Thần Bí Thương Nhân
Chương 12: Cửu U Luyện Hồn
Nửa giờ sau.
Mưa đã tạnh rồi, chỉ để lại một vài hạt nước còn vươn trên các mái nhà, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.
Vạn Năng Thương Hội vẫn sừng sững trên mặt đất, chẳng hề suy chuyển dù chỉ một phân một tấc.
Nhất và lũ thuộc hạ thì không ổn rồi.
Hơn nửa giờ đồng hồ công kích không ngừng nghỉ, hơn nữa còn là công kích với mười thành pháp lực, dùng luôn cả các chiêu số át chủ bài, dù cho Kim Đan và Nguyên Anh của tu sĩ có thể cung cấp chân nguyên cuồn cuộn liên tục thì bọn chúng cũng không chịu nổi. Thậm chí, bọn chúng cũng đã tiêu tốn khá nhiều linh thạch để hồi phục pháp lực mới có thể chèo chống được nửa giờ.
Các trận pháp được bày ra để phòng ngừa bại lộ cũng bị chính bọn chúng đánh tới không chịu nổi mà tan vỡ rồi. Qua đó mới thấy được bảy tên này đã sử dụng thủ đoạn ác liệt đến như thế nào, đồng thời cũng làm nổi bật lên khả năng phòng ngự siêu cường của… một cái tiệm nhỏ.
Lúc này, Nhất ra lệnh cho sáu tên thuộc hạ dừng tay, chính hắn cũng từ bỏ rồi. Tiếp tục dùng linh thạch hồi phục pháp lực, Nhất đứng trên nóc cửa tiệm nhỏ, nhắm mắt dưỡng thần một lúc. Bọn thuộc hạ cũng tự giác lấy linh thạch ra mà bù đắp lại chân nguyên tiêu hao.
Một lúc sau.
Nhất mở mắt ra, nhìn kỹ cửa tiệm nhỏ này một hồi, u ám bao trùm trong đôi mắt. Dưới lớp áo choàng đen, nét mặt của hắn càng lúc càng rét lạnh, khóe môi hơi vểnh lên, lộ ra một nụ cười ma quái.
Đây là dấu hiệu của cơn giận đã lên đến tột đỉnh của hắn. Lúc này, hắn đã quyết định lấy ra thủ đoạn dưới đáy hòm của mình rồi. Hắn muốn để cho cửa tiệm này phải tan thành mây khói, người bên trong phải chết không toàn thây, kể cả Băng Linh Căn. Dù sao, thượng cấp chỉ cần một cái xác có Linh Căn là được, không quan tâm còn sống hay đã chết.
Lấy ra một trăm linh tám cây tiểu hắc kỳ từ trong nhẫn trữ vật, hắn bắt đầu phân phát cho bọn thủ hạ, đồng thời dặn dò bọn chúng cách sử dụng.
“Ngươi, đến chỗ cách Vạn Bảo Lâu một dặm, bày xuống mười hai mặt cờ theo hình lục vong tinh. Sau đó lại đến Tụ Linh Lâu, cũng làm như thế.” – Hắn giao cho Lục hai mươi bốn cây cờ.
Sau đó đem bảy mươi hai cây tiểu hắc kỳ giao cho năm người khác, cũng dặn dò bố trí ở sáu phương còn lại, bản thân thì lấy mười hai mặt cờ cuối cùng bày thành hình lục vong tinh (sao sáu cánh) quanh cửa tiệm nhỏ.
Bọn thuộc hạ cũng cấp tốc chấp hành nhiệm vụ, phóng đi như lửa điện.
Một lúc sau, chín mươi sáu cây tiểu hắc kỳ được bố trí ở tám phương, tạo thành vòng tròn với tâm chính là mười hai cây cờ quanh Vạn Năng Thương Hội. Bọn chúng không gió mà bay, rung lên, cộng minh với nhau.
Từng luồng hắc vụ bay ra từ các mặt cờ, kết nối chúng lại với nhau tạo thành chín ngôi sao sáu cánh, kèm theo đó là những đường dẫn pháp lực huyền bí được giăng chằng chịt với nhau, tạo thành một đại trận bao trùm khuôn viên gần trăm dặm.
Cửu U Luyện Hồn Trận.
Đây là một trong các trận pháp độc môn của Hợp Linh Điện, có bí pháp riêng biệt để khởi trận, không đòi hỏi người sử dụng phải có tạo nghệ trận pháp cao thâm thế nào, chỉ cần tu vi đạt đến Nguyên Anh Kỳ là được. Có điều sau khi sử dụng xong thì trận kỳ cũng sẽ biến mất, nên là loại trận pháp chỉ có thể dùng một lần.
Trận này mượn cửu u chi khí dưới lòng đất để hoạt động, thích hợp bày vào ban đêm, nhất là lúc giờ Tí canh ba, quỷ hồn bắt đầu du hành, âm sát khí trầm trọng nhất.
Cửu U Luyện Hồn Trận như một cái miệng lớn cắn nuốt lấy linh hồn của sinh linh bên trong trận.Nó tựa như tầng tầng lớp lớp các vòng tròn từ lớn đến nhỏ, từ ngoài vào trong, chậm rãi co lại, diệt sát sinh linh bên trong, luyện hóa hồn phách.
Trên bản chất, tà trận này chính là một loại thủ đoạn luyện đan. Khi nó đi đến vòng cuối cùng, cũng chính là tâm của đại trận, tất cả các linh hồn đã bị nó luyện hóa sẽ tụ hợp lại với nhau thành một hạt đan dược gọi là Hợp Hồn Đan. Tu sĩ ăn vào đan này, thần hồn sẽ được cô động, cường hóa trên mức độ lớn, cho nên giá trị của nó cũng quý giá vô cùng. Đừng nói tu sĩ Nguyên Anh, cho dù là đại năng Hóa Thần Kỳ cũng sẽ không tiếc vì nó mà đổ máu.
Hợp Linh Điện có một điều lệnh, rằng sau khi dùng xong trận này, tất cả môn hạ phải cao chạy xa bay ngay lập tức. Không phải là họ e sợ có nhân sĩ chính nghĩa ra tay đòi lại công đạo cho những người ở trong trận, mà là sợ có tu sĩ để mắt đến Hợp Hồn Đan.
Nhất vì lập được công lao hãn mã cho tổ chức nên mới được ban cho trận pháp sử dụng, nhằm chế tạo ra đan dược để chính hắn phục dụng mà tăng tiến tu vi.
Hắn định tìm một dịp khác để sử dụng trận này sao cho an toàn nhất, lợi ích cao nhất, nhưng vì tình thế bất đắc dĩ nên hắn đành phải lôi nó ra sử dụng luôn bây giờ. Qua đó mới thấy được quyết tâm tiêu diệt cửa tiệm nhỏ này và bắt về Băng Linh Căn của hắn cao đến nhường nào.
Hắn mở rộng thần thức, cảm nhận khí tức của đông đảo sinh linh bên trong trận. – “Đừng có oán trách ta, hãy tự trách sự nhỏ yếu của bản thân các ngươi đi!” – Hắn khẽ lầm bầm, sau đó bắt đầu bấm pháp quyết khởi động trận pháp.
“Cửu âm vi cực, u quỷ xuất hình, luyện tận thương sinh, hồn phi phách tán. Cửu U Luyện Hồn, khởi!!!”
Linh khí trời đất bỗng nhiên hỗn loạn, âm phong thổi qua sắc bén như đao, u quỷ rít rào, một chiếc lồng bóng tối khổng lồ bao phủ phương viên mấy chục dặm trong Liên Nguyệt Phường Thị, bắt đầu mở ra thịnh yến giết chóc của nó.
Các kiến trúc bị đánh phá, nghiền nát, vô số tu sĩ từ Luyện Khí cho đến Trúc Cơ, thậm chí Kim Đan thức tỉnh. Có kẻ chưa kịp phản ứng đã thân tử đạo tiêu, có kẻ cố gắng chống lại nhưng không thể đỡ nổi đại thế, gượng được vài hơi thở rồi cũng buông tay bỏ mình. Tất cả tạo nên một thảm kịch trần gian.
“Aaaa!!!”
“Không, đây là cái gì?!”
“Ác ma! Ác ma!”
“Sư phụ, cứu ta!”
“Thiên đạo bất công! Aaa!”
…
Đêm tối tĩnh lặng, không một âm thanh vang lên.
Chưa đến thời gian một chung trà, phương viên gần trăm dặm nay chỉ còn một đống đổ nát, tử khí ngút trời.
Vân tiêu vụ tán, mưa gió qua đi, hiển lộ thân hình của Nhất và sáu gã thuộc hạ.
Nhất bắt lấy một viên đan dược đang lơ lửng ở trên trời vào tay. Đan dược có màu đen nhén, tỏa ra thứ ánh sáng huyền diệu, mặt ngoài có hơi trong suốt, không hề có tì vết, bên trong tựa như giam giữ lấy vô số quỷ hồn đang gào thét dữ dội trong tuyệt vọng.
Nhất liếc qua Hợp Hồn Đan một chút, sau đó lấy ra một cái bình ngọc rồi cho nó vào trong, cất vào nhẫn trữ vật. Hắn không có nhiều thời gian ở đây, cần phải mau chóng hành động.
Hắn dẫn đầu sáu gã thủ hạ đi về phía trung tâm của đống đổ nát, chuẩn bị thu hoạch Băng Linh Căn rồi cao chạy xa bay khỏi Liên Nguyệt Phường Thị, không, là cút luôn ra khỏi Vân Thanh Quốc.
Nhưng rồi, hắn phải đứng hình tại chỗ, trợn to đôi mắt kinh hãi, trong lòng dâng lên nỗi khiếp sợ không gì dập tắt được.
Cửa tiệm nhỏ vững còn nguyên ở đó, giữa đống đổ nát. Trái ngược với hoàn cảnh điêu tàn xung quanh, nó trông càng có vẻ huy hoàng hơn trước, bốn chữ Vạn Năng Thương Hội càng phát ra ánh kim quang chói lọi, như thể trận tai ương vừa rồi chỉ có thể đánh bóng cho nó.
Đạo tâm của Nhất lung lay dữ dội, hắn thậm chí đang hoài nghi là bản thân rốt cuộc tu luyện vì cái gì, đến một cửa tiệm nhỏ vô danh cũng không thể đánh phá.
Cố kìm lại sóng lớn thao thiên trong lòng, Nhất ép mình phải thật bình tĩnh ngay bây giờ. Chuyện cấp bách trước mắt là di dời Đồng Bài Phân Đà số 209 khỏi Vân Thanh Quốc, thậm chí đến gián điệp khó khăn lắm mới cài vào được Cung Phụng Điện cũng phải đi ngay.
Băng Linh Căn cũng chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua, với sự bảo vệ của thế lực thần bí mang tên Vạn Năng Thương Hội này, theo hắn thì chỉ có thể mời đại năng Hóa Thần Kỳ đến mới đối phó được.
“Thủ lĩnh?” – Lục cũng vừa thoát ra khỏi trạng thái thất thố, hắn run giọng gọi Nhất.
“Đi thôi, truyền tin cho những người khác cũng tranh thủ trốn đi. Nước nơi đây quá sâu, không phải là chúng ta có thể can thiệp.” – Nhất mất hết khí thế hung ác, dùng ánh mắt phức tạp nhìn thật kỹ cửa tiệm nhỏ trước mặt.
‘Vạn Năng Thương Hội, chờ đó.’ – Hắn hít sâu một hơi, tụ nhủ với bản thân một câu.
Sau đó liền dẫn theo thủ hạ biến mất, trốn khỏi Liên Nguyệt Phường Thị, trốn khỏi Thiên Vân Sơn, trốn khỏi Vân Thanh Quốc, trốn khỏi… bóng ma áp lực của Vạn Năng Thương Hội.
Bọn hắn vừa đi chưa được bao lâu, đã có người đến nơi này.
“Trời ơi!”
“Đây là…”
“Là cửu u chi khí, có kẻ bày xuống Cửu U Luyện Hồn Trận!”
“Hợp Hồn Đan luyện thành rồi!”
“Không thể tin được!”
“Mau nhìn, đằng kia có kiến trúc còn nguyên vẹn!”
“Vạn Năng Thương Hội, là thế lực nhà ai, dám lấy tên bá đạo như vậy?”
“Có lẽ nào Hợp Hồn Đan…”
Được rồi, xem tới đây thì thằng khờ cũng biết là kẻ nào phải gánh cái nỗi oan ức này lên trên đầu rồi. Sắp tới chắc sẽ rất náo nhiệt đây, cơ mà nguy cơ của Triệu Ngữ Yên cũng vô tình được hóa giải rồi.
Một đêm cứ thế lặng lẽ… à không, ồn ào trôi qua.
…
Mặt trời vừa lên, minh nguyệt chưa tàn, vài con chim dậy sớm tìm sâu, ríu rít trên mấy ngọn cây.
Hôm qua vừa xảy ra một chuyện động trời, không chỉ Liên Nguyệt Phường Thị mà đến cả mấy phường thị xung quanh đều biết.
Khu vực mấy chục dặm phía nam Liên Nguyệt Phường Thị, chiếm gần một phần tư diện tích nơi đây vừa xảy ra một vụ thảm sát kinh thiên động địa.
Theo nguồn tin hơi đáng tin cậy của một vị cao thủ Kim Đan, tối qua đã có một tên đại ma đầu bày ra Cửu U Luyện Hồn Trận mà ai nghe cũng vừa sợ mất mật vừa thèm thuồng không thôi.
Vô số kiến trúc sụp đổ, mấy vạn sinh linh hồn phi phách tán, chỉ để lại thây khô đầy đất. Hiện đang có hàng trăm đến gần ngàn tên tán tu Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ Kỳ đang… hôi của, lụm mót. Thậm chí còn có vài vị cao thủ Kim Đan len lén tham gia vào đội ngũ hôi của này.
Lại có một nguồn tin hơi đáng tin cậy đến từ một vị cao thủ Kim Đan khác, thì tên đại ma đầu đã tạo nên trận thảm sát này vẫn còn đang ở hiện trường vụ án, rất có thể Hợp Hồn Đan mà đến đại năng Hóa Thần Kỳ cũng thèm thuồng hiện đang trên tay của hắn.
Hắt xì!
Phạm Hiên đã tu luyện được bốn tháng trong Thiền Phòng, say mê cực kì.
Hắn không hề biết là có một cái nỗi oan thiên cổ hiện đang chờ mình ở bên ngoài, đợi hắn gồng lưng mà gánh lấy. Có điều, đây cũng là một cơ hội trời ban.
Mưa đã tạnh rồi, chỉ để lại một vài hạt nước còn vươn trên các mái nhà, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.
Vạn Năng Thương Hội vẫn sừng sững trên mặt đất, chẳng hề suy chuyển dù chỉ một phân một tấc.
Nhất và lũ thuộc hạ thì không ổn rồi.
Hơn nửa giờ đồng hồ công kích không ngừng nghỉ, hơn nữa còn là công kích với mười thành pháp lực, dùng luôn cả các chiêu số át chủ bài, dù cho Kim Đan và Nguyên Anh của tu sĩ có thể cung cấp chân nguyên cuồn cuộn liên tục thì bọn chúng cũng không chịu nổi. Thậm chí, bọn chúng cũng đã tiêu tốn khá nhiều linh thạch để hồi phục pháp lực mới có thể chèo chống được nửa giờ.
Các trận pháp được bày ra để phòng ngừa bại lộ cũng bị chính bọn chúng đánh tới không chịu nổi mà tan vỡ rồi. Qua đó mới thấy được bảy tên này đã sử dụng thủ đoạn ác liệt đến như thế nào, đồng thời cũng làm nổi bật lên khả năng phòng ngự siêu cường của… một cái tiệm nhỏ.
Lúc này, Nhất ra lệnh cho sáu tên thuộc hạ dừng tay, chính hắn cũng từ bỏ rồi. Tiếp tục dùng linh thạch hồi phục pháp lực, Nhất đứng trên nóc cửa tiệm nhỏ, nhắm mắt dưỡng thần một lúc. Bọn thuộc hạ cũng tự giác lấy linh thạch ra mà bù đắp lại chân nguyên tiêu hao.
Một lúc sau.
Nhất mở mắt ra, nhìn kỹ cửa tiệm nhỏ này một hồi, u ám bao trùm trong đôi mắt. Dưới lớp áo choàng đen, nét mặt của hắn càng lúc càng rét lạnh, khóe môi hơi vểnh lên, lộ ra một nụ cười ma quái.
Đây là dấu hiệu của cơn giận đã lên đến tột đỉnh của hắn. Lúc này, hắn đã quyết định lấy ra thủ đoạn dưới đáy hòm của mình rồi. Hắn muốn để cho cửa tiệm này phải tan thành mây khói, người bên trong phải chết không toàn thây, kể cả Băng Linh Căn. Dù sao, thượng cấp chỉ cần một cái xác có Linh Căn là được, không quan tâm còn sống hay đã chết.
Lấy ra một trăm linh tám cây tiểu hắc kỳ từ trong nhẫn trữ vật, hắn bắt đầu phân phát cho bọn thủ hạ, đồng thời dặn dò bọn chúng cách sử dụng.
“Ngươi, đến chỗ cách Vạn Bảo Lâu một dặm, bày xuống mười hai mặt cờ theo hình lục vong tinh. Sau đó lại đến Tụ Linh Lâu, cũng làm như thế.” – Hắn giao cho Lục hai mươi bốn cây cờ.
Sau đó đem bảy mươi hai cây tiểu hắc kỳ giao cho năm người khác, cũng dặn dò bố trí ở sáu phương còn lại, bản thân thì lấy mười hai mặt cờ cuối cùng bày thành hình lục vong tinh (sao sáu cánh) quanh cửa tiệm nhỏ.
Bọn thuộc hạ cũng cấp tốc chấp hành nhiệm vụ, phóng đi như lửa điện.
Một lúc sau, chín mươi sáu cây tiểu hắc kỳ được bố trí ở tám phương, tạo thành vòng tròn với tâm chính là mười hai cây cờ quanh Vạn Năng Thương Hội. Bọn chúng không gió mà bay, rung lên, cộng minh với nhau.
Từng luồng hắc vụ bay ra từ các mặt cờ, kết nối chúng lại với nhau tạo thành chín ngôi sao sáu cánh, kèm theo đó là những đường dẫn pháp lực huyền bí được giăng chằng chịt với nhau, tạo thành một đại trận bao trùm khuôn viên gần trăm dặm.
Cửu U Luyện Hồn Trận.
Đây là một trong các trận pháp độc môn của Hợp Linh Điện, có bí pháp riêng biệt để khởi trận, không đòi hỏi người sử dụng phải có tạo nghệ trận pháp cao thâm thế nào, chỉ cần tu vi đạt đến Nguyên Anh Kỳ là được. Có điều sau khi sử dụng xong thì trận kỳ cũng sẽ biến mất, nên là loại trận pháp chỉ có thể dùng một lần.
Trận này mượn cửu u chi khí dưới lòng đất để hoạt động, thích hợp bày vào ban đêm, nhất là lúc giờ Tí canh ba, quỷ hồn bắt đầu du hành, âm sát khí trầm trọng nhất.
Cửu U Luyện Hồn Trận như một cái miệng lớn cắn nuốt lấy linh hồn của sinh linh bên trong trận.Nó tựa như tầng tầng lớp lớp các vòng tròn từ lớn đến nhỏ, từ ngoài vào trong, chậm rãi co lại, diệt sát sinh linh bên trong, luyện hóa hồn phách.
Trên bản chất, tà trận này chính là một loại thủ đoạn luyện đan. Khi nó đi đến vòng cuối cùng, cũng chính là tâm của đại trận, tất cả các linh hồn đã bị nó luyện hóa sẽ tụ hợp lại với nhau thành một hạt đan dược gọi là Hợp Hồn Đan. Tu sĩ ăn vào đan này, thần hồn sẽ được cô động, cường hóa trên mức độ lớn, cho nên giá trị của nó cũng quý giá vô cùng. Đừng nói tu sĩ Nguyên Anh, cho dù là đại năng Hóa Thần Kỳ cũng sẽ không tiếc vì nó mà đổ máu.
Hợp Linh Điện có một điều lệnh, rằng sau khi dùng xong trận này, tất cả môn hạ phải cao chạy xa bay ngay lập tức. Không phải là họ e sợ có nhân sĩ chính nghĩa ra tay đòi lại công đạo cho những người ở trong trận, mà là sợ có tu sĩ để mắt đến Hợp Hồn Đan.
Nhất vì lập được công lao hãn mã cho tổ chức nên mới được ban cho trận pháp sử dụng, nhằm chế tạo ra đan dược để chính hắn phục dụng mà tăng tiến tu vi.
Hắn định tìm một dịp khác để sử dụng trận này sao cho an toàn nhất, lợi ích cao nhất, nhưng vì tình thế bất đắc dĩ nên hắn đành phải lôi nó ra sử dụng luôn bây giờ. Qua đó mới thấy được quyết tâm tiêu diệt cửa tiệm nhỏ này và bắt về Băng Linh Căn của hắn cao đến nhường nào.
Hắn mở rộng thần thức, cảm nhận khí tức của đông đảo sinh linh bên trong trận. – “Đừng có oán trách ta, hãy tự trách sự nhỏ yếu của bản thân các ngươi đi!” – Hắn khẽ lầm bầm, sau đó bắt đầu bấm pháp quyết khởi động trận pháp.
“Cửu âm vi cực, u quỷ xuất hình, luyện tận thương sinh, hồn phi phách tán. Cửu U Luyện Hồn, khởi!!!”
Linh khí trời đất bỗng nhiên hỗn loạn, âm phong thổi qua sắc bén như đao, u quỷ rít rào, một chiếc lồng bóng tối khổng lồ bao phủ phương viên mấy chục dặm trong Liên Nguyệt Phường Thị, bắt đầu mở ra thịnh yến giết chóc của nó.
Các kiến trúc bị đánh phá, nghiền nát, vô số tu sĩ từ Luyện Khí cho đến Trúc Cơ, thậm chí Kim Đan thức tỉnh. Có kẻ chưa kịp phản ứng đã thân tử đạo tiêu, có kẻ cố gắng chống lại nhưng không thể đỡ nổi đại thế, gượng được vài hơi thở rồi cũng buông tay bỏ mình. Tất cả tạo nên một thảm kịch trần gian.
“Aaaa!!!”
“Không, đây là cái gì?!”
“Ác ma! Ác ma!”
“Sư phụ, cứu ta!”
“Thiên đạo bất công! Aaa!”
…
Đêm tối tĩnh lặng, không một âm thanh vang lên.
Chưa đến thời gian một chung trà, phương viên gần trăm dặm nay chỉ còn một đống đổ nát, tử khí ngút trời.
Vân tiêu vụ tán, mưa gió qua đi, hiển lộ thân hình của Nhất và sáu gã thuộc hạ.
Nhất bắt lấy một viên đan dược đang lơ lửng ở trên trời vào tay. Đan dược có màu đen nhén, tỏa ra thứ ánh sáng huyền diệu, mặt ngoài có hơi trong suốt, không hề có tì vết, bên trong tựa như giam giữ lấy vô số quỷ hồn đang gào thét dữ dội trong tuyệt vọng.
Nhất liếc qua Hợp Hồn Đan một chút, sau đó lấy ra một cái bình ngọc rồi cho nó vào trong, cất vào nhẫn trữ vật. Hắn không có nhiều thời gian ở đây, cần phải mau chóng hành động.
Hắn dẫn đầu sáu gã thủ hạ đi về phía trung tâm của đống đổ nát, chuẩn bị thu hoạch Băng Linh Căn rồi cao chạy xa bay khỏi Liên Nguyệt Phường Thị, không, là cút luôn ra khỏi Vân Thanh Quốc.
Nhưng rồi, hắn phải đứng hình tại chỗ, trợn to đôi mắt kinh hãi, trong lòng dâng lên nỗi khiếp sợ không gì dập tắt được.
Cửa tiệm nhỏ vững còn nguyên ở đó, giữa đống đổ nát. Trái ngược với hoàn cảnh điêu tàn xung quanh, nó trông càng có vẻ huy hoàng hơn trước, bốn chữ Vạn Năng Thương Hội càng phát ra ánh kim quang chói lọi, như thể trận tai ương vừa rồi chỉ có thể đánh bóng cho nó.
Đạo tâm của Nhất lung lay dữ dội, hắn thậm chí đang hoài nghi là bản thân rốt cuộc tu luyện vì cái gì, đến một cửa tiệm nhỏ vô danh cũng không thể đánh phá.
Cố kìm lại sóng lớn thao thiên trong lòng, Nhất ép mình phải thật bình tĩnh ngay bây giờ. Chuyện cấp bách trước mắt là di dời Đồng Bài Phân Đà số 209 khỏi Vân Thanh Quốc, thậm chí đến gián điệp khó khăn lắm mới cài vào được Cung Phụng Điện cũng phải đi ngay.
Băng Linh Căn cũng chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua, với sự bảo vệ của thế lực thần bí mang tên Vạn Năng Thương Hội này, theo hắn thì chỉ có thể mời đại năng Hóa Thần Kỳ đến mới đối phó được.
“Thủ lĩnh?” – Lục cũng vừa thoát ra khỏi trạng thái thất thố, hắn run giọng gọi Nhất.
“Đi thôi, truyền tin cho những người khác cũng tranh thủ trốn đi. Nước nơi đây quá sâu, không phải là chúng ta có thể can thiệp.” – Nhất mất hết khí thế hung ác, dùng ánh mắt phức tạp nhìn thật kỹ cửa tiệm nhỏ trước mặt.
‘Vạn Năng Thương Hội, chờ đó.’ – Hắn hít sâu một hơi, tụ nhủ với bản thân một câu.
Sau đó liền dẫn theo thủ hạ biến mất, trốn khỏi Liên Nguyệt Phường Thị, trốn khỏi Thiên Vân Sơn, trốn khỏi Vân Thanh Quốc, trốn khỏi… bóng ma áp lực của Vạn Năng Thương Hội.
Bọn hắn vừa đi chưa được bao lâu, đã có người đến nơi này.
“Trời ơi!”
“Đây là…”
“Là cửu u chi khí, có kẻ bày xuống Cửu U Luyện Hồn Trận!”
“Hợp Hồn Đan luyện thành rồi!”
“Không thể tin được!”
“Mau nhìn, đằng kia có kiến trúc còn nguyên vẹn!”
“Vạn Năng Thương Hội, là thế lực nhà ai, dám lấy tên bá đạo như vậy?”
“Có lẽ nào Hợp Hồn Đan…”
Được rồi, xem tới đây thì thằng khờ cũng biết là kẻ nào phải gánh cái nỗi oan ức này lên trên đầu rồi. Sắp tới chắc sẽ rất náo nhiệt đây, cơ mà nguy cơ của Triệu Ngữ Yên cũng vô tình được hóa giải rồi.
Một đêm cứ thế lặng lẽ… à không, ồn ào trôi qua.
…
Mặt trời vừa lên, minh nguyệt chưa tàn, vài con chim dậy sớm tìm sâu, ríu rít trên mấy ngọn cây.
Hôm qua vừa xảy ra một chuyện động trời, không chỉ Liên Nguyệt Phường Thị mà đến cả mấy phường thị xung quanh đều biết.
Khu vực mấy chục dặm phía nam Liên Nguyệt Phường Thị, chiếm gần một phần tư diện tích nơi đây vừa xảy ra một vụ thảm sát kinh thiên động địa.
Theo nguồn tin hơi đáng tin cậy của một vị cao thủ Kim Đan, tối qua đã có một tên đại ma đầu bày ra Cửu U Luyện Hồn Trận mà ai nghe cũng vừa sợ mất mật vừa thèm thuồng không thôi.
Vô số kiến trúc sụp đổ, mấy vạn sinh linh hồn phi phách tán, chỉ để lại thây khô đầy đất. Hiện đang có hàng trăm đến gần ngàn tên tán tu Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ Kỳ đang… hôi của, lụm mót. Thậm chí còn có vài vị cao thủ Kim Đan len lén tham gia vào đội ngũ hôi của này.
Lại có một nguồn tin hơi đáng tin cậy đến từ một vị cao thủ Kim Đan khác, thì tên đại ma đầu đã tạo nên trận thảm sát này vẫn còn đang ở hiện trường vụ án, rất có thể Hợp Hồn Đan mà đến đại năng Hóa Thần Kỳ cũng thèm thuồng hiện đang trên tay của hắn.
Hắt xì!
Phạm Hiên đã tu luyện được bốn tháng trong Thiền Phòng, say mê cực kì.
Hắn không hề biết là có một cái nỗi oan thiên cổ hiện đang chờ mình ở bên ngoài, đợi hắn gồng lưng mà gánh lấy. Có điều, đây cũng là một cơ hội trời ban.
Bình luận truyện