Thần Đạo Đan Tôn
Chương 297: Thiên tài đối quyết
Lăng Hàn đương nhiên sẽ không đứng lên. Mà hắn bất động, đám người Lưu Vũ Đồng tự nhiên cũng sẽ không cho Thành Phi Quân mặt mũi, tương tự ngồi rất nghiêm túc.
- Này, Thành đại sư đứng ra nói chuyện, các ngươi lại dám ngồi, quá không nể mặt mũi đi?
Bên cạnh có người cười lạnh nói. Hiển nhiên là đang nịnh nọt Thành Phi Quân.
- Cần cho hắn mặt mũi sao?
Chu Vô Cửu lập tức nói. Hắn tự nhiên biết Thành Phi Quân mâu thuẫn với Lăng Hàn, liền trừng qua.
- Tốt a, không chỉ bất kính Thành đại sư, hơn nữa còn ô nhục Thành đại sư ở trước mặt mọi người. Ta xem các ngươi là chết chắc rồi!
Người kia đảo qua mấy người Lăng Hàn. Nhìn thấy Lưu Vũ Đồng cùng Lý Tư Thiền tuyệt sắc, thì ánh mắt không khỏi căng thẳng, lộ ra vẻ kinh diễm.
- Ngươi câm miệng cho ta!
Bên cạnh người kia, có kẻ trực tiếp cho hắn một bạt tai.
- Ngươi cái thằng ngu này, ngươi biết hắn là ai sao? Lăng Hàn, vừa thăng Đan sư Địa Cấp! Ngươi muốn chết thì tự mình đi chết, đừng liên lụy chúng ta!
Phốc, người này phun ra ngoài, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Xưa nay hắn và Thành Phi Quân không quen biết, nói thật, hắn muốn nhận thức Thành Phi Quân, Thành Phi Quân cũng chưa chắc để ý đến hắn. Bởi vậy hắn mới nhân cơ hội này gây sự, không phải vì nịnh nọt Thành Phi Quân, cài đặt quan hệ với đối phương sao?
Nhưng tốt rồi, mông ngựa không vỗ tới, lại đã đắc tội một vị Đan sư Địa Cấp! Cái này không phải đang tìm chết sao?
- Lăng… Lăng đại sư, ta có mắt không tròng, xin thứ tội!
Hắn vội run giọng nói.
Lăng Hàn chỉ phất tay. Hắn đương nhiên sẽ không để loại tiểu nhân vật này ở trong lòng.
Người kia như được đại xá, vội vã dập đầu cho Lăng Hàn. Nhưng hắn làm sao cũng không dám ở lại chỗ này nữa, ngồi một lát liền đứng dậy rời đi. Chỉ lo Lăng Hàn đột nhiên tìm hắn tính sổ.
- Các vị, ngày hôm nay lấy thưởng trà luận đạo làm chủ, luận bàn chỉ điểm tới liền thôi.
Thành Phi Quân cười nói. Sau đó lấy ra một cái bình thuốc, hướng về bốn phía biểu diễn.
- Đây là Bổ Tâm đan, khen thưởng cho người luận đạo số một của ngày hôm nay.
Bổ Tâm đan đã ra, ai sẽ không toàn lực ứng phó?
- Ha ha ha ha, tại hạ Hồng Phi, đến từ Thạch Quốc, am hiểu quyền pháp nhất, ai tới luận bàn với ta một hồi?
Một thanh niên vóc người khỏe mạnh bay vụt ra. Ở trung gian để một khu vực trống to lớn, chính là dùng để chiến đấu.
- Ngươi cũng xứng dùng quyền?
Chỉ thấy một thanh niên gầy gò đi ra, cả người toả ra hàn ý kinh người.
- Ở trước mặt Liên Tu Trúc ta khoe khoang quyền pháp, chỉ có một con đường chết!
- Hừ, lẽ nào thiên hạ chỉ có một mình ngươi có thể dùng quyền?
Hồng Phi lạnh lùng nói, đương nhiên sẽ không sợ.
- Khi ta thành thiên hạ đệ nhất nhân, xác thực chỉ có ta mới có thể dùng quyền, những người khác đều không cho phép ô nhục quyền thuật!
Liên Tu Trúc uy nghiêm đáng sợ nói.
- Gia hỏa này thật cuồng a!
- Lại còn nói muốn trở thành thiên hạ đệ nhất nhân!
- Liên Tu Trúc? Ồ, lẽ nào là Liên Tu Trúc ở Hỏa Quốc?
- Ngươi nghe nói qua hắn?
- Người này được xưng quyền si. Nghe nói hắn chỉ biết một thức quyền pháp, chính là Hắc Hổ Đào Tâm bình thường nhất, đã luyện mười mấy năm.
- Phốc, ngươi đang nói đùa sao? Luyện Hắc Hổ Đào Tâm? Cái này ngay cả võ kỹ Hoàng Cấp cũng không bằng a!
- Xác thực như vậy! Nhưng nghe nói người này được xưng tuổi trẻ đệ nhất nhân của Hỏa Quốc, một quyền bại tận hết thảy tuấn kiệt nước đó. Ngay cả Hỏa Hoàng hiện nay cũng tán thưởng hắn không ngớt, phong làm Quyền Hầu.
- Còn cường đại như vậy?
Tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên. Có thể được Hỏa Hoàng gật đầu ban thưởng, thậm chí phong hầu, thực lực của Liên Tu Trúc sẽ không bình thường.
Hồng Phi cũng nghe vào tai, không khỏi sinh ý sợ hãi.
Mặc dù hắn là tồn tại rất mạnh trong thế hệ trẻ tuổi Thạch Quốc, nhưng còn chưa có tư cách để Thạch Hoàng chú ý, phong hắn hầu tước gì đó.
- Ngươi không xứng dùng quyền!
Liên Tu Trúc đã khởi xướng công kích. Chính là chiêu Hắc Hổ Đào Tâm, rất đúng quy đúng củ. Nhưng tự có một luồng đại khí lưu chuyển, phảng phất một vị tông sư quyền pháp hiện thân.
Oành!
Tuy Hồng Phi triển khai tuyệt chiêu, nhưng căn bản địch không lại cú đấm này. Hắn bị đánh bay, nằm ở một bên chảy máu.
Thật lợi hại, Hồng Phi này làm sao cũng là Dũng Tuyền tầng năm, nhưng ngay cả một quyền cũng không đón được. Liên Tu Trúc xác thực rất mạnh, không phụ lời bình của Hỏa Hoàng.
- Thực lực của Liên huynh quả nhiên rất mạnh, tại hạ muốn lĩnh giáo một hồi.
Lập tức có người nhảy vào giữa trường. Đây là một thanh niên trẻ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, vóc người thon dài, bên hông mang theo một thanh trường đao, tỏa ra nhuệ khí kinh người.
Ánh mắt của Liên Tu Trúc sáng lên nói:
- Nếu ngươi không dùng quyền, ta có thể cùng ngươi luận bàn một hồi.
Phải, tên này quả nhiên là quyền si. Người khác dùng quyền hắn liền trực tiếp đánh bay, nhưng không dùng quyền lại có thể luận bàn một chút.
- Tại hạ Hoa Cao Nghị, cũng là người Hỏa Quốc.
Tên đao khách này ngạo nhiên nói.
Mọi người không khỏi nha một hồi. Hóa ra hắn cũng là người Hỏa Quốc, chẳng trách muốn nhảy ra luận bàn với Liên Tu Trúc. Bởi vì hiện tại là võ giả của Cửu Quốc luận đạo, ai cũng không muốn quốc gia của mình bị người hạ thấp. Nếu thua trên mặt mình cũng tối tăm không phải sao?
- Xin mời!
- Xin mời!
Liên Tu Trúc và Hoa Cao Nghị triển khai ác chiến. Quyền khí đao khí xông tới, chiến đấu vừa bắt đầu liền gay cấn tột độ.
Quả nhiên, Liên Tu Trúc tới tới đi đi đều chỉ có một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm. Nhưng một chiêu này lại bị hắn dùng đến ra thần vận, mỗi một quyền đều có ý cảnh khác biệt, uy lực kinh người.
- Thú vị.
Lăng Hàn lộ ra nụ cười.
- Làm sao thú vị?
Đám người Lưu Vũ Đồng đều dồn dập hỏi. Thậm chí ngay cả Quảng Nguyên cũng không ngoại lệ. Bởi vì hắn cũng nhìn không ra có địa phương gì thú vị.
Lăng Hàn cười cợt, chỉ vào Liên Tu Trúc nói:
- Hắn hẳn là tu luyện một môn công pháp kỳ lạ, có tác dụng tăng sức chiến đấu lên. Mà tác dụng phụ là hắn không thể tiếp tục tu luyện võ kỹ khác, nếu không công pháp sẽ xung đột lẫn nhau. Bởi vậy, hắn tới tới đi đi chỉ có chiêu Hắc Hổ Đào Tâm, nhưng mà ý cảnh bách biến, phi thường kỳ diệu.
- Còn có công pháp như vậy?
Tất cả mọi người kỳ quái.
- Thiên hạ rất lớn, tự nhiên công pháp li kỳ cổ quái gì cũng có. Hơn nữa, sở trường của người này ở một quyền, vừa vặn bù đắp nhược điểm không cách nào tu luyện võ kỹ. Có lúc, đơn giản cũng không có nghĩa là bình thường.
Lăng Hàn thong thả nói.
Lại như Mạc Cao, cũng rất tinh thông tu kiếm, nhưng căn bản không tu luyện kiếm pháp gì. Tuy vậy hắn lại sắp chạm tới Kiếm Tâm!
Đơn giản không có nghĩa là bình thường.
Người trẻ tuổi trước mắt kia dị khúc kỳ công, chỉ là cách Quyền tâm còn kém xa, vừa mới đi lên con đường này mà thôi.
Tàn Dạ lộ ra chiến ý mãnh liệt nói:
- Chút nữa ta muốn khiêu chiến Hoa Cao Nghị này.
Hắn cũng là đao khách, nhìn thấy đao pháp của Hoa Cao Nghị hoa lệ, lòng không nhịn được ngứa ngáy, chỉ muốn chiến một trận.
Lăng Hàn nhìn một hồi nói:
- Ngươi có cơ hội. Thực lực của Hoa Cao Nghị không kém Liên Tu Trúc, trận chiến này đại khái sẽ hoà.
Hắn cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Một thế hệ trẻ tuổi này thật là thiên tài liên tục, để hắn cũng hơi kinh ngạc.
---------------
- Này, Thành đại sư đứng ra nói chuyện, các ngươi lại dám ngồi, quá không nể mặt mũi đi?
Bên cạnh có người cười lạnh nói. Hiển nhiên là đang nịnh nọt Thành Phi Quân.
- Cần cho hắn mặt mũi sao?
Chu Vô Cửu lập tức nói. Hắn tự nhiên biết Thành Phi Quân mâu thuẫn với Lăng Hàn, liền trừng qua.
- Tốt a, không chỉ bất kính Thành đại sư, hơn nữa còn ô nhục Thành đại sư ở trước mặt mọi người. Ta xem các ngươi là chết chắc rồi!
Người kia đảo qua mấy người Lăng Hàn. Nhìn thấy Lưu Vũ Đồng cùng Lý Tư Thiền tuyệt sắc, thì ánh mắt không khỏi căng thẳng, lộ ra vẻ kinh diễm.
- Ngươi câm miệng cho ta!
Bên cạnh người kia, có kẻ trực tiếp cho hắn một bạt tai.
- Ngươi cái thằng ngu này, ngươi biết hắn là ai sao? Lăng Hàn, vừa thăng Đan sư Địa Cấp! Ngươi muốn chết thì tự mình đi chết, đừng liên lụy chúng ta!
Phốc, người này phun ra ngoài, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Xưa nay hắn và Thành Phi Quân không quen biết, nói thật, hắn muốn nhận thức Thành Phi Quân, Thành Phi Quân cũng chưa chắc để ý đến hắn. Bởi vậy hắn mới nhân cơ hội này gây sự, không phải vì nịnh nọt Thành Phi Quân, cài đặt quan hệ với đối phương sao?
Nhưng tốt rồi, mông ngựa không vỗ tới, lại đã đắc tội một vị Đan sư Địa Cấp! Cái này không phải đang tìm chết sao?
- Lăng… Lăng đại sư, ta có mắt không tròng, xin thứ tội!
Hắn vội run giọng nói.
Lăng Hàn chỉ phất tay. Hắn đương nhiên sẽ không để loại tiểu nhân vật này ở trong lòng.
Người kia như được đại xá, vội vã dập đầu cho Lăng Hàn. Nhưng hắn làm sao cũng không dám ở lại chỗ này nữa, ngồi một lát liền đứng dậy rời đi. Chỉ lo Lăng Hàn đột nhiên tìm hắn tính sổ.
- Các vị, ngày hôm nay lấy thưởng trà luận đạo làm chủ, luận bàn chỉ điểm tới liền thôi.
Thành Phi Quân cười nói. Sau đó lấy ra một cái bình thuốc, hướng về bốn phía biểu diễn.
- Đây là Bổ Tâm đan, khen thưởng cho người luận đạo số một của ngày hôm nay.
Bổ Tâm đan đã ra, ai sẽ không toàn lực ứng phó?
- Ha ha ha ha, tại hạ Hồng Phi, đến từ Thạch Quốc, am hiểu quyền pháp nhất, ai tới luận bàn với ta một hồi?
Một thanh niên vóc người khỏe mạnh bay vụt ra. Ở trung gian để một khu vực trống to lớn, chính là dùng để chiến đấu.
- Ngươi cũng xứng dùng quyền?
Chỉ thấy một thanh niên gầy gò đi ra, cả người toả ra hàn ý kinh người.
- Ở trước mặt Liên Tu Trúc ta khoe khoang quyền pháp, chỉ có một con đường chết!
- Hừ, lẽ nào thiên hạ chỉ có một mình ngươi có thể dùng quyền?
Hồng Phi lạnh lùng nói, đương nhiên sẽ không sợ.
- Khi ta thành thiên hạ đệ nhất nhân, xác thực chỉ có ta mới có thể dùng quyền, những người khác đều không cho phép ô nhục quyền thuật!
Liên Tu Trúc uy nghiêm đáng sợ nói.
- Gia hỏa này thật cuồng a!
- Lại còn nói muốn trở thành thiên hạ đệ nhất nhân!
- Liên Tu Trúc? Ồ, lẽ nào là Liên Tu Trúc ở Hỏa Quốc?
- Ngươi nghe nói qua hắn?
- Người này được xưng quyền si. Nghe nói hắn chỉ biết một thức quyền pháp, chính là Hắc Hổ Đào Tâm bình thường nhất, đã luyện mười mấy năm.
- Phốc, ngươi đang nói đùa sao? Luyện Hắc Hổ Đào Tâm? Cái này ngay cả võ kỹ Hoàng Cấp cũng không bằng a!
- Xác thực như vậy! Nhưng nghe nói người này được xưng tuổi trẻ đệ nhất nhân của Hỏa Quốc, một quyền bại tận hết thảy tuấn kiệt nước đó. Ngay cả Hỏa Hoàng hiện nay cũng tán thưởng hắn không ngớt, phong làm Quyền Hầu.
- Còn cường đại như vậy?
Tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên. Có thể được Hỏa Hoàng gật đầu ban thưởng, thậm chí phong hầu, thực lực của Liên Tu Trúc sẽ không bình thường.
Hồng Phi cũng nghe vào tai, không khỏi sinh ý sợ hãi.
Mặc dù hắn là tồn tại rất mạnh trong thế hệ trẻ tuổi Thạch Quốc, nhưng còn chưa có tư cách để Thạch Hoàng chú ý, phong hắn hầu tước gì đó.
- Ngươi không xứng dùng quyền!
Liên Tu Trúc đã khởi xướng công kích. Chính là chiêu Hắc Hổ Đào Tâm, rất đúng quy đúng củ. Nhưng tự có một luồng đại khí lưu chuyển, phảng phất một vị tông sư quyền pháp hiện thân.
Oành!
Tuy Hồng Phi triển khai tuyệt chiêu, nhưng căn bản địch không lại cú đấm này. Hắn bị đánh bay, nằm ở một bên chảy máu.
Thật lợi hại, Hồng Phi này làm sao cũng là Dũng Tuyền tầng năm, nhưng ngay cả một quyền cũng không đón được. Liên Tu Trúc xác thực rất mạnh, không phụ lời bình của Hỏa Hoàng.
- Thực lực của Liên huynh quả nhiên rất mạnh, tại hạ muốn lĩnh giáo một hồi.
Lập tức có người nhảy vào giữa trường. Đây là một thanh niên trẻ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, vóc người thon dài, bên hông mang theo một thanh trường đao, tỏa ra nhuệ khí kinh người.
Ánh mắt của Liên Tu Trúc sáng lên nói:
- Nếu ngươi không dùng quyền, ta có thể cùng ngươi luận bàn một hồi.
Phải, tên này quả nhiên là quyền si. Người khác dùng quyền hắn liền trực tiếp đánh bay, nhưng không dùng quyền lại có thể luận bàn một chút.
- Tại hạ Hoa Cao Nghị, cũng là người Hỏa Quốc.
Tên đao khách này ngạo nhiên nói.
Mọi người không khỏi nha một hồi. Hóa ra hắn cũng là người Hỏa Quốc, chẳng trách muốn nhảy ra luận bàn với Liên Tu Trúc. Bởi vì hiện tại là võ giả của Cửu Quốc luận đạo, ai cũng không muốn quốc gia của mình bị người hạ thấp. Nếu thua trên mặt mình cũng tối tăm không phải sao?
- Xin mời!
- Xin mời!
Liên Tu Trúc và Hoa Cao Nghị triển khai ác chiến. Quyền khí đao khí xông tới, chiến đấu vừa bắt đầu liền gay cấn tột độ.
Quả nhiên, Liên Tu Trúc tới tới đi đi đều chỉ có một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm. Nhưng một chiêu này lại bị hắn dùng đến ra thần vận, mỗi một quyền đều có ý cảnh khác biệt, uy lực kinh người.
- Thú vị.
Lăng Hàn lộ ra nụ cười.
- Làm sao thú vị?
Đám người Lưu Vũ Đồng đều dồn dập hỏi. Thậm chí ngay cả Quảng Nguyên cũng không ngoại lệ. Bởi vì hắn cũng nhìn không ra có địa phương gì thú vị.
Lăng Hàn cười cợt, chỉ vào Liên Tu Trúc nói:
- Hắn hẳn là tu luyện một môn công pháp kỳ lạ, có tác dụng tăng sức chiến đấu lên. Mà tác dụng phụ là hắn không thể tiếp tục tu luyện võ kỹ khác, nếu không công pháp sẽ xung đột lẫn nhau. Bởi vậy, hắn tới tới đi đi chỉ có chiêu Hắc Hổ Đào Tâm, nhưng mà ý cảnh bách biến, phi thường kỳ diệu.
- Còn có công pháp như vậy?
Tất cả mọi người kỳ quái.
- Thiên hạ rất lớn, tự nhiên công pháp li kỳ cổ quái gì cũng có. Hơn nữa, sở trường của người này ở một quyền, vừa vặn bù đắp nhược điểm không cách nào tu luyện võ kỹ. Có lúc, đơn giản cũng không có nghĩa là bình thường.
Lăng Hàn thong thả nói.
Lại như Mạc Cao, cũng rất tinh thông tu kiếm, nhưng căn bản không tu luyện kiếm pháp gì. Tuy vậy hắn lại sắp chạm tới Kiếm Tâm!
Đơn giản không có nghĩa là bình thường.
Người trẻ tuổi trước mắt kia dị khúc kỳ công, chỉ là cách Quyền tâm còn kém xa, vừa mới đi lên con đường này mà thôi.
Tàn Dạ lộ ra chiến ý mãnh liệt nói:
- Chút nữa ta muốn khiêu chiến Hoa Cao Nghị này.
Hắn cũng là đao khách, nhìn thấy đao pháp của Hoa Cao Nghị hoa lệ, lòng không nhịn được ngứa ngáy, chỉ muốn chiến một trận.
Lăng Hàn nhìn một hồi nói:
- Ngươi có cơ hội. Thực lực của Hoa Cao Nghị không kém Liên Tu Trúc, trận chiến này đại khái sẽ hoà.
Hắn cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Một thế hệ trẻ tuổi này thật là thiên tài liên tục, để hắn cũng hơi kinh ngạc.
---------------
Bình luận truyện