Thần Ẩn
Chương 96
A Âm, bất luận như thế nào ta cũng sẽ bảo vệ nàng.
Nguyên Khải nói thầm trong lòng một câu, đang muốn mở miệng, giọng A Âm đã vang lên.
"Nguyên Khải Thần quân, A Âm ngày trước giúp Yêu Hoàng chạy khỏi Khóa Tiên Tháp, tạo nên đại loạn hôm nay ở La Sát Địa, hại chết Lâm Tuyền Thượng tiên, A Âm có tội, nguyện một mình gánh chịu mọi sai lầm. Ngày đó Thần quân hạ xuống trừng phạt, hôm nay ở trên La Sát Địa, mời Nguyên Khải Thần quân giáng hạ thiên lôi, trừ bỏ tiên cốt, tước tiên tịch của A Âm."
Trước mặt giới Thượng tiên, A Âm nhìn Nguyên Khải chậm rãi quỳ xuống: "Từ nay về sau, A Âm không phải Tiên tộc. Chuyện trước kia dù đúng hay sai, cũng sẽ không liên quan đến sơn môn Đại Trạch Sơn cùng Thần quân điện hạ."
Thấy A Âm quỳ xuống, tay của Nguyên Khải trong tay áo chậm rãi nắm chặt, miệng mím lại thành vòng cung, ánh mắt thâm trầm khó phân biệt.
Hắn đã yêu quý nâng niu hài tử trong lòng bàn tay, hắn nuôi lớn nàng, hắn tâm tâm niệm niệm muốn bảo vệ nàng một đời. Nhưng hôm nay bị một giới Tiên nhân ép buộc quỳ trước mặt hắn, giống như một tội nhân, còn cầu xin hắn loại bỏ tiên cốt, tước tiên tịch của nàng.
Nếu có thể, hắn dù gột rửa Bát Hoang cũng sẽ bảo vệ nàng. Lỗi của nàng hắn đến chịu, tội của nàng hắn đến gánh. Nhưng hôm nay... Hắn đã không bảo vệ được nàng. Chỉ có thể tước tiên tịch của nàng, giúp nàng thoát khỏi hỗn loạn của Tam giới, ở lại trong Thanh Trì Cung là việc duy nhất hắn có thể làm cho nàng.
Trong mắt hắn bao nhiêu không đành lòng cùng đau đớn đều bị chôn sâu ở đáy mắt, Nguyên Khải ngẩng đầu, nhìn A Âm mở miệng: "Ngươi thật sự muốn ở La Sát chịu Cửu Thiên Huyền Lôi chi hình?"
Nguyên Khải không biết A Âm ở Thiên Cung chịu sáu đạo thiên lôi của Hoa Thù, khi nãy nàng dựa vào thần lực Đông Hoa để lại trong hoa sen cùng tiên lực của bản thân đánh bay roi Khổng Tước, lúc này nàng chỉ còn một tia tiên khí giữ lấy tính mạng. Hắn nghĩ từ sau khi A Âm ở Tử Nguyệt Sơn dùng Hóa Thần Đan do Tam Hỏa luyện chế, sức mạnh đã tăng lên Thượng quân đỉnh phong. Nàng chịu bảy đạo Huyền Lôi, cho dù loại bỏ tiên cốt cũng chỉ tổn hại một nửa tu vi, cũng không ảnh hướng đến tính mạng.
"Vâng. Thỉnh Thần quân giáng xuống thần phạt, A Âm làm sai nguyện một mình gánh chịu." A Âm cúi đầu không còn nhìn Nguyên Khải.
Nàng nói xong đứng dậy, tiên kiếm trong tay bay đến giữa không trung tạo ra một kết giới, ngăn cách giữa Tiên Yêu hai tộc, ý nghĩa hành động của nàng không cần nói cũng rõ. Hồng Dịch sợ đả thương nàng, vội vàng ra lệnh Yêu quân lui ra phía sau mấy thước.
A Âm từng bước một đi đến đến kết giới, trước khi quay người lại đáy mắt bi thương không thể giấu được nữa.
Nàng biết nàng cùng Nguyên Khải không quay lại được nữa, từ lúc nàng trong Cửu U Luyện Ngục cứu A Cửu đã được định sẵn kết cục hôm nay. Bất luận A Cửu ở Đại Trạch Sơn gây ra họa có phải bản thân hắn mong muốn hay không nhưng cuối cùng vì sự nhân từ của nàng mà hại cả sơn môn Đại Trạch Sơn.
Đại Trạch Sơn mấy trăm nhân mạng, những người đang sống bỗng dưng trở thành thi cốt nằm đầy đất... Nàng nghĩ cũng không dám nghĩ đến, nàng biết Nguyên Khải muốn bảo vệ tính mạng nàng, cho nàng ở tại Thanh Trì Cung vĩnh viễn tránh khỏi Tam giới hỗn loạn. Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, nếu vì hôm nay nàng làm sai hại đến thanh danh của sư môn, sau này trăm năm, ngàn năm, nàng còn mặt mũi nào bước vào Đại Trạch Sơn đi thăm những đồng môn đã chết.
Không chỉ hắn là đệ tử Đông Hoa, nàng cũng vậy. Những người chết thảm ở Đại Trạch Sơn, là sư huynh của nàng, là sư đệ nàng, là người nhà của nàng, đó cũng là nơi nàng sinh ra và lớn lên.
Trong cuộc đời ngây thơ ngắn ngủi của nàng, sư môn của nàng lại trở thành tội lỗi nặng nề nhất của nàng.
Tội nghiệt là của nàng, nếu chết đi có thể mang theo tất cả tội lỗi cùng trút bỏ đau khổ cũng là điều tốt.
A Tấn! Năm đó ở Tử Nguyệt Sơn, huynh nói có một ngày sẽ đưa ta đi ngắm bầu trời đầy sao cùng ánh trăng, lời hứa này ta sợ không thể cùng huynh thực hiện.
Ta đã từng cố gắng rất nhiều vì muốn ở cạnh huynh, nhưng bây giờ ta mới biết sống trong thế gian mới là khó khăn nhất.
Chúng ta không trở về được nữa, sông không thể chảy ngược, núi cũng không thể chuyển, nhật nguyệt không thể đổi cho nhau, người phải chết đi cũng không thể sống sót.
A Âm đi vào kết giới, tất cả sóng to gió lớn đều giấu ở đáy mắt, không một chút gợn sóng. Giữa không trung tiên kiếm rơi xuống phía trên kết giới, dường như cảm giác được, nó bay đến đứng bên cạnh nàng, phát ra âm thanh dịu dàng nhưng đau xót.
Nàng xoay người lại nhìn Nguyên Khải hành lễ, trong mắt không còn một tia cảm xúc: "Đại Trạch Sơn tội tiên A Âm, thỉnh Thần quân giáng xuống trừng phạt."
Trong kết giới trong suốt, nữ quân mặc y phục trắng nhìn về phía một giới Tiên nhân, nàng cô độc đứng ở nơi đó, rõ ràng thân mang trọng tội nhưng lại trong sáng dịu dàng như nhật nguyệt.
Nàng tự xin trừng phạt, làm các Thượng tiên lúc nãy lòng đầy căm phẫn miệng đầy khinh thường cùng nhau im lặng.
Hồng Dịch đứng sau lưng A Âm, lúc nãy hắn bên cạnh nàng phát hiện khí tức của nàng yếu ớt, sắc mặt hắn tràn đầy lo lắng, muốn ngăn cản A Âm chịu hình nhưng vì lời nói khi nãy của A Âm, hắn không dám lên tiếng ngăn cản.
Giữa không trung, Nguyên Khải im lặng nhìn về phía A Âm, từ đầu đến cuối chưa nói nửa lời. Cho đến khi một giới Thượng tiên bị sự im lặng của hắn làm cho đáy lòng run sợ, Nguyên Khải mới chậm rãi mở miệng.
"Được, hôm nay Bản quân sẽ tự tay giáng xuống Cửu Thiên Huyền Lôi, trừ bỏ tiên cốt của ngươi, tước tiên tịch của ngươi. Từ đây Đại Trạch Sơn nữ quân A Âm không thuộc Tam giới, cấm túc tại Kỳ Liên Sơn! Trong Cửu Châu Bát Hoang, ngày Đại Trạch Sơn sống lại chính là lúc nữ quân A Âm được bước ra khỏi Thanh Trì Cung. Nguyên Thần Kiếm, đi!"
Chúng tiên chưa hiểu rõ thâm ý trong lời nói của Nguyên Khải đã nhìn thấy Nguyên Thần Kiếm trong tay Nguyên Khải bay thẳng đến chân trời, thần lực cực mạnh bao phủ trên không La Sát, Cửu Thiên Huyền Lôi bỗng nhiên xuất hiện, quấn quanh đỉnh Nguyên Thần Kiếm.
"Bảy đạo thiên lôi sẽ giáng xuống người ngươi. Từ nay về sau, ngươi không có tội!"
Tiếng nói Nguyên Khải vừa dứt, Nguyên Thần Kiếm mang theo sức mạnh của bảy đạo Cửu Thiên Huyền Lôi hướng A Âm bên trong kết giới đánh xuống. Đúng vào lúc này, một giọng nói sợ hãi từ phương xa vang lên, mang theo kinh hãi cùng đau đớn.
"Thần quân! Không thể!" Nơi xa Kim Ưng vỗ cánh chim màu vàng nhanh như tia chớp bay tới, nhưng không thể nhanh hơn Huyền Lôi trên đỉnh Nguyên Thần Kiếm.
Yến Sảng hóa thành hình người, ngơ ngác nhìn bảy đạo Huyền Lôi hủy thiên diệt địa đánh vào người A Âm. Nàng há miệng, Nguyên Khải ánh mắt cực kỳ bi ai cùng kinh ngạc nhìn về phía nàng bị nàng làm cho sợ hãi. Nàng quá đau lòng, khó khăn lắm mới mở miệng: "Thần quân, A Âm đã chịu sáu đạo thiên lôi của Hoa Thù, bảy đạo Cửu Thiên Huyền Lôi này của ngài sẽ lấy tính mạng của nàng."
Giọng Yến Sảng kết thúc cũng là lúc Hoa Thù cùng Hồng Tước bay đến La Sát Địa. Hoa Thù nghe thấy Yến Sảng nói, trong chớp mắt nàng đã hiểu xảy ra chuyện gì, nàng bối rối nhìn Nguyên Khải, lại có chút ngẩn người.
Vị Thần quân từ xưa đến nay cao quý nhất trong Cửu Châu Bát Hoang lúc này tựa như đã chết, trên mặt không tìm ra một chút huyết sắc. Hắn không chú ý tới bản thân mình, hắn hoảng loạn nhìn về phía kết giới.
Hoa Thù nhìn theo ánh mắt Nguyên Khải, nhìn thấy trong kết giới là A Âm. Cho dù là nàng đang bình tĩnh cũng bị cảnh tượng bên trong làm cho hoảng sợ.
Bên trong kết giới, Cửu Thiên Huyền Lôi chậm rãi tiêu tán, thiếu nữ kia vẫn đứng ở đó.
Chỉ là y phục trắng trên người nàng lại nhuộm thành huyết hồng, đỏ như máu.
Một ngụm lớn máu tươi từ miệng nàng tràn ra, chảy xuống dính trên váy áo, rơi xuống kết giới b ắn ra khắp nơi.
Nguyên Thần Kiếm cũng bị cảnh này làm cho sợ hãi, nó do dự tới gần bên người A Âm, nhẹ nhàng nghẹn ngào hai tiếng, nói không nên lời xin thứ lỗi.
A Âm dường như bị thanh âm của Nguyên Thần Kiếm làm cho tỉnh táo, nàng dùng hết sức lực nhẹ nhàng chạm chạm vào thân Nguyên Thần Kiếm.
"Không trách ngươi, là ta....là chính ta đã lựa chọn."
Nàng vừa nói, máu tươi trong miệng tuôn ra càng nhiều hơn, Nguyên Thần Kiếm run nhè nhẹ, hoàn toàn luống cuống.
"A Âm!" Sau kết giới Hồng Dịch nổi giận thét lên một tiếng, hắn chạy đến bên nàng nhưng lại bị giọng nói yếu ớt của thiếu nữ ngăn lại: "Bệ hạ, không nên quên lời ta vừa nói."
Hồng Dịch dừng lại, trong mắt tràn ngập đau đớn.
Nguyên Thần Kiếm trước mặt A Âm bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhìn Nguyên Khải phát ra tiếng gào thét.
Nguyên Khải bị thanh âm của Nguyên Thần Kiếm làm cho bừng tỉnh, gương mặt không có chút huyết sắc hướng kết giới bay đến, lại chỉ có thể đứng bên ngoài kết giới cách A Âm ba bước chân, không thể tiến thêm bước nữa.
A Âm cầm tiên kiếm mờ nhạt, yếu ớt lại run rẩy đứng trước mặt hắn, ngăn hắn lại.
Hắn không dám tiến lên, không phải vì hắn không vượt qua được thanh tiên kiếm nhưng hắn biết đây là ý muốn của A Âm.
"A Âm..." Hắn mở miệng gọi nàng, giọng nói cực thấp, sợ sẽ làm A Âm sợ hãi, sợ làm nàng nhìn thấy bản thân đã nhuộm đầy máu tươi nên hắn vẫn cố gắng đứng vững giữa đất trời.
Hắn nhìn thấy đầu ngón tay dính máu của A Âm từ từ trở nên trong suốt, chỉ trong một cái chớp mắt hắn quên đi tất cả hoảng sợ.
"Đừng sợ, ta sẽ... ta sẽ... cứu nàng.
Hai chữ cuối cùng Nguyên Khải cũng không nói ra miệng, ánh mắt A Âm chôn vùi bao sóng to gió lớn nhưng lúc này chỉ còn im lặng nhìn hắn, lại giống như nhìn xuyên qua hắn, nhìn về nơi càng xa hơn.
Chỉ cần như thế, Nguyên Khải đã biết nàng nhìn về hướng Đại Trạch Sơn.
"Không cần. Tội của ta ta chịu. Thần quân, Đại Trạch Sơn không còn, ta cũng không tồn tại, con đường sau này ta không thể đi cùng Thần quân. Ngài hãy..."
Giọng nói đứt quãng của A Âm vang lên, không ai có thể nghe ra được cảm xúc trong một câu ngắn ngủi ẩn chứa bao nhiêu thâm tình cùng tiếc nuối, bi thương cùng không nỡ, nàng giấu hết tất cả yêu thương, chỉ để lại hai chữ cuối cùng theo gió bay đi.
"Bảo trọng."
Hai chữ kia vừa rơi xuống, chỉ trong một cái chớp mắt.....
Nguyên Khải nhìn người hắn yêu nhất đời này chỉ cách hắn một thước từng chút từng chút hóa thành tro bụi.
Duyên tới duyên đi, duyên hợp duyên tan.
Hắn cho tới lúc này cũng không nghĩ tới hắn dốc hết tất cả để bảo vệ nàng nhưng kiếp này nàng lại ra đi trước mắt hắn.
Trăm năm, ngàn năm, vạn năm, vạn vạn năm.... A Âm nàng không tồn tại... con đường sau này ta phải đi thế nào?
Nguyên Khải nói thầm trong lòng một câu, đang muốn mở miệng, giọng A Âm đã vang lên.
"Nguyên Khải Thần quân, A Âm ngày trước giúp Yêu Hoàng chạy khỏi Khóa Tiên Tháp, tạo nên đại loạn hôm nay ở La Sát Địa, hại chết Lâm Tuyền Thượng tiên, A Âm có tội, nguyện một mình gánh chịu mọi sai lầm. Ngày đó Thần quân hạ xuống trừng phạt, hôm nay ở trên La Sát Địa, mời Nguyên Khải Thần quân giáng hạ thiên lôi, trừ bỏ tiên cốt, tước tiên tịch của A Âm."
Trước mặt giới Thượng tiên, A Âm nhìn Nguyên Khải chậm rãi quỳ xuống: "Từ nay về sau, A Âm không phải Tiên tộc. Chuyện trước kia dù đúng hay sai, cũng sẽ không liên quan đến sơn môn Đại Trạch Sơn cùng Thần quân điện hạ."
Thấy A Âm quỳ xuống, tay của Nguyên Khải trong tay áo chậm rãi nắm chặt, miệng mím lại thành vòng cung, ánh mắt thâm trầm khó phân biệt.
Hắn đã yêu quý nâng niu hài tử trong lòng bàn tay, hắn nuôi lớn nàng, hắn tâm tâm niệm niệm muốn bảo vệ nàng một đời. Nhưng hôm nay bị một giới Tiên nhân ép buộc quỳ trước mặt hắn, giống như một tội nhân, còn cầu xin hắn loại bỏ tiên cốt, tước tiên tịch của nàng.
Nếu có thể, hắn dù gột rửa Bát Hoang cũng sẽ bảo vệ nàng. Lỗi của nàng hắn đến chịu, tội của nàng hắn đến gánh. Nhưng hôm nay... Hắn đã không bảo vệ được nàng. Chỉ có thể tước tiên tịch của nàng, giúp nàng thoát khỏi hỗn loạn của Tam giới, ở lại trong Thanh Trì Cung là việc duy nhất hắn có thể làm cho nàng.
Trong mắt hắn bao nhiêu không đành lòng cùng đau đớn đều bị chôn sâu ở đáy mắt, Nguyên Khải ngẩng đầu, nhìn A Âm mở miệng: "Ngươi thật sự muốn ở La Sát chịu Cửu Thiên Huyền Lôi chi hình?"
Nguyên Khải không biết A Âm ở Thiên Cung chịu sáu đạo thiên lôi của Hoa Thù, khi nãy nàng dựa vào thần lực Đông Hoa để lại trong hoa sen cùng tiên lực của bản thân đánh bay roi Khổng Tước, lúc này nàng chỉ còn một tia tiên khí giữ lấy tính mạng. Hắn nghĩ từ sau khi A Âm ở Tử Nguyệt Sơn dùng Hóa Thần Đan do Tam Hỏa luyện chế, sức mạnh đã tăng lên Thượng quân đỉnh phong. Nàng chịu bảy đạo Huyền Lôi, cho dù loại bỏ tiên cốt cũng chỉ tổn hại một nửa tu vi, cũng không ảnh hướng đến tính mạng.
"Vâng. Thỉnh Thần quân giáng xuống thần phạt, A Âm làm sai nguyện một mình gánh chịu." A Âm cúi đầu không còn nhìn Nguyên Khải.
Nàng nói xong đứng dậy, tiên kiếm trong tay bay đến giữa không trung tạo ra một kết giới, ngăn cách giữa Tiên Yêu hai tộc, ý nghĩa hành động của nàng không cần nói cũng rõ. Hồng Dịch sợ đả thương nàng, vội vàng ra lệnh Yêu quân lui ra phía sau mấy thước.
A Âm từng bước một đi đến đến kết giới, trước khi quay người lại đáy mắt bi thương không thể giấu được nữa.
Nàng biết nàng cùng Nguyên Khải không quay lại được nữa, từ lúc nàng trong Cửu U Luyện Ngục cứu A Cửu đã được định sẵn kết cục hôm nay. Bất luận A Cửu ở Đại Trạch Sơn gây ra họa có phải bản thân hắn mong muốn hay không nhưng cuối cùng vì sự nhân từ của nàng mà hại cả sơn môn Đại Trạch Sơn.
Đại Trạch Sơn mấy trăm nhân mạng, những người đang sống bỗng dưng trở thành thi cốt nằm đầy đất... Nàng nghĩ cũng không dám nghĩ đến, nàng biết Nguyên Khải muốn bảo vệ tính mạng nàng, cho nàng ở tại Thanh Trì Cung vĩnh viễn tránh khỏi Tam giới hỗn loạn. Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, nếu vì hôm nay nàng làm sai hại đến thanh danh của sư môn, sau này trăm năm, ngàn năm, nàng còn mặt mũi nào bước vào Đại Trạch Sơn đi thăm những đồng môn đã chết.
Không chỉ hắn là đệ tử Đông Hoa, nàng cũng vậy. Những người chết thảm ở Đại Trạch Sơn, là sư huynh của nàng, là sư đệ nàng, là người nhà của nàng, đó cũng là nơi nàng sinh ra và lớn lên.
Trong cuộc đời ngây thơ ngắn ngủi của nàng, sư môn của nàng lại trở thành tội lỗi nặng nề nhất của nàng.
Tội nghiệt là của nàng, nếu chết đi có thể mang theo tất cả tội lỗi cùng trút bỏ đau khổ cũng là điều tốt.
A Tấn! Năm đó ở Tử Nguyệt Sơn, huynh nói có một ngày sẽ đưa ta đi ngắm bầu trời đầy sao cùng ánh trăng, lời hứa này ta sợ không thể cùng huynh thực hiện.
Ta đã từng cố gắng rất nhiều vì muốn ở cạnh huynh, nhưng bây giờ ta mới biết sống trong thế gian mới là khó khăn nhất.
Chúng ta không trở về được nữa, sông không thể chảy ngược, núi cũng không thể chuyển, nhật nguyệt không thể đổi cho nhau, người phải chết đi cũng không thể sống sót.
A Âm đi vào kết giới, tất cả sóng to gió lớn đều giấu ở đáy mắt, không một chút gợn sóng. Giữa không trung tiên kiếm rơi xuống phía trên kết giới, dường như cảm giác được, nó bay đến đứng bên cạnh nàng, phát ra âm thanh dịu dàng nhưng đau xót.
Nàng xoay người lại nhìn Nguyên Khải hành lễ, trong mắt không còn một tia cảm xúc: "Đại Trạch Sơn tội tiên A Âm, thỉnh Thần quân giáng xuống trừng phạt."
Trong kết giới trong suốt, nữ quân mặc y phục trắng nhìn về phía một giới Tiên nhân, nàng cô độc đứng ở nơi đó, rõ ràng thân mang trọng tội nhưng lại trong sáng dịu dàng như nhật nguyệt.
Nàng tự xin trừng phạt, làm các Thượng tiên lúc nãy lòng đầy căm phẫn miệng đầy khinh thường cùng nhau im lặng.
Hồng Dịch đứng sau lưng A Âm, lúc nãy hắn bên cạnh nàng phát hiện khí tức của nàng yếu ớt, sắc mặt hắn tràn đầy lo lắng, muốn ngăn cản A Âm chịu hình nhưng vì lời nói khi nãy của A Âm, hắn không dám lên tiếng ngăn cản.
Giữa không trung, Nguyên Khải im lặng nhìn về phía A Âm, từ đầu đến cuối chưa nói nửa lời. Cho đến khi một giới Thượng tiên bị sự im lặng của hắn làm cho đáy lòng run sợ, Nguyên Khải mới chậm rãi mở miệng.
"Được, hôm nay Bản quân sẽ tự tay giáng xuống Cửu Thiên Huyền Lôi, trừ bỏ tiên cốt của ngươi, tước tiên tịch của ngươi. Từ đây Đại Trạch Sơn nữ quân A Âm không thuộc Tam giới, cấm túc tại Kỳ Liên Sơn! Trong Cửu Châu Bát Hoang, ngày Đại Trạch Sơn sống lại chính là lúc nữ quân A Âm được bước ra khỏi Thanh Trì Cung. Nguyên Thần Kiếm, đi!"
Chúng tiên chưa hiểu rõ thâm ý trong lời nói của Nguyên Khải đã nhìn thấy Nguyên Thần Kiếm trong tay Nguyên Khải bay thẳng đến chân trời, thần lực cực mạnh bao phủ trên không La Sát, Cửu Thiên Huyền Lôi bỗng nhiên xuất hiện, quấn quanh đỉnh Nguyên Thần Kiếm.
"Bảy đạo thiên lôi sẽ giáng xuống người ngươi. Từ nay về sau, ngươi không có tội!"
Tiếng nói Nguyên Khải vừa dứt, Nguyên Thần Kiếm mang theo sức mạnh của bảy đạo Cửu Thiên Huyền Lôi hướng A Âm bên trong kết giới đánh xuống. Đúng vào lúc này, một giọng nói sợ hãi từ phương xa vang lên, mang theo kinh hãi cùng đau đớn.
"Thần quân! Không thể!" Nơi xa Kim Ưng vỗ cánh chim màu vàng nhanh như tia chớp bay tới, nhưng không thể nhanh hơn Huyền Lôi trên đỉnh Nguyên Thần Kiếm.
Yến Sảng hóa thành hình người, ngơ ngác nhìn bảy đạo Huyền Lôi hủy thiên diệt địa đánh vào người A Âm. Nàng há miệng, Nguyên Khải ánh mắt cực kỳ bi ai cùng kinh ngạc nhìn về phía nàng bị nàng làm cho sợ hãi. Nàng quá đau lòng, khó khăn lắm mới mở miệng: "Thần quân, A Âm đã chịu sáu đạo thiên lôi của Hoa Thù, bảy đạo Cửu Thiên Huyền Lôi này của ngài sẽ lấy tính mạng của nàng."
Giọng Yến Sảng kết thúc cũng là lúc Hoa Thù cùng Hồng Tước bay đến La Sát Địa. Hoa Thù nghe thấy Yến Sảng nói, trong chớp mắt nàng đã hiểu xảy ra chuyện gì, nàng bối rối nhìn Nguyên Khải, lại có chút ngẩn người.
Vị Thần quân từ xưa đến nay cao quý nhất trong Cửu Châu Bát Hoang lúc này tựa như đã chết, trên mặt không tìm ra một chút huyết sắc. Hắn không chú ý tới bản thân mình, hắn hoảng loạn nhìn về phía kết giới.
Hoa Thù nhìn theo ánh mắt Nguyên Khải, nhìn thấy trong kết giới là A Âm. Cho dù là nàng đang bình tĩnh cũng bị cảnh tượng bên trong làm cho hoảng sợ.
Bên trong kết giới, Cửu Thiên Huyền Lôi chậm rãi tiêu tán, thiếu nữ kia vẫn đứng ở đó.
Chỉ là y phục trắng trên người nàng lại nhuộm thành huyết hồng, đỏ như máu.
Một ngụm lớn máu tươi từ miệng nàng tràn ra, chảy xuống dính trên váy áo, rơi xuống kết giới b ắn ra khắp nơi.
Nguyên Thần Kiếm cũng bị cảnh này làm cho sợ hãi, nó do dự tới gần bên người A Âm, nhẹ nhàng nghẹn ngào hai tiếng, nói không nên lời xin thứ lỗi.
A Âm dường như bị thanh âm của Nguyên Thần Kiếm làm cho tỉnh táo, nàng dùng hết sức lực nhẹ nhàng chạm chạm vào thân Nguyên Thần Kiếm.
"Không trách ngươi, là ta....là chính ta đã lựa chọn."
Nàng vừa nói, máu tươi trong miệng tuôn ra càng nhiều hơn, Nguyên Thần Kiếm run nhè nhẹ, hoàn toàn luống cuống.
"A Âm!" Sau kết giới Hồng Dịch nổi giận thét lên một tiếng, hắn chạy đến bên nàng nhưng lại bị giọng nói yếu ớt của thiếu nữ ngăn lại: "Bệ hạ, không nên quên lời ta vừa nói."
Hồng Dịch dừng lại, trong mắt tràn ngập đau đớn.
Nguyên Thần Kiếm trước mặt A Âm bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhìn Nguyên Khải phát ra tiếng gào thét.
Nguyên Khải bị thanh âm của Nguyên Thần Kiếm làm cho bừng tỉnh, gương mặt không có chút huyết sắc hướng kết giới bay đến, lại chỉ có thể đứng bên ngoài kết giới cách A Âm ba bước chân, không thể tiến thêm bước nữa.
A Âm cầm tiên kiếm mờ nhạt, yếu ớt lại run rẩy đứng trước mặt hắn, ngăn hắn lại.
Hắn không dám tiến lên, không phải vì hắn không vượt qua được thanh tiên kiếm nhưng hắn biết đây là ý muốn của A Âm.
"A Âm..." Hắn mở miệng gọi nàng, giọng nói cực thấp, sợ sẽ làm A Âm sợ hãi, sợ làm nàng nhìn thấy bản thân đã nhuộm đầy máu tươi nên hắn vẫn cố gắng đứng vững giữa đất trời.
Hắn nhìn thấy đầu ngón tay dính máu của A Âm từ từ trở nên trong suốt, chỉ trong một cái chớp mắt hắn quên đi tất cả hoảng sợ.
"Đừng sợ, ta sẽ... ta sẽ... cứu nàng.
Hai chữ cuối cùng Nguyên Khải cũng không nói ra miệng, ánh mắt A Âm chôn vùi bao sóng to gió lớn nhưng lúc này chỉ còn im lặng nhìn hắn, lại giống như nhìn xuyên qua hắn, nhìn về nơi càng xa hơn.
Chỉ cần như thế, Nguyên Khải đã biết nàng nhìn về hướng Đại Trạch Sơn.
"Không cần. Tội của ta ta chịu. Thần quân, Đại Trạch Sơn không còn, ta cũng không tồn tại, con đường sau này ta không thể đi cùng Thần quân. Ngài hãy..."
Giọng nói đứt quãng của A Âm vang lên, không ai có thể nghe ra được cảm xúc trong một câu ngắn ngủi ẩn chứa bao nhiêu thâm tình cùng tiếc nuối, bi thương cùng không nỡ, nàng giấu hết tất cả yêu thương, chỉ để lại hai chữ cuối cùng theo gió bay đi.
"Bảo trọng."
Hai chữ kia vừa rơi xuống, chỉ trong một cái chớp mắt.....
Nguyên Khải nhìn người hắn yêu nhất đời này chỉ cách hắn một thước từng chút từng chút hóa thành tro bụi.
Duyên tới duyên đi, duyên hợp duyên tan.
Hắn cho tới lúc này cũng không nghĩ tới hắn dốc hết tất cả để bảo vệ nàng nhưng kiếp này nàng lại ra đi trước mắt hắn.
Trăm năm, ngàn năm, vạn năm, vạn vạn năm.... A Âm nàng không tồn tại... con đường sau này ta phải đi thế nào?
Bình luận truyện