Thần Đạo Đan Tôn
Chương 82: Lăng Hàn nổi giận
Lăng Hàn chạy gấp ra ngoài, rất nhanh đi tới phòng chiêu đãi của Thiên Dược Các. Nơi này thông thường là dùng để tiếp đón khách hàng lớn của Thiên Dược Các, nếu không phải thân phận của Lăng Hàn đặc thù, vậy hắn không có khả năng bị mang tới đây.
Hắn đẩy cửa vào, lập tức nói:
- Gia tộc xảy ra chuyện gì?
Bên trong đang có một trung niên tới tới lui lui, nhìn thấy Lăng Hàn, lập tức vọt lên.
- Dương Bình thúc!
Lăng Hàn nhận ra đối phương, hắn là một tộc nhân của Lăng gia chi mạch.
- Hàn thiếu!
Lăng Dương Bình mắt hổ rưng rưng, thanh âm bi thương nói:
- Lăng gia chúng ta, bị Trình gia phá huỷ!
Trình gia?
Lăng Hàn vội vàng nói:
- Dương Bình thúc, ngươi trước tiên yên tĩnh một chút, từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Dương Bình bình phục tâm tình, lúc này mới lên tiếng, nhưng hai tay khẽ run rẩy:
- Trình gia có một lão quái vật, gọi Trình Quý Vũ, đều nói hắn đã sớm chết, không nghĩ tới vẫn luôn bế quan. Mấy ngày trước hắn đột phá Dũng Tuyền Cảnh! Sau khi hắn đột phá, liền mang theo Trình gia giết tới, giết gia tộc ta hầu như không còn!
Xoảng, như sấm sét giữa trời quang, Lăng Hàn nhất thời mắt tối sầm, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, cũng may Lưu Vũ Đồng đúng lúc ra tay, đỡ lấy hắn, bằng không hắn nhất định sẽ ngã chổng vó. Hắn lấy lại bình tĩnh, nói:
- Phụ thân ta thì sao?
- Gia chủ đại nhân bị Trình Quý Vũ bắt, trói ở cửa vào trấn, dầm mưa dãi nắng, trời rét đóng băng, nói muốn đợi ngươi trở về, giết ngươi trước mặt gia chủ, lại giết những người còn lại!
Lăng Dương Bình giận dữ nói.
- Bởi vì ta ra ngoài làm việc, may mắn tránh được một kiếp, sau khi nhận được tin tức, lập tức tới nơi này. Hàn thiếu, ngươi nhất định không thể kích động, bằng không liền rơi vào bẫy của Trình gia, bọn họ đang chờ ngươi tự chui đầu vào lưới.
Lăng Dương Bình tự nhiên cuống lên, hắn đi vào Đại Nguyên thành liền nghe nói, Lăng Hàn thu được quán quân Đại Nguyên luận võ, lực ép rất nhiều thiên tài như Tứ Vương Tử, Kim Vô Cực.... Chuyện này ý nghĩa tiền đồ của Lăng Hàn vô hạn, chỉ cần có thể sống đến ba mươi tuổi, vậy nhất định có thể trở thành cường giả Dũng Tuyền Cảnh.
Hắn đương nhiên sợ Lăng Hàn mạnh động. Người trẻ tuổi máu nóng, biết phụ thân mình bị nhốt, phản ứng đầu tiên là đi cứu viện, không biết như vậy chỉ đưa mạng mình, chân chính mất đi hi vọng.
- Ta rõ ràng, Dương Bình thúc yên tâm, ta có chừng mực!
Biết được phụ thân còn chưa chết, Lăng Hàn hơi yên tâm, nhưng há có thể ngồi được?
Bị bức ép quỳ gối ở lối vào thôn trấn, dầm mưa dãi nắng, bị người vây xem, đây là đãi ngộ thế nào?
Huống chi, tuy sức sống của võ giả Tụ Nguyên Cảnh mạnh mẽ, nhưng không ăn không uống cũng không hơn người bình thường bao lâu, nhiều nhất năm, sáu ngày nhất định sẽ chết.
Hắn nhất định phải lập tức hành động!
Sau khi Lăng Hàn gọi Lưu Vũ Đồng, lập tức lên đường, chạy về Thương Vân Trấn.
Dũng Tuyền Cảnh?
Nếu như đối phương đã sớm đột phá Dũng Tuyền Cảnh, nắm giữ tu vi hai tầng hoặc tầng ba, như vậy hắn còn có thể kiêng kỵ, nhưng chỉ là vừa đột phá, lấy thực lực bây giờ của hắn, là không kinh sợ.
Huống chi Hắc tháp có thể để cho sức mạnh của hắn lên một cảnh giới lớn, trực tiếp tiêu thăng đến Dũng Tuyền tầng bốn!
Lưu Vũ Đồng mang Hổ Nữu theo, ba người hai ngựa, vội vã đi về Thương Vân Trấn. Có điều, nàng lại không biết chuyện Lăng Hàn nắm giữ Hắc tháp, tự nhiên còn thông báo tin tức cho Chư Hòa Tâm và Trương Vị Sơn.
Hai lão giả đang thí luyện Hồi Thiên Đan, sau khi lấy được tin tức, Chư Hòa Tâm nhất thời giận dữ. Ở trong lòng hắn, Lăng Hàn có thể nói là nửa sư phụ, hiện tại phụ thân của sư phụ lại bị người nhục nhã, chờ giết, hắn há có thể không giận?
Đừng nói hắn sinh nộ, ngay cả Trương Vị Sơn cũng động lôi đình. Hắn chịu ân tình của Lăng Hàn, đang khổ nỗi không có cơ hội báo đáp, lập tức đi theo Chư Hòa Tâm.
Hai vị Đan sư Huyền Cấp hành động, mà chuyện này cũng như mọc cánh, rất nhanh truyền khắp Đại Nguyên thành.
- Cái gì, phụ thân Lăng Hàn bị Trình gia bắt, chờ Lăng Hàn trở về đồng thời xử tử?
- Trình gia này có lai lịch gì, lá gan cũng quá lớn đi?
- A, Trình gia chỉ là một gia tộc nhỏ, vừa mới có một tộc nhân đột phá Dũng Tuyền Cảnh?
- Đi đi đi, lập tức sắp xếp nhân thủ, đi trợ giúp Lăng Hàn, đây là một cơ hội cực kỳ tốt, vừa vặn lấy lòng vương giả tương lai!
- Ha ha ha, thực là cơ hội trời cho, hầu như không cần đánh đổi gì liền có thể kéo quan hệ với Lăng Hàn! Lập tức gọi người, theo ta lên đường!
...
Trong thành, sau khi các gia tộc lớn nhận được tin tức, không ai không vừa mừng vừa sợ. Sợ là Trình gia thật lớn mật. Mừng là bọn họ được một cơ hội tuyệt hảo, dùng để rút ngắn quan hệ với Lăng Hàn.
Ngẫm lại xem, xuất binh cứu phụ thân của Lăng Hàn, đây là ân tình lớn cỡ nào?
- Mau xuất phát đi Thương Vân Trấn!
Chỉ cần thế lực gia tộc có cường giả Dũng Tuyền Cảnh, không ai không vội lao ra, muốn làm người thứ nhất cứu được Lăng Đông Hành, nhân tình như vậy đủ Lăng Hàn nhớ cả đời!
Bởi vì Lăng Hàn nóng ruột, dọc theo đường đi căn bản không nghỉ ngơi, cũng may tuấn mã của bọn họ là Hắc Cước Mã, có huyết thống yêu thú, bằng không nhất định sẽ nửa đường mệt chết.
Vẻn vẹn nửa ngày sau, Thương Vân Trấn ở trong tầm mắt.
Rất xa, Lăng Hàn liền nhìn thấy lối vào thôn trấn quỳ mười mấy người, mà người ở giữa, không phải Lăng Đông Hành thì ai?
- Cha!
Hắn hét lớn, trong thanh âm tràn ngập phẫn nộ.
- Ha ha ha ha, con thỏ chết bầm này còn thật sự dám trở về!
Trình Văn Côn cười to, giơ chân phải giẫm lên mặt Lăng Đông Hành nói.
- Không tệ, hiện tại ta thừa nhận, ngươi sinh một đứa con trai tốt, biết rõ nguy hiểm còn chạy tới chịu chết!
Hắn đương nhiên không phải tán thưởng, chỉ là chó cắn áo rách Lăng Đông Hành mà thôi.
Lăng Đông Hành đói bụng sắp tới bốn ngày, tầm nhìn đã sớm mơ hồ, căn bản không nhìn thấy Lăng Hàn ở xa xa, chỉ mơ hồ giống như nghe được âm thanh của Lăng Hàn, hắn nhếch miệng, phát ra âm thanh suy yếu:
- Hàn Nhi, đi mau! Đi mau!
- Bớt tốn sức đi, hắn căn bản không nghe được!
Trình Văn Côn giẫm mặt của Lăng Đông Hành, còn ép ép chân, khắp khuôn mặt là vẻ dữ tợn. Trải qua mấy ngày, hắn cũng tiêu hao hết kiên trì, hận không thể lập tức làm thịt hai cha con này.
- Lão cẩu, muốn chết!
Lăng Hàn đã giục ngựa đến cấp tốc, thân hình nhảy xuống, xoạt, trường kiếm ra khỏi vỏ, quét tới Trình Văn Côn.
Xoạt xoạt xoạt, năm đạo kiếm khí múa ngang!
Ở trong cơn giận dữ, hắn thu được đột phá, nhảy vào cấp độ năm đạo kiếm khí!
- Cái gì!
Trình Văn Côn kinh hãi, trước mắt lại có năm đạo kiếm khí ngang dọc!
Hắn vội vã ra tay chống đỡ, nhưng Lăng Hàn nén giận ra tay, tự nhiên đã xuất ra toàn lực, hơn nữa năm đạo kiếm khí, đây là uy lực cỡ nào?
- A…
Trình Văn Côn phát ra tiếng kêu thảm, chỉ một chiêu kiếm, liền bị đánh bay, trên người bắn lên máu tươi.
Oành! Hắn té xuống đất. Vẫn không chờ hắn bò lên, một cái chân đã từ trên trời giáng xuống, tàn nhẫn đạp ở trên mặt của hắn. Hắn cảm thấy giống như va vào một khối nham thạch, cái đầu muốn nứt ra, sống mũi đứt đoạn, hàm răng cũng rơi bốn, năm cái, trên mặt đều là máu tươi.
- Dám nhục cha ta, ta muốn ngươi sống không bằng chết!
Lăng Hàn uy nghiêm đáng sợ nói, lần này, hắn thực đã giận dữ.
---------------
Hắn đẩy cửa vào, lập tức nói:
- Gia tộc xảy ra chuyện gì?
Bên trong đang có một trung niên tới tới lui lui, nhìn thấy Lăng Hàn, lập tức vọt lên.
- Dương Bình thúc!
Lăng Hàn nhận ra đối phương, hắn là một tộc nhân của Lăng gia chi mạch.
- Hàn thiếu!
Lăng Dương Bình mắt hổ rưng rưng, thanh âm bi thương nói:
- Lăng gia chúng ta, bị Trình gia phá huỷ!
Trình gia?
Lăng Hàn vội vàng nói:
- Dương Bình thúc, ngươi trước tiên yên tĩnh một chút, từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Dương Bình bình phục tâm tình, lúc này mới lên tiếng, nhưng hai tay khẽ run rẩy:
- Trình gia có một lão quái vật, gọi Trình Quý Vũ, đều nói hắn đã sớm chết, không nghĩ tới vẫn luôn bế quan. Mấy ngày trước hắn đột phá Dũng Tuyền Cảnh! Sau khi hắn đột phá, liền mang theo Trình gia giết tới, giết gia tộc ta hầu như không còn!
Xoảng, như sấm sét giữa trời quang, Lăng Hàn nhất thời mắt tối sầm, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, cũng may Lưu Vũ Đồng đúng lúc ra tay, đỡ lấy hắn, bằng không hắn nhất định sẽ ngã chổng vó. Hắn lấy lại bình tĩnh, nói:
- Phụ thân ta thì sao?
- Gia chủ đại nhân bị Trình Quý Vũ bắt, trói ở cửa vào trấn, dầm mưa dãi nắng, trời rét đóng băng, nói muốn đợi ngươi trở về, giết ngươi trước mặt gia chủ, lại giết những người còn lại!
Lăng Dương Bình giận dữ nói.
- Bởi vì ta ra ngoài làm việc, may mắn tránh được một kiếp, sau khi nhận được tin tức, lập tức tới nơi này. Hàn thiếu, ngươi nhất định không thể kích động, bằng không liền rơi vào bẫy của Trình gia, bọn họ đang chờ ngươi tự chui đầu vào lưới.
Lăng Dương Bình tự nhiên cuống lên, hắn đi vào Đại Nguyên thành liền nghe nói, Lăng Hàn thu được quán quân Đại Nguyên luận võ, lực ép rất nhiều thiên tài như Tứ Vương Tử, Kim Vô Cực.... Chuyện này ý nghĩa tiền đồ của Lăng Hàn vô hạn, chỉ cần có thể sống đến ba mươi tuổi, vậy nhất định có thể trở thành cường giả Dũng Tuyền Cảnh.
Hắn đương nhiên sợ Lăng Hàn mạnh động. Người trẻ tuổi máu nóng, biết phụ thân mình bị nhốt, phản ứng đầu tiên là đi cứu viện, không biết như vậy chỉ đưa mạng mình, chân chính mất đi hi vọng.
- Ta rõ ràng, Dương Bình thúc yên tâm, ta có chừng mực!
Biết được phụ thân còn chưa chết, Lăng Hàn hơi yên tâm, nhưng há có thể ngồi được?
Bị bức ép quỳ gối ở lối vào thôn trấn, dầm mưa dãi nắng, bị người vây xem, đây là đãi ngộ thế nào?
Huống chi, tuy sức sống của võ giả Tụ Nguyên Cảnh mạnh mẽ, nhưng không ăn không uống cũng không hơn người bình thường bao lâu, nhiều nhất năm, sáu ngày nhất định sẽ chết.
Hắn nhất định phải lập tức hành động!
Sau khi Lăng Hàn gọi Lưu Vũ Đồng, lập tức lên đường, chạy về Thương Vân Trấn.
Dũng Tuyền Cảnh?
Nếu như đối phương đã sớm đột phá Dũng Tuyền Cảnh, nắm giữ tu vi hai tầng hoặc tầng ba, như vậy hắn còn có thể kiêng kỵ, nhưng chỉ là vừa đột phá, lấy thực lực bây giờ của hắn, là không kinh sợ.
Huống chi Hắc tháp có thể để cho sức mạnh của hắn lên một cảnh giới lớn, trực tiếp tiêu thăng đến Dũng Tuyền tầng bốn!
Lưu Vũ Đồng mang Hổ Nữu theo, ba người hai ngựa, vội vã đi về Thương Vân Trấn. Có điều, nàng lại không biết chuyện Lăng Hàn nắm giữ Hắc tháp, tự nhiên còn thông báo tin tức cho Chư Hòa Tâm và Trương Vị Sơn.
Hai lão giả đang thí luyện Hồi Thiên Đan, sau khi lấy được tin tức, Chư Hòa Tâm nhất thời giận dữ. Ở trong lòng hắn, Lăng Hàn có thể nói là nửa sư phụ, hiện tại phụ thân của sư phụ lại bị người nhục nhã, chờ giết, hắn há có thể không giận?
Đừng nói hắn sinh nộ, ngay cả Trương Vị Sơn cũng động lôi đình. Hắn chịu ân tình của Lăng Hàn, đang khổ nỗi không có cơ hội báo đáp, lập tức đi theo Chư Hòa Tâm.
Hai vị Đan sư Huyền Cấp hành động, mà chuyện này cũng như mọc cánh, rất nhanh truyền khắp Đại Nguyên thành.
- Cái gì, phụ thân Lăng Hàn bị Trình gia bắt, chờ Lăng Hàn trở về đồng thời xử tử?
- Trình gia này có lai lịch gì, lá gan cũng quá lớn đi?
- A, Trình gia chỉ là một gia tộc nhỏ, vừa mới có một tộc nhân đột phá Dũng Tuyền Cảnh?
- Đi đi đi, lập tức sắp xếp nhân thủ, đi trợ giúp Lăng Hàn, đây là một cơ hội cực kỳ tốt, vừa vặn lấy lòng vương giả tương lai!
- Ha ha ha, thực là cơ hội trời cho, hầu như không cần đánh đổi gì liền có thể kéo quan hệ với Lăng Hàn! Lập tức gọi người, theo ta lên đường!
...
Trong thành, sau khi các gia tộc lớn nhận được tin tức, không ai không vừa mừng vừa sợ. Sợ là Trình gia thật lớn mật. Mừng là bọn họ được một cơ hội tuyệt hảo, dùng để rút ngắn quan hệ với Lăng Hàn.
Ngẫm lại xem, xuất binh cứu phụ thân của Lăng Hàn, đây là ân tình lớn cỡ nào?
- Mau xuất phát đi Thương Vân Trấn!
Chỉ cần thế lực gia tộc có cường giả Dũng Tuyền Cảnh, không ai không vội lao ra, muốn làm người thứ nhất cứu được Lăng Đông Hành, nhân tình như vậy đủ Lăng Hàn nhớ cả đời!
Bởi vì Lăng Hàn nóng ruột, dọc theo đường đi căn bản không nghỉ ngơi, cũng may tuấn mã của bọn họ là Hắc Cước Mã, có huyết thống yêu thú, bằng không nhất định sẽ nửa đường mệt chết.
Vẻn vẹn nửa ngày sau, Thương Vân Trấn ở trong tầm mắt.
Rất xa, Lăng Hàn liền nhìn thấy lối vào thôn trấn quỳ mười mấy người, mà người ở giữa, không phải Lăng Đông Hành thì ai?
- Cha!
Hắn hét lớn, trong thanh âm tràn ngập phẫn nộ.
- Ha ha ha ha, con thỏ chết bầm này còn thật sự dám trở về!
Trình Văn Côn cười to, giơ chân phải giẫm lên mặt Lăng Đông Hành nói.
- Không tệ, hiện tại ta thừa nhận, ngươi sinh một đứa con trai tốt, biết rõ nguy hiểm còn chạy tới chịu chết!
Hắn đương nhiên không phải tán thưởng, chỉ là chó cắn áo rách Lăng Đông Hành mà thôi.
Lăng Đông Hành đói bụng sắp tới bốn ngày, tầm nhìn đã sớm mơ hồ, căn bản không nhìn thấy Lăng Hàn ở xa xa, chỉ mơ hồ giống như nghe được âm thanh của Lăng Hàn, hắn nhếch miệng, phát ra âm thanh suy yếu:
- Hàn Nhi, đi mau! Đi mau!
- Bớt tốn sức đi, hắn căn bản không nghe được!
Trình Văn Côn giẫm mặt của Lăng Đông Hành, còn ép ép chân, khắp khuôn mặt là vẻ dữ tợn. Trải qua mấy ngày, hắn cũng tiêu hao hết kiên trì, hận không thể lập tức làm thịt hai cha con này.
- Lão cẩu, muốn chết!
Lăng Hàn đã giục ngựa đến cấp tốc, thân hình nhảy xuống, xoạt, trường kiếm ra khỏi vỏ, quét tới Trình Văn Côn.
Xoạt xoạt xoạt, năm đạo kiếm khí múa ngang!
Ở trong cơn giận dữ, hắn thu được đột phá, nhảy vào cấp độ năm đạo kiếm khí!
- Cái gì!
Trình Văn Côn kinh hãi, trước mắt lại có năm đạo kiếm khí ngang dọc!
Hắn vội vã ra tay chống đỡ, nhưng Lăng Hàn nén giận ra tay, tự nhiên đã xuất ra toàn lực, hơn nữa năm đạo kiếm khí, đây là uy lực cỡ nào?
- A…
Trình Văn Côn phát ra tiếng kêu thảm, chỉ một chiêu kiếm, liền bị đánh bay, trên người bắn lên máu tươi.
Oành! Hắn té xuống đất. Vẫn không chờ hắn bò lên, một cái chân đã từ trên trời giáng xuống, tàn nhẫn đạp ở trên mặt của hắn. Hắn cảm thấy giống như va vào một khối nham thạch, cái đầu muốn nứt ra, sống mũi đứt đoạn, hàm răng cũng rơi bốn, năm cái, trên mặt đều là máu tươi.
- Dám nhục cha ta, ta muốn ngươi sống không bằng chết!
Lăng Hàn uy nghiêm đáng sợ nói, lần này, hắn thực đã giận dữ.
---------------
Bình luận truyện