Thần Ấn Vương Tọa

Chương 33: Kỳ thật ta rất xấu (1+2)



Nguồn: https://truyenbathu.net

Liệp Ma đoàn thi đấu vòng loại ngày thứ ba dần dần trôi qua, bởi vì số trận chiến đấu giảm bớt, xế chiều tranh tài của Lục Đại Thánh điện đã kết thúc toàn bộ.

Lý Hinh vận khí không kém như Long Hạo Thần, đối mặt với một gã thực lực không kém, nhưng cỡi ngựa không bằng Mân Côi của nàng, một lần nữa phát huy ra cường đại Mân Côi cùng ưu thế Trừng Giới Kỵ Sĩ, thành công xông qua vòng thứ ba. Điều này Dạ Hoa cũng không nghĩ đến .

Giống như bọn họ suy đoán, ba tên ngũ giai Kỵ Sĩ khác toàn bộ lên cấp, và Long Hạo Thần vào vòng luân không tiếp theo.

Phòng làm việc của tổng trưởng Thánh điện liên minh Kỵ Sĩ.

Một lão giả ngồi sau bàn công tác, lẳng lặng nhìn một xấp tài liệu trong tay. Lão giả đầu tóc bạc, tuy ngồi chỗ đó, nhưng cũng có thể thấy vóc người cao lớn của hắn. Bả vai rộng rãi, số tuổi không ảnh hưởng chút nào đến uy nghiêm tản mát ra trên người hắn.

Vị lão giả này, chính là người quyết định cao nhất của Kỵ Sĩ Thánh điện trong Thánh điện liên minh Thánh Thành tổng bộ. Trong Kỵ Sĩ Thánh điện, địa vị gần với tam đại Trưởng Kỵ Sĩ Thần Ấn Kỵ Sĩ. Cũng chính là lúc trước trên chủ tịch đài của Kỵ Sĩ thí luyện tràng ngồi ở trung tâm.

"Phanh, phanh, phanh." Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi ." Trưởng Thánh Kỵ Sĩ chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên nói.

Cửa mở ra, từ bên ngoài đi tới là Hàn Vũ một đầu màu rám nắng tóc ngắn thân hình to lớn. Bất quá, trên mặt hắn lúc này đã không còn kiêu ngạo, chỉ có thấp thỏm, thống khổ, buồn bực đủ loại tâm tình kết hợp mà thôi.

Thấy hắn, Trưởng Thánh Kỵ Sĩ sắc mặt đột nhiên trầm xuống, tiện tay đem tài liệu và giấy thăng cấp của mười chín người dự thi ném trên bàn.

Phanh , Hàn Vũ đấm trên lồng ngực chính mình, hướng Trưởng Thánh Kỵ Sĩ cung kính một dòng lễ Kỵ Sĩ.

Trưởng Thánh Kỵ Sĩ lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời.

Hàn Vũ trên trán đầy mồ hôi, cúi đầu không nói một lời.

"Quỳ xuống." Trưởng Thánh Kỵ Sĩ vỗ mạnh bàn, râu tóc đều dựng, lực áp bách cường đại trong nháy mắt làm không khí bên trong gian phòng sinh ra vặn vẹo .

Phốc, hai đầu gối Hàn Vũ mềm nhũn, đã quỳ xuống đất, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.

Trước áp lực kinh khủng của Trưởng Thánh Kỵ Sĩ, hắn như một cây tùy thời có thể gãy xuống.

Trưởng Thánh Kỵ Sĩ chậm rãi đứng lên, từ sau cái bàn đi ra. Giơ tay lên chỉ vào Hàn Vũ, "Tốt! Ngươi thật rất tốt a. Ngươi không phải là luôn luôn vô cùng kiêu ngạo sao? Ngươi không phải cảm giác mình là thế hệ trẻ người mạnh nhất sao? Cái này ngươi hài lòng sao? Đấu vòng loại cũng không vượt qua, bị một gã đối thủ tứ giai đánh cho không hề có lực hoàn thủ. Ngươi anh hùng a!"

Hàn Vũ cúi đầu, vẻ mặt đưa đám, nói : "Gia gia, ta sai lầm rồi. Đều tại ta, làm cho ngài mất thể diện."

"Đừng gọi ta gia gia, ta không có tôn tử như vậy." Trưởng Thánh Kỵ Sĩ giơ một cước đạp Hàn Vũ ngã, "Đến hiện tại ngươi còn không biết mình sai ở đâu sao. Ngươi cho rằng, ngươi hôm nay thua tranh tài, ta là bởi vì ngươi làm cho ta mất thể diện và tức giận sao? Ngươi sai lầm rồi. Ta cho ngươi biết, bởi vì ta Hàn Khiếm thế nhưng lại có một tôn tử làm kỵ sĩ như vậy và cảm thấy sỉ nhục, phần này sỉ nhục là chính là cho mình ."

Trưởng Thánh Kỵ Sĩ đại nhân tức sùi bọt mép, "Ngươi cho rằng ta ở thí luyện tràng muốn đem ngươi khai trừ ra khỏi Kỵ Sĩ Thánh điện bởi vì tức giận sao? Không! Ta là bởi vì ngươi quả thật không có thể trở thành một gã Kỵ Sĩ đủ tư cách mới phải đem ngươi khai trừ ra ngoài. Kỵ Sĩ thập đại thủ tục điều thứ nhất chính là nhún nhường, ngươi nhún nhường ở chỗ nào? Trong lòng ngươi chỉ có kiêu ngạo. Ngươi có phải hay không cảm thấy, hai mươi hai tuổi có thể đột phá ngũ giai, ngươi đã rất giỏi rồi? Ngươi biết không? Hôm nay hài tử kia đánh bại ngươi, mới bất quá mười bốn tuổi. Mười bốn tuổi a! Ngươi cùng ta so sánh, ngay cả ta cũng không bằng."

Nghe được ba chữ mười bốn tuổi, Hàn Vũ nhất thời ngốc trệ, "Không, cái này không thể nào."

Hàn Khiếm lạnh lùng nhìn tôn tử, "Không thể nào? Cốt linh bình luận trắc có thể sai sao? Là ta tự mình hạ lệnh phong tỏa tin tức tuổi của hắn. Tâm nguyện của ngươi không phải muốn trở thành một gã Thần Ấn Kỵ Sĩ sao? ngươi hiện tại tánh tình như này, cho dù có một ngày ngươi có tu vi như vậy, cũng sẽ chỉ là một gã Kỵ Sĩ mà thôi. Kiêu ngạo tự mãn, trong mắt không có người khác, thua tranh tài còn muốn ăn quịt. Ngươi không phải đã làm mất mặt ta, ngươi là làm mặt mũi Kỵ Sĩ Thánh điện đều mất hết. Nếu như không phải là mấy lão huynh đệ lôi kéo ta, ta thật muốn một tát đem ngươi đập chết."

Thân thể Hàn Vũ bắt đầu khẽ run rẩy, từ nhỏ đến lớn, hắn mặc dù trong tu luyện cũng cố gắng thật lớn, nhưng thân là thiên kiêu chi tử, hắn lại chưa bao giờ gặp phải bất kỳ ngăn trở nào quá mạnh. Hôm nay một bại này, đối với hắn đả kích thật sự quá lớn. Long Hạo Thần một ít liên kích, đã làm trong lòng hắn tất cả kiêu ngạo đều nát bấy. Hắn đột nhiên cảm thấy, nguyên lai chính mình không hề mạnh giống trong tưởng tượng như vậy.

Hàn Khiếm lạnh lùng nói : "Ngươi hiện tại chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất, để cho ta phế bỏ một thân linh lực của ngươi, từ đó trục xuất khỏi Kỵ Sĩ Thánh điện, ngươi dù sao cũng là tôn tử ta, ta sẽ cho ngươi một khoản tiền, để trở thành một phú hào trong cuộc sống thường. Nếu như ngươi lựa chọn điều này, ta tự mình ra mặt, xin Long Hạo Thần giải trừ thệ ước của ngươi. Về phần con đường thứ hai, ngươi tự biết."

Thân thể Hàn Vũ run rẩy chậm rãi ngẩng đầu, "Gia gia, hắn, hắn thật chỉ có mười bốn tuổi sao?"

Hàn Khiếm trên mặt lửa giận tựa như có lẽ đã bình tĩnh mấy phần, dùng sức gật đầu."Từ ba ngày nay tranh tài, đứa nhỏ Long Hạo Thần này, tính cách kiên nhẫn, thiện lương, chấp nhất, anh dũng. Theo trên người hắn, ta phảng phất thấy được vinh quang Kỵ Sĩ. Ngươi đi theo hắn, học tập chính là thái độ Kỵ Sĩ của hắn. Đừng tưởng rằng làm hỗ trợ Kỵ Sĩ rất mất mặt. Chỉ cần hắn không chết, tương lai nhất định là đem cả liên minh khiếp sợ, thậm chí là làm khiếp sợ một đời cường giả Ma tộc. Đi theo hắn, khi hắn thúc giục, đối với ngươi tăng lên mới có lợi. Nếu không, năm năm sau, ở trong tầm mắt của ngươi sẽ không thấy bóng lưng hắn."

Hàn Vũ một lần nữa quỳ xuống, hướng Hàn Khiếm phanh, phanh, phanh dập đầu ba cái, "Gia gia, năm năm sau, ta nhất định sẽ làm cho ngài nhìn với cặp mắt khác xưa ."

Nói xong câu đó, hắn đứng lên, lần nữa hướng Hàn Khiếm một dòng lễ Kỵ Sĩ, sau đó xoay người sải bước đi.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, tức giận trên mặt Hàn Khiếm đột nhiên biến mất, ngược lại thay thành một tia mỉm cười.

"Long Hạo Thần, ta thật nên cám ơn ngươi. Tiểu tử Hàn Vũ vấn đề thật ra ta sớm phát hiện , chỉ là không tìm được thời cơ tốt cho hắn một kích trầm trọng. Vũ nhi đứa nhỏ này mặc dù kiêu ngạo dễ dàng, nhưng tính tình không chịu thua, chỉ biết dủng cảm xông lên. Cùng Long Hạo Thần ở chung một chỗ, đối với tương lai của hắn mới có lợi. Có lẽ, bọn họ thật có thể đủ sức cùng nhau thành thần ấn. Chẳng qua không biết, Long Hạo Thần truyền thừa đến tột cùng là tới từ người nào. Kỹ năng Trừng Giới Kỵ Sĩ, ngay cả ngũ giai thánh kiếm cũng có thể vượt cấp học được. Hắn họ Long, chẳng lẽ hắn là. . ."

Nghĩ tới đây, trên mặt Hàn Khiếm nhất thời toát ra một tia kinh sắc.

Hắn để cho Hàn Vũ đi theo Long Hạo Thần là có thâm ý , đầu tiên, Hàn Vũ thua trận tranh tài, đã mất đi tư cách tiến vào Liệp Ma đoàn, đối với tương lai trưởng thành của hắn có thể nói là đả kích trầm trọng. Mà trở thành hỗ trợ Kỵ Sĩ của Long Hạo Thần, mặc dù nghe thanh danh bất hảo, nhưng cuối cùng vẫn có thể tham dự Liệp Ma đoàn. Tiếp theo, Hàn Khiếm cực kỳ coi trọng Long Hạo Thần, để Hàn Vũ đi bảo vệ hắn, có thể tăng cường tỉ lệ sinh tồn của bọn họ trong lúc làm nhiệm vụ của Liệp Ma đoàn. Đồng thời, Hàn Vũ cùng Long Hạo Thần sống chung năm năm, thành lập tình hữu nghị cũng không khó khăn. Nếu như tương lai Long Hạo Thần trở thành thần ấn, đối với tôn tử chính hắn cũng có lợi thật lớn . Hắn đa mưu túc trí không phải Dạ Hoa có thể hoàn toàn đoán được . Dĩ nhiên, nếu như không phải vì Hàn Vũ tự cao tự đại thật sự là nghiêm trọng, Hàn Khiếm cũng không thể bỏ tôn tử của mình với thiên phú như thế phải đi hỗ trợ người khác.

Dạ Hoa nhìn Long Hạo Thần, hừ một tiếng, "Tiểu tử thúi, đây là lá bài tẩy của ngươi sao."

Long Hạo Thần cúi đầu, "Lão sư, ta. . ."

Dạ Hoa phất phất tay, nói : "Không cần phải nói , thật ra thì, thời điểm ban đầu Nạp Lan mập mạp để cho ta dạy ngươi, ta đã biết ngươi còn có truyền thừa khác, nếu không há có thể tuổi còn nhỏ mà có tu vi như vậy? Ngươi truyền thừa đến từ phụ thân ngươi?"

Long Hạo Thần gật đầu.

Dạ Hoa vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Không cần nghĩ quá nhiều, ta không có ý trách ngươi. Bất quá, vận khí của ngươi thật sự không tốt lắm, gặp được đối thủ ngũ giai luôn, mặc dù thắng, nhưng bài tẩy cũng bị bại lộ."

Long Hạo Thần nhìn đáy mắt Dạ Hoa toát ra vẻ lo lắng, trong lòng nhất thời nóng lên, để sát vào đến bên tai hắn, dùng thanh âm cực thấp nói vài câu.

Nhất thời hai mắt Dạ Hoa trợn to, vẻ mặt kinh dị nhìn hắn.

Long Hạo Thần hướng hắn gật đầu.

Dạ Hoa lạnh như băng toát ra một tia cười trông khó coi hơn cả khóc, hướng hắn giơ ngón tay cái.

"Lão sư, hỗ trợ Kỵ Sĩ là chuyện gì vậy?" Long Hạo Thần nghi ngờ hỏi.

Dạ Hoa nói : "Lần này coi như ngươi nhặt được tiện nghi, hỗ trợ Kỵ Sĩ tựa như là hỗ trợ chiến sĩ của ma pháp sư, nhưng khác nhau ở chỗ hỗ trợ Kỵ Sĩ có thể nói là người hầu của ngươi , mà không phải đồng bạn. Hắn phát ra lời thề, như vậy, khi ngươi gặp nguy hiểm, hắn vĩnh viễn chỉ có thể chết trước ngươi. Tương đương với tấm chắn sống. Trong quy tắc Liệp Ma đoàn, vốn không cho phép hỗ trợ như vậy tồn tại , nhưng hỗ trợ Kỵ Sĩ lại là ngoại lệ. Nếu như Kỵ Sĩ bản thân là Trừng Giới Kỵ Sĩ, như vậy cho phép có một thủ hộ Kỵ Sĩ hỗ trợ. Bởi vì đối với Liệp Ma đoàn mà nói, thủ hộ Kỵ Sĩ tác dụng quá trọng yếu."

"Chỉ bất quá, cơ hồ không có Kỵ Sĩ nào nguyện ý hỗ trợ làm người khác. Cho nên, ngươi lần này coi như là nhặt được bảo . Ngươi giờ có một gã ngũ giai Kỵ Sĩ, đối với tương lai trong Liệp Ma đoàn có thêm năng lực sinh tồn, đều có được chỗ tốt khổng lồ. Hơn nữa, có thể trước hai mươi lăm tuổi tu luyện tới ngũ giai, sợ rằng lai lịch của hắn cũng không đơn giản."

Long Hạo Thần gãi gãi đầu, nói : "Nhưng tu vi hắn so với ta cao hơn, chưa chắc sẽ phục tùng thì sao."

Dạ Hoa thần bí cười, "Ngươi cũng quá khinh thường lời thề của hỗ trợ Kỵ Sĩ, vô luận hắn kiêu ngạo đến cỡ nào, dưới lời thề, ngươi chính là chủ nhân của hắn. Hắn cho dù trong lòng có không phục, hết thảy cũng chỉ có thể suy nghĩ vì ngươi, phục vụ cho ngươi. Bất quá, trở thành hỗ trợ Kỵ Sĩ của ngươi đối với hắn mà nói cũng có chỗ tốt . Ít nhất hắn có thể đi theo ngươi cùng nhau tiến vào Liệp Ma đoàn. Nếu không, hắn cũng chỉ có thể bị loại bỏ , cả đời không có cách nào tiến vào Liệp Ma đoàn. Về phần năm năm sau, sợ rằng, khi đó hắn cũng chỉ có ngước nhìn lên thành tích của ngươi ."

"Lão sư, ta đi về trước, chữa thương đầy đủ, cũng chuẩn bị ngày mai tranh tài cho tốt." Long Hạo Thần không quên mất ước định cùng Thải Nhi, lúc này tranh tài đã kết thúc, trong lòng hắn nhất thời có chút cảm giác quanh co.

Dạ Hoa gật đầu, nói : "Đi đi, bất quá ngươi cũng không cần nóng vội, tranh tài ngày mai không cần tham gia."

"Hả?" Long Hạo Thần kinh ngạc nhìn hắn.

Bên cạnh Lý Hinh đã cười nói : "Đệ đệ ngốc, đã quên danh ngạch luân không sao? Trừ phi hôm nay nữa có người có thể đánh bại ngũ giai Kỵ Sĩ, nếu không danh ngạch luân không này còn có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của ngươi?"

Long Hạo Thần lúc này mới chợt hiểu, đúng a! Mình đánh bại Hàn Vũ, mới có thể đủ đạt được danh ngạch luân không này đi đi.

Nếu như chẳng qua là tranh tài, có lẽ hắn đối với luân không danh ngạch này cũng không cảm thấy hứng thú, bởi vì hắn hi vọng thông qua thực chiến không ngừng để đề cao kinh nghiệm thực chiến của mình cùng với kích thích tiềm năng.

Nhưng mấy ngày gần đây, tình huống lại bất đồng, hắn đã gần tới cánh cửa của linh lực hóa lỏng, hơn nữa đã nghĩ thông suốt lấy tụ thế kỹ năng làm phương thức tu luyện chủ yếu, dưới tình huống như vậy, hắn cần càng nhiều chiến đấu hơn là tĩnh tu.

Ra khỏi Kỵ Sĩ thí luyện tràng, Long Hạo Thần khẩn cấp chạy tới nơi ước định cùng Thải Nhi, rất xa, hắn cũng đã thấy Thải Nhi lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như một pho tượng. Nàng như không có bất kỳ biến hóa, Thanh Trúc trượng trong tay điểm trên mặt đất, lẳng lặng đứng.

Ánh mặt trời rơi trên người nàng, tựa hồ tăng thêm vài phần ấm áp, cũng làm mái tóc tím của nàng thêm vài phần sáng bóng .

"Thải Nhi." Long Hạo Thần kêu một tiếng, chạy tới thật nhanh.

Nghe được thanh âm của hắn, Thải Nhi thân thể hơi lệch, nhưng khi Long Hạo Thần sắp đến gần nàng , thì rõ ràng cảm giác được một cỗ khí tức lạnh lẽo từ trên người nàng phát ra.

"Thải Nhi, ngươi làm sao vậy?" Long Hạo Thần sợ hết hồn, vội vàng dừng bước.

Thải Nhi thanh âm lạnh buốt mà Long Hạo Thần chưa từng nghe qua , "Ngươi bị thương? Là ai đả thương ngươi?" Vừa nói, nàng giơ tay lên, rất tự nhiên bắt được tay Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần vẻ mặt tò mò nói : "Làm sao ngươi biết ta bị thương?"

Thải Nhi nói : "Nghe được . Mặc dù mắt ta không thể thấy, nhưng lực nghe so với người bình thường khá hơn một chút, ngươi trung khí không đủ, rõ ràng là bị thương." Lúc này, lạnh lẽo trên người nàng tản đi vài phần, cũng buông lỏng tay Long Hạo Thần ra.

Long Hạo Thần cười ha hả nói : "Không có gì, ta ở tham gia liên minh Liệp Ma đoàn thi tuyển, hôm nay gặp phải đối thủ rất mạnh, cho nên mới bị vết thương nhẹ, không cần gấp gáp , bất quá ta đã thắng. Đúng rồi, ta còn không có nói qua cho ngươi, ta là một gã Kỵ Sĩ nha. Hôm nay ta biểu hiện thật là tốt, ngày mai tranh tài hẳn là được luân không, cứ như vậy đấu vòng loại ta coi là tiến vào Top 10."

Hướng hắn khe khẽ gật đầu, lạnh lẽo trên người đã hoàn toàn tản đi.

"Đi thôi, ta đưa ngươi trở về." Lần này đổi lại thành Long Hạo Thần chủ động dắt tay nàng, chậm rãi kéo nàng tới chỗ ở của Thải Nhi.

Hai người đi từ từ , vừa tiến vào không khí này, Long Hạo Thần đi vô cùng chậm, giống như hài tử mới vừa học xong bước đi, ánh mặt trời vẩy vào trên người bọn họ, loại cảm giác ấm áp này làm trong lòng trở nên khác thường, trái tim của bọn họ đều có chút không còn bình tĩnh.

Nhưng là, vô luận đi nhanh hay chậm, vẫn phải đến nơi.

Dừng bước lại, nội tâm khác thường của Long Hạo Thần nhất thời thôi thúc, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại được hắn nắm thật có chút không bỏ được mà phải buông ra.

"Đi sớm về nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta lại chờ ngươi ." Thải Nhi nhẹ nhàng nói.

"Tốt. Ta nhất định tới sớm một chút, ta ngày mai tranh tài luân không không, có thể chờ ngươi tới trước." Long Hạo Thần vội vàng đáp ứng, hắn sợ nhất nghe được thanh âm Thải Nhi nói không cần hắn nữa.

Lưu luyến không rời buông tay ra, "Ngươi vào đi thôi. Chờ ngươi tiến vào ta lại đi."

Thải Nhi nhưng lắc đầu, nói : "Ta nghe tiếng bước chân rời đi của ngươi, được chứ?"

Không biết tại sao, mỗi khi Long Hạo Thần nhìn vào hai tròng mắt vô thần của nàng, căn bản không cự tuyệt lời của nàng được, "Được rồi, vậy ngươi trở về cũng nên để ý một chút."

"Sau này tranh tài không nên liều mạng như vậy." Thải Nhi đột nhiên nói.

Long Hạo Thần cười ha hả nói : "Không phải là liều mạng, mà là cố gắng. Ta không cố gắng trở nên cường đại, làm sao bảo vệ được ngươi?" Nói xong câu đó, hắn cảm giác rõ ràng được tim mình đập rộn lên, không dám lưu lại nữa, cáo biệt Thải Nhi, vội bước nhanh đi.

Lẳng lặng nghe tiếng bước chân hắn rời đi, Thải Nhi sắc mặt lạnh băng, "Hắn bị thương, may mà bị thương không nặng." Sát ý trên người chợt lóe ra rồi biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện