Thần Bí Thương Nhân

Chương 59: Từ hôn hay không?



Thiên Vân Thành, thâm cung cấm địa.

Ngự thư phòng.

Hết thảy thái giám, cung nữ đều lui ra, bên trong Ngự thư phòng chỉ còn lại hai người.

Một kẻ là người có thân phận tôn quý nhất, bậc cửu ngũ chí tôn của Vân Thanh Quốc, thiên túng kỳ tài, Ngọc Vân Hoàng Triệu Lam.

Vị còn lại là em trai ruột của Triệu Lam, cánh tay phải đắc lực của hoàng đế, đệ tam thiên tài của Triệu thị hoàng tộc, Cung Phụng Điện chủ, Liêm Thân Vương Triệu Lục.

Triệu Lục có bề ngoài của một thanh niên hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tóc tai chải vuốt gọn gàng, gương mặt góc cạnh, ánh mắt hữu thần, mười phần nghiêm túc, có sáu phần giống với Triệu Lam. Hắn mặc trên mình một bộ bạch y đơn giản, bên ngoài khoác một tầng áo choàng màu xanh nhạt, cho người ta một loại ý cảnh bình bình đạm đạm, đơn đơn giản giản như trời xanh mây trắng.

Hôm nay hắn đến đây là có chuyện quan trọng cần bẩm báo với vị hoàng huynh thâm sâu khó lường này của mình.

Mấy ngày trước, Cửu cung phụng Từ Thịnh mang tin bình an của Xuất Vân Công Chúa Triệu Ngữ Yên về đỉnh Huyền Vân, đồng thời còn nhắc đến một nhân vật bí ẩn vừa xuất hiện trong Vân Thanh Quốc.

Vạn Năng Thương Hội.

Qua lời trần thuật của Từ Thịnh, Triệu Lục nghe ra được đây là một cửa hàng rất ư là kỳ dị và thần bí, có được năng lực phi phàm. Chưởng quỹ của cửa hàng này còn thuộc diện tình nghi là đại năng Phản Hư Kỳ, mục đích mà hắn xuất hiện ở Vân Thanh Quốc là muốn thu thiếu nữ thiên tài, viên ngọc quý của hoàng thất là Triệu Ngữ Yên làm đệ tử quan môn. Ừm, cái này là suy đoán của Từ Thịnh thôi, Triệu Lục lại không bị nhiễm độc thiếu niên tử thần như y, hắn cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy, nghi vấn trùng trùng. Ặc, tên này có vẻ trúng độc càng sâu.

Hai ngày trước Triệu Ngữ Yên cũng đã trở về đỉnh Huyền Vân, nhìn thấy tu vi Trúc Cơ Viên Mãn của nàng, lại cảm nhận được một loại hơi thở như băng giá ngàn năm toát ra từ người nàng, Triệu Lục càng cảm thấy Vạn Năng Thương Hội này rất có thể là cơ hội để đế quốc quật khởi.

Hắn sinh ra một ý nghĩ lớn mật, đó chính là để toàn bộ đệ tử trong Tiềm Long Viện đến mượn nhờ cái gọi là Thiền Phòng để tu luyện, nếu thành công thì chính là tạo nên mấy trăm tên cao thủ đỉnh cấp cho đế quốc, đợi qua tám mươi, một trăm năm, Vân Thanh Quốc muốn xưng hùng toàn bộ Bắc Hải Khu cũng không phải là không có khả năng.

Tất nhiên, việc làm này cũng có độ nguy hiểm rất cao, Tiềm Long Viện ở một mức độ nào đó có thể xem là mầm mống tương lai của đế quốc, tu chân giới lại chả phải vùng đất bình yên gì cho cam, kẻ thù vẫn luôn tồn tại, ẩn nấp chờ cơ hội để cắn đế quốc một vết chí mạng.

Trên đỉnh Huyền Vân có tầng tầng trận pháp, cao thủ đông đảo, đề cao cảnh giác, kẻ thù khó mà có chỗ xuống tay. Nhưng một khi để bọn chúng biết được các đệ tử của Tiềm Long Viện đều đã rời khỏi mái nhà an toàn này… Há, đổ máu chắc chắn là phải xảy ra. Đơn cử trước mắt là Triệu Ngữ Yên, một mình nàng xuống núi thôi mà đã dẫn nên tinh phong huyết vũ, Cửu U Luyện Hồn Trận cũng bị lôi ra, nếu lại thêm mấy trăm người nữa, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Triệu Lục không gánh nổi hậu quả này, cho nên hắn mới phải đích thân vào trong cung xin chỉ lệnh của Triệu Lam. Àiiiii, hắn không biết là cái đám đệ tử Tiềm Long Viện mà hắn cho là thiên tài đó, chỉ có mỗi một mình Triệu nha đầu là đủ tư cách vào tu luyện trong Thiền Phòng a, ý tưởng đế quốc quật khởi của hắn chưa kịp thực thi đã bị bóp chết từ trong trứng nước rồi.

Triệu Lục không biết, Triệu Lam càng không biết. Vị Ngọc Vân Hoàng của chúng ta nghe hắn giảng suốt nửa giờ, nhắm mắt dựa lưng vào long ỷ, tay phải đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng vuốt ve ngọc tỷ trong tay, trầm tư không nói.

Triệu Lục nói đến khô lưỡi rát họng, để Triệu Lam yên tĩnh suy ngẫm một hồi, sau đó mới lên tiếng hỏi ý kiến của y. – “Hoàng huynh, ý ngài thế nào?” – Hắn khom người, chắp tay hỏi, thái độ thập phần nghiêm túc.

Cạch!

Triệu Lam mở mắt ra, hơi chồm người ra phía trước, thuận tay cầm ngọc tỷ đóng xuống một bản thánh chỉ còn dang dở, sau đó cuộn lại đặt sang một bên. Y chợt đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Triệu Lục, trên gương mặt nghiêm nghị như thiết kia thế mà hiện lên nét nhu hòa. Khóe miệng khẽ nhếch, y mỉm cười với Triệu Lục. – “Tam đệ, ở đây không có ngoại nhân, ngươi gọi ta đại ca là được.” – Giọng của y có chút từ tính, nhịp điệu bình thản, cũng không tự xưng Trẫm.

Nét mặt cương cứng của Triệu Lục cũng giãn ra không ít, thân thể thả lỏng ra, gật đầu một cái. – “Vâng. Đại ca, ngươi thấy thế nào?” – Giọng điệu vẫn còn rất nghiêm túc, nhưng cũng không còn vẻ cứng nhắc, bất cận nhân tình như lúc ban nãy.

Triệu Lam bước ra khỏi long ỷ, đi đến trước cửa Ngự thư phòng, tự tay mở rộng hai cánh cửa, ngắm nhìn bầu trời bên ngoài.

“Tam đệ, ngươi đánh giá Vạn Năng Thương Hội kia thế nào?” – Y hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi.

Triệu Lục nhướng mày, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển, sau đó đưa ra câu trả lời. – “Thân phận bất tri, thủ đoạn bất phàm, xuất hiện bất ngờ, ý đồ bất minh, địch hữu… bất phân.” – Hắn tổng kết ngắn gọn bằng hai mươi chữ.

“Ừmm… vậy ngươi cảm thấy nó đáng tin không?” – Triệu Lam lại hỏi.

“Đáng tin mà cũng không đáng tin. Chí ít, chưởng quỹ của tiệm ấy đã từng cứu mạng Yên nhi, dù cho có chút xung đột với ngự lâm quân nhưng cũng không cấu thành thù hận gì, Từ cung phụng còn có thể chuyện trò vui vẻ với hắn, đạt thành một số giao dịch. Theo ta nghĩ, lòng đề phòng thì chúng ta vẫn cần có nhưng cũng không cần phải liệt vào thế lực thù địch, có thể thiết lập một mối quan hệ hữu nghị.” – Triệu Lục từ tốn đáp lại.

Triệu Lam nghe vậy, nhẹ gật đầu, sau đó lại nói. – “Đúng là như vậy. Hiện giờ bọn sâu mọt rục rà rục rịch khắp nơi, hoàng thất dù cường thế cũng không nên kết thêm địch nhân. Ngươi không phải nói Phạm chưởng quỹ kia có Kỳ Vật Ngũ Phẩm để Huyền Vân Ấn thăng cấp Bảo Khí đó sao? Quốc khố hiện đang dư dả không ít, ngươi có thể lấy linh thạch đi thanh toán giúp Cung Phung Điện.” – Ba mươi vạn Linh Thạch Thượng Phẩm đúng là một con số không nhỏ, Triệu Lam muốn dùng trận mua bán này kết thêm tình hữu nghị với Vạn Năng Thương Hội.

Lại nghe Từ Thịnh nói Phạm chưởng quỹ kia muốn thu con gái mình làm đệ tử quan môn, có thêm nàng làm cầu nối, Triệu Lam tin rằng giữa triều đình và Vạn Năng Thương Hội kia dù thế nào cũng không đến mức kết thành địch nhân được.

Nhắc đến Triệu Ngữ Yên, vị cửu ngũ chí tôn này lại nhớ đến một chuyện riêng tư.

“Tam đệ, ta nghe nói con trai của Tiêu Tranh đang đến đế đô?” – Triệu Lam xoay người lại đối mặt với Triệu Lục, trầm giọng hỏi hắn.

Triệu Lục không hiểu sao đại ca lại hỏi đến chuyện này, nhưng hắn cũng gật đầu đáp. – “Chính xác hơn là hiện giờ hắn đã đến Thiên Vân Sơn rồi, đang dạo chơi ở những phường thị nơi đó, chưa vội vào đế đô.” – Nói xong, hắn lắc đầu khẽ thở dài, thần sắc có chút tiếc nuối.

Ánh mắt của Triệu Lam có chút xa xăm, trong đầu bất chợt hiện lên thân ảnh của một vị thiếu niên anh khí bừng bừng, đội trời đạp đất, thần thái tự tin không gì sánh được, như muốn cả thế gian phải ngước nhìn bóng lưng của hắn. Đáng tiếc, sau đó hắn liền ngã xuống rồi.

Triệu Lam hồi tỉnh, khẽ thở dài, nhẹ giọng nói với Triệu Lục. – “Nhớ năm đó, ta đã hứa hôn Yên nhi cho hắn a. Nó đến bây giờ vẫn chưa biết chuyện đó. Nếu hắn đã đến rồi…” – Triệu Lam ngập ngừng một chút, sau đó trầm giọng nói tiếp. – “Tam đệ, lúc trở về, ngươi hãy nói cho Yên nhi chuyện này. Hôn sự của nó, ta cũng không ép buộc nữa, để nó tự quyết định.”

Thân là một người cha, Triệu Lam ngàn vạn lần không muốn con gái mình phải gả cho một tên phế vật, suốt đời chỉ có tu vi Luyện Khí Tam Trọng. Triệu Ngữ Yên thiên phú tài tình, việc nàng tu luyện đến Nguyên Anh chỉ là vấn đề thời gian, thọ nguyên sẽ nhiều gấp hai mươi lần tu sĩ Luyện Khí a, Triệu Lam không muốn nàng phải ở góa đâu.

Nhưng với thân phận là một vị đế vương, lòng dạ như đại hải vô lượng, quân vô hí ngôn, Triệu Lam không làm được việc lật lọng nuốt lời, bãi bỏ hôn sự.

Hết cách, y quyết định giao lại quyền lựa chọn cho con gái mình. Hôn sự này, giữ hay hủy đều là ý nghĩ của nàng, y sẽ không can thiệp. Nếu Triệu Ngữ Yên chọn từ hôn, Triệu Lam tất nhiên sẽ vui mừng khôn xiết a. Còn nếu nàng chấp nhận gả cho tên phế vật kia… Triệu Lam cũng sẽ dốc núi tài nguyên giúp hắn đột phá cảnh giới để có thể bồi tiếp nàng.

Àiiii, đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Thả xuống tảng đá trong lòng, Triệu Lam thở phào một hơi nhẹ nhõm. Y khoát tay bảo Triệu Lục. – “Được rồi tam đệ, ngươi có thể trở về, chuyện Tiềm Long Viện xem như thôi đi. Ta nghĩ ngoài Yên nhi ra, không còn kẻ nào vào được pháp nhãn của tên chưởng quỹ kia đâu.” – Đây là trực giác của một vị đế vương.

Triệu Lục nghe vậy, không đòi giải thích, chỉ tiếc nuối gật đầu. – “Đại ca, ta đi.” – Hắn chắp tay vái, khom người chào từ biệt.

Triệu Lam khẽ nhấc tay, cuộn thánh chỉ trên bàn khi nãy lập tức bay đến, rơi vào trong tay y. – “Cầm lấy nó, ngươi có thể vào quốc khố lấy linh thạch. Phải rồi, chuyện Vạn Bảo Lâu cũng tạm gác lại đi, nếu nó đã có xích mích với Vạn Năng Thương Hội, vậy chúng ta ngồi chờ xem kịch là được.” – Y đưa thánh chỉ cho Triệu Lục, sau đó trở lại ngồi trên long ỷ.

Người sau cũng không nói gì nữa, cất bước rời khỏi, tiện tay đóng lại cửa Ngự thư phòng.



Thiên Vân Sơn, Liên Nguyệt Phường Thị.

Nhóm ba người Tiêu gia đã dạo bước đến nơi đây rồi. Lúc đầu Tiêu Động vốn là dạo chơi ở mấy phường thị ngoài rìa chân núi Thiên Vân Sơn, nhưng đi đến đâu cũng thi thoảng nghe người ta nhắc đến Vạn Năng Thương Hội.

Không hiểu sao, mỗi lần nghe đến bốn chữ này, tim hắn lại nhảy lên một cái.

Hứng thú của Tiêu Động về cửa tiệm thần kỳ ấy bị khơi gợi lên rồi, hắn lập tức nhanh chân tìm đến Liên Nguyệt Phường Thị.

Vừa đặt chân vào địa phận Liên Nguyệt Phường Thị, đi được chừng ba trăm bước, hắn đã nghe thấy…

“Làm hỏng năm cân Tinh Vân Thiết của Lý đại sư, thứ phế vật đáng chết nhà ngươi!!!”

Ánh mắt của Tiêu Động chợt cứng lại, hắn dừng chân.

‘Phế vật? Đáng chết?’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện