Thần Đạo Đan Tôn
Chương 1186: Một núi còn cao hơn một núi
Lại như hắn tu ra tòa Sơn Hà thứ năm, có thể để lực lượng tăng lên tới Thập Tinh, nhưng bước vào Nhật Nguyệt Cảnh, nếu không thể tu ra vòng Nhật Nguyệt thứ năm, vậy lực lượng của hắn sẽ rơi xuống tới Cửu Tinh thậm chí Bát Tinh.
Tinh Thần cảnh vẫn dừng ở bốn viên Tinh Thần, vậy còn sẽ rơi xuống Lục Tinh, Thất Tinh.
Vì lẽ đó, thiên tài mấy tinh cũng không phải cố định, hơn nữa, cảnh giới càng cao, muốn duy trì lực lượng sẽ càng khó, bởi vì điều này cần tu mỗi một cảnh giới đến trình độ hoàn mỹ.
- Lực lượng Ngũ Tinh sao?
Hắn khẽ mỉm cười, xác thực, lực lượng Ngũ Tinh rất mạnh, nhưng hắn chưa có tu ra tòa Sơn Hà thứ năm liền nắm giữ lực lượng Lục Tinh, hiện tại càng bão tố lên Thất Tinh.
Đừng nhìn chỉ kém hai tinh lực lượng, nhưng từ Lục Tinh đến Thất Tinh, đây là một bản chất bay vọt, nhất định phải tu ra tòa Sơn Hà thứ năm mới có thể đạt đến, thật giống như ba tinh lực lượng cuối cùng ở Phá Hư Cảnh, chỉ có thiên địa mới có thể ban tặng.
- Sợ sao?
Trương Đồng cười gằn.
- Quỳ xuống dập đầu, bái bản thiếu làm chủ, bản thiếu thương ngươi một thân tu vi không dễ, có thể thu ngươi làm nô tài.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Ngươi tự kỷ cũng quá cao rồi! Được rồi, ra tay đi, ta chẳng muốn phí lời với loại cặn bã như ngươi, giết ngươi xong, ta còn có chính sự phải làm.
Phốc!
Tất cả mọi người giật mình, đến lúc này ngươi còn mạnh miệng.
Thiên tài Thất Tinh a, quả thực chính là vô địch cả thế gian! Thiên tài như vậy lại chỉ có thể làm thị vệ, vậy Dương Hạo lại là thiên tài gì? Bát Tinh, Cửu Tinh, Thập Tinh?
- Muốn chết!
Trương Đồng không nhịn được ra tay, tay phải thò ra, đập tới Lăng Hàn.
Đòn đánh này, hắn chỉ tiện tay, bởi vì hắn quá tự tin, cho rằng một đòn như vậy đủ để kiến công.
Lăng Hàn liếc mắt, xèo, một luồng ánh kiếm xẹt qua, kinh diễm chư thiên.
- A!
Trương Đồng che tay trở ra, máu tươi từ trong khe hở chảy ra, rơi xuống trên đất.
Mọi người kinh hãi, không nói ra được một câu.
Đường đường thiên tài Thất Tinh, hơn nữa đã đứng ở Sơn Hà Cảnh đỉnh cao, lại bị người gảy ngón tay liền đả thương, điều này để người ta làm sao tiếp thu?
- Ngươi! Ngươi…
Trương Đồng kinh hãi, giơ tay nhìn, bàn tay phải của hắn bị đâm ra một cái động, lỗ máu trong suốt để hắn sởn cả tóc gáy.
Tuy hắn chỉ tùy ý ra đòn, nhưng đối phương cũng rất tùy ý, thấy thế nào cũng không giống như vận dụng bí pháp gì, nhưng một đòn lại hoàn toàn nghiền ép hắn.
Sao có khả năng xuất hiện yêu nghiệt đáng sợ như thế?
Thiên tài đỉnh cấp không phải sớm bị thu vào trong tông sao?
Đừng nhìn Trương Đồng hung hăng bá đạo, nhưng thật sự cho rằng hắn không có đầu óc sao? Đương nhiên không thể.
Hắn nhận định hôm nay không thể có thiên tài siêu cấp gì, vậy hắn tự nhiên có thể hung hăng bá đạo, phải biết, hắn là thiên tài cấp bậc đệ tử trọng điểm, lại đứng ở Sơn Hà Cảnh đỉnh cao, có thể nói, ngay cả rất nhiều đệ tử đệ tử hạt giống cũng không phải là đối thủ của hắn, chênh lệch cảnh giới quá to lớn.
Nhưng hiện tại, hắn gặp phải một kình địch.
- Ngươi cái gì, vẫn không có học ngoan sao?
Lăng Hàn lạnh lùng nói.
- Có điều, ngươi cũng không cần học ngoan, bởi vì ngươi căn bản không có sau này!
- Nói láo!
Trương Đồng hét lớn, hắn vỗ ngực một cái, một tia sáng xanh dịu dật động, hiện ra một đỉnh nhỏ màu xanh lục. Lục Đỉnh vừa trồi lên liền xoay tròn phóng to, hóa thành một đại đỉnh cao tới mười trượng.
- Trấn cho ta!
Hắn hét lớn một tiếng, Lục Đỉnh lập tức rủ xuống vạn đạo khí thể màu xanh lục, trấn áp tới Lăng Hàn.
Mỗi một tia thanh khí đều hóa thành đại xà, nặng như núi lớn, vẫn chưa đến gần, thì có uy thế không cách nào nói rõ hạ xuống, để đại địa run rẩy.
Đây là một Thần khí ghê gớm.
- Thúy Chướng Đỉnh!
Có người kinh hô.
- Cái này cái này, đây là vô thượng chí bảo của Dương Hạo đại nhân, lại ban thưởng cho hắn?
- Cái gì, Thúy Chướng Đỉnh? Kia là Thần khí cấp bậc Nhật Nguyệt Cảnh, có người nói cao tới cấp tám, ở trong Thần khí Nhật Nguyệt Cảnh cũng xếp hạng rất cao!
- Không, cái này không phải Thúy Chướng Đỉnh, chỉ là một khí cụ mô phỏng, bằng không đỉnh này vừa xuất hiện, chúng ta còn có thể đứng quan chiến sao?
- Cũng đúng, Thần khí như vậy xuất hiện, chỉ là một đạo khí tức liền có thể trấn áp chúng ta.
- Nhưng coi như chỉ là một khí cụ mô phỏng, cũng vô cùng đáng sợ, phỏng chừng ở trong Thần khí Sơn Hà Cảnh cũng là số một số hai.
- Hừm, không thấy Trương Đồng lấy tâm huyết ôn dưỡng Thần khí này sao? Nói rõ bằng lực lượng của bản thân hắn căn bản không điều khiển được, nhất định phải lấy tâm huyết rèn luyện, lấy huyết khí chăm sóc, để Thần khí trở thành một bộ phận của thân thể, mới có thể dịch động.
- Lần này... Người kia phải tao ương!
Oanh, thanh khí nổ xuống, từng đại xà va chạm, phảng phất như từng viên đại tinh từ trên trời giáng xuống, chấn động đến mặt đất không ngừng run lên, thanh thế cực kỳ đáng sợ.
Trương Đồng cười gằn, lại ép hắn lấy ra Thúy Chướng Đỉnh phỏng chế, tiểu tử này cũng coi như có chút thực lực, nhưng hiện tại hết thảy đều kết thúc, lấy thực lực của hắn lại thêm Thúy Chướng Đỉnh, còn có Sơn Hà Cảnh nào không thể trấn áp?
- Cái gì!
Nhưng hắn lập tức biến sắc, bởi vì Thúy Chướng Đỉnh đang run rẩy.
Chuyện này... Cái này cũng trấn không được tiểu tử kia?
Oành!
Thanh khí nghịch thiên mà lên, chỉ thấy Lăng Hàn một quyền hướng thiên, đại đỉnh bị đánh cho loạng choà loạng choạng, ngay cả thanh khí cũng không thể rủ xuống.
- Oa!
Trương Đồng phun ra một ngụm máu tươi, hắn cùng Thúy Chướng Đỉnh phỏng chế này tâm thần liên kết, Thúy Chướng Đỉnh bị oanh kích, hắn cũng bị phản phệ, chỉ cảm thấy trong cơ thể sôi trào, thật giống như thân thể muốn nổ tung.
Mọi người ngơ ngác.
Trương Đồng lại thêm Thúy Chướng Đỉnh phỏng chế, hai người hợp nhất, lại còn không thể trấn áp Lăng Hàn.
Cái này!
Phải biết Trương Đồng vốn là đệ tử trọng điểm, nhưng bây giờ lại bị người dễ dàng đánh bại, cái này há chẳng phải nói... thực lực của Lăng Hàn có thể vào đệ tử đệ tử hạt giống?
Ahhh, điều này bảo người ta làm sao tin tưởng?
- Ngươi, ngươi rốt cuộc là người nào?
Trương Đồng biết lần này đá vào tấm sắt rồi.
- Người giết ngươi!
Lăng Hàn xuất thủ, đấm ra một quyền, thiên địa mất sắc.
Trương Đồng khẽ cắn môi, căn bản không dám đón đỡ, xoay người bỏ chạy.
Chạy!
Kiêu ngạo như Trương Đồng, cư nhiên chỉ cùng Lăng Hàn qua hai chiêu liền chạy.
Mọi người cảm thấy bất khả tư nghị, suy nghĩ lại một chút, tuy chỉ hai chiêu, nhưng Trương Đồng không phải bị thua thiệt nhiều sao. Lần thứ hai ngay cả Thúy Chướng Đỉnh phỏng chế cũng tế xuất, vẫn bị phản phệ tổn thương.
---------------
Tinh Thần cảnh vẫn dừng ở bốn viên Tinh Thần, vậy còn sẽ rơi xuống Lục Tinh, Thất Tinh.
Vì lẽ đó, thiên tài mấy tinh cũng không phải cố định, hơn nữa, cảnh giới càng cao, muốn duy trì lực lượng sẽ càng khó, bởi vì điều này cần tu mỗi một cảnh giới đến trình độ hoàn mỹ.
- Lực lượng Ngũ Tinh sao?
Hắn khẽ mỉm cười, xác thực, lực lượng Ngũ Tinh rất mạnh, nhưng hắn chưa có tu ra tòa Sơn Hà thứ năm liền nắm giữ lực lượng Lục Tinh, hiện tại càng bão tố lên Thất Tinh.
Đừng nhìn chỉ kém hai tinh lực lượng, nhưng từ Lục Tinh đến Thất Tinh, đây là một bản chất bay vọt, nhất định phải tu ra tòa Sơn Hà thứ năm mới có thể đạt đến, thật giống như ba tinh lực lượng cuối cùng ở Phá Hư Cảnh, chỉ có thiên địa mới có thể ban tặng.
- Sợ sao?
Trương Đồng cười gằn.
- Quỳ xuống dập đầu, bái bản thiếu làm chủ, bản thiếu thương ngươi một thân tu vi không dễ, có thể thu ngươi làm nô tài.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Ngươi tự kỷ cũng quá cao rồi! Được rồi, ra tay đi, ta chẳng muốn phí lời với loại cặn bã như ngươi, giết ngươi xong, ta còn có chính sự phải làm.
Phốc!
Tất cả mọi người giật mình, đến lúc này ngươi còn mạnh miệng.
Thiên tài Thất Tinh a, quả thực chính là vô địch cả thế gian! Thiên tài như vậy lại chỉ có thể làm thị vệ, vậy Dương Hạo lại là thiên tài gì? Bát Tinh, Cửu Tinh, Thập Tinh?
- Muốn chết!
Trương Đồng không nhịn được ra tay, tay phải thò ra, đập tới Lăng Hàn.
Đòn đánh này, hắn chỉ tiện tay, bởi vì hắn quá tự tin, cho rằng một đòn như vậy đủ để kiến công.
Lăng Hàn liếc mắt, xèo, một luồng ánh kiếm xẹt qua, kinh diễm chư thiên.
- A!
Trương Đồng che tay trở ra, máu tươi từ trong khe hở chảy ra, rơi xuống trên đất.
Mọi người kinh hãi, không nói ra được một câu.
Đường đường thiên tài Thất Tinh, hơn nữa đã đứng ở Sơn Hà Cảnh đỉnh cao, lại bị người gảy ngón tay liền đả thương, điều này để người ta làm sao tiếp thu?
- Ngươi! Ngươi…
Trương Đồng kinh hãi, giơ tay nhìn, bàn tay phải của hắn bị đâm ra một cái động, lỗ máu trong suốt để hắn sởn cả tóc gáy.
Tuy hắn chỉ tùy ý ra đòn, nhưng đối phương cũng rất tùy ý, thấy thế nào cũng không giống như vận dụng bí pháp gì, nhưng một đòn lại hoàn toàn nghiền ép hắn.
Sao có khả năng xuất hiện yêu nghiệt đáng sợ như thế?
Thiên tài đỉnh cấp không phải sớm bị thu vào trong tông sao?
Đừng nhìn Trương Đồng hung hăng bá đạo, nhưng thật sự cho rằng hắn không có đầu óc sao? Đương nhiên không thể.
Hắn nhận định hôm nay không thể có thiên tài siêu cấp gì, vậy hắn tự nhiên có thể hung hăng bá đạo, phải biết, hắn là thiên tài cấp bậc đệ tử trọng điểm, lại đứng ở Sơn Hà Cảnh đỉnh cao, có thể nói, ngay cả rất nhiều đệ tử đệ tử hạt giống cũng không phải là đối thủ của hắn, chênh lệch cảnh giới quá to lớn.
Nhưng hiện tại, hắn gặp phải một kình địch.
- Ngươi cái gì, vẫn không có học ngoan sao?
Lăng Hàn lạnh lùng nói.
- Có điều, ngươi cũng không cần học ngoan, bởi vì ngươi căn bản không có sau này!
- Nói láo!
Trương Đồng hét lớn, hắn vỗ ngực một cái, một tia sáng xanh dịu dật động, hiện ra một đỉnh nhỏ màu xanh lục. Lục Đỉnh vừa trồi lên liền xoay tròn phóng to, hóa thành một đại đỉnh cao tới mười trượng.
- Trấn cho ta!
Hắn hét lớn một tiếng, Lục Đỉnh lập tức rủ xuống vạn đạo khí thể màu xanh lục, trấn áp tới Lăng Hàn.
Mỗi một tia thanh khí đều hóa thành đại xà, nặng như núi lớn, vẫn chưa đến gần, thì có uy thế không cách nào nói rõ hạ xuống, để đại địa run rẩy.
Đây là một Thần khí ghê gớm.
- Thúy Chướng Đỉnh!
Có người kinh hô.
- Cái này cái này, đây là vô thượng chí bảo của Dương Hạo đại nhân, lại ban thưởng cho hắn?
- Cái gì, Thúy Chướng Đỉnh? Kia là Thần khí cấp bậc Nhật Nguyệt Cảnh, có người nói cao tới cấp tám, ở trong Thần khí Nhật Nguyệt Cảnh cũng xếp hạng rất cao!
- Không, cái này không phải Thúy Chướng Đỉnh, chỉ là một khí cụ mô phỏng, bằng không đỉnh này vừa xuất hiện, chúng ta còn có thể đứng quan chiến sao?
- Cũng đúng, Thần khí như vậy xuất hiện, chỉ là một đạo khí tức liền có thể trấn áp chúng ta.
- Nhưng coi như chỉ là một khí cụ mô phỏng, cũng vô cùng đáng sợ, phỏng chừng ở trong Thần khí Sơn Hà Cảnh cũng là số một số hai.
- Hừm, không thấy Trương Đồng lấy tâm huyết ôn dưỡng Thần khí này sao? Nói rõ bằng lực lượng của bản thân hắn căn bản không điều khiển được, nhất định phải lấy tâm huyết rèn luyện, lấy huyết khí chăm sóc, để Thần khí trở thành một bộ phận của thân thể, mới có thể dịch động.
- Lần này... Người kia phải tao ương!
Oanh, thanh khí nổ xuống, từng đại xà va chạm, phảng phất như từng viên đại tinh từ trên trời giáng xuống, chấn động đến mặt đất không ngừng run lên, thanh thế cực kỳ đáng sợ.
Trương Đồng cười gằn, lại ép hắn lấy ra Thúy Chướng Đỉnh phỏng chế, tiểu tử này cũng coi như có chút thực lực, nhưng hiện tại hết thảy đều kết thúc, lấy thực lực của hắn lại thêm Thúy Chướng Đỉnh, còn có Sơn Hà Cảnh nào không thể trấn áp?
- Cái gì!
Nhưng hắn lập tức biến sắc, bởi vì Thúy Chướng Đỉnh đang run rẩy.
Chuyện này... Cái này cũng trấn không được tiểu tử kia?
Oành!
Thanh khí nghịch thiên mà lên, chỉ thấy Lăng Hàn một quyền hướng thiên, đại đỉnh bị đánh cho loạng choà loạng choạng, ngay cả thanh khí cũng không thể rủ xuống.
- Oa!
Trương Đồng phun ra một ngụm máu tươi, hắn cùng Thúy Chướng Đỉnh phỏng chế này tâm thần liên kết, Thúy Chướng Đỉnh bị oanh kích, hắn cũng bị phản phệ, chỉ cảm thấy trong cơ thể sôi trào, thật giống như thân thể muốn nổ tung.
Mọi người ngơ ngác.
Trương Đồng lại thêm Thúy Chướng Đỉnh phỏng chế, hai người hợp nhất, lại còn không thể trấn áp Lăng Hàn.
Cái này!
Phải biết Trương Đồng vốn là đệ tử trọng điểm, nhưng bây giờ lại bị người dễ dàng đánh bại, cái này há chẳng phải nói... thực lực của Lăng Hàn có thể vào đệ tử đệ tử hạt giống?
Ahhh, điều này bảo người ta làm sao tin tưởng?
- Ngươi, ngươi rốt cuộc là người nào?
Trương Đồng biết lần này đá vào tấm sắt rồi.
- Người giết ngươi!
Lăng Hàn xuất thủ, đấm ra một quyền, thiên địa mất sắc.
Trương Đồng khẽ cắn môi, căn bản không dám đón đỡ, xoay người bỏ chạy.
Chạy!
Kiêu ngạo như Trương Đồng, cư nhiên chỉ cùng Lăng Hàn qua hai chiêu liền chạy.
Mọi người cảm thấy bất khả tư nghị, suy nghĩ lại một chút, tuy chỉ hai chiêu, nhưng Trương Đồng không phải bị thua thiệt nhiều sao. Lần thứ hai ngay cả Thúy Chướng Đỉnh phỏng chế cũng tế xuất, vẫn bị phản phệ tổn thương.
---------------
Bình luận truyện