Thần Ẩn

Chương 121



Trong Ngự Vũ Điện vì câu nói của Nguyên Khải đột nhiên im lặng, các Thượng tiên né tránh ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Khải, đáy mắt ẩn hiện hổ thẹn.

Nói đến cùng dù bọn họ thương xót Đại Trạch Sơn một ngàn năm trước gặp kiếp nạn, nhưng càng để ý thanh danh sơn môn của chính mình. Nếu như Đại Trạch Sơn một ngàn năm trước thật sự bị hủy trong tay Ma tộc, vậy bọn hắn năm đó cố chấp quyết định xử tử Hồng Dịch mới là nguyên nhân thật sự gây nên hai tộc phân tranh. Ai có thể gánh nổi tội danh này?

Hơn nữa.. Mấy vị chưởng môn cùng Thượng Tôn trong lòng thở dài. Bọn hắn năm đó một lòng cho rằng A Âm nữ quân của Đại Trạch Sơn cấu kết với Yêu tộc, ép Nguyên Khải giáng xuống thần phạt đối với nàng, cuối cùng vị A Âm nữ quân tại La Sát bị thiên lôi đánh đến tan thành mây khói, một chút tro tàn cũng không còn...

Đáy lòng chúng tiên run lên, trong lòng càng thêm bất an. Nếu như A Âm nữ quân thật sự chết oan, bọn họ đến lúc đó phải hành xử như thế nào trước mặt Nguyên Khải?

Hoa Mặc tất nhiên nhìn thấy biểu hiện của chúng tiên, cảm thấy đắc ý. Chuyện một ngàn năm trước đã rứt dây động rừng, hắn năm đó kích động Kinh Lôi cùng chúng tiên xử tử Hồng Dịch, định tội A Âm chính là vì ngày hôm nay.

Một khi chuyện năm đó một lần nữa được tra xét lại, tất cả Thượng Tiên ở Cửu Trọng Thiên còn có ai có thể giữ được thanh danh tốt?

Nhìn thấy ánh mắt do dự của các Thượng tiên, Ngự Phong lại hiểu rõ lẫn cơ trí hơn, hắn bước ra khỏi ghế, chắp tay nhìn Nguyên Khải nói: "Nguyên Khải Thần quân, Đông Hoa lão Thượng Thần nhân đức với Tam giới, Đại Trạch Sơn lại là tiên môn danh tiếng vạn năm, Thiên Cung nhất định tìm ra chân tướng Đại Trạch Sơn bị hủy năm đó. Hơn nữa sự việc liên quan Ma tộc, ảnh hưởng an nguy Tam giới nên càng phải nhanh chóng tra rõ. Mong Thần quân làm chủ, điều tra đại loạn ngàn năm trước ở Đại Trạch Sơn."

Hắn dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía trên ghế cao, ánh mắt mơ hồ nhìn Phượng Ẩn, thân thể cong hơn một chút: "Nếu như ngàn năm trước thật sự do Ma tộc âm thầm khơi lên đại loạn của hai tộc, giá họa cho Yêu Hoàng, làm A Âm nữ quân năm đó phải chịu trọng tội cũng là sai lầm của Thiên Cung. Bất luận tra rõ chân tướng thế nào, Ngự Phong đều nguyện vì sai lầm năm đó dốc hết sức gánh vác trách nhiệm."

Giọng Ngự Phong nặng nề, cuối cùng lại hành lễ.

Phượng Ẩn nhìn Ngự Phong trên điện, trong lòng thở dài. Bây giờ Ma tộc ở trong tối, Yêu tộc lại như hổ rình mồi, Ngự Phong sợ nàng ghi hận oan khuất năm sẽ cùng Yêu tộc liên thủ, đối với Tiên tộc không còn bảo vệ.

Từ sau khi Lan Phong chết, Ngự Phong là Thượng Tôn đứng đầu Thiên Cung, hắn muốn điều tra lại việc này chúng tiên Thiên Cung cũng không ai phản đối nữa.

Nghe thấy lời Ngự Phong nói, Kinh Lôi cùng ba vị Thượng Tôn lúc này đã ngồi không yên, vội vàng đứng lên trên mặt hiện áy náy nói: "Nguyên Khải Thần quân, ta chờ..."

Không đợi bọn họ mở miệng, Nguyên Khải đã phất tay áo: "Trước khi điều tra rõ chuyện Ma tộc năm đó những chuyện khác ngày sau hãy nói."

Thấy Nguyên Khải một câu kết thúc sự việc, Hoa Mặc cũng không dám ngay lúc này nói lời dị nghị, đành phải buồn bực ngồi xuống.

Nguyên Khải nhìn về phía Thường Vận: "Thường Vận trưởng lão."

"Thần quân có gì phân phó?" Thường Vận ở một bên nghe chuyện mất nửa ngày, thấy Nguyên Khải gọi nàng lập tức đáp lại.

"Chuyện trên đời luôn thay đổi. Đại loạn năm đó ở Đại Trạch Sơn đã qua ngàn năm, bây giờ trừ Yến Sảng công chúa cùng Thanh Y làm chứng, cũng chỉ có Yêu Hoàng biết mọi chuyện xảy ra ở Đại Trạch Sơn. Trưởng lão hãy mang chuyện hôm nay nghe thấy tại Thiên Cung kể lại cho Yêu Hoàng, cứ nói Nguyên Khải..." Giọng Nguyên Khải nặng nề: "Cùng Phượng Hoàng ở Cửu Trọng Thiên chờ hắn đích thân tới, mong hắn nói ra việc xảy ra ngàn năm trước tại Đại Trạch Sơn, giúp hai người chúng ta đòi lại công đạo."

Thường Vận sững sờ, Nguyên Khải Thần quân nói là hắn cùng Phượng Hoàng sao?

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, nàng đã nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Nguyên Khải, nhanh chóng cúi người: "Vâng, Thường Vận nhất định mang lời của Thần quân về cho Yêu Hoàng bệ hạ."

Thường Vận đáp lại câu này, cuối cùng cũng kết thúc thọ yến hỗn loạn của Nguyên Khải. Không ai nghĩ đến sinh thần Nguyên Khải sẽ hiện lại đại loạn hai tộc đẫm máu của ngàn năm trước cùng sự tồn tại của Ma tộc.

Ma tộc khống chế Yêu Hoàng tàn sát Đại Trạch Sơn, ý đồ khơi dậy Tiên Yêu phân tranh nhanh chóng truyền khắp Tam giới, làm cho người người cảm thấy bất an.

Sau khi Thường Vận rời khỏi Tiên giới, Ngự Phong đưa Yến Sảng cùng Thanh Y sắp xếp ở Thiên Cung, chờ đợi Yêu Hoàng trả lời.

Đêm đó, trong đại điện Phượng Tê Cung. Phượng Hoan nhìn Phượng Ẩn bẩm báo những chuyện đã điều tra ở Thiên Cung mấy ngày qua.

"Bệ hạ, tất cả tiên hầu hầu hạ Lan Phong Thượng Tôn ngày đại hôn trong Lăng Vũ Điện đều không có ở Thiên Cung."

Phượng Ẩn nhíu mày nói: "Bọn họ đi nơi nào?"

"Ta ở Thiên Cung điều tra vài nơi biết được những người này trong một ngàn năm qua vì một chút việc nhỏ bị giáng chức hạ phàm, hoặc bởi vì kiếp nạn mà đến nhân gian luân hồi rèn luyện."

"Chẳng lẽ Thiên Cung một ngàn năm chỉ có Lăng Vũ Điện không có người hầu hạ?"

"Cũng không phải, sau khi Lan Phong Thượng Tôn chết thảm Lăng Vũ Điện đã bị phong ấn, tất cả tiên hầu trong điện đều đi cung điện khác để hầu hạ. Chỉ là những năm qua họ lần lượt hạ phàm, bây giờ không có một người trong Thiên Cung."

"Cho bọn họ hạ phàm là người nào?"

"Hoa Thù Thượng Tôn."

Sắc mặt Phượng Ẩn kinh ngạc, sao lại là Hoa Thù?

Trong ngày đại hôn Lan Phong từ Lăng Vũ Điện đi Ngự Vũ Điện nhất định phải có nguyên nhân, có khả năng phát hiện bất thường nhất chính là tiên hầu hầu hạ trong Lăng Vũ Điện. Nàng đã sớm nghĩ đến sau chuyện này kẻ hạ thủ sẽ không để tiên hầu ở Lăng Vũ Điện còn sống sót ở Thiên Cung, nhưng lại không ngờ người mang họ hạ phàm lại là Hoa Thù.

Tại sao Hoa Thù lại làm như vậy? Chẳng lẽ Lan Phong chết nàng cũng liên quan trong đó?

"Ngày mai ngươi đi Quỷ giới một chuyến, cầm phượng lệnh của ta đi bái kiến Quỷ Vương. Tìm trong Sổ Sinh Tử những tiên hầu tại Lăng Vũ Điện đã hạ phàm lịch kiếp, sớm thay bọn họ phá giải tiên ấn đưa về Thiên Cung."

"Vâng, bệ hạ."

Phượng Ẩn vừa hạ lệnh xong, lúc này một luồng ý niệm từ trước viện truyền đến, thanh âm này có chút quen thuộc, đúng là nàng đã nghe hôm nay tại Ngự Vũ Điện.

Phượng Hoan trừng mắt vừa muốn đi ra đuổi người thì Phượng Ẩn đã phất tay áo, đi ra đại điện.

Trong viện của Phượng Tê Cung dưới gốc cây đào, bày biện trên nhang thơm, nến cùng tiền giấy, Thanh Y mặc y phục giống năm đó ở Đại Trạch Sơn, tay ôm một cái túi vải ngồi xổm bên cạnh hương nến đã được thắp sáng.

Phía sau hắn Phượng Vũ đang đứng thẳng mặt ửng hồng, nắm chặt tay áo xấu hổ mà nhìn hắn.

Phượng Hoàng ở trong Phượng Tê Cung thấy một người ôm một đống hương nến tiền giấy không có chút tiếng động xông vào, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là tiểu phản đồ làm chuyện tốt.

Phượng Ẩn đang chuẩn bị mở miệng, mắt Thanh Y đã đỏ lên đã nửa quỳ bên cạnh một đống hương nến tiền giấy.

"Tiểu sư cô!" Giọng nói nghẹn ngào lúc này hù dọa Phượng Ẩn làm nàng cũng không dám lên tiếng.

"A Âm tiểu sư cô, ta tới thăm người." Thanh Y nhặt tiền giấy trên mặt đất ném vào hương nến: "Người đi trên đường Hoàng Tuyền chậm một chút."

Mặt Phượng Ẩn đen lại, nàng nhìn thấy Thanh Y qua một ngàn năm cũng không có chút thay đổi nên dở khóc dở cười. Nàng đã chết một ngàn năm, cho dù bò qua Hoàng Tuyền thì cũng đã bò xong, sao có thể đi chậm một chút?

"Ta mang cho người bánh đậu xanh người thích nhất."

Thanh Y không nhìn thấy sắc mặt Phượng Ẩn, vẫn đắm chìm trong trong bi thương. Hắn vừa ném tiền giấy vừa mở túi vải ôm trước ngực, mùi thơm của bánh đậu xanh phảng phất trong tiểu viện, đặc biệt nồng đậm.

Phượng Vũ nhịn không được nên ngửi ngửi, nhìn bánh đậu xanh trong ngực Thanh Y thật là có chút thèm. Nhưng cho dù nàng không hiểu chuyện, lúc này cũng không dám đưa tay xin bánh trong ngực của Thanh Y, đây là hắn chuẩn bị cho tiểu sư cô đã mất, nàng cũng không thể đoạt thức ăn của người đã chết một ngàn năm trước.

Phượng Ẩn nhìn bánh đậu xanh trong ngực Thanh Y, sắc mặt có chút ảm đạm khó giải thích.

"Tiểu sư cô, ta có nghe lời người những năm qua ta ngày ngày đều tu luyện tiên lực, cũng không có lười biếng. Nhưng ta vô dụng, qua một ngàn năm vẫn chỉ là Hạ quân, ta làm cho Đại Trạch Sơn mất mặt. Người yên tâm, ta luôn canh giữ dưới sơn môn của chúng ta, không có Ma tộc dám đến quấy rầy sư phụ, sư thúc cùng các sư huynh đệ..." Thanh Y nói lải nhải, giọng nói kiên nhẫn lẫn đau buồn: "Chỉ là một mình người ra đi lẻ loi trơ trọi, ta không biết đi chỗ nào tìm người."

Giọng của hắn càng ngày càng thấp, tay ôm bánh đậu xanh có chút run rẩy: "Người đã đi một ngàn năm rồi, tiểu sư cô, người còn nhớ ta cùng tiểu sư thúc không, chúng ta... chúng ta đều rất nhớ mong người..."

Trong buổi tối an tĩnh, Thanh Y nhớ lại hồi ức nghẹn ngào nức nở làm người khác không đành lòng, ngay cả Phượng Vũ xưa nay điềm tĩnh cũng đỏ mắt.

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên trong không gian im lặng, một đôi giày trắng có hoa văn hình chim phượng dừng trước mặt Thanh Y đang nửa quỳ. Hai người còn chưa kịp phản ứng, một đôi tay thon dài vươn ra, nhẹ nhàng lấy một chiếc bánh đậu xanh từ trong túi vải Thanh Y đang ôm trong ngực.

Phượng Vũ trừng mắt nhìn Phượng Ẩn không chút do dự đem bánh đậu xanh đưa vào trong miệng, lập tức lông Phượng Hoàng cũng dựng lên, thét to: "Bệ hạ! Người sao có thể, sao có thể... Đây là Thanh Y Tiên quân tế bái tiểu sư cô của hắn..."

Phượng Vũ còn chưa kịp dứt lời, Phượng Ẩn đã chép miệng hai lần, đón nhận ánh mắt kinh ngạc cùng phẫn nộ của Thanh Y.

"Không tồi, tay nghề đã trở nên tiến bộ hơn. Năm đó ta đã nói cùng các vị sư huynh, ngươi có tài làm đầu bếp hơn làm thần tiên nhưng họ không chịu nghe, còn muốn để ngươi tiếp tục làm tiểu tiên. Nếu ngươi đi Nhân gian một lần, tuyệt đối sẽ là đầu bếp lưu danh sử sách."

"Ngươi, ngươi..." Sắc mặt Thanh Y đại biến, bỗng nhiên nhảy lên, chỉ vào Phượng Ẩn giọng nói run run: "Ngươi..."

Phượng Ẩn liếm môi một cái, đưa tay nàng lên trán tiểu sư điệt gõ gõ: "Ta cái gì, ta làm sao, ngươi không phải vừa mới khóc gào kêu ta trên Hoàng Tuyền đi chậm một chút sao? Ta hiện tại đi đến trước mặt ngươi, ngươi cũng không nhận ra ta."

Năm đó ở A Âm ở Đại Trạch Sơn mang theo tiểu sư điệt trộm cắp làm chuyện xấu, thích nhất chính gõ lên trán tiểu đạo sĩ mấy lần, lộc cộc vài tiếng vang sẽ càng thêm hăng hái.

Khi đó Thanh Y kiểu gì cũng sẽ ồn ào gọi bậy, đỏ mặt tía tai cùng tiểu sư cô của hắn phân cao thấp. Lúc này tay Phượng Ẩn gõ trên trán của hắn, mắt hắn đỏ lên, nhanh chóng tiến đến muốn ôm Phượng Hoàng dù một túi bánh đậu xanh vẫn còn trước ngực.

Có người động tác còn nhanh hơn hắn, bên ngoài sân nhỏ thân ảnh màu đỏ chợt thoáng qua, đẩy Thanh Y ra, mang Phượng Ẩn ôm vào lòng.

"Đồ khốn kiếp! Ngươi đang giết người bằng ngàn đao, trở về cũng không nói cho chúng ta biết!" Yến Sảng đẩy Phượng Ẩn ra, đấm mạnh vào vai nàng hai lần, đôi mắt tức giận đến đỏ bừng: "Nếu không phải Thanh Y chạy đến chỗ này khóc mộ phần của ngươi, ngươi có phải không có ý định nhận chúng ta đúng không? Phượng Hoàng bệ hạ!"

Bốn chữ cuối cùng của Yến Sảng có thể xem là nghiến răng nghiến lợi mà nói. Phượng Ẩn cùng Thanh Y bị nàng nói "Khóc mộ phần" làm hai gương mặt tối sầm lại, suýt chút không nói nên lời.

"Bệ hạ, ngài, ngài..." Phượng Vũ đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn người trước mặt suy nghĩ thầm đúng là "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ". Ba người thật cẩn thận nhìn ra ngoài viện, siêu nhỏ giọng hỏi: "Ngài là tiểu sư cô của Thanh Y, là đệ tử Đại Trạch Sơn một ngàn năm trước đã chết tại La Sát sao?"

Phượng Ẩn thấy tiểu Phượng Hoàng nhà mình không sợ trời không sợ đất lại ra vẻ cẩn trọng, nhịn không được liếc mắt: "Ở ngoài cung ta đã bày tiên trận, lời nói trong viện không thể truyền ra."

Nàng còn chưa dứt lời, Phượng Vũ đã kích động mở miệng, lại bị Phượng Ẩn đưa tay ngăn lại: "Đúng, ta là nàng, ngươi lui sang một bên đi."

Trong lòng Phượng Vũ đang tò mò còn chưa kịp hỏi đã bị dập tắt, bĩu môi ủy khuất đi đến bên cạnh Phượng Hoan.

"Ta tỉnh lại chưa lâu, không tìm được cơ hội đi gặp ngươi cùng Thanh Y, không phải cố ý giấu diếm các ngươi." Phượng Ẩn nhìn hai người trước mặt hốc mắt đỏ bừng: "Ta cho dù giấu diếm ai, cũng sẽ không giấu diếm hai người các ngươi."

Thấy tâm trạng hai người bình tĩnh, không đợi Yến Sảng cùng Thanh Y mở miệng, Phượng Ẩn híp híp mắt, ánh mắt nhìn hương nến tiền giấy trên mặt đất, cuối cùng nhìn vào Thanh Y cùng Yến Sảng, nhíu mày: "Là ai bảo các ngươi mang những thứ này đến Phượng Tê Cung tìm ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện