Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1231: Hợp tác



- Tha… tha mạng!

Tặc thủ lập tức buông xuống tôn nghiêm, cầu xin Lăng Hàn.

Hắn rất hiện thực.

Lăng Hàn lộ ra sát khí lành lạnh nói:

- Các ngươi không phải muốn ta lưu nữ nhân lại sao?

- Không, không không dám!

Tặc thủ vội vàng lắc đầu.

- Ha hả, đó là bởi vì thực lực của ta đủ mạnh, không bằng các ngươi mà nói, nữ nhân của ta sẽ bị các ngươi chà đạp.

Lăng Hàn thản nhiên nói.

- Lăng Hàn, ta không phải nữ nhân của ngươi!

Hồ Phỉ Vân nhấc tay làm sáng tỏ nói.

Lăng Hàn thở dài nói:

- Ngươi không thấy ta đang uy phong bát diện sao, không nên vào lúc này cắt đứt ta, phá hủy bầu không khí.

- Nga.

Hồ Phỉ Vân yếu yếu gật đầu, cúi đầu chơi ngón tay.

- Ta không dễ dàng giết người, đáng tiếc là, ở trên người các ngươi, ta nhìn không thấy lý do đồng tình.

Lăng Hàn thản nhiên nói, tay phải giơ lên, Tiên Ma Kiếm phát ra kiếm minh.

- Liều mạng!

Đám tặc tử cũng liều mạng, phát hiện Lăng Hàn không có ý buông tha, mỗi người đều hung tính đại phát, không còn tâm may mắn, muốn liều cá chết lưới rách.

Như đám người bọn họ, nếu có một đường sinh cơ, tuyệt không ngại ra vẻ đáng thương, nhưng nếu chặn sinh lộ của bọn họ, bọn họ liền thành ác đồ, tuyệt không ngoan ngoãn nhận lấy cái chết.

Bọn họ buông đám người mỹ nữ tóc đỏ, nhất tề công tới Lăng Hàn, nếu Lăng Hàn không chết, vậy bọn họ đều phải chết.

Lăng Hàn cười lạnh, ngũ chỉ mở ra, hưu hưu hưu, 24 đạo thần quang bay ra, phốc phốc phốc phốc, đầu của 24 tên tặc tử đều bạo liệt, bị thần quang bắn bể đầu, chết thẳng thắn gọn gàn.

Bảy người mỹ nữ tóc đỏ đều ngây ra như phỗng, dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Lăng Hàn, này là chiến lực ngưu bức ra sao a?

Ở đây không phải không cho phép Nhật Nguyệt Cảnh tiến nhập sao, nhưng chiến lực này chẳng lẽ không phải cấp bậc Nhật Nguyệt Cảnh?

Tròn hai mươi bốn Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn a, cứ như vậy bị một chiêu miểu sát, ai có thể tin tưởng?

Lăng Hàn mỉm cười nói:

- Không cần cảm tạ.

Nói xong, hắn liền kéo Thủy Nhạn Ngọc rời đi.

- Chờ người ta một chút!

Hồ Phỉ Vân sửng sốt, sau đó vội vã đi theo.

- Uy uy uy!

Mỹ nữ tóc đỏ cũng phản ứng lại, nhanh chân chạy tới.

- Soái ca, đi nhanh như vậy làm chi, sợ lão nương ăn ngươi sao?

Nói xong, nàng còn cho Lăng Hàn một cái mị nhãn.

Lăng Hàn kinh ngạc, thần kinh của nữ nhân này cũng quá lớn đi, vừa nãy thiếu chút nữa bị giết, hiện tại cư nhiên có tâm tình chơi mị nhãn.

- Ngươi không sao chứ?

Thủy Nhạn Ngọc hỏi.

- Ai!

Mỹ nữ tóc đỏ thở dài.

- Lần này chúng ta thật đúng là tổn thất thảm trọng.

Cũng không quản đám người Lăng Hàn có hứng thú nghe hay không, nàng liền tự nhiên nói.

Nguyên lai, bọn họ là một Dong Binh Đoàn, vì tiền làm việc.

Bất quá lần này bọn họ không phải được thuê, mà ra giá tiền cao tự mình chạy vào, mục đích là vì một bảo tàng ở đây, trăm năm trước bọn họ từng được mướn bảo hộ một người vào, ở trong này phát hiện bảo tàng, kết quả tử thương thảm trọng, ngay cả cố chủ cũng treo.

Nhưng bọn hắn vẫn nhớ mãi không quên bảo tàng kia, bởi vậy lần này lại chạy tới.

Bất quá, bọn họ ở trên đường phát hiện một gốc Cửu Trọng Thần Liên, bỏ ra bốn người tử vong, mới ở dưới vuốt của yêu thú thủ hộ thần dược hái được thần liên, không nghĩ tới bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau, lại bị một đám tặc nhân để mắt tới.

Nếu không phải sợ bọn họ liều mạng ngọc thạch câu phần, hủy Cửu Trọng Thần Liên, đám người mỹ nữ tóc đỏ tuyệt đối không có khả năng chống được tới lúc Lăng Hàn đến.

- Soái ca, thực lực ngươi cường như thế, không bằng chúng ta hợp tác a!

Mỹ nữ tóc đỏ mời.

- Được rồi, lão nương họ Mạnh, tên Mạnh Vi.

Trong lòng Lăng Hàn nhả rãnh, chúng ta liên thủ lấy bảo sao? Nhìn tư thế của ngươi là muốn ăn ta a.

- Một bên một nửa được không?

Mạnh Vi rất nhiệt tình.

- Tuy thực lực của ngươi mạnh, nhưng địa điểm bảo tàng là chúng ta ra, bởi vậy một bên một nửa không tính quá phận a?

Lăng Hàn thở dài nói:

- Ta còn không có đáp ứng!

- Không có việc gì, suy nghĩ một chút không phải sẽ đáp ứng sao.

Mạnh Vi hào phóng cười to, không ngần ngại để bộ ngực run run chút nào, tựa hồ muốn từ trong áo giáp nhảy ra.

Lăng Hàn nghiêm mặt nói:

- Đó là bảo tàng gì, nói nghe một chút.

Mạnh Vi lộ ra dáng tươi cười như ngươi quả nhiên cảm thấy hứng thú, nói:

- Hẳn là nơi ở của một Đan Sư, hẳn có rất nhiều đan dược, nói không chừng còn có một chút đan phương, chúng ta đều tự sao một phần, lấy ra bán tuyệt đối phất to.

Ánh mắt của Lăng Hàn cũng sáng ngời, bị hai chữ Đan Sư hấp dẫn.

Hắn gật đầu nói:

- Được, vậy hợp tác, đan dược chia đều, đan phương mỗi bên sao một phần.

- Thành giao!

Mạnh Vi vươn tay.

Lăng Hàn vỗ tay nàng một cái, song phương coi như đạt thành ước định.

Bọn họ xuất phát, bất quá đến buổi tối, bọn họ vẫn quyết định dừng lại nghỉ ngơi một chút, khôi phục tinh lực, dù sao ban ngày bọn họ đã trải qua một hồi đại chiến.

Sau khi đuổi Hồ Phỉ Vân đi, Lăng Hàn liền ôm Thủy Nhạn Ngọc, dự định nghỉ ngơi một chút.

Dù sao có người ngoài, bọn họ không thể tiến vào Hắc Tháp, lộ ra bí mật không gian Thần Khí.

Xuy lạp, Mạnh Vi giật trướng bồng tiến vào, khoác một áo choàng đỏ thẫm, tóc vừa tắm, còn mang theo giọt sương, có một loại mê hoặc khác.

- Mạnh đội trưởng, đã trễ thế này, có gì chỉ giáo sao?

Lăng Hàn hỏi, trong giọng nói có chút không khách khí, đối phương không chỉ không mời tự tiến, hơn nữa ngay cả chào hỏi cũng không nói, này có chút làm càn rồi.

Dù ngươi là nữ nhân, còn là một mỹ nữ, cũng không thể tự tiện như vậy.

- Hai vị, không ngại lão nương ngủ chung với các ngươi chứ?

Mạnh Vi ngữ ra kinh người.

Phốc, Lăng Hàn nhất thời phun ra, may là sự tình ngày hôm nay thanh thanh sở sở, bằng không Thủy Nhạn Ngọc nhất định sẽ cho rằng bọn họ sớm có tư tình.

Thủy Nhạn Ngọc cũng kinh ngạc nói:

- Mạnh tỷ, ngươi có uống say hay không?

Vẻ mặt Mạnh Vi kỳ quái nói:

- Các ngươi giật mình như thế làm gì, lẽ nào các ngươi không có ân ái qua?

Nữ nhân này là muốn hù chết người sao?

Thủy Nhạn Ngọc xấu hổ, chôn mặt ở trên lưng Lăng Hàn, không dám gặp người.

Da mặt Lăng Hàn tự nhiên đủ dày nói:

- Mạnh đội trưởng, ngươi tới cùng có ý gì?

- Lão nương ban ngày đánh một trận, chết rất nhiều huynh đệ, trong lòng rất buồn bực, rất muốn làm lớn một lần!

Mạnh Vi dùng nhãn thần mê hoặc nhìn Lăng Hàn,

- Ngươi đừng tưởng lão nương là người tùy tiện, tuy lão nương không thủ thân như ngọc, nhưng chỉ làm với nam nhân mình để mắt.

Như thế mà còn không gọi tùy tiện? ======================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện