện, anh không chớp mắt nhìn Thẩm Nam Tinh chăm chú, như thể muốn khắc từng câu từng chữ vào sâu trong lòng cậu.
Cậu chưa từng gặp một Dịch Phong Từ như vậy, tựa như một mặt biển bình tĩnh không một gợn sóng đột nhiên bị một cơn gió quét qua làm sóng gió ngập trời, bao phủ hoàn toàn ý thức của cậu, suýt chút nữa cuốn cả trái tim cậu vào.
Cậu thừa nhận mình không chịu nổi lời thổ lộ thành khẩn lại thẳng thắn như vậy của Dịch Phong Từ.
Nhưng cậu vẫn chưa thể chấp nhận được người mà mình quen biết mười mấy năm trong một đêm đã biến thành một dáng vẻ hoàn toàn xa lạ.
“Tinh tinh tinh” tiếng chuông truyền ra từ túi áo khoác lông màu trắng.
Thẩm Nam Tinh thở chậm lại, lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi, đồng ý kết nối.
Người gọi cho cậu sớm như vậy không ai khác chính là Lâm tiểu thư mời cậu đến tiệc sinh nhật của Lâm lão tiên sinh tối hôm qua, Lâm Nhược An.
Mục đích Lâm tiểu thư gọi đến rất đơn giản, đầu tiên là cảm ơn cậu sau đó là mời cậu ăn bữa cơm để xin lỗi.
Vừa lúc Thẩm Nam Tinh cũng đang có chuyện muốn hỏi Lâm tiểu thư nên hai người hẹn gặp mặt vào buổi trưa, đặt chỗ tại một nhà hàng cách “đoàn kịch Hoa Tây” không xa.
Bởi vì khoảng cách gần nên Thẩm Nam Tinh đến nhà hàng trước Lâm tiểu thư.
Hôm nay Lâm tiểu thư không vội, đúng giờ xuất hiện trước mặt Thẩm Nam Tinh.
Thẩm Nam Tinh hỏi con ma men đêm qua thế nào rồi?
Cô đáp không sao cả, một lát sau lại nói, thật ra người kia không phải con ma men mà là một đồng nghiệp của cô.
Thẩm Nam Tinh hơi giật mình.
Lâm tiểu thư: “Xin lỗi vì lợi dụng lòng tốt của anh, cũng xin lỗi đã đánh vỡ cân bằng giữa anh và Dịch tiên sinh.”
Thẩm Nam Tinh không hiểu.
Lâm tiểu thư: “Thật ra người say xỉn tối qua là do tôi sắp xếp. Tôi muốn tạo ra động tĩnh dẫn dụ Dịch tiên sinh đi ra để anh phát hiện. Nhưng không ngờ ngài ấy biết tất cả là do tôi cố ý sắp xếp vẫn bất chấp chạy xuống để rồi bại lộ trước mắt anh.”
Thẩm Nam Tinh hoài nghi: “Tôi không hiểu ý cô.”
Lâm tiểu thư: “Hôm qua anh cũng thấy đấy, nhà chúng tôi ngoài ba tôi thì còn có mấy cô và chú. Bọn họ mặt ngoài thì anh em thân thiết nhưng trên thực tế lại đấu tranh gay gắt. Ba tôi tương đối thành thật, cũng không muốn tranh đoạt nên luôn bị anh em trong nhà chèn ép.”
Thẩm Nam Tinh: “Chẳng phải Ức An phát triển khá tốt đó sao?”
Lâm tiểu thư: “Cũng chỉ là người ngoài thấy thế mà thôi.”
“Nhưng… chuyện này liên quan gì đến tôi và Dịch Phong Từ?”
“Có quan hệ rất lớn.” Lâm tiểu thư rót cho mình chén nước, “Tháng ba năm sau, hợp đồng của Dịch tiên sinh và tập đoàn Lâm thị sẽ kết thúc, hơn nữa không có ý định tiếp tục gia hạn. Tuy ngài ấy không mang họ Lâm nhưng ý nghĩa tồn tại là duy trì thế cục hiện tại của Lâm gia không đến mức làm người nhòm ngó gia sản đấu đá lung tung. Nếu lúc này Dịch tiên sinh đột ngột rời đi thì sẽ phá vỡ sự ổn định hiện có của Lâm gia.”
Thẩm Nam Tinh vẫn mơ mơ màng màng, không hiểu chuyện Dịch Phong Từ có rời đi hay không thì liên quan gì tới cậu?
Lâm tiểu thư như thể nhìn thấy nghi ngờ trong mắt cậu, giải thích: “Sở dĩ Dịch Phong Từ lựa chọn rời khỏi Lâm thị là bởi vì anh. Ban đầu có lẽ ngài ấy không muốn cho anh biết mình có thân phận là người điều hành Lâm thị, chỉ là muốn lén kiếm một chút tiền.”
“Cho nên… cô mới nghĩ cách để tôi biết?”
Lâm tiểu thư gật đầu: “Tôi quả thật bất đắc dĩ, nếu để anh biết thì còn có khả năng ngài ấy ở lại nhưng nếu anh không biết thì ngài ấy sẽ rời đi một trăm phần trăm, bởi anh chính là nhân tố duy nhất khiến ngài ấy muốn rời đi và cần rời đi. Nhưng thành thật mà nói, động đến anh cũng không phải một lựa chọn sáng suốt, nhưng tôi không tìm được biện pháp nào tốt hơn để giữ ngài ấy lại mấy năm, để cánh chim của Ức An chúng tôi càng thêm vững chãi để có thể đơn độc đối phó với các chú bác trong nhà.”
Thẩm Nam Tinh im lặng vài giây, đại khái đã hiểu ý của Lâm tiểu thư. Có lẽ từ khi cậu gọi điện nhờ cô hỗ trợ thì cô đã nghĩ tới tình huống này.
Lâm tiểu thư thấy cậu không nói lời nào, thở dài: “Mong Thẩm tiên sinh có thể hiểu cho tôi. Tôi biết mình đã tạo cho các anh một rắc rối lớn, về điểm này tôi sẽ không trốn tránh. Nhưng Dịch tiên sinh quả thật rất yêu anh. Ngài ấy biết bình rượu kia nhất định sẽ không rơi xuống người anh nhưng vẫn sợ đồng nghiệp của tôi thất thủ, bất cẩn làm anh bị thương.”
Lâm tiểu thư nói xong thì xem đồng hồ, đứng dậy nói với cậu một câu xin lỗi rồi rời đi.
Thẩm Nam Tinh cầm đũa tiếp tục ăn cơm, ăn tới ba giờ chiều, trong nhà hàng chỉ còn một mình cậu mới chậm rãi đứng lên, đi về phía đoàn kịch.
Trạng thái hôm nay của cậu không thích hợp luyện tập, cũng không thích hợp xuất hiện trước mặt mọi người làm bọn họ nhìn thấy dáng vẻ rầu rĩ của mình.
Nhưng lúc này cậu không muốn về nhà, không muốn về Vinh An cũng không muốn đến phòng vũ đạo.
Chỉ đành bước từng bước đạp trên nền tuyết trắng xóa, đi mệt thì ngồi xuống ven đường, tiện tay cầm một cành cây khô, vẽ một vòng tròn trên nền tuyết phẳng, trên vòng tròn vẽ thêm hai cái tai cùng với một cái mũi heo.
Cậu nhìn mũi heo kia thở dài, cảm thấy mình có hơi giống nó.
Lúc này bên cạnh cành cây khô có thêm một cành cây khô khác, cành cây kia cũng lướt trên nền tuyết, đầu tiên vẽ một hình tròn, bên trong hình tròn vẽ một đôi mắt tròn lén ngắm cái mũi heo cùng với cái miệng cong xuống tỏ vẻ tủi thân.
Thẩm Nam Tinh không cần đoán cũng biết ai vẽ, đôi mắt khẽ nhúc nhích, ánh mắt chuyển về phía Dịch Phong Từ từ khi bắt đầu đã ngồi xổm bên cạnh cậu.
Chân Dịch Phong Từ còn chưa bình phục, tự quấn băng cho mình, có lẽ cũng đã rửa mặt, râu trên cằm cũng được cạo sạch sẽ. Chiếc áo lông vũ thể thao màu đen khoác ngoài áo sơ mi và quần tây, ít nhiều có hơi không phù hợp nhưng vì anh có vẻ ngoài anh tuấn nên cũng chẳng mấy ai chú ý cách ăn mặc của anh.
Thẩm Nam Tinh nhìn anh vài giây, mặt không cảm xúc quay đi, tiếp tục nghiêm túc vẽ heo con, kết quả càng vẽ càng tức, dùng sức quá lớn không thẩn thận làm cành cây gãy làm đôi, một tiếng “tách” vang lên phá vỡ không khí im lặng giữa hai người.
Dịch Phong Từ đứng dậy thay đổi vị trí sang đối diện cậu, không nói gì mà nắm lấy đôi tay đông lạnh đến đỏ bừng của cậu.
Thẩm Nam Tinh muốn vùng ra nhưng không có kết quả, chỉ đành nổi giận đùng đùng: “Em vẫn giận.”
Dịch Phong Từ nắm lấy tay cậu xoa xoa, thổi hơi nóng vào tay cậu, “Anh biết.”
Biết? Biết mà còn lắc lư trước mắt cậu?
Thẩm Nam Tinh nhìn anh bằng ánh mắt cậu cho rằng rất có tính công kích, kết quả Dịch Phong Từ không nhìn vào mắt cậu, tiếp tục sưởi ấm đôi tay, “Em tức giận là chuyện của em, sưởi ấm là chuyện của anh.”
“Hiện tại em cứ xem anh là một chiếc máy sưởi di động không có tình cảm.”
“Người chọc giận em là anh.”
“Sao em lại khiến mình bị đông lạnh thế này?”
~Hết chương 47~
Bình luận truyện