Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 173






Hào ca vừa nhìn ông Dư không chịu được kích thích, có chút vô vị đem hai cánh tay ném cho thủ hạ mấy cái huynh đệ, mấy huynh đệ so với hắn phóng khoáng hơn, lôi kéo chưa được mấy phút liền chia ăn xong xuôi, như hùm như sói nuốt vào bụng, điều này làm cho ông Dư sợ đến giả bộ bất tỉnh thật sự muốn hôn mê, đây là quỷ gì, chém cánh tay ông không nói còn ăn ở ngay trước mặt ông, còn vương pháp không hả ?

Ông Dư hận không thể quay ngược thời gian, không phải là đến uống rượu bát sao, mời mời!

Nhưng là bây giờ cánh tay của ông cũng bị chém ăn, ông lại đi nói mời uống rượu, đó không phải là thiệt bị chém thiệt bị đau đớn sao? Hắn nói không đau như tưởng tượng không máu tanh như vậy, nhưng không có nghĩa là không đau, nghĩ như vậy lại cảm thấy thật thiệt thòi, chữ xin mời lại không nói ra miệng. Ông không sĩ diện sao?

Bây giờ ông chỉ hy vọng các tiểu huynh đệ giúp chút sức, nhanh đem Cố đại sư và Tịnh Hàng tiểu sư phụ mời tới cứu ông, ông cũng không muốn vừa chết hung thủ còn chưa chịu trừng phạt, bây giờ lại bị hồn bay phách tán.

Nghĩ đi nghĩ lại, mắt ông đã ươn ướt, ngâm ra máu đỏ tươi, bồi cùng nếp nhăn loang lổ mặt, xem ra thật đáng thương.

Hào ca vào lúc này đang nghênh ngang nằm ở một tấm ghế đá to lớn, hắn có lông mày rậm mắt to, tráng kiện to lớn, toàn bộ quỷ âm khí uy nghiêm đáng sợ, một đôi mắt xám trắng khá là không thiện cảm nhìn chằm chằm ông Dư.

Dưới đáy mấy huynh đệ ăn xong điểm tâm cánh tay, không có hình tượng tung bay giữa không trung, đương nhiên điểm ấy cũng không no, vẫn tương đối nhớ nhung thịt cá tiệc rượu ông Dư, bọn họ đi bắt ông Dư nhìn thấy bàn lớn như vậy, bọn họ ngụm nhìn nước bọt chảy ròng, hận không thể nhào tới ăn no, nhiều hơn so với cánh tay nhỏ này.


"Hào ca, ta xem lão già này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mới một cánh tay mà thôi, không bằng chúng ta đem tay chân đều chém đem ra làm điểm tâm, nhìn hắn còn dám mạnh miệng không."

"Hừ, ta nghe nói trong nhà ông ta còn có ba con trai, cũng không tin hắn có thể không quản chết sống của con trai, ba người kia dáng cao lớn, khẳng định ăn ngon hơn lão già này."

"Lời này ngươi nói sai rồi, trong nhà ông Dư cũng không chỉ có ba con trai, còn có mấy cháu trai cháu gái, mấy người kia đều còn nhỏ, nghe nói lớn nhất cũng mới học tiểu học, nhỏ nhất vừa mới bước đi, tiểu hài tử đều yếu ớt, nào có ai không bất ngờ ốm đau, tùy tiện cảm mạo đều có thể đòi mạng bọn họ."

"Đúng, tiểu hài tử dương hỏa thấp, đi đêm dễ dàng gặp quỷ nhất, không cẩn thận liền đi đời nhà ma."

Những âm u ác độc này để ông Dư giả bộ bất tỉnh không bình tĩnh, trong lòng không khỏi lo lắng, ông chỉ có mấy người nhà, lại vì ông xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Ông tức giận đến không chịu được, những con quỷ này quá phận, đối với người mấy chục tuổi ra tay còn chưa tính, thậm chí ngay cả trẻ con đều không buông tha, sẽ không sợ bị sét đánh sao?

Ông Dư trừng lớn đôi mắt nhỏ, rốt cục không nhịn được tức nói: "Các ngươi chớ quá mức, quỷ đang làm trời đang nhìn, cẩn thận bị Thiên lôi đánh, xuống dưới 18 tầng địa ngục, đời sau làm bò làm ngựa, làm súc sinh."

Hào ca cười gằn ác độc nói: "Há, ta còn tưởng rằng ngươi có thể giả bộ bao lâu, giả bộ đi, ngươi tiếp tục giả bộ."

Tiểu đệ Nhất Hào nói: "Là ngươi không đem Hào ca của chúng ta để trong mắt, cũng là ngươi không tôn kính Hào ca nhà chúng ta trước, Hào ca muốn đi vào nhà ngươi đó là vinh hạnh, ngươi không cố gắng chiêu đãi còn chưa tính, ngươi ngược lại tốt, vẫn dám từ chối, ai cho ngươi lá gan ấy?"

Tiểu đệ Nhị Hào phụ họa nói: "Đúng, ngươi không nghĩ đi chiêu đãi Hào ca, trái lại ra sức khước từ nói không, ngươi có ý gì?"

Tiểu đệ Tam Hào nói: "Vì lẽ đó nếu nói thật, là chính ngươi hại con cháu ngươi, không thể trách chúng ta!"

Bọn tiểu đệ một phen cãi chày cãi cối chỉ trích, nói tới mức ông Dư càng tức, lễ tang ông muốn mời ai tới là người ấy có thể tới, không muốn mời ai thì không mời, đây không phải là ông định đoạt sao? Ông không muốn mời đồ bỏ Hào ca này thì không mời, lại còn ép buộc ông mời, không mời liền lấy người nhà uy hiếp ông, ép mua ép bán còn muốn ông cảm tạ ân đức, thật là cái gì cũng bọn họ chiếm hết, còn có vương pháp không?

Ông Dư nói: "Ta đây không phải là không quen biết các ngươi sao, ta cũng mới chết không bao lâu, mới vừa tiếp thu sự thật trên thế giới có quỷ, nào có thể nghĩ nhiều như vậy? Các ngươi nếu như cùng ta nói chuyện êm đẹp, ta có thể không mời các ngươi sao? Mọi người đều là quỷ, làm bạn bè cũng rất tốt, hà tất đánh đánh giết giết đây?"

Hào ca mắt xám trắng liếc ông Dư một chút: "A, ngươi vừa nãy còn thà chết chứ không chịu khuất phục, nhanh như vậy liền thay đổi sắc mặt?"

Ông Dư nghĩ mặc kệ thế nào cũng không thể để cho những con quỷ này đánh chủ ý người nhà, cổ đại có nằm gai nếm mật, hiện có ông Dư bán "Thân" cầu vinh, ông chỉ có thể chịu nhục, đem mấy con ác quỷ ổn định, đạo lú co được dãn được này ông vẫn hiểu.

"Hào ca, ngươi đừng hiểu lầm, mọi người đều là quỷ, có chuyện thương lượng, chỉ cần một câu nói của ngươi, cửa nhà ta bất cứ lúc nào cũng mở rộng vì ngươi."


Hào ca cười lạnh một tiếng, tiểu đệ số một, hai ba, bốn năm, sáu cũng cười đắc ý, sớm nói như vậy không là tốt rồi sao? Cần phải chịu chút tội mới thành thật, để cho bọn họ uỗng phí nhiều công phu.

Ông Dư trên mặt cười ha ha, trong lòng ha ha cười, nắm quả đấm nhỏ một bên tay, chờ xem!

. . .

Ông Dư rốt cục đàng hoàng, Hào ca để ông Dư trước tiên báo mộng người nhà, để cho bọn họ chuẩn bị một chút chiêu đãi bọn hắn, ăn uống cũng không thể ít, còn muốn chuẩn bị mấy xe tiền giấy âm phủ, còn muốn đốt chút quần áo đồ trang sức, bọn họ không muốn mặc mỗi một bộ quần áo đến khi hồn phi phách tán, tuy rằng sẽ không bẩn, lại sẽ chán, mỗi ngày đều nhìn mình một thân, nhìn con mắt đều lên kén rồi.

Trừ đó ra, mặt khác còn muốn mấy chiếc xe, tốt nhất là loại kiệu lớn 8 người khiêng, Hào ca nói thế nào cũng là quỷ có mặt mũi, không chỉ chính hắn phải mặt mũi, vợ của hắn cũng có mặt mũi, đỡ đi ra ngoài bị quỷ cười.

Quần áo phô trương một chút cũng không có thể thiếu.

Liên tiếp nói ra yêu cầu, ông Dư nghe được trợn mắt ngoác mồm, đây là ma quỷ gì, muốn tiền giấy có thể hiểu được, cần quần áo đại kiệu là có ý gì? Thành quỷ cũng chưa quên hưởng thụ, chẳng trách thích vào nhà cướp của ép quỷ.

Ông Dư thật sự chưa từng thấy quỷ không biết xấu hổ như vậy, trong lòng lại thì thầm mắng vài câu, dĩ nhiên là đáp lại đồng ý, còn nói ông có mấy bộ quần áo mới, Hào ca ngươi nếu như không chê, trước tiên mặc thử xem?

Hào ca đặc biệt ghét bỏ : "Ngươi một lão già, quần áo ta không lọt mắt, đốt cho ta mấy bộ âu phục mấy bộ đồ thể thao là được rồi." Âu phục sẽ mặc ra ngoài lúc đàm phán quỷ nơi khác, đồ thể thao mặc khi đi đánh nhà cướp quỷ, như vậy rất thích hợp.

Tiểu đệ số hai, ba bốn, năm nói: "Hào ca ghét bỏ nhưng chúng ta không chê, y phục của ngươi ở nơi nào? Đem ra chúng ta thử xem!"

Ông Dư cười ha ha: "Ở nhà, đồ vật của ta đều ở nh, ta đây cũng còn chưa chôn cất, phòng cũng chưa đốt, vì lẽ đó đồ vật còn ở nhà."

Tiểu đệ số hai, ba bốn, năm nhìn về phía Hào ca, hỏi Hào ca bọn họ hiện tại cũng đàm luận được rồi, lúc nào đi đến nhà ông Dư?

Hào ca nói: "Các ngươi tầm mắt cũng quá cạn, để ông Dư báo mộng người nhà, đem thứ chúng ta muốn chuẩn bị đầy đủ hết, còn sợ không có quần áo mới sao? Bây giờ đi về, mấy con trai ông Dư mắt thấy trong nhà linh đường bị đánh lật, nhất định đi mời Tịnh Hàng tiểu hòa thượng đến giúp đỡ, chúng ta đi không chừng cùng bọn họ chạm mặt."

Tịnh Hàng tiểu hòa thượng và những hòa thượng khác không giống nhau, hắn rất lợi hại, nó đã từng tận mắt thấy hắn một miệng liền đem ác quỷ cướp đỉnh núi cùng hắn đọc thành một tia sáng trắng, lại thêm trên cổ hắn treo chuỗi Phật châu, phảng phất hàm chứa vô biên Phật lực, nhẹ nhàng vung lên, liền có thể cho ngươi hồn bay phách tán!

Hắn và ác quỷ này đánh qua mấy lần, đánh không biết đánh bao nhiêu, mỗi lần đều là hai bên tổn hại không nói, cũng không ai chiếm được, luôn luôn ở đỉnh núi giằng co không xong, lại không nghĩ rằng ác quỷ đối với hắn mà nói rất lợi hại, trong tay Tịnh Hàng chưa kịp làm gì liền bị diệt, dọa hắn hồn bay phách tán, hắn cũng không nghĩ tới Tịnh Hàng tiểu hòa thượng lợi hại như vậy, đơn giản mấy tay liền đem quỷ thu phục, hắn còn chưa từng thấy hòa thượng lợi hại như vậy, liền ngay cả đạo sĩ lợi hại như vậy cũng ít gặp phải.


Từ đó về sau, hắn nhìn thấy chùa Bạch Ngọc đều đi đường vòng, cũng bàn giao thủ hạ đừng đi quanh chùa Bạch Ngọc lắc lư, càng chớ đi chọc Tịnh Hàng, bằng không ngươi làm sao hồn bay phách tán cũng không biết.

Tuy rằng từ đó về sau không còn quỷ cùng hắn cướp đỉnh núi, hắn thành đại vương nơi này danh xứng với thực, không còn quỷ dám cùng hắn cướp đồ. Hắn cũng thông minh ít đi trong trấn lắc lư, làm chuyện xấu cũng lén lút, vì lẽ đó vào lúc này vẫn sống rất khỏe mạnh.

Tiểu đệ số hai, ba bốn, năm vừa nghĩ thấy đúng, vậy thì chờ buổi tối lại đi, chờ buổi tối mọi người đi hết lại đến cũng không muộn, huống hồ buổi tối cũng dễ báo mộng.

Ông Dư tự nhiên nói được được được, các ngươi quyết định ta làm theo là được, chỉ sợ nếu ông có đưa ra ý kiến cũng không con quỷ nào để ý.

"Nếu đều nói xong rồi, vậy chúng ta ăn chút điểm tâm đi."

"Hừm, vừa vặn ta còn có chút đói bụng, nơi này gần hết năm, cũng không có người lên núi tế bái lão tổ tông, ta đã hai ngày không được ăn thịt đầu heo, có chút tham ăn."

"Ta cũng vậy, mấy ngày nay đói bụng cực kì, muốn ăn điểm tâm."

"Thật đói. . ."

Nguyên bản an tâm, ông Dư trơ mắt nhìn những tên ác quỷ các một mặt thèm nhỏ dãi nhìn mình chằm chằm, đặc biệt là con mắt của bọn họ vẫn còn ở cánh tay liếc liếc, đây là ý gì? Ông là điểm tâm hay sao?

"Các ngươi. . . Nhìn ta làm gì?"

"Chúng ta nhìn ngươi đương nhiên là ngươi ngon miệng, ha ha, nếu như chúng ta trước tiên đem ngươi chia ăn, lại đi nhà ngươi uống bát rượu, ngươi sẽ không để tâm chứ?"

". . . Cái gì? !"




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện