Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 71






Ngay lúc bọn họ còn đang nghi ngờ không thôi, đột nhiên có tiếng cười ha ha ha từ trong không trung truyền tới, mọi người đồng thời cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy một bé gái mặc một chiếc váy dài màu trắng, mà trong tay còn ôm một con búp bê, con ngươi của con búp bê kia chuyển động, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn họ, bé gái nói: “Tôi rất nhàm chán, các ngươi chơi với tôi một trò chơi đi, tôi muốn chơi trò chơi.”

Người thanh niên lúc nãy bị mắng là cặn bã sắc mặt tái nhợt hét lớn: “Chơi cái gì mà chơi, ai muốn chơi cùng với ngươi! Rốt cuộc ngươi là người nào, bắt tôi tới đây để làm gì, không cần giả thần giả quỷ, tôi biết ngươi là người, các ngươi có phải đang quay chương trình cổ xưa? Tôi nói cho ngươi biết, mau mau thả tôi ra, nếu không ta sẽ tố cáo ngươi!”

Mắt của bé gái hơi chuyển động, nhìn chằm chằm thanh niên kia nói: “Nếu ngươi đã không chơi trò chơi, vậy thì ta sẽ cho ngươi đi tưới hoa.”

Tưới hoa? Thanh niên vui vẻ, công việc tưới hoa này dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng hắn còn chưa kịp cao hứng, thì nhìn thấy bé gái ném búp bê trong tay ra ngoài, nhào lên trên người thanh niên, rõ ràng cơ thể nó được làm bằng nhựa, nhưng nó lại linh hoạt nhẹ nhàng, sức lực còn rất lớn, kéo quần áo của thanh niên ném lên, ném hắn về phía sau cọc cây dày đặc kia, cọc cây kia có đầu rất nhọn, thanh niên hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, trơ mắt nhìn chính mình bị đâm thủng, máu tươi của hắn từ từ chảy ra, theo cọc gỗ chảy xuống, hắn nhìn thấy trên mặt đất, đầy xương cốt người rơi xuống.

Hắn trước khi chết cuối cùng cũng hiểu ra, cái gọi là tưới hoa, là dùng máu tươi của mình để tưới.

“A ——!!!”

Bạn gái của người thanh niên hoàn toàn sụp đổ, hét lên một tiếng rồi ngất xỉu.


Có một màn này, đám người Lục Giang Phi và Nguyên Lộ vốn dĩ còn muốn nói chút gì đó tạo ra cơ hội để chạy trốn thì bây giờ cái gì cũng không dám nói, bọn họ xa xa nhìn thấy một đống cọc gỗ phía sau, mà phía dưới cọc gỗ tất cả đều là hài cốt, rải đầy đất, ngay cả mặt đất đều biến thành một màu đen khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn.

Bé gái tràn đầy hứng khởi nói: “Chúng ta chơi trò trốn tìm nha đi, tôi thích chơi trò trốn tìm, các người ai bị tôi bắt được, thì người đó sẽ giúp tôi tưới hoa.”

Lục Giang Phi nuốt nuốt nước miếng, nhìn đám người Nguyên Lộ và Điền Lãng, Kha Mẫn Mẫn che miệng không dám khóc thành tiếng, ánh mắt trừng lớn trong đó tràn đầy sự hoảng sợ, Dư Yến Đan cắn môi nói: “Chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta nên làm gì bây giờ? Có phải chúng ta sẽ chết ở đây?”

Nguyên Lộ nói: “Chúng ta…… Thật sự gặp phải quỷ rồi sao?”

Điền Lãng che mặt khóc thút thít nói: “…… Tôi vẫn chưa muốn chết, tôi thật sự chưa muốn chết!”

Lục Giang Phi cau mày: “Đừng hoảng hốt, kiên trì ở lại.”

Kiên trì ở lại, kiên trì tìm cách tự cứu mình, hoặc chờ người tới cứu.

Mà sự kiên trì này, không biết phải trải qua bao lâu, bé gái buồn vui thất thường, nếu cô bé muốn chơi trò chơi, vậy thì tất cả mọi người phải chơi cùng với cô bé, mà mỗi một trò chơi, đều sẽ có một người đi vì cô bé tưới hoa.

Trong vườn hoa của cô bé tất cả đều là hài cốt người, chỉ cần đến gần đã có thể gửi được một mùi vị khiến người khác cảm thấy buồn nôn.

Game thứ nhất là Đóa Miêu Miêu, Lục Giang Phi trốn ở bụi cỏ sau một khối đá lớn, căng thẳng đến nín thở, anh không biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, cũng không biết ai sẽ bị tìm ra, nếu như là bằng hữu của anh bị tìm ra, anh sẽ giúp sao? Hay là trơ mắt nhìn bọn họ chết...

Anh đau đầu nghĩ, mãi đến tận khi nghe được một người đàn ông lớn tiếng kêu cứu, trong miệng gào thét không phải tôi, không phải tôi, anh ta không muốn đi tưới hoa. Âm thanh này rất xa lạ, hẳn là một trong hai đôi tình nhân đồng thời bị bắt cùng họ, một người trong đó đã bị vứt đi làm phân hóa học, chỉ còn dư lại người đàn ông cuối cùng

Thì ra người bị tìm ra là anh ta.

Anh lau mồ hôi, lặng lẽ tới gần nhìn lén, người đàn ông kia giờ khắc này đang quỳ trên mặt đất xin tha, bạn gái của anh ta thì lại ở một bên tuyệt vọng gào khóc, cùng anh ta đồng thời hướng về bé gái xin tha.

Bé gái ngây thơ tung bay ở giữa không trung hì hì cười, phảng phất đang xem trò vui, mãi đến tận khi người đàn ông dập đầu chảy máu, bé gái ôm Dương oa oa, phảng phất từ bi nói: "Nếu như anh không muốn đi tưới hoa, vậy thì tìm người giúp anh đi, anh hỏi một chút ai muốn giúp anh? Tôi tin tưởng ngươi nhất định là có bạn tốt đồng ý giúp đỡ, anh cẩn thận van cầu bọn họ đi, hi vọng tôi lúc trở lại, anh đã tìm được."

Bé gái ôm Dương oa oa biến mất.


Một khắc đó, Lục Giang Phi cảm thấy chân chính tàn khốc và tàn nhẫn, như vậy còn đáng sợ hơn Dương oa oa trực tiếp giết người mấy trăm lần!

Anh nhìn thấy người đàn ông quỳ trên mặt đất tỏ rõ vẻ tuyệt vọng trong đôi mắt bạo phát ra hi vọng, anh ta đưa ánh mắt chuyển hướng bạn gái mình, bạn gái mờ mịt cứng tại chỗ, cô ta kinh hoảng hướng về lùi lại mấy bước, "Từ, Từ Hồng, tại sao anh nhìn em như vậy?"

Từ Hồng hoàn toàn mất lí trí, tuyệt vọng và sợ hãi đã ăn mòn anh ta, anh phải sống, anh không muốn chết, "Bảo bối, em yêu anh phải không, em giúp anh một chút, giúp anh một chút đi!"

Cô gái ôm đầu hét rầm lêm, phảng phất tấm chắn cuối cùng trong lòng vỡ nát, cô xoay người liều mạng chạy, liều mạng chạy, Từ Hồng đuổi sát cô, trong miệng thân mật hô bảo bối, ánh mắt càng ngày càng điên cuồng.

Sức lực con gái đến cùng không sánh được Từ Hồng, Từ Hồng vẫn bắt được cô, khí lực anh ta rất lớn, không để ý cô gái giãy dụa, kéo cô về hướng vườn hoa.

Không biết lúc nào Nguyên Lộ cũng đi ra, cả người anh đều đang run, ánh mắt sợ hãi, trong miệng nỉ non: "Vì sao lại như vậy, vì sao lại như vậy..."

Tống Vĩ và Điền Lãng cũng đi ra, Kha Mẫn Mẫn và Dư Yên Đan ở sau hai người họ, cả người bẩn thỉu, trên mặt đã trôi hóa trang, nhưng cái gì đều không lo được, che đôi môi nhỏ giọng khóc nức nở, "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Chúng ta là không phải đều phải chết ở chỗ này rồi hả ?"

Lục Giang Phi nói: "Các ngươi cũng nghe được rồi hả ?"

Nguyên Lộ, Điền Lãng, Tống Vĩ, Kha Mẫn Mẫn, Dư Yên Đan mấy người nhìn anh, trầm mặc gật đầu, thanh âm của tiểu cô nương cơ hồ truyền khắp cánh rừng cây này, cũng bởi vì nghe được âm thanh, bọn họ mới lần lượt đi ra.

Vốn nghĩ trò chơi thứ nhất kết thúc, đây cũng chỉ là trò chơi thử vận may mà thôi, số may có thể sống lâu một chút, nơi nào nghĩ đến bé gái lại đang dẫn dắt bọn họ tự giết lẫn nhau!

Vào lúc này, tất cả mọi người hối hận đặt chân lên đảo Oa Oa, nơi này là bắt đầu của ác mộng.

...

Lục Giang Phi là người thứ nhất đi ra, anh đem người đàn ông gọi là Từ Hồng đạp xuống đất, cô gái lăn lộn trên đống xương cốt bò ra như điên, cô trốn qua một bên, lẩn đi rất xa, dùng ánh mắt vừa không quen biết vừa sợ nhìn Từ Hồng, vừa liều mạng lau bùn đất trên tay, cô còn có thể ngửi trong đất bùn tanh hôi, cũng có thể cảm giác tay đè ở xương trên sởn cả tóc gáy, đương nhiên làm cho cô tuyệt vọng hơn, là bạn trai mình yêu tha thiết muốn cô chết.

Từ Hồng vừa nhìn mưu kế thất bại, con mắt đỏ rực trừng Lục Giang Phi, đáy mắt nồng đậm ác ý, hận không thể đem hắn chém thành muôn mảnh.

Lục Giang Phi nói: "Anh biết bây giờ anh đang làm gì sao, ở đây anh giết người, coi như chạy được cũng không trốn được tội chết. Anh đừng quên, pháp luật còn có thể truy cứu anh."


Từ Hồng sững sờ, cả kinh nói: "Tôi bị bức ép, đúng, tôi đều là bị bức ép, tôi đây là tự vệ, tội tôi không đáng chết!"

Lục Giang Phi kỳ thực có thể lý giải Từ Hồng, khi con người đang sợ hãi, không biết sẽ làm ra cái gì, nói đến anh, nếu như anh bị tìm ra, khả năng anh cũng không cách nào thản nhiên đối mặt với sinh tử, nhưng anh cũng không cách nào tận mắt nhìn một lần mưu sát tiến hành trước mắt mình mà không nói câu nào, vậy anh cũng là đồng lõa trong việc này, "Anh đang mưu sát, ngươi tự vệ là đúng nhưng không nên là bạn gái của anh, mà là... Anh nên rõ ràng."

Từ Hồng ha ha nở nụ cười: "Rõ ràng, tôi đương nhiên rõ ràng, anh đã vĩ đại như vậy, vậy sao anh không chết thay chúng tôi?"

Lục Giang Phi cúi đầu, nhìn một bên trầm mặc đứng Nguyên Lộ và đám Tống Vĩ, anh trở đi trở lại, tìm tảng đá ngồi xuống. Anh bụm mặt, vừa thống khổ lại tuyệt vọng.

Nguyên Lộ vỗ vỗ bờ vai của anh nói: "Cũng đúng thế thật... Chuyện này không có cách nào giải quyết."

Lục Giang Phi cười khổ nói: "Tôi nên nghe Mã Áo, không nên tới, cũng nên khuyên các cậu đừng đến."

Điền Lãng đặt mông ngồi dưới đất: "Chớ nói nữa, nếu như không phải là tự mình gặp được chuyện như vậy, bất luận các cậu có ai nói với tôi cõi đời này có... Quỷ, tôi đều sẽ không tin."

Tống Vĩ nói: "Đúng, nếu như không phải tận mắt thấy, ai sẽ tin cõi đời này có quỷ? Chỉ có thể nói chúng ta xui xẻo."

Nguyên Lộ rũ đầu: "Tôi nhớ tới sáng sớm lúc ra cửa, mẹ tôi vẫn còn khuyên tôi không nên tới, tôi còn chê bà nói nhiều quản rộng, tôi rất hối hận không nghe mẹ..."

Kỳ thực gan của bọn họ đều rất lớn, trải qua không ít nơi ma quái, kể cả Kha Mẫn Mẫn và Dư Yên Đan, hai cô bé này lá gan cũng không nhỏ, làm streamer kinh dị, phải nói không có ai nhát gan, nhưng vẻn vẹn một đêm, liền dọa bọn họ sợ vỡ mật, hận không thể quay ngược thời gian, bọn họ nhất định không sẽ chọn trở lại toà đảo này!

Đáng tiếc hối hận cũng đã chậm.

Bé gái còn chưa trở lại, Từ Hồng ngủ dưới thân cây như một con thú, anh muốn tìm Lục Giang Phi báo thù, nhưng bên Lục Giang Phi có năm người, hơn nữa vừa nhìn biết là quen nhau, anh ta đi cũng không chiếm được lợi ích, mà một cô gái khác từ khi bắt đầu trò chơi liền không thấy bóng dáng, trong thời gian ngắn cũng không biết trốn ở nơi nào, cái này cũng là lý do tại sao anh ta tìm bạn gái mình giúp.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện