Thần Đạo Đan Tôn
Chương 1212: Dương Hạo tới
Lăng Hàn nói:
- Lấy khả năng của Hà huynh, hình như không cần ta theo a?
Hà Thao cười ha hả nói:
- Có một bảo khố, cần hợp lực bảy người mới có thể mở, hơn nữa phải đạt đến Sơn Hà cực cảnh!
Lăng Hàn kinh ngạc, mở một bảo khố cũng cần điều kiện cao như vậy?
Cái cổ tông này thật ngưu bức a, phải biết dù cho Lẫm Thiên Tông hội tụ thiên kiêu của trăm tinh hệ, nhưng thế hệ này mới có bảy người tu ra tòa Sơn Hà thứ năm a.
- Vậy cũng nên kiến thức một lần a!
Lăng Hàn lên hứng thú.
- Lúc nào xuất phát?
Hắn không hỏi cổ địa kia ở đâu, như vậy sẽ rất đường đột.
Hà Thao cười ha ha nói:
- Không vội! Không vội! Kỳ thực cái cổ địa này ở trong tay tông môn ta, chính là một Bí Cảnh, mỗi cách trăm năm mới có thể mở ra một lần. Bất quá cũng sắp rồi, trong vòng nửa năm tới sẽ mở.
Với Thần linh mà nói, nửa năm quả thực chỉ là nháy mắt.
- Tông môn rất muốn mở ra bảo khố này, nhưng nó hạn chế tu vi người tiến nhập, phải là Sơn Hà Cảnh. Nhưng trước đó, chỉ có sáu người tu ra năm tòa Sơn Hà, bởi vậy mỗi lần đều chỉ có thể đi ngang qua bảo khố mà than thở.
Hà Thao nói.
- Nếu không phải như vậy, thì Trầm Trúc Nhi, Thạch An Quốc cùng Vũ Văn Thông từ vài thập niên trước đã có thể đột phá Nhật Nguyệt Cảnh, chỉ là bọn hắn còn có niệm tưởng vạn nhất, mới áp chế tu vi, dự định sau lần cổ địa mở ra này mới đột phá.
- Ha hả, thực sự là thiên thuận nhân nguyện (*trời theo ý người), hiện tại Hàn huynh xuất hiện, cổ địa có hi vọng mở ra rồi.
Lăng Hàn kinh ngạc nói:
- Nói cách khác, ba vị Trầm, Thạch, Vũ kia đã tu tòa Sơn Hà thứ năm đến hoàn mỹ?
Tê, đây chính là lực lượng Thập Tinh a, có thể sánh bằng Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị sơ kỳ!
Hà Thao mỉm cười nói:
- Chí ít ba vị kia đã đạt đến tầng thứ này, mười mấy trước Khuông Bội Sam tu ra con sông thứ năm, hiện tại không biết ra sao.
Tu ra ngọn núi thứ năm, lực lượng có thể rảo bước tiến lên Thất Tinh, tu đến hoàn mỹ là Bát Tinh, mà tu ra con sông thứ năm, ý tứ là lực lượng tiến lên Cửu Tinh!
Lăng Hàn hiếu kỳ nói:
- Hà huynh thì sao?
- Ha hả.
Hà Thao lộ ra dáng tươi cười, một lát sau mới nói.
- Kém bốn người bọn họ một chút, mấy ngày hôm trước mới tu ra con sông thứ năm.
Tê, Cửu Tinh lực!
So sánh với đó, Ngô Triết là yếu nhất, ngọn núi thứ năm tuyệt đối còn không có tu đến hoàn mỹ, nếu không ở lực lượng hắn có thể áp chế Lăng Hàn, mà không phải chỉ chiếm chút thượng phong.
Vương giả chính là Vương giả, thật mạnh!
Vốn Lăng Hàn cũng không dám coi thường Lục Vương, bây giờ nghe Hà Thao nói, tự nhiên càng thêm coi trọng. Bất quá, hắn cũng sẽ không bởi vậy mà kính sợ, dù sao hắn cũng có con bài chưa lật cường đại, không cần thiết sợ đầu sợ đuôi.
Chúng nhân uống trà, tiếp tục luận đạo.
Hảo thủy xứng trà ngon, để mỗi người đều đắm chìm trong đại đạo.
Lúc này, mặt thiên tài của chúng nhân đều hiện ra hết, gần như trong cơ thể mỗi người đều bốc lên thần quang, có thể thấy đại đạo quy tắc, tự nhiên là U Dương trà phát huy hiệu quả.
Nhưng cũng có chút người ngoại lệ, tỷ như Lăng Hàn, trên người hắn cái gì cũng không có.
Không có biện pháp, đã uống qua Luân Hồi Trà, U Dương trà có thể đưa đến tác dụng gì chứ?
Lăng Hàn không có, Hà Thao cũng không có, hiển nhiên, không phải là hắn đã sớm uống qua, thì chính là uống Thần trà có hiệu quả tốt hơn, như loại trà này, lần đầu tiên uống hiệu quả sẽ tốt nhất, lần tiếp cái sau kém hơn cái trước.
Hai người nhìn nhau một cái, đều mỉm cười, trong lòng đều xem trọng đối phương thêm một bậc.
Ông!
Chợt, một cổ khí thế cường đại cuốn qua, giống như một Ma Thần giáng thế, làm mỗi người đều phát lên hàn ý.
Người nào!
Tất cả mọi người khiếp sợ, đây chính là trọng địa của Lẫm Thiên Tông, ai có thể chạy đến nơi này diễu võ dương oai?
Một niệm chưa xong, chỉ thấy một bạch y nam tử đi lên, hai tay của hắn chắp sau lưng, trường bào và tóc tung bay, có một loại phiêu dật nói không nên lời.
Đây là một mỹ nam tử, mặt như quan ngọc, thân thon dài, thuộc về loại một ánh mắt là có thể để đám nữ nhân thét chói tai.
- Dương… Dương đại nhân!
Không ít người kinh hô, dù bọn họ đều là đệ tử hạt giống, nhưng nhìn thấy thanh niên này, cũng mang vẻ kính sợ cường liệt.
Dương Hạo, thiên tài trong thiên tài, chỉ dùng sáu trăm năm liền tu luyện đến Nhật Nguyệt Cảnh, hơn nữa có thể quét ngang cùng giai, bất luận thiên tài gì ở trước mặt hắn cũng chỉ là đá kê chân, dùng để ca ngợi hắn vĩ đại mà thôi.
Hiện tại hắn đến tột cùng là cảnh giới gì? Không người biết, chỉ biết là có tiến bộ cực lớn.
Nhật Nguyệt, Sơn Hà, này là hai cảnh giới tuyệt nhiên bất đồng, dù tu luyện Sơn Hà Cảnh đến cực cảnh, cũng chỉ có thể địch Nhật Nguyệt Cảnh thấp nhất.
- Bái kiến đại nhân!
Rất nhiều người đều đứng lên, cung kính hành lễ với Dương Hạo.
Ở Lẫm Thiên Tông, nếu đệ tử ở trên cảnh giới cao hơn một tầng thứ, đó chính là xưng đại nhân, mà không phải dùng sư thúc sư bá gì đó.
Hà Thao bất động thanh sắc, hắn sắp tu luyện Sơn Hà Cảnh tới cực hạn, lấy thiên tài như hắn, ngay cả cực cảnh cũng có thể bước vào, đột phá Nhật Nguyệt Cảnh tự nhiên là việc nhỏ, bởi vậy, hắn cũng không quá kính sợ Dương Hạo.
Nhưng võ đạo giới nặng nhất thực lực, chỉ cần hắn một ngày không có nhảy vào Nhật Nguyệt Cảnh, ngày đó sẽ thấp hơn đối phương một đầu, bởi vậy, hắn sẽ không đi khiêu khích Dương Hạo.
Dương Hạo tán phát ra khí phách, như một vị Ma Tôn, bất luận kẻ nào ở trước mặt hắn cũng chỉ có dập đầu.
Ánh mắt của hắn đảo qua, thản nhiên nói:
- Ai là Hàn Lâm?
Ai là Hàn Lâm?
Dương Hạo là tới tìm Lăng Hàn?
Rất nhiều người không rõ ràng tình huống, cho là Dương Hạo nghe sự tình Lăng Hàn đánh bại Ngô Triết, nên chạy tới mượn hơi Lăng Hàn, nhưng như đám người Càn Thi Vân thì biết Dương Hạo không phải tới lôi kéo Lăng Hàn.
Nàng không khỏi mừng như điên, Dương Hạo rốt cục xuất thủ!
Chương Long không giải quyết được Lăng Hàn, lẽ nào Dương Hạo còn không được?
Nếu như Lăng Hàn thật có thể đối kháng Dương Hạo, vậy đời này nàng tuyệt không dám đối phó Lăng Hàn nữa, sau đó thấy hắn sẽ đi vòng.
Lăng Hàn không thối lui chút nào, đứng lên nói:
- Ta là Hàn Lâm, có gì chỉ giáo sao?
Dương Hạo theo dõi hắn, nhìn thoáng qua mới nói:
- Cho ngươi hai lựa chọn, một, dập đầu với ta, ngươi giết thị vệ của ta, từ nay về sau, ngươi liền làm thị vệ của ta. Hai, ta thấy ngươi một lần đánh ngươi một lần, thẳng đến ngươi lui khỏi tông, ta sẽ đích thân giết ngươi!
=========================
- Lấy khả năng của Hà huynh, hình như không cần ta theo a?
Hà Thao cười ha hả nói:
- Có một bảo khố, cần hợp lực bảy người mới có thể mở, hơn nữa phải đạt đến Sơn Hà cực cảnh!
Lăng Hàn kinh ngạc, mở một bảo khố cũng cần điều kiện cao như vậy?
Cái cổ tông này thật ngưu bức a, phải biết dù cho Lẫm Thiên Tông hội tụ thiên kiêu của trăm tinh hệ, nhưng thế hệ này mới có bảy người tu ra tòa Sơn Hà thứ năm a.
- Vậy cũng nên kiến thức một lần a!
Lăng Hàn lên hứng thú.
- Lúc nào xuất phát?
Hắn không hỏi cổ địa kia ở đâu, như vậy sẽ rất đường đột.
Hà Thao cười ha ha nói:
- Không vội! Không vội! Kỳ thực cái cổ địa này ở trong tay tông môn ta, chính là một Bí Cảnh, mỗi cách trăm năm mới có thể mở ra một lần. Bất quá cũng sắp rồi, trong vòng nửa năm tới sẽ mở.
Với Thần linh mà nói, nửa năm quả thực chỉ là nháy mắt.
- Tông môn rất muốn mở ra bảo khố này, nhưng nó hạn chế tu vi người tiến nhập, phải là Sơn Hà Cảnh. Nhưng trước đó, chỉ có sáu người tu ra năm tòa Sơn Hà, bởi vậy mỗi lần đều chỉ có thể đi ngang qua bảo khố mà than thở.
Hà Thao nói.
- Nếu không phải như vậy, thì Trầm Trúc Nhi, Thạch An Quốc cùng Vũ Văn Thông từ vài thập niên trước đã có thể đột phá Nhật Nguyệt Cảnh, chỉ là bọn hắn còn có niệm tưởng vạn nhất, mới áp chế tu vi, dự định sau lần cổ địa mở ra này mới đột phá.
- Ha hả, thực sự là thiên thuận nhân nguyện (*trời theo ý người), hiện tại Hàn huynh xuất hiện, cổ địa có hi vọng mở ra rồi.
Lăng Hàn kinh ngạc nói:
- Nói cách khác, ba vị Trầm, Thạch, Vũ kia đã tu tòa Sơn Hà thứ năm đến hoàn mỹ?
Tê, đây chính là lực lượng Thập Tinh a, có thể sánh bằng Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị sơ kỳ!
Hà Thao mỉm cười nói:
- Chí ít ba vị kia đã đạt đến tầng thứ này, mười mấy trước Khuông Bội Sam tu ra con sông thứ năm, hiện tại không biết ra sao.
Tu ra ngọn núi thứ năm, lực lượng có thể rảo bước tiến lên Thất Tinh, tu đến hoàn mỹ là Bát Tinh, mà tu ra con sông thứ năm, ý tứ là lực lượng tiến lên Cửu Tinh!
Lăng Hàn hiếu kỳ nói:
- Hà huynh thì sao?
- Ha hả.
Hà Thao lộ ra dáng tươi cười, một lát sau mới nói.
- Kém bốn người bọn họ một chút, mấy ngày hôm trước mới tu ra con sông thứ năm.
Tê, Cửu Tinh lực!
So sánh với đó, Ngô Triết là yếu nhất, ngọn núi thứ năm tuyệt đối còn không có tu đến hoàn mỹ, nếu không ở lực lượng hắn có thể áp chế Lăng Hàn, mà không phải chỉ chiếm chút thượng phong.
Vương giả chính là Vương giả, thật mạnh!
Vốn Lăng Hàn cũng không dám coi thường Lục Vương, bây giờ nghe Hà Thao nói, tự nhiên càng thêm coi trọng. Bất quá, hắn cũng sẽ không bởi vậy mà kính sợ, dù sao hắn cũng có con bài chưa lật cường đại, không cần thiết sợ đầu sợ đuôi.
Chúng nhân uống trà, tiếp tục luận đạo.
Hảo thủy xứng trà ngon, để mỗi người đều đắm chìm trong đại đạo.
Lúc này, mặt thiên tài của chúng nhân đều hiện ra hết, gần như trong cơ thể mỗi người đều bốc lên thần quang, có thể thấy đại đạo quy tắc, tự nhiên là U Dương trà phát huy hiệu quả.
Nhưng cũng có chút người ngoại lệ, tỷ như Lăng Hàn, trên người hắn cái gì cũng không có.
Không có biện pháp, đã uống qua Luân Hồi Trà, U Dương trà có thể đưa đến tác dụng gì chứ?
Lăng Hàn không có, Hà Thao cũng không có, hiển nhiên, không phải là hắn đã sớm uống qua, thì chính là uống Thần trà có hiệu quả tốt hơn, như loại trà này, lần đầu tiên uống hiệu quả sẽ tốt nhất, lần tiếp cái sau kém hơn cái trước.
Hai người nhìn nhau một cái, đều mỉm cười, trong lòng đều xem trọng đối phương thêm một bậc.
Ông!
Chợt, một cổ khí thế cường đại cuốn qua, giống như một Ma Thần giáng thế, làm mỗi người đều phát lên hàn ý.
Người nào!
Tất cả mọi người khiếp sợ, đây chính là trọng địa của Lẫm Thiên Tông, ai có thể chạy đến nơi này diễu võ dương oai?
Một niệm chưa xong, chỉ thấy một bạch y nam tử đi lên, hai tay của hắn chắp sau lưng, trường bào và tóc tung bay, có một loại phiêu dật nói không nên lời.
Đây là một mỹ nam tử, mặt như quan ngọc, thân thon dài, thuộc về loại một ánh mắt là có thể để đám nữ nhân thét chói tai.
- Dương… Dương đại nhân!
Không ít người kinh hô, dù bọn họ đều là đệ tử hạt giống, nhưng nhìn thấy thanh niên này, cũng mang vẻ kính sợ cường liệt.
Dương Hạo, thiên tài trong thiên tài, chỉ dùng sáu trăm năm liền tu luyện đến Nhật Nguyệt Cảnh, hơn nữa có thể quét ngang cùng giai, bất luận thiên tài gì ở trước mặt hắn cũng chỉ là đá kê chân, dùng để ca ngợi hắn vĩ đại mà thôi.
Hiện tại hắn đến tột cùng là cảnh giới gì? Không người biết, chỉ biết là có tiến bộ cực lớn.
Nhật Nguyệt, Sơn Hà, này là hai cảnh giới tuyệt nhiên bất đồng, dù tu luyện Sơn Hà Cảnh đến cực cảnh, cũng chỉ có thể địch Nhật Nguyệt Cảnh thấp nhất.
- Bái kiến đại nhân!
Rất nhiều người đều đứng lên, cung kính hành lễ với Dương Hạo.
Ở Lẫm Thiên Tông, nếu đệ tử ở trên cảnh giới cao hơn một tầng thứ, đó chính là xưng đại nhân, mà không phải dùng sư thúc sư bá gì đó.
Hà Thao bất động thanh sắc, hắn sắp tu luyện Sơn Hà Cảnh tới cực hạn, lấy thiên tài như hắn, ngay cả cực cảnh cũng có thể bước vào, đột phá Nhật Nguyệt Cảnh tự nhiên là việc nhỏ, bởi vậy, hắn cũng không quá kính sợ Dương Hạo.
Nhưng võ đạo giới nặng nhất thực lực, chỉ cần hắn một ngày không có nhảy vào Nhật Nguyệt Cảnh, ngày đó sẽ thấp hơn đối phương một đầu, bởi vậy, hắn sẽ không đi khiêu khích Dương Hạo.
Dương Hạo tán phát ra khí phách, như một vị Ma Tôn, bất luận kẻ nào ở trước mặt hắn cũng chỉ có dập đầu.
Ánh mắt của hắn đảo qua, thản nhiên nói:
- Ai là Hàn Lâm?
Ai là Hàn Lâm?
Dương Hạo là tới tìm Lăng Hàn?
Rất nhiều người không rõ ràng tình huống, cho là Dương Hạo nghe sự tình Lăng Hàn đánh bại Ngô Triết, nên chạy tới mượn hơi Lăng Hàn, nhưng như đám người Càn Thi Vân thì biết Dương Hạo không phải tới lôi kéo Lăng Hàn.
Nàng không khỏi mừng như điên, Dương Hạo rốt cục xuất thủ!
Chương Long không giải quyết được Lăng Hàn, lẽ nào Dương Hạo còn không được?
Nếu như Lăng Hàn thật có thể đối kháng Dương Hạo, vậy đời này nàng tuyệt không dám đối phó Lăng Hàn nữa, sau đó thấy hắn sẽ đi vòng.
Lăng Hàn không thối lui chút nào, đứng lên nói:
- Ta là Hàn Lâm, có gì chỉ giáo sao?
Dương Hạo theo dõi hắn, nhìn thoáng qua mới nói:
- Cho ngươi hai lựa chọn, một, dập đầu với ta, ngươi giết thị vệ của ta, từ nay về sau, ngươi liền làm thị vệ của ta. Hai, ta thấy ngươi một lần đánh ngươi một lần, thẳng đến ngươi lui khỏi tông, ta sẽ đích thân giết ngươi!
=========================
Bình luận truyện