Thần Đạo Đan Tôn
Chương 728: Huyết mạch Địa Long
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Xem ra, lần này ngươi chỉ có nuốt hận mà thôi!
Trong ánh mắt của hắn cũng toát ra sát khí, bị Cổ Minh khiêu khích nhiều lần, để hắn cũng động sát ý, chỉ cần có thể giết, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
Cổ Minh hừ một tiếng, biết chỉ dựa vào đại cảnh giới áp chế là không giết được Lăng Hàn, hắn gầm nhẹ, trong cổ họng phát sinh quái âm, cả người hằn lên gân xanh, thật giống như có vật gì đáng sợ muốn từ trong cơ thể hắn chui ra.
Lăng Hàn không dám khinh thường, sức chiến đấu của đối phương được Võ Đạo Thạch tán thành, áp đảo vạn cổ thiên kiêu, ghi tên ở vị trí năm mươi mốt. Tuy đây không phải sức chiến đấu cực hạn hiện tại của hắn, nhưng không thể khinh thường.
- Ma Xà Tứ Thức!
Cổ Minh hét lớn một tiếng giết tới, đấm ra một quyền, đánh thẳng bụng dưới của Lăng Hàn.
Lăng Hàn giơ tay chống đỡ, đùng, một chưởng của hắn đánh lên cổ tay của đối phương, nhưng cổ tay của đối phương như bột mì, càng đánh càng mềm, lại đánh tới ngực của hắn, lưỡi dao trong tay phát ra hàn quang.
Lăng Hàn kinh ngạc, lẽ nào tên này là loại thân mềm sao, tại sao có thể biến hình như vậy?
Cái này không chỉ là lĩnh ngộ Nhu tự quyết, mà là bí pháp nào đó mới đúng.
Như con xà, đúng, chính là xà cốt!
Thân thể của Lăng Hàn gập về phía sau, tránh loan đao vung kích. Động tác như thế muốn một võ giả nguyên lực phổ thông làm hầu như là chuyện không thể nào, chỉ có thể tu mới có thể để thân thể phản ứng cấp tốc như thế.
Hơn nữa, Lăng Hàn như bị một đao chặt đứt, trình độ cong gãy làm cho người không thể tưởng tượng nổi.
Cổ Minh vung đến một quyền, lần này cánh tay của hắn nhưng hóa thành đại xà, đầu rắn mở ra, cắn tới Lăng Hàn, đầu rắn màu đen trông rất sống động, có thể thấy răng nọc rõ ràng.
Cú đấm này thực quá nhanh, sắp để Lăng Hàn không kịp tránh, phốc, cú đấm này xuyên thủng Lăng Hàn.
- Hả?
Cổ Minh cau mày, đòn đánh này hắn không có bắn trúng Lăng Hàn.
Lăng Hàn hóa thành tia chớp độn ra ba trượng, hắn lần nữa hiển hoá, cười nói:
- Suýt chút nữa trúng chiêu! Không tệ, chiêu này không tệ, một chiêu lồng một chiêu, ngược lại cũng có chút trình độ.
Lôi Động Cửu Thiên, hắn đã tu đến tiểu thành, tốc độ đương nhiên nhanh hơn
- Há chỉ có chút trình độ, giết ngươi thừa sức!
Cổ Minh tăng lên sức chiến đấu, giết về phía Lăng Hàn.
Hắn xác thực mạnh mẽ, thiên tài của Địa Long Tông, lưu danh Võ Đạo Thạch, cao hơn Lăng Hàn một cảnh giới lớn, bất kể là lực lượng hay sức chiến đấu, hắn đều chiếm thượng phong, nếu không phải năng lực hồi phục của Lăng Hàn mạnh mẽ, lại thêm Lôi Động Cửu Thiên lẩn tránh thương tổn, khẳng định sớm đã bị đối phương oanh trọng thương.
Dù như vậy, Lăng Hàn cũng càng ngày càng bị động, trong mười chiêu chỉ có thể đánh trả một hai chiêu.
- Ngày hôm nay chính là giờ chết của ngươi!
Cổ Minh hét dài, hắn muốn thừa thế xông lên đánh giết Lăng Hàn.
- Nói còn hay hơn hát.
Lăng Hàn thong dong nói, hắn chỉ là đang kiểm tra lực phòng ngự của mình có thể đạt tới trình độ nào, hiện tại không phải tất cả sức chiến đấu của hắn.
- Câu nói này, ta sẽ viết ở trên mộ bia của ngươi, để thế nhân biết có một người hung hăng ngớ ngẩn, chết đến nơi còn muốn mạnh miệng như thế!
Cổ Minh cười to, loan đao phát sáng, hàn quang phun trào.
Cái này rất đáng sợ, có thể tạo thành uy hiếp cực lớn cho Lăng Hàn, dù sao cũng là Linh khí cấp cao, lại thêm lực lượng của Cổ Minh mạnh, ngay cả trân kim cấp tám cũng có thể xé ra.
Lăng Hàn không bị động chịu đòn nữa, hắn lấy Tích Sinh Kiếm, nắm ở trong tay, chỉ vào Cổ Minh nói:
- Xem kiếm của ta chém ngươi!
Cổ Minh nhìn thanh kiếm này, không khỏi lộ ra vẻ động dung, bật thốt lên:
- Trận văn!
Cái này rõ ràng là một thanh kiếm, nhưng lại che kín trận văn, quái lạ, quá quái lạ, vượt quá tưởng tượng của hắn.
- Ngươi có thể chết ở dưới thanh kiếm này, cũng không có gì tiếc nuối!
Lăng Hàn vung kiếm giết ra, trước không dùng kiếm, hắn không cách nào sử dụng Kiếm Mang tốt nhất, nhưng hiện tại không giống, Tích Sinh Kiếm chỉ là chất liệu thì có một ít Thần thiết, lại thêm trận văn hình thành sát khí, Kiếm Mang đánh ra, lực phá hoại tự nhiên mạnh hơn.
Xoạt, Kiếm Mang đẩy ra, như có thể hủy thiên diệt địa, cực kỳ khủng bố.
- Hừ, ta chính là Hoá Thần Cảnh, chẳng lẽ lại sợ ngươi!
Cổ Minh hừ lạnh, nắm đấm vung ra, hóa Mang thành Khí, ngưng tụ thành từng con đại xà màu đen, nhào cắn về phía Lăng Hàn.
Phốc phốc phốc, trận văn trên Tích Sinh Kiếm phát sáng, chỉ có bảy cái mà thôi, nhưng dù như vậy cũng cực kỳ đáng sợ, đã xoắn những đại xà kia thành mảnh vỡ.
Sắc mặt của Cổ Minh tái xanh, hắn biết thanh kiếm này rất lợi hại, nhưng không nghĩ tới sẽ đạt tới mức độ như vậy, lực phá hoại chỉ có thể dùng hai chữ khủng bố để hình dung.
Tại sao có thể có bảo khí như vậy?
Lăng Hàn vung lên không chỉ là một lợi khí đơn giản như vậy, hơn nữa còn kéo theo một trận pháp, tuyệt thế sát trận, bảo người ta làm sao phá.
Cổ Minh kêu la gào gào, cuối cùng phát động đại chiêu, đánh tan bóng mờ đại xà, biến thành một con Địa Long chân chính. Hành động như vậy để hắn vô cùng thống khổ, trên mặt che kín mạch máu màu xanh, thật giống như muốn nổ tung.
Hắn hét lớn một tiếng, bóng mờ Địa Long kia rốt cục ổn định lại, tỏa ra khí tức Viễn Cổ Hồng Hoang.
Thiên địa sơ khai, một con Địa Long từ trong khe hở của Thiên địa chui ra, cổ xưa, thần bí.
Địa Long ngẩn đầu, nó không có ngũ quan, chỉ có một cái súc tu, toàn thân màu đỏ sậm, có thể nhìn thấy chi tiết rõ ràng, cho người một loại cảm giác cực kỳ buồn nôn.
- Chết!
Cổ Minh tay chỉ Lăng Hàn, con Địa Long kia lập tức nhào tới.
Tốc độ thật nhanh!
Đây không phải thực thể, cũng không cách nào dùng lẽ thường đến cân nhắc, trong nháy mắt liền đến trước người Lăng Hàn, tàn nhẫn cắn một cái. Nhưng bởi vì nó không phải thực thể, tự nhiên không thể tạo thành thương tổn thực chất, cả người nó dâng lên, thật giống như cái bóng xẹt qua.
Cổ Minh cười to nói:
- Lăng Hàn, ngươi đã là người chết!
Sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, nhưng mang theo nụ cười vui sướng.
Đây là lá bài tẩy chân chính của hắn, xúc động sức mạnh huyết thống, thậm chí bởi vì tổ huyết của hắn chưa nồng nặc đến mức tận cùng, nên vận dụng đại chiêu như vậy hắn rất cật lực, còn có thể tạo thành phản phệ.
Nhưng không liên quan, mặc dù Địa Long kia là ảo ảnh, không thể tạo thành thương tổn cho thực thể, nhưng chuyên tổn thương thần hồn!
Thần hồn của Lăng Hàn bị Địa Long nuốt chửng, dù không biến mất toàn bộ, nhưng hiện tại nhiều nhất chỉ còn một chút, có thể có bao nhiêu thực lực chứ?
Hắn hét dài một tiếng, giết tới Lăng Hàn, lần này, hắn muốn triệt để giết chết Lăng Hàn.
Man lực bạo phát, hắn như mũi tên phẫn nộ xông ra ngoài, trong nháy mắt liền giết tới trước người Lăng Hàn, loan đao trong tay cắt tới cổ của đối thương. Thể phách là công pháp tu thành, nhưng nhu tự quyết lại cần điều khiển.
Lấy trạng thái hiện tại của Lăng Hàn vẫn được sao?
Chết đi!
Khóe miệng của hắn mang theo nụ cười gằn, rốt cục có thể chém giết họa lớn trong lòng.
---------------
- Xem ra, lần này ngươi chỉ có nuốt hận mà thôi!
Trong ánh mắt của hắn cũng toát ra sát khí, bị Cổ Minh khiêu khích nhiều lần, để hắn cũng động sát ý, chỉ cần có thể giết, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
Cổ Minh hừ một tiếng, biết chỉ dựa vào đại cảnh giới áp chế là không giết được Lăng Hàn, hắn gầm nhẹ, trong cổ họng phát sinh quái âm, cả người hằn lên gân xanh, thật giống như có vật gì đáng sợ muốn từ trong cơ thể hắn chui ra.
Lăng Hàn không dám khinh thường, sức chiến đấu của đối phương được Võ Đạo Thạch tán thành, áp đảo vạn cổ thiên kiêu, ghi tên ở vị trí năm mươi mốt. Tuy đây không phải sức chiến đấu cực hạn hiện tại của hắn, nhưng không thể khinh thường.
- Ma Xà Tứ Thức!
Cổ Minh hét lớn một tiếng giết tới, đấm ra một quyền, đánh thẳng bụng dưới của Lăng Hàn.
Lăng Hàn giơ tay chống đỡ, đùng, một chưởng của hắn đánh lên cổ tay của đối phương, nhưng cổ tay của đối phương như bột mì, càng đánh càng mềm, lại đánh tới ngực của hắn, lưỡi dao trong tay phát ra hàn quang.
Lăng Hàn kinh ngạc, lẽ nào tên này là loại thân mềm sao, tại sao có thể biến hình như vậy?
Cái này không chỉ là lĩnh ngộ Nhu tự quyết, mà là bí pháp nào đó mới đúng.
Như con xà, đúng, chính là xà cốt!
Thân thể của Lăng Hàn gập về phía sau, tránh loan đao vung kích. Động tác như thế muốn một võ giả nguyên lực phổ thông làm hầu như là chuyện không thể nào, chỉ có thể tu mới có thể để thân thể phản ứng cấp tốc như thế.
Hơn nữa, Lăng Hàn như bị một đao chặt đứt, trình độ cong gãy làm cho người không thể tưởng tượng nổi.
Cổ Minh vung đến một quyền, lần này cánh tay của hắn nhưng hóa thành đại xà, đầu rắn mở ra, cắn tới Lăng Hàn, đầu rắn màu đen trông rất sống động, có thể thấy răng nọc rõ ràng.
Cú đấm này thực quá nhanh, sắp để Lăng Hàn không kịp tránh, phốc, cú đấm này xuyên thủng Lăng Hàn.
- Hả?
Cổ Minh cau mày, đòn đánh này hắn không có bắn trúng Lăng Hàn.
Lăng Hàn hóa thành tia chớp độn ra ba trượng, hắn lần nữa hiển hoá, cười nói:
- Suýt chút nữa trúng chiêu! Không tệ, chiêu này không tệ, một chiêu lồng một chiêu, ngược lại cũng có chút trình độ.
Lôi Động Cửu Thiên, hắn đã tu đến tiểu thành, tốc độ đương nhiên nhanh hơn
- Há chỉ có chút trình độ, giết ngươi thừa sức!
Cổ Minh tăng lên sức chiến đấu, giết về phía Lăng Hàn.
Hắn xác thực mạnh mẽ, thiên tài của Địa Long Tông, lưu danh Võ Đạo Thạch, cao hơn Lăng Hàn một cảnh giới lớn, bất kể là lực lượng hay sức chiến đấu, hắn đều chiếm thượng phong, nếu không phải năng lực hồi phục của Lăng Hàn mạnh mẽ, lại thêm Lôi Động Cửu Thiên lẩn tránh thương tổn, khẳng định sớm đã bị đối phương oanh trọng thương.
Dù như vậy, Lăng Hàn cũng càng ngày càng bị động, trong mười chiêu chỉ có thể đánh trả một hai chiêu.
- Ngày hôm nay chính là giờ chết của ngươi!
Cổ Minh hét dài, hắn muốn thừa thế xông lên đánh giết Lăng Hàn.
- Nói còn hay hơn hát.
Lăng Hàn thong dong nói, hắn chỉ là đang kiểm tra lực phòng ngự của mình có thể đạt tới trình độ nào, hiện tại không phải tất cả sức chiến đấu của hắn.
- Câu nói này, ta sẽ viết ở trên mộ bia của ngươi, để thế nhân biết có một người hung hăng ngớ ngẩn, chết đến nơi còn muốn mạnh miệng như thế!
Cổ Minh cười to, loan đao phát sáng, hàn quang phun trào.
Cái này rất đáng sợ, có thể tạo thành uy hiếp cực lớn cho Lăng Hàn, dù sao cũng là Linh khí cấp cao, lại thêm lực lượng của Cổ Minh mạnh, ngay cả trân kim cấp tám cũng có thể xé ra.
Lăng Hàn không bị động chịu đòn nữa, hắn lấy Tích Sinh Kiếm, nắm ở trong tay, chỉ vào Cổ Minh nói:
- Xem kiếm của ta chém ngươi!
Cổ Minh nhìn thanh kiếm này, không khỏi lộ ra vẻ động dung, bật thốt lên:
- Trận văn!
Cái này rõ ràng là một thanh kiếm, nhưng lại che kín trận văn, quái lạ, quá quái lạ, vượt quá tưởng tượng của hắn.
- Ngươi có thể chết ở dưới thanh kiếm này, cũng không có gì tiếc nuối!
Lăng Hàn vung kiếm giết ra, trước không dùng kiếm, hắn không cách nào sử dụng Kiếm Mang tốt nhất, nhưng hiện tại không giống, Tích Sinh Kiếm chỉ là chất liệu thì có một ít Thần thiết, lại thêm trận văn hình thành sát khí, Kiếm Mang đánh ra, lực phá hoại tự nhiên mạnh hơn.
Xoạt, Kiếm Mang đẩy ra, như có thể hủy thiên diệt địa, cực kỳ khủng bố.
- Hừ, ta chính là Hoá Thần Cảnh, chẳng lẽ lại sợ ngươi!
Cổ Minh hừ lạnh, nắm đấm vung ra, hóa Mang thành Khí, ngưng tụ thành từng con đại xà màu đen, nhào cắn về phía Lăng Hàn.
Phốc phốc phốc, trận văn trên Tích Sinh Kiếm phát sáng, chỉ có bảy cái mà thôi, nhưng dù như vậy cũng cực kỳ đáng sợ, đã xoắn những đại xà kia thành mảnh vỡ.
Sắc mặt của Cổ Minh tái xanh, hắn biết thanh kiếm này rất lợi hại, nhưng không nghĩ tới sẽ đạt tới mức độ như vậy, lực phá hoại chỉ có thể dùng hai chữ khủng bố để hình dung.
Tại sao có thể có bảo khí như vậy?
Lăng Hàn vung lên không chỉ là một lợi khí đơn giản như vậy, hơn nữa còn kéo theo một trận pháp, tuyệt thế sát trận, bảo người ta làm sao phá.
Cổ Minh kêu la gào gào, cuối cùng phát động đại chiêu, đánh tan bóng mờ đại xà, biến thành một con Địa Long chân chính. Hành động như vậy để hắn vô cùng thống khổ, trên mặt che kín mạch máu màu xanh, thật giống như muốn nổ tung.
Hắn hét lớn một tiếng, bóng mờ Địa Long kia rốt cục ổn định lại, tỏa ra khí tức Viễn Cổ Hồng Hoang.
Thiên địa sơ khai, một con Địa Long từ trong khe hở của Thiên địa chui ra, cổ xưa, thần bí.
Địa Long ngẩn đầu, nó không có ngũ quan, chỉ có một cái súc tu, toàn thân màu đỏ sậm, có thể nhìn thấy chi tiết rõ ràng, cho người một loại cảm giác cực kỳ buồn nôn.
- Chết!
Cổ Minh tay chỉ Lăng Hàn, con Địa Long kia lập tức nhào tới.
Tốc độ thật nhanh!
Đây không phải thực thể, cũng không cách nào dùng lẽ thường đến cân nhắc, trong nháy mắt liền đến trước người Lăng Hàn, tàn nhẫn cắn một cái. Nhưng bởi vì nó không phải thực thể, tự nhiên không thể tạo thành thương tổn thực chất, cả người nó dâng lên, thật giống như cái bóng xẹt qua.
Cổ Minh cười to nói:
- Lăng Hàn, ngươi đã là người chết!
Sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, nhưng mang theo nụ cười vui sướng.
Đây là lá bài tẩy chân chính của hắn, xúc động sức mạnh huyết thống, thậm chí bởi vì tổ huyết của hắn chưa nồng nặc đến mức tận cùng, nên vận dụng đại chiêu như vậy hắn rất cật lực, còn có thể tạo thành phản phệ.
Nhưng không liên quan, mặc dù Địa Long kia là ảo ảnh, không thể tạo thành thương tổn cho thực thể, nhưng chuyên tổn thương thần hồn!
Thần hồn của Lăng Hàn bị Địa Long nuốt chửng, dù không biến mất toàn bộ, nhưng hiện tại nhiều nhất chỉ còn một chút, có thể có bao nhiêu thực lực chứ?
Hắn hét dài một tiếng, giết tới Lăng Hàn, lần này, hắn muốn triệt để giết chết Lăng Hàn.
Man lực bạo phát, hắn như mũi tên phẫn nộ xông ra ngoài, trong nháy mắt liền giết tới trước người Lăng Hàn, loan đao trong tay cắt tới cổ của đối thương. Thể phách là công pháp tu thành, nhưng nhu tự quyết lại cần điều khiển.
Lấy trạng thái hiện tại của Lăng Hàn vẫn được sao?
Chết đi!
Khóe miệng của hắn mang theo nụ cười gằn, rốt cục có thể chém giết họa lớn trong lòng.
---------------
Bình luận truyện