Thần Đạo Đan Tôn

Chương 734: Vô sỉ không giới hạn



Thời gian: 00: 11: 14

Chu Đức Nguyên miễn cưỡng xoay người lại, mờ mịt nhìn Lăng Hàn nói:

- Là... Cái gì...

Hắn vẫn không thể nào hiểu được mình chết như thế nào, chỉ là trái tim bị đánh nổ mà thôi.

Cái này tự nhiên bởi vì Ma Sinh Kiếm là Linh khí cấp mười, tuy Lăng Hàn không cách nào phát huy ra uy năng chân chính, nhưng bị nó đâm trúng một phát, kiếm ý vào thể, hình thành phá hoại hủy diệt, có thể nói, dù Thiên Nhân Cảnh cũng vác không được.

Bằng không, Linh khí cấp mười cũng quá tệ đi.

Lăng Hàn vô ý đáp lại, một kẻ đã chết, hơn nữa còn là người vô liêm sỉ, tất yếu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của đối phương sao? Hắn rút kiếm, ánh mắt nhìn về phía Chu Ngọc Thành.

- Không!

Chu Ngọc Thành vội quay người bỏ chạy.

Phốc!

Hắn mới chạy ba bước, lại cảm giác thân thể chấn động, ngực đau xót, chỉ thấy một mũi tên do nguyên lực ngưng tụ bắn vào cơ thể. Hắn đưa tay như muốn bắt được cái gì, nhưng ầm ầm ngã chổng vó, khí tức hoàn toàn không còn.

Đùng đùng đùng… có người vỗ tay, chỉ thấy một lão nhân bận áo bào tro đi ra, vừa vỗ tay vừa nói:

- Không hổ là thiên tài của Bổ Thiên Học Viện đi ra, có thể vượt qua một cảnh giới lớn giết địch.

- Ngươi là ai?

Lăng Hàn nhàn nhạt hỏi.

- Thấy tiền bối, lại không lễ phép như thế sao?

Lão giả áo xám lộ ra vẻ không vui.

- Bản tọa chính là Thanh Lôi Tông Mao Quân, cũng là lão sư của Bổ Thiên Học Viện, thấy bản tọa còn không mau hành lễ!

Lăng Hàn ha một tiếng nói:

- Giảng quy củ với ta? Được, vậy cùng ngươi nói một chút, ta chính là Đan sư Thiên Cấp, có thể đứng ngang hàng với Thiên Nhân Cảnh, ngươi chỉ là Hoá Thần Cảnh nho nhỏ, thấy bản tọa còn không mau hành lễ!

Xác thực, Đan sư Thiên Cấp có thể đứng ngang hàng với Thiên Nhân Cảnh, thậm chí bởi vì cầu luyện đan, kỳ thực địa vị còn cao hơn Thiên Nhân Cảnh, ngay cả Phá Hư Cảnh cũng phải cho mấy phần mặt mũi.

Hơn nữa này còn chỉ là Đan Sư Thiên Cấp hạ phẩm, nếu trở thành Đan Sư Thiên Cấp trung phẩm, cũng chính là Đan Sư Thánh cấp, vậy ngay cả Phá Hư Cảnh cũng phải tôn sùng là thượng khách. Đáng tiếc, hiện nay chỉ có Lăng Hàn của vạn năm trước đạt đến độ cao như vậy, hậu thế tuy có Đan sư Thiên Cấp, nhưng chỉ là Thiên Cấp hạ phẩm, không có tư cách để Phá Hư Cảnh khom lưng.

Nhưng coi như là Đan Sư Thiên Cấp hạ phẩm, dùng để dọa Hoá Thần Cảnh cũng đủ.

Mao Quân không khỏi cứng lại, đây quả thật là một vấn đề. Ai nhìn thấy Lăng Hàn, đều sẽ bởi vì tuổi tác mà theo bản năng quên đi độ cao đan đạo của đối phương.

Muốn trở thành Đan sư Thiên Cấp, người nào không phải lão quái vật ba bốn trăm tuổi? Coi như Lăng Hàn kiếp trước bước vào hàng ngũ Thánh cấp, cũng là thời điểm tiếp cận hai trăm tuổi.

- Còn không hành lễ!

Lăng Hàn lưỡi trán lôi đình, thẳng vào linh hồn.

- Lẽ nào, Ngũ đại tông môn có thể không nhìn quy tắc, vô lễ với Đan sư Thiên Cấp?

- Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi nói ngươi là Đan sư Thiên Cấp chính là Đan sư Thiên Cấp sao?

Lại một ông lão đứng ra, hắn cũng bận áo bào tro, nhưng cao hơn Mao Quân nửa cái đầu.

- Vậy bản tọa nói mình là Đan Sư Thần cấp, ngươi còn không qua đây bái kiến?

- Đúng, ngươi nói phải là phải sao, chỉ là một tiểu tử chưa ráo máu đầu mà thôi!

Mao Quân cũng tỉnh hồn lại.

- Lấy chứng minh Đan Sư ra, bản tọa tuyệt đối theo quy tắc! Thế nhưng... nếu như ngươi cố ý giả mạo Đan sư Thiên Cấp, muốn lừa dối Ngũ Đại Tông Môn, chuyện này lại làm sao đây?

Ai cũng biết Đan Sư hiệp hội không có chiêu cáo thiên hạ, tuyên bố Lăng Hàn là Đan sư Thiên Cấp thứ ba của Hằng Thiên Đại Lục, như vậy Lăng Hàn tự nhiên không có khả năng nắm giữ thân phận chứng minh.

Mao Quân cầm chuyện này đâm ngược, nếu ngươi không thể chứng minh mình là Đan Sư Thiên cấp, vậy thì phạm thượng, đây là đại bất kính!

Một lão giả áo xám khác vung tay nói:

- Nếu là đệ tử của Bổ Thiên Học Viện, thì phải cho cơ hội lấy công chuộc tội! Lăng Hàn, ngươi được một môn thần thông, rất tốt, hiến cho học viện, có thể tính ngươi một đại công!

- Bí thuật như vậy đương nhiên phải ở học viện, giao cho người thích hợp tu luyện!

Mao Quân nói tiếp.

- Các ngươi nói đúng hay không?

Một lão giả áo xám khác nhìn người phía sau hỏi.

- Thích trưởng lão nói phải!

Không ít người dồn dập gật đầu, đại bộ phận là đệ tử của Bổ Thiên Học Viện, số ít là đệ tử của Ngũ đại tông môn.

- Lăng Hàn, nhanh giao thần thông ra đây!

- Đúng, cái này không phải một Linh Anh Cảnh nho nhỏ như ngươi có khả năng nắm giữ!

- Bí thuật như vậy, tự nhiên cần học viện cân nhắc, giao cho ai tới tu tập thích hợp nhất.

Những người này dồn dập chỉ vào Lăng Hàn quát lên, bộ dáng tức giận phẫn nộ, thật giống Lăng Hàn cướp đi chính là bí thuật của bọn họ.

Lăng Hàn lắc đầu nói:

- Ta nói các ngươi còn có thể vô liêm sỉ thêm chút nữa không?

- Lăng Hàn, ngươi không nghĩ đến thiên hạ đại cục sao?

Mao Quân điềm nhiên nói.

- Đại họa có khả năng giáng lâm bất cứ lúc nào, nếu như giao môn thần thông này cho đại năng của Ngũ Đại Tông Môn tu luyện, tương lai đối kháng đại họa liền thêm một phần nắm chắc. Ngươi vì tư dục, lại không để ý an nguy của người trong thiên hạ, người giống như ngươi, hừ, quá ích kỷ!

Dựa vào, lại vô liêm sỉ đến lẽ thẳng khí hùng như vậy?

Lăng Hàn không khỏi giận dữ mà cười nói:

- Ta vẫn cho rằng người vô liêm sỉ cũng có giới hạn, nhưng các ngươi một lần lại một lần quét mới cực hạn, ta thực phục rồi.

- Lăng Hàn, bây giờ quay đầu còn không muộn!

Một lão giả áo xám khác, cũng chính là Thích trưởng lão lắc lắc đầu, vẻ mặt hiền hoà.

- Không nên mắc thêm lỗi lầm nữa, đứng ở phía đối lập người trong thiên hạ, nhất định không có kết quả tốt.

Ánh mắt của Lăng Hàn uy nghiêm đáng sợ nói:

- Các ngươi cũng biết đối nghịch người trong thiên hạ sẽ không có kết quả tốt sao? Có điều nhìn các ngươi làm rất thích ý nha.

Mao Quân cùng Thích Lập Quả đồng thời run lên, tiểu tử này nói có ý gì, lẽ nào hắn biết sự tình Nhất Giới Đan? Không thể, vạn năm tới nay, hết thảy chứng cứ đều bị tiêu diệt, tẩy não cũng cực kỳ thành công, ai nói ra sự tình Nhất Giới Đan ngược lại sẽ bị người cười chết, còn sẽ bị đánh chết!

Dám nói xấu Ngũ Đại Tông Môn, bôi đen đại công thần, cái này không phải muốn chết sao?

- Hừ, giao thần thông ra!

Mao Quân làm mặt đen, cùng Thích Lập Quả một đen một trắng tung hứng.

Lăng Hàn cười nhạt nói:

- Thiên Nhân, Phá Hư không ra, các ngươi chỉ có thể la hét với ta mà thôi, dám ra tay sao?

- Tiểu bối hung hăng!

Mao Quân và Thích Lập Quả đều biến sắc, bọn họ đường đường là Hoá Thần Cảnh, lại bị một tiểu bối Linh Anh Cảnh khinh bỉ. Nhưng sau khi thấy được sức chiến đấu của Lăng Hàn, ai dám tùy tiện ra tay?

Muốn trấn áp Lăng Hàn, ngoại trừ Thiên Nhân Cảnh, Phá Hư Cảnh ra, vậy cũng chỉ có mấy thiên tài như Từ Tu Nhiên, Đông Linh Nhi, Cổ Minh… bọn họ cũng không biết Cổ Minh đã bị Lăng Hàn oanh bại, suýt chút nữa chết mất, bằng không nhất định sẽ càng thêm kiêng kỵ.

- Các ngươi để tiểu gia rất khó chịu, trước tiên làm thịt các ngươi a!

Thân hình của Lăng Hàn thoát ra, không chút do dự lấy Tích Sinh Kiếm, giết tới Mao Quân và Thích Lập Quả.

- Hừ!

Hai người Mao Quân đều hừ một tiếng, một tiểu bối Linh Anh Cảnh lại dám chủ động sát phạt bọn họ, cũng quá không để bọn họ ở trong mắt.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện