Thần Bí Thương Nhân

Chương 24: Kim Đan tụ tập



“Sao lâu vậy?” – Một con mèo đang úp mặt vào bô, có chút háo hức.

Hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp. – “Có thể quá trình vận chuyển xảy ra trục trặc, cứ chờ đi.” – Chính chủ của món hàng lại hết sức ung dung, thoải mái giải thích một câu.

Đây chính là Phạm Hiên và Vô Địch.

Vừa rồi con mèo béo muốn đánh cược với hắn là món đồ hắn sẽ đổi được là gì, hắn cũng nhẹ nhàng đồng ý. Chỉ bất ngờ làm sao, hai người cùng nói là linh thạch, cho nên vụ cược này liền chết từ trong trứng nước rồi.

“Lên rồi! Lên rồi!” – Con mèo béo hưng phấn kêu lên, nó có vẻ mê cái trò đổi bảo bằng bô này.

“Tránh ra!” – Phạm chưởng quỹ lập tức đè đầu nó sang một bên, có chút mong đợi nhìn món đồ mình đổi được.

Hắn nhìn thấy rõ hình dáng của nó rồi. Bạch sắc như ngọc, thân hình nhỏ gọn hình chữ nhật, mỏng chừng hai, ba phân, bên trên có khắc vài đường vân cong cong uốn lượn, tổng thể trông khá giống kiểu dáng của một chiếc lệnh bài.

Tất nhiên món đồ này không phải là một chiếc lệnh bài rồi, Phạm Hiên vội dùng Giám Bảo Nhãn để giám định nó.

Vật phẩm: Ngọc Giản Truyền Công

Phẩm cấp: Không có phẩm cấp

Thông số: Không có thông số gì đáng nói, bên trong có ghi lại công pháp truyền thừa.

“Éc, là công pháp?” – Phạm Hiên sửng sốt reo lên, sau đó vẻ mặt liền giãn ra như vừa giải thích được nghi hoặc gì.

Nói đi nói lại, chiếc ngọc giản này đúng là thứ hắn đang cần, Phạm Hiên không phải từng than thở về việc Luyện Khí Quyết quá cùi bắp hay sao, nay hắn đã có công pháp mới để thay thế.

“Tưởng gì.” – Con mèo béo bĩu môi khinh bỉ.

Phạm Hiên mặc kệ nó khinh bỉ hay không, vội vàng hỏi. – “Thứ này dùng sao?” – Hắn còn chưa biết bên trong ghi lại công pháp gì đâu.

“Tập trung thần thức của ngươi đưa vào là được.” – Vô Địch lười biếng nằm lại trên quầy.

“Vậy sao, đã hiểu.” – Phạm Hiên hưng phấn gật đầu, với tu vi Luyện Khí Nhị Trọng, hắn đã biết làm sao để sử dụng thần thức. Lúc này, hắn đã nhịn không được muốn xem trong ngọc giản có công pháp gì.

“Khoan vội tham ngộ!” – Con mèo béo kêu lên cản hắn lại.

“Chuyện gì nữa?” – Phạm Hiên có chút bực mình nhìn nó, sau đó cầm chắc ngọc giản truyền công, sợ con mèo này có ý đồ gì với bảo bối của mình.

Vô Địch thấy thái độ của hắn như vậy liền tức giận mắng. – “Thôi đi, ai lại thèm cái công pháp rác rưởi của ngươi. Miêu gia chỉ muốn nói là nên đợi vào trong Hoàng Tự Thiền Phòng hẳn tham ngộ ngọc giản, làm ơn mắc oán. Meo kiếp!” – Sau đó nó còn giải thích một lúc cho Phạm Hiên rồi mới thở phì phì lăn đùng ra ngủ.

Phạm chưởng quỹ cũng hiểu được tại sao nó ngăn mình rồi. Bởi vì mặc kệ một chiếc ngọc giản truyền công đã qua tay bao nhiêu người, nhưng chỉ cần nó tiếp xúc được với một luồng thần thức mới liền sẽ truyền ra những cảm ngộ huyền diệu, tinh yếu của công pháp được ghi bên trong, bớt cho người tu luyện rất nhiều đường vòng trong việc tìm hiểu công pháp.

Phải nói, người làm ra tính năng này cho ngọc giản ắt phải rất có tâm với nghề giáo dục, tuân theo phương châm là mặc kệ sách mới sách cũ, đã qua tay bao nhiêu người không biết, chỉ cần đến tay học sinh thì những kiến thức quý báu nhất đều được bảo tồn và truyền lại.

“Ha ha, ra còn có chuyện như vậy. Ừm, cảm ơn ngươi nhá.” – Phạm Hiên có chút xấu hổ với thái độ vừa nãy của mình, hắn đành lúng túng nói tiếng cảm ơn.

Khò khò!

Con mèo béo ngủ rồi.

Xem lại cửa ngõ đã khóa kín kỹ chưa, Phạm Hiên sau đó liền mặc niệm. – ‘Vào Thiền Phòng.’

Vụt!

Hắn ngay lập tức biến mất, Tụ Bảo Bồn vẫn còn để lại trên quầy.

Con mèo béo ngọ nguậy một chút sao cho có tư thế ngủ thoải mái nhất, vươn móng vuốt ôm lấy cái bô, tiếp tục chìm sâu vào mộng đẹp.



Vạn Bảo Lâu.

Đây chỉ là phân hội đấu giá của Vạn Bảo Lâu ở tại Liên Nguyệt Phường Thị mà thôi. Theo một số nguồn tin thì trụ sở chính của Vạn Bảo Lâu nằm trong Thiên Vân Thành, có đại tu sĩ Nguyên Anh Kỳ tọa trấn.

Thậm chí còn có một số kẻ đồn rằng Vạn Bảo Lâu trong Thiên Vân Thành vẫn chỉ là một phân hội, trụ sở chính của nó là nằm ở trung tâm Bắc Minh Vực, là một thế lực khổng lồ mà cả Vân Thanh Quốc cũng không thể so sánh nổi.

Dù sao thì đó vẫn chỉ là những thông tin chưa có ai kiểm chứng qua, Vạn Bảo Lâu cũng chưa hề thanh minh gì nên cũng ít ai tin tưởng. Nhưng chỉ nói riêng tại Vân Thanh Quốc này thôi thì nó cũng là một con quái vật khổng lồ.

Thế lực của nó trải dài khắp cả bản đồ Vân Thanh Quốc, trong mỗi chủ thành đều có phân hội của Vạn Bảo Lâu xuất hiện. Tu sĩ cấp cao mà Vạn Bảo Lâu sở hữu cũng nhiều đến khó tin, trước mắt đã lộ ra một vị Nguyên Anh Kỳ tọa trấn tại đế đô, còn vị nào nữa hay không thì chưa biết, nhưng cao thủ Kim Đan thì đã xuất hiện quá nhiều trong mắt thế nhân.

Dưới chân Thiên Vân Sơn có rất nhiều phường thị, với chín phường thị lớn và rất nhiều phường thị nhỏ xung quanh. Trong mỗi phường thị lớn đều tồn tại phòng đấu giá của Vạn Bảo Lâu, mỗi tòa phòng đấu giá này đều từng xuất hiện ít nhất là ba vị cao thủ Kim Đan.

Đêm nay, ba vị cao thủ Kim Đan của phòng đấu giá Vạn Bảo Lâu tại Liên Nguyệt Phường Thị đang chiêu đãi vài vị tán tu Kim Đan Kỳ.

Ở tầng cao nhất.

Mười lăm gã tu sĩ ngồi quây quần quanh một chiếc bàn tròn lớn, trên người mỗi tên đều toát ra uy thế của Kim Đan Kỳ, không hề giữ lại một chút nào.

Lưu Xuyên là đại chấp sự của Vạn Bảo Lâu ở Liên Nguyệt phường thị, tu vi Kim Đan Hậu Kỳ. Dưới hắn là nhị chấp sự Lý Sơn và tam chấp sự Triệu Giáp, hai người này đều có tu vi Kim Đan Trung Kỳ.

Bây giờ, bọn họ đang tiếp đãi mười hai tên tu sĩ Kim Đan Kỳ.

Lưu Xuyên là một người đàn ông mập mạp tuổi tứ tuần, trông qua có vẻ phúc hậu, hắn mở đầu câu chuyện. – “Hoặc Tâm đ*o hữu, Quỷ Mê Tâm Khiếu Đại Pháp của ngươi khiến chúng ta rất thất vọng.” – Trên bàn đàm phán, việc mà hắn làm trước tiên luôn là vạch ra điểm hạn chế của đối phương.

“Đúng vậy, ta cứ tưởng là sẽ hữu dụng thế nào, ai ngờ lại làm ra một lũ ngu, sau cùng còn để cho cửa tiệm nhỏ kia kiếm lợi, chả được tích sự gì.” – Lý Sơn lập tức bồi vào. Hắn nhìn qua chừng ba mươi tuổi, mặt nhỏ mỏ choắt, trông khá giống mặt chuột.

“Hừ, cũng chỉ là muốn thăm dò sâu cạn của cửa tiệm nhỏ mà thôi, việc đã làm thành, các ngươi còn đòi hỏi gì.” – Một tên cao thủ Kim Đan hừ lạnh.

Hắn là Hoặc Tâm Lão Quỷ, tu vi Kim Đan Trung Kỳ, bề ngoài là một người đàn ông trung niên tầm ngũ tuần, trên gương mặt có mấy vết sẹo lòi, đôi mắt đục vàng, khoác trên người một bộ hắc bào, nhìn qua có vẻ hung ác.

“Sâu cạn sao? Ngươi nói ta nghe xem thử, trận pháp tên Phạm chưởng quỹ đó dùng là trận pháp gì, tu vi của hắn ra sao, cửa hàng lại có huyền bí gì mà đánh mãi không vỡ? Thật là thứ nam nhân vô dụng.” – Một tên tu sĩ Kim Đan khác mỉa mai, giọng nói rất là trung tính.

Hắn nhìn qua chỉ chưa đến ba mươi, mặt hoa da phấn, trang điểm lòe loẹt, quần áo sặc sỡ như đàn bà con gái, thần thái cử chỉ nhẹ nhàng như tiểu thư đài cát, tay cầm một cây cung phiến thêu hoa anh đào dùng để che mặt, phe phẩy khẽ khàng. Hắn chính là một vị tu sĩ Kim Đan Trung Kỳ khác, Đào Hoa Chân Nhân.

“Đứng phán thì hay lắm, lão biến thái.” – Hoặc Tâm Lão Quỷ móc hắn một câu.

Đào Hoa Chân Nhân sừng sộ, giọng cao vót. – “Dám chọc người ta, ngươi muốn chết…”

“Đủ rồi, hai ngươi, giờ không phải lúc xích mích. Muốn gì thì đợi đan dược tới tay đã!” – Một giọng nói hùng hồn vang lên, uy thế Kim Đan Viên Mãn chấn nhiếp toàn trường.

Người vừa ngăn lại cuộc cãi nhau của Hoặc Tâm Lão Quỷ và Đào Hoa Chân Nhân là một người đàn ông có vẻ ngoài chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu, tóc buộc gọn gàng, mắt sắc mày kiếm, mặt mũi góc cạnh, bén nhọn, mặc trên người một bộ thanh y đơn giản, sau lưng vắt lấy một thanh trường kiếm dài hơn thước.

Một lão hòa thượng khoác cà sa hồng sắc cũng chắp tay hô. – “A Di Đà Phật, Lưu Vân Kiếm Sư nói phải, hai vị thí chủ xin bớt hỏa khí.” – Một mặt từ bi hiền hòa.

Nhưng tất cả những người ở đây cũng sẽ không tin vẻ mặt dối trá này của lão. Hỉ Tín Đại Sư, cao thủ Kim Đan Hậu Kỳ, từng làm cho không dưới một nghìn nữ tu sĩ phải báo tin vui (Hỉ Tín), mặt ngoài thì là cao tăng đắc đạo, từ bi hỷ xả, bên trong thì dâm tiện tham lam, xảo trá cực kì.

“Lão dâm tăng nhà ngươi cũng bớt giả dối lại đi.” – Giọng nói thô lỗ này là của một gã tu sĩ trông chẳng khác gì con gấu hình người, đầu tóc bờm xờm như bờm sư tử, bên cạnh hắn cũng có hai tên với thân hình và tạo hình chẳng khác biệt gì mấy.

Họ chính là ba huynh đệ ruột thịt, Vương Đại, Vương Nhị, Vương Tam, được người xưng Đại Lực Tam Sư Vương, ba người có tu vi Kim Đan Trung Kỳ, nghe đồn rằng nếu hợp lực có thể đánh bại cả tu sĩ Kim Đan Hậu Kỳ.

“Cũng không phải chưa thăm dò được gì, các ngươi không thấy là tên chưởng quỹ kia chỉ có thể co đầu rụt cổ trong tiệm, chưa từng bước ra…”

“Sư đệ!”

Thiên Vân Sơn ngoài nơi cao nhất là đỉnh Huyền Vân thì vẫn còn rất nhiều đỉnh khác thấp hơn. Trong số đó, đỉnh Bình Vân bị một môn phái gọi là Hà Dương Đạo Quán chiếm giữ. Hà Dương Đạo Quán hiện nay có một vị quán chủ và bốn vị trưởng lão đứng đầu cầm quyền, họ là sư huynh đệ chung một lứa, tự xưng Hà Dương Ngũ Tử.

Năm người họ, tu vi cao nhất là đại sư huynh Kim Đan Hậu Kỳ, ngoại trừ tiểu sư đệ Kim Đan Sơ Kỳ, ba người còn lại đều đạt đến Kim Đan Trung Kỳ. Vừa rồi có hai người nói chuyện, kẻ đầu tiên chính là tiểu sư đệ Mộc Diệu Tử, người lên tiếng ngăn lại lời hắn chính là đại sư huynh Kim Diệu Tử.

‘Mộc Diệu không chỉ tu hành chậm chạp mà còn không thạo việc đời.’ – Nhị sư huynh Ngân Diệu Tử thầm lắc đầu.

Năm sư huynh đệ bọn họ phúc duyên không cạn, vừa xuống núi không bao lâu, đi ngang qua Liên Nguyệt Phường Thị thì phát hiện tung tích của Hợp Hồn Đan, thế là liền ở lại đây, tạm thời liên hợp với những tu sĩ Kim Đan hiện có ở đây tính kế đoạt đan.

Sói nhiều thịt ít, nơi đây đã xuất hiện mười lăm Kim Đan rồi, họ phải chung tay với nhau đoạt được Hợp Hồn Đan nhanh nhất có thể, tránh cho lại có tu sĩ Kim Đan khác đến đòi chia chác.

Có điều nha, ai cũng lòng mang quỷ kế, hợp tác cũng không phải dễ dàng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện