Thần Đạo Đan Tôn
Chương 757: Tượng đá biết nói chuyện
- Nhưng Nữu có thể nhìn thấy a.
Hổ Nữu vừa gặm móng heo, trên miệng dính đầy mỡ, vừa vung vẩy tay nói, dính đầy cả người Lăng Hàn.
- Ngươi có thể nhìn thấy?
Lăng Hàn kinh ngạc.
- Ừm!
Hổ Nữu gật đầu.
Tuy cái này rất khó tin nổi, nhưng Hổ Nữu quá yêu nghiệt, tại sao không thể làm được chứ?
- Vậy sau đó liền do Nữu dẫn đường.
Lăng Hàn vỗ vỗ đầu của nàng.
- Được!
Hổ Nữu vung vẩy móng heo nói.
Hai người ra Hắc Tháp, Hổ Nữu nắm tay của Lăng Hàn đi, mà Lăng Hàn thì hoàn toàn thả lỏng mình, tuy hắn đã không cảm giác được tay của Hổ Nữu, nhưng hắn tin tưởng Hổ Nữu, mặc cho đối phương dẫn dắt.
Trên thực tế hắn hoàn toàn không cảm giác được mình đang di động, thời gian không gian đều mất đi ý nghĩa, cũng không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên phát hiện, phía trước có hào quang nhỏ yếu.
Hắn trước tiên sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được, ta có thể nhìn thấy!
Ngũ giác khôi phục, Lăng Hàn thở phào nhẹ nhõm.
Phía trước không phải lối vào, Hổ Nữu cũng không có mang theo hắn đi loạn, mà là một nhà đá, có hào quang màu nhũ bạch, rất yếu, nhưng cực kỳ nhu hòa.
Lăng Hàn đi vào, đánh giá chung quanh một lúc, nhà đá này rất đơn giản, nghiêm chỉnh mà nói là một cái hang đá, tại sao nói là nhà đá, là bởi vì ở giữa lại dựng một tượng đá.
Đây tuyệt đối không phải thiên nhiên hình thành, hình tượng nhân vật cực kỳ chân thực, mỗi một chi tiết nhỏ đều thanh thanh sở sở.
Đó là dáng dấp một ông lão, cho dù là tượng đá, cũng có thể nhìn thấy thần vận như tiên phong đạo cốt.
Đơn giản như vậy?
Lăng Hàn không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, đầu nguồn của hai dòng sông kỳ dị, sơn động có thể làm cho người mất ngũ giác, nhưng đi đến cuối lại chỉ là một gian nhà đá đơn giản như vậy?
Thậm chí nhà đá này là thiên nhiên hình thành, không có chút dấu vết nhân lực… ngoại trừ tượng đá này.
Quái dị, cực kỳ quái dị, ai sẽ ở nơi như thế này thả một pho tượng đá chứ?
- Làm sao, nhìn thấy bản tọa rất thất vọng sao?
Một thanh âm đột nhiên vang lên ở trong thức hải của Lăng Hàn.
Lăng Hàn cả kinh, lông tơ cả người dựng lên, da đầu cũng tê dại, đây là cái quỷ gì? Hắn rõ ràng không nhìn thấy bất luận người nào nha!
- Này này này, tiểu bối, ngươi nhìn đi đâu đấy?
Âm thanh này lại vang lên.
- Hiện thân gặp mặt đi!
Lăng Hàn lẫm nhiên nói, tay phải cầm lấy Hổ Nữu, bất cứ lúc nào cũng có thể lui vào trong Hắc Tháp.
- Không phải bản tọa ở ngay trước mặt ngươi sao? Chà chà sách, một người sống sờ sờ, rõ ràng có mắt lại không nhìn thấy, bản tọa có nên hái chúng nó đi không?
Thanh âm kia nói.
Trước mặt?
Lăng Hàn không khỏi nhìn về phía tượng đá kia, ngón tay chỉ qua:
- Đây chính là ngươi?
- Bản tọa không thích bị người chỉ vào, có tin bản tọa đánh gãy móng vuốt của ngươi hay không?
Thanh âm này lại nói.
Lăng Hàn kinh ngạc thu tay về, hắn gặp rất nhiều đồ vật cổ quái, Thạch Đầu có sinh mệnh cũng chẳng có gì lạ, như Thạch Linh chính là ví dụ. Nhưng trước mắt... rõ ràng không có một chút xíu sinh cơ.
Cái này tuyệt đối không phải Thạch Linh, Lăng Hàn có thể kết luận, đây chính là một tượng đá phổ thông, nhưng không biết vì sao, lại có thể tỏa ra thần niệm.
Biết là xảy ra chuyện gì, Lăng Hàn trái lại hoàn toàn yên tâm, cười nói:
- Sao tiền bối không đi ra, để tại hạ mở mang kiến thức một chút?
- Nếu bản tọa có thể đi ra, còn phí lời với ngươi sao?
Thanh âm này nói, có vẻ hơi phẫn nộ cùng bất đắc dĩ.
- Lẽ nào tiền bối bị vây ở nơi này?
Tâm thần của Lăng Hàn tập trung cao độ, như Tu La Ma Đế chính là bị chia làm chín phần, phân biệt trấn áp ở chỗ bất đồng trên Hằng Thiên Đại Lục, đừng nói nơi này là một phân thân nha.
Có điều thật giống như không đúng, tuy nơi này có sương mù hừng hực, nhưng là khói tím, hơn nữa lôi đình và hỏa diễm cũng không hợp Tu La Ma Đế.
- Tiểu bối, nếu ngươi có thể đi tới nơi này, chúng ta cũng coi như hữu duyên, không bằng như vậy, ngươi tìm cho bản tọa vài món bảo vật, bản tọa liền tặng cho ngươi thần thông tuyệt thế, làm sao?
Thanh âm này dụ dỗ nói.
Lăng Hàn không khỏi cười to:
- Công phu há mồm chờ sung rụng của tiền bối không khỏi cũng quá cao thâm đi, chỉ nói mấy câu liền muốn ta ra sức cho tiền bối sao?
- Tiểu tử thúi, không biết có bao nhiêu người tranh nhau liếm đáy giày cho bản tọa, bản tọa ngay cả xem một chút cũng lười, hiện tại còn dùng tuyệt thế thần thông trao đổi với ngươi, ngươi còn chưa biết đủ?
Thanh âm kia hừ lạnh, bắn ra, chỉ thấy một tay của tượng đá lại lấp lóe ánh chớp.
Thật đáng sợ, uy năng của ánh chớp này chí ít đạt đến Thiên Nhân Cảnh cấp cao, tuyệt đối vượt qua cực hạn của Lăng Hàn hiện tại.
Trong lòng Lăng Hàn thịch thịch thịch, hắn có thể kết luận, hai dòng sông kỳ dị bên ngoài, chí ít Lôi Hà là không thoát được quan hệ với tồn tại thần bí này.
Ý niệm trong lòng Lăng Hàn bay lộn, mở miệng nói:
- Xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào?
Trên tượng đá ánh chớp lấp lóe, đánh tới Lăng Hàn.
- Tiểu bối, trước tiên cho ngươi giáo huấn, để ngươi biết phải tôn trọng lão tiền bối!
Thanh âm kia nói.
Lăng Hàn ra quyền đón nhận, phát động Lôi Động Cửu Thiên, lấy Lôi đối Lôi.
Xì xì xì, ánh chớp dật động, đan dệt ánh sáng chói mắt.
Đùng, Lăng Hàn bị đánh bay ra ngoài, nặng nề va vào vách tường, sau đó lại gảy trở về. Rất kinh người a, đây chính là xung kích của Thiên Nhân Cảnh, nhưng không để lại một dấu vết trên vách tường, có thể thấy được nó kiên cố.
- Ồ?
Thanh âm kia có vẻ kinh dị.
- Tiểu bối, ngươi rất quái lạ, rõ ràng chỉ là Hoá Thần Cảnh, nhưng sức chiến đấu đạt đến Thiên Nhân Cảnh, hơn nữa, thể phách cũng đạt đến tầng thứ này, chà chà, cái này rất hiếm thấy, dù ở... cũng rất hiếm thấy!
Rất hiếm thấy?
Trong lòng Lăng Hàn chấn động, hiếm thấy ý tứ chính là, có người có thể đạt đến độ cao như vậy.
Tồn tại thần bí này đến tột cùng là người nào, chí ít Địa Long Tông chuyên tu thể thuật, Cổ Minh là kỳ tài vạn năm có một, tự xưng tổ huyết cao nhất, nhưng thể phách của hắn chỉ so với trân kim cùng cấp, còn lâu mới có thể sánh ngang Lăng Hàn.
- Còn có tiểu nha đầu này!
Thanh âm kia hơi dừng lại một chút.
- Lại như không có chuyện gì xảy ra mà chịu đựng dư âm chiến đấu, quả thực khó mà tin nổi! Quái lạ quái lạ, Phù Du Giới nho nhỏ lại có thể sản sinh thiên tài như vậy sao?
- Tiền bối, Phù Du Giới là có ý gì?
Lăng Hàn hỏi.
- Đương nhiên là thế giới cực kỳ nhỏ bé này của các ngươi.
Thanh âm kia nói.
---------------
Hổ Nữu vừa gặm móng heo, trên miệng dính đầy mỡ, vừa vung vẩy tay nói, dính đầy cả người Lăng Hàn.
- Ngươi có thể nhìn thấy?
Lăng Hàn kinh ngạc.
- Ừm!
Hổ Nữu gật đầu.
Tuy cái này rất khó tin nổi, nhưng Hổ Nữu quá yêu nghiệt, tại sao không thể làm được chứ?
- Vậy sau đó liền do Nữu dẫn đường.
Lăng Hàn vỗ vỗ đầu của nàng.
- Được!
Hổ Nữu vung vẩy móng heo nói.
Hai người ra Hắc Tháp, Hổ Nữu nắm tay của Lăng Hàn đi, mà Lăng Hàn thì hoàn toàn thả lỏng mình, tuy hắn đã không cảm giác được tay của Hổ Nữu, nhưng hắn tin tưởng Hổ Nữu, mặc cho đối phương dẫn dắt.
Trên thực tế hắn hoàn toàn không cảm giác được mình đang di động, thời gian không gian đều mất đi ý nghĩa, cũng không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên phát hiện, phía trước có hào quang nhỏ yếu.
Hắn trước tiên sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được, ta có thể nhìn thấy!
Ngũ giác khôi phục, Lăng Hàn thở phào nhẹ nhõm.
Phía trước không phải lối vào, Hổ Nữu cũng không có mang theo hắn đi loạn, mà là một nhà đá, có hào quang màu nhũ bạch, rất yếu, nhưng cực kỳ nhu hòa.
Lăng Hàn đi vào, đánh giá chung quanh một lúc, nhà đá này rất đơn giản, nghiêm chỉnh mà nói là một cái hang đá, tại sao nói là nhà đá, là bởi vì ở giữa lại dựng một tượng đá.
Đây tuyệt đối không phải thiên nhiên hình thành, hình tượng nhân vật cực kỳ chân thực, mỗi một chi tiết nhỏ đều thanh thanh sở sở.
Đó là dáng dấp một ông lão, cho dù là tượng đá, cũng có thể nhìn thấy thần vận như tiên phong đạo cốt.
Đơn giản như vậy?
Lăng Hàn không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, đầu nguồn của hai dòng sông kỳ dị, sơn động có thể làm cho người mất ngũ giác, nhưng đi đến cuối lại chỉ là một gian nhà đá đơn giản như vậy?
Thậm chí nhà đá này là thiên nhiên hình thành, không có chút dấu vết nhân lực… ngoại trừ tượng đá này.
Quái dị, cực kỳ quái dị, ai sẽ ở nơi như thế này thả một pho tượng đá chứ?
- Làm sao, nhìn thấy bản tọa rất thất vọng sao?
Một thanh âm đột nhiên vang lên ở trong thức hải của Lăng Hàn.
Lăng Hàn cả kinh, lông tơ cả người dựng lên, da đầu cũng tê dại, đây là cái quỷ gì? Hắn rõ ràng không nhìn thấy bất luận người nào nha!
- Này này này, tiểu bối, ngươi nhìn đi đâu đấy?
Âm thanh này lại vang lên.
- Hiện thân gặp mặt đi!
Lăng Hàn lẫm nhiên nói, tay phải cầm lấy Hổ Nữu, bất cứ lúc nào cũng có thể lui vào trong Hắc Tháp.
- Không phải bản tọa ở ngay trước mặt ngươi sao? Chà chà sách, một người sống sờ sờ, rõ ràng có mắt lại không nhìn thấy, bản tọa có nên hái chúng nó đi không?
Thanh âm kia nói.
Trước mặt?
Lăng Hàn không khỏi nhìn về phía tượng đá kia, ngón tay chỉ qua:
- Đây chính là ngươi?
- Bản tọa không thích bị người chỉ vào, có tin bản tọa đánh gãy móng vuốt của ngươi hay không?
Thanh âm này lại nói.
Lăng Hàn kinh ngạc thu tay về, hắn gặp rất nhiều đồ vật cổ quái, Thạch Đầu có sinh mệnh cũng chẳng có gì lạ, như Thạch Linh chính là ví dụ. Nhưng trước mắt... rõ ràng không có một chút xíu sinh cơ.
Cái này tuyệt đối không phải Thạch Linh, Lăng Hàn có thể kết luận, đây chính là một tượng đá phổ thông, nhưng không biết vì sao, lại có thể tỏa ra thần niệm.
Biết là xảy ra chuyện gì, Lăng Hàn trái lại hoàn toàn yên tâm, cười nói:
- Sao tiền bối không đi ra, để tại hạ mở mang kiến thức một chút?
- Nếu bản tọa có thể đi ra, còn phí lời với ngươi sao?
Thanh âm này nói, có vẻ hơi phẫn nộ cùng bất đắc dĩ.
- Lẽ nào tiền bối bị vây ở nơi này?
Tâm thần của Lăng Hàn tập trung cao độ, như Tu La Ma Đế chính là bị chia làm chín phần, phân biệt trấn áp ở chỗ bất đồng trên Hằng Thiên Đại Lục, đừng nói nơi này là một phân thân nha.
Có điều thật giống như không đúng, tuy nơi này có sương mù hừng hực, nhưng là khói tím, hơn nữa lôi đình và hỏa diễm cũng không hợp Tu La Ma Đế.
- Tiểu bối, nếu ngươi có thể đi tới nơi này, chúng ta cũng coi như hữu duyên, không bằng như vậy, ngươi tìm cho bản tọa vài món bảo vật, bản tọa liền tặng cho ngươi thần thông tuyệt thế, làm sao?
Thanh âm này dụ dỗ nói.
Lăng Hàn không khỏi cười to:
- Công phu há mồm chờ sung rụng của tiền bối không khỏi cũng quá cao thâm đi, chỉ nói mấy câu liền muốn ta ra sức cho tiền bối sao?
- Tiểu tử thúi, không biết có bao nhiêu người tranh nhau liếm đáy giày cho bản tọa, bản tọa ngay cả xem một chút cũng lười, hiện tại còn dùng tuyệt thế thần thông trao đổi với ngươi, ngươi còn chưa biết đủ?
Thanh âm kia hừ lạnh, bắn ra, chỉ thấy một tay của tượng đá lại lấp lóe ánh chớp.
Thật đáng sợ, uy năng của ánh chớp này chí ít đạt đến Thiên Nhân Cảnh cấp cao, tuyệt đối vượt qua cực hạn của Lăng Hàn hiện tại.
Trong lòng Lăng Hàn thịch thịch thịch, hắn có thể kết luận, hai dòng sông kỳ dị bên ngoài, chí ít Lôi Hà là không thoát được quan hệ với tồn tại thần bí này.
Ý niệm trong lòng Lăng Hàn bay lộn, mở miệng nói:
- Xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào?
Trên tượng đá ánh chớp lấp lóe, đánh tới Lăng Hàn.
- Tiểu bối, trước tiên cho ngươi giáo huấn, để ngươi biết phải tôn trọng lão tiền bối!
Thanh âm kia nói.
Lăng Hàn ra quyền đón nhận, phát động Lôi Động Cửu Thiên, lấy Lôi đối Lôi.
Xì xì xì, ánh chớp dật động, đan dệt ánh sáng chói mắt.
Đùng, Lăng Hàn bị đánh bay ra ngoài, nặng nề va vào vách tường, sau đó lại gảy trở về. Rất kinh người a, đây chính là xung kích của Thiên Nhân Cảnh, nhưng không để lại một dấu vết trên vách tường, có thể thấy được nó kiên cố.
- Ồ?
Thanh âm kia có vẻ kinh dị.
- Tiểu bối, ngươi rất quái lạ, rõ ràng chỉ là Hoá Thần Cảnh, nhưng sức chiến đấu đạt đến Thiên Nhân Cảnh, hơn nữa, thể phách cũng đạt đến tầng thứ này, chà chà, cái này rất hiếm thấy, dù ở... cũng rất hiếm thấy!
Rất hiếm thấy?
Trong lòng Lăng Hàn chấn động, hiếm thấy ý tứ chính là, có người có thể đạt đến độ cao như vậy.
Tồn tại thần bí này đến tột cùng là người nào, chí ít Địa Long Tông chuyên tu thể thuật, Cổ Minh là kỳ tài vạn năm có một, tự xưng tổ huyết cao nhất, nhưng thể phách của hắn chỉ so với trân kim cùng cấp, còn lâu mới có thể sánh ngang Lăng Hàn.
- Còn có tiểu nha đầu này!
Thanh âm kia hơi dừng lại một chút.
- Lại như không có chuyện gì xảy ra mà chịu đựng dư âm chiến đấu, quả thực khó mà tin nổi! Quái lạ quái lạ, Phù Du Giới nho nhỏ lại có thể sản sinh thiên tài như vậy sao?
- Tiền bối, Phù Du Giới là có ý gì?
Lăng Hàn hỏi.
- Đương nhiên là thế giới cực kỳ nhỏ bé này của các ngươi.
Thanh âm kia nói.
---------------
Bình luận truyện