Thần Bí Thương Nhân
Chương 27: Cung phụng muốn rời núi
Cách đây không lâu, trên Thiên Vân Sơn.
Đêm tối bao trùm, nếu có ai đứng trên đỉnh Huyền Vân ắt hẳn sẽ nhìn thấy mặt trăng to như cái thớt treo ở trên đầu mình, cảm giác như chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến.
Ba ngàn ngự lâm quân đóng giữ ở bên dưới đỉnh Huyền Vân, chỉ có Tiêu Tĩnh đơn độc đi lên Cung Phụng Điện.
Cung Phụng Điện được Vân Thanh Quốc lập ra để chiêu mộ những cao thủ trong thiên hạ muốn cống hiến cho triều đình nhưng lại không thích chịu nhiều ràng buộc, là lực lượng tu sĩ mạnh mẽ nhất mà đế quốc có được. Đây có thể xem là cơ quan có nhân sự ít nhất nhưng lại tiêu tốn nhiều tài nguyên nhất của đế quốc, thường nằm trong trạng thái nhàn rỗi để bồi dưỡng thiên tài, chỉ đợi tham gia vào các hoạt động chiến lược cấp quốc gia.
Đứng đầu Cung Phụng Điện là chín vị cung phụng, tu vi kém nhất cũng phải được Nguyên Anh Sơ Kỳ, hơn một nửa tài nguyên mà đế quốc cung cấp cho Cung Phụng Điện đều do họ chiếm dụng. Nhiệm vụ của họ rất đơn giản, tọa trấn tại đỉnh Huyền Vân và bồi dưỡng những thiên tài cao cấp nhất của đế quốc, khi cần thì phải tham gia chiến đấu nếu kẻ địch của đế quốc cũng thuộc tầng thứ Nguyên Anh.
Dưới chín vị cung phụng là Điện Chủ, hiện do Liêm Thân Vương Triệu Lục đảm nhiệm, phụ trách làm cầu nối giữa Cung Phụng Điện với triều đình, mà cụ thể ở đây là Ngọc Vân Hoàng Triệu Lam.
Sau Điện Chủ là đến Nội Điện Chấp Sự, phải có tu vi Kim Đan Kỳ và được cho là trung thành với đế quốc thì mới được ở vị trí này. Họ có nhiệm vụ dạy bảo những mầm mống tốt được chiêu mộ vào Cung Phụng Điện, và đảm nhiệm các tạp sự trên đỉnh Huyền Vân như giao nhận vật tư, bảo dưỡng trận pháp, luyện đan luyện khí, bảo vệ đệ tử của Tiềm Long Viện ra ngoài lịch lãm, v.v… Bốn vị được phái đi theo bảo vệ Triệu Ngữ Yên chính là Nội Điện Chấp Sự.
Ngang hàng với Nội Điện Chấp Sự là Ngoại Điện Chấp Sự, cũng do tu sĩ Kim Đan Kỳ đảm nhiệm. Ngoại Điện Chấp Sự thì không cần phải ở lại đỉnh Huyền Vân, họ có thể tự do đi ra ngoài hoạt động, tìm kiếm bảo vật. Chỉ khi nào có lệnh triệu tập thì mới cần trở về Cung Phụng Điện. Tất nhiên, vì có tính tự do cao, cho nên tài nguyên mà họ được cung cấp sẽ kém hơn so với Nội Điện Chấp Sự.
Nhưng mặc kệ ngươi là chấp sự của Nội Điện hay Ngoại Điện, chỉ cần đột phá Nguyên Anh thì ngươi sẽ lập tức được thăng làm cung phụng, hưởng dự rất nhiều tài nguyên của đế quốc.
Cuối cùng, ở tầng thấp nhất của Cung Phụng Điện chính là Tiềm Long Viện. Trong Tiềm Long Viện lại chia thành Thiên Viện và Nhân Viện, như vậy là để phân biệt giữa thiên tài cao cấp và thiên tài bình thường. Triệu Ngữ Yên chính là đệ tử của Thiên Viện.
Đệ tử của Tiềm Long Viện thì không hề có quyền lực gì, chỉ có nghĩa vụ sử dụng tài nguyên và tiếp nhận sự giáo dục bắt buộc của các vị cung phụng, chấp sự. Đợi đến khi đột phá cảnh giới Kim Đan, họ có thể chọn hai con đường, hoặc là trở thành chấp sự của Cung Phụng Điện, hoặc là rời đỉnh Huyền Vân để vào triều làm quan, cống hiến cho đế quốc.
Ừm, còn có một con đường thứ ba, chỉ là những kẻ dám chọn nó đều đã chết rồi. Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, gà mái không đẻ được trứng thì chỉ có thể làm thịt, làm gì có ai phóng sinh bao giờ.
Lúc này đây, Tiêu Tĩnh đã lên tới đỉnh Huyền Vân, đồng thời gặp mặt Cửu Cung Phụng Từ Thịnh tại khách sảnh.
Từ Thịnh, tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ, vẻ ngoài chừng bốn mươi, thân hình không cao không thấp, có vẻ hơi gầy, tướng mạo bình thường, khuôn mặt có chút khắc khổ, khoác trên người một bộ trường bào rộng thùng thình màu vàng nhạt, kiểu dáng không cầu kỳ, họa tiết đơn giản. Trên người y cũng không hiển lộ quá nhiều dấu vết của tu sĩ nguyên Anh Kỳ, trông có vẻ tựa như một ông chú nhà hàng xóm.
Đứng trước mặt Từ Thịnh, Tiêu Tĩnh tỏ ra đầy đủ sự tôn kính. Hắn mặc dù tự ngạo bản thân là thiên tài, kiểu gì cũng có ngày trở thành Nguyên Anh, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa phải, không có đủ tư bản để bày thái độ này nọ.
Hắn ôm quyền, khom người nói ra. – “Cửu Cung Phụng, vãn bối nhận được thánh dụ của hoàng thượng, đến Thiên Vân Sơn để truy tra tung tích của Xuất Vân Công Chúa, mong nhận được sự giúp đỡ của Cung Phụng Điện!” – Giọng nói trầm ổn, từ ngữ vững chãi đâu ra đó, rất có phong độ của bậc thống lĩnh.
“Àiiii.” – Từ Thịnh chưa vội đáp lại, chỉ thở dài.
‘Hả?’ – Tiêu Tĩnh ngẩng đầu nhìn y, không hiểu vì sao y lại thở dài.
Từ Thịnh lúc này mới than thở. – “Trước lúc báo tin cho Hoàng Thượng, bọn ta đã phái người xuống núi đi tìm Tiểu Yên rồi đấy chứ. Dựa vào linh ký trên Huyền Vân Tiểu Ấn, ta có thể dễ dàng xác định được vị trí của nàng. Chỉ là…” – Y nói đến đây liền dừng lại, khẽ lắc đầu.
Giải thích một chút, Cung Phụng Điện có một món pháp bảo trấn điện gọi là Huyền Vân Ấn, đẳng cấp đạt tới Linh Khí Cực Phẩm, uy năng phi phàm, không kém Bảo Khí Hạ Phẩm bao nhiêu. Huyền Vân Tiểu Ấn là pháp bảo phỏng chế của nó, được chín vị cung phụng cùng nhau luyện chế để làm pháp bảo hộ thân Triệu Ngữ Yên. Trên thân tiểu ấn có nhiễm lên ấn ký linh lực của Huyền Vân Ấn, giúp chín vị cung phụng có thể cảm nhận được vị trí của nó.
Trở lại diễn biến câu chuyện, lúc này Tiêu Tĩnh đang im lặng chờ đợi Từ Thịnh nói tiếp. Nếu trong tên có một chữ Tĩnh, thì hắn ắt cũng không phải là kẻ xung động, nóng nảy.
Từ Thịnh cũng không để hắn chờ lâu. – “Chỉ là chúng ta cũng đã mất dấu của cái tiểu ấn đấy rồi, chỉ có thể xác định nơi cuối cùng mà nó còn xuất hiện. Mặc dù hồn bài của nàng chưa tắt, nhưng sợ là Tiểu Yên đã gặp phải bất trắc rồi.” – Hắn dùng ánh mắt đau buồn nhìn miếng ngọc bài đang phát ra ánh lam quang nhè nhẹ ở trên tay, mặt trên có khắc ba chữ Triệu Ngữ Yên.
Từ Thịnh cũng muốn điên lắm chứ, tối ngày hôm qua đang yên đang lành, cảm ứng của Huyền Vân Tiểu Ấn vốn vẫn còn đột nhiên lại mất đi, tựa như biến mất khỏi thế gian này, làm y sợ hết cả hồn. Phải biết, nếu một người có thể vô thanh vô tức mà hủy đi một món Linh Khí Trung Phẩm, thì người đó hoặc là đại năng Hóa Thần Kỳ, hoặc là Huyền Cấp Luyện Khí Tông Sư. Và cả hai loại người này đều không phải là đối tượng mà Vân Thanh Quốc muốn đắc tội.
Tiêu Tĩnh lại không có lo nghĩ nhiều như Từ Thịnh, chỉ cần xác định được tiểu công chúa còn sống, hắn liền còn hi vọng để đi tìm nàng.
Thế là hắn liền nói. – “Xin cung phụng đại nhân giúp vãn bối xác định nơi cuối cùng mà công chúa xuất hiện, chuyện tìm người cứ để vãn bối và ngự lâm quân giải quyết!” – Giọng điệu nghiêm túc, chuẩn mực.
“Hay ta cùng ngươi đi một chuyến?” – Từ Thịnh cảm thấy hắn và ngự lâm quân chưa chắc làm nên chuyện.
Tiêu Tĩnh sẽ để Từ Thịnh đi theo sao? Chắc chắn là không. Đầu tiên là hắn không muốn hành động lần này lại xuất hiện người chỉ tay trên đầu của mình, hắn muốn có toàn quyền chỉ huy. Thứ hai là nếu không có tu sĩ Nguyên Anh giúp đỡ mà hắn lại tìm được tiểu công chúa, thì chẳng phải càng chứng minh năng lực làm việc của hắn rất xuất sắc sao, hoàng thượng sẽ càng tin dùng hắn hơn nữa, cái chữ đứng đằng trước chức danh Phó thống lĩnh của hắn cũng càng đến gần với ngày nó biến mất.
Đã toan tính như thế, hắn tất nhiên là phải tìm lý do từ chối. – “Chẳng giấu gì Cung Phụng đại nhân, ba ngàn ngự lâm quân nay đã luyện thành quân trận, có thể đối phó với tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ, chắc hẳn đủ vũ lực để giải quyết bất cứ kẻ nào dám cản đường.” – Âm vang hữu lực, thần thái tự tin xuất hiện trên gương mặt hắn.
“Ồ, chỉ mới ba tháng mà Kim Thương Quân Trận đã được luyện thành rồi sao?” – Từ Thịnh không giấu nổi sự kinh ngạc.
Tiêu Tĩnh gật đầu xác nhận. – “Vâng, hoàng thượng tài ba lỗi lạc, đã cải tiến quân trận, giúp binh sĩ đế quốc dễ dàng học thành quân trận hơn.” – Đứng trước mặt người khác, hắn vẫn không quên nịnh nọt quân chủ của mình, rất ư là khôn khéo.
Từ Thịnh dường như cũng biết được uy lực của quân trận ra sao, y gật đầu nói với Tiêu Tĩnh. – “Vậy được, ta sẽ ở đây chờ tin tức tốt của các ngươi.”
Sau đó, y còn lấy ra một tờ phù lục từ trong nhẫn trữ vật đưa cho hắn. – “Đây là Truyền Âm Phù để liên lạc với chấp sự Lê Minh, ngươi có thể dùng nó để liên lạc với hắn và những người khác, bọn họ đã đến chỗ có tung tích của Tiểu Yên từ trước.”
Tiêu Tĩnh nghiêm túc gật đầu, đưa hai tay nhận lấy. – “Xin Cung Phụng đại nhân đợi tin tốt lành của vãn bối, cáo từ.” – Hắn khẽ khom người bái một cái, sau đó liền quay lưng đi ra khỏi khách sảnh, đến bên ngoài cửa liền đạp gió xuống núi.
Từ Thịnh cũng quay về tư phòng của mình, định tiếp tục tham thiền. Chỉ là vừa ngồi xuống bồ đoàn, hắn liền cảm ứng được ấn ký của Huyền Vân Tiểu Ấn.
‘A, lại xuất hiện?’ – Từ Thịnh kinh hỉ, mừng thầm trong lòng. – ‘Để xem đang ở đâu.’
Y nhắm mắt lại, tập trung tinh thần cảm nhận vị trí hiện tại của tiểu ấn.
Một lúc sau.
Từ Thịnh mở mắt ra, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
“Vẫn là ở chỗ đó, chưa hề di chuyển đi đâu.” – Y nhận ra vị trí hiện tại của tiểu ấn chẳng thay đổi gì so với lần cảm ứng trước.
Bỗng nhiên, cảm ứng bị cắt đứt.
“A, không tốt, lại biến mất rồi, cũng y chang như ngày hôm qua, không có một chút dấu hiệu gì liền mất đi.” – Từ Thịnh có chút ủ rũ.
Y đứng dậy, không còn tâm tình nào mà tĩnh tọa tham thiền. Từ Thịnh dạy dỗ Triệu Ngữ Yên đã lâu, thương yêu như con gái ruột của mình, gặp chuyện gì liên quan đến nàng, y liền mất đi tâm thái thường có của tu sĩ Nguyên Anh, gấp như một kẻ phàm nhân bình thường. Nếu không phải bị mấy vị cung phụng còn lại ngăn cản, y đã xuống núi tìm nàng từ lâu.
‘Không được, ta phải xuống núi thôi.’ – Từ Thịnh quyết định như vậy, sau đó y liền đi tìm tám vị cung phụng còn lại để mượn một món đồ.
Đêm tối bao trùm, nếu có ai đứng trên đỉnh Huyền Vân ắt hẳn sẽ nhìn thấy mặt trăng to như cái thớt treo ở trên đầu mình, cảm giác như chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến.
Ba ngàn ngự lâm quân đóng giữ ở bên dưới đỉnh Huyền Vân, chỉ có Tiêu Tĩnh đơn độc đi lên Cung Phụng Điện.
Cung Phụng Điện được Vân Thanh Quốc lập ra để chiêu mộ những cao thủ trong thiên hạ muốn cống hiến cho triều đình nhưng lại không thích chịu nhiều ràng buộc, là lực lượng tu sĩ mạnh mẽ nhất mà đế quốc có được. Đây có thể xem là cơ quan có nhân sự ít nhất nhưng lại tiêu tốn nhiều tài nguyên nhất của đế quốc, thường nằm trong trạng thái nhàn rỗi để bồi dưỡng thiên tài, chỉ đợi tham gia vào các hoạt động chiến lược cấp quốc gia.
Đứng đầu Cung Phụng Điện là chín vị cung phụng, tu vi kém nhất cũng phải được Nguyên Anh Sơ Kỳ, hơn một nửa tài nguyên mà đế quốc cung cấp cho Cung Phụng Điện đều do họ chiếm dụng. Nhiệm vụ của họ rất đơn giản, tọa trấn tại đỉnh Huyền Vân và bồi dưỡng những thiên tài cao cấp nhất của đế quốc, khi cần thì phải tham gia chiến đấu nếu kẻ địch của đế quốc cũng thuộc tầng thứ Nguyên Anh.
Dưới chín vị cung phụng là Điện Chủ, hiện do Liêm Thân Vương Triệu Lục đảm nhiệm, phụ trách làm cầu nối giữa Cung Phụng Điện với triều đình, mà cụ thể ở đây là Ngọc Vân Hoàng Triệu Lam.
Sau Điện Chủ là đến Nội Điện Chấp Sự, phải có tu vi Kim Đan Kỳ và được cho là trung thành với đế quốc thì mới được ở vị trí này. Họ có nhiệm vụ dạy bảo những mầm mống tốt được chiêu mộ vào Cung Phụng Điện, và đảm nhiệm các tạp sự trên đỉnh Huyền Vân như giao nhận vật tư, bảo dưỡng trận pháp, luyện đan luyện khí, bảo vệ đệ tử của Tiềm Long Viện ra ngoài lịch lãm, v.v… Bốn vị được phái đi theo bảo vệ Triệu Ngữ Yên chính là Nội Điện Chấp Sự.
Ngang hàng với Nội Điện Chấp Sự là Ngoại Điện Chấp Sự, cũng do tu sĩ Kim Đan Kỳ đảm nhiệm. Ngoại Điện Chấp Sự thì không cần phải ở lại đỉnh Huyền Vân, họ có thể tự do đi ra ngoài hoạt động, tìm kiếm bảo vật. Chỉ khi nào có lệnh triệu tập thì mới cần trở về Cung Phụng Điện. Tất nhiên, vì có tính tự do cao, cho nên tài nguyên mà họ được cung cấp sẽ kém hơn so với Nội Điện Chấp Sự.
Nhưng mặc kệ ngươi là chấp sự của Nội Điện hay Ngoại Điện, chỉ cần đột phá Nguyên Anh thì ngươi sẽ lập tức được thăng làm cung phụng, hưởng dự rất nhiều tài nguyên của đế quốc.
Cuối cùng, ở tầng thấp nhất của Cung Phụng Điện chính là Tiềm Long Viện. Trong Tiềm Long Viện lại chia thành Thiên Viện và Nhân Viện, như vậy là để phân biệt giữa thiên tài cao cấp và thiên tài bình thường. Triệu Ngữ Yên chính là đệ tử của Thiên Viện.
Đệ tử của Tiềm Long Viện thì không hề có quyền lực gì, chỉ có nghĩa vụ sử dụng tài nguyên và tiếp nhận sự giáo dục bắt buộc của các vị cung phụng, chấp sự. Đợi đến khi đột phá cảnh giới Kim Đan, họ có thể chọn hai con đường, hoặc là trở thành chấp sự của Cung Phụng Điện, hoặc là rời đỉnh Huyền Vân để vào triều làm quan, cống hiến cho đế quốc.
Ừm, còn có một con đường thứ ba, chỉ là những kẻ dám chọn nó đều đã chết rồi. Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, gà mái không đẻ được trứng thì chỉ có thể làm thịt, làm gì có ai phóng sinh bao giờ.
Lúc này đây, Tiêu Tĩnh đã lên tới đỉnh Huyền Vân, đồng thời gặp mặt Cửu Cung Phụng Từ Thịnh tại khách sảnh.
Từ Thịnh, tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ, vẻ ngoài chừng bốn mươi, thân hình không cao không thấp, có vẻ hơi gầy, tướng mạo bình thường, khuôn mặt có chút khắc khổ, khoác trên người một bộ trường bào rộng thùng thình màu vàng nhạt, kiểu dáng không cầu kỳ, họa tiết đơn giản. Trên người y cũng không hiển lộ quá nhiều dấu vết của tu sĩ nguyên Anh Kỳ, trông có vẻ tựa như một ông chú nhà hàng xóm.
Đứng trước mặt Từ Thịnh, Tiêu Tĩnh tỏ ra đầy đủ sự tôn kính. Hắn mặc dù tự ngạo bản thân là thiên tài, kiểu gì cũng có ngày trở thành Nguyên Anh, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa phải, không có đủ tư bản để bày thái độ này nọ.
Hắn ôm quyền, khom người nói ra. – “Cửu Cung Phụng, vãn bối nhận được thánh dụ của hoàng thượng, đến Thiên Vân Sơn để truy tra tung tích của Xuất Vân Công Chúa, mong nhận được sự giúp đỡ của Cung Phụng Điện!” – Giọng nói trầm ổn, từ ngữ vững chãi đâu ra đó, rất có phong độ của bậc thống lĩnh.
“Àiiii.” – Từ Thịnh chưa vội đáp lại, chỉ thở dài.
‘Hả?’ – Tiêu Tĩnh ngẩng đầu nhìn y, không hiểu vì sao y lại thở dài.
Từ Thịnh lúc này mới than thở. – “Trước lúc báo tin cho Hoàng Thượng, bọn ta đã phái người xuống núi đi tìm Tiểu Yên rồi đấy chứ. Dựa vào linh ký trên Huyền Vân Tiểu Ấn, ta có thể dễ dàng xác định được vị trí của nàng. Chỉ là…” – Y nói đến đây liền dừng lại, khẽ lắc đầu.
Giải thích một chút, Cung Phụng Điện có một món pháp bảo trấn điện gọi là Huyền Vân Ấn, đẳng cấp đạt tới Linh Khí Cực Phẩm, uy năng phi phàm, không kém Bảo Khí Hạ Phẩm bao nhiêu. Huyền Vân Tiểu Ấn là pháp bảo phỏng chế của nó, được chín vị cung phụng cùng nhau luyện chế để làm pháp bảo hộ thân Triệu Ngữ Yên. Trên thân tiểu ấn có nhiễm lên ấn ký linh lực của Huyền Vân Ấn, giúp chín vị cung phụng có thể cảm nhận được vị trí của nó.
Trở lại diễn biến câu chuyện, lúc này Tiêu Tĩnh đang im lặng chờ đợi Từ Thịnh nói tiếp. Nếu trong tên có một chữ Tĩnh, thì hắn ắt cũng không phải là kẻ xung động, nóng nảy.
Từ Thịnh cũng không để hắn chờ lâu. – “Chỉ là chúng ta cũng đã mất dấu của cái tiểu ấn đấy rồi, chỉ có thể xác định nơi cuối cùng mà nó còn xuất hiện. Mặc dù hồn bài của nàng chưa tắt, nhưng sợ là Tiểu Yên đã gặp phải bất trắc rồi.” – Hắn dùng ánh mắt đau buồn nhìn miếng ngọc bài đang phát ra ánh lam quang nhè nhẹ ở trên tay, mặt trên có khắc ba chữ Triệu Ngữ Yên.
Từ Thịnh cũng muốn điên lắm chứ, tối ngày hôm qua đang yên đang lành, cảm ứng của Huyền Vân Tiểu Ấn vốn vẫn còn đột nhiên lại mất đi, tựa như biến mất khỏi thế gian này, làm y sợ hết cả hồn. Phải biết, nếu một người có thể vô thanh vô tức mà hủy đi một món Linh Khí Trung Phẩm, thì người đó hoặc là đại năng Hóa Thần Kỳ, hoặc là Huyền Cấp Luyện Khí Tông Sư. Và cả hai loại người này đều không phải là đối tượng mà Vân Thanh Quốc muốn đắc tội.
Tiêu Tĩnh lại không có lo nghĩ nhiều như Từ Thịnh, chỉ cần xác định được tiểu công chúa còn sống, hắn liền còn hi vọng để đi tìm nàng.
Thế là hắn liền nói. – “Xin cung phụng đại nhân giúp vãn bối xác định nơi cuối cùng mà công chúa xuất hiện, chuyện tìm người cứ để vãn bối và ngự lâm quân giải quyết!” – Giọng điệu nghiêm túc, chuẩn mực.
“Hay ta cùng ngươi đi một chuyến?” – Từ Thịnh cảm thấy hắn và ngự lâm quân chưa chắc làm nên chuyện.
Tiêu Tĩnh sẽ để Từ Thịnh đi theo sao? Chắc chắn là không. Đầu tiên là hắn không muốn hành động lần này lại xuất hiện người chỉ tay trên đầu của mình, hắn muốn có toàn quyền chỉ huy. Thứ hai là nếu không có tu sĩ Nguyên Anh giúp đỡ mà hắn lại tìm được tiểu công chúa, thì chẳng phải càng chứng minh năng lực làm việc của hắn rất xuất sắc sao, hoàng thượng sẽ càng tin dùng hắn hơn nữa, cái chữ đứng đằng trước chức danh Phó thống lĩnh của hắn cũng càng đến gần với ngày nó biến mất.
Đã toan tính như thế, hắn tất nhiên là phải tìm lý do từ chối. – “Chẳng giấu gì Cung Phụng đại nhân, ba ngàn ngự lâm quân nay đã luyện thành quân trận, có thể đối phó với tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ, chắc hẳn đủ vũ lực để giải quyết bất cứ kẻ nào dám cản đường.” – Âm vang hữu lực, thần thái tự tin xuất hiện trên gương mặt hắn.
“Ồ, chỉ mới ba tháng mà Kim Thương Quân Trận đã được luyện thành rồi sao?” – Từ Thịnh không giấu nổi sự kinh ngạc.
Tiêu Tĩnh gật đầu xác nhận. – “Vâng, hoàng thượng tài ba lỗi lạc, đã cải tiến quân trận, giúp binh sĩ đế quốc dễ dàng học thành quân trận hơn.” – Đứng trước mặt người khác, hắn vẫn không quên nịnh nọt quân chủ của mình, rất ư là khôn khéo.
Từ Thịnh dường như cũng biết được uy lực của quân trận ra sao, y gật đầu nói với Tiêu Tĩnh. – “Vậy được, ta sẽ ở đây chờ tin tức tốt của các ngươi.”
Sau đó, y còn lấy ra một tờ phù lục từ trong nhẫn trữ vật đưa cho hắn. – “Đây là Truyền Âm Phù để liên lạc với chấp sự Lê Minh, ngươi có thể dùng nó để liên lạc với hắn và những người khác, bọn họ đã đến chỗ có tung tích của Tiểu Yên từ trước.”
Tiêu Tĩnh nghiêm túc gật đầu, đưa hai tay nhận lấy. – “Xin Cung Phụng đại nhân đợi tin tốt lành của vãn bối, cáo từ.” – Hắn khẽ khom người bái một cái, sau đó liền quay lưng đi ra khỏi khách sảnh, đến bên ngoài cửa liền đạp gió xuống núi.
Từ Thịnh cũng quay về tư phòng của mình, định tiếp tục tham thiền. Chỉ là vừa ngồi xuống bồ đoàn, hắn liền cảm ứng được ấn ký của Huyền Vân Tiểu Ấn.
‘A, lại xuất hiện?’ – Từ Thịnh kinh hỉ, mừng thầm trong lòng. – ‘Để xem đang ở đâu.’
Y nhắm mắt lại, tập trung tinh thần cảm nhận vị trí hiện tại của tiểu ấn.
Một lúc sau.
Từ Thịnh mở mắt ra, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
“Vẫn là ở chỗ đó, chưa hề di chuyển đi đâu.” – Y nhận ra vị trí hiện tại của tiểu ấn chẳng thay đổi gì so với lần cảm ứng trước.
Bỗng nhiên, cảm ứng bị cắt đứt.
“A, không tốt, lại biến mất rồi, cũng y chang như ngày hôm qua, không có một chút dấu hiệu gì liền mất đi.” – Từ Thịnh có chút ủ rũ.
Y đứng dậy, không còn tâm tình nào mà tĩnh tọa tham thiền. Từ Thịnh dạy dỗ Triệu Ngữ Yên đã lâu, thương yêu như con gái ruột của mình, gặp chuyện gì liên quan đến nàng, y liền mất đi tâm thái thường có của tu sĩ Nguyên Anh, gấp như một kẻ phàm nhân bình thường. Nếu không phải bị mấy vị cung phụng còn lại ngăn cản, y đã xuống núi tìm nàng từ lâu.
‘Không được, ta phải xuống núi thôi.’ – Từ Thịnh quyết định như vậy, sau đó y liền đi tìm tám vị cung phụng còn lại để mượn một món đồ.
Bình luận truyện