Thần Đạo Đan Tôn
Chương 293: Sử ký
Dựa theo tư liệu ghi chép, hơn chín ngàn năm trước Hằng Thiên Đại Lục phát sinh một đại tai nạn, chết rất nhiều cường giả, cũng dẫn đến võ đạo và đan đạo đại hủy diệt. Sau khi trải qua mấy trăm năm hỗn loạn, Hằng Thiên Đại Lục mới hoàn thành trùng kiến, cơ bản hình thành cách cục hôm nay.
Lăng Hàn nhìn thấy tên của mình ở trong ghi chép. Kiếp trước hắn được xưng là đan đạo đế vương, khai sáng Tam Hỏa Dẫn, tiếc rằng đã thất truyền.
Có điều, hai đệ tử theo hắn học tập đan đạo thì sử sách không ghi.
Không chỉ bọn họ, Giang Dược Phong, Trần Thụy Tĩnh cũng vô danh. Thật giống như bọn họ chưa từng tồn tại ở trên thế giới này. Mặt khác, Lăng Hàn cũng không có thấy truyện ký của Kiếm Đế, Thiên Phượng Thần Nữ.
Trước đây chẳng qua hắn cảm thấy Kiếm Đế, Thiên Phượng Thần Nữ rất mạnh. Nhưng hiện tại suy nghĩ thêm, sư môn của bọn họ cũng là quái vật khổng lồ, đáng sợ kinh người! Tu La Ma Đế nhận ra Huyền Nguyên Tam Thức, nhưng gọi là Thiên Kiếm Cung.
Tu La Ma Đế đến từ Thần giới, như vậy Thiên Kiếm Cung này cũng có thể là thế lực của Thần giới. Kiếm pháp như Huyền Nguyên Tam Thức lại xuất hiện ở trong Thiên Kiếm Tông, vậy hắn có thể cho rằng, Thiên Kiếm Tông là chi nhánh của Thiên Kiếm Cung ở Hằng Thiên Đại Lục sao?
Nếu như cái giả thiết này là chính xác, chí ít Kiếm Đế có biện pháp đột phá Phá Hư Cảnh. Thậm chí tiến thêm một bước nữa, thăng nhập Thần giới.
Như vậy, Kiếm Đế nên óng ánh hậu thế, soi sáng một thời đại, vì sao không có chút ghi chép nào?
Thật khiến người ta không nghĩ ra.
Tràng đại hỗn loạn hơn chín ngàn năm trước kia, có phải là vì đám người Giang Dược Phong vây công Phá Hư Cảnh gây ra? Nhưng nếu như Thiên Kiếm Tông có thể câu thông Thần giới, vậy còn thảm đến mức độ như thế, để mấy trăm Thiên Nhân Cảnh dùng tính mạng đến lấp sao?
Lăng Hàn thả cổ tịch xuống. Bắt đầu lật ghi chép địa lý, còn có phân bố của tất cả thế lực.
Người mạnh nhất của Bắc Vực chỉ là Linh Anh Cảnh. Cái này hoàn toàn để qua một bên, trước mặc kệ. Thực lực ba vực Đông Nam Tây hơi mạnh, có cường giả Thiên Nhân Cảnh tọa trấn, hơn nữa số lượng còn rất nhiều. Chí ít ở bề ngoài mỗi vực đều có mười mấy cường giả như vậy, vượt xa một đời trước của Lăng Hàn.
- Lẽ nào kiếp trước ta vừa vặn xuất hiện ở thời kỳ võ đạo mạt pháp? Vì lẽ đó toàn bộ thiên hạ mới có bảy Thiên Nhân Cảnh? Coi như tính thế lực của Thiên Kiếm Tông vào, Thiên Nhân Cảnh cũng sẽ không quá nhiều a?
- Nhưng mới mấy trăm năm, võ đạo liền nghênh đón thịnh thế, có ít nhất mấy trăm Thiên Nhân Cảnh sinh ra, liều mạng với một Phá Hư Cảnh.
- Mà bây giờ, lại nghênh đón một võ đạo thịnh thế, có lượng lớn Thiên Nhân Cảnh xuất hiện. Sẽ không phải... Lại tới một hồi đại tai nạn nữa chứ?
Lăng Hàn sờ mũi, tiếp tục nhìn xuống.
Thực lực võ đạo mạnh nhất chính là Trung Châu, có người nói có Phá Hư Cảnh tọa trấn!
Nếu như mới vừa sống lại, Lăng Hàn nhất định sẽ kinh ngạc thốt lên, mẹ nó, lại xuất hiện Phá Hư Cảnh còn sống!
Nhưng ngay cả Thần linh còn sống hắn cũng gặp, như vậy Phá Hư Cảnh tựa hồ thành bình thường.
Trung Châu có bao nhiêu Phá Hư Cảnh? Không ai biết, nhưng Lăng Hàn lại phát hiện ghi chép của Thiên Kiếm Tông.
Thế lực này chính là tông môn mạnh mẽ nhất trong Trung Châu, có Phá Hư Cảnh tọa trấn.
Thiên Kiếm Tông này là Thiên Kiếm Tông kiếp trước kia sao?
Lăng Hàn cảm thấy hẳn thế.
Như vậy, nếu hắn có thể đi Thiên Kiếm Tông lật xem cổ tịch, tất nhiên có thể phát hiện lịch sử hơn chín ngàn năm trước, lúc biến cố còn chưa bắt đầu.
- Có điều, tông môn này giống như không thu đệ tử, bằng không ta thật có thể trà trộn vào. Có Hắc Tháp yểm hộ, lại thêm Hấp Huyết Nguyên Kim, ta có thể tiến vào bất kỳ kho báu, mở ra bất kỳ ổ khóa nào.
- Còn nữa, Vân Phượng Tông của Thiên Phượng Thần Nữ cũng ở Trung châu. Tuyệt Đao Tông của Lạc Nhật Đao Hoàng cũng giống như thế.
- Hừm, cảnh giới thăng thêm một chút, nhất định phải đi Trung Châu.
Lăng Hàn lại nhìn một trận, sau đó đứng dậy rời đi.
Hắn mở ra một chút nghi hoặc, nhưng bí ẩn không rõ lại càng nhiều, để hắn rất phiền muộn.
Lăng Hàn tìm hiểu tin tức ba vị thuốc chính còn lại của Bổ Linh Đan. Nhưng vật liệu như vậy trong Tinh Diệu Điện quả nhiên không có. Ba phần dược liệu này đều là vật liệu Địa Cấp, Tinh Diệu Điện không có cũng bình thường. Dù sao đây chỉ là tổng bộ của Thiên Dược Các ở Bắc Hoang Cửu Quốc mà thôi.
Tin tưởng đi tới trung tâm Bắc Hoang, Thiên Dược Các ở nơi đó nhất định sẽ có ba dược liệu này.
Lăng Hàn rời Tinh Diệu Điện, một đường đi về khách sạn. Nhưng rất nhanh hắn có một luồng cảm giác không thoải mái.
Có người đang theo dõi hắn!
Lăng Hàn lập tức khẳng định. Hắn có thần thức của Thiên Nhân Cảnh, cực kỳ nhạy cảm. Bị người nhìn chằm chằm vài lần, một cách tự nhiên sẽ có phản ứng.
Có điều, tạm thời hắn còn không biết là ai đang theo dõi mình.
Lăng Hàn không chút biến sắc, bắt đầu đi về địa phương ít người. Hơn nửa giờ, thời điểm đi tới một chỗ ngoặt, thân hình hắn lóe lên, đã tiến vào trong Hắc Tháp.
Không lâu lắm, chỉ thấy một ông lão xuất hiện. Hắn đứng ở khúc cua, nhìn phương xa, trên mặt lộ ra vẻ ngờ vực.
Hắn tự nhiên chính là ông lão họ La ngày hôm qua. Bởi vì sự tình Dị Hỏa quan hệ quá lớn, ngày thứ hai hắn liền bắt đầu hành động, nhìn chăm chú Lăng Hàn, tìm cơ hội ra tay.
Nguyên bản rất suôn sẻ, Lăng Hàn lại đi về địa phương ít người, quả thực chính là chế tạo cơ hội cho hắn. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, tiểu tử này ở thời điểm qua một chỗ cua liền không còn bóng dáng.
Chạy đi đâu rồi?
Ông lão lộ ra vẻ nghi hoặc. Bởi vì hắn tự tin lấy tu vi Thần Thai Cảnh là không thể để Lăng Hàn phát hiện. Nhưng đối phương lại thần không biết quỷ không hay biến mất, nói rõ kỳ thực đối phương đã chú ý tới.
Tiểu tử này quả nhiên quái lạ, không thể khinh thường.
Hắn ở lại rất lâu, muốn tìm được bí mật vì sao Lăng Hàn đột nhiên biến mất, nhưng cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, tung người rời đi.
Lăng Hàn không có xuất hiện, mà ở trong Hắc Tháp nhìn Dị Hỏa. Hiện tại hai đám Dị Hỏa dung hợp đã tiếp cận kết thúc, nhiều nhất nửa giờ liền xong.
Hắn kiên trì chờ đợi. Quả nhiên, chỉ nữa giờ, một đoàn hỏa diễm màu đỏ thẫm bay tới, vòng quanh hắn xoay tròn, phát sinh ý nghĩ "nha nha".
- Lăng… Lăng Hàn!
Chỉ một hồi, Dị Hỏa đột nhiên truyền tới một thần niệm.
Lăng Hàn sợ hết hồn, Dị Hỏa lại biết nói?
Chẳng trách Dị Hỏa muốn nuốt chửng, dung hợp Dị Hỏa khác. Bởi vì chúng nó muốn cường đại, không chỉ uy năng của hỏa diễm, còn có linh trí!
- Ha ha, ngươi lại biết nói, vậy sau này ngươi không thể ở trong tay của ta. Nếu không việc riêng tư của ta đều bị ngươi xem hết.
Lăng Hàn cười nói.
Dị Hỏa nhảy lên vai hắn, nhưng không có đốt quần áo của hắn. Thứ nhất bản thân Dị Hỏa có thể khống chế. Thứ hai đây chính là không gian Hắc Tháp, Lăng Hàn định đoạt tất cả. Nó nói:
- Ta cũng muốn có một cái tên.
- Ngươi muốn có tên?
Lăng Hàn gãi đầu nói.
- Đặt tên không phải sở trưởng của ta. Đã có Tiểu Tháp, ngươi liền gọi Tiểu Hỏa đi.
- Tiểu Hỏa, ta là Tiểu Hỏa.
Dị Hỏa cũng không để ý. Đạt được một cái tên nó liền vui mừng không ngớt, nhảy nhót ở trên vai Lăng Hàn.
---------------
Lăng Hàn nhìn thấy tên của mình ở trong ghi chép. Kiếp trước hắn được xưng là đan đạo đế vương, khai sáng Tam Hỏa Dẫn, tiếc rằng đã thất truyền.
Có điều, hai đệ tử theo hắn học tập đan đạo thì sử sách không ghi.
Không chỉ bọn họ, Giang Dược Phong, Trần Thụy Tĩnh cũng vô danh. Thật giống như bọn họ chưa từng tồn tại ở trên thế giới này. Mặt khác, Lăng Hàn cũng không có thấy truyện ký của Kiếm Đế, Thiên Phượng Thần Nữ.
Trước đây chẳng qua hắn cảm thấy Kiếm Đế, Thiên Phượng Thần Nữ rất mạnh. Nhưng hiện tại suy nghĩ thêm, sư môn của bọn họ cũng là quái vật khổng lồ, đáng sợ kinh người! Tu La Ma Đế nhận ra Huyền Nguyên Tam Thức, nhưng gọi là Thiên Kiếm Cung.
Tu La Ma Đế đến từ Thần giới, như vậy Thiên Kiếm Cung này cũng có thể là thế lực của Thần giới. Kiếm pháp như Huyền Nguyên Tam Thức lại xuất hiện ở trong Thiên Kiếm Tông, vậy hắn có thể cho rằng, Thiên Kiếm Tông là chi nhánh của Thiên Kiếm Cung ở Hằng Thiên Đại Lục sao?
Nếu như cái giả thiết này là chính xác, chí ít Kiếm Đế có biện pháp đột phá Phá Hư Cảnh. Thậm chí tiến thêm một bước nữa, thăng nhập Thần giới.
Như vậy, Kiếm Đế nên óng ánh hậu thế, soi sáng một thời đại, vì sao không có chút ghi chép nào?
Thật khiến người ta không nghĩ ra.
Tràng đại hỗn loạn hơn chín ngàn năm trước kia, có phải là vì đám người Giang Dược Phong vây công Phá Hư Cảnh gây ra? Nhưng nếu như Thiên Kiếm Tông có thể câu thông Thần giới, vậy còn thảm đến mức độ như thế, để mấy trăm Thiên Nhân Cảnh dùng tính mạng đến lấp sao?
Lăng Hàn thả cổ tịch xuống. Bắt đầu lật ghi chép địa lý, còn có phân bố của tất cả thế lực.
Người mạnh nhất của Bắc Vực chỉ là Linh Anh Cảnh. Cái này hoàn toàn để qua một bên, trước mặc kệ. Thực lực ba vực Đông Nam Tây hơi mạnh, có cường giả Thiên Nhân Cảnh tọa trấn, hơn nữa số lượng còn rất nhiều. Chí ít ở bề ngoài mỗi vực đều có mười mấy cường giả như vậy, vượt xa một đời trước của Lăng Hàn.
- Lẽ nào kiếp trước ta vừa vặn xuất hiện ở thời kỳ võ đạo mạt pháp? Vì lẽ đó toàn bộ thiên hạ mới có bảy Thiên Nhân Cảnh? Coi như tính thế lực của Thiên Kiếm Tông vào, Thiên Nhân Cảnh cũng sẽ không quá nhiều a?
- Nhưng mới mấy trăm năm, võ đạo liền nghênh đón thịnh thế, có ít nhất mấy trăm Thiên Nhân Cảnh sinh ra, liều mạng với một Phá Hư Cảnh.
- Mà bây giờ, lại nghênh đón một võ đạo thịnh thế, có lượng lớn Thiên Nhân Cảnh xuất hiện. Sẽ không phải... Lại tới một hồi đại tai nạn nữa chứ?
Lăng Hàn sờ mũi, tiếp tục nhìn xuống.
Thực lực võ đạo mạnh nhất chính là Trung Châu, có người nói có Phá Hư Cảnh tọa trấn!
Nếu như mới vừa sống lại, Lăng Hàn nhất định sẽ kinh ngạc thốt lên, mẹ nó, lại xuất hiện Phá Hư Cảnh còn sống!
Nhưng ngay cả Thần linh còn sống hắn cũng gặp, như vậy Phá Hư Cảnh tựa hồ thành bình thường.
Trung Châu có bao nhiêu Phá Hư Cảnh? Không ai biết, nhưng Lăng Hàn lại phát hiện ghi chép của Thiên Kiếm Tông.
Thế lực này chính là tông môn mạnh mẽ nhất trong Trung Châu, có Phá Hư Cảnh tọa trấn.
Thiên Kiếm Tông này là Thiên Kiếm Tông kiếp trước kia sao?
Lăng Hàn cảm thấy hẳn thế.
Như vậy, nếu hắn có thể đi Thiên Kiếm Tông lật xem cổ tịch, tất nhiên có thể phát hiện lịch sử hơn chín ngàn năm trước, lúc biến cố còn chưa bắt đầu.
- Có điều, tông môn này giống như không thu đệ tử, bằng không ta thật có thể trà trộn vào. Có Hắc Tháp yểm hộ, lại thêm Hấp Huyết Nguyên Kim, ta có thể tiến vào bất kỳ kho báu, mở ra bất kỳ ổ khóa nào.
- Còn nữa, Vân Phượng Tông của Thiên Phượng Thần Nữ cũng ở Trung châu. Tuyệt Đao Tông của Lạc Nhật Đao Hoàng cũng giống như thế.
- Hừm, cảnh giới thăng thêm một chút, nhất định phải đi Trung Châu.
Lăng Hàn lại nhìn một trận, sau đó đứng dậy rời đi.
Hắn mở ra một chút nghi hoặc, nhưng bí ẩn không rõ lại càng nhiều, để hắn rất phiền muộn.
Lăng Hàn tìm hiểu tin tức ba vị thuốc chính còn lại của Bổ Linh Đan. Nhưng vật liệu như vậy trong Tinh Diệu Điện quả nhiên không có. Ba phần dược liệu này đều là vật liệu Địa Cấp, Tinh Diệu Điện không có cũng bình thường. Dù sao đây chỉ là tổng bộ của Thiên Dược Các ở Bắc Hoang Cửu Quốc mà thôi.
Tin tưởng đi tới trung tâm Bắc Hoang, Thiên Dược Các ở nơi đó nhất định sẽ có ba dược liệu này.
Lăng Hàn rời Tinh Diệu Điện, một đường đi về khách sạn. Nhưng rất nhanh hắn có một luồng cảm giác không thoải mái.
Có người đang theo dõi hắn!
Lăng Hàn lập tức khẳng định. Hắn có thần thức của Thiên Nhân Cảnh, cực kỳ nhạy cảm. Bị người nhìn chằm chằm vài lần, một cách tự nhiên sẽ có phản ứng.
Có điều, tạm thời hắn còn không biết là ai đang theo dõi mình.
Lăng Hàn không chút biến sắc, bắt đầu đi về địa phương ít người. Hơn nửa giờ, thời điểm đi tới một chỗ ngoặt, thân hình hắn lóe lên, đã tiến vào trong Hắc Tháp.
Không lâu lắm, chỉ thấy một ông lão xuất hiện. Hắn đứng ở khúc cua, nhìn phương xa, trên mặt lộ ra vẻ ngờ vực.
Hắn tự nhiên chính là ông lão họ La ngày hôm qua. Bởi vì sự tình Dị Hỏa quan hệ quá lớn, ngày thứ hai hắn liền bắt đầu hành động, nhìn chăm chú Lăng Hàn, tìm cơ hội ra tay.
Nguyên bản rất suôn sẻ, Lăng Hàn lại đi về địa phương ít người, quả thực chính là chế tạo cơ hội cho hắn. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, tiểu tử này ở thời điểm qua một chỗ cua liền không còn bóng dáng.
Chạy đi đâu rồi?
Ông lão lộ ra vẻ nghi hoặc. Bởi vì hắn tự tin lấy tu vi Thần Thai Cảnh là không thể để Lăng Hàn phát hiện. Nhưng đối phương lại thần không biết quỷ không hay biến mất, nói rõ kỳ thực đối phương đã chú ý tới.
Tiểu tử này quả nhiên quái lạ, không thể khinh thường.
Hắn ở lại rất lâu, muốn tìm được bí mật vì sao Lăng Hàn đột nhiên biến mất, nhưng cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, tung người rời đi.
Lăng Hàn không có xuất hiện, mà ở trong Hắc Tháp nhìn Dị Hỏa. Hiện tại hai đám Dị Hỏa dung hợp đã tiếp cận kết thúc, nhiều nhất nửa giờ liền xong.
Hắn kiên trì chờ đợi. Quả nhiên, chỉ nữa giờ, một đoàn hỏa diễm màu đỏ thẫm bay tới, vòng quanh hắn xoay tròn, phát sinh ý nghĩ "nha nha".
- Lăng… Lăng Hàn!
Chỉ một hồi, Dị Hỏa đột nhiên truyền tới một thần niệm.
Lăng Hàn sợ hết hồn, Dị Hỏa lại biết nói?
Chẳng trách Dị Hỏa muốn nuốt chửng, dung hợp Dị Hỏa khác. Bởi vì chúng nó muốn cường đại, không chỉ uy năng của hỏa diễm, còn có linh trí!
- Ha ha, ngươi lại biết nói, vậy sau này ngươi không thể ở trong tay của ta. Nếu không việc riêng tư của ta đều bị ngươi xem hết.
Lăng Hàn cười nói.
Dị Hỏa nhảy lên vai hắn, nhưng không có đốt quần áo của hắn. Thứ nhất bản thân Dị Hỏa có thể khống chế. Thứ hai đây chính là không gian Hắc Tháp, Lăng Hàn định đoạt tất cả. Nó nói:
- Ta cũng muốn có một cái tên.
- Ngươi muốn có tên?
Lăng Hàn gãi đầu nói.
- Đặt tên không phải sở trưởng của ta. Đã có Tiểu Tháp, ngươi liền gọi Tiểu Hỏa đi.
- Tiểu Hỏa, ta là Tiểu Hỏa.
Dị Hỏa cũng không để ý. Đạt được một cái tên nó liền vui mừng không ngớt, nhảy nhót ở trên vai Lăng Hàn.
---------------
Bình luận truyện