Thần Bí Thương Nhân

Chương 49: Thần Binh Các đuổi người



Lưu Vân Kiếm Sư trở lại rồi. Động phủ của y hơi xa Liên Nguyệt Phường Thị một chút, lại không còn Vân Vụ Kiếm để ngự kiếm phi hành, y phải ‘mượn’ một thanh kiếm cấp bậc Pháp Khí của một cửa hàng nhỏ để làm công cụ di chuyển, tốc độ chậm hơn bình thường một chút.

Thế là lúc y quay trở lại cửa tiệm nhỏ, Đại Lực Tam Sư Vương đã rời đi được gần hai giờ rồi.

Thân là kiếm tu, y không thích cong cong quẹo quẹo, nhưng mà cũng không có nghĩa là y cứng nhắc không biết biến báo. Cho nên a, đồ đạc gì có thể đổi thành linh thạch thì y đều bán đi hết cho mấy cửa hàng khác, tránh cho việc đến chỗ bán Phạm chưởng quỹ lại bị lỗ một khoảng lớn.

Bước vào trong Vạn Năng Thương Hội, Lưu Vân Kiếm Sư đi đến trước quầy, đặt một chiếc nhẫn trữ vật lên trên quầy, ánh mắt chăm chú nhìn vào Phạm chưởng quỹ, hoặc nói chính xác hơn là thanh Vân Vụ Kiếm đang bị hắn đùa bỡn trên tay.

“Chưởng quỹ, đây là bảy mươi vạn Linh Thạch Trung Phẩm ngài cần, ta xin chuộc kiếm trở về.” – Lưu Vân Kiếm Sư hơi khom người một chút, sau đó mới nói ra.

Phạm Hiên ngẩng đầu lên nhìn y, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, khiến Lưu Vân Kiếm Sư không nhịn được hoa cúc thít chặt, kiếm tâm run rẩy. – “Chưởng quỹ?” – Y lập tức bình tâm trở lại, trầm giọng gọi thêm một tiếng.

Phạm Hiên giơ tay ra hiệu y đừng gấp, sau đó nhặt lấy nhẫn trữ vật kiểm kê linh thạch. Thấy đủ số, hắn gật đầu. – “Ừm, đủ rồi, trả lại ngươi. Lần sau đừng chơi dại làm mất nữa nhé.” – Hắn ném thanh Vân Vụ Kiếm lên bàn.

Cộp!

Lưu Vân Kiếm Sư lập tức nhặt lấy, xiết chặt trong lòng bàn tay, chợt cảm thấy bản thân tự tin hơn hẳn, có một loại khí thế trảm phá hết thảy vạn vật. Ừm, ngoại trừ một con mèo.

Phạm chưởng quỹ mặc kệ tên kiếm sĩ bom mù này tự tin hay tự ti, trong lòng của hắn đang nở hoa rồi. Phải biết là vụ chuộc đồ này là giao dịch của riêng hắn, bảy chục vạn linh thạch này không cần phải chia chác với bất cứ ai, cho dù không thể dùng để mua đồ trong Thần Kỳ Tụ Bảo Nang nhưng hắn còn có thể dùng vào những việc khác a.

Thu hồi lại tâm tình của mình, Lưu Vân Kiếm Sư đeo kiếm ra sau lưng, sau đó chắp tay với Phạm Hiên. – “Chưởng quỹ, cáo từ.” – Bảo kiếm trở lại bên mình, y cũng khôi phục tâm thái lạnh lẽo vốn có của một kiếm tu, ngoại trừ con mèo béo đang ngủ ở góc quầy, không thứ gì có thể làm y run sợ.

Trông thấy Lưu Vân Kiếm Sư quay người định đi, Phạm chưởng quỹ vội móc ra một vật từ trong túi thần kỳ, đồng thời gọi y lại. – “Ấy khoan đi đã, ngươi xem đây là thứ gì?”

Thấy y dừng lại, xoay người vào trong, trong mắt Phạm Hiên ánh lên một tia xảo trá, giơ vật trong tay ra trước mặt cho y nhìn thấy rõ hơn.

Vân Vụ Kiếm rung lên. – “Đây là…” – Lưu Vân Kiếm Sư cảm nhận được vật ấy có một hơi thở đồng nguyên với thanh bảo kiếm của mình.

Vật ấy là một viên đá có hình thù ghồ ghề, mang trên mình sắc đen nhám lóng lánh đầy huyền bí, cả viên đá được bao bọc bởi một lớp sương xám, có hơi lạnh toát ra, lại cho người ta một cảm giác ảo mộng khó hiểu.

Ý cười trên gương mặt của Phạm chưởng quỹ càng đậm, hắn tự tin giải đáp cho Lưu Vân Kiếm Sư. – “Ám Vụ Thạch Ngàn Năm, Bảo Khoáng Tứ Phẩm, hiếm có khó tìm, chỉ có thể được phát hiện nơi khe sâu trong các linh sơn, một khối này lớn cỡ chừng bàn tay, nặng khoảng sáu lạng, có giá sáu trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm.” – Hắn nói xong liền đặt mạnh Ám Vụ Thạch xuống quầy, nghe ‘kịch’ một tiếng rõ to.

Oong… oong…

Vân Vụ Kiếm rung càng thêm dữ dội, tiếng kiếm minh vang lên chát chúa, giống như một con chó động đực vừa tìm được con cái, phấn khích không chịu nổi.

Lưu Vân Kiếm Sư cũng kích động không thua gì thanh ái kiếm của mình, thông qua truyền thừa mà kiếm tu thời Thượng Cổ để lại, y cũng biết là Vân Vụ Kiếm được luyện thành từ nhiều loại tài liệu khác nhau, nhưng vật liệu chủ yếu chính là Ám Vụ Thạch a.

Tất nhiên, để rèn nên một thanh Bảo Khí Thượng Phẩm thì phẩm chất của viên Ám Vụ Thạch đó tối thiểu cũng là Bảo Khoáng Lục Phẩm, số năm cũng phải đạt đến trên mười vạn, là kỳ trân khoáng vật hiếm thấy khó tìm.

Nay Phạm chưởng quỹ lấy ra một khối Ám Vụ Thạch, mặc dù chỉ là Bảo Khoáng Tứ Phẩm, nhưng chỉ cần tìm được một Luyện Khí Sư tay nghề đủ cao, y có thể dùng nó để làm cho Vân Vụ Kiếm khôi phục đến Linh Khí Cực Phẩm, lúc ấy thực lực của y sẽ như hổ mọc thêm cánh, phối hợp với Vân Vụ Bát Thức, muốn chiến một trận với tu sĩ vừa thăng cấp Nguyên Anh cũng không phải là chuyện bất khả thi.

Lưu Vân Kiếm Sư dùng tay trấn an Vân Vụ Kiếm, ánh mắt của y càng lúc càng sắc bén, sáng rực nhìn thẳng vào mắt Phạm chưởng quỹ. – “Chưởng quỹ, ta đã hiểu.” – Y nhẹ gật đầu, biểu lộ không quá nhiều nhưng lại cho người ta cảm giác quyết tâm tột độ.

‘Ngươi hiểu cái c*t a!’ – Trong lòng thầm khinh bỉ, ngoài mặt Phạm Hiên lại lắc đầu. – “Chớ vội vã, ở đây còn một thứ!” – Dứt lời, hắn liền lấy ra một vật khác từ trong Thần Kỳ Tụ Bảo Nang.

Vật ấy là một trang giấy hình chữ nhật, dài chừng hai tấc, rộng chừng một tấc ba, cạnh bên có hình khửa răng cưa như bị xé ra khỏi một quyển sách, mặt trước nham nhám, có màu trắng ngà, ở trên có khắc chìm hình một thanh phi kiếm, mặt sau có tám dòng ký tự kỳ dị, lúc ẩn lúc hiện, không biết là văn tự của chủng tộc nào, có từ khi nào, tổng thể cho người ta một loại cảm giác cổ kính, như là một trang sách xưa cũ đã tồn tại qua nhiều thời đại.

Lần này, đến phiên Lưu Vân Kiếm Sư rung động rồi, từ tận sâu nơi đáy lòng, từ thăm thẳm nơi thức hải, có một âm thanh như chân thực, như mộng ảo nói cho Lưu Vân Kiếm Sư biết là y cần phải có được trang giấy ấy.

Nhìn vẻ mặt thèm khát của tên kiếm sĩ bom mù, Phạm chưởng quỹ cũng không câu khẩu vị của y, hắn dùng giọng nói trầm ổn, chậm rãi nói ra. – “Đây là Kiếm Hồn Chương, ghi lại phương thức tu luyện thần hồn độc môn của kiếm tu, ảo diệu bất phàm. Là công pháp mà các bậc anh kiệt theo Kiếm Tiên Lộ thuở xưa bắt buộc phải có. Chỉ cần bỏ ra một trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm, đường của kiếm tiên liền trở nên huy hoàng.” – Nói xong, hắn liền cất nó lại vào túi thần kỳ, sẵn tiện bỏ luôn Ám Vụ Thạch trở lại bên trong.

Tiếc nuối nhìn Phạm Hiên cất đi hai thứ ấy, Lưu Vân Kiếm Sư cũng phục hồi lại tinh thần. – “Chưởng quỹ, ta hiểu rồi.” – Vẫn là câu này, y kiên định gật đầu, sau đó quay người đi ra khỏi tiệm.

“Thong thả, không tiễn.” – Nhìn y đạp kiếm bay đi, Phạm chưởng quỹ tùy tiện phất tay.

‘Kiếm tiên a kiếm tiên, đã bước lên đường này thì ngươi phải cố lên nha. Ta còn Kiếm Hồn Đệ Nhị Chương, Đệ Tam Chương đang đợi ngươi đây.’

Kiếm Hồn Chương có đến chín chương a, Phạm Hiên vừa rồi chỉ lấy ra có một chương thôi, cho nên giá mới rẻ như vậy, chỉ một trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm, các chương sau thì giá chát hơn nhiều.

Theo Phạm Hiên thấy, hình tượng của hắn và Lưu Vân Kiếm Sư giống như Apple và bọn cuồng iphone vậy. Khách hàng vừa mua được Kiếm Hồn Đệ Nhất Chương, hí hửng chưa được bao lâu thì hắn liền tung ra Đệ Nhị Chương, đợi khách hàng dành dụm đủ tiền mua Đệ Nhị Chương thì hắn lại tung ra Đệ Tam Chương, cứ thế cho đến Đệ Cửu Chương, rút máu của bọn khách hàng cuồng nhiệt đến độ khờ dại.

‘Hừm, giờ chỉ còn lão lùn khủng bố và năm tên mũi trâu kia.’ – Phạm Hiên thầm nhủ.

Thiên Trượng Lão Tiên thì không nói làm gì, nhưng Hà Dương Ngũ Tử là đối tượng mà hắn rất chú trọng a, mối giao dịch đầu tiên đã nhảy lên đến tám trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm, là thương vụ to lớn nhất được thực hiện thành công của Phạm chưởng quỹ đến giờ. Hơn nữa bọn này lại còn mở một môn phái, tức là có nguồn nhân lực lao động rất là đông đảo a, chắc hẳn phải giàu có hơn lũ tán tu nhiều.

Hắn không biết là còn có một thương vụ lớn hơn đang đợi hắn a, chỉ là phải chờ hơi lâu để Từ Thịnh moi tiền triều đình đã.



Thiên Vân Thành, trước cửa tổng bộ Thần Binh Các.

Uỵch, uỵch!

Một bóng người bay ra từ bên trong, té ngã trên bậc thang, máu từ trong miệng kẻ ấy phun ra nhuộm đỏ một góc chân con sư tử đá to lớn được đặt trước đại môn.

Đó là một thiếu niên tầm mười bảy tuổi, thân hình gầy yếu trơ xương, da dẻ rám đen, trên đầu mang theo một mái tóc xơ xác không sức sống. Hắn khoác trên mình một bộ y phục sang quý thượng hạng, chỉ là đã bị rách đến không ra hình dáng, máu me be bét.

Đặc điểm nhận dạng nổi bật nhất trên người thiếu niên này chính là đôi bàn tay của hắn. Trái ngược với vẻ ngoài yếu ớt, thân hình gầy gò như thiếu ăn thiếu ngủ của mình, hắn có một đôi tay hết sức tráng kiện, sần sùi, trông như tay của một người thợ khỏe mạnh thường làm các công việc tay chân.

Đôi tay ấy lúc này đang chống trên mặt đất, nâng người hắn dậy, để hắn có thể ngẩng đầu lên dùng ánh mắt sục sôi căm phẫn nhìn kẻ trước mặt.

Kẻ ấy cũng là một thiếu niên trạc tuổi hắn, ăn vận cũng đủ quý phái, da dẻ trắng trẻo, có cơ có thịt, dùng ánh mắt khinh rẻ và vẻ mặt đắc ý để nhìn hắn.

“Công Dương Dã, Thần Binh Các không cần thứ phế thải như ngươi, mau cút đi!” – Tên thiếu niên ấy nói ra với giọng cực kì khinh miệt, dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống, xem hắn không khác gì loài sâu bọ.

Thiếu niên được gọi là Công Dương Dã đứng dậy, lau vết máu bên miệng, hắn dùng ánh mắt băng hàn nhìn tên thiếu niên kia. – “Công Thâu Kính, ngươi chớ đắc ý vội. Rồi sẽ có ngày, ta, Công Dương Dã trả lại nỗi hận hôm nay!” – Nhớ đến sự nhục nhã ba tháng vừa qua, hắn nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, như muốn khắc sâu lời hôm nay vào trong trí óc của hắn lẫn Công Thâu Kính, đến chết không quên.

Công Thâu Kính lại không để lời của hắn vào tai, thần thái khinh miệt càng thêm nồng đậm. – “Chỉ bằng thứ phế vật như ngươi? Nếu tổ gia gia Công Dương Minh của ngươi nói lời này thì ta còn tin tưởng một chút, đáng tiếc, lão già ấy chết rồi a.” – Giọng của gã càng thêm cay nghiệt, dùng ánh mắt trêu tức nhìn Công Dương Dã.

Lửa giận cháy lên rừng rực trong lòng Công Dương Dã, thiêu đốt tâm can, nhưng hắn cố nén nó lại. – “Ngươi cứ chờ đó.” – Liếc Công Thâu Kính một cái thật sâu, hắn dứt khoát xoay người bỏ đi, lê tấm thân tàn tạ rời khỏi nơi đau lòng này.

“Hừ, tự cho là ghê gớm, ngươi đã không còn như xưa, chỉ biết hô quyết tâm thì có ích lợi gì.” – Công Thâu Kính nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt càng thêm phần coi rẻ, xoay người đi vào tổng bộ Thần Binh Các.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện