Thần Đạo Đan Tôn

Chương 219: Liên lụy



Nghe nữ tử nói như thế, ấn tượng của Lăng Hàn đối với Cố Phong Hoa lại cải thiện không ít.

Dùng thủ đoạn để người ta nhất định phải rửa ráy, nhân cơ hội nhìn lén, cái này vốn là sự tình vô cùng bỉ ổi. Nhưng cô gái này vừa mở miệng liền biết không phải người đứng đắn, nói rõ Cố Phong Hoa vẫn có chừng mực, không có dùng thủ đoạn bỉ ổi này ở trên người nữ tử đàng hoàng.

Cái gọi là trộm cũng có đạo, tuy chuyện này kém có chút xa, nhưng dù sao cũng là một loại nguyên tắc.

Biến thái có nguyên tắc.

Lăng Hàn che lỗ tai của Nữu Nữu, nói:

- Cô nương phong túng như thế, người trong nhà của ngươi biết không?

- Khanh khách khanh khách!

Cô gái kia cười như nhánh hoa run rẩy, nhìn Lăng Hàn liếc mắt đưa tình.

- Tiểu ca ca, lẽ nào ngươi có hứng thú với sư phụ của ta? Tuy sư phụ của ta có chút lớn tuổi, nhưng phong vận vẫn còn, loại tiểu tử như ngươi là nắm giữ không được nhất.

Lăng Hàn rùng mình một cái, quay đầu nói với Cố Phong Hoa:

- Biến thái, vấn đề của ngươi ngươi tự mình giải quyết đi!

Nói xong, hắn ôm Hổ Nữu đi về phía hồ nước, hiện tại đã trống, tự nhiên Hổ Nữu có thể tắm.

- Nha nha!

Hổ Nữu từ trên người Lăng Hàn nhảy xuống, hai ba lần liền cởi sạch quần áo, nhảy vào trong hồ, tận tình chơi đùa.

- Lăng Hàn, tắm với Nữu!

Nàng làm nũng nói với Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười xua tay. Hắn không muốn cởi quần áo ở trước mặt người khác, đặc biệt là nữ nhân kia còn phóng túng đến kinh người.

Oành! Oành! Oành!

Trong rừng rậm truyền đến tiếng đánh nhau, một lát sau, chỉ thấy Cố Phong Hoa sưng mặt đi tới, không khác gì đầu heo, có điều cô gái kia lại không thấy bóng dáng.

Lăng Hàn kỳ quái nói:

- Nữ nhân kia chỉ là Tụ Nguyên tầng chín, sao biến thái huynh chật vật như vậy?

Cố Phong Hoa cho Lăng Hàn một ánh mắt xem thường, nói:

- Hảo nam nhi không đấu với nữ nhân!

Khóe miệng của Lăng Hàn co giật, vì lẽ đó hắn mới bị đánh một trận. Nhưng cô gái kia cũng biết thực lực của Cố Phong Hoa hơn xa mình, bởi vậy đánh xong liền chạy, miễn làm cho Cố Phong Hoa có sát ý.

Ở trong bí cảnh, tác dụng của bối cảnh co lại rất nhiều, chỉ cần ra tay sạch sẽ, ai biết là ai làm?

- Ha ha ha ha. Sao tu vi của ngươi rơi xuống Tụ Nguyên tầng một rồi?

Đột nhiên Cố Phong Hoa cười to, sau đó gãi đầu.

- Người khác càng tu luyện càng lợi hại, nhưng ngươi càng tu luyện càng rút lui, ân, quả nhiên cũng có tiềm chất biến thái.

Lăng Hàn không khỏi lắc đầu, xem ra hắn không đột phá Dũng Tuyền Cảnh, trạng thái hiện tại này sẽ kéo tới rất nhiều cừu hận cho hắn.

- Kỳ quái, tuy tu vi của ngươi thấp, nhưng sao lại cho ta cảm giác rất áp bách?

Cố Phong Hoa không hiểu nói, gãi gãi đầu, có vẻ rất khó hiểu.

- Ha ha, ngươi quả nhiên cũng là tên biến thái!

Cuối cùng hắn quy kết nguyên nhân lên biến thái, ngược lại chỉ cần là biến thái, lại quái lạ cũng có thể giải thích.

Lăng Hàn không muốn xoắn xuýt ở trên vấn đề này, nói:

- Không phải ngươi trở về núi tu luyện sao, tại sao lại chạy đến nơi này?

- Trên đường ta trở về, gặp phải một thiên tiên. Một đường theo nàng, kết quả không hiểu ra sao lại chạy tới nơi này, cũng thất tán với vị thiên tiên kia.

Đột nhiên Cố Phong Hoa ngẩn ra, nói.

- Không phí lời với ngươi nữa, ta muốn đi tìm tình nhân trong mộng.

Vèo.

Hắn nói đi liền đi, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.

Lăng Hàn lắc đầu, đi tới bên hồ rửa mặt.

Hổ Nữu một người nghịch nước cũng vô vị, bởi vậy tắm rửa sạch sẽ liền chạy lên bờ, làm nũng bắt Lăng Hàn lau khô cho nàng, lại hỗ trợ mặc quần áo, lúc này mới cười ngọt ngào.

Hai người tiếp tục tiến lên, dọc theo đường đi nhìn thấy rất nhiều giết chóc.

Nơi này hội tụ người của Cửu Quốc, thời điểm tùy cơ truyền tống, người của nhiều quốc gia có khả năng xuất hiện ở trong một khu vực. Theo tiếp cận Hoàn Hình Sơn, bởi vì chỉ có bốn hẻm núi, người các quốc gia khác nhau cũng bắt đầu gặp gỡ.

Nguyên tắc của Lăng Hàn chính là ngươi không chọc ta, ta cũng lười để ý đến ngươi, từng là cường giả Thiên Nhân Cảnh, quan niệm của hắn đối với quốc gia rất lãnh đạm.

- Huynh đệ, giúp ta!

Nhưng hắn thanh thản cũng không kéo dài bao lâu, chỉ thấy phía trước có một thanh niên đang phi nước đại đến, phía sau là hai trung niên, mỗi một người đều lộ ra hung quang.

Vừa nhìn liền biết, đây là cướp giết.

Cũng khó trách người trẻ tuổi này sẽ bị nhìn chằm chằm. Hắn mặc quần áo hoa lệ, trên người mang các loại trang sức hào hoa phú quý, vừa nhìn liền biết là con cháu thế gia, tiến vào nơi này bởi vì tùy cơ truyền tống mà phân tán với trưởng bối gia tộc.

Mà tu vi của hắn chỉ có Tụ Nguyên tầng năm, đây giống như một kẻ ngu si cầm vàng rêu rao khắp nơi, không khiến người khác mơ ước mới là quái sự.

Người trẻ tuổi này thật giống như sắp chết đuối mò được một cọng cỏ, cũng mặc kệ Lăng Hàn còn trẻ hơn hắn, bên người còn có một cô bé, chỉ lao đầu về phía hắn, cao giọng hô to.

Ở trước mắt sống còn, tốc độ của hắn như kỳ tích nhanh thêm mấy phần, rất nhanh thì chạy đến phía sau Lăng Hàn, chỉ vào hai người đã đuổi tới nói:

- Huynh đệ, giúp ta đánh đuổi bọn họ, ta nhất định sẽ tạ ơn ngươi.

- Ồ?

Hai truy binh kia dừng lại, một người cầm đao, một người cầm kiếm, đều đánh giá Lăng Hàn một phen, sau đó cười ha ha.

- Ta còn tưởng là cái gì lợi hại, hóa ra chỉ là một tiểu tử Tụ Nguyên tầng một!

- Cái gì!

Người trẻ tuổi kia kinh ngạc thốt lên, hắn vốn tưởng rằng Lăng Hàn dám mang theo một cô bé đi lẫm liệt như thế, nhất định là có thực lực mạnh mẽ, không nghĩ tới lại chỉ là Tụ Nguyên tầng một, so với hắn còn thấp hơn rất nhiều.

Lăng Hàn không khỏi thở dài, sau khi dung hợp chín hạch, tu vi của hắn liền sụt giá, không chỉ làm bằng hữu lo lắng, ra ngoài cũng bị người khinh bỉ, thực sự là phiền muộn.

- Vừa vặn, đồng thời làm thịt hai cái!

Người dùng đao lộ ra hung quang.

Xoạt, hắn vừa mở miệng, người đã bắn nhanh ra, vung trường đao chém qua Lăng Hàn.

Lăng Hàn rất tùy ý khoát tay, đùng! Cổ tay của đối phương liền rơi vào trong tay hắn. Đối phương chỉ là Tụ Nguyên tầng chín, chính là cảnh giới tương đồng, Lăng Hàn lấy Ngũ hành nguyên hạch cũng mạnh hơn mấy lần, huống chi hắn bước vào tầng mười, sức mạnh có thể so với Dũng Tuyền tầng một.

- Ồ?

Người dùng đao muốn tránh, nhưng cảm thấy nắm tay của mình như bị kềm kẹp, căn bản không thể tránh thoát.

- Tên Béo, ngươi xảy ra chuyện gì, đùa một tiểu tử có gì vui, nhanh giải quyết hắn đi!

Người dùng kiếm thúc giục.

Người dùng đao đã chảy mồ hôi lạnh. Ở trước hắn, vẻ mặt của Lăng Hàn thong dong, còn mỉm cười, nhưng nụ cười kia để hắn có cảm giác mát lạnh.

- Cách cách…

Hàm răng của hắn không ngừng đánh nhau, nói:

- Lão Trương, mau tới giúp ta, tiểu tử này quái lạ!

- Có gì cổ quái, chỉ là Tụ Nguyên tầng một mà thôi!

Người dùng kiếm khinh thường nói.

- Tên Béo, trò đùa này không vui chút nào, nhanh làm thịt hai tiểu tử kia đi.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện