Chương 22: Công Viên
Nhìn cô bé chơi vui vẻ, Hạ An cũng cảm thấy vui lây.
Phải nói thế nào nhỉ, lâu lắm rồi mới nhìn thấy cô bé ấy vui đến vậy.
Cô bé cười tươi, hạnh phúc với hiện tại.
Nhìn nụ cười ngây thơ ấy, ít ai có thể biết được cô bé đó đã chịu đựng những gì mà Hạ An là người hiểu hơn cả.
Chơi xong, cả hai chị em như đám con nít chạy về phía Hạ An.
Gia Thành chào hỏi đứa nhỏ nhưng cô bé hình như không muốn tiếp xúc với cậu cho lắm.
Cô bé cứ núp sau lưng của Hạ An và có vẻ hơi sợ sệt.
Mãi đến khi Hạ An nói cậu là bạn mình thì cô bé mới chịu bắt tay trò chuyện với cậu.
Mọi người ngồi nghỉ uống nước, bên phía Gia Thành cũng vậy.
Cậu ta như bóng đèn lẽo đẽo theo sau mấy cặp đôi ấy.
Thật tội nghiệp cậu ta quá đi.
Dường như Gia Thành nói gì đó với đám bạn của cậu, rồi quay lại bàn ăn của Hạ An.
Trên tay cầm theo một gói bim bim to hướng về phía cô bé:
- Này, cho em này.
Em không cần sợ anh, anh là bạn của cô giáo em.
Cô bé nhận lấy gói bim bim từ tay cậu rồi đáp lại một cách ngây thơ:
- Cảm ơn anh.
- Anh có thể chơi với em và cô giáo được không?
- Được ạ.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của cô bé, cậu tự nhiên thấy hài lòng mỉm cười nhẹ một cái.
Dường như, cậu ta đang suy tính cái gì đó mà sự đồng ý của cô bé là bàn đạp để tiến hành bước tiếp theo.
Vì mải chạy theo những trò chơi của cô bé con mà Hạ An mỏi nhừ hết cả chân.
Cô ngồi sạp vào hàng ghế đá, tay không ngừng xoa bóp bắp chân.
Thấy vậy, Gia Thành vội chạy lại giúp cô.
Cậu đưa tay cởi giày của cô, động tác rất thành thục xoa bóp cổ chân một cách nhẹ nhàng.
Hạ An cảm thấy rất ngạc nhiên liền hỏi:
- Sao cậu lại làm vậy?
- Thấy cậu đang đau chân nên mình vận dụng ít kỹ năng sinh tồn của mình ra giúp cậu thôi.
- Cậu biết mát xa chân sao?
- Một chút, mình từng học của.
.
.
Nói đến đây, Gia Thành ngừng lại.
Cậu nghẹn rồi không nói được nữa.
Cũng chẳng có gì khó đoán cả, là cậu học từ bạn gái cũ Huệ Phương.
Hạ An vô thức rút chân lại, Gia Thành cũng hiểu được ý của cô.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Đáng lẽ ra, cậu không nên nói chuyện này ra, cậu thực sự ngu ngốc mà.
Để gỡ rối tình thế hiện tại, Gia Thành nảy ra ý định muốn cùng Hạ An đi chơi trò năm đó hai người từng chơi, cũng là trò mà Hạ An thích thú nhất.
- Lâu rồi, chúng ta không cùng chơi trò tàu lượn siêu tốc.
Hay là hôm nay chúng ta cùng chơi trò này nhá.
- Ừ.
Đợi lát nữa hai người họ xuống chúng ta cùng chơi.
Gia Thành liền lộ ra nụ cười đắc ý nhưng cậu không dám mang vẻ mặt đó đứng trước mặt Hạ An.
- Vậy mình xếp hàng đi mua vé trước.
- Ừ.
Ngồi trên ghế tàu lượn, Hạ An như được trở về ngày xưa.
Ngày cô và cậu học cuối cấp hai, đã có lần cô chốn học thêm để đi chơi tàu lượn với cậu.
Cảm giác ấy như mới ngày hôm qua, còn rất tươi mới, nguyên vẹn nhưng người chẳng hề như xưa.
Khi tàu lượn chuẩn bị khởi hành, Gia Thành đã hỏi cô là:
- Cậu vẫn còn thích trò này chứ?
- Tất nhiên rồi.
Mình thích mọi thứ về nó.
Như nghe được câu trả lời vừa ý, Gia Thành mỉm cười nắm tay cô thật chặt.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cậu nắm tay cô nhưng đây là lần nắm chặt nhất.
Cậu muốn nắm chặt lấy cô để cô không đi ra khỏi ký ức của cậu.
Hai người cùng nhau hét lớn theo đường tàu lượn.
.
Bình luận truyện